Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)
Chương 436: Phiên ngoại 10: Come out (1)
Điệp Chi Linh
11/07/2020
Vì sau khi mùa giải thứ 13 kết thúc có thể nhận huấn luyện thêm người mới, thuận lợi hoàn thành việc chuyển giao sau khi giải nghệ. Ngoại trừ việc thành lập bang hội trong game để chiêu binh mãi mã khai quật người mới, Lưu Xuyên còn bám chặt các tin tức chuyển nhượng trong liên minh để đào vài ba tuyển thủ đáo hạn hợp đồng từ các đội tuyển khác tới đây.
Người đầu tiên nhận được lời mời của hắn vậy mà lại là tuyển thủ Vu Dương của đội tuyển Hoa Hạ.
“Vu Dương, tôi nhớ không nhầm thì hợp đồng của cậu với Hoa Hạ sắp đến kỳ rồi đúng không?”
“Đúng rồi Xuyên đội.” Lúc này Vu Dương đang onl nên nhắn lại rất nhanh. Hắn là người mà Lưu Xuyên bồi dưỡng đi lên từ trại huấn luyện, vì vậy Lưu Xuyên biết rõ thời hạn hợp đồng của hắn, Vu Dương cũng không cảm thấy lạ với chuyện này.
Nhưng câu tiếp theo lại khiến Vu Dương sợ ngây người: “Đến Long Ngâm chúng tôi không?”
Vu Dương: “…”
Vu Dương sợ hãi ngón tay run rẩy ấn luôn vào phím tắt máy, bàn phím đen ngòm như trúng phải hiệu ứng gây mù của học bá Ngô Trạch Văn.
Vu Dương vẫn còn nhớ rõ chuyện bị học bá Ngô Trạch Văn dùng IQ nghiền áp trên lôi đài hai lần liên tục. Hơn nữa cũng khắc sâu trong tim những lời chỉ bảo của Lưu Xuyên cho hắn sau trận đấu, chưa kể chính nhờ những lời đó của Lưu Xuyên mà bản thân hắn đã nghiên cứu ra cách chơi Đường Môn Khôi lỗi mới, tuy rằng còn kém xa Xuyên thần nhưng hắn cảm thấy chơi như vậy rất thuận tay, phù hợp với chính mình.
Hợp đồng với Hoa Hạ chỉ kéo dài đến mùa giải thứ 14, quản lý vẫn chưa gọi hắn để bàn thảo hợp đồng nhưng trong lòng hắn đã cực kỳ thấp thỏm. Vốn biết bản thân không phải tuyển thủ ưu tú, mùa này thậm chí còn phát huy kém cỏi, hắn không biết liệu bản thân có còn cơ hội tiếp tục thi đấu nữa hay không.
Đúng lúc này, Lưu Xuyên đột nhiên nhắn tin mời hắn gia nhập Long Ngâm, khó trách làm Vu Dương khiếp sợ ấn luôn nút tắt máy.
Vu Dương nhanh chóng bò lên lại, vừa login đã thấy Lưu Xuyên bạo tốc độ tay trong mười mấy giây ngắn ngủi, nhắn cho hắn một tràng dài –
“Thế nào? Suy nghĩ chút đi?”
“Hiện tại hệ thống đội hình của Hoa Hạ cũng không quá cần đến cậu, cậu hẳn là biết trình độ của đồ đệ Lăng Đông của Tạ Quang Nghị đã có thể ra mắt, mùa giải sau chắc chắn Tạ Quang Nghị sẽ để cậu ta đi đánh chủ lực. Lăng Đông sẽ thay thế vị trí lôi đài của cậu. Xét về đoàn chiến, Hoa Hạ đánh đội hình xoay quanh Tạ Quang Nghị và Lương Hải Tân, Đường Môn Khôi lỗi của cậu căn bản không thể dung nhập vào trong bộ khung này.”
“Ký tiếp với cậu thì Hoa Hạ cũng chẳng được lợi lộc gì, đến Long Ngâm đi thôi, Long Ngâm đang thiếu người nè.”
“Nếu cậu ở Hoa Hạ thì chỉ có thể ngồi ở cái ghế dự bị có cũng được chẳng có cũng không sao, trong khi qua đây với tôi lại trở thành chủ lực không thể thiếu đó.”
“Chưa kể tôi đang muốn thu một Đường Môn làm đệ tử đóng cửa đây, không biết cậu có hứng thú muốn làm đồ đệ của tôi hông nạ?”
“Suy nghĩ kỹ rồi cho tôi một câu trả lời thuyết phục, tôi chờ lời đồng ý của cậu.”
Vu Dương: “…”
Hóa ra đây là cảm giác bị bánh nhân thịt đập vào mặt!
Xuyên thần vậy mà lại dùng điều kiện mê người “Đệ tử đóng cửa” để mang ra đào hắn, liêm sỉ của Xuyên thần rụng sạch rồi.
