Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 74: Bảo Hắn Cho Ta Một Công Đạo

Phong Thất Nguyệt

04/05/2018

- Không xin lỗi thì đánh gãy chân phải, lại không xin lỗi đánh gãy cánh tay, dù sao trên thân người có không ít thứ dể đánh.

Tô Tín lên tiếng nói như vậy làm tráng hán họ Lưu run rẩy, hắn bây giờ không phải nhìn thấy người trẻ tuổi trước mặt, mà đó quả thật không khác gì ác ma.

Từng nghe nói Phi Ưng bang Tô Tín tâm ngoan thủ lạt, hiện tại hắn xem như biết rõ, hắn thà rằng cả đời không gặp đối phương.

Tô Tín ra lệnh một tiếng, lập tức có mấy bang chúng đi tới đè tên bị Tô Tín chỉ điểm xuống đất, chẳng cần để ý tên đó gào thét thảm thiết thế nào, lạnh lùng rút thương sau lưng nện đứt một chân của đối phương.

Bang chúng cao thấp của Phi Ưng bang hiện tại đổi vũ khí thành trường thương, có thể phát huy ra uy lực của Đả Cẩu Bổng Pháp lớn nhất, tuy mất đi tính dẻo dai nhưng đâm, chọc các loại công kích đều gia tăng uy lực.

Trường thương nặng hơn mười cân, đám bang chúng động thủ muốn biểu hiện trước mặt bang chủ nên ra tay không chút lưu tình, trực tiếp đánh chân trái của bang chúng Giang Dương bang vặn veo thành hình kỳ lạ, làm cho hắn nằm trên mặt đất kêu rên không thôi.

- Vẫn không nói xin lỗi?

Tô Tín nhẹ giọng hỏi.

Tên tiểu mập mạp bị dọa sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn quật cường lắc đầu.

- Không xin lỗi? Tốt. Nhìn thủ hạ bị đánh thành như vậy, chậc chậc, tuổi còn nhỏ tâm địa cứng rắn, có tư thái kiêu hùng đấy.

Tô Tín quay đầu lại nói:

- Tiếp tục đánh.

Bang chúng hành hình liên tục ra tay, liên tiếp đánh gãy tứ chi của bang chúng Giang Dương bang, cuối cùng còn nham hiểm đi lên quất ‘đệ ngũ chi’ một cái, tên bang chúng kia đau quá ngất đi.

- Còn không xin lỗi?

Tô Tín liếc mắt nhìn nhìn tiểu mập mạp, rốt cuộc hắn sợ hãi.

Nhưng đáng tiếc Tô Tín chưa cho hắn cơ hội, nói thẳng:

- Không xin lỗi cũng không sao, dù sao còn có ba người, ngươi có thời gian.

Bang chúng hành hình vừa nghe Tô Tín nói như vậy, lập tức kéo bang chúng Giang Dương bang xuống đất, lúc này đánh nát các đốt ngón tay của hắn, mọi người nghe âm thanh xương gãy mà sợ hãi lạnh run.

Tráng hán họ Lưu và tên bang chúng còn lại trên trán đổ mồ hôi lạnh như mưa.

Tiểu tổ tông còn không xin lỗi, bọn họ sớm muộn gì cũng bị đám ác ma đánh thành phế nhân!

Bên tai có tiếng răng rắc vang lên không ngừng, thảm trạng của hai tên bang chúng kích thích tiểu mập mạp, hoảng sợ trong mắt hắn càng ngày càng nhiều, cuối cùng bị dọa khóc.

Phụ thân hắn dù gì cũng là người giang hồ, trước kia từng kể cho hắn nghe không ít kỳ văn dị sự, Tô Tín quả thực chính là ma đầu tội ác tày trời trong truyền thuyết giang hồ, lãnh huyết tàn nhẫn!

- Thật... Thật xin lỗi, hu hu! Ta sai rồi!

Tiểu mập mạp khóc rống lên, tráng hán họ Lưu và tên bang chúng Thanh Trúc bang còn lại như nghe thấy tiên nhạc, bọn họ như trút được gánh nặng, thiếu chút nữa đã gào to.

- Không phải nói xin lỗi với ta, là nói với Hinh Nhi.

Tô Tín thản nhiên nói.

Tiểu mập mạp vội vàng cúi đầu xin lỗi Hinh Nhi, hiển nhiên đã sợ hãi không ít.

- Đi, mang hai người này cút đi.

Tô Tín phất phất tay, tráng hán họ Lưu lập tức nâng bang chúng Giang Dương bang rời đi.

Nhưng lúc này Tô Tín lại thản nhiên nói:

- Trở về nói với bang chủ các ngươi, bảo hắn cho ta một câu trả lời.

Tráng hán họ Lưu lập tức há hốc mồm:



- Tô bang chủ, chuyện này chưa xong sao, còn trả lời cái gì nữa?

Tô Tín lãnh đạm nói:

- Chuyện tiểu mập mạp khi dễ muội muội ta đã xong, nhưng Giang Dương bang các ngươi dám can đảm xếp nhân thủ trên địa bàn Phi Ưng bang mà không thông báo cho ta một tiếng, vấn đề này không dễ xong như vậy được.

