Chương 746: Chém giết (2)
Phong Thất Nguyệt
30/05/2018
Nhưng vừa rồi bọn họ thấy cái gì? Đây chính là hai gã võ giả Hóa Thần Cảnh cùng giai với Tô Tín lại bị Tô Tín dùng thời gian nửa canh giờ giết như chém dưa thái rau, đây chính là việc quá kinh khủng.
Mặc dù nói Đường Cửu cũng có ra tay, Đường Cửu cũng có tác dụng lôi kéo, chính thức động thủ vẫn là Tô Tín.
Huống chi chẳng ai ngờ rằng, tán tu giang hồ Nam Cung Đình bình thường lại chính là tốp năm mươi Hắc bảng năm xưa, ‘ Huyết Ma đao ’ Nam Hi Hành giết đệ tử đích truyền Thiếu Lâm tự.
Một ít võ giả lớn tuổi đều nghe nói qua chuyện này, năm đó náo tương đối lớn.
Phải biết rằng số lượng đệ tử đích truyền Thiếu Lâm tự vốn rất thưa thớt, thật vất vả bồi dưỡng được một người có thể xuất sư lại bị người ta giết, Thiếu Lâm tự làm sao không giận?
Về sau hơn mười tên võ giả Nguyên Thần Cảnh Thiếu Lâm tự tới từ Giới Luật đường, La Hán đường, Đạt Ma viện xuất động hết nhưng không tìm ra hung thủ, không nghĩ tới hôm nay lại chết trong tay Tô Tín, Thiếu Lâm tự có nên cảm tạ Tô Tín không?
Dường như Thiếu Lâm tự cũng có thù oán với Tô Tín, đoán chừng rất không có khả năng.
Giải quyết xong hai người Khâu Lâm Quang, Tô Tín cũng không ngừng lại, hắn lập tức đi tới chỗ Đào Phi Báo chỗ Xuân Tuyết lâu.
Đã muốn lập uy, Tô Tín sẽ lập uy một lần duy nhất, lưu lại ấn tượng sâu sắc cho kẻ khác trong thành Thịnh Kinh.
Lúc này trong Xuân Tuyết lâu, Đào Phi Báo vừa uống rượu với Trần Thiên Chi vừa âm thầm không kiên nhẫn.
Hắn còn tưởng rằng Trần Thiên Chi gọi hắn tới đây là có chuyện quan trọng gì, không nghĩ tới Trần Thiên Chi vẫn lá mặt lá trái với hắn, nói ra một ít lời nói nhảm, đến bây giờ Đào Phi Báo vẫn không biết Trần Thiên Chi tìm hắn là muốn làm gì.
Hắn nhiều lần muốn đi nhưng lại bị Trần Thiên Chi cản lại, hết lần này tới lần khác hắn lại không nói chính sự, Đào Phi Báo có chút không kiên nhẫn.
Cuối cùng Đào Phi Báo thật sự không chịu được, hắn trực tiếp đặt chén rượu xuống hỏi:
- Hầu gia, ngươi tìm ta tới đây là muốn làm gì? Nếu ngươi không nói, ta thật phải đi.
Trần Thiên Chi vội vàng nói:
- Đào huynh gấp làm gì, hai người ta và ngươi đều là thủ hạ cộng sự Thái vương điện hạ, cho dù ngày bình thường có chút hiểu lầm, nhưng ngày sau sẽ làm thần tử chung một điện.
- Hiện tại hai chúng ta hảo hảo thân cận với nhau, ngươi cần gì phải xem Trần mỗ là người chỉ có hiệu quả và lợi ích?
Đào Phi Báo khó hiểu nhìn Trần Thiên Chi, hắn có ngu ngốc cũng không tin tưởng Trần Thiên Chi nói chuyện.
Còn thân hơn họ hàng gần, hắn mời mình tới Xuân Tuyết lâu uống rượu, không phải ly gián quan hệ giữa mình và đám người Khâu Lâm Quang đấy chứ?
Nếu thật là như vậy, Trần Thiên Chi cũng quá mức ngu ngốc rồi.
Vào lúc Trần Thiên Chi nghĩ nên dùng cái cớ gì kéo dài thời gian, cửa phòng của bọn họ bị người ta mở ra, Tô Tín dẫn theo một đám bộ khoái Lục Phiến đi tới.
Trần Thiên Chi thở ra một hơi, nhưng trên mặt lại quát lớn với Tô Tín:
- Tô Tín! Ngươi tới nơi này làm gì?
Đào Phi Báo cũng lạnh lùng nhìn Tô Tín, hắn cũng đã làm Thái vương điện hạ mất mặt một lần, còn muốn tới gây phiền toái cho bọn họ sao?
Tô Tín phất phất tay nói:
- Mời Long Hoa Hầu đứng sang một bên, nơi này không có chuyện của ngươi, bổn quan tới bắt tội phạm truy nã quan trọng.
Trần Thiên Chi lập tức hừ lạnh nói:
- Tô Tín ngươi có ý gì? Nơi này có ai là tội phạm quan trọng? Ngươi còn muốn truy nã ta hay sao?
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Đương nhiên không phải Hầu gia ngươi, mà là đạo phỉ dám cướp bóc vật tư của triều đình!
Tô Tín đưa mắt nhìn sang Đào Phi Báo, cười lạnh nói:
- Sơn Nam đạo, đại đương gia Thiên Mục trại ‘ Hắc Sát Thần ’ Đào Phi Báo, đại danh đỉnh đỉnh ah.
- Tám năm trước triều đình chia tài nguyên tu luyện cho Lục Phiến Môn Sơn Nam đạo bị ngươi cướp đúng không?
- Quả nhiên Đào đại đương gia hảo khí phách, Thái Hành sơn trại không dám làm như vậy, ngươi lại dám động, ta phục dũng khí này của ngươi.
- Đào đại đương gia, đi ra lăn lộn luôn phải trả, ngươi động đồ vật của Lục Phiến Môn, hiện tại cũng tới thời điểm phải trả, đi với ta về tổng bộ Lục Phiến Môn một chuyến.
Đào Phi Báo biến sắc, hắn vừa muốn nói cái gì đó, chỉ thấy Tô Tín trực tiếp xông lên quát lên:
- Còn dám chống lại lệnh bắt? Ác đồ như thế, hôm nay bổn quan phải đánh chết ngươi tại chỗ!
Đào Phi Báo lập tức hiểu ra, những lời trước kia chỉ là cái cớ mà thôi, Tô Tín căn bản là không muốn cho hắn cơ hội giải thích, hắn căn bản chỉ muốn giết mình.
Mặc dù nói Đường Cửu cũng có ra tay, Đường Cửu cũng có tác dụng lôi kéo, chính thức động thủ vẫn là Tô Tín.
Huống chi chẳng ai ngờ rằng, tán tu giang hồ Nam Cung Đình bình thường lại chính là tốp năm mươi Hắc bảng năm xưa, ‘ Huyết Ma đao ’ Nam Hi Hành giết đệ tử đích truyền Thiếu Lâm tự.
Một ít võ giả lớn tuổi đều nghe nói qua chuyện này, năm đó náo tương đối lớn.
Phải biết rằng số lượng đệ tử đích truyền Thiếu Lâm tự vốn rất thưa thớt, thật vất vả bồi dưỡng được một người có thể xuất sư lại bị người ta giết, Thiếu Lâm tự làm sao không giận?
Về sau hơn mười tên võ giả Nguyên Thần Cảnh Thiếu Lâm tự tới từ Giới Luật đường, La Hán đường, Đạt Ma viện xuất động hết nhưng không tìm ra hung thủ, không nghĩ tới hôm nay lại chết trong tay Tô Tín, Thiếu Lâm tự có nên cảm tạ Tô Tín không?
Dường như Thiếu Lâm tự cũng có thù oán với Tô Tín, đoán chừng rất không có khả năng.
Giải quyết xong hai người Khâu Lâm Quang, Tô Tín cũng không ngừng lại, hắn lập tức đi tới chỗ Đào Phi Báo chỗ Xuân Tuyết lâu.
Đã muốn lập uy, Tô Tín sẽ lập uy một lần duy nhất, lưu lại ấn tượng sâu sắc cho kẻ khác trong thành Thịnh Kinh.
Lúc này trong Xuân Tuyết lâu, Đào Phi Báo vừa uống rượu với Trần Thiên Chi vừa âm thầm không kiên nhẫn.
Hắn còn tưởng rằng Trần Thiên Chi gọi hắn tới đây là có chuyện quan trọng gì, không nghĩ tới Trần Thiên Chi vẫn lá mặt lá trái với hắn, nói ra một ít lời nói nhảm, đến bây giờ Đào Phi Báo vẫn không biết Trần Thiên Chi tìm hắn là muốn làm gì.
Hắn nhiều lần muốn đi nhưng lại bị Trần Thiên Chi cản lại, hết lần này tới lần khác hắn lại không nói chính sự, Đào Phi Báo có chút không kiên nhẫn.
Cuối cùng Đào Phi Báo thật sự không chịu được, hắn trực tiếp đặt chén rượu xuống hỏi:
- Hầu gia, ngươi tìm ta tới đây là muốn làm gì? Nếu ngươi không nói, ta thật phải đi.
Trần Thiên Chi vội vàng nói:
- Đào huynh gấp làm gì, hai người ta và ngươi đều là thủ hạ cộng sự Thái vương điện hạ, cho dù ngày bình thường có chút hiểu lầm, nhưng ngày sau sẽ làm thần tử chung một điện.
- Hiện tại hai chúng ta hảo hảo thân cận với nhau, ngươi cần gì phải xem Trần mỗ là người chỉ có hiệu quả và lợi ích?
Đào Phi Báo khó hiểu nhìn Trần Thiên Chi, hắn có ngu ngốc cũng không tin tưởng Trần Thiên Chi nói chuyện.
Còn thân hơn họ hàng gần, hắn mời mình tới Xuân Tuyết lâu uống rượu, không phải ly gián quan hệ giữa mình và đám người Khâu Lâm Quang đấy chứ?
Nếu thật là như vậy, Trần Thiên Chi cũng quá mức ngu ngốc rồi.
Vào lúc Trần Thiên Chi nghĩ nên dùng cái cớ gì kéo dài thời gian, cửa phòng của bọn họ bị người ta mở ra, Tô Tín dẫn theo một đám bộ khoái Lục Phiến đi tới.
Trần Thiên Chi thở ra một hơi, nhưng trên mặt lại quát lớn với Tô Tín:
- Tô Tín! Ngươi tới nơi này làm gì?
Đào Phi Báo cũng lạnh lùng nhìn Tô Tín, hắn cũng đã làm Thái vương điện hạ mất mặt một lần, còn muốn tới gây phiền toái cho bọn họ sao?
Tô Tín phất phất tay nói:
- Mời Long Hoa Hầu đứng sang một bên, nơi này không có chuyện của ngươi, bổn quan tới bắt tội phạm truy nã quan trọng.
Trần Thiên Chi lập tức hừ lạnh nói:
- Tô Tín ngươi có ý gì? Nơi này có ai là tội phạm quan trọng? Ngươi còn muốn truy nã ta hay sao?
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Đương nhiên không phải Hầu gia ngươi, mà là đạo phỉ dám cướp bóc vật tư của triều đình!
Tô Tín đưa mắt nhìn sang Đào Phi Báo, cười lạnh nói:
- Sơn Nam đạo, đại đương gia Thiên Mục trại ‘ Hắc Sát Thần ’ Đào Phi Báo, đại danh đỉnh đỉnh ah.
- Tám năm trước triều đình chia tài nguyên tu luyện cho Lục Phiến Môn Sơn Nam đạo bị ngươi cướp đúng không?
- Quả nhiên Đào đại đương gia hảo khí phách, Thái Hành sơn trại không dám làm như vậy, ngươi lại dám động, ta phục dũng khí này của ngươi.
- Đào đại đương gia, đi ra lăn lộn luôn phải trả, ngươi động đồ vật của Lục Phiến Môn, hiện tại cũng tới thời điểm phải trả, đi với ta về tổng bộ Lục Phiến Môn một chuyến.
Đào Phi Báo biến sắc, hắn vừa muốn nói cái gì đó, chỉ thấy Tô Tín trực tiếp xông lên quát lên:
- Còn dám chống lại lệnh bắt? Ác đồ như thế, hôm nay bổn quan phải đánh chết ngươi tại chỗ!
Đào Phi Báo lập tức hiểu ra, những lời trước kia chỉ là cái cớ mà thôi, Tô Tín căn bản là không muốn cho hắn cơ hội giải thích, hắn căn bản chỉ muốn giết mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.