Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Chương 237: Tết Âm lịch lại tới

Điệp Chi Linh

11/07/2020

Sau khi mùa giải thứ 12 kết thúc, các đội tuyển chỉnh đốn tập thể vài ngày sau đó xuất phát tới Nam Kinh để tham gia giải T.G.A mùa đông năm nay. Tất nhiên cuộc thi này không liên quan tới Long Ngâm, Lưu Xuyên đưa cả đội trở về Trường Sa, tống các đội viên quay trở lại guồng huấn luyện đấu tập ác mộng như trước. Thân là đội trưởng, đương nhiên hắn cũng sẽ chú ý tới cuộc thi T.G.A một chút, chủ yếu là xem xem có người mới nào nổi bật trong các đội tuyển hay không.

Sau nửa tháng giải T.G.A mới kết thúc, các đội tuyển lớn đều được nghỉ dài hạn. Các tuyển thủ chuyên nghiệp đều có cơ hội về nhà thăm gia đình, liên minh bước vào kỳ nghỉ thi đấu mùa đông, nhưng đội tuyển Long Ngâm vẫn đang trong thời kỳ huấn luyện khẩn cấp.

Trong khoảng thời gian này, cường độ huấn luyện tương đối cao, Lưu Xuyên căn cứ theo nhược điểm của từng người để dựng bài tập tương ứng, luyện tập lặp đi lặp lại cho tới khi mọi người tạo thành phản xạ có điều kiện mới thôi. Mỗi ngày đơn điệu huấn luyện mười giờ đồng hồ khiến mọi người đều cảm thấy rất vất vả, nhưng trận chiến lớn sắp đến, ba vị đại thần còn khổ công bồi luyện, những người mới cũng chẳng mặt dày oán hận một câu.

Nháy mắt đã tới cuối năm, ngày 29 tháng Chạp, Lưu Xuyên bảo mọi người giải tán về nhà, mọi người thu thập hành lý chuẩn bị về nhà ăn Tết, vé máy bay Giang Tuyết cũng đã đặt sẵn – làm phụ trách, Giang Tuyết ôm đồm hết những việc vặt vãnh trong đội, giúp các đội viên khi huấn luyện không phải lo nghĩ linh tinh, Lưu Xuyên rất biết ơn đối với cô gái đầy trách nhiệm này, Giang Tuyết hẳn đã chia sẻ không ít áp lực cho đội trưởng.

Những đội viên khác đều về nhà ăn Tết, chỉ có Từ Sách không nhờ Giang Tuyết đặt vé giúp, nói là muốn ở lại.

Lam Vị Nhiên vỗ vỗ vai phải Từ Sách nói: “Vậy cậu với Jojo cứ ở đây ăn Tết nha.”

Lưu Xuyên lại vỗ vai trái Từ Sách nói: “Con cậu ngoan như thế, cậu ở lại đội chăm nom nó, tiện thể trông nhà luôn nha.”

Từ Sách: “…”

Mẹ nó! Mấy người coi tôi thành chó giữ nhà đấy à?! Mà từ khi nào Jojo biến thành con tôi rồi hả?!

Từ Sách và Jojo liếc nhau, chú chó vô tội vẫy đuôi với hắn, Từ Sách vỗ đầu nó một chút buồn bực nói: “Dù sao tao cũng không định về nhà, ăn Tết ở đây cũng được, sang năm mới đằng nào cũng phải tập hợp sớm, đi tới đi lui phiền toái chết.”

Sở dĩ Từ Sách không muốn về nhà ở Thượng Hải cũng là vì nhà hắn ở đó cũng chẳng có ai, cha mẹ đều ở nước ngoài đi du lịch, Từ Sách lại không muốn đi, thêm cả Jojo lớn như thế mang theo rất phiền toái, thà cùng Jojo ở lại đội tuyển ăn Tết còn hơn.

Kỳ nghỉ có vài ngày thôi mà, Từ Sách cũng lười đi lại.

