Chương 422: Báo thù (2)
Phong Thất Nguyệt
28/05/2018
Bởi vì người hiền lành bị lấn biến thành ác nhân, Ôn Thanh Hòa bình thường nhìn trung thực nhu nhược nhưng không ngờ khi hắn hung ác lại khủng bố như vậy, quả thực còn ra tay hung ác hơn cả người trong ma đạo.
Nhìn thi thể không còn hình dạng nằm trên mặt đất, Ngũ Nguyên Đình cắn chặt hàm răng và nói:
“Ôn gia! Ta sẽ không chết không thôi với các ngươi.”
Thân thể vài tên võ giả trẻ tuổi run rẩy, đều lặng lẽ rời xa Ngũ Nguyên Đình vài bước.
Lúc này tại Ôn gia, Ôn Minh Ngự đang đi tới đi lui trong phòng khách, cảm giác nội tâm bồn chồn, không biết vì sao hôm nay tâm thần hắn không yên.
Lúc này lão quản gia Ôn gia đẩy cửa đi vào và hô lớn:
“Gia chủ không tốt! Thiếu gia đánh chết Tốn Phong kiếm phái Ngũ Thanh Vân!”
Ôn Minh Ngự lập tức kinh hãi:
“Ngươi nói cái gì? Điều đó không có khả năng! Ta biết rõ thực lực Thanh Hòa, hắn làm sao có thực lực giết Ngũ Thanh Vân?”
Lão quản gia lo lắng nói:
“Là thật! Hiện tại tin tức đã truyền khắp Trạch Châu phủ, vài tên võ giả thế lực khác trong Trạch Châu phủ đã nhìn thấy.”
Đúng lúc này vừa vặn Ôn Thanh Hòa cũng trở về Ôn gia, Ôn Minh Ngự nhìn thấy hắn toàn thân là máu liền lo lắng.
Quả nhiên Ôn Thanh Hòa đi vào và nói:
“Phụ thân, ta đã giết Ngũ Thanh Vân.”
Ôn Minh Ngự vẻ mặt không dám tin nói:
“Ngươi giết Ngũ Thanh Vân? Dùng thực lực ngươi muốn giết Ngũ Thanh Vân vô cùng khó khăn, chẳng lẽ ngươi dụng độc?”
Nếu như Ôn Thanh Hòa thật sự dùng độc giết Ngũ Thanh Vân thì có phiền toái lớn.
Trong tông môn chính đạo việc võ giả dùng độc giết người khác là chuyện cực kỳ trơ trẽn, trong tất cả thế lực trong thiên hạ, thế lực dám dùng độc quang minh chính đại chỉ có Xuyên Trung Đường Môn mà thôi.
Nhưng vấn đề là đệ tử Đường Môn từ xưa tới nay tính tình quái gở, người ta căn bản không quan tâm cái nhìn của người ngoài.
Nhưng Ôn gia bọn họ không giống, nếu như Ôn Thanh Hòa thật sự dụng độc giết Ngũ Thanh Vân, Ôn gia bọn họ không cách nào dừng chân tại Giang Nam đạo.
Ôn Thanh Hòa lắc lắc đầu nói:
“Ta không có dùng độc, ta chỉ dùng thực lực của mình giết hắn.”
Ôn Minh Ngự quát lớn:
“Ngươi tới bây giờ còn không nói thật? Dùng thực lực của ngươi có thể chính diện đánh chết Ngũ Thanh Vân?”
Ôn Thanh Hòa ủy khuất nói:
“Là thật, vị tiền bối cứu ta trên lôi đài lần trước truyền cho ta hay chiêu vũ kỹ, ta dùng hai chiêu vũ kỹ mới đánh chết Ngũ Thanh Vân.”
Nói xong Ôn Thanh Hòa trực tiếp thi triển Hận Cực Quyền trước mặt Ôn Minh Ngự, uy thế của quyền pháp làm Ôn Minh Ngự hoảng sợ.
“Ah!”
Ôn Minh Ngự thở dài một hơi.
Hắn không phải loại thái điểu mới ra đời như Ôn Thanh Hòa, đương nhiên hắn biết rõ trên đời này không có cơm trưa miễn phí.
Thức vũ kỹ kia còn mạnh hơn Đại Triền Ti Thủ của Ôn gia nhiều lắm, đối phương dễ dàng truyền nó cho Ôn Thanh Hòa, nếu như nói không có ý đồ gì, đánh chết Ôn Minh Ngự hắn cũng không tin.
Hiện tại biết rõ cũng đã muộn, Ngũ Thanh Vân cũng đã chết, cho dù biết thì làm thế nào?
Ôn Minh Ngự biết rõ hiện tại Ngũ Nguyên Đình muốn làm thế nào, hắn nhất định hận lập tức kéo Ôn gia chôn cùng con mình.
Ngũ Thanh Vân là nhi tử duy nhất của Ngũ Nguyên Đình, cũng là người nối nghiêp hắn bồi dưỡng hơn hai chục năm.
Ôn gia khác với Tốn Phong kiếm phái, dòng chính Ôn gia chỉ có một mạch Ôn Minh Ngự, có thể nói chỉ cần chi thứ Ôn gia không xuất hiện cường giả Nguyên Thần Cảnh, Ôn Thanh Hòa tương lai nhất định sẽ là Ôn gia chủ.
Tốn Phong kiếm phái là tông môn, cho nên yêu cầu với chưởng môn cực kỳ nghiêm khắc.
Ngũ Nguyên Đình nghĩ mọi cách giúp Ngũ gia hai đời làm chưởng môn Tốn Phong kiếm phái, cho nên lúc này mới xuất lực lượng lớn nhất bồi dưỡng Ngũ Thanh Vân, kết quả bây giờ lại bị Ôn Thanh Hòa giết, nội tam hắn tức giận có thể nghĩ.
Ôn Minh Ngự quyết định thật nhanh, hắn trực tiếp nói với Ôn Thanh Hòa:
“Thanh Hòa, thu thập hành lý đi, ngươi lập tức đi theo đại quản gia rời khỏi Giang Nam đạo.”
Ôn Thanh Hòa bất mãn nói:
“Vì cái gì?”
Ôn Minh Ngự thở dài nói:
“Ngũ Thanh Vân vừa chết, Tốn Phong kiếm phái khẳng định sẽ không chết không thôi với Ôn gia chúng ta, nhưng ta lại không thể giao ngươi ra, cho nên ngươi nhất định phải đi, đi càng xa càng tốt.”
“ Ôn gia làm sao bây giờ?”
Ôn Thanh Hòa hiện tại mới nghĩ tới Ngũ Thanh Vân lúc trước từng nói lời uy hiếp hắn.
Ngũ Thanh Vân vừa chết, Tốn Phong kiếm phái nhất định sẽ không chết không thôi với Ôn gia.
Khi đó hắn bị hận ý che mờ tâm trí nên không nghe được gì.
Huống hồ cho dù hắn nghe vào, dùng tâm cơ và lòng dạ của Ôn Thanh Hòa, hắn cũng không cho rằng Ôn gia kém Tốn Phong kiếm phái bao nhiêu, hắn sẽ giết kẻ đáng chết.
Nhìn thi thể không còn hình dạng nằm trên mặt đất, Ngũ Nguyên Đình cắn chặt hàm răng và nói:
“Ôn gia! Ta sẽ không chết không thôi với các ngươi.”
Thân thể vài tên võ giả trẻ tuổi run rẩy, đều lặng lẽ rời xa Ngũ Nguyên Đình vài bước.
Lúc này tại Ôn gia, Ôn Minh Ngự đang đi tới đi lui trong phòng khách, cảm giác nội tâm bồn chồn, không biết vì sao hôm nay tâm thần hắn không yên.
Lúc này lão quản gia Ôn gia đẩy cửa đi vào và hô lớn:
“Gia chủ không tốt! Thiếu gia đánh chết Tốn Phong kiếm phái Ngũ Thanh Vân!”
Ôn Minh Ngự lập tức kinh hãi:
“Ngươi nói cái gì? Điều đó không có khả năng! Ta biết rõ thực lực Thanh Hòa, hắn làm sao có thực lực giết Ngũ Thanh Vân?”
Lão quản gia lo lắng nói:
“Là thật! Hiện tại tin tức đã truyền khắp Trạch Châu phủ, vài tên võ giả thế lực khác trong Trạch Châu phủ đã nhìn thấy.”
Đúng lúc này vừa vặn Ôn Thanh Hòa cũng trở về Ôn gia, Ôn Minh Ngự nhìn thấy hắn toàn thân là máu liền lo lắng.
Quả nhiên Ôn Thanh Hòa đi vào và nói:
“Phụ thân, ta đã giết Ngũ Thanh Vân.”
Ôn Minh Ngự vẻ mặt không dám tin nói:
“Ngươi giết Ngũ Thanh Vân? Dùng thực lực ngươi muốn giết Ngũ Thanh Vân vô cùng khó khăn, chẳng lẽ ngươi dụng độc?”
Nếu như Ôn Thanh Hòa thật sự dùng độc giết Ngũ Thanh Vân thì có phiền toái lớn.
Trong tông môn chính đạo việc võ giả dùng độc giết người khác là chuyện cực kỳ trơ trẽn, trong tất cả thế lực trong thiên hạ, thế lực dám dùng độc quang minh chính đại chỉ có Xuyên Trung Đường Môn mà thôi.
Nhưng vấn đề là đệ tử Đường Môn từ xưa tới nay tính tình quái gở, người ta căn bản không quan tâm cái nhìn của người ngoài.
Nhưng Ôn gia bọn họ không giống, nếu như Ôn Thanh Hòa thật sự dụng độc giết Ngũ Thanh Vân, Ôn gia bọn họ không cách nào dừng chân tại Giang Nam đạo.
Ôn Thanh Hòa lắc lắc đầu nói:
“Ta không có dùng độc, ta chỉ dùng thực lực của mình giết hắn.”
Ôn Minh Ngự quát lớn:
“Ngươi tới bây giờ còn không nói thật? Dùng thực lực của ngươi có thể chính diện đánh chết Ngũ Thanh Vân?”
Ôn Thanh Hòa ủy khuất nói:
“Là thật, vị tiền bối cứu ta trên lôi đài lần trước truyền cho ta hay chiêu vũ kỹ, ta dùng hai chiêu vũ kỹ mới đánh chết Ngũ Thanh Vân.”
Nói xong Ôn Thanh Hòa trực tiếp thi triển Hận Cực Quyền trước mặt Ôn Minh Ngự, uy thế của quyền pháp làm Ôn Minh Ngự hoảng sợ.
“Ah!”
Ôn Minh Ngự thở dài một hơi.
Hắn không phải loại thái điểu mới ra đời như Ôn Thanh Hòa, đương nhiên hắn biết rõ trên đời này không có cơm trưa miễn phí.
Thức vũ kỹ kia còn mạnh hơn Đại Triền Ti Thủ của Ôn gia nhiều lắm, đối phương dễ dàng truyền nó cho Ôn Thanh Hòa, nếu như nói không có ý đồ gì, đánh chết Ôn Minh Ngự hắn cũng không tin.
Hiện tại biết rõ cũng đã muộn, Ngũ Thanh Vân cũng đã chết, cho dù biết thì làm thế nào?
Ôn Minh Ngự biết rõ hiện tại Ngũ Nguyên Đình muốn làm thế nào, hắn nhất định hận lập tức kéo Ôn gia chôn cùng con mình.
Ngũ Thanh Vân là nhi tử duy nhất của Ngũ Nguyên Đình, cũng là người nối nghiêp hắn bồi dưỡng hơn hai chục năm.
Ôn gia khác với Tốn Phong kiếm phái, dòng chính Ôn gia chỉ có một mạch Ôn Minh Ngự, có thể nói chỉ cần chi thứ Ôn gia không xuất hiện cường giả Nguyên Thần Cảnh, Ôn Thanh Hòa tương lai nhất định sẽ là Ôn gia chủ.
Tốn Phong kiếm phái là tông môn, cho nên yêu cầu với chưởng môn cực kỳ nghiêm khắc.
Ngũ Nguyên Đình nghĩ mọi cách giúp Ngũ gia hai đời làm chưởng môn Tốn Phong kiếm phái, cho nên lúc này mới xuất lực lượng lớn nhất bồi dưỡng Ngũ Thanh Vân, kết quả bây giờ lại bị Ôn Thanh Hòa giết, nội tam hắn tức giận có thể nghĩ.
Ôn Minh Ngự quyết định thật nhanh, hắn trực tiếp nói với Ôn Thanh Hòa:
“Thanh Hòa, thu thập hành lý đi, ngươi lập tức đi theo đại quản gia rời khỏi Giang Nam đạo.”
Ôn Thanh Hòa bất mãn nói:
“Vì cái gì?”
Ôn Minh Ngự thở dài nói:
“Ngũ Thanh Vân vừa chết, Tốn Phong kiếm phái khẳng định sẽ không chết không thôi với Ôn gia chúng ta, nhưng ta lại không thể giao ngươi ra, cho nên ngươi nhất định phải đi, đi càng xa càng tốt.”
“ Ôn gia làm sao bây giờ?”
Ôn Thanh Hòa hiện tại mới nghĩ tới Ngũ Thanh Vân lúc trước từng nói lời uy hiếp hắn.
Ngũ Thanh Vân vừa chết, Tốn Phong kiếm phái nhất định sẽ không chết không thôi với Ôn gia.
Khi đó hắn bị hận ý che mờ tâm trí nên không nghe được gì.
Huống hồ cho dù hắn nghe vào, dùng tâm cơ và lòng dạ của Ôn Thanh Hòa, hắn cũng không cho rằng Ôn gia kém Tốn Phong kiếm phái bao nhiêu, hắn sẽ giết kẻ đáng chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.