Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất)
Chương 56
Vũ Lạc Khinh Trần
27/10/2020
Sau khi quan hệ với Viên Tiệp dần dần ổn định, vì để tình cảm của bọn họ phát triển thêm một trước, để tư tưởng của Viên Tiệp thoát khỏi độ tuổi già nua, khôi phục độ tuổi vốn có, Sở Tự thừa dịp cuối tuần cố ý dẫn Viên Tiệp tới quán bar, ý đồ để anh nếm trải bầu không khí tuổi trẻ.
Viên Tiệp đứng ngồi không yên, quả thực rất khó thích ứng với bầu không khí huyên náo ồn nào ở đây, thậm chí nhóm tình nhân đang ôm hôn vuốt ve nhau ở xung quanh lại càng làm hàng mày anh nhíu chặt lại hơn, có xúc động muốn lập tức lôi Sở Tự đi.
Thế nhưng vì tôn trọng Sở Tự, anh vẫn cố nhịn xuống, chỉ im lặng ngồi đó không ngừng uống rượu.
Mà Sở Tự từ khi tiến vào quán bar lập tức bị một chàng trai trẻ đang hát trên sân khấu hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, hoàn toàn quên bén mục đích mình dẫn Viên Tiệp tới đây.
Đó là một thiếu niên tuấn tú hoàn toàn không phù hợp với nơi này, quần áo mộc mạc, biểu tình không chút dư thừa, quả thực giống như vô tình đi lạc vào đây, thế nhưng vừa cầm micro cất tiếng hát thì hệt như âm thanh của trời, kinh diễm, kỳ ảo, tung bay… làm Sở Tự vừa nghe liền quên đi bản thân đang ở trong một quán bar ồn ào náo nhiệt.
Thiếu niên hát đều là những bài hát thực bình thường đang phổ biến ở tinh tế, thế nhưng lại mang đậm hương vị độc đáo thuộc về riêng mình, thậm chí so với ca sĩ hát bài này còn tuyệt vời hơn.
Quả thực làm người ta kinh diễm.
Theo màn biểu diễn của thiếu niên, quán bar vốn ồn ào dần dần yên lặng xuống, tựa hồ tiếng ca của cậu bé có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của mọi người.
Lúc này Viên Tiệp mới chú ý tới ánh mắt chuyên chú cùng si mê của Sở Tự, theo ánh mắt cậu nhìn qua liền thấy thiếu niên trên sân khấu, tình tự của anh lập tức trầm xuống: “Tiểu Tự…”
Đột nhiên Viên Tiệp có chút sợ hãi ánh mắt này.
Nó quá chuyên chú.
“Suỵt—–” Sở Tự ra hiệu đừng lên tiếng, sau đó lại tiếp tục chuyên tâm quan sát cậu bé kia: “Anh nghe đi…”
Làm một người đại diện, có thể ngẫu nhiên gặp phải một ca sĩ tài năng như vậy quả thực làm người ta hưng phấn không thôi.
Vừa nghe đối phương cất giọng, Sở Tự liền nảy sinh ý niệm phải ký kết thiếu niên này.
Viên Tiệp bối rối, nhìn ánh mắt Sở Tự mà trái tim anh cứ nảy lên liên hồi, trong đầu bắt đầu không thể khống chế mà nảy sinh ra vô số ảo tưởng, bất quá ngoài mặt thì vẫn trấn định như cũ, đánh giá: “..tiếng hát rất êm tai.”
Anh không am hiểu âm nhạc cho lắm…. thế nhưng vẫn có thể nhận ra tiếng ca này quả thực rất động lòng người.
“Tôi nhất định phải ký người này cho bằng được.” Sở Tự hưng phấn nhìn thiếu niên trên sân khấu, quyết tâm nói.
Những ảo tưởng trong đầu Viên Tiệp càng lúc lại càng hỗn loạn càng nghiêm trọng hơn, bàn tay vô thức siết chặt ly rượu như muốn bóp nát nó.
Bị vây trong trạng thái phấn khích kích động, Sở Tự hoàn toàn không phát giác được biến đổi của người bên cạnh.
Thiếu nên tuấn tú kia hát liên tục vài bài rồi lạnh lùng buông micro, cúi chào mọi người rồi xoay người bước xuống sân khấu.
Sở Tự lập tức bật dậy, tùy ý nói: “Anh Viên, tôi đi một chút rồi quay lại ngay.”
Nhìn theo bóng dáng Sở Tự, bàn tay đang cầm ly của Viên Tiệp lại càng siết chặt hơn.