Chiều hôm đó Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn cùng nhau về ký túc xá phòng 303 ở Bắc Kinh. Giang Thiếu Khuynh xách hành lý vừa định đi ra ngoài lại nhìn thấy cảnh Từ Sách ôm chó trống rỗng ngồi xem TV, nhịn không được nói: “Cậu thực sự định ở lại đội tuyển ăn Tết sao?”

Từ Sách rầu rĩ không vui: “Ừ” một tiếng, ngay cả Jojo cũng buồn bã cúi đầu, trông như bị ruồng bỏ.

Giang Thiếu Khuynh trong lòng mềm nhũn nhịn không được nói: “Có muốn tới nhà tôi không? Nhà tôi ở gần đây, đi mất một giờ thôi.”

Sau khi nói xong hai người đều sửng sốt.

Từ Sách khiếp sợ nhìn cậu, Giang Thiếu Khuynh lại đỏ mặt xấu hổ – chết tiệt, sao cậu lại đưa ra lời mời như thế chứ?!

Đồng đội đều đi hết, thấy bộ dạng đáng thương của Từ Sách cùng Jojo, Giang Thiếu Khuynh liền mềm lòng, nghĩ tối ngày 30 Tết đều phải ăn cơm tất niên, Từ Sách lại đón giao thừa cùng một con chó, cũng đáng thương quá rồi… Nếu cha mẹ không ở trong nước, hắn lại cũng không muốn về Thượng Hải, không bằng rủ hắn về nhà ăn cơm tất niên cùng?

Nhất thời xúc động không suy nghĩ đã nói ra miệng, giờ muốn thu lại lời nói đã không còn kịp nữa.

Từ Sách lập tức đứng lên nói: “Quá tốt, vậy tôi qua nhà cậu ăn cơm tất niên.”

Sau đó hắn liền về phòng dọn hành lý nhanh như gió, nháy mắt đã thay xong quần áo, cùng Jojo đứng trước mặt Giang Thiếu Khuynh, trên mặt cả người cả chó đều hiện lên biểu tình “Nhanh nhanh đưa tôi theo”.

Giang Thiếu Khuynh đâm leo phải theo lao, đành bất đắc dĩ đưa Từ Sách và Jojo về nhà.

Nhà Thiếu Khuynh cách Trường Sa chỉ khoảng một giờ xe chạy, Từ Sách không có ấn tượng rõ ràng với nơi này, nhà chú hắn hồi trước ở đây, thời trung học bị cha mẹ ném tới đây học. Hắn không rành nơi này là vì hồi đó tính cách phản nghịch, thích làm theo ý mình, rất ít ra ngoài chơi với bạn cùng lứa, chỉ đi từ nhà chú đến trường rồi từ trường về nhà chú, vì thế chẳng biết gì về nơi này cả.

Trên đường dọc theo ngã tư đi đến tiểu khu cùng Giang Thiếu Khuynh, Từ Sách nhịn không được nói: “Nơi này thay đổi nhiều quá.”

Giang Thiếu Khuynh nói: “Đúng vậy.”

Từ Sách đi đến cổng khu nhà, nhìn trái nhìn phải cảm giác rất quen mắt nói: “Năm ấy tôi cứu con chó kia hình như là ở chỗ này?”

Giang Thiếu Khuynh gật gật đầu.

Vậy là lần đầu hôn cậu hẳn là cũng ở chính nơi đây…

Những lời này Từ Sách cũng không nói ra, chỉ có chút hoài niệm những ngày tháng thời trung học. Tim Giang Thiếu Khuynh cũng đột nhiên đập nhanh, trước đây vẫn chỉ luôn coi Từ Sách là bạn học, nhưng giờ đứng ở chốn cũ này, cậu mới kinh ngạc phát hiện những chuyện cũ ấy vậy mà vẫn khắc sâu trong trí nhớ của mình, cảm giác tồn tại của Từ Sách quá mạnh mẽ, vì vậy tất cả những gì liên quan đến Từ Sách, Giang Thiếu Khuynh đều nhớ rất rõ ràng…

Chẳng lẽ mình cũng thích Từ Sách sao?! Nếu không thì tại sao lại nhớ rõ đến thế?

Giang Thiếu Khuynh càng nghĩ càng kinh hãi, đầu loạn ong ong, yên lặng đi về phía trước. Từ Sách dắt Jojo ngoan ngoãn đi theo sau Giang Thiếu Khuynh không nháo loạn, Từ Sách tự hiểu giờ đang tới nhà người ta làm khách – tuyệt đối không được chọc cho chủ nhà tức giận, nếu không Thiếu Khuynh mà đuổi hắn ra đường ngủ thì thảm vô cùng.

Rất nhanh hai người đã tới nhà, Giang Thiếu Khuynh mở cửa, một người phụ nữ ôn hòa đeo tạp dề đi ra từ trong bếp, thấy bên cạnh con trai mình là một chàng trai cao ráo đẹp trai còn dắt theo một con chó to, có chút sửng sốt nói: “Thiếu Khuynh, đây là ai?”

Giang Thiếu Khuynh giới thiệu nói: “Mẹ, đây là Từ Sách, đồng đội cùng đội tuyển với con, cha mẹ cậu ta không ở trong nước, cậu ta định một mình ở lại Trường Sa ăn Tết, nên con đưa cậu ta về nhà ăn cơm tất niên…”

Mẹ Giang mỉm cười: “Hóa ra là thế, mau vào đi.”

Từ Sách vào phòng liền tích cực tiến đến, đưa quà qua cười nói: “Chào dì! Con ở cùng đội với Thiếu Khuynh, thời trung học còn ngồi cùng bàn nữa, đây là quà Tết!”

Không ngờ Giang Thiếu Khuynh lại mời hắn về nhà vì vậy quà chúc Tết cũng là đến trạm xe mới vào siêu thị mua.



Mẹ Giang nhận lấy mỉm cười nói: “Con chính là Từ Sách sao? Cô vẫn nhớ rõ cái tên này, trước đây Thiếu Khuynh thường xuyên nhắc đến con với cô, nói thật thời trung học thành tích nó tiến bộ nhanh như thế cũng nhờ con vất vả.”

Từ Sách sửng sốt quay đầu nhìn về phía Giang Thiếu Khuynh, Giang Thiếu Khuynh xấu hổ nói: “Mẹ, ăn cơm trước đi.”

Giang Thiếu Khuynh thường xuyên nhắc tới Từ Sách trước mặt cha mẹ đơn giản bởi vì thời trung học Từ Sách thường giảng cho cậu những đề bài khó, thành tích tiến bộ như thế công lao lớn nhất chính là của Từ Sách. Nhắc tới bạn cùng bàn với cha mẹ là chuyện bình thường, nhưng nhìn thấy ánh mắt sửng sốt của Từ Sách, Giang Thiếu Khuynh lại hơi chột dạ.

Cha mẹ Giang Thiếu Khuynh đều là giai cấp làm công ăn lương, tính tình hai người rất ôn hòa, bảo sao sinh ra Giang Thiếu Khuynh dễ mềm lòng như vậy, rõ ràng là bị ảnh hưởng từ cha mẹ. Tính cách Giang Thiếu Khuynh hướng nội, vốn chẳng có bao nhiêu bạn bè, cũng chưa từng mời bạn đến nhà, lần này lại đưa Từ Sách về nhà đón năm mới, đương nhiên cha mẹ cậu rất nhiệt tình đối đãi người bạn học cùng bàn này. Hơn nữa Jojo xinh đẹp cũng khiến người khác có cảm tình, liên tục cọ lông vào lòng bàn tay mẹ Thiếu Khuynh khiến mẹ Thiếu Khuynh cười không ngừng, còn khen Jojo rất uy phong.

Sau bữa cơm tối ấm áp, Giang Thiếu Khuynh bị cha gọi tới bên cạnh nói chuyện, hẳn là cha cậu cũng có điểm không an lòng, cau mày nói: “Nghe mẹ con nói con lại từ chức đi thi đấu gì đó hả? Tuổi cũng chẳng còn nhỏ nữa sao vẫn dễ kích động như vậy.”