Có điều Lưu Xuyên nói cũng có lý, hắn không hợp với Hoa Hạ, lúc trước Lưu Xuyên bồi dưỡng hắn từ trong trại huấn luyện là vì muốn đưa hắn trở thành người nối nghiệp Đường Môn Khôi lỗi, đáng tiếc sau này Lưu Xuyên giải nghệ, đội hình Hoa Hạ thay đổi hoàn toàn, sự tồn tại của lưu phái Khôi lỗi Đường Môn này tại Hoa Hạ bỗng trở nên vô cùng gượng gạo. Hắn ở Hoa Hạ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, lâu lâu thì đánh một ván võ đài. Nếu ký thêm một năm nữa thì chẳng khác nào lãng phí thêm một năm của cuộc đời tuyển thủ vốn ngắn ngủi này hay sao?
Vu Dương suy nghĩ cẩn thận, nhanh chóng cho Lưu Xuyên đáp án: “Được, tôi đến Long Ngâm!”
Lưu Xuyên sửng sốt nói: “Cậu không hỏi về tiền chuyển nhượng à?”
“Xuyên đội cho bao nhiêu thì là bấy nhiêu thôi.” Vu Dương ngượng ngùng nói, “Tiền không phải vấn đề.”
Sự sùng bái của hắn đối với Lưu Xuyên đã ăn sâu vào trong não, lúc trước cũng vì ảnh hưởng quá nhiều bởi Lưu Xuyên nên mới bắt chước cách chơi của Lưu Xuyên, đánh không đến nơi đến chốn còn phản tác dụng bị người ta chê cười. Xuyên thần chủ động đào hắn tới khiến Vu Dương kích động vạn phần, trong lòng nghĩ dù bị Lưu Xuyên bán chắc cũng sẽ giúp hắn đếm tiền.
***
Vài ngày sau, kỳ chuyển nhượng tại liên minh bắt đầu diễn ra, Vu Dương là tuyển thủ đầu tiên ký hợp đồng chuyển nhượng.
Lương Hải Tân lại rất hào sảng đối với chuyện đội viên bị đào đi mất, tỏ vẻ: “Vu Dương tới Long Ngâm sẽ có cơ hội phát triển tốt hơn, hi vọng sau khi anh ấy tới Trường Sa sẽ xuôi chèo mát mái.”
Chú cừu Lương tính tình thật tốt, Xuyên thần nẫng tay trên tại chỗ mà vẫn bình bình ổn ổn, fan thương đến không nỡ nhìn thẳng.
Thực ra Lương Hải Tân đang nói thật, dù Lưu Xuyên không đào Vu Dương đi thì sau mùa giải này Hoa Hạ cũng không còn vị trí thích hợp cho Vu Dương nữa.
Thành viên mới đầu tiên của Long Ngâm tới khiến toàn bộ đội tuyển đều rất hưng phấn, hơn nữa Lưu Xuyên còn thực sự thu Vu Dương làm đồ đệ, Vu Dương trở thành đệ tử cuối cùng của hắn.
Trước đây hắn từng thu Lộc Tường chơi Cái Bang làm đồ đệ, đến Lý Tưởng thì lại là Thiếu Lâm, chỉ có Vu Dương chơi Đường Môn Khôi lỗi sư, mới có thể chân chính truyền thừa cách đánh và suy nghĩ của Lưu Xuyên, đây cũng là nguyên nhân khiến Lưu Xuyên đưa ra quyết định thu thêm đồ đệ cuối cùng này. Việc Xuyên thần thu đệ tử đóng cửa nhanh chóng gây xôn xao trong liên minh, rất nhiều người đều cảm thấy tương lai của Vu Dương sẽ rất xán lạn, bản thân Vu Dương cũng rất vui vẻ, sau khi tới Trường Sa bắt đầu vùi mình khổ luyện, sợ bản thân không ra gì thì Xuyên thần sẽ mất mặt.
Tần Dạ lại lập tức nhìn thấu suy nghĩ của Lưu Xuyên – hao tổn tâm cơ đào Vu Dương tới thực ra chỉ vì hắn cân nhắc tới Ngô Trạch Văn.
Từ khi ra mắt đến giờ Ngô Trạch Văn đã quen phối hợp với Lưu Xuyên, Vu Dương là tuyển thủ Đường Môn Khôi lỗi mà Lưu Xuyên tự tay bồi dưỡng, cách đánh cũng gần với Lưu Xuyên nhất mà tuổi đời lại còn rất trẻ. Lưu Xuyên đang tính toán sau khi giải nghệ sẽ để Vu Dương thay thế vị trí của mình, muốn Ngô Trạch Văn nhanh chóng làm quen với cộng sự mới.
Quả nhiên, sau khi mùa giải thứ 14 bắt đầu, Lưu Xuyên liền để Ngô Trạch Văn thử chỉ huy các trận vòng bảng, hơn nữa còn phái Vu Dương ra đánh đoàn chiến.
Trận đấu này đương nhiên thất bại, nguyên nhân là do phối hợp của Ngô Trạch Văn và Vu Dương xuất hiện quá nhiều lỗ hổng.
Lưu Xuyên nhận ra Ngô Trạch Văn vẫn chưa thể thích ứng với cộng sự mới, sau khi về khách sạn liền ôm học bá vào trong ngực mà an ủi: “Thực ra tôi cũng rất muốn thi đấu với em, nhưng em nên biết tôi hơn em đến ba tuổi, đã đến lúc phải giải nghệ rồi. Còn em từ bé đã chơi piano, tốc độ tay rất ổn định, ít nhất có thể đánh thêm hai ba năm nữa…”
Ngô Trạch Văn không nói lời nào, cứ im lặng mặc cho hắn ôm.
Lưu Xuyên mỉm cười vuốt ve từng lọn tóc của Ngô Trạch Văn, nói: “Dù đội hình có thay đổi thế nào thì cũng xuất phát từ suy xét cho toàn đội mà thôi. Em cũng biết tâm ý của tôi chỉ dành cho một mình em, dù tương lai tôi không thi đấu nữa thì tôi vẫn sẽ ở bên em mà.”
“…” Ngô Trạch Văn ngẩng đầu nhìn hắn, cậu nâng kính, chăm chú nói: “Tôi hiểu, tôi sẽ cố gắng làm quen.”
Năng lực thích ứng của học bá rất mạnh, đến trận thứ hai cậu đã nhanh chóng điều chỉnh lại, thử phối hợp với Vu Dương, hơn nữa còn đích thân chỉ huy đoạt được hai lá cờ của đội bạn.
Đến khi sắp kết thúc giai đoạn vòng bảng, trình độ chỉ huy của Ngô Trạch Văn đã dần thành thục, trận cuối gặp phải Đồng Tước, thậm chí Ngô Trạch Văn còn dùng cách chơi độc đáo “dùng IQ trên bản đồ mê cung 3D” để thả diều Đồng Tước từ đầu đến cuối. Khi Lộc Tường không tìm thấy bất cứ ai của Long Ngâm thì xông tới giết cậu.
Lộc Tường đăng bài trên weibo công khai tỏ thái độ: “Sao học bá cứ thích bắt nạt người ta thế hả? Không ai quản một chút được à? Có thể hủy luôn cái bản đồ mê cung này không?”
Lưu Xuyên comment một khuôn mặt cười, còn tiện tay @Ngô Trạch Văn, nói: “Làm tốt lắm!”
Chiến thuật giải toán tọa độ trong mê cung của Ngô Trạch Văn đã thực sự trở thành đấu pháp đặc sắc trong liên minh.
Cuối mùa giải thứ 14, Lưu Xuyên, Tần Dạ và Lam Vị Nhiên cùng nhau tuyên bố giải nghệ. Đúng như mọi người dự đoán, Lưu Xuyên giao lại chức đội trưởng của Long Ngâm cho Ngô Trạch Văn, đội phó giao cho Lý Tưởng nhiệt tình hào sảng. Lam Vị Nhiên về Cáp Nhĩ Tân làm thầy giáo, Tần Dạ ở lại Long Ngâm làm huấn luyện viên, Lưu Xuyên chuyển về sau màn làm ông chủ của đội tuyển Long Ngâm, gia nhập liên minh eSports với Tiêu Tư Kính, tham gia vào rất nhiều hạng mục thi đấu điện tử trong tương lai.
Mùa giải thứ 15, đội tuyển Long Ngâm được dẫn dắt bởi đội trưởng mới Ngô Trạch Văn cũng như đội tuyển Thất Tinh Thảo có Tiết Khắc lên làm đội trưởng đã trở thành tiêu điểm chú ý lớn nhất trong liên minh.
Phong cách chỉ huy của Ngô Trạch Văn bình tĩnh đến đáng sợ, mỗi bước đi đều tính toán chi li, nhất là khi chơi kiểu lợi dụng địa hình mai phục đánh lén, còn kinh khủng hơn cả sân nhà của Lạc Hoa Từ. Mọi người căn bản không thể đoán được người của Long Ngâm sẽ đi ra từ nơi nào, ngay cả Diệp Thần Hi sau khi đưa đội tới đấu với Ngô Trạch Văn cũng phải lén nhắn tin cho sư phụ: “Ngô Trạch Văn học cái trò đánh lén đáng khinh của Lưu Xuyên nhuần nhuyễn quá rồi, lại còn thêm cả khả năng phân tích suy luận số liệu nữa, đến khi cậu ấy thực sự thành thục thì sẽ còn khó đối phó hơn. Trong tương lai sân nhà của Long Ngâm mới chính là nơi bị nguyền thật sự.”
Lam Vị Nhiên mỉm cười nói: “Trạch Văn là đội trưởng đời tiếp theo của Long Ngâm mà tôi, Lưu Xuyên và Tần Dạ đều dốc hết tâm huyết để bồi dưỡng, đương nhiên cậu ấy sẽ rất lợi hại rồi.”
Đội trưởng mới Ngô Trạch Văn nhận được sự coi trọng của rất nhiều đội trưởng lão làng, chẳng qua lúc đó đội tuyển Long Ngâm vừa mới thay đổi thành viên chủ lực nên phối hợp còn chưa nhuần nhuyễn, khi đánh với những đội tuyển cực kỳ thành thục như Lạc Hoa Từ, Hoa Hạ, Thịnh Đường hay Tuyết Lang cũng không có được quá nhiều lợi thế.
Nhưng Lưu Xuyên rất vui mừng khi mùa giải này, dưới sự dẫn dắt của Ngô Trạch Văn, đội tuyển Long Ngâm lại có được một suất vào playoffs, thậm chí còn giành được giải ba. Đối với một Ngô Trạch Văn vừa tiếp nhận chức vụ đội trưởng thì thành tích này đã vượt xa dự tính của Lưu Xuyên rồi.
Nhưng Ngô Trạch Văn đạt giải ba lại không vui vẻ lắm, đứng trước mặt Lưu Xuyên bình tĩnh mà nói: “Mùa giải sau tôi sẽ đổi huy chương thành màu vàng.”
Lưu Xuyên nhìn bộ dạng nghiêm túc của cậu, nhịn không được vươn một tay ra ôm cậu vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, nói: “Em vất vả rồi, đừng tự tạo áp lực cho bản thân làm gì, mới tiếp nhận chức vụ đội trưởng đã có được giải ba là tôi đã hài lòng lắm rồi.”
Ngô Trạch Văn nói: “Nhưng tôi không hài lòng, tôi muốn giành quán quân.”
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của cậu, Lưu Xuyên đành bất đắc dĩ cười nói: “Được rồi, đội trưởng Ngô, tôi chờ huy chương vàng của em.”
Dứt lời hắn liền nâng cằm cậu lên hôn xuống, tay còn lại vuốt ve lưng cậu một cách mờ ám: “Mùa giải này phát huy rất tốt, có muốn tôi thưởng gì đó cho em không?”
Ngay khi bị đè lên giường, Ngô Trạch Văn rất buồn bực nghĩ bụng – Lưu Xuyên có thể đổi “phần thưởng” sang cái khác không? Anh không giữ thể diện một tí được à?
Sự thật chứng minh, trước mặt Ngô Trạch Văn Lưu Xuyên chưa bao giờ biết hai chữ “Thể diện” viết ra làm sao.
***
Vốn kỳ nghỉ thi đấu chính là thời điểm thư giãn thả lỏng tâm tình, chẳng ngờ bên liên minh eSports lại đột nhiên tổ chức hội nghị quốc tế gì đó, Lưu Xuyên không thể không xuất ngoại tham dự. Trước khi đi hắn còn giao luôn chìa khóa căn biệt thự ở ngoại thành của mình cho Ngô Trạch Văn để cậu ở vài ngày chờ hắn trở về.
Kết quả là Ngô Trạch Văn còn chưa đợi được Lưu Xuyên thì Lưu Hiểu Mông đã tới.
Vừa mở cửa ra, Lưu Hiểu Mông đã khiếp sợ nhìn Ngô Trạch Văn đứng bên trong, nói: “Anh… sao anh lại ở trong nhà anh em?”
Ngô Trạch Văn bình tĩnh nói: “Anh em không nói với em là phải đi họp sao?”
Lưu Hiểu Mông nghi hoặc nhìn cậu, nói: “Trước em có nói với ảnh sẽ tới Trường Sa chơi, ảnh nói sẽ đưa em đi chơi loanh quanh, hôm nay tới sân bay em gọi điện thì ảnh không nghe máy nên em bắt xe tới đây tìm…”
Ngô Trạch Văn nói: “Ồ, gần đây anh ta bận lắm nên chắc quên mất chuyện này rồi, em vào nhà đi đã, ăn cơm chưa?”
Lưu Hiểu Mông mơ mơ màng màng đi vào trong phòng, nhìn Ngô Trạch Văn lấy hai đĩa thức ăn trong tủ lạnh ra làm nóng cho cô một cách rất tự nhiên như nhà của mình. Mãi đến khi ăn xong bữa trưa, Ngô Trạch Văn đi vào bếp rửa bát, cô vẫn còn đang hoang mang không biết mình có đi nhầm nhà hay không mà sao Ngô Trạch Văn còn giống chủ nhà hơn cả ông anh mình thế này.
Buổi tối rốt cuộc cũng gọi được cho ông anh Lưu Xuyên, Lưu Hiểu Mông được xếp cho ngủ ở phòng khách lập tức bày tỏ nghi hoặc: “Anh, sao Ngô Trạch Văn lại ở nhà anh?”
Lưu Xuyên nói: “Cậu ấy là bà xã của anh mày, không ở nhà anh mày thì còn ở đâu?”
Lưu Hiểu Mông: “…”
Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói: “Bất ngờ lắm hả? Nói cho em biết, anh đây vất vả lắm mới bắt được học bá đấy, em tôn trọng người ta một chút. Còn nữa, quản cái miệng cho tốt, dám hé răng nửa câu với ba mẹ về vụ này thì anh về bóp chết mày.”
Lưu Hiểu Mông: “…”
Sau khi cúp máy, trong đầu Lưu Hiểu Mông vẫn còn lặp lại chữ: Bà xã.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ cùng với giọng nói bình thản của Ngô Trạch Văn: “Hiểu Mông đã ngủ chưa? Tôi nấu bữa khuya em có ăn không?” Lưu Hiểu Mông ngồi bật dậy, cung kính nói: “Chị, chị dâu, không cần phiền vậy đâu, em không ăn!”
Ngô Trạch Văn đứng bên ngoài nghe được câu xưng hô này, tai nhất thời đỏ lựng, chắc mẩm tên khốn Lưu Xuyên này lại vừa nói linh tinh gì đó với em gái. Xem ra nha đầu Hiểu Mông kia đã biết quan hệ của hai người rồi.Hết chương 431.
Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại này sẽ viết xoay quanh Lưu Xuyên x Ngô Trạch Văn về tình tiết hai người công khai tình cảm cùng với mấy chuyện về sau của đội tuyển Long Ngâm:)
Người đầu tiên nhận được lời mời của hắn vậy mà lại là tuyển thủ Vu Dương của đội tuyển Hoa Hạ.
“Vu Dương, tôi nhớ không nhầm thì hợp đồng của cậu với Hoa Hạ sắp đến kỳ rồi đúng không?”
“Đúng rồi Xuyên đội.” Lúc này Vu Dương đang onl nên nhắn lại rất nhanh. Hắn là người mà Lưu Xuyên bồi dưỡng đi lên từ trại huấn luyện, vì vậy Lưu Xuyên biết rõ thời hạn hợp đồng của hắn, Vu Dương cũng không cảm thấy lạ với chuyện này.
Nhưng câu tiếp theo lại khiến Vu Dương sợ ngây người: “Đến Long Ngâm chúng tôi không?”
Vu Dương: “…”
Vu Dương sợ hãi ngón tay run rẩy ấn luôn vào phím tắt máy, bàn phím đen ngòm như trúng phải hiệu ứng gây mù của học bá Ngô Trạch Văn.
Vu Dương vẫn còn nhớ rõ chuyện bị học bá Ngô Trạch Văn dùng IQ nghiền áp trên lôi đài hai lần liên tục. Hơn nữa cũng khắc sâu trong tim những lời chỉ bảo của Lưu Xuyên cho hắn sau trận đấu, chưa kể chính nhờ những lời đó của Lưu Xuyên mà bản thân hắn đã nghiên cứu ra cách chơi Đường Môn Khôi lỗi mới, tuy rằng còn kém xa Xuyên thần nhưng hắn cảm thấy chơi như vậy rất thuận tay, phù hợp với chính mình.
Hợp đồng với Hoa Hạ chỉ kéo dài đến mùa giải thứ 14, quản lý vẫn chưa gọi hắn để bàn thảo hợp đồng nhưng trong lòng hắn đã cực kỳ thấp thỏm. Vốn biết bản thân không phải tuyển thủ ưu tú, mùa này thậm chí còn phát huy kém cỏi, hắn không biết liệu bản thân có còn cơ hội tiếp tục thi đấu nữa hay không.
Đúng lúc này, Lưu Xuyên đột nhiên nhắn tin mời hắn gia nhập Long Ngâm, khó trách làm Vu Dương khiếp sợ ấn luôn nút tắt máy.
Vu Dương nhanh chóng bò lên lại, vừa login đã thấy Lưu Xuyên bạo tốc độ tay trong mười mấy giây ngắn ngủi, nhắn cho hắn một tràng dài –
“Thế nào? Suy nghĩ chút đi?”
“Hiện tại hệ thống đội hình của Hoa Hạ cũng không quá cần đến cậu, cậu hẳn là biết trình độ của đồ đệ Lăng Đông của Tạ Quang Nghị đã có thể ra mắt, mùa giải sau chắc chắn Tạ Quang Nghị sẽ để cậu ta đi đánh chủ lực. Lăng Đông sẽ thay thế vị trí lôi đài của cậu. Xét về đoàn chiến, Hoa Hạ đánh đội hình xoay quanh Tạ Quang Nghị và Lương Hải Tân, Đường Môn Khôi lỗi của cậu căn bản không thể dung nhập vào trong bộ khung này.”
“Ký tiếp với cậu thì Hoa Hạ cũng chẳng được lợi lộc gì, đến Long Ngâm đi thôi, Long Ngâm đang thiếu người nè.”
“Nếu cậu ở Hoa Hạ thì chỉ có thể ngồi ở cái ghế dự bị có cũng được chẳng có cũng không sao, trong khi qua đây với tôi lại trở thành chủ lực không thể thiếu đó.”
“Chưa kể tôi đang muốn thu một Đường Môn làm đệ tử đóng cửa đây, không biết cậu có hứng thú muốn làm đồ đệ của tôi hông nạ?”
“Suy nghĩ kỹ rồi cho tôi một câu trả lời thuyết phục, tôi chờ lời đồng ý của cậu.”
Vu Dương: “…”
Hóa ra đây là cảm giác bị bánh nhân thịt đập vào mặt!
Xuyên thần vậy mà lại dùng điều kiện mê người “Đệ tử đóng cửa” để mang ra đào hắn, liêm sỉ của Xuyên thần rụng sạch rồi.
Có điều Lưu Xuyên nói cũng có lý, hắn không hợp với Hoa Hạ, lúc trước Lưu Xuyên bồi dưỡng hắn từ trong trại huấn luyện là vì muốn đưa hắn trở thành người nối nghiệp Đường Môn Khôi lỗi, đáng tiếc sau này Lưu Xuyên giải nghệ, đội hình Hoa Hạ thay đổi hoàn toàn, sự tồn tại của lưu phái Khôi lỗi Đường Môn này tại Hoa Hạ bỗng trở nên vô cùng gượng gạo. Hắn ở Hoa Hạ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, lâu lâu thì đánh một ván võ đài. Nếu ký thêm một năm nữa thì chẳng khác nào lãng phí thêm một năm của cuộc đời tuyển thủ vốn ngắn ngủi này hay sao?
Vu Dương suy nghĩ cẩn thận, nhanh chóng cho Lưu Xuyên đáp án: “Được, tôi đến Long Ngâm!”
Lưu Xuyên sửng sốt nói: “Cậu không hỏi về tiền chuyển nhượng à?”
“Xuyên đội cho bao nhiêu thì là bấy nhiêu thôi.” Vu Dương ngượng ngùng nói, “Tiền không phải vấn đề.”
Sự sùng bái của hắn đối với Lưu Xuyên đã ăn sâu vào trong não, lúc trước cũng vì ảnh hưởng quá nhiều bởi Lưu Xuyên nên mới bắt chước cách chơi của Lưu Xuyên, đánh không đến nơi đến chốn còn phản tác dụng bị người ta chê cười. Xuyên thần chủ động đào hắn tới khiến Vu Dương kích động vạn phần, trong lòng nghĩ dù bị Lưu Xuyên bán chắc cũng sẽ giúp hắn đếm tiền.
***
Vài ngày sau, kỳ chuyển nhượng tại liên minh bắt đầu diễn ra, Vu Dương là tuyển thủ đầu tiên ký hợp đồng chuyển nhượng.
Lương Hải Tân lại rất hào sảng đối với chuyện đội viên bị đào đi mất, tỏ vẻ: “Vu Dương tới Long Ngâm sẽ có cơ hội phát triển tốt hơn, hi vọng sau khi anh ấy tới Trường Sa sẽ xuôi chèo mát mái.”
Chú cừu Lương tính tình thật tốt, Xuyên thần nẫng tay trên tại chỗ mà vẫn bình bình ổn ổn, fan thương đến không nỡ nhìn thẳng.
Thực ra Lương Hải Tân đang nói thật, dù Lưu Xuyên không đào Vu Dương đi thì sau mùa giải này Hoa Hạ cũng không còn vị trí thích hợp cho Vu Dương nữa.
Thành viên mới đầu tiên của Long Ngâm tới khiến toàn bộ đội tuyển đều rất hưng phấn, hơn nữa Lưu Xuyên còn thực sự thu Vu Dương làm đồ đệ, Vu Dương trở thành đệ tử cuối cùng của hắn.
Trước đây hắn từng thu Lộc Tường chơi Cái Bang làm đồ đệ, đến Lý Tưởng thì lại là Thiếu Lâm, chỉ có Vu Dương chơi Đường Môn Khôi lỗi sư, mới có thể chân chính truyền thừa cách đánh và suy nghĩ của Lưu Xuyên, đây cũng là nguyên nhân khiến Lưu Xuyên đưa ra quyết định thu thêm đồ đệ cuối cùng này. Việc Xuyên thần thu đệ tử đóng cửa nhanh chóng gây xôn xao trong liên minh, rất nhiều người đều cảm thấy tương lai của Vu Dương sẽ rất xán lạn, bản thân Vu Dương cũng rất vui vẻ, sau khi tới Trường Sa bắt đầu vùi mình khổ luyện, sợ bản thân không ra gì thì Xuyên thần sẽ mất mặt.
Tần Dạ lại lập tức nhìn thấu suy nghĩ của Lưu Xuyên – hao tổn tâm cơ đào Vu Dương tới thực ra chỉ vì hắn cân nhắc tới Ngô Trạch Văn.
Từ khi ra mắt đến giờ Ngô Trạch Văn đã quen phối hợp với Lưu Xuyên, Vu Dương là tuyển thủ Đường Môn Khôi lỗi mà Lưu Xuyên tự tay bồi dưỡng, cách đánh cũng gần với Lưu Xuyên nhất mà tuổi đời lại còn rất trẻ. Lưu Xuyên đang tính toán sau khi giải nghệ sẽ để Vu Dương thay thế vị trí của mình, muốn Ngô Trạch Văn nhanh chóng làm quen với cộng sự mới.
Quả nhiên, sau khi mùa giải thứ 14 bắt đầu, Lưu Xuyên liền để Ngô Trạch Văn thử chỉ huy các trận vòng bảng, hơn nữa còn phái Vu Dương ra đánh đoàn chiến.
Trận đấu này đương nhiên thất bại, nguyên nhân là do phối hợp của Ngô Trạch Văn và Vu Dương xuất hiện quá nhiều lỗ hổng.
Lưu Xuyên nhận ra Ngô Trạch Văn vẫn chưa thể thích ứng với cộng sự mới, sau khi về khách sạn liền ôm học bá vào trong ngực mà an ủi: “Thực ra tôi cũng rất muốn thi đấu với em, nhưng em nên biết tôi hơn em đến ba tuổi, đã đến lúc phải giải nghệ rồi. Còn em từ bé đã chơi piano, tốc độ tay rất ổn định, ít nhất có thể đánh thêm hai ba năm nữa…”
Ngô Trạch Văn không nói lời nào, cứ im lặng mặc cho hắn ôm.
Lưu Xuyên mỉm cười vuốt ve từng lọn tóc của Ngô Trạch Văn, nói: “Dù đội hình có thay đổi thế nào thì cũng xuất phát từ suy xét cho toàn đội mà thôi. Em cũng biết tâm ý của tôi chỉ dành cho một mình em, dù tương lai tôi không thi đấu nữa thì tôi vẫn sẽ ở bên em mà.”
“…” Ngô Trạch Văn ngẩng đầu nhìn hắn, cậu nâng kính, chăm chú nói: “Tôi hiểu, tôi sẽ cố gắng làm quen.”
Năng lực thích ứng của học bá rất mạnh, đến trận thứ hai cậu đã nhanh chóng điều chỉnh lại, thử phối hợp với Vu Dương, hơn nữa còn đích thân chỉ huy đoạt được hai lá cờ của đội bạn.
Đến khi sắp kết thúc giai đoạn vòng bảng, trình độ chỉ huy của Ngô Trạch Văn đã dần thành thục, trận cuối gặp phải Đồng Tước, thậm chí Ngô Trạch Văn còn dùng cách chơi độc đáo “dùng IQ trên bản đồ mê cung 3D” để thả diều Đồng Tước từ đầu đến cuối. Khi Lộc Tường không tìm thấy bất cứ ai của Long Ngâm thì xông tới giết cậu.
Lộc Tường đăng bài trên weibo công khai tỏ thái độ: “Sao học bá cứ thích bắt nạt người ta thế hả? Không ai quản một chút được à? Có thể hủy luôn cái bản đồ mê cung này không?”
Lưu Xuyên comment một khuôn mặt cười, còn tiện tay @Ngô Trạch Văn, nói: “Làm tốt lắm!”
Chiến thuật giải toán tọa độ trong mê cung của Ngô Trạch Văn đã thực sự trở thành đấu pháp đặc sắc trong liên minh.
Cuối mùa giải thứ 14, Lưu Xuyên, Tần Dạ và Lam Vị Nhiên cùng nhau tuyên bố giải nghệ. Đúng như mọi người dự đoán, Lưu Xuyên giao lại chức đội trưởng của Long Ngâm cho Ngô Trạch Văn, đội phó giao cho Lý Tưởng nhiệt tình hào sảng. Lam Vị Nhiên về Cáp Nhĩ Tân làm thầy giáo, Tần Dạ ở lại Long Ngâm làm huấn luyện viên, Lưu Xuyên chuyển về sau màn làm ông chủ của đội tuyển Long Ngâm, gia nhập liên minh eSports với Tiêu Tư Kính, tham gia vào rất nhiều hạng mục thi đấu điện tử trong tương lai.
Mùa giải thứ 15, đội tuyển Long Ngâm được dẫn dắt bởi đội trưởng mới Ngô Trạch Văn cũng như đội tuyển Thất Tinh Thảo có Tiết Khắc lên làm đội trưởng đã trở thành tiêu điểm chú ý lớn nhất trong liên minh.
Phong cách chỉ huy của Ngô Trạch Văn bình tĩnh đến đáng sợ, mỗi bước đi đều tính toán chi li, nhất là khi chơi kiểu lợi dụng địa hình mai phục đánh lén, còn kinh khủng hơn cả sân nhà của Lạc Hoa Từ. Mọi người căn bản không thể đoán được người của Long Ngâm sẽ đi ra từ nơi nào, ngay cả Diệp Thần Hi sau khi đưa đội tới đấu với Ngô Trạch Văn cũng phải lén nhắn tin cho sư phụ: “Ngô Trạch Văn học cái trò đánh lén đáng khinh của Lưu Xuyên nhuần nhuyễn quá rồi, lại còn thêm cả khả năng phân tích suy luận số liệu nữa, đến khi cậu ấy thực sự thành thục thì sẽ còn khó đối phó hơn. Trong tương lai sân nhà của Long Ngâm mới chính là nơi bị nguyền thật sự.”
Lam Vị Nhiên mỉm cười nói: “Trạch Văn là đội trưởng đời tiếp theo của Long Ngâm mà tôi, Lưu Xuyên và Tần Dạ đều dốc hết tâm huyết để bồi dưỡng, đương nhiên cậu ấy sẽ rất lợi hại rồi.”
Đội trưởng mới Ngô Trạch Văn nhận được sự coi trọng của rất nhiều đội trưởng lão làng, chẳng qua lúc đó đội tuyển Long Ngâm vừa mới thay đổi thành viên chủ lực nên phối hợp còn chưa nhuần nhuyễn, khi đánh với những đội tuyển cực kỳ thành thục như Lạc Hoa Từ, Hoa Hạ, Thịnh Đường hay Tuyết Lang cũng không có được quá nhiều lợi thế.
Nhưng Lưu Xuyên rất vui mừng khi mùa giải này, dưới sự dẫn dắt của Ngô Trạch Văn, đội tuyển Long Ngâm lại có được một suất vào playoffs, thậm chí còn giành được giải ba. Đối với một Ngô Trạch Văn vừa tiếp nhận chức vụ đội trưởng thì thành tích này đã vượt xa dự tính của Lưu Xuyên rồi.
Nhưng Ngô Trạch Văn đạt giải ba lại không vui vẻ lắm, đứng trước mặt Lưu Xuyên bình tĩnh mà nói: “Mùa giải sau tôi sẽ đổi huy chương thành màu vàng.”
Lưu Xuyên nhìn bộ dạng nghiêm túc của cậu, nhịn không được vươn một tay ra ôm cậu vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, nói: “Em vất vả rồi, đừng tự tạo áp lực cho bản thân làm gì, mới tiếp nhận chức vụ đội trưởng đã có được giải ba là tôi đã hài lòng lắm rồi.”
Ngô Trạch Văn nói: “Nhưng tôi không hài lòng, tôi muốn giành quán quân.”
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của cậu, Lưu Xuyên đành bất đắc dĩ cười nói: “Được rồi, đội trưởng Ngô, tôi chờ huy chương vàng của em.”
Dứt lời hắn liền nâng cằm cậu lên hôn xuống, tay còn lại vuốt ve lưng cậu một cách mờ ám: “Mùa giải này phát huy rất tốt, có muốn tôi thưởng gì đó cho em không?”
Ngay khi bị đè lên giường, Ngô Trạch Văn rất buồn bực nghĩ bụng – Lưu Xuyên có thể đổi “phần thưởng” sang cái khác không? Anh không giữ thể diện một tí được à?
Sự thật chứng minh, trước mặt Ngô Trạch Văn Lưu Xuyên chưa bao giờ biết hai chữ “Thể diện” viết ra làm sao.
***
Vốn kỳ nghỉ thi đấu chính là thời điểm thư giãn thả lỏng tâm tình, chẳng ngờ bên liên minh eSports lại đột nhiên tổ chức hội nghị quốc tế gì đó, Lưu Xuyên không thể không xuất ngoại tham dự. Trước khi đi hắn còn giao luôn chìa khóa căn biệt thự ở ngoại thành của mình cho Ngô Trạch Văn để cậu ở vài ngày chờ hắn trở về.
Kết quả là Ngô Trạch Văn còn chưa đợi được Lưu Xuyên thì Lưu Hiểu Mông đã tới.
Vừa mở cửa ra, Lưu Hiểu Mông đã khiếp sợ nhìn Ngô Trạch Văn đứng bên trong, nói: “Anh… sao anh lại ở trong nhà anh em?”
Ngô Trạch Văn bình tĩnh nói: “Anh em không nói với em là phải đi họp sao?”
Lưu Hiểu Mông nghi hoặc nhìn cậu, nói: “Trước em có nói với ảnh sẽ tới Trường Sa chơi, ảnh nói sẽ đưa em đi chơi loanh quanh, hôm nay tới sân bay em gọi điện thì ảnh không nghe máy nên em bắt xe tới đây tìm…”
Ngô Trạch Văn nói: “Ồ, gần đây anh ta bận lắm nên chắc quên mất chuyện này rồi, em vào nhà đi đã, ăn cơm chưa?”
Lưu Hiểu Mông mơ mơ màng màng đi vào trong phòng, nhìn Ngô Trạch Văn lấy hai đĩa thức ăn trong tủ lạnh ra làm nóng cho cô một cách rất tự nhiên như nhà của mình. Mãi đến khi ăn xong bữa trưa, Ngô Trạch Văn đi vào bếp rửa bát, cô vẫn còn đang hoang mang không biết mình có đi nhầm nhà hay không mà sao Ngô Trạch Văn còn giống chủ nhà hơn cả ông anh mình thế này.
Buổi tối rốt cuộc cũng gọi được cho ông anh Lưu Xuyên, Lưu Hiểu Mông được xếp cho ngủ ở phòng khách lập tức bày tỏ nghi hoặc: “Anh, sao Ngô Trạch Văn lại ở nhà anh?”
Lưu Xuyên nói: “Cậu ấy là bà xã của anh mày, không ở nhà anh mày thì còn ở đâu?”
Lưu Hiểu Mông: “…”
Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói: “Bất ngờ lắm hả? Nói cho em biết, anh đây vất vả lắm mới bắt được học bá đấy, em tôn trọng người ta một chút. Còn nữa, quản cái miệng cho tốt, dám hé răng nửa câu với ba mẹ về vụ này thì anh về bóp chết mày.”
Lưu Hiểu Mông: “…”
Sau khi cúp máy, trong đầu Lưu Hiểu Mông vẫn còn lặp lại chữ: Bà xã.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ cùng với giọng nói bình thản của Ngô Trạch Văn: “Hiểu Mông đã ngủ chưa? Tôi nấu bữa khuya em có ăn không?” Lưu Hiểu Mông ngồi bật dậy, cung kính nói: “Chị, chị dâu, không cần phiền vậy đâu, em không ăn!”
Ngô Trạch Văn đứng bên ngoài nghe được câu xưng hô này, tai nhất thời đỏ lựng, chắc mẩm tên khốn Lưu Xuyên này lại vừa nói linh tinh gì đó với em gái. Xem ra nha đầu Hiểu Mông kia đã biết quan hệ của hai người rồi.Hết chương 431.
Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại này sẽ viết xoay quanh Lưu Xuyên x Ngô Trạch Văn về tình tiết hai người công khai tình cảm cùng với mấy chuyện về sau của đội tuyển Long Ngâm:)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.