Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)
Chương 293: Hoan nghênh trở về
Điệp Chi Linh
11/07/2020
Trước đây Lưu Xuyên thuyết phục mỏi mồm mới bưng được Tứ Lam về đội tuyển Long Ngâm, hắn sớm đã biết một ngày nào đó Tứ Lam sẽ chứng minh cho mọi người thấy thực lực của chính mình!
Năm đó Hoa Hạ, Thất Tinh Thảo, Trường An, Lạc Hoa Từ được mệnh danh là bốn đội mạnh nhất liên minh, bốn đội trưởng đã từng đấu với nhau vô số lần. Xuyên đội của Hoa Hạ thích chiến thuật áp chế tầm nhìn đánh du kích; Tiêu đội của Thất Tinh Thảo thích đánh bước nào củng cố bước đó, lấy ổn định để chiến thắng; đội trưởng Lâm Lập Minh của Trường An lại ưa chuộng dùng quân đánh chiêu hiểm, thắng cuộc nhờ sử dụng cách đánh bất ngờ; còn Lam Vị Nhiên của Lạc Hoa Từ thì am hiểu phân tích tâm lý, lấy ít địch nhiều – tuy phong cách của bốn người khác nhau, nhưng thực lực lại ngang nhau. Tuy Lưu Xuyên thắng nhiều nhất, Lam Vị Nhiên thua nhiều nhất, nhưng không một ai dám coi thường chiến thuật của Lam Vị Nhiên.
Hiện nay đấu pháp của các đội trưởng thế hệ hai, gồm truyền tống trận của Lạc Hoa Từ Diệp Thần Hi, chiến thuật chơi diều của Thịnh Đường Đường Ngự Phong, Võ Đang khống chế của Quốc Sắc Chu Mộc, đấu pháp cận chiến bạo lực của Đồng Tước Thiệu Trạch Hàng, cách đánh chuyển dời trạng thái của Phong Hỏa Tề Phong, đấu pháp hai phụ trợ của Tuyết Lang Phương Chi Diên v…v… thực ra đều biến tấu cách tân chiến thuật cũ năm đó. Nếu nói về chiến thuật, cả dàn đội trưởng mới cũng không dám nói mình có thể vượt qua bốn vị tiền bối này.
Địa vị của bốn người họ, tại liên minh chuyên nghiệp có thể nói là vững như núi Thái Sơn!
Chỉ tiếc, Lâm Lập Minh lại giao chức đội trưởng Trường An vào tay Dương Kiếm rồi giải nghệ về nhà kết hôn sinh con. Lam Vị Nhiên cũng vì cha mất mà tiếc nuối giải nghệ, ID “Lam Lam Lam Lam” này tại liên minh chuyên nghiệp biến mất ba năm. Vị vương giả mạnh mẽ này từ năm đó biến mất trở thành một người qua đường ít ai biết đến.
Rất nhiều người không hiểu nổi Tứ Lam, nhất là trong mắt các fan Lạc Hoa Từ chỉ quan tâm đến Diệp đội, chỉ biết rằng Lạc Hoa Từ tại sân nhà Thượng Hải luôn đánh ra khí thế thần tới giết thần, phật tới giết phật, lại quên mất rằng Diệp đội là đồ đệ mà Tứ Lam tự mình dạy dỗ!
Đồ đệ đã mạnh như vậy, sư phụ sao có thể yếu đây?
Nhìn Lam Vị Nhiên hôm nay quyết đoán dứt khoát chỉ huy, bố trí chiến thuật xảo diệu hợp lý, trong lòng Lưu Xuyên thực sự rất vui mừng.
– thấy cậu trở về tôi rất vui.
– dù năm ấy khi đánh bại cậu bốn lần liên tiếp, tôi vẫn biết rõ rằng, cậu là cao thủ khó gặp, cũng là đối thủ đáng giá mà tôi tôn kính.
Hôm nay, đối thủ trong quá khứ trở thành đồng đội, tuy Lưu Xuyên là đội trưởng chính, Lam Vị Nhiên là đội phó. Nhưng nếu Lưu Xuyên dám buông tay ngồi ghế dự bị để cho Lam Vị Nhiên chỉ huy, chắc chắn hắn thực sự tin tưởng và tôn trọng Lam Vị Nhiên!
Và anh cũng không hề khiến Lưu Xuyên thất vọng.
Sân khách mà có thể đánh Lạc Hoa Từ 6:3, kết quả này đã đủ để chứng minh hết thảy!
Sau khi điểm số Long Ngâm vs Lạc Hoa Từ 6:3 được công bố, trên mạng ồn ào tung trời.
Rất nhiều anti fan của Diệp Thần Hi cười nhạo Diệp đội, cũng không ít fan của Diệp Thần Hi đau lòng vì đội trưởng nhà mình. Còn phần lớn người đứng ở vị trí trung lập, đánh giá khách quan trận đấu này, không hẹn mà cùng khẳng định khả năng chỉ huy của Lam Vị Nhiên.
Tổng kết lại một câu – không hổ là Tứ Lam!
Sau khi Lam Vị Nhiên trở về liên minh, đây là lần đầu tiên tên anh chiếm cứ mọi topic trên trang chủ forum.
Trước đây, Lưu Xuyên và Tần Dạ luôn là đề tài giật tít, dù sao Xuyên thần và Dạ thần cũng là những đại thần được yêu thích nhất liên minh, còn Lam Vị Nhiên đã rời đi ba năm, nhiều người không biết đến anh. Nhưng hôm nay, anh dùng chính thực lực của mình, đưa ID “Lam Lam Lam Lam” đặc biệt này một lần nữa khắc vào trong lòng người xem!
– Tứ Lam, rốt cuộc cũng vương giả trở về!
Các trang web eSports bắt đầu đưa tin về trận đấu này, phóng viên Từ Hiểu Kỳ của đội tuyển Long Ngâm cũng nhân cơ hội viết một bài tiểu sử từ khi bắt đầu chơi game của Lam Vị Nhiên để PR, thậm chí lật lại những trận đấu kinh điển năm đó cho người xem. Fan của Lam Vị Nhiên nhất thời tăng chóng mặt, weibo trong nháy mắt tăng vài vạn người theo dõi.
Tất nhiên, đối với những tin tức trên mạng này, trước mắt Lam Vị Nhiên vẫn chưa biết gì cả. Lúc này anh đang ngồi trong hậu trường thương lượng với Lưu Xuyên xem ai sẽ tham gia phỏng vấn sau trận đấu.
