Chương 48: Thích thể hiện là phải xui xẻo
Tân Phong
12/11/2016
oOo
- Này, các vị, các ngươi là đang sỉ nhục đệ tử của ta sao?
Lâm Phàm buông đũa xuống, quay đầu nhìn đám người kia.
Tính thích khoe khoang ai cũng có ít nhiều, nhưng khoe khoang ở trước mặt bổn đại gia thì không được!
Huống hồ mười ba đệ tử của mình tuy giờ đang là một đám ngốc, nhưng có ca làm lão sư thì cần phải lo sao?
- Sao, ngươi có vấn đề gì?
Ngồi đối diện Lưu Thanh Phong là một gã lão sư dáng vẻ bệ vệ, rất hung hăng nói.
Lâm Phàm liếc nhìn đối phương một cái, cũng là Tiên Thiên cấp năm, khí tức cuồng bạo, xem ra là tu luyện công pháp nào đó dễ dàng làm cho người ta nóng giận.
- Hổ lão sư, bớt giận, lão sư mới tới của lớp chữ Đinh này sợ là còn chưa biết quy củ nơi đây.
Lưu Thanh Phong cười nhẹ nói.
Huyền Hoàng giới cá lớn nuốt cá bé, thực lực vi tôn, nhất là ở học viện Thiên Phủ, cường giả có quyền lên tiếng tuyệt đối. Mà học viện Thiên Phủ tuy là có lớp chữ Đinh, nhưng trong mắt một số lão sư, lớp này giống như không tồn tại.
Bởi vì nhân số của cái lớp này cơ bản đều đếm trong hai bàn tay, so với các lớp khác thì đúng là chìm nghỉm.
Một lớp như thế vẫn còn duy trì xuống, nguyên nhân là vì vị hiệu trưởng đầu tiên từ khi sáng lập học viện đã ra một quy định là không buông bỏ bất kỳ người nào, cho dù thiên tư người đó không tốt, chỉ cần nguyện ý tiếp tục bước trên con đường võ đạo thì đều phải dùng toàn lực mà dạy dỗ.
Tuy hiệu trưởng hiện giờ vẫn còn tuân thủ theo quy định của người sáng lập, nhưng đối với lớp chữ Đinh đã không còn một chút nào coi trọng.
- Quy củ? Ha ha, ta thực sự không rõ, thế nhưng sỉ nhục đệ tử của ta, lại sỉ nhục cả ta, con người của ta cũng không rộng lượng như vậy.
Lâm Phàm cười lạnh nói.
- Lâm lão sư, nếu không phục có thể tới đài tỷ võ của học viện để quyết một trận cao thấp, ở đây tranh luận vô dụng.
Lưu Thanh Phong cười nói.
Đài tỷ võ chính là nơi dùng để giải quyết xung đột bằng thực lực ở học viện Thiên Phủ.
Bởi vì tư đấu trong học viện bị cấm, nên mới có đài tỷ võ dùng để giải quyết tư đấu cho các lão sư và học sinh.
- Tốt, buổi chiều gặp lại trên đài tỷ võ, đương nhiên không chỉ ngươi, còn có ba người các ngươi, buổi chiều ta sẽ để các ngươi cùng giống như cái bàn này.
Lâm Phàm vỗ nhẹ một cái lên mặt bàn ăn cơm.
Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ lập tức được phát động, chân nguyên rót vào trong bàn.
Lâm Phàm đứng dậy, không thèm quay đầu một lần, đi thẳng ra ngoài. Xế chiều hôm nay, hắn muốn dạy cho học sinh của mình tiết học thứ hai.
Lưu Thanh Phong nhìn Lâm Phàm rời đi, khinh thường hừ lạnh một tiếng.
- Hừ, chỉ là lão sư lớp chữ Đinh mà cũng dám hung hăng càn quấy như thế. Thật muốn nhìn xem chiều nay lúc lên đài rồi hắn còn vậy được nữa hay không!
