Chương 10: Sư huynh, xin dừng bước
Tân Phong
02/11/2016
oOo
- Nghê sư huynh, có phải là chúng ta đến lộn chỗ rồi không?
Lâm Phàm nhìn kiến trúc mộc mạc tới cực điểm trước mắt, lại nhớ tới nơi ở của Mạnh sư huynh, quả chính là hai thái cực.
- Không sai đâu, đệ tử ngoại môn đều ở nơi này.
Nghê Minh Dương nói, đồng thời cười cười:
- Sư đệ, cố gắng lên, con đường tu luyện nếu không tiến thì ắt phải lùi, nhưng đệ là thiên tài, nhất định sẽ thành công.
- Cảm tạ Nghê sư huynh.
Lâm Phàm gật gật đầu:
- Nghê sư huynh, tại sao nơi này lại chênh lệch lớn với chỗ của Mạnh sư huynh vậy chứ?
- Sư đệ, Mạnh sư huynh là một trong mười đại đệ tử thiên tài kiệt xuất của ngoại môn, đãi ngộ tự nhiên sẽ khác. Sư đệ chỉ cần cố gắng nhất định sau này sẽ có đãi ngộ như Mạnh sư huynh.
Lâm Phàm nhìn Nghê Minh Dương, gật gật đầu, đây không phải là nói thừa sao? Bằng vào năng lực của bản đại gia, chỉ cần hơi cố gắng một chút, mười đại thiên tài kiệt xuất kia cũng thành ‘cây kinh nghiệm’ của ca.
Chỉ có điều hiện tại hẳn là vẫn nên điệu thấp một chút, từ từ bước từng bước vậy.
- Nghê sư huynh, đệ tử ngoại môn có tất cả bao nhiêu người vậy?
Lâm Phàm hỏi.
- Tám nghìn tám trăm tám mươi tám người.
Nghê Minh Dương nói.
Lâm Phàm vừa nghe, trong lòng nhất thời vui lên, hơn tám nghìn người, xem ra chỉ cần lợi dụng một nhóm thôi cũng đã đủ lên cảnh giới Tiên Thiên rồi.
- Sư đệ, đệ cười cái gì?
Nghê Minh Dương thấy Lâm Phàm ngây ngô cười một mình, có chút khó hiểu hỏi.
- Không, đệ có cười gì đâu. Sư huynh, đệ có chút mệt mỏi, chắc là đi nghỉ một chút đã đây.
Lâm Phàm giờ phút này muốn dò xét một chút tình huống chung quanh để nghĩ cách chuẩn bị làm một món lớn.
- Tốt, vậy sư đệ nghỉ ngơi cho tốt, sư huynh đi trước.
Nghê Minh Dương nói.
- Sư huynh, tái kiến, mấy ngày nữa đệ sẽ tìm huynh.
Lâm Phàm phất phất tay nói.
Vốn Nghê Minh Dương chuẩn bị rời đi, vừa nghe lời này, tức thì bị dọa mặt trắng nhợt, lập tức bước nhanh hơn.
Không được, sau khi trở về nhất định phải chuyển nhà, để kẻ này tìm đến mình, tuyệt đối không có việc gì tốt.
Vào đến trong phòng.
Lâm Phàm mở ra túi đồ cầm trong tay.
Một bình sứ trắng chứa đan dược, một chiếc trường bào màu xanh, một đôi giày, một thanh trường kiếm, một lệnh bài bằng sắt, một quyển sách không quá dày…
Không còn nữa rồi.
Chỉ có từng này món.
Lâm Phàm thở dài một tiếng, cảm giác tông môn có chút keo kiệt. Lâm Phàm cầm lấy bình sứ, đổ đan dược ra.
Màu trắng, to cỡ hạt đậu nành.
"Đinh, phát hiện ‘Uẩn Khí Đan’."
"Hiệu quả: người bình thường dùng có thể tăng cường khí tức lưu động trong cơ thể, cường thân kiện thể, rèn luyện lục phủ ngũ tạng, một ngày chỉ có thể dùng một một viên."
"Dùng gia tăng: exp +100."
Lâm Phàm đếm, tổng cộng ba mươi viên, xem ra là cấp cho một tháng.
Lâm Phàm trực tiếp đổ hết đan dược ra rồi nhét cả vào miệng.
"Đinh, exp +3000."
Xem ra cắn thuốc cũng là một cách tốt để thăng cấp, chẳng qua phương pháp này còn chưa quá quen, nhất định phải tìm hiểu cho kỹ mới được.
Tiếp đó, Lâm Phàm lại cầm lên y phục tông môn phát, sờ sờ một chút. Không tồi, chất liệu rất tốt, mềm mại nhẹ nhàng, chẳng qua sao lại trái phải xẻ tả, sườn xám cách tân sao?
Hơn nữa còn có thể tốc lên từ phía sau, thoát y rất dễ dàng…
Cái này…
Giờ khắc này, Lâm Phàm không khỏi có chút ý nghĩ tà ác.
Tiếp đến, Lâm Phàm cầm lấy trường kiếm, xem xét một chút, thấy chỉ là một thanh kiếm bình thường, trực tiếp ném sang một bên.
"Đinh, phát hiện Thánh Ma Bí Văn, học tập hay không?"
- Học tập.
Lập tức trong đầu Lâm Phàm xuất hiện thêm rất nhiều chuyện mà hắn không biết.
Không tồi, không tồi.
Hôm sau.
Luyện võ trường.
Đệ tử sát hạch ngoại môn lục tục đi tới luyện võ trường.
Tất cả những đệ tử này đều lộ vẻ tươi cười vui sướng trên mặt, như là gặp chuyện gì đó vô cùng khoái trá.
- Ha ha, vẫn là sư huynh thông minh, đẩy quái vật kia đi, về sau chúng ta sẽ không bị khi phụ nữa rồi.
Lúc này tuyệt thế mỹ nam đứng ở trong đám người tự tin cười cười:
- Một chút tiểu kế mà thôi.
- Sư huynh cao minh.
- Sư huynh là người có văn hóa, đầu óc tốt hơn bất kỳ ai khác.
. . . .
Các đệ tử sát hạch ngoại môn vây chung quanh quanh tuyệt thế mỹ nam, a dua nịnh hót lên. Mà tuyệt thế mỹ nam cũng rất hưởng thụ tình huống này, cười sáng lạn giống như hoa hướng dương.
. . . .
Sáng sớm, Lâm Phàm đã rời giường. Một ngày mới bắt đầu từ buổi sớm, không thể vì ngủ nướng mà chậm việc.
Nếu vào ngoại môn, như vậy phải lợi dụng thật tốt tài nguyên hiện có, chính là những đệ tử ngoại môn khác. Đám sơn dương chưa bị xâm hại ơi, cả đám ra hết ngoài xếp hàng đi, đợi bổn đại gia xâm phạm.
Lâm Phàm mặc trường bào màu xanh của đệ tử ngoại môn, đeo lệnh bài lên hông, đi ra ngoài.
Hiện tại hắn muốn tìm chính là chỗ tu luyện của đệ tử ngoại môn.
Thế nhưng khi Lâm Phàm tới hiện trường lại tròn mắt đứng ngẩn người.
Đây là tình huống gì?
Đệ tử ngoại môn chạy đâu hết rồi, luyện võ trường khổng lồ cho đệ tử ngoại môn vắng hoe, lác đác mấy bóng người, khác xa suy nghĩ của Lâm Phàm.
Dựa theo tình huống bình thường, luyện võ trường phải tấp nập đầu người, cả đám liều mạng tu luyện, tại sao lại là tình huống này?
Chẳng lẽ bản đại gia phải trở lại chỗ của đệ sử sát hạch ngoại môn?
Những tên kia, đã không tăng thêm được bao nhiêu exp rồi, thậm chí còn gần như không có.
Trời cao a, đất dày a, chẳng lẽ các ngài muốn ta suy sút xuống sao?
Ta muốn tu luyện, ta muốn thăng cấp.
Lâm Phàm cũng không nói lời nào, trực tiếp ngăn cản một người.
- Sư huynh, xin hỏi luyện võ trường này sao lại không có ai?
Lâm Phàm hỏi, thái độ rất là hữu hảo.
Người bị Lâm Phàm ngăn lại thần sắc không tốt lắm, dò xét cẩn thận Lâm Phàm một phen, nhìn thấy lệnh bài bên hông Lâm Phàm mới nói:
- Ngươi là đệ tử ngoại môn mới tới sao?
- Đúng
Lâm Phàm gật đầu đáp.
- Luyện võ trường ở ngoại môn bình thường đều không có người, các sư huynh đệ tự tu luyện ở chỗ của mình.
Vị sư huynh sắm vai phụ này thấy thái độ của sư đệ coi như không tồi, cũng hoàn hoãn nói.
- Thì ra là thế.
Lâm Phàm gật gật đầu, thế này thì có chút phiền rồi.
Tất cả đều tu luyện trong phòng, cần phải nghĩ cách nào để hấp dẫn đám này ra mới được.
Chẳng qua… Hiện tại, Lâm Phàm có một việc vô cùng quan trọng cần làm ngay.
- Sư huynh, xin hỏi ở bên trong đệ tử ngoại môn thì uy vọng của huynh thế nào?
Lâm Phàm rất là chờ mong hỏi.
- Người người tôn kính.
Sư huynh vai phụ ngẩng đầu tự tin nói.
Lâm Phàm đánh giá đối phương một phen, có chút bức khí, hẳn là lời không giả.
- Xin hỏi đại danh của sư huynh.
Lâm Phàm hỏi.
- Hàn Lục.
Hàn sư huynh mặc dù không rõ sư đệ này vì sao lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn mở miệng nói cho đối phương.
- Hàn sư huynh, huynh thấy đệ thế nào?
Lâm Phàm hỏi.
Hàn Lục nghi hoặc nhìn thoáng qua Lâm Phàm, hàng ngàn hàng vạn ý nghĩ xoay chuyển trong lòng, sư đệ này tới cùng muốn làm gì? Mình bây giờ muốn đi tới chỗ trưởng lão truyền công mượn bí tịch, nếu chậm trễ để thời gian qua đi thì hối hận không kịp.
- Ta cùng với sư đệ lần đầu tiên gặp mặt, không thể nhận xét tùy tiện, nếu sư đệ còn có chuyện gì thì để lần sau lại bàn, giờ sư huynh có việc, phải đi trước.
Hàn Lục vội vàng nói, tựa như không muốn nói thêm lời nào cùng Lâm Phàm.
- Tốt, sư huynh đi thong thả.
Lâm Phàm khẽ cười nói.
Hàn Lục gật gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
- Sư huynh, xin dừng bước.
Lâm Phàm lúc này mở miệng.
- Sao?
Hàn Lục nghi hoặc xoay người.
Nhưng ngay ở một tích tắc xoay người này, Lâm Phàm tức thì hành động.
- Hầu Tử Thâu Đào…
-----oo0oo-----
- Nghê sư huynh, có phải là chúng ta đến lộn chỗ rồi không?
Lâm Phàm nhìn kiến trúc mộc mạc tới cực điểm trước mắt, lại nhớ tới nơi ở của Mạnh sư huynh, quả chính là hai thái cực.
- Không sai đâu, đệ tử ngoại môn đều ở nơi này.
Nghê Minh Dương nói, đồng thời cười cười:
- Sư đệ, cố gắng lên, con đường tu luyện nếu không tiến thì ắt phải lùi, nhưng đệ là thiên tài, nhất định sẽ thành công.
- Cảm tạ Nghê sư huynh.
Lâm Phàm gật gật đầu:
- Nghê sư huynh, tại sao nơi này lại chênh lệch lớn với chỗ của Mạnh sư huynh vậy chứ?
- Sư đệ, Mạnh sư huynh là một trong mười đại đệ tử thiên tài kiệt xuất của ngoại môn, đãi ngộ tự nhiên sẽ khác. Sư đệ chỉ cần cố gắng nhất định sau này sẽ có đãi ngộ như Mạnh sư huynh.
Lâm Phàm nhìn Nghê Minh Dương, gật gật đầu, đây không phải là nói thừa sao? Bằng vào năng lực của bản đại gia, chỉ cần hơi cố gắng một chút, mười đại thiên tài kiệt xuất kia cũng thành ‘cây kinh nghiệm’ của ca.
Chỉ có điều hiện tại hẳn là vẫn nên điệu thấp một chút, từ từ bước từng bước vậy.
- Nghê sư huynh, đệ tử ngoại môn có tất cả bao nhiêu người vậy?
Lâm Phàm hỏi.
- Tám nghìn tám trăm tám mươi tám người.
Nghê Minh Dương nói.
Lâm Phàm vừa nghe, trong lòng nhất thời vui lên, hơn tám nghìn người, xem ra chỉ cần lợi dụng một nhóm thôi cũng đã đủ lên cảnh giới Tiên Thiên rồi.
- Sư đệ, đệ cười cái gì?
Nghê Minh Dương thấy Lâm Phàm ngây ngô cười một mình, có chút khó hiểu hỏi.