Lưu Xuyên cười nói: “Chắc chắn Tứ Lam phải đi, hôm nay cậu là nhân vật chính.”
Lam Vị Nhiên khoát tay nói: “Cậu biết tôi rất lười mà, cậu đi đi, mang theo Ngốc Tưởng, Thiếu Khuynh, Trạch Văn với Tiểu Dư. Mấy người mới hôm nay phát huy đều tốt, vừa lúc cho bọn họ lộ mặt.”
Giang Thiếu Khuynh ngại ngùng cười nói: “Tôi không quen trả lời câu hỏi của phóng viên, tôi không đi phỏng vấn đâu.”
Vừa rồi khi bắt tay bị đội phó Lâm Vũ Phàm siết đến đau, Giang Thiếu Khuynh giờ còn đang yên lặng xoa xoa tay. Từ Sách lập tức mở miệng nói đỡ cho Giang Thiếu Khuynh: “Chỉ là phỏng vấn sau trận đấu thôi mà, chẳng phải mỗi đội trưởng đi là được rồi sao? Nhiều người cùng đi như thể là thành viên đội tuyển Long Ngâm toàn trẻ con chưa nếm mùi đời vậy.”
Lý Tưởng phụ họa nói: “Đúng thế, tôi cũng không muốn đi. Chết liên tục hai lần thì đi làm gì!”
Tần Dạ vỗ vai cậu nói: “Cậu chết ngầu mà.”
Lý Tưởng hai mắt tỏa sáng: “Thật không?”
Tần Dạ nói: “Ừ, nhưng đáng tiếc là hôm nay lại không nhảy sông tự sát.”
Lý Tưởng: “…”
Nhìn biểu tình nghẹn khuất trên khuôn mặt Lý Tưởng, tâm tình Tần Dạ rất tốt, anh mỉm cười nhẹ nhàng cầm tay cậu an ủi.
Hôm nay đúng là Lý Tưởng chết nhiều lần khi đoàn chiến, nhưng là chết có mục đích. Cậu rất dũng cảm câu được gần một phút của Lạc Hoa Từ. Tần Dạ biết rõ, nếu không nhờ có người này đứng phía trước làm tank, chiến thuật của Long Ngâm chưa chắc đã thành công. Chơi Thiếu Lâm Phật, Lý Tưởng nhất định là một pháo hôi xuất sắc, thuận tay cổ vũ pháo hôi hy sinh vài lần cũng là chuyện nên làm.
Lý Tưởng được Tần Dạ nắm tay cổ vũ trong lòng lâng lâng – sớm biết như thế, cậu nên chết thêm vài lần cho Tần Dạ đau lòng.
Khi Lý Tưởng ngây ngô cười, Lưu Xuyên đột nhiên quay đầu nhìn cậu một cái, nghi hoặc nói: “Cậu cười cái gì thế?”
Lý Tưởng nói: “Tôi đang vui!”
“…” Lưu Xuyên không thèm nói tiếp với tên ngốc này, tiếp tục nói với Lam Vị Nhiên: “Được rồi Tứ Lam, cậu đừng cố từ chối nữa, đi phỏng vấn với tôi đi, quyết định như thế!”
Lam Vị Nhiên bất đắc dĩ, đành phải nhún vai nói: “Được rồi.”
Thực ra Lam Vị Nhiên lười đi phỏng vấn là vì trước đó lúc ở sân bay bị phóng viên bao vây, phía Thượng Hải có rất nhiều phóng viên không thích anh, cố dò hỏi có phải giữa anh và Diệp Thần Hi có mâu thuẫn khó giải quyết hay không. Lam Vị Nhiên rất ghét loại đề tài nhảm nhí này, cũng không muốn giải thích, với anh mà nói thi đấu là quan trọng nhất, chuyện ứng phó với phóng viên cứ để cho Lưu Xuyên giải quyết, dù sao da mặt Lưu Xuyên cũng dày.
Nhưng hôm nay, rõ ràng Lưu Xuyên không muốn bỏ qua anh, cứng rắn kéo Lam Vị Nhiên đi tới hiện trường phỏng vấn sau trận đấu.
Số trận đấu tại giai đoạn vòng bảng rất nhiều, quy mô phỏng vấn sau trận đấu cũng không hoành tráng như các trận vòng sau, nhưng hôm nay trong phòng phỏng vấn của Lạc Hoa Từ lại chật ních phóng viên.
Hai người vừa tiến vào, hiện trường liền bộc phát tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc. Phóng viên đều đứng lên vỗ tay ủng hộ bọn họ khiến Lam Vị Nhiên có chút bất ngờ. Nhìn lại quả nhiên phát hiện bóng Từ Hiểu Kỳ phía dưới, cô nàng gọi theo một đống bạn bè trong ngành đến cổ vũ cho Long Ngâm. Rất nhiều phóng viên nể mặt Từ Hiểu Kỳ mà tới, thế nên không khí tại hiện trường cũng không đến nỗi giương cung bạt kiếm như trong tưởng tượng.
Đương nhiên, sân nhà Thượng Hải, phóng viên ủng hộ Lạc Hoa Từ vẫn chiếm đa số, tuy không công khai nhắm vào nhưng cũng đưa ra rất nhiều vấn đề chọc ngoáy.
Có phóng viên nữ hỏi trực tiếp: “Tứ Lam, hôm nay trên sân đấu giết Diệp đội ba lần có phải vì bình thường anh không ưa cậu ta hay không?”
Lam Vị Nhiên nói: “Đây là chiến thuật, không liên quan tới tình cảm cá nhân.”
Lại có người đứng lên hỏi: “Tự mình mang đội đánh bại Lạc Hoa Từ, phá giải lời nguyền sân nhà của Lạc Hoa Từ, làm đội trưởng cũ anh không cảm thấy có lỗi với các fan sao?”
Lam Vị Nhiên trầm mặc nói: “Hiện tại tôi là đội phó của Long Ngâm, lập trường khác nhau, tôi chỉ làm việc mình cần làm mà thôi.”
Thấy phóng viên rõ ràng là bực bội muốn gây khó dễ cho Tứ Lam, Lưu Xuyên chủ động tiếp nhận micro giảng hòa: “Để đội trưởng tôi nói vài câu đi, ba ngày trước, tôi dắt theo Long Ngâm đánh bại Hoa Hạ, khiến rất nhiều fan Hoa Hạ không chấp nhận. Hôm nay Tứ Lam mang theo Long Ngâm đánh bại Lạc Hoa Từ, đương nhiên trong lòng fan của Lạc Hoa Từ cũng không thoải mái…”
Lưu Xuyên dừng một chút, ánh mắt chậm rãi đảo qua toàn trường, từng câu từng chữ nói: “Nhưng cái tôi muốn nói, là Lạc Hoa Từ và Hoa Hạ đã có đội trưởng mới và đội viên mới rồi. Đội trưởng cũ như tôi và Tứ Lam đã là quá khứ. Một lần nữa quay về liên minh thành lập nên đội tuyển Long Ngâm, đối với chúng tôi mà nói, đây là một khởi đầu hoàn toàn mới. Hiện tại chúng tôi là đội trưởng, đội phó của đội tuyển Long Ngâm, chúng tôi phải gánh vác trách nhiệm này, sẽ vì Long Ngâm mà cố gắng hết sức. Dù người ngoài có đánh giá thế nào, chúng tôi không thẹn với lương tâm là được!”
Những lời này Lưu Xuyên nói khiến toàn bộ chỉ trích của phóng viên đều dừng lại, hiện trường nhất thời á khẩu không nói nên lời.
– hay cho câu không thẹn với lương tâm!
Đúng vậy, hắn và Tứ Lam chính là người sáng lập ra Hoa Hạ và Lạc Hoa Từ, nhưng thế thì sao? Bọn họ cũng không nhất thiết phải trói buộc cả đời mình với Hoa Hạ và Lạc Hoa Từ, tại sao họ không thể đưa ra lựa chọn của bản thân? Hoàn thành giấc mộng của chính mình?
Lưu Xuyên muốn tạo nên một câu lạc bộ eSports lý tưởng, vì thế hắn bắt buộc phải rời Hoa Hạ. Còn Lam Vị Nhiên muốn dựa vào thực lực của chính mình để lấy được một chiếc cúp chưa từng giành được. Anh cũng không nghĩ tới quay lại Lạc Hoa Từ để Diệp Thần Hi nhường lại chức đội trưởng, hai người bèn kết hợp với nhau, tạo ra một đội tuyển Long Ngâm hoàn toàn mới, tại sao không thể?
Trong khoảng thời gian này, trên mạng đầy những tiếng chửi rủa, nào là “phản đồ Hoa Hạ”, “đội trưởng vô trách nhiệm” chụp mũ hắn. Lưu Xuyên tuy không phản ứng gì, nhưng đáy lòng lại nhẫn nhịn rất lâu, nhân cơ hội này, quang minh chính đại nói cho mọi người –
Chúng tôi không hổ thẹn với đội cũ, cũng xứng đáng với đồng đội hiện tại, chúng tôi không thẹn với lương tâm!
Cho tới giờ Lam Vị Nhiên mới hiểu được tại sao Lưu Xuyên nhất định muốn dắt anh tới phỏng vấn. Hiển nhiên Lưu Xuyên đang vì tên tuổi của chính mình, đồng thời cũng dọn sạch sự phản đối từ dư luận đối với Lam Vị Nhiên, quang minh chính đại đứng trước truyền thông – bằng thân phận hoàn toàn mới, là đội trưởng và đội phó của đội tuyển Long Ngâm.
Quả nhiên ở thời khắc mấu chốt, Lưu Xuyên rất đáng tin cậy, bằng khí thế của một người đội trưởng, dọa cho các phóng viên choáng váng.
Người này rất có tài ăn nói, khi không biết xấu hổ thì rất gợi đòn, nhưng khi nghiêm túc lên thì nói đạo lý rất rõ ràng cẩn thận.
Lam Vị Nhiên liếc nhìn Lưu Xuyên, nhịn không được mỉm cười một chút, quay đầu nói với phóng viên: “Xuyên đội nói không sai, việc không quay lại Lạc Hoa Từ tôi tự có suy nghĩ của riêng mình, đối với fan Lạc Hoa Từ tôi thực sự nợ mọi người một lời xin lỗi. Nhưng xin hãy yên tâm, Diệp Thần Hi là đội trưởng rất tốt, cũng thích hợp làm đội trưởng Lạc Hoa Từ hơn tôi. Cậu ấy là đồ đệ duy nhất của tôi, giao Lạc Hoa Từ vào tay cậu ấy tôi rất yên tâm.”
Lam Vị Nhiên nói một câu áp hết toàn bộ vấn đề của phóng viên.
Hôm nay hai vị đại thần đều nói chuyện rất khí phách, hiện trường nhất thời xấu hổ rơi vào trầm mặc. Vẫn là Từ Hiểu Kỳ nhanh trí chủ động đứng lên, cười nói sang chuyện khác: “Tứ Lam hôm nay chỉ huy rất tốt, có thể thắng trận này, theo anh điều quan trọng nhất là gì?”
Từ Hiểu Kỳ chuyển hướng đề tài sang phương diện chiến thuật, Lam Vị Nhiên liền trả lời: “Mấu chốt vẫn là sự phối hợp giữa các thành viên, biểu hiện của những người mới rất tốt, chúng tôi trước đó đã luyện tập rất nhiều lần nên hôm nay mới đánh thuận lợi như vậy.”
Từ Hiểu Kỳ hỏi tiếp: “Vậy anh cảm giác Lạc Hoa Từ phát huy thế nào?”
Lam Vị Nhiên nói: “Trình độ thực sự của Lạc Hoa Từ không chỉ có thế, hôm nay đại khái là do chúng tôi đổi chỉ huy, khiến Lạc Hoa Từ trở tay không kịp nên loạn tiết tấu.”
Đề tài chuyển sang hướng chiến thuật, không khí hiện trường lúc này mới dịu đi một chút.
Đợi sau khi kết thúc phỏng vấn, Từ Hiểu Kỳ mới cười nói: “Dù sao thì trận đấu hôm nay Long Ngâm thắng rất đẹp, chúc mừng các anh đã lấy được sáu điểm tại sân nhà của Lạc Hoa Từ, Tứ Lam, làm tốt lắm!”
Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Lam Vị Nhiên cười nói: “Cảm ơn.”
Rõ ràng Từ Hiểu Kỳ rất bênh Long Ngâm, khi phỏng vấn đều định hướng đề tài có lợi cho họ. Lam Vị Nhiên đi cùng với Lưu Xuyên trên hành lang, nhịn không được nói với Lưu Xuyên: “Cô bé Hiểu Kỳ kia rất thông minh, chạy theo chúng ta rất nhiều trận đấu, IQ cũng tăng không ít.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Đúng vậy, trưởng thành hơn nhiều so với trước đây.”
Phóng viên nhỏ trong trí nhớ cứ thấy Xuyên thần là khiếp sợ muốn nhai luôn micro, theo đội tuyển Long Ngâm một thời gian dài như vậy cũng đã dần trưởng thành.
Bầu không khí của đội tuyển Long Ngâm, có lẽ bất tri bất giác đã ảnh hưởng rất nhiều người.
Sau khi hai người rời đi, đội trưởng và đội phó của Lạc Hoa Từ cũng đi vào phòng phỏng vấn.
Tâm tình các phóng viên rất phức tạp, bọn họ rất thích Diệp đội, người con trai này luôn phong độ mỉm cười, hơn nữa Lạc Hoa Từ luôn tại sân nhà Thượng Hải đánh ra tỉ số và chiến thuật khiến người ta hoan hỉ. Là người ủng hộ Lạc Hoa Từ, hôm nay thấy Diệp đội bị giết sống ba lần, rất nhiều người đau lòng, nhưng dù sao Lạc Hoa Từ cũng đã thua, Diệp Thần Hi thân là đội trưởng gánh trách nhiệm lớn nhất, điều đó dù thế nào cũng không thể phủ nhận được.
Có phóng viên đứng lên hỏi: “Đối với kết quả bị cạo trọc đoàn chiến hôm nay, Diệp đội có cảm tưởng gì?”
Diệp Thần Hi mỉm cười, thản nhiên đáp lại: “Kết quả hôm nay tôi là người chịu trách nhiệm lớn nhất, trước đó chiến thuật tôi bố trí đều dùng để nhắm vào Xuyên thần, không ngờ đội tuyển Long Ngâm đổi chỉ huy, nhất thời không điều chỉnh lại được. Từ khi vào trận đã ở thế bị động, thực ra, sư phụ Tứ Lam của tôi là tuyển thủ rất giỏi chỉ huy, chỉ cần để anh ấy bắt được cơ hội, anh ấy sẽ trực tiếp nghiền nát đối thủ. Sư phụ lợi dụng chiến thuật tâm lý lấy ít đánh nhiều bám trụ chúng tôi, cũng vì tôi quá cẩn thận nên mới trúng kế, về điểm này, tôi sẽ ghi nhớ rõ và không phạm lại sai lầm nữa.”
Các phóng viên: “…”
Thấy Diệp Thần Hi chủ động hạ mình nhận lỗi, gánh vác trách nhiệm thất bại, thái độ không thể khiến người ta dị nghị được. Dù có ý kiến, các phóng viên cũng không mặt dày nói gì thêm. Cái gọi là “giơ tay không đánh kẻ mỉm cười”, nụ cười của Diệp đội chắc chắn chính là chiêu trí mạng của riêng hắn.
Diệp Thần Hi thấy các phóng viên không nói gì mà chỉ nhìn hắn, bèn cười cười tiếp tục nói: “Đối với những tin đồn gần đây, tôi cũng muốn nói vài câu. Thực ra mọi người phỏng đoán hoàn toàn sai lầm, tôi và Tứ Lam không có mâu thuẫn, quan hệ thực sự rất tốt. Năm đó tôi chỉ là một người mới bước ra từ trại huấn luyện của Lạc Hoa Từ, là sư phụ phát hiện tôi có năng khiếu, kiên nhẫn dạy dỗ, bồi dưỡng tôi. Có thể nói, tôi tiếp nhận vị trí đội trưởng Lạc Hoa Từ hoàn toàn là vì anh ấy, không có anh ấy, sẽ không có Diệp Thần Hi tôi ngày hôm nay.”
Diệp Thần Hi nghiêm túc nhìn máy quay, từng câu từng chữ nói: “Tứ Lam mãi mãi là người mà tôi thưởng thức và tôn kính nhất, cũng hi vọng các fan của Lạc Hoa Từ có thể tôn trọng người đội trưởng cũ này – anh ấy là sư phụ tôi, tôi rất vui khi thấy anh ấy trở về.”
Lời nói này của Diệp đội rất chân thành tha thiết, các phóng viên nhịn không được cảm động vỗ tay.
Cư dân mạng đang theo dõi livestream càng bùng nổ, nhịn không được mà tưởng tượng Tiểu Diệp Tử chưa tròn 18 năm đó được Tứ Lam khai quật bồi dưỡng. Sau này khi Tứ Lam giải nghệ, Tiểu Diệp thay sư phụ cáng đáng gánh nặng của Lạc Hoa Từ, đưa Lạc Hoa Từ một lần nữa trở lại hàng ngũ đội mạnh. Sau này khi sư phụ trở về, hai thầy trò gặp nhau trên sàn thi đấu, tuy rằng khi ra sân thì ngươi giết ta, ta giết ngươi, nhưng đến khi phỏng vấn lại là tình cảm thầy trò sâu sắc…
– thực sự là càng tưởng tượng càng cảm động!
Diệp Thần Hi nói những lời phiến tình này, nhất định là đang kéo độ hào cảm cho Tứ Lam.
Các fan Lạc Hoa Từ trước đó còn đang ghét cay ghét đắng Tứ Lam, nhưng thấy Diệp đội nói vậy liên đi follow weibo sư phụ Tứ Lam, rất nhiều người còn để lại lời nhắn hài hước: “Sư phụ Tứ Lam nhẹ tay với Diệp đội của chúng em một chút được không?” “Sư phụ đại nhân vạn thọ vô cương, lần sau thi đấu xin hãy hạ thủ lưu tình, Diệp đội của chúng em cơ thể có bệnh, xin người đừng giết anh ấy nữa!” “Sư phụ đại nhân, Tiểu Diệp nhà anh rất dễ thương, anh đừng bắt nạt người ta!”
Fan Diệp Thần Hi act cute bình luận dưới weibo của Lam Vị Nhiên, Lam Vị Nhiên vừa mở điện thoại reload, cảm thấy không còn gì để nói. Anh vốn rất thản nhiên với việc giết Diệp Thần Hi ba lần, nhưng nhìn một đám fan khóc lóc cầu tình thương cho Diệp đội, Lam Vị Nhiên cũng có chút không đành lòng.
Bị sư phụ giết ba lần, lại còn là trước mặt vô số fan tại sân nhà Thượng Hải, chắc hẳn Tiểu Diệp rất buồn bực nhỉ?
Nghĩ đến đây, Lam Vị Nhiên liền gửi tin nhắn an ủi trước: “Đừng buồn nữa, tối sư phụ mời cậu ăn cơm.”
Trong lòng Diệp Thần Hi vui vẻ liền gấp gáp nhắn lại: “Được, năm rưỡi tôi tới khách sạn đón anh!”Hết chương 288.
Fan Diệp đội cute quá hic. Bonus hình Tứ Lam cười dịu dàng đốn tim Diệp đội:
Năm đó Hoa Hạ, Thất Tinh Thảo, Trường An, Lạc Hoa Từ được mệnh danh là bốn đội mạnh nhất liên minh, bốn đội trưởng đã từng đấu với nhau vô số lần. Xuyên đội của Hoa Hạ thích chiến thuật áp chế tầm nhìn đánh du kích; Tiêu đội của Thất Tinh Thảo thích đánh bước nào củng cố bước đó, lấy ổn định để chiến thắng; đội trưởng Lâm Lập Minh của Trường An lại ưa chuộng dùng quân đánh chiêu hiểm, thắng cuộc nhờ sử dụng cách đánh bất ngờ; còn Lam Vị Nhiên của Lạc Hoa Từ thì am hiểu phân tích tâm lý, lấy ít địch nhiều – tuy phong cách của bốn người khác nhau, nhưng thực lực lại ngang nhau. Tuy Lưu Xuyên thắng nhiều nhất, Lam Vị Nhiên thua nhiều nhất, nhưng không một ai dám coi thường chiến thuật của Lam Vị Nhiên.
Hiện nay đấu pháp của các đội trưởng thế hệ hai, gồm truyền tống trận của Lạc Hoa Từ Diệp Thần Hi, chiến thuật chơi diều của Thịnh Đường Đường Ngự Phong, Võ Đang khống chế của Quốc Sắc Chu Mộc, đấu pháp cận chiến bạo lực của Đồng Tước Thiệu Trạch Hàng, cách đánh chuyển dời trạng thái của Phong Hỏa Tề Phong, đấu pháp hai phụ trợ của Tuyết Lang Phương Chi Diên v…v… thực ra đều biến tấu cách tân chiến thuật cũ năm đó. Nếu nói về chiến thuật, cả dàn đội trưởng mới cũng không dám nói mình có thể vượt qua bốn vị tiền bối này.
Địa vị của bốn người họ, tại liên minh chuyên nghiệp có thể nói là vững như núi Thái Sơn!
Chỉ tiếc, Lâm Lập Minh lại giao chức đội trưởng Trường An vào tay Dương Kiếm rồi giải nghệ về nhà kết hôn sinh con. Lam Vị Nhiên cũng vì cha mất mà tiếc nuối giải nghệ, ID “Lam Lam Lam Lam” này tại liên minh chuyên nghiệp biến mất ba năm. Vị vương giả mạnh mẽ này từ năm đó biến mất trở thành một người qua đường ít ai biết đến.
Rất nhiều người không hiểu nổi Tứ Lam, nhất là trong mắt các fan Lạc Hoa Từ chỉ quan tâm đến Diệp đội, chỉ biết rằng Lạc Hoa Từ tại sân nhà Thượng Hải luôn đánh ra khí thế thần tới giết thần, phật tới giết phật, lại quên mất rằng Diệp đội là đồ đệ mà Tứ Lam tự mình dạy dỗ!
Đồ đệ đã mạnh như vậy, sư phụ sao có thể yếu đây?
Nhìn Lam Vị Nhiên hôm nay quyết đoán dứt khoát chỉ huy, bố trí chiến thuật xảo diệu hợp lý, trong lòng Lưu Xuyên thực sự rất vui mừng.
– thấy cậu trở về tôi rất vui.
– dù năm ấy khi đánh bại cậu bốn lần liên tiếp, tôi vẫn biết rõ rằng, cậu là cao thủ khó gặp, cũng là đối thủ đáng giá mà tôi tôn kính.
Hôm nay, đối thủ trong quá khứ trở thành đồng đội, tuy Lưu Xuyên là đội trưởng chính, Lam Vị Nhiên là đội phó. Nhưng nếu Lưu Xuyên dám buông tay ngồi ghế dự bị để cho Lam Vị Nhiên chỉ huy, chắc chắn hắn thực sự tin tưởng và tôn trọng Lam Vị Nhiên!
Và anh cũng không hề khiến Lưu Xuyên thất vọng.
Sân khách mà có thể đánh Lạc Hoa Từ 6:3, kết quả này đã đủ để chứng minh hết thảy!
Sau khi điểm số Long Ngâm vs Lạc Hoa Từ 6:3 được công bố, trên mạng ồn ào tung trời.
Rất nhiều anti fan của Diệp Thần Hi cười nhạo Diệp đội, cũng không ít fan của Diệp Thần Hi đau lòng vì đội trưởng nhà mình. Còn phần lớn người đứng ở vị trí trung lập, đánh giá khách quan trận đấu này, không hẹn mà cùng khẳng định khả năng chỉ huy của Lam Vị Nhiên.
Tổng kết lại một câu – không hổ là Tứ Lam!
Sau khi Lam Vị Nhiên trở về liên minh, đây là lần đầu tiên tên anh chiếm cứ mọi topic trên trang chủ forum.
Trước đây, Lưu Xuyên và Tần Dạ luôn là đề tài giật tít, dù sao Xuyên thần và Dạ thần cũng là những đại thần được yêu thích nhất liên minh, còn Lam Vị Nhiên đã rời đi ba năm, nhiều người không biết đến anh. Nhưng hôm nay, anh dùng chính thực lực của mình, đưa ID “Lam Lam Lam Lam” đặc biệt này một lần nữa khắc vào trong lòng người xem!
– Tứ Lam, rốt cuộc cũng vương giả trở về!
Các trang web eSports bắt đầu đưa tin về trận đấu này, phóng viên Từ Hiểu Kỳ của đội tuyển Long Ngâm cũng nhân cơ hội viết một bài tiểu sử từ khi bắt đầu chơi game của Lam Vị Nhiên để PR, thậm chí lật lại những trận đấu kinh điển năm đó cho người xem. Fan của Lam Vị Nhiên nhất thời tăng chóng mặt, weibo trong nháy mắt tăng vài vạn người theo dõi.
Tất nhiên, đối với những tin tức trên mạng này, trước mắt Lam Vị Nhiên vẫn chưa biết gì cả. Lúc này anh đang ngồi trong hậu trường thương lượng với Lưu Xuyên xem ai sẽ tham gia phỏng vấn sau trận đấu.
Lưu Xuyên cười nói: “Chắc chắn Tứ Lam phải đi, hôm nay cậu là nhân vật chính.”
Lam Vị Nhiên khoát tay nói: “Cậu biết tôi rất lười mà, cậu đi đi, mang theo Ngốc Tưởng, Thiếu Khuynh, Trạch Văn với Tiểu Dư. Mấy người mới hôm nay phát huy đều tốt, vừa lúc cho bọn họ lộ mặt.”
Giang Thiếu Khuynh ngại ngùng cười nói: “Tôi không quen trả lời câu hỏi của phóng viên, tôi không đi phỏng vấn đâu.”
Vừa rồi khi bắt tay bị đội phó Lâm Vũ Phàm siết đến đau, Giang Thiếu Khuynh giờ còn đang yên lặng xoa xoa tay. Từ Sách lập tức mở miệng nói đỡ cho Giang Thiếu Khuynh: “Chỉ là phỏng vấn sau trận đấu thôi mà, chẳng phải mỗi đội trưởng đi là được rồi sao? Nhiều người cùng đi như thể là thành viên đội tuyển Long Ngâm toàn trẻ con chưa nếm mùi đời vậy.”
Lý Tưởng phụ họa nói: “Đúng thế, tôi cũng không muốn đi. Chết liên tục hai lần thì đi làm gì!”
Tần Dạ vỗ vai cậu nói: “Cậu chết ngầu mà.”
Lý Tưởng hai mắt tỏa sáng: “Thật không?”
Tần Dạ nói: “Ừ, nhưng đáng tiếc là hôm nay lại không nhảy sông tự sát.”
Lý Tưởng: “…”
Nhìn biểu tình nghẹn khuất trên khuôn mặt Lý Tưởng, tâm tình Tần Dạ rất tốt, anh mỉm cười nhẹ nhàng cầm tay cậu an ủi.
Hôm nay đúng là Lý Tưởng chết nhiều lần khi đoàn chiến, nhưng là chết có mục đích. Cậu rất dũng cảm câu được gần một phút của Lạc Hoa Từ. Tần Dạ biết rõ, nếu không nhờ có người này đứng phía trước làm tank, chiến thuật của Long Ngâm chưa chắc đã thành công. Chơi Thiếu Lâm Phật, Lý Tưởng nhất định là một pháo hôi xuất sắc, thuận tay cổ vũ pháo hôi hy sinh vài lần cũng là chuyện nên làm.
Lý Tưởng được Tần Dạ nắm tay cổ vũ trong lòng lâng lâng – sớm biết như thế, cậu nên chết thêm vài lần cho Tần Dạ đau lòng.
Khi Lý Tưởng ngây ngô cười, Lưu Xuyên đột nhiên quay đầu nhìn cậu một cái, nghi hoặc nói: “Cậu cười cái gì thế?”
Lý Tưởng nói: “Tôi đang vui!”
“…” Lưu Xuyên không thèm nói tiếp với tên ngốc này, tiếp tục nói với Lam Vị Nhiên: “Được rồi Tứ Lam, cậu đừng cố từ chối nữa, đi phỏng vấn với tôi đi, quyết định như thế!”
Lam Vị Nhiên bất đắc dĩ, đành phải nhún vai nói: “Được rồi.”
Thực ra Lam Vị Nhiên lười đi phỏng vấn là vì trước đó lúc ở sân bay bị phóng viên bao vây, phía Thượng Hải có rất nhiều phóng viên không thích anh, cố dò hỏi có phải giữa anh và Diệp Thần Hi có mâu thuẫn khó giải quyết hay không. Lam Vị Nhiên rất ghét loại đề tài nhảm nhí này, cũng không muốn giải thích, với anh mà nói thi đấu là quan trọng nhất, chuyện ứng phó với phóng viên cứ để cho Lưu Xuyên giải quyết, dù sao da mặt Lưu Xuyên cũng dày.
Nhưng hôm nay, rõ ràng Lưu Xuyên không muốn bỏ qua anh, cứng rắn kéo Lam Vị Nhiên đi tới hiện trường phỏng vấn sau trận đấu.
Số trận đấu tại giai đoạn vòng bảng rất nhiều, quy mô phỏng vấn sau trận đấu cũng không hoành tráng như các trận vòng sau, nhưng hôm nay trong phòng phỏng vấn của Lạc Hoa Từ lại chật ních phóng viên.
Hai người vừa tiến vào, hiện trường liền bộc phát tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc. Phóng viên đều đứng lên vỗ tay ủng hộ bọn họ khiến Lam Vị Nhiên có chút bất ngờ. Nhìn lại quả nhiên phát hiện bóng Từ Hiểu Kỳ phía dưới, cô nàng gọi theo một đống bạn bè trong ngành đến cổ vũ cho Long Ngâm. Rất nhiều phóng viên nể mặt Từ Hiểu Kỳ mà tới, thế nên không khí tại hiện trường cũng không đến nỗi giương cung bạt kiếm như trong tưởng tượng.
Đương nhiên, sân nhà Thượng Hải, phóng viên ủng hộ Lạc Hoa Từ vẫn chiếm đa số, tuy không công khai nhắm vào nhưng cũng đưa ra rất nhiều vấn đề chọc ngoáy.
Có phóng viên nữ hỏi trực tiếp: “Tứ Lam, hôm nay trên sân đấu giết Diệp đội ba lần có phải vì bình thường anh không ưa cậu ta hay không?”
Lam Vị Nhiên nói: “Đây là chiến thuật, không liên quan tới tình cảm cá nhân.”
Lại có người đứng lên hỏi: “Tự mình mang đội đánh bại Lạc Hoa Từ, phá giải lời nguyền sân nhà của Lạc Hoa Từ, làm đội trưởng cũ anh không cảm thấy có lỗi với các fan sao?”
Lam Vị Nhiên trầm mặc nói: “Hiện tại tôi là đội phó của Long Ngâm, lập trường khác nhau, tôi chỉ làm việc mình cần làm mà thôi.”
Thấy phóng viên rõ ràng là bực bội muốn gây khó dễ cho Tứ Lam, Lưu Xuyên chủ động tiếp nhận micro giảng hòa: “Để đội trưởng tôi nói vài câu đi, ba ngày trước, tôi dắt theo Long Ngâm đánh bại Hoa Hạ, khiến rất nhiều fan Hoa Hạ không chấp nhận. Hôm nay Tứ Lam mang theo Long Ngâm đánh bại Lạc Hoa Từ, đương nhiên trong lòng fan của Lạc Hoa Từ cũng không thoải mái…”
Lưu Xuyên dừng một chút, ánh mắt chậm rãi đảo qua toàn trường, từng câu từng chữ nói: “Nhưng cái tôi muốn nói, là Lạc Hoa Từ và Hoa Hạ đã có đội trưởng mới và đội viên mới rồi. Đội trưởng cũ như tôi và Tứ Lam đã là quá khứ. Một lần nữa quay về liên minh thành lập nên đội tuyển Long Ngâm, đối với chúng tôi mà nói, đây là một khởi đầu hoàn toàn mới. Hiện tại chúng tôi là đội trưởng, đội phó của đội tuyển Long Ngâm, chúng tôi phải gánh vác trách nhiệm này, sẽ vì Long Ngâm mà cố gắng hết sức. Dù người ngoài có đánh giá thế nào, chúng tôi không thẹn với lương tâm là được!”
Những lời này Lưu Xuyên nói khiến toàn bộ chỉ trích của phóng viên đều dừng lại, hiện trường nhất thời á khẩu không nói nên lời.
– hay cho câu không thẹn với lương tâm!
Đúng vậy, hắn và Tứ Lam chính là người sáng lập ra Hoa Hạ và Lạc Hoa Từ, nhưng thế thì sao? Bọn họ cũng không nhất thiết phải trói buộc cả đời mình với Hoa Hạ và Lạc Hoa Từ, tại sao họ không thể đưa ra lựa chọn của bản thân? Hoàn thành giấc mộng của chính mình?
Lưu Xuyên muốn tạo nên một câu lạc bộ eSports lý tưởng, vì thế hắn bắt buộc phải rời Hoa Hạ. Còn Lam Vị Nhiên muốn dựa vào thực lực của chính mình để lấy được một chiếc cúp chưa từng giành được. Anh cũng không nghĩ tới quay lại Lạc Hoa Từ để Diệp Thần Hi nhường lại chức đội trưởng, hai người bèn kết hợp với nhau, tạo ra một đội tuyển Long Ngâm hoàn toàn mới, tại sao không thể?
Trong khoảng thời gian này, trên mạng đầy những tiếng chửi rủa, nào là “phản đồ Hoa Hạ”, “đội trưởng vô trách nhiệm” chụp mũ hắn. Lưu Xuyên tuy không phản ứng gì, nhưng đáy lòng lại nhẫn nhịn rất lâu, nhân cơ hội này, quang minh chính đại nói cho mọi người –
Chúng tôi không hổ thẹn với đội cũ, cũng xứng đáng với đồng đội hiện tại, chúng tôi không thẹn với lương tâm!
Cho tới giờ Lam Vị Nhiên mới hiểu được tại sao Lưu Xuyên nhất định muốn dắt anh tới phỏng vấn. Hiển nhiên Lưu Xuyên đang vì tên tuổi của chính mình, đồng thời cũng dọn sạch sự phản đối từ dư luận đối với Lam Vị Nhiên, quang minh chính đại đứng trước truyền thông – bằng thân phận hoàn toàn mới, là đội trưởng và đội phó của đội tuyển Long Ngâm.
Quả nhiên ở thời khắc mấu chốt, Lưu Xuyên rất đáng tin cậy, bằng khí thế của một người đội trưởng, dọa cho các phóng viên choáng váng.
Người này rất có tài ăn nói, khi không biết xấu hổ thì rất gợi đòn, nhưng khi nghiêm túc lên thì nói đạo lý rất rõ ràng cẩn thận.
Lam Vị Nhiên liếc nhìn Lưu Xuyên, nhịn không được mỉm cười một chút, quay đầu nói với phóng viên: “Xuyên đội nói không sai, việc không quay lại Lạc Hoa Từ tôi tự có suy nghĩ của riêng mình, đối với fan Lạc Hoa Từ tôi thực sự nợ mọi người một lời xin lỗi. Nhưng xin hãy yên tâm, Diệp Thần Hi là đội trưởng rất tốt, cũng thích hợp làm đội trưởng Lạc Hoa Từ hơn tôi. Cậu ấy là đồ đệ duy nhất của tôi, giao Lạc Hoa Từ vào tay cậu ấy tôi rất yên tâm.”
Lam Vị Nhiên nói một câu áp hết toàn bộ vấn đề của phóng viên.
Hôm nay hai vị đại thần đều nói chuyện rất khí phách, hiện trường nhất thời xấu hổ rơi vào trầm mặc. Vẫn là Từ Hiểu Kỳ nhanh trí chủ động đứng lên, cười nói sang chuyện khác: “Tứ Lam hôm nay chỉ huy rất tốt, có thể thắng trận này, theo anh điều quan trọng nhất là gì?”
Từ Hiểu Kỳ chuyển hướng đề tài sang phương diện chiến thuật, Lam Vị Nhiên liền trả lời: “Mấu chốt vẫn là sự phối hợp giữa các thành viên, biểu hiện của những người mới rất tốt, chúng tôi trước đó đã luyện tập rất nhiều lần nên hôm nay mới đánh thuận lợi như vậy.”
Từ Hiểu Kỳ hỏi tiếp: “Vậy anh cảm giác Lạc Hoa Từ phát huy thế nào?”
Lam Vị Nhiên nói: “Trình độ thực sự của Lạc Hoa Từ không chỉ có thế, hôm nay đại khái là do chúng tôi đổi chỉ huy, khiến Lạc Hoa Từ trở tay không kịp nên loạn tiết tấu.”
Đề tài chuyển sang hướng chiến thuật, không khí hiện trường lúc này mới dịu đi một chút.
Đợi sau khi kết thúc phỏng vấn, Từ Hiểu Kỳ mới cười nói: “Dù sao thì trận đấu hôm nay Long Ngâm thắng rất đẹp, chúc mừng các anh đã lấy được sáu điểm tại sân nhà của Lạc Hoa Từ, Tứ Lam, làm tốt lắm!”
Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Lam Vị Nhiên cười nói: “Cảm ơn.”
Rõ ràng Từ Hiểu Kỳ rất bênh Long Ngâm, khi phỏng vấn đều định hướng đề tài có lợi cho họ. Lam Vị Nhiên đi cùng với Lưu Xuyên trên hành lang, nhịn không được nói với Lưu Xuyên: “Cô bé Hiểu Kỳ kia rất thông minh, chạy theo chúng ta rất nhiều trận đấu, IQ cũng tăng không ít.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Đúng vậy, trưởng thành hơn nhiều so với trước đây.”
Phóng viên nhỏ trong trí nhớ cứ thấy Xuyên thần là khiếp sợ muốn nhai luôn micro, theo đội tuyển Long Ngâm một thời gian dài như vậy cũng đã dần trưởng thành.
Bầu không khí của đội tuyển Long Ngâm, có lẽ bất tri bất giác đã ảnh hưởng rất nhiều người.
Sau khi hai người rời đi, đội trưởng và đội phó của Lạc Hoa Từ cũng đi vào phòng phỏng vấn.
Tâm tình các phóng viên rất phức tạp, bọn họ rất thích Diệp đội, người con trai này luôn phong độ mỉm cười, hơn nữa Lạc Hoa Từ luôn tại sân nhà Thượng Hải đánh ra tỉ số và chiến thuật khiến người ta hoan hỉ. Là người ủng hộ Lạc Hoa Từ, hôm nay thấy Diệp đội bị giết sống ba lần, rất nhiều người đau lòng, nhưng dù sao Lạc Hoa Từ cũng đã thua, Diệp Thần Hi thân là đội trưởng gánh trách nhiệm lớn nhất, điều đó dù thế nào cũng không thể phủ nhận được.
Có phóng viên đứng lên hỏi: “Đối với kết quả bị cạo trọc đoàn chiến hôm nay, Diệp đội có cảm tưởng gì?”
Diệp Thần Hi mỉm cười, thản nhiên đáp lại: “Kết quả hôm nay tôi là người chịu trách nhiệm lớn nhất, trước đó chiến thuật tôi bố trí đều dùng để nhắm vào Xuyên thần, không ngờ đội tuyển Long Ngâm đổi chỉ huy, nhất thời không điều chỉnh lại được. Từ khi vào trận đã ở thế bị động, thực ra, sư phụ Tứ Lam của tôi là tuyển thủ rất giỏi chỉ huy, chỉ cần để anh ấy bắt được cơ hội, anh ấy sẽ trực tiếp nghiền nát đối thủ. Sư phụ lợi dụng chiến thuật tâm lý lấy ít đánh nhiều bám trụ chúng tôi, cũng vì tôi quá cẩn thận nên mới trúng kế, về điểm này, tôi sẽ ghi nhớ rõ và không phạm lại sai lầm nữa.”
Các phóng viên: “…”
Thấy Diệp Thần Hi chủ động hạ mình nhận lỗi, gánh vác trách nhiệm thất bại, thái độ không thể khiến người ta dị nghị được. Dù có ý kiến, các phóng viên cũng không mặt dày nói gì thêm. Cái gọi là “giơ tay không đánh kẻ mỉm cười”, nụ cười của Diệp đội chắc chắn chính là chiêu trí mạng của riêng hắn.
Diệp Thần Hi thấy các phóng viên không nói gì mà chỉ nhìn hắn, bèn cười cười tiếp tục nói: “Đối với những tin đồn gần đây, tôi cũng muốn nói vài câu. Thực ra mọi người phỏng đoán hoàn toàn sai lầm, tôi và Tứ Lam không có mâu thuẫn, quan hệ thực sự rất tốt. Năm đó tôi chỉ là một người mới bước ra từ trại huấn luyện của Lạc Hoa Từ, là sư phụ phát hiện tôi có năng khiếu, kiên nhẫn dạy dỗ, bồi dưỡng tôi. Có thể nói, tôi tiếp nhận vị trí đội trưởng Lạc Hoa Từ hoàn toàn là vì anh ấy, không có anh ấy, sẽ không có Diệp Thần Hi tôi ngày hôm nay.”
Diệp Thần Hi nghiêm túc nhìn máy quay, từng câu từng chữ nói: “Tứ Lam mãi mãi là người mà tôi thưởng thức và tôn kính nhất, cũng hi vọng các fan của Lạc Hoa Từ có thể tôn trọng người đội trưởng cũ này – anh ấy là sư phụ tôi, tôi rất vui khi thấy anh ấy trở về.”
Lời nói này của Diệp đội rất chân thành tha thiết, các phóng viên nhịn không được cảm động vỗ tay.
Cư dân mạng đang theo dõi livestream càng bùng nổ, nhịn không được mà tưởng tượng Tiểu Diệp Tử chưa tròn 18 năm đó được Tứ Lam khai quật bồi dưỡng. Sau này khi Tứ Lam giải nghệ, Tiểu Diệp thay sư phụ cáng đáng gánh nặng của Lạc Hoa Từ, đưa Lạc Hoa Từ một lần nữa trở lại hàng ngũ đội mạnh. Sau này khi sư phụ trở về, hai thầy trò gặp nhau trên sàn thi đấu, tuy rằng khi ra sân thì ngươi giết ta, ta giết ngươi, nhưng đến khi phỏng vấn lại là tình cảm thầy trò sâu sắc…
– thực sự là càng tưởng tượng càng cảm động!
Diệp Thần Hi nói những lời phiến tình này, nhất định là đang kéo độ hào cảm cho Tứ Lam.
Các fan Lạc Hoa Từ trước đó còn đang ghét cay ghét đắng Tứ Lam, nhưng thấy Diệp đội nói vậy liên đi follow weibo sư phụ Tứ Lam, rất nhiều người còn để lại lời nhắn hài hước: “Sư phụ Tứ Lam nhẹ tay với Diệp đội của chúng em một chút được không?” “Sư phụ đại nhân vạn thọ vô cương, lần sau thi đấu xin hãy hạ thủ lưu tình, Diệp đội của chúng em cơ thể có bệnh, xin người đừng giết anh ấy nữa!” “Sư phụ đại nhân, Tiểu Diệp nhà anh rất dễ thương, anh đừng bắt nạt người ta!”
Fan Diệp Thần Hi act cute bình luận dưới weibo của Lam Vị Nhiên, Lam Vị Nhiên vừa mở điện thoại reload, cảm thấy không còn gì để nói. Anh vốn rất thản nhiên với việc giết Diệp Thần Hi ba lần, nhưng nhìn một đám fan khóc lóc cầu tình thương cho Diệp đội, Lam Vị Nhiên cũng có chút không đành lòng.
Bị sư phụ giết ba lần, lại còn là trước mặt vô số fan tại sân nhà Thượng Hải, chắc hẳn Tiểu Diệp rất buồn bực nhỉ?
Nghĩ đến đây, Lam Vị Nhiên liền gửi tin nhắn an ủi trước: “Đừng buồn nữa, tối sư phụ mời cậu ăn cơm.”
Trong lòng Diệp Thần Hi vui vẻ liền gấp gáp nhắn lại: “Được, năm rưỡi tôi tới khách sạn đón anh!”Hết chương 288.
Fan Diệp đội cute quá hic. Bonus hình Tứ Lam cười dịu dàng đốn tim Diệp đội:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.