Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất)
Chương 31
Vũ Lạc Khinh Trần
27/10/2020
Tề Dự đặt phòng tốt nhất ở nhà hàng Thôi Xán quốc tế, còn phái người lái xe huyền phù tốt nhất tới đón Sở Tự. Lúc Sở Tự tới, Tề Dự đã chờ khá lâu, bộ dáng thong dong tao nhã, ai nhìn thấy cũng phải tán thưởng gã là tổng tài bá đạo.
Hơn nữa lại còn là trước mặt một người đại diện nho nhỏ như Sở Tự.
Sở Tự thầm cười nhạo một tiếng, giả vờ giả vịt, bất quá ngoài mặt không hề biểu lộ, bình tịnh bước vào cửa, tự chọn một vị trí rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện Tề Dự, tiếp đó chào hỏi đối phương: “Tề tổng—-”
Cậu ngồi ở ghế dưới, quần áo nghiễm nhiên cũng không sang trọng bằng vị nào đó quyết tâm muốn ‘áp chế’ cậu ở bên kia.
Chính là Sở Tự không hề để ý…
Cậu ngồi ghế dưới, Tề Dự ngồi ghế chủ vị thì sao? Cậu mặc quần áo mấy trăm, Tề Dự mặc hơn mười vạn thì thế nào chứ? Sở Tự chưa bao giờ cảm thấy mình thấp kém, cũng không bao giờ tự ti về những chuyện thế này.
“Đại diện Sở…” Tề Dự bình tĩnh nhìn Sở Tự hồi lâu, muốn dùng khí thế trấn áp Sở Tự, bất quá không có kết quả. Cuối cùng gã quyết định từ bỏ ý tưởng này, dứt khoát mở miệng: “Cậu rốt cuộc muốn bao nhiêu tiền mới chịu buông tha Lâm Khinh Vũ?”
“A! Tề tổng nghĩ tôi vì tiền mới nhắm vào cậu ta à?” Sở Tự cười nhạo một tiếng, hỏi ngược lại.
Tề Dự không chút che dấu thái độ của mình, châm một điếu thuốc, thái độ nghiêm nghị lại có chút khinh miệt nói: “Chẳng lẽ không đúng à? Hay là đại diện Sở lại muốn kiếm thêm tài nguyên cho Tô Khuyết?”
Giống như trong mắt gã, Sở Tự cùng Tô Khuyết chính là những kẻ ‘nghèo hèn’ chỉ cần vung tiền là có thể sai khiến…
Hết thảy cũng chỉ thế mà thôi.
Vì Lâm Khinh Vũ, gã có thể tạm thời thỏa mãn bọn họ, chính là tuyệt đối không có lần sau…
Mối thù lần này, sớm muộn gì gã cũng thay Lâm Khinh Vũ đòi lại.
“Tề tổng đối xử với Lâm Khinh Vũ thực tốt.” Sở Tự cười lạnh một tiếng, không rõ là ca ngợi hay chê cười: “Cậu ta chỉ mới gặp chút chuyện xấu, lại còn là chính bản thân gây ra, thế mà Tề tổng đã vội vàng nghĩ cách giúp cậu ta tẩy trắng, còn không tiếc hết thảy giảm bớt ảnh hưởng, không để sự việc tiếp tục lan rộng, không để cậu ta bị ảnh hưởng…”
Tề Dự lạnh lùng nhìn Sở Tự, nhíu mày hỏi: “Cậu có ý gì?”
Sở Tự trực tiếp thay Tô Khuyết bất bình: “Kia Tô Khuyết thì sao? Lúc Tô Khuyết bị toàn mạng tinh tế mắng chửi, sao Tề tổng không giúp Tô Khuyết giải quyết, khi đó Tô Khuyết đâu có cùng một lúc thông đồng với ba người đàn ông, đó chỉ là tin đồn nhảm mà người khác dựng lên, thậm chí người giẫm đạp lên đầu Tô Khuyết để leo lên lại chính là Lâm Khinh Vũ mà ngài nâng đỡ… Tại sao khi đó ngài lại thờ ơ như vậy! Tề Tổng!”
Sở Tự đã đọc qua quyển ‘trọng sinh chi nam thần công lược’, cậu tự nhận mình khá hiểu biết vị tổng tài bá đạo đã góp sức rất lớn trong sự nghiệp diễn viên của Lâm Khinh Vũ.
Thái độ làm người của Tề Dự rất bảo thủ, lại rất tự cao…
Trước kia từng bao dưỡng rất nhiều tình nhân, thế nhưng hoàn toàn không để vào mắt, Tề Dự cho rằng tất cả những người đó đều tới vì tiền, đều là món hàng có thể dùng tiền mua bán. Cuối cùng dành hết tình yêu cho thánh nam xem tiền tài như bùn đất Lâm Khinh Vũ, cho dù đối phương có người đàn ông khác cũng không để ý.