Lưu Thanh Phong nói.
- Tôm tép nhãi nhép mà thôi, người như thế dạy lớp chữ Đinh, vĩnh viễn cũng sẽ không có khởi sắc.
- Khởi sắc? Ha ha, ta xem là cả một gợn sóng cũng không tạo nổi ấy chứ. Đệ tử lớp chữ Đinh đều là một đám thiên tư kém cỏi, cả cảnh giới Hậu Thiên cũng không đạt đến, hoàn toàn vô dụng.
- Được rồi, không nhắc chuyện này nữa, kẻ này làm mọi người mất hứng, chúng ta nói chuyện khác đi.
- Được.
. . . .
"Rắc rắc… rầm…"
Ngay tại lúc đám người Lưu Thanh Phong chuẩn bị tiếp tục nói chuyện phiếm, cái mặt bàn bằng sắt kia bỗng nứt gãy rồi nổ tung, hóa thành bụi…
- Chuyện này…
Đám người Lưu Thanh Phong sửng sốt, có chút không dám tin nhìn một màn trước mắt.
Lúc này Lâm Phàm đã ra khỏi nhà ăn, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ tuy có cái tên rất tục, nhưng lại là công pháp có lực phá hoại mạnh nhất mà Lâm Phàm đang có.
. . . .
Buổi chiều.
Mười ba học sinh của Lâm Phàm đã sớm tới lớp, nhưng lại khác xa thường ngày, không hề còn không khí trầm lặng nữa mà hiện giờ trên mặt mỗi người đều hiện ra ý chí chiến đấu bất khuất.
Giờ phút này mười ba học sinh, mỗi người đều mặt mũi bầm dập, giống như là bị đánh đập, thế nhưng đau đớn lại làm tinh thần của chúng nó càng cao thêm.
- Hôm nay ta đã đi sang lớp chữ Bính, nói thẳng vào mặt tên kia đừng khinh thiếu niên nghèo, ta nhất định sẽ có ngày tìm lại tôn nghiêm của ta. Tuy tên kia hung hăng đánh ta một trận, nhưng ta không hề thấy đau, ta cảm giác tìm về được niềm tin đã mất từ lâu.
Chu Địch hưng phấn nói.
- Ta cũng vậy, tuy rằng tên kia mạnh hơn ta, nhưng ta tin tưởng, dưới sự dẫn dắt của lão sư, ta nhất định sẽ càng mạnh hơn.
Tào Phu Thụ nắm chặt nắm tay nói.
- Ta cũng bị đánh, nhưng trưa nay khi trở về, ta đã nói với cha mẹ, ta nhất định sẽ cố gắng. Cha mẹ ta nghe xong rất cảm động, còn cổ vũ cho ta.
- Một ngày làm thầy, cả đời làm cha! Ta nhất định phải cố gắng, tuyệt đối không làm cho Lâm lão sư thất vọng.
- Tốt, mọi người cố lên, chúng ta nhất định phải chứng minh chính mình.
. . . .
Lúc này Lâm Phàm đi vào lớp, thấy mười ba học sinh của mình rất là hưng phấn thì cũng có chút tò mò.
- Các trò sao vậy?
Đám học sinh liếc nhìn nhau một cái, sau đó tôn kính đứng lên:
- Lão sư, chúng ta nhất định sẽ nỗ lực, tuyệt đối không để người phải thất vọng.
Lâm Phàm sững sờ, sau đó mỉm cười. Đám học sinh này biết tin tưởng như vậy thật là chuyện đáng vui mừng a.
Chẳng qua có niềm tin vẫn là không đủ, thiên tư quyết định hết thảy, ngay cả cấp kém cỏi cũng không phải thì dù cố gắng nghìn lần liệu cũng có tác dụng gì?
Xem ra còn cần ca a, để ca dùng ánh sáng chói lọi dẫn dắt đám trẻ lạc đường này lên tới đỉnh nhân sinh.