Tráng hán họ Lưu tái mặt, hắn biết rõ lần này náo lớn rồi.

Tất cả người đại bang phái nếu vô sự, rất ít người sẽ đi loạn trên địa bàn của người khác, bởi vì như vậy sẽ bị xem thành cố ý khiêu khích.

Nếu như bang chúng cấp thấp ra ngoài làm việc hoặc là thăm người thân cũng coi như là tạm bỏ qua, vì dù sao thực lực thấp kém, cũng không gây nhiều chú ý trong mắt người khác. Nhưng bọn họ là đại đầu mục Giang Dương bang phái tới nên vấn đề lần này khá lớn.

Ngươi để nhi tử của mình ở địa bàn của ta cũng được, mỗi ngày phái người tới đón cũng không sao, nhưng ngươi tối thiểu cũng nên nói với ta một tiếng, nếu không chính là không đặt ta vào mắt đó.

Loại chuyện này có thể trở thành chuyện lớn hay nhỏ, còn phải xem đối phương có gây thêm chuyện hay không.

Đại đầu mục Giang Dương bang Tương Hà làm chuyện này vốn không chiếm lý, hơn nữa nhi tử của hắn còn khi dễ muội muội Tô Tín, thủ hạ của hắn còn giễu võ giương oai trên địa bàn Phi Ưng bang, tình huống này Tô Tín không gây phiền toái cho hắn mới là quái sự.

Tráng hán họ Lưu thất hồn lạc phách mang theo hai phế nhân rời khỏi nơi này, Tô Tín cũng phất tay bảo mọi người giải tán.

Hinh Nhi nhìn mọi người rời đi, lúc này mới kéo tay Tô Tín, đáng thương nhỏ giọng nói:

- Ca ca, thực xin lỗi.

Tô Tín kinh ngạc nói:

- Vì cái gì mà nói xin lỗi?

- Bởi vì muội đánh nhau gây phiền toái cho ca ca.

Hinh Nhi cẩn thận trả lời.

Trận thế hôm nay không chỉ dọa tiểu mập mạp sợ hãi quá sức, cũng hù dọa Hinh Nhi rất nhiều.

Tô Tín trước kia không muốn Hinh Nhi nhìn thấy quá nhiều hình ảnh tàn khốc như vậy, hôm nay hắn đã phá lệ.

Mặc dù hắn vẫn bảo hộ Hinh Nhi nhưng giang hồ hiểm ác, chuyện ác hơn gấp vạn lần cũng có thể diễn ra.

Hắn không muốn Hinh Nhi trở thành đại tiểu thư một khi gặp chuyện không may sẽ chỉ biết la khóc và chờ người cứu viện, cho nên hắn mới dạy Hinh Nhi võ công, hơn nữa còn cho nàng nhìn thấy cảnh hôm nay.

Tô Tín vuốt đầu Hinh Nhi, trầm giọng nói:

- Hinh Nhi không sai, nhớ kỹ, lần sau gặp phải loại chuyện này không cần sợ, cứ đánh cho ta!

- Người mắng ta một câu ta đánh hắn một quyền, người đánh ta một quyền ta chém hắn một đao! Không sợ phiền toái, xảy ra chuyện đã có ca ca.

Hinh Nhi ngây thơ gật gật đầu.

Nàng chỉ nhớ rõ khi còn bé một khi có người khi dễ nàng, ca ca sẽ xông lên đánh nhau với người ta, đánh đến đầu rơi máu chảy, cho nên về sau nàng rất cẩn thận, không dám ra khỏi cửa gây phiền toái, như vậy ca ca cũng không cần đánh nhau với người ta.

Hiện tại nhân thủ của ca ca nhiều, dù cho đánh nhau cũng không cần làm mình bị thương, như vậy Hinh Nhi rất an tâm.

Hoàng Bỉnh Thành ở phía sau nghe xong khóe miệt co giật.

- Lão đại, ngươi giáo dục tiểu hài tử như vậy sao?

Tô Tín nhìn hắn, nói:

- Ta nên dạy nàng cái gì được? Nhân nghĩa đạo đức? Ngươi tin đồ chơi này sao?

- Ách, ta đương nhiên không tin.

Hoàng Bỉnh Thành vội vàng lắc đầu.



Loại người như bọn họ, nếu còn không ném lương tâm vào bụng chó, chỉ sợ sớm bị người ta chơi chết.

- Đúng rồi, về sau nói cho thủ hạ huynh đệ đều chú ý một chút người ngoại lai, đặc biệt là võ giả, lần này mấy người Giang Dương bang có thể ra vào dưới mắt chúng ta lâu như thế mà chúng ta không biết.

Chuyện lẻn vào địa bàn của người khác ám sát Tô Tín đã từng trải qua, hắn cũng không muốn người khác dùng chiêu này với hắn.

