Chương 1119: Các ngươi cũng tính là võ giả? (1)
Phong Thất Nguyệt
30/05/2018
Trước kia bọn họ đã nhìn thấy trong bích họa, những phiến đá ngọc trắng này là từ trên trời rơi xuống, nó có quan hệ với cánh cửa thần bí khi Nhân hoàng tiến vào.
Lúc này hai mắt mọi người tỏa sáng và nhìn chằm chằm vào phiến đá.
Nhưng bọn họ lại buông tha phiến đá, những thây khô kia lại dùng ánh mắt tham lam nhìn đám người Tô Tín.
- Khặc khặc kiệt! Một đám tiểu bối Dương Thần Cảnh muốn đồ vật trong tay chúng ta? Không biết tự lượng sức mình! Nhưng cũng tốt, gần vạn năm qua chúng ta chưa từng nhìn thấy huyết thực tươi mới như vậy, thật hoài niệm cảm giác này ah.
Đám người Bắc Cực Tử Vi Đại Đế mở to mắt nhìn sang đám thây khô.
Gần vạn năm? Tiểu bối Dương Thần Cảnh? Những gia hỏa người không ra người, quỷ không ra quỷ này chính là cường giả Chân Vũ Cảnh của binh qua cửu bộ ngày xưa sao?
Nếu gọi đám người Bắc Cực Tử Vi Đại Đế là tiểu bối cũng chỉ có võ giả Chân Vũ Cảnh, những gia hỏa người không ra người, quỷ không ra quỷ này đã từng là cường giả Chân Vũ Cảnh?
Đương nhiên hấp dẫn mọi người nhất là ba chữ ‘ gần vạn năm ’, những kẻ này sống từ thời thượng cổ đến bây giờ?
Phải biết rằng cho dù là cường giả Chân Vũ Cảnh có thọ nguyên dài nhất cũng chỉ đạt năm trăm tuổi mà thôi, sống gần vạn năm, quả thật có thể gọi là vĩnh sinh.
Cảm giác được ánh mắt của đám người Bắc Cực Tử Vi Đại Đế nhìn vào phiến đá ngọc trắng trong tay của bọn họ, những thây khô kia lập tức cười lớn, tiếng cười tràn ngập ý mỉa mai.
- Chúng ta sống gần vạn năm, những tiểu bối các ngươi rất hâm mộ đúng không? Đáng tiếc các ngươi kém cảnh giới này rất xa.
- Chân Vũ lâm không, lục địa thần tiên, chỉ có đến cảnh giới này mới có tư cách đi truy tầm cảnh giới trường sinh.
Trên mặt tám thây khô không có chút biểu lộ nào nhưng lời bọn họ nói mang theo châm chọc nồng đậm.
- Đám con sâu cái kiến các ngươi cũng mưu toan ngấp nghé cánh giới này, hiện tại các ngươi chỉ xứng là huyết thực của chúng ta mà thôi!
- Đúng rồi, còn phải cảm tạ các ngươi mở cửa lớn Cửu Trọng Kiếm Các, về sau chúng ta sẽ có huyết thực không ngừng, khặc khặc khặc!
Vừa dứt lời, bất kể tám thây khô này hay những quái vật hình người kia đều lộ ra vẻ mặt tham lam, hiển nhiên bọn họ thật sự đối đãi với mọi người như đồ ăn.
- Con sâu cái kiến? Con sâu cái kiến chính thức sống tạm, nhưng các ngươi ah.
Tần Nghiễm Vương Diệt lắc đầu, ngữ khí đông cứng còn mang theo khinh thường nồng đậm.
Hắn nói chuyện không nhiều lắm nhưng những lời này lại nói ra tiếng lòng của phần đông võ giả Dương Thần Cảnh.
Tuy ban đầu bọn họ ngạc nhiên vì sao tám thây khô này có thể sống vạn năm lại đều là tồn tại Chân Vũ Cảnh.
Hiện tại bọn họ đã nghĩ thông suốt, đám người này sống tạm hậu thế cũng gọi là vĩnh sinh sao? Nhìn dáng vẻ của bọn họ hiện tại cũng xứng gọi là cường giả Chân Vũ Cảnh?
Ở nơi này cho dù là Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế hay Tần Nghiễm Vương Diệt, hoặc là đám người Hà Vô Sơn Hàn Đông Đình, các cường giả Dương Thần Cảnh đều trải qua chém giết trên giang hồ mới tới cảnh giới này, mỗi người đều có tâm cường giả.
Bọn họ đều có kiêu ngạo của mình, cho dù lúc trước bọn họ không hiểu tình hình, nhưng bọn họ lại có tự tin trong tình huống như vậy sẽ lựa chọn liều chết đánh cược một lần chứu không phải lựa chọn biến thành loại quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ sống tạm như thế, buông tha tôn nghiêm võ giả, dùng huyết thực đồng loại, cho dù sống vạn năm cũng chỉ là trò cười mà thôi.
Bắc Cực Tử Vi Đại Đế càng cười lạnh nói:
- Các ngươi cho rằng các ngươi còn là cường giả Chân Vũ Cảnh ngày xưa hay sao? Từ ngày các ngươi lựa chọn sống tạm hậu thế thì các ngươi đã không phải.
- Nhìn dáng vẻ các ngươi hiện tại xem, còn có khí thế cường giả Chân Vũ Cảnh hay sao?
Hiện tại bọn họ chẳng qua là một đám rác rưởi kéo dài hơi tàn mà thôi, loại tồn tại này đừng nói là Chân Vũ Cảnh, nói bọn họ là võ giả cũng đã sỉ nhục võ giả.
Những người khác gật gật đầu, hiển nhiên rất tán thành lời nói của Bắc Cực Tử Vi Đại Đế.
Thời gian có thể cải biến rất nhiều thứ, bọn họ không thể tưởng tượng được sinh hoạt vạn năm trước như thế nào, cũng không muốn suy nghĩ.
Nhưng bọn họ có thể khẳng định, thời gian vạn năm như vậy, trí nhớ thân là cường giả Chân Vũ Cảnh đã bị mài đi, hiện tại bọn họ chỉ là đám quái vật ăn thịt người mà thôi.
Bỗng nhiên tám thây khô bộc phát chấn động tinh thần lực khủng bố, uy áp cường đại hàng lâm, thân thể bọn họ đã tử vong, hiện tại đã biến thành một vật chứa, ngay cả nguyên thần cũng phải tạm thời lưu lại trong phiến đá ngọc trắng mới miễn cưỡng còn sống.
Dù sao bọn họ ngày xưa cũng là võ giả Chân Vũ Cảnh cho nên uy thế động thủ rất mạnh.
Chỉ có điều đám người Bắc Cực Tử Vi Đại Đế lại không sợ, trực tiếp ra tay với tám thây khô.
Hiện tại bọn họ vừa vặn có tám cường giả Dương Thần Cảnh cho nên mỗi người có thể đấu một người.
Lúc này hai mắt mọi người tỏa sáng và nhìn chằm chằm vào phiến đá.
Nhưng bọn họ lại buông tha phiến đá, những thây khô kia lại dùng ánh mắt tham lam nhìn đám người Tô Tín.
- Khặc khặc kiệt! Một đám tiểu bối Dương Thần Cảnh muốn đồ vật trong tay chúng ta? Không biết tự lượng sức mình! Nhưng cũng tốt, gần vạn năm qua chúng ta chưa từng nhìn thấy huyết thực tươi mới như vậy, thật hoài niệm cảm giác này ah.
Đám người Bắc Cực Tử Vi Đại Đế mở to mắt nhìn sang đám thây khô.
Gần vạn năm? Tiểu bối Dương Thần Cảnh? Những gia hỏa người không ra người, quỷ không ra quỷ này chính là cường giả Chân Vũ Cảnh của binh qua cửu bộ ngày xưa sao?
Nếu gọi đám người Bắc Cực Tử Vi Đại Đế là tiểu bối cũng chỉ có võ giả Chân Vũ Cảnh, những gia hỏa người không ra người, quỷ không ra quỷ này đã từng là cường giả Chân Vũ Cảnh?
Đương nhiên hấp dẫn mọi người nhất là ba chữ ‘ gần vạn năm ’, những kẻ này sống từ thời thượng cổ đến bây giờ?
Phải biết rằng cho dù là cường giả Chân Vũ Cảnh có thọ nguyên dài nhất cũng chỉ đạt năm trăm tuổi mà thôi, sống gần vạn năm, quả thật có thể gọi là vĩnh sinh.
Cảm giác được ánh mắt của đám người Bắc Cực Tử Vi Đại Đế nhìn vào phiến đá ngọc trắng trong tay của bọn họ, những thây khô kia lập tức cười lớn, tiếng cười tràn ngập ý mỉa mai.
- Chúng ta sống gần vạn năm, những tiểu bối các ngươi rất hâm mộ đúng không? Đáng tiếc các ngươi kém cảnh giới này rất xa.
- Chân Vũ lâm không, lục địa thần tiên, chỉ có đến cảnh giới này mới có tư cách đi truy tầm cảnh giới trường sinh.
Trên mặt tám thây khô không có chút biểu lộ nào nhưng lời bọn họ nói mang theo châm chọc nồng đậm.
- Đám con sâu cái kiến các ngươi cũng mưu toan ngấp nghé cánh giới này, hiện tại các ngươi chỉ xứng là huyết thực của chúng ta mà thôi!
- Đúng rồi, còn phải cảm tạ các ngươi mở cửa lớn Cửu Trọng Kiếm Các, về sau chúng ta sẽ có huyết thực không ngừng, khặc khặc khặc!
Vừa dứt lời, bất kể tám thây khô này hay những quái vật hình người kia đều lộ ra vẻ mặt tham lam, hiển nhiên bọn họ thật sự đối đãi với mọi người như đồ ăn.
- Con sâu cái kiến? Con sâu cái kiến chính thức sống tạm, nhưng các ngươi ah.
Tần Nghiễm Vương Diệt lắc đầu, ngữ khí đông cứng còn mang theo khinh thường nồng đậm.
Hắn nói chuyện không nhiều lắm nhưng những lời này lại nói ra tiếng lòng của phần đông võ giả Dương Thần Cảnh.
Tuy ban đầu bọn họ ngạc nhiên vì sao tám thây khô này có thể sống vạn năm lại đều là tồn tại Chân Vũ Cảnh.
Hiện tại bọn họ đã nghĩ thông suốt, đám người này sống tạm hậu thế cũng gọi là vĩnh sinh sao? Nhìn dáng vẻ của bọn họ hiện tại cũng xứng gọi là cường giả Chân Vũ Cảnh?
Ở nơi này cho dù là Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế hay Tần Nghiễm Vương Diệt, hoặc là đám người Hà Vô Sơn Hàn Đông Đình, các cường giả Dương Thần Cảnh đều trải qua chém giết trên giang hồ mới tới cảnh giới này, mỗi người đều có tâm cường giả.
Bọn họ đều có kiêu ngạo của mình, cho dù lúc trước bọn họ không hiểu tình hình, nhưng bọn họ lại có tự tin trong tình huống như vậy sẽ lựa chọn liều chết đánh cược một lần chứu không phải lựa chọn biến thành loại quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ sống tạm như thế, buông tha tôn nghiêm võ giả, dùng huyết thực đồng loại, cho dù sống vạn năm cũng chỉ là trò cười mà thôi.
Bắc Cực Tử Vi Đại Đế càng cười lạnh nói:
- Các ngươi cho rằng các ngươi còn là cường giả Chân Vũ Cảnh ngày xưa hay sao? Từ ngày các ngươi lựa chọn sống tạm hậu thế thì các ngươi đã không phải.
- Nhìn dáng vẻ các ngươi hiện tại xem, còn có khí thế cường giả Chân Vũ Cảnh hay sao?
Hiện tại bọn họ chẳng qua là một đám rác rưởi kéo dài hơi tàn mà thôi, loại tồn tại này đừng nói là Chân Vũ Cảnh, nói bọn họ là võ giả cũng đã sỉ nhục võ giả.
Những người khác gật gật đầu, hiển nhiên rất tán thành lời nói của Bắc Cực Tử Vi Đại Đế.
Thời gian có thể cải biến rất nhiều thứ, bọn họ không thể tưởng tượng được sinh hoạt vạn năm trước như thế nào, cũng không muốn suy nghĩ.
Nhưng bọn họ có thể khẳng định, thời gian vạn năm như vậy, trí nhớ thân là cường giả Chân Vũ Cảnh đã bị mài đi, hiện tại bọn họ chỉ là đám quái vật ăn thịt người mà thôi.
Bỗng nhiên tám thây khô bộc phát chấn động tinh thần lực khủng bố, uy áp cường đại hàng lâm, thân thể bọn họ đã tử vong, hiện tại đã biến thành một vật chứa, ngay cả nguyên thần cũng phải tạm thời lưu lại trong phiến đá ngọc trắng mới miễn cưỡng còn sống.
Dù sao bọn họ ngày xưa cũng là võ giả Chân Vũ Cảnh cho nên uy thế động thủ rất mạnh.
Chỉ có điều đám người Bắc Cực Tử Vi Đại Đế lại không sợ, trực tiếp ra tay với tám thây khô.
Hiện tại bọn họ vừa vặn có tám cường giả Dương Thần Cảnh cho nên mỗi người có thể đấu một người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.