*****
Sở Tự trực tiếp chạy ra sau sân khấu chặn thiếu niên kia lại, cơ hồ có chút si mê nói: “Xin chào.”
Kỳ thực cậu vẫn luôn muốn dẫn dắt một ca sĩ, chỉ là vẫn chưa tìm được người thích hợp.
“Ngài là?” Sau khi bước xuống sân khấu, vẻ ngoải của thiếu nhiên không còn cảm giác kinh diễm băng giá như vừa nãy, thoạt nhìn có vẻ khá bình thường. Thế nhưng hiển nhiên đi hát ở quán bar nên cũng từng bị không ít người quấy rầy, đụng phải những vị hâm mộ cổ quái, vì thế thái độ đối với Sở Tự khá cảnh giác.
Sở Tự nhìn ra đối phương khá trẩn trương, vì thế liền nói ra thân phận của mình: “Tôi tên là Sở Tự, là người đại diện, cậu có thể lên mạng tìm hiểu về thông tin của tôi, tôi không phải kẻ lừa đảo… Vừa nãy ngồi bên dưới nghe thấy tiếng hát của cậu, nó quả thực độc đáo vô cùng, tôi cảm thấy âm sắc của cậu rất tốt, không biết cậu có hứng thú với con đường nghệ thuật hay không? Tôi có thể nâng đỡ cậu, để tiếng hát của cậu vang khắp An Sâm đế quốc, tôi cho rằng tiếng hát êm tai thế này không nên bị mai một, đáng ra nên để mọi người thưởng thức chứ không phải chỉ là một quán bar nho nhỏ thế này…”
“Không biết cậu có hứng thú với phương diện này hay không?” Ánh mắt Sở Tự sáng ngời nhìn thiếu niên.
Bất quá thái độ của thiếu niên vẫn thực xa cách: “Vậy anh muốn tôi đưa cho anh bao nhiêu tiền để anh nâng đỡ tôi?”
Nghiễm nhiên đã xem Sở Tự là kẻ lừa đảo.
“Cậu hiểu lầm rồi, tôi không cần lấy tiền gì của cậu cả, tôi thật sự là người đại diện. Là người đại diện cấp S của Tinh Quang, tôi đã dẫn dắt rất nhiều ngôi sao, cậu lên mạng search thử là biết. Tôi thực sự cảm thấy tiếng hát của cậu quá tuyệt vời, cảm thấy cậu không nên bị mai một ở nơi này nên mới mạo muội tìm tới.” Sở Tự cố gắng tạo lòng tin với đối phương.
Thiếu niên vẫn lắc đầu: “Tôi không cảm thấy hát ở quán bar sẽ chôn vùi giọng hát của mình, ở đây có rất nhiều người nghe tôi hát, cũng thực yêu thích tiếng hát của tôi.”
“Chính là nơi này có rất nhiều người không phải vì tiếng hát của cậu mà tới, mục đích chủ yếu của họ là tìm hoan mua vui hoặc quen biết bạn mới… Có mấy người thực tâm thưởng thức tiếng hát của cậu cơ chứ?” Sở Tự bám riết không thôi.
Mà thái độ của thiếu niên cũng thực cương quyết: “Tôi chỉ hát vì những người thích nghe tôi hát, có phải bọn họ có mục đích khác hay không, chỉ cần bên dưới sân khấu kia có người thực lòng yêu thích tiếng hát của tôi là đủ rồi.”
“Chính là…” Sở Tự còn định nói thêm gì đó.
Bất quá thiếu niên đã lễ phép đánh gãy cậu, vừa nhìn đồng hồ trên cổ tay mình vừa nói: “Thực xin lỗi, thời gian không còn sớm, tôi phải về nhà, ngài có thể nhường đường một chút được không?”
Sở Tự không có lý do gì tiếp tục ngăn cản đối phương, chỉ đành nhìn theo bóng dáng cậu bé.
Sở Tự dùng chút tiền hỏi thăm thì biết thiếu niên nọ tên là Trầm Triệt, là ca sĩ của quán, tối thứ ba cùng thứ năm mỗi tuần sẽ tới hát, người muốn nghe cậu bé này hát rất nhiều, năm nay Trầm Triệt hai mươi tám tuổi, chỉ là gương mặt khá non nớt chứ không phải là đứa nhỏ vừa chập chững bước vào đời như Sở Tự nghĩ.
Tuy Trầm Triệt vẫn chưa đáp ứng ký kết với Sở Tự, bất quá gặp được một giọng hát tuyệt vời như vậy, nhiệt tình của Sở Tự vẫn không suy giảm, ngay đêm đó cậu liền gọi cho một người bạn nhạc sĩ, nhờ đối phương phổ nhạc: “Tôi tìm được một cậu bé có giọng hát rất tuyệt, rốt cuộc cũng tìm được người hát những bài ca tôi sáng tác, anh giúp tôi phổ nhạc đi, nghệ nhân này tôi nhất định phải ký cho bằng được.”
Cho dù Trầm Triệt không có ý ký kết nhưng Sở Tự vẫn kiên định, nhất quyết sẽ để Trầm Triệt trở thành nghệ nhân dưới tay.
Đột nhiên Sở Tự dâng trào một luồng sinh lực mạnh mẽ hơn bao giờ hết, vào những đêm Trầm Triệt hát, Sở Tự liền chạy tới quán bar lắng nghe, đồng thời tiếp tục thuyết phương ký hợp đồng, còn chủ động đưa phương thức liên lạc cho đối phương. Trình độ truy đuổi này quả thực còn nhiệt liệt hơn cả thời kỳ thiếu niên vừa mới biết yêu…
Quả thực làm mọi người trong quán bar đều nghĩ rằng Sở Tự coi trọng Trầm Triệt, muốn theo đuổi cậu ta, sau một khoảng thời gian dần dần thân thiết hơn thì bắt đầu trêu chọc Sở Tự.
Những lúc này Sở Tự chỉ lắc đầu, kiên định nói: “Tôi có người yêu rồi, chỉ đơn thuần là thưởng thức giọng hát của Trầm Triệt thôi.”
Thế nhưng chẳng có mấy người tin tưởng…
Tối hôm nay lại là ngày Trầm Triệt tới quán bar hát, Sở Tự như thường lệ có mặt, chỉ là không ngờ lần này cư nhiên lại đụng phải kẻ phá rối.
Một nam nhân nghiêm nghị mặc tây trang giày da dẫn theo một đám vệ sĩ tiến vào, hoàn toàn không ăn nhập chút nào với bầu không khí nơi này, khí thế trên người người này cực kỳ áp bách, làm người ta vừa nhìn đã cảm thấy là nhân vật cao cấp.
Người nọ dẫn theo vệ sĩ hùng hổ xông vào, quán bar vốn huyên náo ồn ào lập tức lặng ngắt như tờ.
Hành động của người nọ chính là sự kết hợp hoàn mỹ giữa tao nhã thong dong cùng hùng hổ, chỉ thấy anh ta sải bước đi tới mạnh mẽ túm lấy cổ tay Trầm Triệt, giống như ra lệnh nói: “Đi theo tôi!”
Nói xong, người nọ mạnh mẽ kéo Trầm Triệt đi.
Bởi vì dáng vẻ của đám vệ sĩ quả thực khá hùm hổ nên cả quán bar cơ hồ không có người nào dám xông lên ngăn cản, ai cũng nhìn ra được vị này có lai lịch bất phàm.
“Ân Giác, anh muốn làm gì? Không phải anh đã đáp ứng sẽ không can thiệp vào công việc của tôi à?” Trầm Triệt chán ghét nhíu mày, nghiễm nghiên rất phản cảm với hành vi của Ân Giác.
Ân Giác cười lạnh: “Làm việc ở chỗ thế này mà cũng gọi là làm việc à, theo tôi trở về, sau này không cho phép tới đây nữa!” Nói xong liền không cho phép kháng cự, mạnh mẽ kéo Trầm Triệt gầy yếu đi.
“Chậm đã, hôm nay không ai được phép dẫn cậu ta đi.” Đúng lcu1 này Sở Tự đột nhiên ra mặt, không hề để ý tới lai lịch bất phàm của Ân Giác, trực tiếp gạt tay cậu ta ra.
Đám người khá thân với Sở Tự ở trong quán bar cơ hồ đều dùng ánh mắt tôn sùng nhìn Sở Tự….
Ôi trời ạ, dũng sĩ, chân ái a!
Cư nhiên vì Trầm Triệt mà ngay cả loại thiếu gia thượng lưu thế này cũng dám đắc tội.
Mà Trầm Triệt cũng thực sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Sở Tự lại làm vậy, liền nhíu mày nói: “Đại diện Sở, anh không cần…”
Mấy ngày qua Trầm Triệt cũng mơ hồ nhìn ra nhân phẩm Sở Tự, không muốn Sở Tự vì mình mà đắc tội kẻ biến thái như Ân Giác.
“Ân Giác, cậu không thấy người ta căn bản không muốn đi theo cậu à? Hôm nay cậu dẫn nhiều người tới đây như vậy là muốn cưỡng ép dân lành hay định làm gì hả, nơi này chính là trường hợp công cộng đấy?” Sở Tự căn bản không nhìn Trầm Triệt, không chút kém cỏi nhìn Ân Giác.
Cậu thực không ngờ nghệ nhân mình muốn ký kết cư nhiên lại có quan hệ với người quen cũ.
Ân Giác.
Đứa con cả của Ân gia, cường địch của Sở gia. Trong quyển tiểu thuyết ‘Trọng Sinh Chi Nam Thần Công Lược’ kia, ba năm sau Ân Giác vì một tiểu tình nhân tự sát mà ngập đầu trong rượu chè, cuối cùng gặp tai nạn qua đời. Mà sau đó đứa em trai cùng cha khác mẹ của Ân Giác đã thay thế vị trí của cậu ta, trở thành thiếu chủ Ân gia, hơn nữa còn là một trong những vị tiểu công của Lâm Khinh Vũ.
Bởi vì Sở gia cùng Ân gia là cừu địch nên Sở Tự cùng Ân Giác ngay từ nhỏ đã không hợp nhau.
Đời trước khi nghe tin đối phương qua đời, Sở Tự còn thổn thức thật lâu… Cậu thật không ngờ mình cư nhiên lại gặp lại đối phương trong tình hướng này.
Ân Giác hiển nhiên cũng không ngờ sẽ đụng mặt Sở Tự ở đây: “Sở Tự, là cậu…”
“Lâu rồi không gặp a Ân đại thiếu gia, tôi cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy. Cư nhiên lại thấy được một màn chỉ tay che trời cường ép dân lành…” Sở Tự cười lạnh, trong đầu lập tức nghĩ tới những tin tức liên quan tới Ân Giác ở đời trước.
Nếu đời trước Ân Giác vì một tiểu tình nhân tự sát mà xảy ra tai nạn…. kia xét theo tình thế hôm nay, Trầm Triệt liệu có phải chính là tiểu tình nhân sẽ tự sát vào ba năm sau không?
Bị Sở Tự nói móc, Ân Giác cũng chẳng chút thua kém xỉa trở lại: “Bớt xen vào việc người khác đi Sở Tự. Nghe nói bây giờ cậu đang làm người đại diện, dẫn dắt đám minh tinh, thực không biết Sở đại thiếu gia trước kia tự dưng động kinh quyết liệt với gia tộc rồi bỏ đi lang bạt nhiều năm như vậy rốt cuộc có cảm giác gì?”
“Không phải xen vào việc người khác, đây là tôi cứu người, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Để Trầm Triệt đi theo cậu, tôi chỉ sợ một ngày nào đó cậu ta sẽ mắc chứng hậm hực rồi tự sát mất.” Nhớ tới kết cục của tiểu tình nhân của Ân Giác ở đời trước, Sở Tự quyết định phải nhúng tay vào việc này: “Hiện giờ tôi làm gì, ở bên ngoài lang bạt thế nào cũng là tự dùng năng lực của mình kiếm cơm, còn loại người chỉ biết dựa dẫm vào gia thế mà hoành hành ngang ngược cưỡng ép người khác như cậu sao có thể so sánh.”
Ân Giác lạnh lùng nhìn Trầm Triệt, sau đó cảnh cáo nhìn Sở Tự: “Hai người quen biết thế nào tôi không biết, đi theo tôi có làm người ta hậm hực tự sát hay không tôi cũng không biết, thế nhưng người ở cùng một chỗ với cậu chắc chắn sẽ hậm hực mà tự sát, chuyện này vốn đã có vết xe đổ rồi, không phải sao Sở đại thiếu gia.”
“Cậu nói hưu nói vượn gì vậy?” Sở Tự nhỏ lớn vẫn luôn bất hòa với Ân Giác, vì thế cũng không xem trọng lời nói của đối phương.
Ân Giác khiêu khích nhìn Sở Tự, châm chọc: “À, Sở đại thiếu gia bỏ nhà đi nhiều năm như vậy có thể vẫn chưa biết câu chuyện đã lan truyền khắp giới thượng lưu đi? Vị hôn phu Viên Tiệp của Sở đại thiếu gia năm đó vì cậu bỏ nhà đi mà mắc phải chứng hậm hực, tự sát mấy lần rồi a. Bây giờ nghe nói tinh thần vẫn không bình thường, thường xuyên phải tới gặp bác sĩ tâm lý. Chính bởi vì cậu mà hai nhà Viên Sở vốn là thế giao suýt chút nữa đã kết thù, quả thực làm các gia tộc khác chúng ta được xem trò vui a Sở đại thiếu gia.”