Ít nhất trong đoạn thời gian này, Lâm Phàm vẫn rất có lòng tin.
Trước khi mình cướp sạch tứ đại thế gia cùng hoàng cung, xem ra cần phải thao luyện đám nhỏ này thật tốt đã. Đã xác định làm lão sư thì phải tận tâm tận lực mới được.
- Tốt, các trò có thể tin tưởng như vậy, lão sư rất là vui mừng. Buổi hôm nay, lão sư sẽ dạy cho các trò tiết thứ hai: nghiền áp.
Lâm Phàm nói.
Mười ba học sinh nhìn lão sư, trong lòng nghi hoặc vạn phần.
Nghiền áp? Đây là cái gì? Lão sư rốt cuộc muốn dạy cái gì?
Mười ba học sinh thấy lão sư bước ra khỏi lớp thì vội đi theo. Hiện giờ tụi nó rất tò mò, lão sư rốt cuộc là định dạy tụi nó cái gì?
Lúc này, quanh đài tỷ võ đã có rất nhiều người tụ tập.
Đệ tử của bốn lớp Giáp Ất Bính Đinh đều có mặt. Chúng nó cũng rất tò mò với việc các lão sư luận võ, dù sao đài tỷ võ này đã thật lâu không có ai dùng.
Vật họp theo loài, người sống thành bầy, cả lão sư lẫn đệ tử của bốn lớp Giáp Ất Bính Đinh vẫn luôn đứng cùng một bên, bởi vậy rất ít xảy ra so đấu.
Mà cho dù là có, cũng sẽ được đám học sinh lén giải quyết, không chủ động phô trương.
Lần này trong học viện truyền tin một vị lão sư lớp chữ Đinh lại muốn khiêu chiến một lần bốn lão sư lớp chữ Ất, quả thực làm đám học sinh trong trường cảm giác có phải lão sư lớp chữ Đinh này bị choáng rồi không.
-----oo0oo-----
- Này, các vị, các ngươi là đang sỉ nhục đệ tử của ta sao?
Lâm Phàm buông đũa xuống, quay đầu nhìn đám người kia.
Tính thích khoe khoang ai cũng có ít nhiều, nhưng khoe khoang ở trước mặt bổn đại gia thì không được!
Huống hồ mười ba đệ tử của mình tuy giờ đang là một đám ngốc, nhưng có ca làm lão sư thì cần phải lo sao?
- Sao, ngươi có vấn đề gì?
Ngồi đối diện Lưu Thanh Phong là một gã lão sư dáng vẻ bệ vệ, rất hung hăng nói.
Lâm Phàm liếc nhìn đối phương một cái, cũng là Tiên Thiên cấp năm, khí tức cuồng bạo, xem ra là tu luyện công pháp nào đó dễ dàng làm cho người ta nóng giận.
- Hổ lão sư, bớt giận, lão sư mới tới của lớp chữ Đinh này sợ là còn chưa biết quy củ nơi đây.
Lưu Thanh Phong cười nhẹ nói.
Huyền Hoàng giới cá lớn nuốt cá bé, thực lực vi tôn, nhất là ở học viện Thiên Phủ, cường giả có quyền lên tiếng tuyệt đối. Mà học viện Thiên Phủ tuy là có lớp chữ Đinh, nhưng trong mắt một số lão sư, lớp này giống như không tồn tại.
Bởi vì nhân số của cái lớp này cơ bản đều đếm trong hai bàn tay, so với các lớp khác thì đúng là chìm nghỉm.
Một lớp như thế vẫn còn duy trì xuống, nguyên nhân là vì vị hiệu trưởng đầu tiên từ khi sáng lập học viện đã ra một quy định là không buông bỏ bất kỳ người nào, cho dù thiên tư người đó không tốt, chỉ cần nguyện ý tiếp tục bước trên con đường võ đạo thì đều phải dùng toàn lực mà dạy dỗ.
Tuy hiệu trưởng hiện giờ vẫn còn tuân thủ theo quy định của người sáng lập, nhưng đối với lớp chữ Đinh đã không còn một chút nào coi trọng.
- Quy củ? Ha ha, ta thực sự không rõ, thế nhưng sỉ nhục đệ tử của ta, lại sỉ nhục cả ta, con người của ta cũng không rộng lượng như vậy.
Lâm Phàm cười lạnh nói.
- Lâm lão sư, nếu không phục có thể tới đài tỷ võ của học viện để quyết một trận cao thấp, ở đây tranh luận vô dụng.
Lưu Thanh Phong cười nói.
Đài tỷ võ chính là nơi dùng để giải quyết xung đột bằng thực lực ở học viện Thiên Phủ.
Bởi vì tư đấu trong học viện bị cấm, nên mới có đài tỷ võ dùng để giải quyết tư đấu cho các lão sư và học sinh.
- Tốt, buổi chiều gặp lại trên đài tỷ võ, đương nhiên không chỉ ngươi, còn có ba người các ngươi, buổi chiều ta sẽ để các ngươi cùng giống như cái bàn này.
Lâm Phàm vỗ nhẹ một cái lên mặt bàn ăn cơm.
Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ lập tức được phát động, chân nguyên rót vào trong bàn.
Lâm Phàm đứng dậy, không thèm quay đầu một lần, đi thẳng ra ngoài. Xế chiều hôm nay, hắn muốn dạy cho học sinh của mình tiết học thứ hai.
Lưu Thanh Phong nhìn Lâm Phàm rời đi, khinh thường hừ lạnh một tiếng.
- Hừ, chỉ là lão sư lớp chữ Đinh mà cũng dám hung hăng càn quấy như thế. Thật muốn nhìn xem chiều nay lúc lên đài rồi hắn còn vậy được nữa hay không!
Lưu Thanh Phong nói.
- Tôm tép nhãi nhép mà thôi, người như thế dạy lớp chữ Đinh, vĩnh viễn cũng sẽ không có khởi sắc.
- Khởi sắc? Ha ha, ta xem là cả một gợn sóng cũng không tạo nổi ấy chứ. Đệ tử lớp chữ Đinh đều là một đám thiên tư kém cỏi, cả cảnh giới Hậu Thiên cũng không đạt đến, hoàn toàn vô dụng.
- Được rồi, không nhắc chuyện này nữa, kẻ này làm mọi người mất hứng, chúng ta nói chuyện khác đi.
- Được.
. . . .
"Rắc rắc… rầm…"
Ngay tại lúc đám người Lưu Thanh Phong chuẩn bị tiếp tục nói chuyện phiếm, cái mặt bàn bằng sắt kia bỗng nứt gãy rồi nổ tung, hóa thành bụi…
- Chuyện này…
Đám người Lưu Thanh Phong sửng sốt, có chút không dám tin nhìn một màn trước mắt.
Lúc này Lâm Phàm đã ra khỏi nhà ăn, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.
Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ tuy có cái tên rất tục, nhưng lại là công pháp có lực phá hoại mạnh nhất mà Lâm Phàm đang có.
. . . .
Buổi chiều.
Mười ba học sinh của Lâm Phàm đã sớm tới lớp, nhưng lại khác xa thường ngày, không hề còn không khí trầm lặng nữa mà hiện giờ trên mặt mỗi người đều hiện ra ý chí chiến đấu bất khuất.
Giờ phút này mười ba học sinh, mỗi người đều mặt mũi bầm dập, giống như là bị đánh đập, thế nhưng đau đớn lại làm tinh thần của chúng nó càng cao thêm.
- Hôm nay ta đã đi sang lớp chữ Bính, nói thẳng vào mặt tên kia đừng khinh thiếu niên nghèo, ta nhất định sẽ có ngày tìm lại tôn nghiêm của ta. Tuy tên kia hung hăng đánh ta một trận, nhưng ta không hề thấy đau, ta cảm giác tìm về được niềm tin đã mất từ lâu.
Chu Địch hưng phấn nói.
- Ta cũng vậy, tuy rằng tên kia mạnh hơn ta, nhưng ta tin tưởng, dưới sự dẫn dắt của lão sư, ta nhất định sẽ càng mạnh hơn.
Tào Phu Thụ nắm chặt nắm tay nói.
- Ta cũng bị đánh, nhưng trưa nay khi trở về, ta đã nói với cha mẹ, ta nhất định sẽ cố gắng. Cha mẹ ta nghe xong rất cảm động, còn cổ vũ cho ta.
- Một ngày làm thầy, cả đời làm cha! Ta nhất định phải cố gắng, tuyệt đối không làm cho Lâm lão sư thất vọng.
- Tốt, mọi người cố lên, chúng ta nhất định phải chứng minh chính mình.
. . . .
Lúc này Lâm Phàm đi vào lớp, thấy mười ba học sinh của mình rất là hưng phấn thì cũng có chút tò mò.
- Các trò sao vậy?
Đám học sinh liếc nhìn nhau một cái, sau đó tôn kính đứng lên:
- Lão sư, chúng ta nhất định sẽ nỗ lực, tuyệt đối không để người phải thất vọng.
Lâm Phàm sững sờ, sau đó mỉm cười. Đám học sinh này biết tin tưởng như vậy thật là chuyện đáng vui mừng a.
Chẳng qua có niềm tin vẫn là không đủ, thiên tư quyết định hết thảy, ngay cả cấp kém cỏi cũng không phải thì dù cố gắng nghìn lần liệu cũng có tác dụng gì?
Xem ra còn cần ca a, để ca dùng ánh sáng chói lọi dẫn dắt đám trẻ lạc đường này lên tới đỉnh nhân sinh.
Ít nhất trong đoạn thời gian này, Lâm Phàm vẫn rất có lòng tin.
Trước khi mình cướp sạch tứ đại thế gia cùng hoàng cung, xem ra cần phải thao luyện đám nhỏ này thật tốt đã. Đã xác định làm lão sư thì phải tận tâm tận lực mới được.
- Tốt, các trò có thể tin tưởng như vậy, lão sư rất là vui mừng. Buổi hôm nay, lão sư sẽ dạy cho các trò tiết thứ hai: nghiền áp.
Lâm Phàm nói.
Mười ba học sinh nhìn lão sư, trong lòng nghi hoặc vạn phần.
Nghiền áp? Đây là cái gì? Lão sư rốt cuộc muốn dạy cái gì?
Mười ba học sinh thấy lão sư bước ra khỏi lớp thì vội đi theo. Hiện giờ tụi nó rất tò mò, lão sư rốt cuộc là định dạy tụi nó cái gì?
Lúc này, quanh đài tỷ võ đã có rất nhiều người tụ tập.
Đệ tử của bốn lớp Giáp Ất Bính Đinh đều có mặt. Chúng nó cũng rất tò mò với việc các lão sư luận võ, dù sao đài tỷ võ này đã thật lâu không có ai dùng.
Vật họp theo loài, người sống thành bầy, cả lão sư lẫn đệ tử của bốn lớp Giáp Ất Bính Đinh vẫn luôn đứng cùng một bên, bởi vậy rất ít xảy ra so đấu.
Mà cho dù là có, cũng sẽ được đám học sinh lén giải quyết, không chủ động phô trương.
Lần này trong học viện truyền tin một vị lão sư lớp chữ Đinh lại muốn khiêu chiến một lần bốn lão sư lớp chữ Ất, quả thực làm đám học sinh trong trường cảm giác có phải lão sư lớp chữ Đinh này bị choáng rồi không.
-----oo0oo-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.