Người này quả thực có vấn đề.
“Lúc Tô Khuyết tới với ngài, cậu ấy chỉ mới mười bảy tuổi, chưa từng biết yêu là gì… Tô Khuyết thực lòng đối đãi với ngài, cho dù cuối cùng phải chấm dứt thì ngài cũng nên đặt một dấu chấm trọn vẹn, vì sao để mặc kể người ta vu oan, mặc kệ Lâm Khinh Vũ giẫm lên đầu Tô Khuyết leo lên chứ?” Sở Tự thực ấm ức cho đứa nhỏ này.
Cho dù là quan hệ bao dưỡng nhưng đụng phải kim chủ thế này đúng là xúi quẩy.
Sắc mặt Tề Dự có một thoáng chấn động, bất quá rất nhanh bình tĩnh lại: “Thật lòng, một người tùy tiện đáp ứng bao dưỡng, tùy tiện bán đứng thân thể mình như cậu ta thì làm gì có cái gọi là thật lòng?”
Vì xuất thân thượng lưu nên Tề Dự căm hận nhất là những kẻ làm điếm mà muốn lập đền thờ trinh tiết.
“Cho dù không nói với vấn đề thật lòng hay không, lúc hai người có quan hệ bao dưỡng, Tô Khuyết có làm chuyện gì sai trái không, cậu ta vẫn luôn nghe lời ngài… Vô luận là đạo lý hay phương diện khác, ngài cũng không nên hành xử như vậy. Ít nhất ngài nên hoàn hoàn chỉnh chỉnh chấm dứt mối quan hệ, không nên trơ mắt nhìn cậu ấy vì ngài mà bị người ta xỉ nhục….” Sở Tự thử một chút, biết dùng tình cảm không thể đả động Tề Dự nên chuyển qua đạo nghĩa.
Tề Dự lập tức im lặng.
Hiển nhiên trong lòng gã biết rất rõ, nghệ nhân mình bao dưỡng vì mình mà dính phải xì căng đan, bản thân mình lại khoanh tay đứng nhìn không hề giúp đỡ, quả thực không hợp đạo nghĩa.
Thế nhưng vì Lâm Khinh Vũ… gã đã quyết định không để ý tới.
Đối với Tô Khuyết, Tề Dự không phải không có áy náy, chỉ là phân lượng quá ít, quá kém phân lượng của Lâm Khinh Vũ trong lòng gã.
Sở Tự thấy có hiệu quả, liền tiếp tục cố gắng: “Tuy sự tình đã qua khá lâu nhưng tôi vẫn luôn thay Tô Khuyết hỏi Tề tổng một câu, vì cái gì? Vì sao giữa Lâm Khinh Vũ cùng Tô Khuyết, ngài lại phân biệt đối xử tới vậy?”
“Đừng có gộp Khinh Vũ với Tô Khuyết làm một, bọn họ căn bản không giống nhau.” Tề Dự nhíu mày, trực tiếp cự tuyệt ghép kẻ bao dưỡng như Tô Khuyết lại cùng một chỗ với người ‘giữ mình trong sạch’ như Lâm Khinh Vũ.
Sở Tự cười lạnh, biết rõ suy nghĩ trong lòng đối phương: “Có chỗ nào không giống?”
“Khinh Vũ không giống Tô Khuyết, chỉ biết bán đứng thân thể mình để nổi tiếng… mỗi bước tiến của Khinh Vũ đều dựa vào thực lực của chính mình, tôi rất nể phục em ấy.” Tề Dự rõ ràng bao dưỡng rất nhiều người, thế nhưng lại rất chướng mắt những kẻ được bao dưỡng, ngược lại thưởng thức những người có linh hồn thuần khiết.
Sở Tự nghe vậy thì rốt cuộc không thể khống chế mà bật cười ha hả: “Ha ha ha ha ha~”
“Cậu cười cái gì?” Tề Dự khó hiểu nhíu mi.
Sở Tự cười tới suýt chút nữa đã chảy nước mắt: “Thật xin lỗi Tề tổng, ngài nói Lâm Khinh Vũ dựa vào thực lực của mình mà tiến tới từng bước đúng là quá buồn cười, này là chuyện hài hước nhất tôi từng nghe.”
Tề Dự nhíu chặt mi, lạnh lùng nhìn Sở Tự.
“Nếu Lâm Khinh Vũ thực sự dựa vào thực lực để tiến tới thì bây giờ cậu ta vẫn chỉ là người đóng thế thôi thôi!” Sở Tự châm chọc: “Nếu cậu ta thực sự chỉ dựa và thực lực bản thân, không hề dựa dẫm người khác thì ngài tính là cái gì? Hiên Viên Hoàng tính là cái gì, còn Đàm Thành lại tính là cái gì?”