Sở Tự không ưa Ân Giác, đồng dạng Ân Giác cũng không ưa Sở Tự.
Viên Tiệp đứng ngồi không yên, quả thực rất khó thích ứng với bầu không khí huyên náo ồn nào ở đây, thậm chí nhóm tình nhân đang ôm hôn vuốt ve nhau ở xung quanh lại càng làm hàng mày anh nhíu chặt lại hơn, có xúc động muốn lập tức lôi Sở Tự đi.
Thế nhưng vì tôn trọng Sở Tự, anh vẫn cố nhịn xuống, chỉ im lặng ngồi đó không ngừng uống rượu.
Mà Sở Tự từ khi tiến vào quán bar lập tức bị một chàng trai trẻ đang hát trên sân khấu hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, hoàn toàn quên bén mục đích mình dẫn Viên Tiệp tới đây.
Đó là một thiếu niên tuấn tú hoàn toàn không phù hợp với nơi này, quần áo mộc mạc, biểu tình không chút dư thừa, quả thực giống như vô tình đi lạc vào đây, thế nhưng vừa cầm micro cất tiếng hát thì hệt như âm thanh của trời, kinh diễm, kỳ ảo, tung bay… làm Sở Tự vừa nghe liền quên đi bản thân đang ở trong một quán bar ồn ào náo nhiệt.
Thiếu niên hát đều là những bài hát thực bình thường đang phổ biến ở tinh tế, thế nhưng lại mang đậm hương vị độc đáo thuộc về riêng mình, thậm chí so với ca sĩ hát bài này còn tuyệt vời hơn.
Quả thực làm người ta kinh diễm.
Theo màn biểu diễn của thiếu niên, quán bar vốn ồn ào dần dần yên lặng xuống, tựa hồ tiếng ca của cậu bé có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của mọi người.
Lúc này Viên Tiệp mới chú ý tới ánh mắt chuyên chú cùng si mê của Sở Tự, theo ánh mắt cậu nhìn qua liền thấy thiếu niên trên sân khấu, tình tự của anh lập tức trầm xuống: “Tiểu Tự…”
Đột nhiên Viên Tiệp có chút sợ hãi ánh mắt này.
Nó quá chuyên chú.
“Suỵt—–” Sở Tự ra hiệu đừng lên tiếng, sau đó lại tiếp tục chuyên tâm quan sát cậu bé kia: “Anh nghe đi…”
Làm một người đại diện, có thể ngẫu nhiên gặp phải một ca sĩ tài năng như vậy quả thực làm người ta hưng phấn không thôi.
Vừa nghe đối phương cất giọng, Sở Tự liền nảy sinh ý niệm phải ký kết thiếu niên này.
Viên Tiệp bối rối, nhìn ánh mắt Sở Tự mà trái tim anh cứ nảy lên liên hồi, trong đầu bắt đầu không thể khống chế mà nảy sinh ra vô số ảo tưởng, bất quá ngoài mặt thì vẫn trấn định như cũ, đánh giá: “..tiếng hát rất êm tai.”
Anh không am hiểu âm nhạc cho lắm…. thế nhưng vẫn có thể nhận ra tiếng ca này quả thực rất động lòng người.
“Tôi nhất định phải ký người này cho bằng được.” Sở Tự hưng phấn nhìn thiếu niên trên sân khấu, quyết tâm nói.
Những ảo tưởng trong đầu Viên Tiệp càng lúc lại càng hỗn loạn càng nghiêm trọng hơn, bàn tay vô thức siết chặt ly rượu như muốn bóp nát nó.
Bị vây trong trạng thái phấn khích kích động, Sở Tự hoàn toàn không phát giác được biến đổi của người bên cạnh.
Thiếu nên tuấn tú kia hát liên tục vài bài rồi lạnh lùng buông micro, cúi chào mọi người rồi xoay người bước xuống sân khấu.
Sở Tự lập tức bật dậy, tùy ý nói: “Anh Viên, tôi đi một chút rồi quay lại ngay.”
Nhìn theo bóng dáng Sở Tự, bàn tay đang cầm ly của Viên Tiệp lại càng siết chặt hơn.
*****
Sở Tự trực tiếp chạy ra sau sân khấu chặn thiếu niên kia lại, cơ hồ có chút si mê nói: “Xin chào.”
Kỳ thực cậu vẫn luôn muốn dẫn dắt một ca sĩ, chỉ là vẫn chưa tìm được người thích hợp.
“Ngài là?” Sau khi bước xuống sân khấu, vẻ ngoải của thiếu nhiên không còn cảm giác kinh diễm băng giá như vừa nãy, thoạt nhìn có vẻ khá bình thường. Thế nhưng hiển nhiên đi hát ở quán bar nên cũng từng bị không ít người quấy rầy, đụng phải những vị hâm mộ cổ quái, vì thế thái độ đối với Sở Tự khá cảnh giác.
Sở Tự nhìn ra đối phương khá trẩn trương, vì thế liền nói ra thân phận của mình: “Tôi tên là Sở Tự, là người đại diện, cậu có thể lên mạng tìm hiểu về thông tin của tôi, tôi không phải kẻ lừa đảo… Vừa nãy ngồi bên dưới nghe thấy tiếng hát của cậu, nó quả thực độc đáo vô cùng, tôi cảm thấy âm sắc của cậu rất tốt, không biết cậu có hứng thú với con đường nghệ thuật hay không? Tôi có thể nâng đỡ cậu, để tiếng hát của cậu vang khắp An Sâm đế quốc, tôi cho rằng tiếng hát êm tai thế này không nên bị mai một, đáng ra nên để mọi người thưởng thức chứ không phải chỉ là một quán bar nho nhỏ thế này…”
“Không biết cậu có hứng thú với phương diện này hay không?” Ánh mắt Sở Tự sáng ngời nhìn thiếu niên.
Bất quá thái độ của thiếu niên vẫn thực xa cách: “Vậy anh muốn tôi đưa cho anh bao nhiêu tiền để anh nâng đỡ tôi?”
Nghiễm nhiên đã xem Sở Tự là kẻ lừa đảo.
“Cậu hiểu lầm rồi, tôi không cần lấy tiền gì của cậu cả, tôi thật sự là người đại diện. Là người đại diện cấp S của Tinh Quang, tôi đã dẫn dắt rất nhiều ngôi sao, cậu lên mạng search thử là biết. Tôi thực sự cảm thấy tiếng hát của cậu quá tuyệt vời, cảm thấy cậu không nên bị mai một ở nơi này nên mới mạo muội tìm tới.” Sở Tự cố gắng tạo lòng tin với đối phương.
Thiếu niên vẫn lắc đầu: “Tôi không cảm thấy hát ở quán bar sẽ chôn vùi giọng hát của mình, ở đây có rất nhiều người nghe tôi hát, cũng thực yêu thích tiếng hát của tôi.”
“Chính là nơi này có rất nhiều người không phải vì tiếng hát của cậu mà tới, mục đích chủ yếu của họ là tìm hoan mua vui hoặc quen biết bạn mới… Có mấy người thực tâm thưởng thức tiếng hát của cậu cơ chứ?” Sở Tự bám riết không thôi.
Mà thái độ của thiếu niên cũng thực cương quyết: “Tôi chỉ hát vì những người thích nghe tôi hát, có phải bọn họ có mục đích khác hay không, chỉ cần bên dưới sân khấu kia có người thực lòng yêu thích tiếng hát của tôi là đủ rồi.”
“Chính là…” Sở Tự còn định nói thêm gì đó.
Bất quá thiếu niên đã lễ phép đánh gãy cậu, vừa nhìn đồng hồ trên cổ tay mình vừa nói: “Thực xin lỗi, thời gian không còn sớm, tôi phải về nhà, ngài có thể nhường đường một chút được không?”
Sở Tự không có lý do gì tiếp tục ngăn cản đối phương, chỉ đành nhìn theo bóng dáng cậu bé.
Sở Tự dùng chút tiền hỏi thăm thì biết thiếu niên nọ tên là Trầm Triệt, là ca sĩ của quán, tối thứ ba cùng thứ năm mỗi tuần sẽ tới hát, người muốn nghe cậu bé này hát rất nhiều, năm nay Trầm Triệt hai mươi tám tuổi, chỉ là gương mặt khá non nớt chứ không phải là đứa nhỏ vừa chập chững bước vào đời như Sở Tự nghĩ.
Tuy Trầm Triệt vẫn chưa đáp ứng ký kết với Sở Tự, bất quá gặp được một giọng hát tuyệt vời như vậy, nhiệt tình của Sở Tự vẫn không suy giảm, ngay đêm đó cậu liền gọi cho một người bạn nhạc sĩ, nhờ đối phương phổ nhạc: “Tôi tìm được một cậu bé có giọng hát rất tuyệt, rốt cuộc cũng tìm được người hát những bài ca tôi sáng tác, anh giúp tôi phổ nhạc đi, nghệ nhân này tôi nhất định phải ký cho bằng được.”