Giang Thiếu Khuynh nói: “Cha, con không hề kích động, con vẫn luôn muốn làm một tuyển thủ chuyên nghiệp, chúng con giờ đã đánh xong giải Toàn quốc, có được tư cách đăng ký giải chuyên nghiệp, con cũng ký hợp đồng rồi, mỗi tháng đều có tiền lương.”

Từ Sách ở bên cạnh cũng nói đỡ giúp Giang Thiếu Khuynh: “Bác đừng lo lắng, hiện tại Thiếu Khuynh đang nắm 10% cổ phần của câu lạc bộ, dù hai năm sau không thi đấu nữa thì cậu ấy vẫn có thể ở lại quản lý câu lạc bộ, bác cứ coi như chúng cháu đang kinh doanh thôi.”

Ba Giang nghi hoặc nói: “Câu lạc bộ này của các cậu còn có thể kiếm tiền sao?”

Từ Sách nói: “Đương nhiên có thể ạ, hiện tại tiền tài trợ quảng cáo cũng đã lên tới gần ngàn vạn, về sau sẽ ngày càng tốt hơn.”

Có Từ Sách cam đoan như vậy lúc này ba Giang mới yên lòng, cười gật đầu: “Vậy là tốt rồi, tôi vốn không hiểu biết về kinh doanh, cũng không chú ý mấy chuyện thi đấu điện tử này, mấy người trẻ tuổi các cậu nắm chắc là được, cứ làm cho tốt.”

Giang Thiếu Khuynh chăm chú gật đầu: “Cha yên tâm đi.”

Hôm sau chính là 30 Tết, giữa trưa cha mẹ Thiếu Khuynh đã bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên, Từ Sách rất ân cần giúp mẹ Thiếu Khuynh rửa rau thái rau, mẹ Thiếu Khuynh phụ trách băm thịt viên thịt, Giang Thiếu Khuynh thì cùng cha gói sủi cảo, Jojo vẫy đuôi chạy tới chạy lui trong phòng khách. TV phát các chương trình âm nhạc giải trí đón Tết, bầu không khí ấm áp sung sướng tựa như người một nhà.

Giang Thiếu Khuynh nhìn bóng Từ Sách bận rộn đi đi lại lại, đáy lòng không khỏi có chút chua xót – Từ Sách là đại thiếu gia có lẽ từ nhỏ đến lớn đều chưa từng làm việc nhà, lại ra sức biểu hiện trước mặt cha mẹ, lý do là gì, Giang Thiếu Khuynh hiểu rất rõ ràng.

Chỉ là… Bọn họ thật sự có thể ở bên nhau sao? Đối với vấn đề này, trong lòng Giang Thiếu Khuynh không có một chút cơ sở nào.

Cơm tối rất phong phú, mọi người ngồi quanh bàn ăn xem ca múa nhạc, được nửa chương trình thì cha mẹ Giang Thiếu Khuynh không xem nữa, muốn về phòng ngủ sớm. Từ Sách và Giang Thiếu Khuynh tiếp tục ngồi trong phòng khách chuẩn bị đón giao thừa đến rạng sáng.

Đội tuyển Long Ngâm tụ hợp lại không ngừng gửi tin nhắn, cả nhóm mở QQ bạo tốc độ tay gửi tin, toàn những tin nhắn bình luận về chương trình ca nhạc. Tiểu Dư và Lý Tưởng lắm mồm nhất, Lâm Đồng và Ngô Trạch Văn bình tĩnh xem kịch vui, Lưu Xuyên lâu lâu lại nói vào một câu khiến người ta không thể phản bác, Tần Dạ bình luận vô cùng sắc bén, Tứ Lam vẫn lười như thế, lười đánh chữ liền chỉ đánh mỗi mấy chữ “Đồng ý!” “Không sai!” “Biến đi!”

Chương trình ca nhạc đón Tết chiếu vài giờ, group QQ của đội tuyển Long Ngâm lên tới hơn 10000 tin nhắn, có thể thấy được khả năng chém gió khi nhàm chán của mấy người này mạnh ra sao.