Nghe Sở Tự hạ thấp Lâm Khinh Vũ, Tề Dự không vui: “Bớt nói xấu Khinh Vũ đi, Đàm Thành là bạn trai Khinh Vũ, Khinh Vũ thực thích cậu ta, còn cái người hư hư thực thực trong bức hình kia, tôi không biết cậu lôi từ đâu ra, thế nhưng Khinh Vũ cùng người nọ không hề có hành động tiếp xúc thân mật, có khả năng chỉ là hiểu lầm thôi… Về phần thôi, tới tận bây giờ Khinh Vũ vẫn không thèm để mắt tới tôi, cũng thực xem thường tài nguyên trong tay tôi…”
Tấm hình kia là gã cường hôn Lâm Khinh Vũ… Lâm Khinh Vũ căn bản không tình nguyện, đừng có dựa vào đó mà vu oan.
Sở Tự nghe mấy lời này xong thì một lần nữa cười phá lên.
“Cậu cười cái gì?” Tề Dự thâm trầm nhìn Sở Tự, hoài nghi đối phương có bệnh thần kinh.
Sở Tự nhạo báng nói: “Thực ngốc, tôi cười Tô Khuyết của chúng ta thực ngốc. Sớm biết như vậy cậu ta cần chi chịu bao dưỡng để đổi lấy tài nguyên chứ? Cứ giả bộ thánh nam thuần khiết kích thích hứng thú của ngài, để ngài yêu cậu ta rồi cam tâm tình nguyện nâng đỡ, chủ động hiến tài nguyên, không phải tốt hơn à?”
“Dù sao thì trong lòng ngài người thật lòng chỉ là con điếm, mà con điếm thực sự chỉ cần giả trang tốt một chút thôi lại là thánh nam. Tô Khuyết của chúng ta quá ngốc nên không nhìn thấu lòng dạ đàn ông, không hiểu trong mắt bọn họ càng khó chiếm được mới càng trân quý… Tô Khuyết nha, nếu thông minh một chút thì đã không bị bêu xấu rồi, ngược lại còn được ngài yêu thương chiều chuộng hết cỡ ấy chứ, dù thế nào thì mặt mũi Tô Khuyết cũng dễ nhìn hơn Lâm Khinh Vũ…” Sở Tự dừng một chút rồi nói thêm: “Bất quá mặt mũi dễ nhìn cũng vô dụng, bộ dáng Lâm Khinh Vũ cũng thường thôi, thế nhưng tâm nhãn nhiều thì cũng leo lên được đấy thôi… Tô Khuyết của chúng ta thành thực quá, có cái mặt cũng như không.”
“Sở Tự, cậu đừng có ngồi đấy nói xấu Khinh Vũ. Tôi biết cậu thích Đàm Thành, hơn nữa vẫn luôn cố chen vào quan hệ của bọn họ. Cậu có nói thế nào, tôi cũng không tin một chữ…” Tề Dự không biết nghe lọt tai bao nhiêu, sắc mặt khó chịu ngắt ngang.
Sẽ không, hết thảy chỉ là Sở Tự nói xấu mà thôi… Gã mới không tin tưởng Lâm Khinh Vũ là người như vậy…
Bởi vì, nếu Lâm Khinh Vũ thực sự là người như vậy, mà gã lại xem cậu ta là bảo bối thì gã chính là kẻ ngu xuẩn.
Ý cười trên mặt Sở Tự lại càng đậm hơn: “Ai nói với ngài tôi thích Đàm Thành? Lâm Khinh Vũ à?”
Tề Dự không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn Sở Tự… Bất quá gã không thể không thừa nhận vì những lời nói của Sở Tự mà trong lòng gã bắt đầu nảy sinh nghi ngờ sự thuần khiết của Lâm Khinh Vũ…
“Lợi hại, thực lợi hại, hôm nay coi như học được một khóa. Khó trách Lâm Khinh Vũ có thể đùa giỡn một đám đàn ông trong tay. Chiêu này có thể nói là rất cao siêu, khi có bạn trai thì có thể nói có kẻ muốn chen chân vào quan hệ của mình để tranh thủ sự đồng tình của người khác… quá lợi hại!” Sở Tự không thể không ca ngợi chỉ số thánh nam của Lâm Khinh Vũ.
Cậu ngừng một chút, quyết định nói rõ ràng: “Thế nhưng tôi phải nói rõ với ngài, đối với Đàm Thành tôi chưa từng có suy nghĩ không an phận, dựa theo tính cách của tôi, nếu tôi thích thì căn bản sẽ không làm người đại diện của cậu ta và làm việc trên quan hệ hợp tác, lại càng không công khai kết giao với người khác trước mặt cậu ta như vậy.”