- Không, đệ có cười gì đâu. Sư huynh, đệ có chút mệt mỏi, chắc là đi nghỉ một chút đã đây.
Lâm Phàm giờ phút này muốn dò xét một chút tình huống chung quanh để nghĩ cách chuẩn bị làm một món lớn.
- Tốt, vậy sư đệ nghỉ ngơi cho tốt, sư huynh đi trước.
Nghê Minh Dương nói.
- Sư huynh, tái kiến, mấy ngày nữa đệ sẽ tìm huynh.
Lâm Phàm phất phất tay nói.
Vốn Nghê Minh Dương chuẩn bị rời đi, vừa nghe lời này, tức thì bị dọa mặt trắng nhợt, lập tức bước nhanh hơn.
Không được, sau khi trở về nhất định phải chuyển nhà, để kẻ này tìm đến mình, tuyệt đối không có việc gì tốt.
Vào đến trong phòng.
Lâm Phàm mở ra túi đồ cầm trong tay.
Một bình sứ trắng chứa đan dược, một chiếc trường bào màu xanh, một đôi giày, một thanh trường kiếm, một lệnh bài bằng sắt, một quyển sách không quá dày…
Không còn nữa rồi.
Chỉ có từng này món.
Lâm Phàm thở dài một tiếng, cảm giác tông môn có chút keo kiệt. Lâm Phàm cầm lấy bình sứ, đổ đan dược ra.
Màu trắng, to cỡ hạt đậu nành.
"Đinh, phát hiện ‘Uẩn Khí Đan’."
"Hiệu quả: người bình thường dùng có thể tăng cường khí tức lưu động trong cơ thể, cường thân kiện thể, rèn luyện lục phủ ngũ tạng, một ngày chỉ có thể dùng một một viên."
"Dùng gia tăng: exp +100."
Lâm Phàm đếm, tổng cộng ba mươi viên, xem ra là cấp cho một tháng.
Lâm Phàm trực tiếp đổ hết đan dược ra rồi nhét cả vào miệng.
"Đinh, exp +3000."
Xem ra cắn thuốc cũng là một cách tốt để thăng cấp, chẳng qua phương pháp này còn chưa quá quen, nhất định phải tìm hiểu cho kỹ mới được.
Tiếp đó, Lâm Phàm lại cầm lên y phục tông môn phát, sờ sờ một chút. Không tồi, chất liệu rất tốt, mềm mại nhẹ nhàng, chẳng qua sao lại trái phải xẻ tả, sườn xám cách tân sao?
Hơn nữa còn có thể tốc lên từ phía sau, thoát y rất dễ dàng…
Cái này…
Giờ khắc này, Lâm Phàm không khỏi có chút ý nghĩ tà ác.
Tiếp đến, Lâm Phàm cầm lấy trường kiếm, xem xét một chút, thấy chỉ là một thanh kiếm bình thường, trực tiếp ném sang một bên.
"Đinh, phát hiện Thánh Ma Bí Văn, học tập hay không?"
- Học tập.
Lập tức trong đầu Lâm Phàm xuất hiện thêm rất nhiều chuyện mà hắn không biết.
Không tồi, không tồi.
Hôm sau.
Luyện võ trường.
Đệ tử sát hạch ngoại môn lục tục đi tới luyện võ trường.
Tất cả những đệ tử này đều lộ vẻ tươi cười vui sướng trên mặt, như là gặp chuyện gì đó vô cùng khoái trá.
- Ha ha, vẫn là sư huynh thông minh, đẩy quái vật kia đi, về sau chúng ta sẽ không bị khi phụ nữa rồi.
Lúc này tuyệt thế mỹ nam đứng ở trong đám người tự tin cười cười:
- Một chút tiểu kế mà thôi.
- Sư huynh cao minh.
- Sư huynh là người có văn hóa, đầu óc tốt hơn bất kỳ ai khác.
. . . .
Các đệ tử sát hạch ngoại môn vây chung quanh quanh tuyệt thế mỹ nam, a dua nịnh hót lên. Mà tuyệt thế mỹ nam cũng rất hưởng thụ tình huống này, cười sáng lạn giống như hoa hướng dương.
. . . .
Sáng sớm, Lâm Phàm đã rời giường. Một ngày mới bắt đầu từ buổi sớm, không thể vì ngủ nướng mà chậm việc.