Cho dù Trầm Triệt không có ý ký kết nhưng Sở Tự vẫn kiên định, nhất quyết sẽ để Trầm Triệt trở thành nghệ nhân dưới tay.
Đột nhiên Sở Tự dâng trào một luồng sinh lực mạnh mẽ hơn bao giờ hết, vào những đêm Trầm Triệt hát, Sở Tự liền chạy tới quán bar lắng nghe, đồng thời tiếp tục thuyết phương ký hợp đồng, còn chủ động đưa phương thức liên lạc cho đối phương. Trình độ truy đuổi này quả thực còn nhiệt liệt hơn cả thời kỳ thiếu niên vừa mới biết yêu…
Quả thực làm mọi người trong quán bar đều nghĩ rằng Sở Tự coi trọng Trầm Triệt, muốn theo đuổi cậu ta, sau một khoảng thời gian dần dần thân thiết hơn thì bắt đầu trêu chọc Sở Tự.
Những lúc này Sở Tự chỉ lắc đầu, kiên định nói: “Tôi có người yêu rồi, chỉ đơn thuần là thưởng thức giọng hát của Trầm Triệt thôi.”
Thế nhưng chẳng có mấy người tin tưởng…
Tối hôm nay lại là ngày Trầm Triệt tới quán bar hát, Sở Tự như thường lệ có mặt, chỉ là không ngờ lần này cư nhiên lại đụng phải kẻ phá rối.
Một nam nhân nghiêm nghị mặc tây trang giày da dẫn theo một đám vệ sĩ tiến vào, hoàn toàn không ăn nhập chút nào với bầu không khí nơi này, khí thế trên người người này cực kỳ áp bách, làm người ta vừa nhìn đã cảm thấy là nhân vật cao cấp.
Người nọ dẫn theo vệ sĩ hùng hổ xông vào, quán bar vốn huyên náo ồn ào lập tức lặng ngắt như tờ.
Hành động của người nọ chính là sự kết hợp hoàn mỹ giữa tao nhã thong dong cùng hùng hổ, chỉ thấy anh ta sải bước đi tới mạnh mẽ túm lấy cổ tay Trầm Triệt, giống như ra lệnh nói: “Đi theo tôi!”
Nói xong, người nọ mạnh mẽ kéo Trầm Triệt đi.
Bởi vì dáng vẻ của đám vệ sĩ quả thực khá hùm hổ nên cả quán bar cơ hồ không có người nào dám xông lên ngăn cản, ai cũng nhìn ra được vị này có lai lịch bất phàm.
“Ân Giác, anh muốn làm gì? Không phải anh đã đáp ứng sẽ không can thiệp vào công việc của tôi à?” Trầm Triệt chán ghét nhíu mày, nghiễm nghiên rất phản cảm với hành vi của Ân Giác.
Ân Giác cười lạnh: “Làm việc ở chỗ thế này mà cũng gọi là làm việc à, theo tôi trở về, sau này không cho phép tới đây nữa!” Nói xong liền không cho phép kháng cự, mạnh mẽ kéo Trầm Triệt gầy yếu đi.
“Chậm đã, hôm nay không ai được phép dẫn cậu ta đi.” Đúng lcu1 này Sở Tự đột nhiên ra mặt, không hề để ý tới lai lịch bất phàm của Ân Giác, trực tiếp gạt tay cậu ta ra.
Đám người khá thân với Sở Tự ở trong quán bar cơ hồ đều dùng ánh mắt tôn sùng nhìn Sở Tự….
Ôi trời ạ, dũng sĩ, chân ái a!
Cư nhiên vì Trầm Triệt mà ngay cả loại thiếu gia thượng lưu thế này cũng dám đắc tội.
Mà Trầm Triệt cũng thực sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Sở Tự lại làm vậy, liền nhíu mày nói: “Đại diện Sở, anh không cần…”
Mấy ngày qua Trầm Triệt cũng mơ hồ nhìn ra nhân phẩm Sở Tự, không muốn Sở Tự vì mình mà đắc tội kẻ biến thái như Ân Giác.
“Ân Giác, cậu không thấy người ta căn bản không muốn đi theo cậu à? Hôm nay cậu dẫn nhiều người tới đây như vậy là muốn cưỡng ép dân lành hay định làm gì hả, nơi này chính là trường hợp công cộng đấy?” Sở Tự căn bản không nhìn Trầm Triệt, không chút kém cỏi nhìn Ân Giác.
