Chương 285: Bí Mật Của Duẫn Tịch
Phong Thất Nguyệt
28/05/2018
Duẫn Tịch đến Minh Nguyệt kiếm phái, Lý Phôi và Lưu Hạo không đi theo, bọn họ chỉ đứng bên ngoài sơn môn Minh Nguyệt kiếm phái.
Tô Tín bảo bọn họ giám thị Duẫn Tịch chẳng qua là muốn tạo áp lực lên Duẫn Tịch một chút mà thôi.
Về phần hắn muốn làm gì Tô Tín đều đã phân phó, hai người bọn họ không cần ngăn cản, cứ mặc hắn yên tâm lớn mật hành động, Tô Tín cũng muốn xem có bao nhiêu nhân tố không ổn định trong Giang Nam đạo.
Mà lúc này trong Minh Nguyệt kiếm phái, sau khi biết Duẫn Tịch đến tìm hiểu tin tức, chưởng môn Lâm Vô Phong tu vi Hóa Thần cảnh của Minh Nguyệt kiếm phái tự mình nghênh đón, khách khí dẫn Duẫn Tịch vào trong phòng nghị sự tông môn.
Với uy danh Lục Phiến môn Giang Nam đạo tại Giang Nam đạo hiện tại, một vị tổng bộ đầu châu phủ Thần Cung cảnh cũng đáng cho bọn họ lễ ngộ, càng không cần nói là đệ tử của tứ đại thần bộ “Cửu Dực Hỏa Hoàng” Lưu Phượng Vũ.
Lâm Vô Phong bảo đệ tử dâng trà mời Duẫn Tịch, hắn cười nói:
- Không biết Duẫn đại nhân tới tiểu tông môn như Minh Nguyệt kiếm phái ta có chuyện gì hay không?
Duẫn Tịch uống một ngụm trà rồi nói:
- Lâm chưởng môn cũng không nên tự coi nhẹ mình, Minh Nguyệt kiếm phái ngươi mà gọi là tiểu tông môn, cả Giang Nam đạo cũng chỉ có Tiêu gia mới xứng gọi là đại tông môn mà thôi.
Duẫn Tịch đặt chén trà xuống, thần sắc nghiêm túc nói:
- Lâm chưởng môn, ngươi cũng biết thân phận ta, ta chính là tuần sát sứ tổng bộ Lục Phiến môn phái tới, trong đó trách nhiệm chủ yếu của ta chính là giám sát tổng bộ đầu một đạo có làm ra chuyện vi phạm kỷ cương hay không.
- Những việc này ta có khả năng không biết nhưng Lâm chưởng môn ngươi là người Giang Nam đạo, không biết ngươi thấy Lục Phiến môn Giang Nam đạo thế nào?
- Lâm chưởng môn không cần sợ, có vấn đề gì, ngươi cứ việc nói ra đi, ta khẳng định sẽ phản ánh lên cấp trên giúp ngươi, tuyệt đối sẽ không dung túng những người làm xằng bậy tại Giang Nam đạo.
Nụ cười trên mặt Lâm Vô Phong dần dần biến mất, hắn hiểu ý của Duẫn Tịch, vị tuần sát sứ Lục Phiến môn muốn kéo hắn đi đối phó Tô Tín, Lâm Vô Phong lập tức cảm thấy dở khóc dở cười.
Nếu là lúc bình thường, hắn là người võ lâm sẽ cam tâm tình nguyện nhìn thấy Lục Phiến môn nội đấu.
Nhưng vấn đề là việc này lại liên quan đến mình, Lâm Vô Phong không cười nổi.
Mục đích Duẫn Tịch tới nơi này, chỉ cần không phải kẻ đần đều có thể nhìn ra, giúp đỡ hắn đối địch với Tô Tín khác gì chán sống?
Duẫn Tịch địa vị lớn, là tuấn sát sứ Lục Phiến môn, quan chức tương đương với tổng bộ đầu một đạo, hơn nữa bản thân hắn là đệ tử của một trong tứ đại thần bộ “Cửu Dực Hỏa Hoàng” Lưu Phượng Vũ, nhưng việc này có liên quan gì với hắn chứ?
Duẫn Tịch vốn có thế lực tại tổng bộ Lục Phiến môn nhưng hắn không có khả năng mời Lưu Phượng Vũ đến diệt tông môn nhất lưu.
Nhưng Tô Tín thì khác, dùng thủ đoạn tàn nhẫn của Tô Tín, nếu mình dám đối địch với hắn, nói không chừng Minh Nguyệt kiếm phái ngày hôm sau sẽ trở thành lịch sử.
Bởi vì sự kiện Tốn Phong kiếm phái làm cho Lâm Vô Phong phê bình kín đáo nhưng Tốn Phong kiếm phái chỉ có giao hảo với Minh Nguyệt kiếm phái mà thôi, cũng không phải nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.
Nếu vì ân oán nhỏ lúc trước đi đối địch với Tô Tín, vậy Lâm Vô Phong hắn không cần làm chưởng môn nhiều năm như vậy.
Cho nên đối mặt Duẫn Tịch ám chỉ, Lâm Vô Phong giả ngu nói:
- Duẫn đại nhân xin yên tâm, Tô đại nhân thống lĩnh Lục Phiến môn Giang Nam đạo không có sai lầm gì, võ lâm Giang Nam đạo không ai oán thán, tuyệt đối không có tính huống như Duẫn đại nhân nói.
Duẫn Tịch biến sắc, hắn âm trầm nói:
- Lâm chưởng môn ngươi cần phải nghĩ kỹ, cơ hội chỉ có một lần, ngươi giúp ta, ta có thể cam đoan lợi ích của Minh Nguyệt kiếm phái tại Giang Nam đạo.
Lâm Vô Phong cười ha hả nói:
- Minh Nguyệt kiếm phái chỉ là tiểu tông môn nhị lưu mà thôi, không chịu nổi giày vò như vậy, tại hạ tâm lĩnh hảo ý Duẫn đại nhân, ta đi an bài tiệc rượu mời Duẫn đại nhân dùng cơm tẩy trần.
- Không cần, tại hạ còn có công vụ trên người, không phiền toái Lâm chưởng môn.
Sắc mặt Duẫn Tịch khó coi chắp tay cáo từ, hắn nói xong trực tiếp rời đi.
Nhìn bóng lưng Duẫn Tịch rời đi, ánh mắt Lâm Vô Phong lộ ra vẻ khinh thường nói:
- Hắn cho rằng mình là Tô Tín, còn dám một thân một mình chơi xiếc hợp tung liên hoành?
Đương gia thế lực võ lâm vô cùng cẩn thận, không nắm chắc vạn toàn, bọn họ sẽ không cầm thân gia tính mạng của mình ra quyết định.
Phải biết rằng lúc trước Ôn gia liên hợp với Tô Tín là vì Tô Tín dùng độc kế bức Ôn gia vào đường cùng, lúc này Ôn gia mới liên thủ với Tô Tín.
Hiện tại Duẫn Tịch ngươi muốn bằng vào miệng lưỡi bảo Minh Nguyệt kiếm phái ta cùng ngươi đối kháng Tô Tín, ngươi quá xem thường ta rồi.
Lúc này bên ngoài sơn môn Minh Nguyệt kiếm phái, Lưu Hạo nhìn Duẫn Tịch một mình một người đi xuống núi liền cười mỉa mai:
- Duẫn đại nhân, Lâm chưởng môn không mời ngươi ăn cơm sao?
Duẫn Tịch mặt đen không phản ứng với hắn, ngay sau đó lại có đến vài tông môn nhưng kết quả lại giống Minh Nguyệt kiếm phái, không phải giả vờ ngây ngốc chính là trực tiếp cự tuyệt.
Giang Nam đạo hiện tại có quy củ mới, là quy củ do Tô Tín định ra.
