Chương 371: Ta có bảo bối, ta dám đổi mặt với ngươi
Tân Phong
25/08/2018
- Gà con, nhặt thi thể, đưa bọn hắn, trói hết lên cột cho ta.
Lâm Phàm một cước giải quyết hết.
- Ác ác...
Tiểu kê kêu to một tiếng, lập tức từ trên vai Lâm Phàm nhảy xuống, trong mắt tiểu kê toát ra vẻ hài hước, hướng về phía Vạn Ma lão tổ, trong nháy mắt đem người nhấc lên, hướng thẳng đến cột chống trời ném đi.
Trong nháy mắt, tiểu kê giương hai cánh ra, một tia ánh sáng đỏ xuyên thấu hư không, hướng đến Vạn Ma lão tổ, tạo nên một hoả diễm màu đỏ tươi bao trùm lấy thân thể Vạn Ma lão tổ.
Quần áo rách nát, thân thể trần truồng.
- Áaaaa..
Vạn Ma lão tổ kêu thảm thiết như xé tâm can, cơ thể đau đớn, như bị hàng vạn con kiến đốt,đau không tả nổi, muốn tự thoát khỏi, nhưng kia là hỏa hồng liệt diễm, trong nháy mắt biến thành dây thừng, trói chặt trên cột chống trời, không thể động đậy.
Một đời ma đầu, trong vòng một chiêu bị người trấn áp, quả thực quá nhục nhã.
Các Tông chủ nhìn thấy tình cảnh trước mắt, như bị dội một gáo nước lạnh, không dám tin vào sự thật.
Vạn Ma lão tổ sao cứ như vậy mà bị đánh bại được.
Không thể... Tuyệt đối không thể.
Nhìn Vạn Ma lão tổ lúc này thật thê thảm, cơ thể run rẩy, đảo mắt nhìn.
- Vạn Ma lão tổ, năm đó ngươi làm càn, cũng không thử nghĩ đến sẽ gặp kết cục như vậy.
Lâm Phàm cười lạnh, còn tiểu kê thì bày tỏ sự khâm phục.
Thấy tiểu kê đang phấn trấn, Lâm Phàm nghĩ chỉ cần vui vẻ là được rồi.
Khi thấy tâm tư Lâm Phàm mọi người cảm thấy như đi lạc xuống Cửu U dưới địa ngục, một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân xông lên đầu đầu.
Sợ hãi, kinh sợ, bàng hoàng, không dám tin.
Các loại cảm xúc tràn ngập trong tâm trí.
Trong vòng một chiêu, liền trấn áp được Vạn Ma lão tổ, vậy bọn họ còn có bao nhiêu hi vọng.
- Các ngươi đừng nghĩ muốn chạy trốn, vùng này đã bị ta phong tỏa.
Lâm Phàm nhìn mọi người mỉm cười
Tất cả chuyện này đều là báo ứng.
Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi cỏ lại mọc.
- Mọi người đừng hoảng sợ, chúng ta đông người như vậy, tiểu tử này chẳng lẽ có bản lĩnh đó. Chúng ta năm đó có thể diệt Thánh Ma Tông, như vậy thì cũng có thể giết hắn một lần nữa.
Bích Hải lão ẩu nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng cũng vô cùng hoảng sợ.
Nhưng lúc này mọi chuyện đã xảy ra trước mắt, bọn họ không thể suy nghĩ nhiều được, chỉ có cách đoàn kết lại, mới có thể loại bỏ muôn vàn khó khăn.
- Đúng, mọi người đoàn kết lại, cùng tiến lên.
- Lúc trước chúng ta có thể Thánh Ma Tông,vậy bây giờ cũng có thể giết chết kẻ này
- Vậy các ngươi lên đi, Nhiều như vậy làm gì?
- Ngươi lên trước đi, chúng ta sẽ lên.
...
Lâm Phàm giống như tuyệt thế hung ma vậy, đứng ở giữa phiến thiên địa này, khí thế mạnh mẽ bao phủ toàn bộ luyện võ tràng.
- Không cần nói nhiều, nếu các ngươi không xông lên, thì ta tới.
Lâm Phàm nhìn những tông chủ này, nở nụ cười lạnh.
- Bích Hải lão ẩu, nếu ngươi đã nghĩ sẽ làm được, thì ngươi bắt đầu trước.
Lâm Phàm nhìn Bích Hải lão ẩu, sau đó trong nháy mắt biến mất, xuất hiện trước mặt Bích Hải lão ẩu.
- Ngươi...
Bích Hải lão ẩu vừa muốn nói gì đó, đột nhiên có một luồng khí đi vào trong cơ thể, tùy ý quậy phá.
- Gà con, giao cho ngươi.
Lâm Phàm đem Bích Hải lão ẩu ném về phía gà con.
Tiểu kê ngóc đầu, ánh mắt bá đạo nhìn đối phương,mặt lộ ( ra) vẻ ghét bỏ, kêu to một tiếng, nhảy lên tung Bích Hải lão ẩu hướng về phía cột chống trời.
- Mọi người bên trên. Các Tông chủ thấy tình cảnh này, biết là tránh không khỏi, đột nhiên hướng về Lâm Phàm xông tới.
- Ầm...
- Ầm...
Từng trận tiếng kêu thảm thiết đột nhiên truyền đến.
Những cái này gọi là cường đại Tông chủ, ở trong tay Lâm Phàm, mỗi một người đều giống như giun dế.
Chân Áo Nghĩa Hủy Diệt Chi Cước, cũng ở trong hư không, lưu lại từng đạo từng đạo tàn ảnh, mỗi một đạo tàn ảnh, sẽ đại diện cho một người gặp bị tấn công mãnh liệt.
Lúc này tiểu kê cũng trở nên bận rộn, không một chút thủ hạ lưu tình đem mọi người đá hướng về phía cột chống trời, sau đó đem mọi người trói lại.
Yến Hoàng lúc này nhìn mọi việc đang xảy ra trước mắt.
- Yến Hoàng...
Lâm Phàm lạnh lùng nói.
Yến Hoàng trong lòng hoang mang, tuyệt đối không thể ngồi chờ chết.
- Tiểu tử, bổn hoàng hôm nay sẽ cùng ngươi liều mạng.
Yến Hoàng nhìn Lâm Phàm, trong lòng lửa giận cũng bốc cháy ngùn ngụt, thực lực cũng không còn che giấu thực lực nữa, một luồng tà ác khí tức, trên người một luồng tà khí đột nhiên bộc phát.
- Nuốt chửng thiên hạ. - Thượng cổ đại ma.
...
Trong chớp mắt, Yến Hoàng phát ra luồng hơi giận dữ, bên trong hơi thở kia, giống như là muốn đem Cả thiên địa cắn nuốt hết.
- Hừ, tưởng ngươi mạnh đến mức nào, trong vòng hai năm thực lực đã đạt đến mức độ này, hóa ra là tu luyện thứ công phu tà thuật này.
Lâm Phàm liên tục cười lạnh, đúng thật là sắp chết còn vùng vẫy.
- Tiểu tử, cho dù ngươi mạnh hơn, hôm nay cũng phải chết ở đây.
Yến Hoàng gào thét, một thứ trên đầu cổ đại ma, từ từ ngưng tụ, thân thể vĩ đại che kín bầu trời, hung uy tuyệt thế.
Thiên Hậu thấy cảnh này, lông mày nhíu lại, tất nhiên là không thể nghĩ đến Yến Hoàng lại còn che giấu chiêu này.
- Rống...
Thượng cổ đại ma ngưng tụ lại, gào thét khắp trời, tà khí nhuộm đẫm nửa bầu trời.
- Cút...
Lâm Phàm nhìn thượng cổ đại ma trong hư không, nhất thời gầm lên một tiếng.
Cái tên hung ác thượng cổ đại ma kia, nghe được tiếng gào thét này, đột nhiên run lên, cặp mắt đen kịt nhìn nhân loại bé nhỏ ở phía dưới, đại ma sợ hãi đến độ( mức) mặt trắng bệch.
Trong mắt Thượng cổ đại ma, cái nhân loại nhỏ bé kia, tà khí thẳng tới thiên địa, thậm chí trong đó còn kèm theo một loại ác khí khủng khiếp.
Mau mau cút...
Trong chớp mắt, tuyệt thế thượng cổ đại ma, hai tay kéo một cái, đem hư không hợp lại.
- Làm sao có có thể như vậy...
Yến Hoàng thấy cảnh này, trợn tròn mắt, Hắn không biết rốt cuộc chuyện này là sao.
Hắn tu luyện tới cực hạn, mới câu thông đến vị trí bí ẩn, không tiếc nuối tiêu hao công lực của bản thân, mới có thể triệu hồi thượng cổ đại ma đi ra, nhưng hôm nay lại bị đối phương một tiếng gầm thét của đốt phương đẩy lùi
- Không thể nào...
Yến Hoàng kêu lên gào thét, nhưng là mà trong chớp mắt, Lâm Phàm liền xuất hiện trước mặt, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
- Ầm...
Sắc mặt Yến Hoàng lúc trắng lúc xanh, trở nên trắng bệch, hai đầu gối quỵ xuống, ngã trên mặt đất.
Lâm Phàm một cước đá cho gà con, để tiểu kê xử lý bọn họ.
Chờ sau khi xử lý xong tất cả những chuyện này, từ từ hành hạ bọ họ.
Lúc này, hiện trường chỉ còn lại có bốn người.
Thiên Hậu, một màn kịch kịck tính như vậy),( từ từ thưởng thức, nhưng mà nhìn về phía Hàn Lục cùng Phương Hàn.
- Lâm sư huynh...
Phương Hàn nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng muốn phản công, nhưng vào lúc này thì không còn sót lại chút ý định nào.
Một người tông môn sở hữu nghiện ép, thực lực như vậy đã vượt qua tưởng tượng của hắn.
Phương Hàn đối với tu vi của mình tăng lên được Phương Hàn đã cảm thấy tự hào, nhưng mà sau khi nhìn thấy Lâm Phàm, hắn mới hiểu được, chính mình vẫn luôn tự biên tự diễn.
- Phương Hàn, ngươi không có tư cách gọi ta là sư huynh.
Lâm Phàm lạnh lùng nói.
- Phương Hàn ngươi cùng Hàn Lục hai người, năm đó vì bảo vệ mình, đưa tay về phía Vương Thiên Phong Vương sư huynh, chuyện này trong lòng ta luôn một mực ghi nhớ.
Phương Hàn lui về phía sau một bước, trong mắt loé lên một tia tàn nhẫn, giống như được Ma Đế truyền thừa, chính là chúa tể một phương.
- Phương sư đệ, nhiều lời vô ích, hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta, chúng ta liên thủ, mới có một chút hi vọng sống sót.
Hàn Lục lạnh nhạt nói.
Phương Hàn nhìn về phía Hàn Lục, sau đó trầm mặc một lúc, gật gật đầu:
- Được...
Trong chớp mắt, sắc khí Hàn Lục đột nhiên tăng lên, mặt trắng bêch Tịnh Bình, xuất hiện trong lòng bàn tay.
Phương Hàn cảm nhận được sát khí Hàn Lục, đột nhiên run lên, Hắn không ngờ Hàn Lục còn mạnh hơn so với hắn.
tên này một mực che giấu thực lực.
- Lâm Phàm, người khác sợ ngươi, nhưng Hàn Lục ta không sợ ngươi, làm việc nghịch thiên, sống chết của những người này) đã sớm được định đoạt
Hàn Lục sát khí đùng đùng
Lâm Phàm nhìn Hàn Lục, khóe miệng lộ ra nụ cười, bảo bối này không phải Huyền Hoàng Giới có khả năng nắm giữ, như vậy lời giải thích duy nhất, chính là bảo bối này đến từ chỗ khác.
- Ngươi là bởi vì có nó, mới có thể tự tin như thế sao? Tốt thôi, các ngươi cũng nên biết rõ, làm sai phải tự nhận hậu quả.
Lâm Phàm cũng là muốn nhìn xem bảo bối này cuối cùng uy lực ra sao, mà có thể khiến cho Hàn Lục có tự tin đến vậy.
Trong lòng Phương Hàn lúc này càng thêm khiếp sợ. Hắn không hề nghĩ đến Lục Hàn che giấu sức mạnh
Sát khí này, quả thực vượt qua hắn quá nhiều.
Bên trong tay kia lại là bảo bối gì?
Nếu như lần này có thể tránh được, nhất định phải lấy được bảo bối, bảo bối này chỉ có ta và Phương Hàn mới có thể xứng đáng có được.
Hàn Lục tu vi không bằng Lâm Phàm, thế nhưng hắn dám đối mặt với Lâm Phàm, hết thảy đều là bởi vì có Ngọc tịnh bình trong tay.
Trong hai năm này, bảo bối này đã bị Hàn Lục hoàn toàn tu bổ, công dụng bên trong của nó hắn nắm rõ như lòng bàn tay.
Năm đó ở tông môn, hắn muốn hành hạ Lâm Phàm đến chết, bây giờ chính là lúc.
Lâm Phàm một cước giải quyết hết.
- Ác ác...
Tiểu kê kêu to một tiếng, lập tức từ trên vai Lâm Phàm nhảy xuống, trong mắt tiểu kê toát ra vẻ hài hước, hướng về phía Vạn Ma lão tổ, trong nháy mắt đem người nhấc lên, hướng thẳng đến cột chống trời ném đi.
Trong nháy mắt, tiểu kê giương hai cánh ra, một tia ánh sáng đỏ xuyên thấu hư không, hướng đến Vạn Ma lão tổ, tạo nên một hoả diễm màu đỏ tươi bao trùm lấy thân thể Vạn Ma lão tổ.
Quần áo rách nát, thân thể trần truồng.
- Áaaaa..
Vạn Ma lão tổ kêu thảm thiết như xé tâm can, cơ thể đau đớn, như bị hàng vạn con kiến đốt,đau không tả nổi, muốn tự thoát khỏi, nhưng kia là hỏa hồng liệt diễm, trong nháy mắt biến thành dây thừng, trói chặt trên cột chống trời, không thể động đậy.
Một đời ma đầu, trong vòng một chiêu bị người trấn áp, quả thực quá nhục nhã.
Các Tông chủ nhìn thấy tình cảnh trước mắt, như bị dội một gáo nước lạnh, không dám tin vào sự thật.
Vạn Ma lão tổ sao cứ như vậy mà bị đánh bại được.
Không thể... Tuyệt đối không thể.
Nhìn Vạn Ma lão tổ lúc này thật thê thảm, cơ thể run rẩy, đảo mắt nhìn.
- Vạn Ma lão tổ, năm đó ngươi làm càn, cũng không thử nghĩ đến sẽ gặp kết cục như vậy.
Lâm Phàm cười lạnh, còn tiểu kê thì bày tỏ sự khâm phục.
Thấy tiểu kê đang phấn trấn, Lâm Phàm nghĩ chỉ cần vui vẻ là được rồi.
Khi thấy tâm tư Lâm Phàm mọi người cảm thấy như đi lạc xuống Cửu U dưới địa ngục, một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân xông lên đầu đầu.
Sợ hãi, kinh sợ, bàng hoàng, không dám tin.
Các loại cảm xúc tràn ngập trong tâm trí.
Trong vòng một chiêu, liền trấn áp được Vạn Ma lão tổ, vậy bọn họ còn có bao nhiêu hi vọng.
- Các ngươi đừng nghĩ muốn chạy trốn, vùng này đã bị ta phong tỏa.
Lâm Phàm nhìn mọi người mỉm cười
Tất cả chuyện này đều là báo ứng.
Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi cỏ lại mọc.
- Mọi người đừng hoảng sợ, chúng ta đông người như vậy, tiểu tử này chẳng lẽ có bản lĩnh đó. Chúng ta năm đó có thể diệt Thánh Ma Tông, như vậy thì cũng có thể giết hắn một lần nữa.
Bích Hải lão ẩu nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng cũng vô cùng hoảng sợ.
Nhưng lúc này mọi chuyện đã xảy ra trước mắt, bọn họ không thể suy nghĩ nhiều được, chỉ có cách đoàn kết lại, mới có thể loại bỏ muôn vàn khó khăn.
- Đúng, mọi người đoàn kết lại, cùng tiến lên.
- Lúc trước chúng ta có thể Thánh Ma Tông,vậy bây giờ cũng có thể giết chết kẻ này
- Vậy các ngươi lên đi, Nhiều như vậy làm gì?
- Ngươi lên trước đi, chúng ta sẽ lên.
...
Lâm Phàm giống như tuyệt thế hung ma vậy, đứng ở giữa phiến thiên địa này, khí thế mạnh mẽ bao phủ toàn bộ luyện võ tràng.
- Không cần nói nhiều, nếu các ngươi không xông lên, thì ta tới.
Lâm Phàm nhìn những tông chủ này, nở nụ cười lạnh.
- Bích Hải lão ẩu, nếu ngươi đã nghĩ sẽ làm được, thì ngươi bắt đầu trước.
Lâm Phàm nhìn Bích Hải lão ẩu, sau đó trong nháy mắt biến mất, xuất hiện trước mặt Bích Hải lão ẩu.
- Ngươi...
Bích Hải lão ẩu vừa muốn nói gì đó, đột nhiên có một luồng khí đi vào trong cơ thể, tùy ý quậy phá.
- Gà con, giao cho ngươi.
Lâm Phàm đem Bích Hải lão ẩu ném về phía gà con.
Tiểu kê ngóc đầu, ánh mắt bá đạo nhìn đối phương,mặt lộ ( ra) vẻ ghét bỏ, kêu to một tiếng, nhảy lên tung Bích Hải lão ẩu hướng về phía cột chống trời.
- Mọi người bên trên. Các Tông chủ thấy tình cảnh này, biết là tránh không khỏi, đột nhiên hướng về Lâm Phàm xông tới.
- Ầm...
- Ầm...
Từng trận tiếng kêu thảm thiết đột nhiên truyền đến.
Những cái này gọi là cường đại Tông chủ, ở trong tay Lâm Phàm, mỗi một người đều giống như giun dế.
Chân Áo Nghĩa Hủy Diệt Chi Cước, cũng ở trong hư không, lưu lại từng đạo từng đạo tàn ảnh, mỗi một đạo tàn ảnh, sẽ đại diện cho một người gặp bị tấn công mãnh liệt.
Lúc này tiểu kê cũng trở nên bận rộn, không một chút thủ hạ lưu tình đem mọi người đá hướng về phía cột chống trời, sau đó đem mọi người trói lại.
Yến Hoàng lúc này nhìn mọi việc đang xảy ra trước mắt.
- Yến Hoàng...
Lâm Phàm lạnh lùng nói.
Yến Hoàng trong lòng hoang mang, tuyệt đối không thể ngồi chờ chết.
- Tiểu tử, bổn hoàng hôm nay sẽ cùng ngươi liều mạng.
Yến Hoàng nhìn Lâm Phàm, trong lòng lửa giận cũng bốc cháy ngùn ngụt, thực lực cũng không còn che giấu thực lực nữa, một luồng tà ác khí tức, trên người một luồng tà khí đột nhiên bộc phát.
- Nuốt chửng thiên hạ. - Thượng cổ đại ma.
...
Trong chớp mắt, Yến Hoàng phát ra luồng hơi giận dữ, bên trong hơi thở kia, giống như là muốn đem Cả thiên địa cắn nuốt hết.
- Hừ, tưởng ngươi mạnh đến mức nào, trong vòng hai năm thực lực đã đạt đến mức độ này, hóa ra là tu luyện thứ công phu tà thuật này.
Lâm Phàm liên tục cười lạnh, đúng thật là sắp chết còn vùng vẫy.
- Tiểu tử, cho dù ngươi mạnh hơn, hôm nay cũng phải chết ở đây.
Yến Hoàng gào thét, một thứ trên đầu cổ đại ma, từ từ ngưng tụ, thân thể vĩ đại che kín bầu trời, hung uy tuyệt thế.
Thiên Hậu thấy cảnh này, lông mày nhíu lại, tất nhiên là không thể nghĩ đến Yến Hoàng lại còn che giấu chiêu này.
- Rống...
Thượng cổ đại ma ngưng tụ lại, gào thét khắp trời, tà khí nhuộm đẫm nửa bầu trời.
- Cút...
Lâm Phàm nhìn thượng cổ đại ma trong hư không, nhất thời gầm lên một tiếng.
Cái tên hung ác thượng cổ đại ma kia, nghe được tiếng gào thét này, đột nhiên run lên, cặp mắt đen kịt nhìn nhân loại bé nhỏ ở phía dưới, đại ma sợ hãi đến độ( mức) mặt trắng bệch.
Trong mắt Thượng cổ đại ma, cái nhân loại nhỏ bé kia, tà khí thẳng tới thiên địa, thậm chí trong đó còn kèm theo một loại ác khí khủng khiếp.
Mau mau cút...
Trong chớp mắt, tuyệt thế thượng cổ đại ma, hai tay kéo một cái, đem hư không hợp lại.
- Làm sao có có thể như vậy...
Yến Hoàng thấy cảnh này, trợn tròn mắt, Hắn không biết rốt cuộc chuyện này là sao.
Hắn tu luyện tới cực hạn, mới câu thông đến vị trí bí ẩn, không tiếc nuối tiêu hao công lực của bản thân, mới có thể triệu hồi thượng cổ đại ma đi ra, nhưng hôm nay lại bị đối phương một tiếng gầm thét của đốt phương đẩy lùi
- Không thể nào...
Yến Hoàng kêu lên gào thét, nhưng là mà trong chớp mắt, Lâm Phàm liền xuất hiện trước mặt, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
- Ầm...
Sắc mặt Yến Hoàng lúc trắng lúc xanh, trở nên trắng bệch, hai đầu gối quỵ xuống, ngã trên mặt đất.
Lâm Phàm một cước đá cho gà con, để tiểu kê xử lý bọn họ.
Chờ sau khi xử lý xong tất cả những chuyện này, từ từ hành hạ bọ họ.
Lúc này, hiện trường chỉ còn lại có bốn người.
Thiên Hậu, một màn kịch kịck tính như vậy),( từ từ thưởng thức, nhưng mà nhìn về phía Hàn Lục cùng Phương Hàn.
- Lâm sư huynh...
Phương Hàn nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng muốn phản công, nhưng vào lúc này thì không còn sót lại chút ý định nào.
Một người tông môn sở hữu nghiện ép, thực lực như vậy đã vượt qua tưởng tượng của hắn.
Phương Hàn đối với tu vi của mình tăng lên được Phương Hàn đã cảm thấy tự hào, nhưng mà sau khi nhìn thấy Lâm Phàm, hắn mới hiểu được, chính mình vẫn luôn tự biên tự diễn.
- Phương Hàn, ngươi không có tư cách gọi ta là sư huynh.
Lâm Phàm lạnh lùng nói.
- Phương Hàn ngươi cùng Hàn Lục hai người, năm đó vì bảo vệ mình, đưa tay về phía Vương Thiên Phong Vương sư huynh, chuyện này trong lòng ta luôn một mực ghi nhớ.
Phương Hàn lui về phía sau một bước, trong mắt loé lên một tia tàn nhẫn, giống như được Ma Đế truyền thừa, chính là chúa tể một phương.
- Phương sư đệ, nhiều lời vô ích, hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta, chúng ta liên thủ, mới có một chút hi vọng sống sót.
Hàn Lục lạnh nhạt nói.
Phương Hàn nhìn về phía Hàn Lục, sau đó trầm mặc một lúc, gật gật đầu:
- Được...
Trong chớp mắt, sắc khí Hàn Lục đột nhiên tăng lên, mặt trắng bêch Tịnh Bình, xuất hiện trong lòng bàn tay.
Phương Hàn cảm nhận được sát khí Hàn Lục, đột nhiên run lên, Hắn không ngờ Hàn Lục còn mạnh hơn so với hắn.
tên này một mực che giấu thực lực.
- Lâm Phàm, người khác sợ ngươi, nhưng Hàn Lục ta không sợ ngươi, làm việc nghịch thiên, sống chết của những người này) đã sớm được định đoạt
Hàn Lục sát khí đùng đùng
Lâm Phàm nhìn Hàn Lục, khóe miệng lộ ra nụ cười, bảo bối này không phải Huyền Hoàng Giới có khả năng nắm giữ, như vậy lời giải thích duy nhất, chính là bảo bối này đến từ chỗ khác.
- Ngươi là bởi vì có nó, mới có thể tự tin như thế sao? Tốt thôi, các ngươi cũng nên biết rõ, làm sai phải tự nhận hậu quả.
Lâm Phàm cũng là muốn nhìn xem bảo bối này cuối cùng uy lực ra sao, mà có thể khiến cho Hàn Lục có tự tin đến vậy.
Trong lòng Phương Hàn lúc này càng thêm khiếp sợ. Hắn không hề nghĩ đến Lục Hàn che giấu sức mạnh
Sát khí này, quả thực vượt qua hắn quá nhiều.
Bên trong tay kia lại là bảo bối gì?
Nếu như lần này có thể tránh được, nhất định phải lấy được bảo bối, bảo bối này chỉ có ta và Phương Hàn mới có thể xứng đáng có được.
Hàn Lục tu vi không bằng Lâm Phàm, thế nhưng hắn dám đối mặt với Lâm Phàm, hết thảy đều là bởi vì có Ngọc tịnh bình trong tay.
Trong hai năm này, bảo bối này đã bị Hàn Lục hoàn toàn tu bổ, công dụng bên trong của nó hắn nắm rõ như lòng bàn tay.
Năm đó ở tông môn, hắn muốn hành hạ Lâm Phàm đến chết, bây giờ chính là lúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.