Hoàng Bỉnh Thành gật gật đầu, kỳ thật lần này cũng không thể oán bang chúng thủ hạ không chú ý, đám người Giang Dương bang đã ở Kim Nguyệt phường thời gian không ngắn.

Trước kia bang chúng thủ hạ Sa Phi Ưng quản lý không nghiêm nên không chú ý, hiện tại đã chỉnh đốn bang phái, người quản lý Kim Nguyệt phường đã sớm đổi, lại càng không ai quản lý, mọi người còn cho rằng là người Kim Nguyệt phường đấy.

Lúc này tráng hán họ Lưu đã hoảng hốt chạy về tổng bộ Giang Dương bang ở Đông Thăng phường, sợ Tô Tín lưu hắn lại.

Tráng hán họ Lưu xem như nhanh nhạy, biết rõ chuyện này đã náo lớn, căn bản không phải lão đại của mình có thể gánh chịu nổi, thậm chí còn có thể liên quan đến lão đại của mình cho nên hắn trực tiếp mang người đi nói với bang chủ.

Trong tam bang tứ hội Giang Dương bang có thể nói là yếu nhất.

Trong Giang Dương bang người mạnh nhất là bang chủ và hai vị phó bang chủ nhưng chỉ có thực lực hậu thiên trung kỳ mà thôi.

Lão bang chủ Thanh Trúc bang có thực lực Hậu Thiên đại viên mãn, Sa Phi Ưng cũng có thực lực Hậu Thiên đại viên mãn, người cầm quyền của tứ hội cũng là Hậu Thiên đại viên mãn nhưng lại không chỉ một.

Bởi vậy địa vị của Giang Dương bang vô cùng xấu hổ, bọn họ là bang phái duy nhất trong tam bang tứ hội không có võ giả Hậu Thiên đại viên mãn tọa trấn.

Nếu không phải Giang Dương bang truyền thừa trên trăm năm, xem như có chút của cải, lung lạc đại lượng bang chúng cấp thấp, thì Giang Dương bang sớm bị diệt tám đời rồi.

Cho nên cho tới nay Giang Dương bang làm cái gì cũng cẩn thận từng li từng tí, sợ nhất đắc tội với người, không ngờ nay hơi phân tâm một chút thực sự dẫn xuất tai họa.

- Ngu ngốc! Tương Hà này quá ngu ngốc! Hắn đưa nhi tử tới địa bàn Phi Ưng bang cũng được, chẳng lẽ cũng không biết đạo lý ít xuất hiện sao?

- Mang thủ hạ đi khi dễ muội muội bang chủ Phi Ưng bang trên địa của người ta, đây là hành vi chán sống mà.

Bang chủ Giang Dương bang Giang Bắc Phi tức giận vỗ bàn.

Trong đó một gã phó bang chủ Dương Đông nói:

- Không phải là tiểu hài tử đánh nhau sao, bang chủ ngươi cần gì phát hỏa lớn như thế.

- Tô Tín đúng là hung hăng càn quấy, còn bảo chúng ta phải cho câu trả lời, hắn nghĩ muốn trả lời cái gì chứ? Chúng ta dựa vào cái gì cho hắn trả lời?

Một phó bang chủ khác thở dài nói:

- Người ta vốn nổi tiếng hung hăng càn quấy, huống hồ hiện tại cả Thường Ninh phủ, Giang Dương bang chúng ta dám chọc ai sao?

Nghe hắn nói như vậy sắc mặt Giang Bắc Phi lập tức khó coi.

Hắn là bang chủ Giang Dương bang, Giang Dương bang thành bộ dạng nửa sống nửa chết như hiện tại hắn cũng có trách nhiệm.

Cảm giác được tự mình nói sai, Trầm Trọng Minh vội vàng nói:

- Bang chủ ta không phải ý tứ này, ta muốn nói Phi Ưng bang không phải chúng ta có thể trêu vào, vấn đề này chúng ta phải mau chóng ứng phó.

Giang Bắc Phi thở dài một hơi nói:

- Khó đây, vấn đề này có thể lớn có thể nhỏ, xem Phi Ưng bang bên kia muốn nói như thế nào, hiện tại hắn bảo chúng ta cho câu trả lời, rõ ràng cho thấy muốn náo lớn, chuyện này khó xong việc.

Dương Đông hùng hùng hổ hổ nói:

- Tô Tín tiểu tử kia chỉ là tiểu bối giang hồ mà thôi, bây giờ lại cũng dám cưỡi lên đầu chúng ta, mụ nội nó đây là chuyện gì?

- Theo ta chúng ta mặc kệ hắn, ta thật sự muốn xem hắn quả thật dám vì chuyện này mà điều động lực lượng Phi Ưng bang dánh chúng ta hay không?

- Phi Ưng bang bọn chúng mạnh nhưng Giang Dương bang chúng ta không phải ăn chay! Cho dù muốn đánh nhau cũng phải đánh hắn răng rơi đầy đất!

- Đến lúc đó đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn tám trăm. Ta xem hắn làm sao đối mặt với cường địch Thanh Trúc bang.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook