Chương 228: Tạm biệt, lão đại!
Tân Phong
16/06/2017
oOo
Đúng lúc này, cánh tay kia đột nhiên chìm vào trong hư không, biến mất ở trước mặt Lâm Phàm. Lâm Phàm cảnh giác bốn phía, đây mặc dù chỉ là một cánh tay, nhưng thật sự quá mạnh mẽ.
Bỗng hư không phía sau chấn động, Lâm Phàm biến sắc, bổ một phủ tới.
"Ầm..."
Cánh tay cùng Vĩnh Hằng Chi Phủ va chạm. Cho dù Vĩnh Hằng Chi Phủ là thần khí, cũng không thể tạo thành vết thương nào cho cái cánh tay này.
Khủng bố, thật sự là quá khủng bố.
Trong một sát na, cái bàn tay kia giơ lên cao, đánh ra một chưởng ẩn chứa uy thế vô thượng, nhất thời không khí ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ đen kịt, che khuất bầu trời. Sương đen quay cuồng, uy áp cường đại kia khiến Lâm Phàm có cảm giác ngạt thở.
- Long Hoàng Phách Thế.
Chiến lực gia thành, kim long hộ thể, Lâm Phàm nắm chặt Vĩnh Hằng Chi Phủ, nổi giận gầm lên một tiếng.
- Thương Khung...
Chân nguyên trong cơ thể hắn chấn động, toàn thân được bao phủ trong một tầng ánh sáng vàng, Vĩnh Hằng Chi Phủ trôi nổi hào quang chói mắt, một phủ bổ ra.
Không gian vỡ nát, hư không như bị xé rách, tạo thành một dòng nước lũ không biết từ đâu, mà trong nước lũ này có một dây chuyền quy tắc dài hẹp không ngừng vũng vẫy. Tuy đây chỉ là một đạo ảo ảnh, nhưng đã là chiêu thức mạnh nhất của Lâm Phàm hiện giờ.
Cho dù "Nhất Chỉ Tịch Diệt" cũng không bằng được thức thứ nhất "Thương Khung" trong "Khai Thiên Tam Thức" này.
"Ầm..."
Một phủ đụng với một chưởng, trong nháy mắt, cả phiến hư không đều như muốn sụp đổ, trời đất chấn động.
- Thành công sao?
Lâm Phàm thở hổn hển. Chân nguyên trong cơ thể hắn bị một phủ này hút đi một nửa. Bằng một đòn này, hắn có nắm chắc giết được cả cường giả Đại Thiên Vị, chỉ không biết bàn tay che trời kia sẽ thế nào.
Thế nhưng vừa lúc đó, Lâm Phàm phát hiện, bàn tay không chút hề hấn, mà một chưởng kia cũng khựng lại một chút, uy lực giảm nhẹ, rồi tiếp tục vỗ về phía hắn.
"Ầmmmm..."
Mặt đất rung chuyển, toàn bộ Táng Hải Yêu Địa lắc lư kịch liệt, vách đất đá tứ phía không ngừng sụp đổ, giống như là bị cỗ lực lượng này nghiền nát.
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể gia tăng năm trăm vạn exp."
- Phụttt...
Lâm Phàm phun một ngụm máu tươi, xương cốt toàn thân như muốn gãy nát cả. Dưới một chưởng kia, sinh cơ trong cơ thể hắn biến mất bảy tám phần, nếu không phải có Bất Diệt Ma Thể cùng Huyết Hải Ma Công chống đỡ, chỉ sợ hắn đã chết.
Huyết Hải Ma Công không ngừng tu bổ thân thể, Lâm Phàm cũng gian nan lấy ra đan dược nuốt xuống.
"Đinh, xin hỏi có chuyển hoán thành exp hay không?"
Nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống, Lâm Phàm gào lên:
- Chuyển con bà ngươi, dược hiệu...
Lâm Phàm bình thường dùng đan dược, vẫn luôn là chuyển hóa thành exp, hiện giờ lại là dựa vào dược hiệu.
Đan dược vào miệng, dược lực cường đại lập tức lan ra toàn thân, thương thế dần khôi phục.
Lâm Phàm thở phì phò, cầm lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ.
Vừa mới một chưởng, Lâm Phàm đã bị chụp thành huyết nhân, máu theo từ trong lỗ chân lông trên da mà tràn ra ngoài.
Lần này, nói không chừng thật sự phải nằm lại ở trong này rồi.