Cậu thực không ngờ nghệ nhân mình muốn ký kết cư nhiên lại có quan hệ với người quen cũ.
Ân Giác.
Đứa con cả của Ân gia, cường địch của Sở gia. Trong quyển tiểu thuyết ‘Trọng Sinh Chi Nam Thần Công Lược’ kia, ba năm sau Ân Giác vì một tiểu tình nhân tự sát mà ngập đầu trong rượu chè, cuối cùng gặp tai nạn qua đời. Mà sau đó đứa em trai cùng cha khác mẹ của Ân Giác đã thay thế vị trí của cậu ta, trở thành thiếu chủ Ân gia, hơn nữa còn là một trong những vị tiểu công của Lâm Khinh Vũ.
Bởi vì Sở gia cùng Ân gia là cừu địch nên Sở Tự cùng Ân Giác ngay từ nhỏ đã không hợp nhau.
Đời trước khi nghe tin đối phương qua đời, Sở Tự còn thổn thức thật lâu… Cậu thật không ngờ mình cư nhiên lại gặp lại đối phương trong tình hướng này.
Ân Giác hiển nhiên cũng không ngờ sẽ đụng mặt Sở Tự ở đây: “Sở Tự, là cậu…”
“Lâu rồi không gặp a Ân đại thiếu gia, tôi cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy. Cư nhiên lại thấy được một màn chỉ tay che trời cường ép dân lành…” Sở Tự cười lạnh, trong đầu lập tức nghĩ tới những tin tức liên quan tới Ân Giác ở đời trước.
Nếu đời trước Ân Giác vì một tiểu tình nhân tự sát mà xảy ra tai nạn…. kia xét theo tình thế hôm nay, Trầm Triệt liệu có phải chính là tiểu tình nhân sẽ tự sát vào ba năm sau không?
Bị Sở Tự nói móc, Ân Giác cũng chẳng chút thua kém xỉa trở lại: “Bớt xen vào việc người khác đi Sở Tự. Nghe nói bây giờ cậu đang làm người đại diện, dẫn dắt đám minh tinh, thực không biết Sở đại thiếu gia trước kia tự dưng động kinh quyết liệt với gia tộc rồi bỏ đi lang bạt nhiều năm như vậy rốt cuộc có cảm giác gì?”
“Không phải xen vào việc người khác, đây là tôi cứu người, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Để Trầm Triệt đi theo cậu, tôi chỉ sợ một ngày nào đó cậu ta sẽ mắc chứng hậm hực rồi tự sát mất.” Nhớ tới kết cục của tiểu tình nhân của Ân Giác ở đời trước, Sở Tự quyết định phải nhúng tay vào việc này: “Hiện giờ tôi làm gì, ở bên ngoài lang bạt thế nào cũng là tự dùng năng lực của mình kiếm cơm, còn loại người chỉ biết dựa dẫm vào gia thế mà hoành hành ngang ngược cưỡng ép người khác như cậu sao có thể so sánh.”
Ân Giác lạnh lùng nhìn Trầm Triệt, sau đó cảnh cáo nhìn Sở Tự: “Hai người quen biết thế nào tôi không biết, đi theo tôi có làm người ta hậm hực tự sát hay không tôi cũng không biết, thế nhưng người ở cùng một chỗ với cậu chắc chắn sẽ hậm hực mà tự sát, chuyện này vốn đã có vết xe đổ rồi, không phải sao Sở đại thiếu gia.”
“Cậu nói hưu nói vượn gì vậy?” Sở Tự nhỏ lớn vẫn luôn bất hòa với Ân Giác, vì thế cũng không xem trọng lời nói của đối phương.
Ân Giác khiêu khích nhìn Sở Tự, châm chọc: “À, Sở đại thiếu gia bỏ nhà đi nhiều năm như vậy có thể vẫn chưa biết câu chuyện đã lan truyền khắp giới thượng lưu đi? Vị hôn phu Viên Tiệp của Sở đại thiếu gia năm đó vì cậu bỏ nhà đi mà mắc phải chứng hậm hực, tự sát mấy lần rồi a. Bây giờ nghe nói tinh thần vẫn không bình thường, thường xuyên phải tới gặp bác sĩ tâm lý. Chính bởi vì cậu mà hai nhà Viên Sở vốn là thế giao suýt chút nữa đã kết thù, quả thực làm các gia tộc khác chúng ta được xem trò vui a Sở đại thiếu gia.”
Sở Tự không ưa Ân Giác, đồng dạng Ân Giác cũng không ưa Sở Tự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.