Nghe sở Tự nói xấu Lâm Khinh Vũ như vậy, vốn gã định trực tiếp bỏ đi, không hề tin tưởng những lời này… thế nhưng không biết vì cái gì, có lẽ là lời nói của Sở Tự có sức hút, hoặc có lẽ vì lí do gì đó, Tề Dự đã đứng lên nhưng khựng lại, không rời đi.
“Tôi có thể cam đoan với ngài, tôi tuyệt đối không nói xấu Lâm Khinh Vũ, tuy hành vi tìm người theo dõi cùng tung những bức hình này lên mạng quả thực có chút bỉ ổi, nhưng tất cả cả đều là sự thật… Tề tổng có thể nghĩ lại một chút, xem xem mình cùng Lâm Khinh Vũ đã quen biết thế nào?” Sở Tự đã xem qua quyển tiểu thuyết, cậu biết chỉ có tiểu công đầu tiên của Lâm Khinh Vũ, tên thái tử xã hội đen biến thái kia mới yêu thích bản chất độc ác, phóng đãng, quỷ kế đa đoan của Lâm Khinh Vũ mà thôi, gã cảm thấy một người lợi hại như vậy mới xứng đáng để mình yêu thích. Còn số tiểu công còn lại chỉ yêu thích lớp mặt nạ của cậu ta mà thôi.
Tề Dự nhíu mày, chìm vào suy nghĩ sâu xa.
Gã cùng Lâm Khinh Vũ gặp gỡ ở một quán bar lớn, vì uống say nên gã nhận nhầm Lâm Khinh Vũ là Tô Khuyết. Lâm Khinh Vũ tát một bạt tai làm gã tỉnh rượu, làm gã nhận ra không phải ai cũng là kẻ ham tiền…
Chẳng lẽ hết thảy đều là giả, chỉ là cái bẫy thôi sao?
Việc Sở Tự cần làm bây giờ là xé mở lớp mặt nạ của Lâm Khinh Vũ trước mặt Tề Dự: “Tề tổng, quan hệ của ngài rất rộng, ngài lại thông minh, nếu không tin lời tôi ngài có thể điều tra một chút, tôi có thể cam đoan mỗi câu mỗi chữ của tôi đều là sự thật.”
“Ngài có thể thăm dò xem Lâm Khinh Vũ rốt cuộc xuất đầu thế nào, leo lên thế nào.”
Tề Dự có tài có lực, nếu thực sự nảy sinh nghi ngờ mà dụng tâm thăm dò thì sẽ tra được… Đến khi đó, không còn con cá bự Tề Dự của giới giải trí, để cậu xem xem Lâm Khinh Vũ làm thế nào tiếp tục leo lên.
Tề Dự trầm mặc một lúc lâu mới uy hiếp nói: “Tốt nhất những điều cậu nói nên là thật.”
Nếu không, gã sẽ không bỏ qua.
Sở Tự nghe vậy liền biết đối phương đã nghe lọt tai, nhất định sẽ điều tra Lâm Khinh Vũ, tâm tình liền tốt hơn hẳn: “Tôi nói tất nhiêu đều là thật. Không biết, Tề tổng có hứng thú đánh cuộc một phen không?”
“Cược gì?” Tề Dự nhíu mày.
Trên thực tế gã cũng không biết vì sao mình ngồi đây bị Sở Tự tẩy não nửa ngày mà vẫn kiên nhẫn lắng nghe.
Sở Tự mỉm cười: “Cược, khoảng thời gian này nếu ngài không trợ giúp Lâm Khinh Vũ giải quyết phiền toái, hơn nữa còn tỏ ra lạnh lùng không quan tâm thì thánh nam vẫn luôn cự tuyệt xa cách kia sẽ tự mình xuất hiện ở trước mặt ngài, bất luận là dùng phương thức gì.”
“Không biết Tề tổng dám cược một lần hay không?” Tề Dự vẫn chưa ngủ với Lâm Khinh Vũ, chưa hưởng thụ thân thể câu hồn đoạt phách làm đàn ông chỉ cần thử một lần liền không thể quên kia.
Nếu hiện giờ hủy đi quan hệ giữa bọn họ thì khẳng định sẽ cắt đứt hoàn toàn…
Tề Dự nhíu mày, giọng điệu không thoải mái cho lắm: “…đương nhiên.”
Gã có lá gan kia, bất quá không hiểu sao hiện giờ gã lại có chút không tin tưởng Lâm Khinh Vũ… Gã cũng muốn tìm hiểu xem bộ mặt thật của Lâm Khinh Vũ rốt cuộc là gì, bồi Sở Tự một ván cũng không tổn hại gì.
Nếu chỉ là nhầm lẫn… gã sẽ hảo hảo bồi thường Khinh Vũ, trả thù Sở Tự…
Hơn nữa lại còn là trước mặt một người đại diện nho nhỏ như Sở Tự.
Sở Tự thầm cười nhạo một tiếng, giả vờ giả vịt, bất quá ngoài mặt không hề biểu lộ, bình tịnh bước vào cửa, tự chọn một vị trí rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện Tề Dự, tiếp đó chào hỏi đối phương: “Tề tổng—-”
Cậu ngồi ở ghế dưới, quần áo nghiễm nhiên cũng không sang trọng bằng vị nào đó quyết tâm muốn ‘áp chế’ cậu ở bên kia.
Chính là Sở Tự không hề để ý…
Cậu ngồi ghế dưới, Tề Dự ngồi ghế chủ vị thì sao? Cậu mặc quần áo mấy trăm, Tề Dự mặc hơn mười vạn thì thế nào chứ? Sở Tự chưa bao giờ cảm thấy mình thấp kém, cũng không bao giờ tự ti về những chuyện thế này.
“Đại diện Sở…” Tề Dự bình tĩnh nhìn Sở Tự hồi lâu, muốn dùng khí thế trấn áp Sở Tự, bất quá không có kết quả. Cuối cùng gã quyết định từ bỏ ý tưởng này, dứt khoát mở miệng: “Cậu rốt cuộc muốn bao nhiêu tiền mới chịu buông tha Lâm Khinh Vũ?”
“A! Tề tổng nghĩ tôi vì tiền mới nhắm vào cậu ta à?” Sở Tự cười nhạo một tiếng, hỏi ngược lại.
Tề Dự không chút che dấu thái độ của mình, châm một điếu thuốc, thái độ nghiêm nghị lại có chút khinh miệt nói: “Chẳng lẽ không đúng à? Hay là đại diện Sở lại muốn kiếm thêm tài nguyên cho Tô Khuyết?”
Giống như trong mắt gã, Sở Tự cùng Tô Khuyết chính là những kẻ ‘nghèo hèn’ chỉ cần vung tiền là có thể sai khiến…
Hết thảy cũng chỉ thế mà thôi.
Vì Lâm Khinh Vũ, gã có thể tạm thời thỏa mãn bọn họ, chính là tuyệt đối không có lần sau…
Mối thù lần này, sớm muộn gì gã cũng thay Lâm Khinh Vũ đòi lại.
“Tề tổng đối xử với Lâm Khinh Vũ thực tốt.” Sở Tự cười lạnh một tiếng, không rõ là ca ngợi hay chê cười: “Cậu ta chỉ mới gặp chút chuyện xấu, lại còn là chính bản thân gây ra, thế mà Tề tổng đã vội vàng nghĩ cách giúp cậu ta tẩy trắng, còn không tiếc hết thảy giảm bớt ảnh hưởng, không để sự việc tiếp tục lan rộng, không để cậu ta bị ảnh hưởng…”
Tề Dự lạnh lùng nhìn Sở Tự, nhíu mày hỏi: “Cậu có ý gì?”
Sở Tự trực tiếp thay Tô Khuyết bất bình: “Kia Tô Khuyết thì sao? Lúc Tô Khuyết bị toàn mạng tinh tế mắng chửi, sao Tề tổng không giúp Tô Khuyết giải quyết, khi đó Tô Khuyết đâu có cùng một lúc thông đồng với ba người đàn ông, đó chỉ là tin đồn nhảm mà người khác dựng lên, thậm chí người giẫm đạp lên đầu Tô Khuyết để leo lên lại chính là Lâm Khinh Vũ mà ngài nâng đỡ… Tại sao khi đó ngài lại thờ ơ như vậy! Tề Tổng!”
Sở Tự đã đọc qua quyển ‘trọng sinh chi nam thần công lược’, cậu tự nhận mình khá hiểu biết vị tổng tài bá đạo đã góp sức rất lớn trong sự nghiệp diễn viên của Lâm Khinh Vũ.
Thái độ làm người của Tề Dự rất bảo thủ, lại rất tự cao…
Trước kia từng bao dưỡng rất nhiều tình nhân, thế nhưng hoàn toàn không để vào mắt, Tề Dự cho rằng tất cả những người đó đều tới vì tiền, đều là món hàng có thể dùng tiền mua bán. Cuối cùng dành hết tình yêu cho thánh nam xem tiền tài như bùn đất Lâm Khinh Vũ, cho dù đối phương có người đàn ông khác cũng không để ý.
Người này quả thực có vấn đề.
“Lúc Tô Khuyết tới với ngài, cậu ấy chỉ mới mười bảy tuổi, chưa từng biết yêu là gì… Tô Khuyết thực lòng đối đãi với ngài, cho dù cuối cùng phải chấm dứt thì ngài cũng nên đặt một dấu chấm trọn vẹn, vì sao để mặc kể người ta vu oan, mặc kệ Lâm Khinh Vũ giẫm lên đầu Tô Khuyết leo lên chứ?” Sở Tự thực ấm ức cho đứa nhỏ này.
Cho dù là quan hệ bao dưỡng nhưng đụng phải kim chủ thế này đúng là xúi quẩy.
Sắc mặt Tề Dự có một thoáng chấn động, bất quá rất nhanh bình tĩnh lại: “Thật lòng, một người tùy tiện đáp ứng bao dưỡng, tùy tiện bán đứng thân thể mình như cậu ta thì làm gì có cái gọi là thật lòng?”
Vì xuất thân thượng lưu nên Tề Dự căm hận nhất là những kẻ làm điếm mà muốn lập đền thờ trinh tiết.
“Cho dù không nói với vấn đề thật lòng hay không, lúc hai người có quan hệ bao dưỡng, Tô Khuyết có làm chuyện gì sai trái không, cậu ta vẫn luôn nghe lời ngài… Vô luận là đạo lý hay phương diện khác, ngài cũng không nên hành xử như vậy. Ít nhất ngài nên hoàn hoàn chỉnh chỉnh chấm dứt mối quan hệ, không nên trơ mắt nhìn cậu ấy vì ngài mà bị người ta xỉ nhục….” Sở Tự thử một chút, biết dùng tình cảm không thể đả động Tề Dự nên chuyển qua đạo nghĩa.
Tề Dự lập tức im lặng.
Hiển nhiên trong lòng gã biết rất rõ, nghệ nhân mình bao dưỡng vì mình mà dính phải xì căng đan, bản thân mình lại khoanh tay đứng nhìn không hề giúp đỡ, quả thực không hợp đạo nghĩa.
Thế nhưng vì Lâm Khinh Vũ… gã đã quyết định không để ý tới.
Đối với Tô Khuyết, Tề Dự không phải không có áy náy, chỉ là phân lượng quá ít, quá kém phân lượng của Lâm Khinh Vũ trong lòng gã.
Sở Tự thấy có hiệu quả, liền tiếp tục cố gắng: “Tuy sự tình đã qua khá lâu nhưng tôi vẫn luôn thay Tô Khuyết hỏi Tề tổng một câu, vì cái gì? Vì sao giữa Lâm Khinh Vũ cùng Tô Khuyết, ngài lại phân biệt đối xử tới vậy?”
“Đừng có gộp Khinh Vũ với Tô Khuyết làm một, bọn họ căn bản không giống nhau.” Tề Dự nhíu mày, trực tiếp cự tuyệt ghép kẻ bao dưỡng như Tô Khuyết lại cùng một chỗ với người ‘giữ mình trong sạch’ như Lâm Khinh Vũ.
Sở Tự cười lạnh, biết rõ suy nghĩ trong lòng đối phương: “Có chỗ nào không giống?”
“Khinh Vũ không giống Tô Khuyết, chỉ biết bán đứng thân thể mình để nổi tiếng… mỗi bước tiến của Khinh Vũ đều dựa vào thực lực của chính mình, tôi rất nể phục em ấy.” Tề Dự rõ ràng bao dưỡng rất nhiều người, thế nhưng lại rất chướng mắt những kẻ được bao dưỡng, ngược lại thưởng thức những người có linh hồn thuần khiết.
Sở Tự nghe vậy thì rốt cuộc không thể khống chế mà bật cười ha hả: “Ha ha ha ha ha~”
“Cậu cười cái gì?” Tề Dự khó hiểu nhíu mi.
Sở Tự cười tới suýt chút nữa đã chảy nước mắt: “Thật xin lỗi Tề tổng, ngài nói Lâm Khinh Vũ dựa vào thực lực của mình mà tiến tới từng bước đúng là quá buồn cười, này là chuyện hài hước nhất tôi từng nghe.”
Tề Dự nhíu chặt mi, lạnh lùng nhìn Sở Tự.
“Nếu Lâm Khinh Vũ thực sự dựa vào thực lực để tiến tới thì bây giờ cậu ta vẫn chỉ là người đóng thế thôi thôi!” Sở Tự châm chọc: “Nếu cậu ta thực sự chỉ dựa và thực lực bản thân, không hề dựa dẫm người khác thì ngài tính là cái gì? Hiên Viên Hoàng tính là cái gì, còn Đàm Thành lại tính là cái gì?”
Nghe Sở Tự hạ thấp Lâm Khinh Vũ, Tề Dự không vui: “Bớt nói xấu Khinh Vũ đi, Đàm Thành là bạn trai Khinh Vũ, Khinh Vũ thực thích cậu ta, còn cái người hư hư thực thực trong bức hình kia, tôi không biết cậu lôi từ đâu ra, thế nhưng Khinh Vũ cùng người nọ không hề có hành động tiếp xúc thân mật, có khả năng chỉ là hiểu lầm thôi… Về phần thôi, tới tận bây giờ Khinh Vũ vẫn không thèm để mắt tới tôi, cũng thực xem thường tài nguyên trong tay tôi…”
Tấm hình kia là gã cường hôn Lâm Khinh Vũ… Lâm Khinh Vũ căn bản không tình nguyện, đừng có dựa vào đó mà vu oan.
Sở Tự nghe mấy lời này xong thì một lần nữa cười phá lên.
“Cậu cười cái gì?” Tề Dự thâm trầm nhìn Sở Tự, hoài nghi đối phương có bệnh thần kinh.
Sở Tự nhạo báng nói: “Thực ngốc, tôi cười Tô Khuyết của chúng ta thực ngốc. Sớm biết như vậy cậu ta cần chi chịu bao dưỡng để đổi lấy tài nguyên chứ? Cứ giả bộ thánh nam thuần khiết kích thích hứng thú của ngài, để ngài yêu cậu ta rồi cam tâm tình nguyện nâng đỡ, chủ động hiến tài nguyên, không phải tốt hơn à?”
“Dù sao thì trong lòng ngài người thật lòng chỉ là con điếm, mà con điếm thực sự chỉ cần giả trang tốt một chút thôi lại là thánh nam. Tô Khuyết của chúng ta quá ngốc nên không nhìn thấu lòng dạ đàn ông, không hiểu trong mắt bọn họ càng khó chiếm được mới càng trân quý… Tô Khuyết nha, nếu thông minh một chút thì đã không bị bêu xấu rồi, ngược lại còn được ngài yêu thương chiều chuộng hết cỡ ấy chứ, dù thế nào thì mặt mũi Tô Khuyết cũng dễ nhìn hơn Lâm Khinh Vũ…” Sở Tự dừng một chút rồi nói thêm: “Bất quá mặt mũi dễ nhìn cũng vô dụng, bộ dáng Lâm Khinh Vũ cũng thường thôi, thế nhưng tâm nhãn nhiều thì cũng leo lên được đấy thôi… Tô Khuyết của chúng ta thành thực quá, có cái mặt cũng như không.”
“Sở Tự, cậu đừng có ngồi đấy nói xấu Khinh Vũ. Tôi biết cậu thích Đàm Thành, hơn nữa vẫn luôn cố chen vào quan hệ của bọn họ. Cậu có nói thế nào, tôi cũng không tin một chữ…” Tề Dự không biết nghe lọt tai bao nhiêu, sắc mặt khó chịu ngắt ngang.
Sẽ không, hết thảy chỉ là Sở Tự nói xấu mà thôi… Gã mới không tin tưởng Lâm Khinh Vũ là người như vậy…
Bởi vì, nếu Lâm Khinh Vũ thực sự là người như vậy, mà gã lại xem cậu ta là bảo bối thì gã chính là kẻ ngu xuẩn.
Ý cười trên mặt Sở Tự lại càng đậm hơn: “Ai nói với ngài tôi thích Đàm Thành? Lâm Khinh Vũ à?”
Tề Dự không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn Sở Tự… Bất quá gã không thể không thừa nhận vì những lời nói của Sở Tự mà trong lòng gã bắt đầu nảy sinh nghi ngờ sự thuần khiết của Lâm Khinh Vũ…
“Lợi hại, thực lợi hại, hôm nay coi như học được một khóa. Khó trách Lâm Khinh Vũ có thể đùa giỡn một đám đàn ông trong tay. Chiêu này có thể nói là rất cao siêu, khi có bạn trai thì có thể nói có kẻ muốn chen chân vào quan hệ của mình để tranh thủ sự đồng tình của người khác… quá lợi hại!” Sở Tự không thể không ca ngợi chỉ số thánh nam của Lâm Khinh Vũ.
Cậu ngừng một chút, quyết định nói rõ ràng: “Thế nhưng tôi phải nói rõ với ngài, đối với Đàm Thành tôi chưa từng có suy nghĩ không an phận, dựa theo tính cách của tôi, nếu tôi thích thì căn bản sẽ không làm người đại diện của cậu ta và làm việc trên quan hệ hợp tác, lại càng không công khai kết giao với người khác trước mặt cậu ta như vậy.”
Nghe sở Tự nói xấu Lâm Khinh Vũ như vậy, vốn gã định trực tiếp bỏ đi, không hề tin tưởng những lời này… thế nhưng không biết vì cái gì, có lẽ là lời nói của Sở Tự có sức hút, hoặc có lẽ vì lí do gì đó, Tề Dự đã đứng lên nhưng khựng lại, không rời đi.
“Tôi có thể cam đoan với ngài, tôi tuyệt đối không nói xấu Lâm Khinh Vũ, tuy hành vi tìm người theo dõi cùng tung những bức hình này lên mạng quả thực có chút bỉ ổi, nhưng tất cả cả đều là sự thật… Tề tổng có thể nghĩ lại một chút, xem xem mình cùng Lâm Khinh Vũ đã quen biết thế nào?” Sở Tự đã xem qua quyển tiểu thuyết, cậu biết chỉ có tiểu công đầu tiên của Lâm Khinh Vũ, tên thái tử xã hội đen biến thái kia mới yêu thích bản chất độc ác, phóng đãng, quỷ kế đa đoan của Lâm Khinh Vũ mà thôi, gã cảm thấy một người lợi hại như vậy mới xứng đáng để mình yêu thích. Còn số tiểu công còn lại chỉ yêu thích lớp mặt nạ của cậu ta mà thôi.
Tề Dự nhíu mày, chìm vào suy nghĩ sâu xa.
Gã cùng Lâm Khinh Vũ gặp gỡ ở một quán bar lớn, vì uống say nên gã nhận nhầm Lâm Khinh Vũ là Tô Khuyết. Lâm Khinh Vũ tát một bạt tai làm gã tỉnh rượu, làm gã nhận ra không phải ai cũng là kẻ ham tiền…
Chẳng lẽ hết thảy đều là giả, chỉ là cái bẫy thôi sao?
Việc Sở Tự cần làm bây giờ là xé mở lớp mặt nạ của Lâm Khinh Vũ trước mặt Tề Dự: “Tề tổng, quan hệ của ngài rất rộng, ngài lại thông minh, nếu không tin lời tôi ngài có thể điều tra một chút, tôi có thể cam đoan mỗi câu mỗi chữ của tôi đều là sự thật.”
“Ngài có thể thăm dò xem Lâm Khinh Vũ rốt cuộc xuất đầu thế nào, leo lên thế nào.”
Tề Dự có tài có lực, nếu thực sự nảy sinh nghi ngờ mà dụng tâm thăm dò thì sẽ tra được… Đến khi đó, không còn con cá bự Tề Dự của giới giải trí, để cậu xem xem Lâm Khinh Vũ làm thế nào tiếp tục leo lên.
Tề Dự trầm mặc một lúc lâu mới uy hiếp nói: “Tốt nhất những điều cậu nói nên là thật.”
Nếu không, gã sẽ không bỏ qua.
Sở Tự nghe vậy liền biết đối phương đã nghe lọt tai, nhất định sẽ điều tra Lâm Khinh Vũ, tâm tình liền tốt hơn hẳn: “Tôi nói tất nhiêu đều là thật. Không biết, Tề tổng có hứng thú đánh cuộc một phen không?”
“Cược gì?” Tề Dự nhíu mày.
Trên thực tế gã cũng không biết vì sao mình ngồi đây bị Sở Tự tẩy não nửa ngày mà vẫn kiên nhẫn lắng nghe.
Sở Tự mỉm cười: “Cược, khoảng thời gian này nếu ngài không trợ giúp Lâm Khinh Vũ giải quyết phiền toái, hơn nữa còn tỏ ra lạnh lùng không quan tâm thì thánh nam vẫn luôn cự tuyệt xa cách kia sẽ tự mình xuất hiện ở trước mặt ngài, bất luận là dùng phương thức gì.”
“Không biết Tề tổng dám cược một lần hay không?” Tề Dự vẫn chưa ngủ với Lâm Khinh Vũ, chưa hưởng thụ thân thể câu hồn đoạt phách làm đàn ông chỉ cần thử một lần liền không thể quên kia.
Nếu hiện giờ hủy đi quan hệ giữa bọn họ thì khẳng định sẽ cắt đứt hoàn toàn…
Tề Dự nhíu mày, giọng điệu không thoải mái cho lắm: “…đương nhiên.”
Gã có lá gan kia, bất quá không hiểu sao hiện giờ gã lại có chút không tin tưởng Lâm Khinh Vũ… Gã cũng muốn tìm hiểu xem bộ mặt thật của Lâm Khinh Vũ rốt cuộc là gì, bồi Sở Tự một ván cũng không tổn hại gì.
Nếu chỉ là nhầm lẫn… gã sẽ hảo hảo bồi thường Khinh Vũ, trả thù Sở Tự…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.