Lâm Phàm khẽ quay đầu, nhìn Gà Con trốn ở góc xa, gật gật đầu, miệng không phát ra tiếng.
Gà Con nhìn thấy bộ dạng của Lâm Phàm, hiểu rằng hắn đang nói: "Trốn thật kỹ, đừng đi ra." Đôi mắt đáng yêu của nó hiện vẻ sợ hãi vô cùng, toàn thân không ngừng run lên.
Mà cánh tay phủ kín vảy kia thì chỉ yên tĩnh lơ lửng trên không, giống như là đang đợi.
Đối vói nó, trước mắt nó chẳng qua là một con kiến có chút cường tráng mà thôi, nhưng con kiến vẫn chỉ là con kiến, không đáng nhắc tới.
Lâm Phàm phun ra ngụm máu trong miệng, thở hổn hển nhìn cánh tay đen kịt:
- Đến...
Giờ khắc này, cánh tay kia lại chìm vào trong hư không, rồi trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm. Hắn tuy rằng cảm nhận được cỗ dao động này trong không khí, nhưng lại phản ứng không kịp.
"Ầm..."
Cánh tay kia lại vỗ một chưởng, một cỗ uy áp từ trên trời giáng xuống, ép khung xương trong cơ thể Lâm Phàm kêu lên răng rắc.
"Bịch..."
Lâm Phàm té trên mặt đất, thần thức dần dần có chút mơ hồ, thậm chí cả khí lực cầm lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ cũng không có.
Chẳng lẽ lần này thật sự phải chết? Thánh Ma Tông truyền thừa đến đây là đứt sao?
Không, còn có đám Trương Nhị Cẩu, truyền thừa của Thánh Ma Tông vẫn còn, chỉ là thù của các sư huynh lại không báo được...
Lâm Phàm nằm trên mặt đất, thở ra nhiều hơn hít vào, miệng trào máu không cách nào ngăn cản.
Giờ phút này, cánh tay kia bỗng dựng thẳng một ngón tay, trên đó quấn quanh một luồng sáng đen bén nhọn, phảng phất là sắp cho Lâm Phàm một kích cuối cùng.
- Ò ó o...
Gà Con nhìn một màn trước mắt, phẫn nộ kêu to, cảm xúc phẫn nộ áp chế hoảng sợ trong lòng, xua đi cả cái đông cứng vì sợ hãi của thân thể.
Lâm Phàm đã không còn sức kháng cự, chờ đợi cái chết đến, nhưng một tiếng kêu này lại để hắn không dám tin mà mở to mắt.
Chi thấy Gà Con chạy tới, mở cánh rồi nhảy thật cao lên không, toàn thân tỏa ra hào quang màu đỏ, lao về phía bàn tay khổng lồ.
- Gà Con, đừnggggg...
Lâm Phàm lo lắng nhìn Gà Con, kẻ địch này không phải Gà Con có thể ứng phó.
Gà Con đang lao đi, nghe tiếng thì khẽ quay đầu, vẻ mặt tràn ngập phẫn nộ, nhưng trong ánh mắt vẫn chưa xóa được sự sợ hãi.
- Ò ó o...
Gà Con kêu lên mấy tiếng với Lâm Phàm, mà trong mấy tiếng này, lại tràn ngập vẻ bi thương.
- Gà Connnnn...
. . . .
Gà Con không nhìn hắn nữa, quay đầu lại phía trước, nhắm mắt, rít lên như là tăng sức cho mình, rồi lao nhanh hơn đến bàn tay kia.
"Ta phải bảo vệ lão đại."
"Xọcccc..."
Thế nhưng, trong một sát na, hào quang màu đỏ trên người Gà Con tiêu tán, thân thể của nó đã bị ngón tay kia xuyên thấu.
- Gà Connnn...
Lâm Phàm nhìn Gà Con ngã xuống từ giữa không trung, hét lên.
Máu tươi từ miệng Gà Con chảy ra, ngón tay kia để lại một cái lỗ thật lớn trên mình nó, khiến thân nó bị nhuộm một màu đỏ tươi rực rỡ.
Ánh mắt của Gà Con dần dần tối đi, nhưng lại cố nén thống khổ mà đứng lên.
Nó lưu luyến nhìn Lâm Phàm, trong đôi mắt tràn ngập sợ hãi kia tuôn ra hai dòng nước mắt.
Đó là sợ hãi, đau đớn, không muốn...
- Ò Ó Ooo...
Gà Con kêu một tiếng, rồi tiếng nhỏ dần.
Đây chính là lời từ biệt cuối cùng của nó dành cho Lâm Phàm.
Gà Con dồn toàn bộ sức lực còn lại, nhảy thật cao lên không, máu tươi từ thân thể nó bắn ra bốn phía như mưa. Hai mắt nó vẫn không ngừng chảy ra nước mắt, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên vẻ kiên nghị.
Giờ khắc này, Gà Con giống như đã học được cách bay.
Cái cánh lơ thơ lông vỗ mạnh, khiến toàn thân nó vọt về phía bàn tay đen kịt kia, rồi dùng cái miệng bén nhọn không ngừng mổ tới bàn tay khổng lồ.
Thế nhưng, đối với bàn tay kia, hành động này của Gà Con chỉ như là gãi ngứa.
Nhưng bất kể thế nào, Gà Con cũng tuyệt đối không cho thứ này khi dễ Lâm Phàm.
Giờ khắc này, Gà Con bị cánh tay kia nắm lấy trong tay.
- Khônggggggg...
Lâm Phàm bi thương quát.
Gà Con quay đầu nhìn thoáng Lâm Phàm, ánh mắt buồn bã như nói: "Tạm biệt, lão đại!"
"Bùm..."
Cánh tay kia hơi vận lực, Gà Con không kịp kêu một tiếng, thân hình bị bóp nát, máu tung tóe như một đóa hoa đỏ tươi nở rực trong hư không.
Thân hình máu thịt mơ hồ của Gà Con rơi trên mặt đất, không nhúc nhích được nữa.
- Aaaaaaaaa... Đồ khốn khiếppppppppppp...
Lâm Phàm như phát điên lên, không biết lấy sức lực từ đâu mà lao tới cánh tay kia. Máu tươi theo mỗi nhịp cử động lại trào ra ào ạt từ trên cơ thể hắn.
"Ọcccc..."
Cánh tay đen kịt kia chìm vào hư không, đến khi xuất hiện lại lần nữa, nó đã triệt để đâm xuyên qua thân hình của Lâm Phàm.
Lâm Phàm gian nan nâng hai tay, ánh mắt hiện lên vẻ phẫn nộ vô tận:
- Giết Gà Con của tao, tao muốn mày phải đền mạng...
Đúng lúc này, cánh tay kia đột nhiên chìm vào trong hư không, biến mất ở trước mặt Lâm Phàm. Lâm Phàm cảnh giác bốn phía, đây mặc dù chỉ là một cánh tay, nhưng thật sự quá mạnh mẽ.
Bỗng hư không phía sau chấn động, Lâm Phàm biến sắc, bổ một phủ tới.
"Ầm..."
Cánh tay cùng Vĩnh Hằng Chi Phủ va chạm. Cho dù Vĩnh Hằng Chi Phủ là thần khí, cũng không thể tạo thành vết thương nào cho cái cánh tay này.
Khủng bố, thật sự là quá khủng bố.
Trong một sát na, cái bàn tay kia giơ lên cao, đánh ra một chưởng ẩn chứa uy thế vô thượng, nhất thời không khí ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ đen kịt, che khuất bầu trời. Sương đen quay cuồng, uy áp cường đại kia khiến Lâm Phàm có cảm giác ngạt thở.
- Long Hoàng Phách Thế.
Chiến lực gia thành, kim long hộ thể, Lâm Phàm nắm chặt Vĩnh Hằng Chi Phủ, nổi giận gầm lên một tiếng.
- Thương Khung...
Chân nguyên trong cơ thể hắn chấn động, toàn thân được bao phủ trong một tầng ánh sáng vàng, Vĩnh Hằng Chi Phủ trôi nổi hào quang chói mắt, một phủ bổ ra.
Không gian vỡ nát, hư không như bị xé rách, tạo thành một dòng nước lũ không biết từ đâu, mà trong nước lũ này có một dây chuyền quy tắc dài hẹp không ngừng vũng vẫy. Tuy đây chỉ là một đạo ảo ảnh, nhưng đã là chiêu thức mạnh nhất của Lâm Phàm hiện giờ.
Cho dù "Nhất Chỉ Tịch Diệt" cũng không bằng được thức thứ nhất "Thương Khung" trong "Khai Thiên Tam Thức" này.
"Ầm..."
Một phủ đụng với một chưởng, trong nháy mắt, cả phiến hư không đều như muốn sụp đổ, trời đất chấn động.
- Thành công sao?
Lâm Phàm thở hổn hển. Chân nguyên trong cơ thể hắn bị một phủ này hút đi một nửa. Bằng một đòn này, hắn có nắm chắc giết được cả cường giả Đại Thiên Vị, chỉ không biết bàn tay che trời kia sẽ thế nào.
Thế nhưng vừa lúc đó, Lâm Phàm phát hiện, bàn tay không chút hề hấn, mà một chưởng kia cũng khựng lại một chút, uy lực giảm nhẹ, rồi tiếp tục vỗ về phía hắn.
"Ầmmmm..."
Mặt đất rung chuyển, toàn bộ Táng Hải Yêu Địa lắc lư kịch liệt, vách đất đá tứ phía không ngừng sụp đổ, giống như là bị cỗ lực lượng này nghiền nát.
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể gia tăng năm trăm vạn exp."
- Phụttt...
Lâm Phàm phun một ngụm máu tươi, xương cốt toàn thân như muốn gãy nát cả. Dưới một chưởng kia, sinh cơ trong cơ thể hắn biến mất bảy tám phần, nếu không phải có Bất Diệt Ma Thể cùng Huyết Hải Ma Công chống đỡ, chỉ sợ hắn đã chết.
Huyết Hải Ma Công không ngừng tu bổ thân thể, Lâm Phàm cũng gian nan lấy ra đan dược nuốt xuống.
"Đinh, xin hỏi có chuyển hoán thành exp hay không?"
Nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống, Lâm Phàm gào lên:
- Chuyển con bà ngươi, dược hiệu...
Lâm Phàm bình thường dùng đan dược, vẫn luôn là chuyển hóa thành exp, hiện giờ lại là dựa vào dược hiệu.
Đan dược vào miệng, dược lực cường đại lập tức lan ra toàn thân, thương thế dần khôi phục.
Lâm Phàm thở phì phò, cầm lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ.
Vừa mới một chưởng, Lâm Phàm đã bị chụp thành huyết nhân, máu theo từ trong lỗ chân lông trên da mà tràn ra ngoài.
Lần này, nói không chừng thật sự phải nằm lại ở trong này rồi.
Lâm Phàm khẽ quay đầu, nhìn Gà Con trốn ở góc xa, gật gật đầu, miệng không phát ra tiếng.
Gà Con nhìn thấy bộ dạng của Lâm Phàm, hiểu rằng hắn đang nói: "Trốn thật kỹ, đừng đi ra." Đôi mắt đáng yêu của nó hiện vẻ sợ hãi vô cùng, toàn thân không ngừng run lên.
Mà cánh tay phủ kín vảy kia thì chỉ yên tĩnh lơ lửng trên không, giống như là đang đợi.
Đối vói nó, trước mắt nó chẳng qua là một con kiến có chút cường tráng mà thôi, nhưng con kiến vẫn chỉ là con kiến, không đáng nhắc tới.
Lâm Phàm phun ra ngụm máu trong miệng, thở hổn hển nhìn cánh tay đen kịt:
- Đến...
Giờ khắc này, cánh tay kia lại chìm vào trong hư không, rồi trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm. Hắn tuy rằng cảm nhận được cỗ dao động này trong không khí, nhưng lại phản ứng không kịp.
"Ầm..."
Cánh tay kia lại vỗ một chưởng, một cỗ uy áp từ trên trời giáng xuống, ép khung xương trong cơ thể Lâm Phàm kêu lên răng rắc.
"Bịch..."
Lâm Phàm té trên mặt đất, thần thức dần dần có chút mơ hồ, thậm chí cả khí lực cầm lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ cũng không có.
Chẳng lẽ lần này thật sự phải chết? Thánh Ma Tông truyền thừa đến đây là đứt sao?
Không, còn có đám Trương Nhị Cẩu, truyền thừa của Thánh Ma Tông vẫn còn, chỉ là thù của các sư huynh lại không báo được...
Lâm Phàm nằm trên mặt đất, thở ra nhiều hơn hít vào, miệng trào máu không cách nào ngăn cản.
Giờ phút này, cánh tay kia bỗng dựng thẳng một ngón tay, trên đó quấn quanh một luồng sáng đen bén nhọn, phảng phất là sắp cho Lâm Phàm một kích cuối cùng.
- Ò ó o...
Gà Con nhìn một màn trước mắt, phẫn nộ kêu to, cảm xúc phẫn nộ áp chế hoảng sợ trong lòng, xua đi cả cái đông cứng vì sợ hãi của thân thể.
Lâm Phàm đã không còn sức kháng cự, chờ đợi cái chết đến, nhưng một tiếng kêu này lại để hắn không dám tin mà mở to mắt.
Chi thấy Gà Con chạy tới, mở cánh rồi nhảy thật cao lên không, toàn thân tỏa ra hào quang màu đỏ, lao về phía bàn tay khổng lồ.
- Gà Con, đừnggggg...
Lâm Phàm lo lắng nhìn Gà Con, kẻ địch này không phải Gà Con có thể ứng phó.
Gà Con đang lao đi, nghe tiếng thì khẽ quay đầu, vẻ mặt tràn ngập phẫn nộ, nhưng trong ánh mắt vẫn chưa xóa được sự sợ hãi.
- Ò ó o...
Gà Con kêu lên mấy tiếng với Lâm Phàm, mà trong mấy tiếng này, lại tràn ngập vẻ bi thương.
- Gà Connnnn...
. . . .
Gà Con không nhìn hắn nữa, quay đầu lại phía trước, nhắm mắt, rít lên như là tăng sức cho mình, rồi lao nhanh hơn đến bàn tay kia.
"Ta phải bảo vệ lão đại."
"Xọcccc..."
Thế nhưng, trong một sát na, hào quang màu đỏ trên người Gà Con tiêu tán, thân thể của nó đã bị ngón tay kia xuyên thấu.
- Gà Connnn...
Lâm Phàm nhìn Gà Con ngã xuống từ giữa không trung, hét lên.
Máu tươi từ miệng Gà Con chảy ra, ngón tay kia để lại một cái lỗ thật lớn trên mình nó, khiến thân nó bị nhuộm một màu đỏ tươi rực rỡ.
Ánh mắt của Gà Con dần dần tối đi, nhưng lại cố nén thống khổ mà đứng lên.
Nó lưu luyến nhìn Lâm Phàm, trong đôi mắt tràn ngập sợ hãi kia tuôn ra hai dòng nước mắt.
Đó là sợ hãi, đau đớn, không muốn...
- Ò Ó Ooo...
Gà Con kêu một tiếng, rồi tiếng nhỏ dần.
Đây chính là lời từ biệt cuối cùng của nó dành cho Lâm Phàm.
Gà Con dồn toàn bộ sức lực còn lại, nhảy thật cao lên không, máu tươi từ thân thể nó bắn ra bốn phía như mưa. Hai mắt nó vẫn không ngừng chảy ra nước mắt, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên vẻ kiên nghị.
Giờ khắc này, Gà Con giống như đã học được cách bay.
Cái cánh lơ thơ lông vỗ mạnh, khiến toàn thân nó vọt về phía bàn tay đen kịt kia, rồi dùng cái miệng bén nhọn không ngừng mổ tới bàn tay khổng lồ.
Thế nhưng, đối với bàn tay kia, hành động này của Gà Con chỉ như là gãi ngứa.
Nhưng bất kể thế nào, Gà Con cũng tuyệt đối không cho thứ này khi dễ Lâm Phàm.
Giờ khắc này, Gà Con bị cánh tay kia nắm lấy trong tay.
- Khônggggggg...
Lâm Phàm bi thương quát.
Gà Con quay đầu nhìn thoáng Lâm Phàm, ánh mắt buồn bã như nói: "Tạm biệt, lão đại!"
"Bùm..."
Cánh tay kia hơi vận lực, Gà Con không kịp kêu một tiếng, thân hình bị bóp nát, máu tung tóe như một đóa hoa đỏ tươi nở rực trong hư không.
Thân hình máu thịt mơ hồ của Gà Con rơi trên mặt đất, không nhúc nhích được nữa.
- Aaaaaaaaa... Đồ khốn khiếppppppppppp...
Lâm Phàm như phát điên lên, không biết lấy sức lực từ đâu mà lao tới cánh tay kia. Máu tươi theo mỗi nhịp cử động lại trào ra ào ạt từ trên cơ thể hắn.
"Ọcccc..."
Cánh tay đen kịt kia chìm vào hư không, đến khi xuất hiện lại lần nữa, nó đã triệt để đâm xuyên qua thân hình của Lâm Phàm.
Lâm Phàm gian nan nâng hai tay, ánh mắt hiện lên vẻ phẫn nộ vô tận:
- Giết Gà Con của tao, tao muốn mày phải đền mạng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.