Nếu vào ngoại môn, như vậy phải lợi dụng thật tốt tài nguyên hiện có, chính là những đệ tử ngoại môn khác. Đám sơn dương chưa bị xâm hại ơi, cả đám ra hết ngoài xếp hàng đi, đợi bổn đại gia xâm phạm.
Lâm Phàm mặc trường bào màu xanh của đệ tử ngoại môn, đeo lệnh bài lên hông, đi ra ngoài.
Hiện tại hắn muốn tìm chính là chỗ tu luyện của đệ tử ngoại môn.
Thế nhưng khi Lâm Phàm tới hiện trường lại tròn mắt đứng ngẩn người.
Đây là tình huống gì?
Đệ tử ngoại môn chạy đâu hết rồi, luyện võ trường khổng lồ cho đệ tử ngoại môn vắng hoe, lác đác mấy bóng người, khác xa suy nghĩ của Lâm Phàm.
Dựa theo tình huống bình thường, luyện võ trường phải tấp nập đầu người, cả đám liều mạng tu luyện, tại sao lại là tình huống này?
Chẳng lẽ bản đại gia phải trở lại chỗ của đệ sử sát hạch ngoại môn?
Những tên kia, đã không tăng thêm được bao nhiêu exp rồi, thậm chí còn gần như không có.
Trời cao a, đất dày a, chẳng lẽ các ngài muốn ta suy sút xuống sao?
Ta muốn tu luyện, ta muốn thăng cấp.
Lâm Phàm cũng không nói lời nào, trực tiếp ngăn cản một người.
- Sư huynh, xin hỏi luyện võ trường này sao lại không có ai?
Lâm Phàm hỏi, thái độ rất là hữu hảo.
Người bị Lâm Phàm ngăn lại thần sắc không tốt lắm, dò xét cẩn thận Lâm Phàm một phen, nhìn thấy lệnh bài bên hông Lâm Phàm mới nói:
- Ngươi là đệ tử ngoại môn mới tới sao?
- Đúng
Lâm Phàm gật đầu đáp.
- Luyện võ trường ở ngoại môn bình thường đều không có người, các sư huynh đệ tự tu luyện ở chỗ của mình.
Vị sư huynh sắm vai phụ này thấy thái độ của sư đệ coi như không tồi, cũng hoàn hoãn nói.
- Thì ra là thế.
Lâm Phàm gật gật đầu, thế này thì có chút phiền rồi.
Tất cả đều tu luyện trong phòng, cần phải nghĩ cách nào để hấp dẫn đám này ra mới được.
Chẳng qua… Hiện tại, Lâm Phàm có một việc vô cùng quan trọng cần làm ngay.
- Sư huynh, xin hỏi ở bên trong đệ tử ngoại môn thì uy vọng của huynh thế nào?
Lâm Phàm rất là chờ mong hỏi.
- Người người tôn kính.
Sư huynh vai phụ ngẩng đầu tự tin nói.
Lâm Phàm đánh giá đối phương một phen, có chút bức khí, hẳn là lời không giả.
- Xin hỏi đại danh của sư huynh.
Lâm Phàm hỏi.
- Hàn Lục.
Hàn sư huynh mặc dù không rõ sư đệ này vì sao lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn mở miệng nói cho đối phương.
- Hàn sư huynh, huynh thấy đệ thế nào?
Lâm Phàm hỏi.
Hàn Lục nghi hoặc nhìn thoáng qua Lâm Phàm, hàng ngàn hàng vạn ý nghĩ xoay chuyển trong lòng, sư đệ này tới cùng muốn làm gì? Mình bây giờ muốn đi tới chỗ trưởng lão truyền công mượn bí tịch, nếu chậm trễ để thời gian qua đi thì hối hận không kịp.
- Ta cùng với sư đệ lần đầu tiên gặp mặt, không thể nhận xét tùy tiện, nếu sư đệ còn có chuyện gì thì để lần sau lại bàn, giờ sư huynh có việc, phải đi trước.
Hàn Lục vội vàng nói, tựa như không muốn nói thêm lời nào cùng Lâm Phàm.
- Tốt, sư huynh đi thong thả.
Lâm Phàm khẽ cười nói.
Hàn Lục gật gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
- Sư huynh, xin dừng bước.
Lâm Phàm lúc này mở miệng.
- Sao?
Hàn Lục nghi hoặc xoay người.
Nhưng ngay ở một tích tắc xoay người này, Lâm Phàm tức thì hành động.
- Hầu Tử Thâu Đào…
-----oo0oo-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.