Cho dù nương theo quy củ mới sinh ra đã chết không ít người nhưng chí ít thế lực võ lâm khác cũng không cảm thấy lợi ích của mình bị hao tổn, ngược lại tông môn còn đạt được chỗ tốt.
Kể từ đó có ai ăn no không có việc gì làm đi chọc Tô Tín?
Thời gian một ngày, Duẫn Tịch mũi dính đầy tro bụi, hiện tại hắn mới biết “hái quả đào” cũng không dễ dàng.
Chỉ dùng thời gian chưa tới nửa năm, Tô Tín đã tạo ra uy thế như vậy tại Giang Nam đạo làm cho Duẫn Tịch kinh hãi không thôi.
Hiện tại Duẫn Tịch rất bi ai, những bộ khoái Lục Phiến môn Giang Nam đạo không cần phải nghĩ, trải qua chuyện Tô Tín giết gà dọa khỉ ngày hôm qua căn bản không khả năng đứng về phía mình.
Duẫn Tịch cũng thử qua tất cả tông môn võ lâm Giang Nam đạo, đám gia hỏa đều không cho rằng Duẫn Tịch có thể thắng trong trận đấu với Tô Tín, liên tục giả vờ ngây ngốc hoặc trực tiếp cự tuyệt.
Duẫn Tịch đến Giang Nam đạo là vì đoạt quyền, như vậy rất tốt, hắn không đoạt được một chút quyền lực nào, ngược lại bản thân còn bị Tô Tín tước quyền lực, có thể nói cái gọi là “tuần sát sứ” của hắn thật sự chỉ có quyền lợi điều tra mà thôi.
Hắn bây giờ còn có thể làm gì? Xin sư phụ giúp đỡ? Không chừng Lưu Phượng Vũ sẽ phế hắn.
Duẫn Tịch cũng nghe nói qua đấu tranh trong cao tầng Lục Phiến môn, bởi vì Thiết Ngạo bị thương bế quan, Lưu Phượng Vũ phải đấu tranh kịch liệt mới có được vị trí tuần sát sứ cho hắn, còn có thể quang minh chính đại được phái tới Giang Nam đạo đoạt quyền.
Nhưng làm thế đã là hạn độ lớn nhất, nếu như làm quá đáng một chút, chọc Thiết gia tức giận thì không ai có kết cục tốt.
Phí nhiều khí lực lớn như vậy mới tranh thủ được chức vị tuần sát sứ, kết quả Duẫn Tịch lại làm hỏng chuyện, chờ sau khi hắn trở lại tổng bộ Lục Phiến môn sẽ nhận kết quả không tốt.
Sư phụ hắn không chỉ có một đệ tử như hắn, có không ít người đang đứng sau chờ đạp lên hắn thượng vị đấy.
Vào lúc nội tâm Duẫn Tịch đang buồn rầu, bỗng nhiên trong phòng có giọng nói vang lên, hắn ngẩng đầu lên phát hiện trong phòng có thêm hai người, nhìn thấy tướng mạo hai người kia thì nội tâm hắn ngạc nhiên không nhỏ.
Hai người này một người trung niên với tướng mạo đường hoàng, ba chòm râu dài dưới cằm.
Tên thanh niên còn lại tướng mạo chừng ba mươi, dung mạo bình thường, đôi tay hắn óng ánh như bảo thạch.
Nếu như Tô Tín có mặt ở nơi này, hắn nhất định sẽ rất quen thuộc, bởi vì hai người này chính là hoàng tộc dư nghiệt Ngô quốc: Giang Hạc Lưu và Nhạc Thanh Bình!
Nhìn thấy hai người này, Duẫn Tịch cả kinh nhưng kiềm lòng không kêu lên:
- Hiện tại cả Giang Nam đạo đang giới nghiêm, những mật thám đang âm thầm tra xét dư nghiệt Ngô quốc, bên ngoài còn có tâm phúc Tô Tín trông coi, các ngươi còn dám tới nơi này, các ngươi bị điên hay sao?
Giang Hạc Lưu thản nhiên nói:
- Yên tâm, chỉ bằng vào hai tiểu bối cảnh giới Tiên Thiên không thể phát hiện chúng ta.
Duẫn Tịch cau mày nói:
- Lý Phôi và Lưu Hạo không phát hiện được ngươi, nhưng mật thám Lục Phiến môn thì sao? Đừng nhìn bọn chúng không có ai bước vào trong Nguyên Thần cảnh, khứu giác của bọn họ rất nhạy cảm, gây chuyện không tốt còn liên lụy tới ta.
Sắc mặt Giang Hạc Lưu trầm xuống, hắn lạnh lùng nói:
- Hiện tại ngươi trách ta sao? Duẫn Tịch, làm người phải tự biết cảm ơn, nếu lúc trước không có chúng ta trợ giúp, đời này ngươi cao lắm chỉ làm được tiểu bộ khoái Lục Phiến môn mà thôi.
- Lúc này trở thành đệ tử một trong tứ đại thần bộ Lưu Phượng Vũ, có vị trí tuần sát sứ sánh ngang tổng bộ đầu Lục Phiến môn một đạo, đừng quên tất cả là ai cho ngươi.
Nghe Giang Hạc Lưu nói như thế, sắc mặt Duẫn Tịch âm trầm bất định, hắn im lặng nửa ngày rồi nói:
- Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?
Sắc mặt Giang Hạc Lưu trở nên thản nhiên, nói:
- Rất đơn giản, chúng ta đến đây giúp ngươi.
- Giúp ta?
Duẫn Tịch cau mày không thôi.
Giang Hạc Lưu cười lạnh nói:
- Như thế nào, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi hiện tại không cần trợ giúp sao?
- Với uy vọng Tô Tín tại Lục Phiến môn Giang Nam đạo hiện tại, ngươi căn bản không có một chút khả năng đoạt quyền từ trong tay hắn.
- Ngươi có đi khắp toàn bộ Giang Nam đạo hiện tại cũng không nắm được chút quyền lợi nào trong tay, chúng ta không giúp ngươi, ngươi chuẩn bị bàn giao với Lưu Phượng Vũ thế nào?
Duẫn Tịch tức giận nói:
- Các ngươi có ý định giúp ta như thế nào? Đừng quên thân phận các ngươi hiện tại, chỉ cần các ngươi dám mạo hiểm xuất đầu, triều đình sẽ phát động tất cả sức mạnh tại Giang Nam đạo đuổi bắt các ngươi.
Giang Hạc Lưu nhìn vào mặt mình, tướng mạo hắn từ trung niên biến thành thanh niên ưu nhã lễ độ.
Nhạc Thanh Bình cũng biến hóa, tướng mạo bình thường của hắn lúc này biến thành một người anh tuấn, diện mạo khác hẳn lúc trước.
Duẫn Tịch thân là truy phong tuần bổ Lục Phiến môn, hắn có thân phận hiện tại cũng không phải dựa vào tranh quyền đoạt lợi mà có, bản thân hắn cũng có một ít tài năng làm truy phong tuần bổ, điểm này không thể giả tạo mà có.
Ví dụ như hiện tại hắn liếc mắt nhìn Giang Hạc Lưu và Nhạc Thanh Bình giả dạng thành ai.
- Một trong năm trang chủ Nhân Nghĩa trang, phó minh chủ Tam Giang Thuỷ Bộ Phần Hỏa Gao Long Đái Vạn Xuân.
- Bài danh hai mươi ba Nhân Bảng thế hệ trước, nghĩa tử Đái Vạn Xuân Cầm Long Thủ Phương Khiếu Vân.
Duẫn Tịch nói ra hai cái tên, trên mặt hắn vẫn còn kinh hãi không thôi.
Giang Hạc Lưu và Nhạc Thanh Bình cũng quá lớn mật rồi, hai vị này đến bây giờ vẫn còn sống rất tốt, không ngờ hai người dám thay đổi tướng mạo thành bọn họ.
Tô Tín bảo bọn họ giám thị Duẫn Tịch chẳng qua là muốn tạo áp lực lên Duẫn Tịch một chút mà thôi.
Về phần hắn muốn làm gì Tô Tín đều đã phân phó, hai người bọn họ không cần ngăn cản, cứ mặc hắn yên tâm lớn mật hành động, Tô Tín cũng muốn xem có bao nhiêu nhân tố không ổn định trong Giang Nam đạo.
Mà lúc này trong Minh Nguyệt kiếm phái, sau khi biết Duẫn Tịch đến tìm hiểu tin tức, chưởng môn Lâm Vô Phong tu vi Hóa Thần cảnh của Minh Nguyệt kiếm phái tự mình nghênh đón, khách khí dẫn Duẫn Tịch vào trong phòng nghị sự tông môn.
Với uy danh Lục Phiến môn Giang Nam đạo tại Giang Nam đạo hiện tại, một vị tổng bộ đầu châu phủ Thần Cung cảnh cũng đáng cho bọn họ lễ ngộ, càng không cần nói là đệ tử của tứ đại thần bộ “Cửu Dực Hỏa Hoàng” Lưu Phượng Vũ.
Lâm Vô Phong bảo đệ tử dâng trà mời Duẫn Tịch, hắn cười nói:
- Không biết Duẫn đại nhân tới tiểu tông môn như Minh Nguyệt kiếm phái ta có chuyện gì hay không?
Duẫn Tịch uống một ngụm trà rồi nói:
- Lâm chưởng môn cũng không nên tự coi nhẹ mình, Minh Nguyệt kiếm phái ngươi mà gọi là tiểu tông môn, cả Giang Nam đạo cũng chỉ có Tiêu gia mới xứng gọi là đại tông môn mà thôi.
Duẫn Tịch đặt chén trà xuống, thần sắc nghiêm túc nói:
- Lâm chưởng môn, ngươi cũng biết thân phận ta, ta chính là tuần sát sứ tổng bộ Lục Phiến môn phái tới, trong đó trách nhiệm chủ yếu của ta chính là giám sát tổng bộ đầu một đạo có làm ra chuyện vi phạm kỷ cương hay không.
- Những việc này ta có khả năng không biết nhưng Lâm chưởng môn ngươi là người Giang Nam đạo, không biết ngươi thấy Lục Phiến môn Giang Nam đạo thế nào?
- Lâm chưởng môn không cần sợ, có vấn đề gì, ngươi cứ việc nói ra đi, ta khẳng định sẽ phản ánh lên cấp trên giúp ngươi, tuyệt đối sẽ không dung túng những người làm xằng bậy tại Giang Nam đạo.
Nụ cười trên mặt Lâm Vô Phong dần dần biến mất, hắn hiểu ý của Duẫn Tịch, vị tuần sát sứ Lục Phiến môn muốn kéo hắn đi đối phó Tô Tín, Lâm Vô Phong lập tức cảm thấy dở khóc dở cười.
Nếu là lúc bình thường, hắn là người võ lâm sẽ cam tâm tình nguyện nhìn thấy Lục Phiến môn nội đấu.
Nhưng vấn đề là việc này lại liên quan đến mình, Lâm Vô Phong không cười nổi.
Mục đích Duẫn Tịch tới nơi này, chỉ cần không phải kẻ đần đều có thể nhìn ra, giúp đỡ hắn đối địch với Tô Tín khác gì chán sống?
Duẫn Tịch địa vị lớn, là tuấn sát sứ Lục Phiến môn, quan chức tương đương với tổng bộ đầu một đạo, hơn nữa bản thân hắn là đệ tử của một trong tứ đại thần bộ “Cửu Dực Hỏa Hoàng” Lưu Phượng Vũ, nhưng việc này có liên quan gì với hắn chứ?
Duẫn Tịch vốn có thế lực tại tổng bộ Lục Phiến môn nhưng hắn không có khả năng mời Lưu Phượng Vũ đến diệt tông môn nhất lưu.
Nhưng Tô Tín thì khác, dùng thủ đoạn tàn nhẫn của Tô Tín, nếu mình dám đối địch với hắn, nói không chừng Minh Nguyệt kiếm phái ngày hôm sau sẽ trở thành lịch sử.
Bởi vì sự kiện Tốn Phong kiếm phái làm cho Lâm Vô Phong phê bình kín đáo nhưng Tốn Phong kiếm phái chỉ có giao hảo với Minh Nguyệt kiếm phái mà thôi, cũng không phải nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.
Nếu vì ân oán nhỏ lúc trước đi đối địch với Tô Tín, vậy Lâm Vô Phong hắn không cần làm chưởng môn nhiều năm như vậy.
Cho nên đối mặt Duẫn Tịch ám chỉ, Lâm Vô Phong giả ngu nói:
- Duẫn đại nhân xin yên tâm, Tô đại nhân thống lĩnh Lục Phiến môn Giang Nam đạo không có sai lầm gì, võ lâm Giang Nam đạo không ai oán thán, tuyệt đối không có tính huống như Duẫn đại nhân nói.
Duẫn Tịch biến sắc, hắn âm trầm nói:
- Lâm chưởng môn ngươi cần phải nghĩ kỹ, cơ hội chỉ có một lần, ngươi giúp ta, ta có thể cam đoan lợi ích của Minh Nguyệt kiếm phái tại Giang Nam đạo.
Lâm Vô Phong cười ha hả nói:
- Minh Nguyệt kiếm phái chỉ là tiểu tông môn nhị lưu mà thôi, không chịu nổi giày vò như vậy, tại hạ tâm lĩnh hảo ý Duẫn đại nhân, ta đi an bài tiệc rượu mời Duẫn đại nhân dùng cơm tẩy trần.
- Không cần, tại hạ còn có công vụ trên người, không phiền toái Lâm chưởng môn.
Sắc mặt Duẫn Tịch khó coi chắp tay cáo từ, hắn nói xong trực tiếp rời đi.
Nhìn bóng lưng Duẫn Tịch rời đi, ánh mắt Lâm Vô Phong lộ ra vẻ khinh thường nói:
- Hắn cho rằng mình là Tô Tín, còn dám một thân một mình chơi xiếc hợp tung liên hoành?
Đương gia thế lực võ lâm vô cùng cẩn thận, không nắm chắc vạn toàn, bọn họ sẽ không cầm thân gia tính mạng của mình ra quyết định.
Phải biết rằng lúc trước Ôn gia liên hợp với Tô Tín là vì Tô Tín dùng độc kế bức Ôn gia vào đường cùng, lúc này Ôn gia mới liên thủ với Tô Tín.
Hiện tại Duẫn Tịch ngươi muốn bằng vào miệng lưỡi bảo Minh Nguyệt kiếm phái ta cùng ngươi đối kháng Tô Tín, ngươi quá xem thường ta rồi.
Lúc này bên ngoài sơn môn Minh Nguyệt kiếm phái, Lưu Hạo nhìn Duẫn Tịch một mình một người đi xuống núi liền cười mỉa mai:
- Duẫn đại nhân, Lâm chưởng môn không mời ngươi ăn cơm sao?
Duẫn Tịch mặt đen không phản ứng với hắn, ngay sau đó lại có đến vài tông môn nhưng kết quả lại giống Minh Nguyệt kiếm phái, không phải giả vờ ngây ngốc chính là trực tiếp cự tuyệt.
Giang Nam đạo hiện tại có quy củ mới, là quy củ do Tô Tín định ra.
Cho dù nương theo quy củ mới sinh ra đã chết không ít người nhưng chí ít thế lực võ lâm khác cũng không cảm thấy lợi ích của mình bị hao tổn, ngược lại tông môn còn đạt được chỗ tốt.
Kể từ đó có ai ăn no không có việc gì làm đi chọc Tô Tín?
Thời gian một ngày, Duẫn Tịch mũi dính đầy tro bụi, hiện tại hắn mới biết “hái quả đào” cũng không dễ dàng.
Chỉ dùng thời gian chưa tới nửa năm, Tô Tín đã tạo ra uy thế như vậy tại Giang Nam đạo làm cho Duẫn Tịch kinh hãi không thôi.
Hiện tại Duẫn Tịch rất bi ai, những bộ khoái Lục Phiến môn Giang Nam đạo không cần phải nghĩ, trải qua chuyện Tô Tín giết gà dọa khỉ ngày hôm qua căn bản không khả năng đứng về phía mình.
Duẫn Tịch cũng thử qua tất cả tông môn võ lâm Giang Nam đạo, đám gia hỏa đều không cho rằng Duẫn Tịch có thể thắng trong trận đấu với Tô Tín, liên tục giả vờ ngây ngốc hoặc trực tiếp cự tuyệt.
Duẫn Tịch đến Giang Nam đạo là vì đoạt quyền, như vậy rất tốt, hắn không đoạt được một chút quyền lực nào, ngược lại bản thân còn bị Tô Tín tước quyền lực, có thể nói cái gọi là “tuần sát sứ” của hắn thật sự chỉ có quyền lợi điều tra mà thôi.
Hắn bây giờ còn có thể làm gì? Xin sư phụ giúp đỡ? Không chừng Lưu Phượng Vũ sẽ phế hắn.
Duẫn Tịch cũng nghe nói qua đấu tranh trong cao tầng Lục Phiến môn, bởi vì Thiết Ngạo bị thương bế quan, Lưu Phượng Vũ phải đấu tranh kịch liệt mới có được vị trí tuần sát sứ cho hắn, còn có thể quang minh chính đại được phái tới Giang Nam đạo đoạt quyền.
Nhưng làm thế đã là hạn độ lớn nhất, nếu như làm quá đáng một chút, chọc Thiết gia tức giận thì không ai có kết cục tốt.
Phí nhiều khí lực lớn như vậy mới tranh thủ được chức vị tuần sát sứ, kết quả Duẫn Tịch lại làm hỏng chuyện, chờ sau khi hắn trở lại tổng bộ Lục Phiến môn sẽ nhận kết quả không tốt.
Sư phụ hắn không chỉ có một đệ tử như hắn, có không ít người đang đứng sau chờ đạp lên hắn thượng vị đấy.
Vào lúc nội tâm Duẫn Tịch đang buồn rầu, bỗng nhiên trong phòng có giọng nói vang lên, hắn ngẩng đầu lên phát hiện trong phòng có thêm hai người, nhìn thấy tướng mạo hai người kia thì nội tâm hắn ngạc nhiên không nhỏ.
Hai người này một người trung niên với tướng mạo đường hoàng, ba chòm râu dài dưới cằm.
Tên thanh niên còn lại tướng mạo chừng ba mươi, dung mạo bình thường, đôi tay hắn óng ánh như bảo thạch.
Nếu như Tô Tín có mặt ở nơi này, hắn nhất định sẽ rất quen thuộc, bởi vì hai người này chính là hoàng tộc dư nghiệt Ngô quốc: Giang Hạc Lưu và Nhạc Thanh Bình!
Nhìn thấy hai người này, Duẫn Tịch cả kinh nhưng kiềm lòng không kêu lên:
- Hiện tại cả Giang Nam đạo đang giới nghiêm, những mật thám đang âm thầm tra xét dư nghiệt Ngô quốc, bên ngoài còn có tâm phúc Tô Tín trông coi, các ngươi còn dám tới nơi này, các ngươi bị điên hay sao?
Giang Hạc Lưu thản nhiên nói:
- Yên tâm, chỉ bằng vào hai tiểu bối cảnh giới Tiên Thiên không thể phát hiện chúng ta.
Duẫn Tịch cau mày nói:
- Lý Phôi và Lưu Hạo không phát hiện được ngươi, nhưng mật thám Lục Phiến môn thì sao? Đừng nhìn bọn chúng không có ai bước vào trong Nguyên Thần cảnh, khứu giác của bọn họ rất nhạy cảm, gây chuyện không tốt còn liên lụy tới ta.
Sắc mặt Giang Hạc Lưu trầm xuống, hắn lạnh lùng nói:
- Hiện tại ngươi trách ta sao? Duẫn Tịch, làm người phải tự biết cảm ơn, nếu lúc trước không có chúng ta trợ giúp, đời này ngươi cao lắm chỉ làm được tiểu bộ khoái Lục Phiến môn mà thôi.
- Lúc này trở thành đệ tử một trong tứ đại thần bộ Lưu Phượng Vũ, có vị trí tuần sát sứ sánh ngang tổng bộ đầu Lục Phiến môn một đạo, đừng quên tất cả là ai cho ngươi.
Nghe Giang Hạc Lưu nói như thế, sắc mặt Duẫn Tịch âm trầm bất định, hắn im lặng nửa ngày rồi nói:
- Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?
Sắc mặt Giang Hạc Lưu trở nên thản nhiên, nói:
- Rất đơn giản, chúng ta đến đây giúp ngươi.
- Giúp ta?
Duẫn Tịch cau mày không thôi.
Giang Hạc Lưu cười lạnh nói:
- Như thế nào, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi hiện tại không cần trợ giúp sao?
- Với uy vọng Tô Tín tại Lục Phiến môn Giang Nam đạo hiện tại, ngươi căn bản không có một chút khả năng đoạt quyền từ trong tay hắn.
- Ngươi có đi khắp toàn bộ Giang Nam đạo hiện tại cũng không nắm được chút quyền lợi nào trong tay, chúng ta không giúp ngươi, ngươi chuẩn bị bàn giao với Lưu Phượng Vũ thế nào?
Duẫn Tịch tức giận nói:
- Các ngươi có ý định giúp ta như thế nào? Đừng quên thân phận các ngươi hiện tại, chỉ cần các ngươi dám mạo hiểm xuất đầu, triều đình sẽ phát động tất cả sức mạnh tại Giang Nam đạo đuổi bắt các ngươi.
Giang Hạc Lưu nhìn vào mặt mình, tướng mạo hắn từ trung niên biến thành thanh niên ưu nhã lễ độ.
Nhạc Thanh Bình cũng biến hóa, tướng mạo bình thường của hắn lúc này biến thành một người anh tuấn, diện mạo khác hẳn lúc trước.
Duẫn Tịch thân là truy phong tuần bổ Lục Phiến môn, hắn có thân phận hiện tại cũng không phải dựa vào tranh quyền đoạt lợi mà có, bản thân hắn cũng có một ít tài năng làm truy phong tuần bổ, điểm này không thể giả tạo mà có.
Ví dụ như hiện tại hắn liếc mắt nhìn Giang Hạc Lưu và Nhạc Thanh Bình giả dạng thành ai.
- Một trong năm trang chủ Nhân Nghĩa trang, phó minh chủ Tam Giang Thuỷ Bộ Phần Hỏa Gao Long Đái Vạn Xuân.
- Bài danh hai mươi ba Nhân Bảng thế hệ trước, nghĩa tử Đái Vạn Xuân Cầm Long Thủ Phương Khiếu Vân.
Duẫn Tịch nói ra hai cái tên, trên mặt hắn vẫn còn kinh hãi không thôi.
Giang Hạc Lưu và Nhạc Thanh Bình cũng quá lớn mật rồi, hai vị này đến bây giờ vẫn còn sống rất tốt, không ngờ hai người dám thay đổi tướng mạo thành bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.