Rất nhanh liền tới rạng sáng, Lưu Xuyên đột nhiên hỏi cả bọn: “Này, linh vật Jojo của chúng ta đâu rồi? Sao không nói mấy tiếng?”

Từ Sách: “…”

Lưu Xuyên nói: “Này bố Jojo, cậu vẫn đang ở đội tuyển một mình đó hả? Thật đáng thương, cùng Jojo nương tựa lẫn nhau cho qua cái Tết, cơm tất niên cũng chẳng được ăn.” Sau đó còn thêm icon xoa đầu chó, cái đầu chó còn được họa sĩ chuyên nghiệp Lam Vị Nhiên đích thân vẽ theo hình mẫu của Jojo nhìn vô cùng chân thật.

Mọi người lập tức copy paste, xếp hàng vuốt ve đầu chó của Từ Sách.

Từ Sách nhịn không nổi nói: “Ai bảo tôi không được ăn? Tôi đang ở nhà Thiếu Khuynh, vừa ăn một bàn cơm tất niên, mẹ Thiếu Khuynh làm đồ ăn ngon như dì Tôn nhé.” Cái giọng điệu dương dương tực đắc kia chắc chắn là lây từ đội trưởng Lưu Xuyên chuyên kéo cừu hận.

Lưu Xuyên rất nghi hoặc: “Thiếu Khuynh? Từ Sách ở nhà cậu à?”

Giang Thiếu Khuynh xông ra xấu hổ nói: “Phải, tôi mời Từ Sách về nhà cùng ăn cơm tất niên.”

Lưu Xuyên tổng kết nói: “Vẫn là Thiếu Khuynh có lòng thương người, nguyện ý thu nuôi hai bố con nhà này.” Sau đó lại thêm icon xoa đầu chó. Mọi người hưởng ứng lời kêu gọi của đội trưởng, tiếp tục vuốt ve xoa đầu chó của Từ Sách.

Từ Sách: “…”

Thực sự là buồn bực!

Jojo bị mọi người biến thành linh vật của đội tuyển, chủ của Jojo là hắn cũng tự nhiên bị mọi người đối đãi như một chú chó to, hở tí là lại xoa đầu chó với hắn. Bình thường ở đội tuyển cũng thường xuyên nghe thấy câu linh tinh “Từ Sách đi đâu rồi?” “Bố Jojo đang ở đâu thế?”, khiến người ta dở khóc dở cười.

Tuy rằng bị mọi người biến thành đồng loại của Jojo có chút khó chịu, nhưng trong không khí vui vẻ này lại khiến Từ Sách cảm thấy ấm áp kỳ lạ.

– đây là cái Tết âm lịch đẹp nhất mà hắn từng trải qua.

Có thể trước đây hắn không coi những người trong đội tuyển Long Ngâm là bạn bè, hắn gia nhập đội ngũ này cũng chỉ vì Giang Thiếu Khuynh. Nhưng trải qua thời gian lâu như vậy, bao nhiêu chuyện xảy ra, cùng những người này ở chung một thời gian, Từ Sách lại phát hiện bản thân dần dần quen với bầu không khí trong đội tuyển Long Ngâm.

Quen với một đội trưởng vô tâm vô phế, quen với một đội phó lười biếng tản mạn, quen với Tần Dạ quyết đoán sắc bén, Lý Tưởng nhiệt tình thân thiện, Ngô Trạch Văn lý trí bình tĩnh, Tiểu Dư ngốc nghếch, Lâm Đồng lưu loát, còn có một Giang Thiếu Khuynh bên ngoài thì nghiêm cẩn nhưng bản chất lại mềm lòng ôn nhu.

Đây là một đoàn thể mang đến cho người ta cảm giác ấm áp.

Cho tới bây giờ Từ Sách mới cảm nhận được cái gọi là “Lòng trung thành của một đoàn đội”.

Dù mọi người hùa nhau cười hắn, nhưng mỗi người lại chủ động hỏi han tình hình ăn Tết của hắn, chẳng phải là quan tâm hắn hay sao?



Từ Sách là người rất kiêu ngạo, không dễ dàng nói ra chữ “Cảm ơn” với người khác, vì vậy hắn đành đợi đến khi đồng hồ chỉ 0 giờ, ra vẻ bình tĩnh gửi tin nhắn đến mọi người: “Chúc mọi người năm mới vui vẻ.”

Mọi người lập tức gửi tin hồi đáp: “Chúc mừng năm mới!”

“Đại cát đại lợi!”

Những từ ngữ chúc phúc và icon đốt pháo tràn ngập group QQ của Long Ngâm, tuy rằng bọn họ mỗi người đang ở một nơi, nhưng ở một khắc ấy tâm hồn lại tụ cùng một chỗ.

Từ Sách nhìn mọi người náo nhiệt trong QQ, nhịn không được khẽ cười, quay đầu nhìn Giang Thiếu Khuynh nói: “Thiếu Khuynh, ra ngoài một chút đi.”

Giang Thiếu Khuynh ngẩn người: “Đi đâu?”

Từ Sách nói: “Ra ngoài hít thở không khí.”

Hai người mặc áo khoác thật dày cùng ra ngoài, Jojo kiên quyết muốn theo cùng, bám ống quần Giang Thiếu Khuynh không chịu buông, Giang Thiếu Khuynh thở dài nhìn nó: “Nửa đêm cho nó ra ngoài có sợ bị cảm lạnh không?”

Từ Sách nói: “Không vấn đề gì, chó Alaska là động vật chịu rét rất tốt, người bình thường cứ ra ngoài là mặc quần áo cho nó thực ra là chiều hư nó.”

Jojo vẫy đuôi tỏ vẻ đồng ý, Giang Thiếu Khuynh đành phải dắt nó cùng ra ngoài.

Rạng sáng, lại đúng ngày mùng Một Tết, nơi ngã tư đường chẳng có ai, vô cùng yên tĩnh trống trải. Hai người sóng vai trên đường, đằng sau là một con chó lớn uy phong lẫm liệt, trên đỉnh đầu là bầu trời đêm, ngập tràn pháo hoa rực rỡ đón mừng năm mới.

Từ Sách đi tới bên ngoài khu nhà bèn dừng bước, nhẹ giọng nói: “Thiếu Khuynh, cậu có còn nhớ không, năm ấy sau khi thi xong cậu mời tôi về nhà ăn cơm, cậu tiễn tôi đến cổng, gặp được con chó hoang đáng thương kia…”

Giang Thiếu Khuynh lục lại ký ức đang loạn trong đầu, rất nhanh liền nhớ ra. Ngày ấy đèn đường buổi tối cũng nhu hòa như vậy, Từ Sách ngồi xuống cho chó con ăn, cậu cũng đi tới xoa đầu chó nhỏ, sau đó Từ Sách quay đầu hôn cậu…

Từ Sách dường như cũng chìm vào hồi ức, ánh mắt trở nên rất ôn hòa: “… Đó là lần đầu tiên tôi hôn cậu, khi ấy tuổi còn quá nhỏ, cũng quá lo lắng, nên chẳng dám nói ra miệng, sợ ảnh hưởng đến chuyện học hành của cậu, vì vậy đành chôn giấu tình cảm này sâu trong đáy lòng.”

Giang Thiếu Khuynh sửng sốt quay đầu, bỗng sa vào trong một đôi mắt đen thâm thúy.

Từ Sách nhìn cậu, nói ra từng câu từng chữ: “Thiếu Khuynh, tôi tỏ tình với cậu nhưng cũng không phải muốn ép buộc cậu đáp lại gì cả, tôi chỉ muốn cậu biết rằng, có một người qua bao nhiêu năm như vậy, vẫn… vẫn luôn thích cậu mà thôi.”

Pháo hoa trên trời bỗng nổ một tiếng “Đoàng”, những tia sáng diễm lệ bắn ra trong không trung, trong một khắc kia, lời nói của Từ Sách tựa như sấm đánh bên tai, nơi sâu nhất trong đáy lòng chấn động, phá nát phòng tuyến cứng rắn được dựng nên, tan tành thành từng mảnh nhỏ…

– vẫn có một người, qua bao nhiêu năm như vậy, vẫn, vẫn luôn thích cậu…

Đây là cảm giác gì? Giang Thiếu Khuynh nhìn biểu tình nghiêm túc của người con trai trước mặt mình, lưng khẽ run lên, không nói được lời nào.

Từ Sách tiến đến, gần tới mức chỉ còn cách môi cậu một chút thì dừng lại, hai người mặt gần trong gang tấc, chóp mũi như chạm nhau, trong đêm đông rét lạnh, hơi thở ấm áp phả ra tựa như mây mù, giao hòa quấn quýt.

Sau một lát, thấy Giang Thiếu Khuynh không tránh né, Từ Sách liền nghiêng mình về phía trước, dịu dàng hôn xuống.

Giang Thiếu Khuynh cứng nhắc đứng nơi đó, môi run lên nhè nhẹ, Từ Sách cạy khớp hàm của cậu, nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi tiến vào dò xét, dịu dàng tựa như đang trấn an cậu, đầu lưỡi linh hoạt thong thả đảo qua hàm răng, lướt qua lợi, lưu lại khí tức thuộc về Từ Sách khắp nơi trong khoang miệng cậu…

Giang Thiếu Khuynh chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, thậm chí chẳng thể đưa tay đẩy hắn ra… Từ Sách hôn thực sự quá mức ôn nhu, nhẹ nhàng… Cảm giác như hắn coi đôi môi cậu là bảo vật trân quý nhất…

Sau khi nụ hôn chấm dứt, Từ Sách mới lùi về nhẹ giọng nói: “Thiếu Khuynh, tôi thích cậu.”

“…” Giang Thiếu Khuynh phục hồi tinh thần, nhìn thấy đôi mắt của Từ Sách lập tức hoảng loạn đưa mắt sang chỗ khác. Quay đầu phát hiện Jojo vẫn ngoan ngoãn nằm sấp bên cạnh, vẫy đuôi nhìn bọn họ, mặt Giang Thiếu Khuynh nháy mắt đỏ bừng, vội vàng dắt Jojo nói: “Về thôi.”

Nhìn bóng dáng Giang Thiếu Khuynh chạy trối chết, Từ Sách nhịn không được sờ sờ môi, tâm tình kích động – Thiếu Khuynh không hề đẩy hắn ra, nói cách khác, Thiếu Khuynh cũng không quá phản cảm với hắn, thậm chí có thể chịu được tiếp xúc thân mật như vậy sao?! Đáp án là gì còn cần phải hỏi chắc?

Từ Sách tâm tình vui vẻ, vì thế khi thấy tin nhắn Lưu Xuyên gửi đến “Năm mới vui vẻ, đại cát đại lợi!” cũng không hề oán giận, nếu vừa rồi đang tỏ tình mà bị đội trưởng gửi tin phá rối, chắc chắn Từ Sách sẽ hận không thể lột da Lưu Xuyên, may là tin nhắn của Lưu Xuyên do nghẽn mạng mà tới muộn năm phút, vừa lúc chệch khỏi thời điểm Từ Sách tỏ tình với Giang Thiếu Khuynh.

Từ Sách vui vẻ nhắn lại: “Đội trưởng năm mới cũng đại cát đại lợi.”

Sau khi cất điện thoại mới cảm nhận được không khí rét lạnh của mùa đông, khóe miệng Từ Sách rốt cuộc không nhịn được mà nhếch lên.

– đây quả nhiên là một cái Tết âm lịch “đại cát đại lợi”!Hết chương 232.

Đây là Jojo và bố Jojo ◖⚆ᴥ⚆◗ ◖⚆ᴥ⚆◗ =))))))))))))))

toi-cuong-nam-than-nam-than-manh-nhat-237-0

two dogs breed Alaskan Malamute walking in winter forest

toi-cuong-nam-than-nam-than-manh-nhat-237-1

two dogs breed Alaskan Malamute walking in winter forest

Chương này ngọt ngào ghê, lại còn vừa hết Tết thành ra cũng cảm nhận được không khí theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook