Chương 183: Xem tát nhớ người ra tay
Tân Phong
29/04/2017
Dịch giả: †Ares†
oOo
Vương Hạo vừa nhìn thấy thân ảnh kia, mắt mở lớn không chớp, trong bụng như bốc lên một ngọn lửa.
Mà Liễu Nhất Nguyên lần đầu gặp Cung Băng Dạ, cũng không khỏi lóe lên một tia kinh ngạc trong mắt.
- Tiểu thư...
Lưu chưởng quỹ thấy tiểu thư đã đến, thầm thở phào một hơi, sau đó lại lo lắng mà nhìn tiểu thư, bởi đám người này không dễ chọc.
- Cung tiểu thư, vị này chính là sư huynh của ta. Sư huynh nhìn trúng sáu con hung thú này, muốn dùng giá tiền này mua hết, thế nào?
Vương Hạo quơ quơ chuỗi tiền trong tay, sau đó ánh mắt không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm Cung Băng Dạ từ trên xuống dưới.
Cung Băng Dạ nhìn Vương Hạo, trong lòng khinh thường, người như vậy cũng có thể trở thành đệ tử tông môn, quả thực là ông trời không có mắt. Thế nhưng giờ Vương Hạo cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là thanh niên đứng sau hắn.
- Vị đại nhân này, thuận mua thì mới vừa bán, giá tiền này không thích hợp.
Cung băng Dạ rất chán ghét ánh mắt của kẻ trước mặt, không siểm nịnh không kiêu ngạo nói.
Vương Hổ đứng cạnh tiểu thư, thầm cảnh giác nhìn mấy người trước mặt.
Liễu Nhất Nguyên cười cười, bỗng vươn tay tới, muốn sờ lên mặt Cung Băng Dạ.
- Càn rỡ...
Vương Hổ tức giận quát lớn. Chẳng biết tại sao, trong mắt hắn, người trước mặt này hoàn toàn không thể so sánh với người thần bí gặp ở sa mạc Tử Vong.
Người trước mặt này muốn khinh bạc tiểu thư nhà mình, lửa giận trong lòng thiêu đốt, Vương Hổ cũng không để ý đối phương là ai, rút đao muốn đánh lui đối phương.
- Con kiến...
Liễu Nhất Nguyên khinh thường cười lạnh, không thèm liếc mắt, phất tay một cái, Vương Hổ đã như một con diều đứt dây mà bắn ra ngoài.
Mọi người thậm chí đều không thấy rõ đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
- Đại nhân, xin ngài tự trọng.
Sắc mặt Cung Băng Dạ như sương lạnh, lùi từng bước về sau, cảnh giác nhìn Liễu Nhất Nguyên.
- Sư huynh...
Vương Hạo nhìn thấy sư huynh bá đạo như thế, trong lòng cũng sửng sốt...
- Ngươi câm miệng.
Liễu Nhất Nguyên nhìn thoáng qua Vương Hạo. Chỉ một cái liếc mắt như vậy, lại khiến Vương Hạo sợ hãi đến ứa mồ hôi lạnh.
Hắn tin chắc, nếu mình nói thêm một câu, vị sư huynh luôn trưng bộ mặt tươi cười trước mắt này sẽ lập tức giết chết mình.
- Nàng rất đẹp, làm thị thiếp của ta đi, ta sẽ cho nàng vinh hoa phú quý cả đời. Những đồ vật bình thường này, nàng muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Ánh mắt của Liễu Nhất Nguyên như có thể xuyên thấu, không kiêng nể gì, tham lam nhìn lên thân hình lồi lõm của Cung Băng Dạ.
- Tiểu nữ phúc phận mỏng, sợ là không xứng với đại nhân. Những hung thú này cũng xin tặng miễn phí cho đại nhân.
Cung Băng Dạ cố ép mình trấn tĩnh, nhưng trong lòng lại đang khẩn trương vạn phần. Nàng không ngờ rằng người của tông môn lại bá đạo như vậy, căn bản không để cho người ta có cơ hội để phản ứng.
- Ha ha, nhưng hung thú này ta muốn, mà nàng, ta cũng muốn.
Liễu Nhất Nguyên bá đạo nói.
Giọng điệu của hắn để những người đang có mặt đứng xem căm giận vạn phần, người tông môn này thật sự là hơi quá đáng rồi. Nhưng khí tức trên thân hắn lại dập tắt đi dũng khí dám phản kháng của bọn họ.
Mọi người chỉ biết thầm cảm thán. Trừ tiếc nuối cho Cung gia và Cung tiểu thư, ai cũng không thể làm gì.
Nếu hôm nay không có kỳ tích phát sinh, sợ rằng Cung gia phải sụp.
- Mọi người xem, gia chủ của Vương gia và Tống gia đều đang đứng nhìn kìa.
- Vui sướng khi người gặp họa chứ sao.
- Thiếu gia nhà họ Vương đã thành đệ tử tông môn, ta nghĩ Mặc thành về sau nên họ Vương rồi.
- Cũng không nhất định, Vương Hạo chỉ là đệ tử ngoại hôn, không có thế lực. Hơn nữa đệ tử tông môn sẽ thường xuyên phải đi lịch lãm, xác suất tử vong rất lớn, rất khó nói Vương Hạo sau này không gặp chuyện gì.
....
Mỗi người một câu, đủ loại bàn tán.
Mà giờ khắc này, Cung băng Dạ không biết mình nên làm gì nữa.
Vương Hổ bay ra ngoài đám đông, lúc này gắng sức mãi vẫn chưa đứng lên được. Nhất là một chưởng kia để hắn hiểu, dù có thêm mười mình, cũng không phải đối thủ của đối phương.
Hắn đang muốn liều mạng, lại đột nhiên nhìn thấy một người, khiến hắn dâng lên hy vọng.
- Đại nhân, van cầu ngài cứu lấy tiểu thư nhà ta.
Vương Hổ chìa hai bàn tay run rẩy, nắm chặt lấy giày của người kia.
- Hả?... Uyện...ì?
Giờ phút này, Lâm Phàm đang một tay bưng bát sữa đậu nàng nóng hổi, một tay cầm cái bánh quẩy đầy dầu mỡ, miệng ngồm ngoàm nhai nuốt.
- Kính nhờ ở đại nhân.
Vương Hổ nói xong câu này, liền hôn mê bất tỉnh.
Lâm Phàm ngơ ngác, sau đó thấy đằng trước tụ tập không ít người, cũng tiến lên để hóng.
Vừa nhìn rõ tình huống bên trong, hắn đã hiểu có chuyện gì.
Vừa ra ngoài, không ngờ vận khí bạo tăng, gặp ngay chính chủ. Hơn nữa có vẻ như Cung Băng Dạ còn đang gặp phiền toái, cần người khác trợ giúp.
Hôm qua hắn cướp sạch của bọn họ, nếu tùy tiện tới hỏi về mảnh vỡ kia, nhất định sẽ bị đối xử lạnh nhạt, hoặc cũng có thể bị lừa.
Nhưng nếu giờ giúp nàng giải vây, kết quả nhất định sẽ khác.
Xem tát ắt nhớ người ra tay.
Trời cũng giúp ca mà!
....
Giờ phút này, Liễu Nhất Nguyên lại vươn tay ra, muốn sờ lên mặt Cung Băng Dạ.
Nhìn thấy bàn tay kia càng lúc càng gần, mặt Cung Băng Dạ đã từ lạnh lùng hóa thành hoảng sợ.
Ai có thể cứu mình...
- Khụ khụ, ngay ở ban ngày ban mặt, trước mắt bao người, tên khốn khiếp nhà ngươi lại dám trêu chọc hoàng hoa khuê nữ, quả thực là không để vương pháp trong mắt, bại hoại đạo đức a...
Ngay một khắc này, một giọng nói truyền đến tai mọi người.
Mọi người quay đầu ngóng nhìn, muốn xem, rốt cuộc là ai lớn mật như thế.
oOo
Vương Hạo vừa nhìn thấy thân ảnh kia, mắt mở lớn không chớp, trong bụng như bốc lên một ngọn lửa.
Mà Liễu Nhất Nguyên lần đầu gặp Cung Băng Dạ, cũng không khỏi lóe lên một tia kinh ngạc trong mắt.
- Tiểu thư...
Lưu chưởng quỹ thấy tiểu thư đã đến, thầm thở phào một hơi, sau đó lại lo lắng mà nhìn tiểu thư, bởi đám người này không dễ chọc.
- Cung tiểu thư, vị này chính là sư huynh của ta. Sư huynh nhìn trúng sáu con hung thú này, muốn dùng giá tiền này mua hết, thế nào?
Vương Hạo quơ quơ chuỗi tiền trong tay, sau đó ánh mắt không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm Cung Băng Dạ từ trên xuống dưới.
Cung Băng Dạ nhìn Vương Hạo, trong lòng khinh thường, người như vậy cũng có thể trở thành đệ tử tông môn, quả thực là ông trời không có mắt. Thế nhưng giờ Vương Hạo cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là thanh niên đứng sau hắn.
- Vị đại nhân này, thuận mua thì mới vừa bán, giá tiền này không thích hợp.
Cung băng Dạ rất chán ghét ánh mắt của kẻ trước mặt, không siểm nịnh không kiêu ngạo nói.
Vương Hổ đứng cạnh tiểu thư, thầm cảnh giác nhìn mấy người trước mặt.
Liễu Nhất Nguyên cười cười, bỗng vươn tay tới, muốn sờ lên mặt Cung Băng Dạ.
- Càn rỡ...
Vương Hổ tức giận quát lớn. Chẳng biết tại sao, trong mắt hắn, người trước mặt này hoàn toàn không thể so sánh với người thần bí gặp ở sa mạc Tử Vong.
Người trước mặt này muốn khinh bạc tiểu thư nhà mình, lửa giận trong lòng thiêu đốt, Vương Hổ cũng không để ý đối phương là ai, rút đao muốn đánh lui đối phương.
- Con kiến...
Liễu Nhất Nguyên khinh thường cười lạnh, không thèm liếc mắt, phất tay một cái, Vương Hổ đã như một con diều đứt dây mà bắn ra ngoài.
Mọi người thậm chí đều không thấy rõ đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
- Đại nhân, xin ngài tự trọng.
Sắc mặt Cung Băng Dạ như sương lạnh, lùi từng bước về sau, cảnh giác nhìn Liễu Nhất Nguyên.
- Sư huynh...
Vương Hạo nhìn thấy sư huynh bá đạo như thế, trong lòng cũng sửng sốt...
- Ngươi câm miệng.
Liễu Nhất Nguyên nhìn thoáng qua Vương Hạo. Chỉ một cái liếc mắt như vậy, lại khiến Vương Hạo sợ hãi đến ứa mồ hôi lạnh.
Hắn tin chắc, nếu mình nói thêm một câu, vị sư huynh luôn trưng bộ mặt tươi cười trước mắt này sẽ lập tức giết chết mình.
- Nàng rất đẹp, làm thị thiếp của ta đi, ta sẽ cho nàng vinh hoa phú quý cả đời. Những đồ vật bình thường này, nàng muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Ánh mắt của Liễu Nhất Nguyên như có thể xuyên thấu, không kiêng nể gì, tham lam nhìn lên thân hình lồi lõm của Cung Băng Dạ.
- Tiểu nữ phúc phận mỏng, sợ là không xứng với đại nhân. Những hung thú này cũng xin tặng miễn phí cho đại nhân.
Cung Băng Dạ cố ép mình trấn tĩnh, nhưng trong lòng lại đang khẩn trương vạn phần. Nàng không ngờ rằng người của tông môn lại bá đạo như vậy, căn bản không để cho người ta có cơ hội để phản ứng.
- Ha ha, nhưng hung thú này ta muốn, mà nàng, ta cũng muốn.
Liễu Nhất Nguyên bá đạo nói.
Giọng điệu của hắn để những người đang có mặt đứng xem căm giận vạn phần, người tông môn này thật sự là hơi quá đáng rồi. Nhưng khí tức trên thân hắn lại dập tắt đi dũng khí dám phản kháng của bọn họ.
Mọi người chỉ biết thầm cảm thán. Trừ tiếc nuối cho Cung gia và Cung tiểu thư, ai cũng không thể làm gì.
Nếu hôm nay không có kỳ tích phát sinh, sợ rằng Cung gia phải sụp.
- Mọi người xem, gia chủ của Vương gia và Tống gia đều đang đứng nhìn kìa.
- Vui sướng khi người gặp họa chứ sao.
- Thiếu gia nhà họ Vương đã thành đệ tử tông môn, ta nghĩ Mặc thành về sau nên họ Vương rồi.
- Cũng không nhất định, Vương Hạo chỉ là đệ tử ngoại hôn, không có thế lực. Hơn nữa đệ tử tông môn sẽ thường xuyên phải đi lịch lãm, xác suất tử vong rất lớn, rất khó nói Vương Hạo sau này không gặp chuyện gì.
....
Mỗi người một câu, đủ loại bàn tán.
Mà giờ khắc này, Cung băng Dạ không biết mình nên làm gì nữa.
Vương Hổ bay ra ngoài đám đông, lúc này gắng sức mãi vẫn chưa đứng lên được. Nhất là một chưởng kia để hắn hiểu, dù có thêm mười mình, cũng không phải đối thủ của đối phương.
Hắn đang muốn liều mạng, lại đột nhiên nhìn thấy một người, khiến hắn dâng lên hy vọng.
- Đại nhân, van cầu ngài cứu lấy tiểu thư nhà ta.
Vương Hổ chìa hai bàn tay run rẩy, nắm chặt lấy giày của người kia.
- Hả?... Uyện...ì?
Giờ phút này, Lâm Phàm đang một tay bưng bát sữa đậu nàng nóng hổi, một tay cầm cái bánh quẩy đầy dầu mỡ, miệng ngồm ngoàm nhai nuốt.
- Kính nhờ ở đại nhân.
Vương Hổ nói xong câu này, liền hôn mê bất tỉnh.
Lâm Phàm ngơ ngác, sau đó thấy đằng trước tụ tập không ít người, cũng tiến lên để hóng.
Vừa nhìn rõ tình huống bên trong, hắn đã hiểu có chuyện gì.
Vừa ra ngoài, không ngờ vận khí bạo tăng, gặp ngay chính chủ. Hơn nữa có vẻ như Cung Băng Dạ còn đang gặp phiền toái, cần người khác trợ giúp.
Hôm qua hắn cướp sạch của bọn họ, nếu tùy tiện tới hỏi về mảnh vỡ kia, nhất định sẽ bị đối xử lạnh nhạt, hoặc cũng có thể bị lừa.
Nhưng nếu giờ giúp nàng giải vây, kết quả nhất định sẽ khác.
Xem tát ắt nhớ người ra tay.
Trời cũng giúp ca mà!
....
Giờ phút này, Liễu Nhất Nguyên lại vươn tay ra, muốn sờ lên mặt Cung Băng Dạ.
Nhìn thấy bàn tay kia càng lúc càng gần, mặt Cung Băng Dạ đã từ lạnh lùng hóa thành hoảng sợ.
Ai có thể cứu mình...
- Khụ khụ, ngay ở ban ngày ban mặt, trước mắt bao người, tên khốn khiếp nhà ngươi lại dám trêu chọc hoàng hoa khuê nữ, quả thực là không để vương pháp trong mắt, bại hoại đạo đức a...
Ngay một khắc này, một giọng nói truyền đến tai mọi người.
Mọi người quay đầu ngóng nhìn, muốn xem, rốt cuộc là ai lớn mật như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.