Chương 206: Ta tin tưởng ngươi 2
Tân Phong
27/05/2017
Lâm Phàm cũng bị sửng sốt, cô gái Man Hoang tộc này cứ thế đưa bảo bối mà bọn họ liều mạng thủ hộ cho mình?
Hắn quan sát hạt giống trôi nổi ở không trung, thấy nó có màu xanh
sẫm, bên ngoài không có chỗ nào đặc biệt, nhưng bên trong lại ẩn chứa
lực lượng sinh mệnh vô tận.
Loại lực lượng sinh mệnh này, Lâm Phàm mới thấy qua hai lần, lần đầu ở những viên đá Niết Bàn trong Địa Ngục Hỏa Diễm, mà lần thứ hai là ở cái hạt giống này.
So sánh lên, thậm chí lực lượng sinh mệnh trong hạt gống này còn cao hơn nhiều so với trong đá Niết Bàn.
Không biết rốt cuộc đây là hạt giống của loại cây gì, thật sự là có chút đáng sợ.
- Ta tin tưởng ngài, thánh vật của tộc ta giao cho ngài bảo quản.
Hoang Linh Nhi mỉm cười, vẻ mặt chân thành, nói.
Lâm Phàm có chút do dự, không biết người này tính bán thuốc gì trong hồ lô*?
(*Bán thuốc gì trong hồ lô: ý nói có tính toán gì trong đầu)
Loạn tình huống này quả thật rất đặc biệt, hắn chưa trải qua bao giờ.
Huyết Kình cũng phát mộng, đây là tình huống nào? Bảo bối mà bọn gã tân tân khổ khổ muốn cướp đoạt, lại bị một kẻ chẳng hiểu là ai, lừa dối mấy câu lấy đi rồi?
Lâm Phàm ngẫm nghĩ, tuy rằng không rõ đối phương định làm gì, nhưng làm người không nên cái gì cũng sợ. Người ta đã chủ động giao ra, nếu không dám cầm thì sau này còn làm ăn gì được nữa.
Cũng tốt, để hệ thống tra xét một phen, xem đây rốt cuộc là vật gì.
Lâm Phàm nắm lấy hạt giống màu xanh sẫm vào trong tay.
"Đinh, chúc mừng hiện hạt giống sinh mệnh (chưa nảy mầm)."
"Hạt giống sinh mệnh: Ẩn chứa vô hạn khả năng. . . ."
Vừa nhìn mấy dòng hệ thống phân tích, Lâm Phàm trợn tròn mắt. Cái này với chưa phân tích có khác gì nhau? Ai chẳng biết hạt giống này có chứa lực lượng sinh mệnh, nhưng mà vô hạn khả năng là cái gì??
Đầu Lâm Phàm đầy dấu hỏi chấm, nhưng khuôn mặt vẫn không hề đổi sắc, gật gật đầu.
- Ừm, cũng tốt, các ngươi mang theo thứ này, sợ là sẽ dẫn tới vô số phiền toái. Chờ bản tọa rảnh, sẽ đi man hoang, trả lại bảo bối cho các ngươi.
Hoang Linh Nhi nhìn Lâm Phàm, khẽ gật đầu:
- Ta tin tưởng ngài.
Nghe một câu này, Lâm Phàm cũng hơi buồn cười. Tin tưởng ca? Chuyên môn của ca là hãm hại lừa gạt, sao có khả năng trả lại chứ!
Sau đó, Hoang Linh Nhi gật gật đầu, nở một nụ cười xán lạn chào Lâm Phàm, rồi dẫn tộc nhân rời đi.
Lâm Phàm lại trợn mắt nhìn đối phương, cứ như vậy đi rồi?
Huyết Kình càng trợn mắt to hơn, nhìn chằm chằm Lâm Phàm. Man Hoang tộc này yên tâm để thánh vật vào tay người lạ vậy sao? Nếu không phải gã biết rõ vật kia, chỉ sợ sẽ cho là đối phương lấy đồ giả ra lừa người. Thế nhưng, thứ trong tay người trước mắt, trăm phần trăm là thánh vật của Man Hoang tộc a.
. . . .
- Thánh nữ, đó là thánh vật của chúng ta cơ mà...
Một tộc nhân Man Hoang tộc nói.
Hoang Linh Nhi cười khẽ:
- Thiên địa vạn vật đều có nhân quả, ta thấy được tương lai...
Mấy người Man Hoang tộc nghe được thánh nữ nói vậy thì đều cả kinh.
Tương lai sao...
- Thánh nữ, tương lai là cái dạng gì?
- Tương lai không có hình dạng, nó ở ngay trước mắt, ràng buộc với thời gian, liên quan tới một vài điều, cuối cùng hình thành tương lai.
Thánh nữ nói có chút phức tạp, bọn họ không hiểu lắm, nhưng bọn họ tin tưởng, thánh nữ nhất định sẽ dẫn dắt Man Hoang tộc trở lại huy hoàng từng có.
. . . .
- Thứ này, Huyết Sát Các bắt buộc phải có được, các hạ có thể đưa ra điều kiện.
Huyết Kình đã hồi phục tinh thần, cố nén xung động muốn xông tới giết người đoạt bảo.
Lâm Phàm nhìn Huyết Kình, khẽ cười, rồi mở miệng:
- Giao toàn bộ nhẫn trữ vật của các ngươi ra đây.
- Các hạ chỉ muốn như vậy?
Huyết Kình tưởng mình nghe lầm, chẳng lẽ đối phương chỉ có yêu cầu thấp như vậy?
- Không lấy thì thôi, bản tọa đi.
Lâm Phàm xoay người, không muốn nói nhiều.
- Các hạ, chờ đã.
Huyết Kình nôn nóng vội mở miệng nói, sau đó quay về đám sư đệ xung quanh thu nhẫn trữ vật.
Gã không biết đối phương muốn làm gì, nhưng vẫn đưa bảy chiếc nhẫn trữ vật tới:
- Đây là tất cả nhẫn trữ vật của chúng ta.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua, cười khẽ, vung tay, thu cả bảy chiếc nhẫn vào trong túi chứa đồ.
- Tốt lắm, các ngươi có thể đi rồi.
Lâm Phàm khoát tay áo, giống như đang đuổi một đám ăn mày.
- Ngươi có ý gì?
Huyết Kình nổi giận, giờ gã cũng rõ, đối phương đang đùa bỡn mình.
- Không có có ý gì, bản tọa chỉ nói cho các ngươi biết một đạo lý, đó là chặn đường cướp bảo rất đáng xấu hổ. Hôm nay bản tọa để các ngươi nộp lên bảy chiếc nhẫn trữ vật, là một bài học để các ngươi từ nay làm người cho tốt, chớ muốn một bước lên trời.
Lâm Phàm bình thản nói.
Huyết Kình nghe thế, không kìm được cơn giận nữa, khuôn mặt hung ác như là muốn cắn nuốt Lâm Phàm, hét lớn:
- Khốn khiếp, Huyết Sát Các không phải dễ chọc như vậy đâu! Giếtttt...
Thế nhưng gã còn chưa dứt câu, thời gian nháy mắt giống như ngừng lại.
Lâm Phàm tùy ý đá một cước, trúng đũng quần của Huyết Kình. Tất cả đều đột ngột, đến không có một dấu hiệu nào cả.
- Aaaaaaa...
Khuôn mặt âm lãnh của Huyết Kình lập tức bao phủ một tầng vẻ đau khổ.
- Ngươi... ngươi...
Huyết Kình nổi gân xanh, hai tròng mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Lâm Phàm.
Lâm Phàm tiến lên, vỗ vỗ vai gã, hảo tâm nhắc nhở:
- Đừng cố chịu, kêu đi, bằng không sẽ rất đau đấy.
Giờ phút này, Huyết Kình đau đến muốn chết, không thể không nghe theo, thét một tiếng thống khổ vang vọng phía chân trời, khiến cả mặt đất cũng phải rung lên.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...
"Đinh, chúc mừng đánh bại Tiểu Thiên Vị sơ giai Huyết Kình."
"Đinh, chúc mừng exp thêm hai trăm vạn."
"Đinh, Liêu Đản Cước thăng cấp 15."
Lâm Phàm nghe nhắc nhở thì rất mừng, trải qua thời gian dài cố gắng, Liêu Đản Cước rốt cuộc cấp 15 rồi, không bao lâu nữa sẽ lên cấp 20, biến đổi về chất.
. . . .
- Các hạ, đây là đang khinh Huyết Sát Các chúng ta không người sao?
Vừa lúc đó, một giọng nói theo trong hư không truyền đến.
Lâm Phàm biến sắc.
- Huyết Thần đại nhân...
Giờ khắc này, không gian chấn động, một nam tử thân thể như cái xác khô, mặc y phục đỏ như máu, thong thả đi ra từ trong hư không, mùi máu tươi cùng với sát khí như ngưng thành thực chất, giống như làn sóng ập thẳng vào mặt.
Hoa cỏ chung quanh, ở một khắc này giống như mất đi sức sống, toàn bộ khô héo.
Lâm Phàm nhìn người đi ra từ hư không, rồi lại chỉ cười một tiếng:
- Vậy ngươi có thể làm gì ta?
Ù té quyền...
Trong một sát na, Lâm Phàm chạy như điên về đằng xa, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
* * *
Huyết Kình đã sùi bọt mép, khụy gối xuống đất ôm hạ bộ, thấy Huyết Thần đại nhân tiến đến, trong lòng rất mừng rỡ, thế nhưng khi thấy kẻ kia bỏ chạy thì lửa giận lập tức xông lên não, dẫn tới hôn mê.
- Đồ vô sỉ.
Đây là điều duy nhất gã có thể nghĩ tới trong tích tắc tỉnh táo cuối cùng.
- Huyết Thần đại nhân, bảo bối ở trên người hắn.
Lúc này còn lại sáu người, ngoại trừ một gã bị Lâm Phàm đóng đinh trên mặt đất, năm gã còn lại cùng quỳ xuống, đầu sát đất. Bọn gã chưa hoàn thành nhiệm vụ, sợ hãi sẽ bị trừng phạt.
Huyết Thần nhìn về hướng Lâm Phàm chạy trốn, lại liếc đám đệ tử đang quỳ trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng, rồi hóa thành một dải sáng đỏ như máu, bay về phía Lâm Phàm chạy.
Người có thể chạy trốn trước mắt Huyết Thần lão, còn chưa có sinh ra.
Huyết Sát Các tổng cộng mười hai tầng, mỗi một tầng đều có một vị các chủ, mà càng lên cao, thực lực của các chủ càng mạnh. Huyết Thần này tuy chỉ là các chủ tầng thứ nhất, nhưng là tu vi lại không thể coi thường.
Khoảng cách tới Đại Thiên Vị chỉ còn là một bước.
. . . .
Lâm Phàm không ngừng chạy, nhưng thi thoảng vẫn ngoái đầu nhìn về phía sau, không biết kẻ kia có đuổi kịp hay không. Thế nhưng nhìn một hồi, lại vẫn không trông thấy bóng dáng kẻ kia.
Lâm Phàm có chút sốt ruột, vội giả vờ kêu to:
- Cứu mạnggggg... Có kẻ muốn giết ngườiiiii...
Lâm Phàm biết mình kêu như vậy rất ngu, nhưng cũng chỉ đành thế, vì mục đích dụ đối phương lại đây.
Hắn cũng đang rất thắc mắc, bởi vì hắn chạy không phải quá nhanh, vậy tên kia sao lại không thấy, thật là quái dị.
Tiếp tục lạch bạch chạy...
Đột nhiên, Lâm Phàm đang ngoái đầu nhìn thì đụng "bịch" một cái vào vật gì đó đằng trước, cảm giác rất cứng.
Hắn lập tức quay đầu, nhìn phía trước, tròn mắt sửng sốt.
- Sao ngươi lại ở chỗ này...
Lâm Phàm làm vẻ kinh sợ, hét lên chói tai, mặt hiện biểu cảm không dám tin.
Loại lực lượng sinh mệnh này, Lâm Phàm mới thấy qua hai lần, lần đầu ở những viên đá Niết Bàn trong Địa Ngục Hỏa Diễm, mà lần thứ hai là ở cái hạt giống này.
So sánh lên, thậm chí lực lượng sinh mệnh trong hạt gống này còn cao hơn nhiều so với trong đá Niết Bàn.
Không biết rốt cuộc đây là hạt giống của loại cây gì, thật sự là có chút đáng sợ.
- Ta tin tưởng ngài, thánh vật của tộc ta giao cho ngài bảo quản.
Hoang Linh Nhi mỉm cười, vẻ mặt chân thành, nói.
Lâm Phàm có chút do dự, không biết người này tính bán thuốc gì trong hồ lô*?
(*Bán thuốc gì trong hồ lô: ý nói có tính toán gì trong đầu)
Loạn tình huống này quả thật rất đặc biệt, hắn chưa trải qua bao giờ.
Huyết Kình cũng phát mộng, đây là tình huống nào? Bảo bối mà bọn gã tân tân khổ khổ muốn cướp đoạt, lại bị một kẻ chẳng hiểu là ai, lừa dối mấy câu lấy đi rồi?
Lâm Phàm ngẫm nghĩ, tuy rằng không rõ đối phương định làm gì, nhưng làm người không nên cái gì cũng sợ. Người ta đã chủ động giao ra, nếu không dám cầm thì sau này còn làm ăn gì được nữa.
Cũng tốt, để hệ thống tra xét một phen, xem đây rốt cuộc là vật gì.
Lâm Phàm nắm lấy hạt giống màu xanh sẫm vào trong tay.
"Đinh, chúc mừng hiện hạt giống sinh mệnh (chưa nảy mầm)."
"Hạt giống sinh mệnh: Ẩn chứa vô hạn khả năng. . . ."
Vừa nhìn mấy dòng hệ thống phân tích, Lâm Phàm trợn tròn mắt. Cái này với chưa phân tích có khác gì nhau? Ai chẳng biết hạt giống này có chứa lực lượng sinh mệnh, nhưng mà vô hạn khả năng là cái gì??
Đầu Lâm Phàm đầy dấu hỏi chấm, nhưng khuôn mặt vẫn không hề đổi sắc, gật gật đầu.
- Ừm, cũng tốt, các ngươi mang theo thứ này, sợ là sẽ dẫn tới vô số phiền toái. Chờ bản tọa rảnh, sẽ đi man hoang, trả lại bảo bối cho các ngươi.
Hoang Linh Nhi nhìn Lâm Phàm, khẽ gật đầu:
- Ta tin tưởng ngài.
Nghe một câu này, Lâm Phàm cũng hơi buồn cười. Tin tưởng ca? Chuyên môn của ca là hãm hại lừa gạt, sao có khả năng trả lại chứ!
Sau đó, Hoang Linh Nhi gật gật đầu, nở một nụ cười xán lạn chào Lâm Phàm, rồi dẫn tộc nhân rời đi.
Lâm Phàm lại trợn mắt nhìn đối phương, cứ như vậy đi rồi?
Huyết Kình càng trợn mắt to hơn, nhìn chằm chằm Lâm Phàm. Man Hoang tộc này yên tâm để thánh vật vào tay người lạ vậy sao? Nếu không phải gã biết rõ vật kia, chỉ sợ sẽ cho là đối phương lấy đồ giả ra lừa người. Thế nhưng, thứ trong tay người trước mắt, trăm phần trăm là thánh vật của Man Hoang tộc a.
. . . .
- Thánh nữ, đó là thánh vật của chúng ta cơ mà...
Một tộc nhân Man Hoang tộc nói.
Hoang Linh Nhi cười khẽ:
- Thiên địa vạn vật đều có nhân quả, ta thấy được tương lai...
Mấy người Man Hoang tộc nghe được thánh nữ nói vậy thì đều cả kinh.
Tương lai sao...
- Thánh nữ, tương lai là cái dạng gì?
- Tương lai không có hình dạng, nó ở ngay trước mắt, ràng buộc với thời gian, liên quan tới một vài điều, cuối cùng hình thành tương lai.
Thánh nữ nói có chút phức tạp, bọn họ không hiểu lắm, nhưng bọn họ tin tưởng, thánh nữ nhất định sẽ dẫn dắt Man Hoang tộc trở lại huy hoàng từng có.
. . . .
- Thứ này, Huyết Sát Các bắt buộc phải có được, các hạ có thể đưa ra điều kiện.
Huyết Kình đã hồi phục tinh thần, cố nén xung động muốn xông tới giết người đoạt bảo.
Lâm Phàm nhìn Huyết Kình, khẽ cười, rồi mở miệng:
- Giao toàn bộ nhẫn trữ vật của các ngươi ra đây.
- Các hạ chỉ muốn như vậy?
Huyết Kình tưởng mình nghe lầm, chẳng lẽ đối phương chỉ có yêu cầu thấp như vậy?
- Không lấy thì thôi, bản tọa đi.
Lâm Phàm xoay người, không muốn nói nhiều.
- Các hạ, chờ đã.
Huyết Kình nôn nóng vội mở miệng nói, sau đó quay về đám sư đệ xung quanh thu nhẫn trữ vật.
Gã không biết đối phương muốn làm gì, nhưng vẫn đưa bảy chiếc nhẫn trữ vật tới:
- Đây là tất cả nhẫn trữ vật của chúng ta.
Lâm Phàm nhìn thoáng qua, cười khẽ, vung tay, thu cả bảy chiếc nhẫn vào trong túi chứa đồ.
- Tốt lắm, các ngươi có thể đi rồi.
Lâm Phàm khoát tay áo, giống như đang đuổi một đám ăn mày.
- Ngươi có ý gì?
Huyết Kình nổi giận, giờ gã cũng rõ, đối phương đang đùa bỡn mình.
- Không có có ý gì, bản tọa chỉ nói cho các ngươi biết một đạo lý, đó là chặn đường cướp bảo rất đáng xấu hổ. Hôm nay bản tọa để các ngươi nộp lên bảy chiếc nhẫn trữ vật, là một bài học để các ngươi từ nay làm người cho tốt, chớ muốn một bước lên trời.
Lâm Phàm bình thản nói.
Huyết Kình nghe thế, không kìm được cơn giận nữa, khuôn mặt hung ác như là muốn cắn nuốt Lâm Phàm, hét lớn:
- Khốn khiếp, Huyết Sát Các không phải dễ chọc như vậy đâu! Giếtttt...
Thế nhưng gã còn chưa dứt câu, thời gian nháy mắt giống như ngừng lại.
Lâm Phàm tùy ý đá một cước, trúng đũng quần của Huyết Kình. Tất cả đều đột ngột, đến không có một dấu hiệu nào cả.
- Aaaaaaa...
Khuôn mặt âm lãnh của Huyết Kình lập tức bao phủ một tầng vẻ đau khổ.
- Ngươi... ngươi...
Huyết Kình nổi gân xanh, hai tròng mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Lâm Phàm.
Lâm Phàm tiến lên, vỗ vỗ vai gã, hảo tâm nhắc nhở:
- Đừng cố chịu, kêu đi, bằng không sẽ rất đau đấy.
Giờ phút này, Huyết Kình đau đến muốn chết, không thể không nghe theo, thét một tiếng thống khổ vang vọng phía chân trời, khiến cả mặt đất cũng phải rung lên.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...
"Đinh, chúc mừng đánh bại Tiểu Thiên Vị sơ giai Huyết Kình."
"Đinh, chúc mừng exp thêm hai trăm vạn."
"Đinh, Liêu Đản Cước thăng cấp 15."
Lâm Phàm nghe nhắc nhở thì rất mừng, trải qua thời gian dài cố gắng, Liêu Đản Cước rốt cuộc cấp 15 rồi, không bao lâu nữa sẽ lên cấp 20, biến đổi về chất.
. . . .
- Các hạ, đây là đang khinh Huyết Sát Các chúng ta không người sao?
Vừa lúc đó, một giọng nói theo trong hư không truyền đến.
Lâm Phàm biến sắc.
- Huyết Thần đại nhân...
Giờ khắc này, không gian chấn động, một nam tử thân thể như cái xác khô, mặc y phục đỏ như máu, thong thả đi ra từ trong hư không, mùi máu tươi cùng với sát khí như ngưng thành thực chất, giống như làn sóng ập thẳng vào mặt.
Hoa cỏ chung quanh, ở một khắc này giống như mất đi sức sống, toàn bộ khô héo.
Lâm Phàm nhìn người đi ra từ hư không, rồi lại chỉ cười một tiếng:
- Vậy ngươi có thể làm gì ta?
Ù té quyền...
Trong một sát na, Lâm Phàm chạy như điên về đằng xa, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
* * *
Huyết Kình đã sùi bọt mép, khụy gối xuống đất ôm hạ bộ, thấy Huyết Thần đại nhân tiến đến, trong lòng rất mừng rỡ, thế nhưng khi thấy kẻ kia bỏ chạy thì lửa giận lập tức xông lên não, dẫn tới hôn mê.
- Đồ vô sỉ.
Đây là điều duy nhất gã có thể nghĩ tới trong tích tắc tỉnh táo cuối cùng.
- Huyết Thần đại nhân, bảo bối ở trên người hắn.
Lúc này còn lại sáu người, ngoại trừ một gã bị Lâm Phàm đóng đinh trên mặt đất, năm gã còn lại cùng quỳ xuống, đầu sát đất. Bọn gã chưa hoàn thành nhiệm vụ, sợ hãi sẽ bị trừng phạt.
Huyết Thần nhìn về hướng Lâm Phàm chạy trốn, lại liếc đám đệ tử đang quỳ trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng, rồi hóa thành một dải sáng đỏ như máu, bay về phía Lâm Phàm chạy.
Người có thể chạy trốn trước mắt Huyết Thần lão, còn chưa có sinh ra.
Huyết Sát Các tổng cộng mười hai tầng, mỗi một tầng đều có một vị các chủ, mà càng lên cao, thực lực của các chủ càng mạnh. Huyết Thần này tuy chỉ là các chủ tầng thứ nhất, nhưng là tu vi lại không thể coi thường.
Khoảng cách tới Đại Thiên Vị chỉ còn là một bước.
. . . .
Lâm Phàm không ngừng chạy, nhưng thi thoảng vẫn ngoái đầu nhìn về phía sau, không biết kẻ kia có đuổi kịp hay không. Thế nhưng nhìn một hồi, lại vẫn không trông thấy bóng dáng kẻ kia.
Lâm Phàm có chút sốt ruột, vội giả vờ kêu to:
- Cứu mạnggggg... Có kẻ muốn giết ngườiiiii...
Lâm Phàm biết mình kêu như vậy rất ngu, nhưng cũng chỉ đành thế, vì mục đích dụ đối phương lại đây.
Hắn cũng đang rất thắc mắc, bởi vì hắn chạy không phải quá nhanh, vậy tên kia sao lại không thấy, thật là quái dị.
Tiếp tục lạch bạch chạy...
Đột nhiên, Lâm Phàm đang ngoái đầu nhìn thì đụng "bịch" một cái vào vật gì đó đằng trước, cảm giác rất cứng.
Hắn lập tức quay đầu, nhìn phía trước, tròn mắt sửng sốt.
- Sao ngươi lại ở chỗ này...
Lâm Phàm làm vẻ kinh sợ, hét lên chói tai, mặt hiện biểu cảm không dám tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.