Chương 169: Chúc Ngôn Tín Bại Sự Có Thừa
Phong Thất Nguyệt
28/05/2018
Chúc Ngôn Tín đi trộm Xích Viêm hỏa liên rất thuận lợi, thậm chí thuận lợi tới mức hắn không dám tin tưởng.
Sau khi cầm được Xích Viêm hỏa liên, Chúc Ngôn Tín còn cẩn thận nhìn thứ này.
Bề ngoài Xích Viêm hỏa liên có màu đỏ thẫm do kim loại chế tạo thành, nó có hình dạng như hoa sen, bên trong có độc châm rậm rạp chằng chịt, cho dù mở cánh sen ra, bên trong còn có một ít cơ quan phức tạp làm người ta hoa mắt.
Xích Viêm hỏa liên là hàng cao cấp, Chúc Ngôn Tín chưa từng gặp qua, hắn nhìn thấy Xích Viêm hỏa liên rất thật như vậy, cho dù mình không hiểu kết cấu nhưng nó tuyệt đối là thật.
Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, cầm lấy Xích Viêm hỏa liên trực tiếp xuống núi, chuẩn bị mang đầu Tô Tín quay về.
Chúc Ngôn Tín một lòng muốn lập công trước mặt Thượng Quan Ngạn Khanh, đáng tiếc hắn cũng biết mình có bao nhiêu cân lượng.
Lúc Thượng Quan Ngạn Khanh chưa mời chào nhân thủ ở Tương Nam thì hắn đã đi tới nịnh nọt Thượng Quan Ngạn Khanh trước, để lại một ấn tượng tốt.
Nhưng nếu Thượng Quan Ngạn Khanh mời chào võ giả Tiên Thiên Linh Khiếu cảnh, với thực lực Khí Hải cảnh như hắn sẽ bị vứt bỏ sang một bên.
Chính bởi vì như thế, Chúc Ngôn Tín mới cần lập một đại công, như vậy có thể bảo trụ địa vị của mình trước mặt Thượng Quan Ngạn Khanh.
Cầm Xích Viêm hỏa liên xuống núi, Chúc Ngôn Tín đang nói thầm trong lòng: “Hàn Nghiễm a Hàn Nghiễm, Xích Viêm hỏa liên của ngươi ta vui lòng nhận cho, dù sao ngươi co đầu rụt cổ tại Hoa Âm sơn, đoán chừng cả đời này không sử dụng tới bảo vật như vậy.”
Lúc này ở phủ Thường Ninh, Tô Tín vẫn còn buồn bực chờ thời gian trôi qua, nhưng Thượng Quan Ngạn Khanh vẫn chưa tới tìm hắn.
Chẳng lẽ Thượng Quan Ngạn Khanh thật ẩn nhẫn hay có chuyện gì đó trì hoãn?
Tô Tín không định ở lại lâu tại Tương Nam, cho nên có thể mau chóng giải quyết Thượng Quan Ngạn Khanh vẫn phải làm thỏa đáng một chút.
Lúc này ngoài đường có tiếng huyên náo xôn xao, một tên bang chúng vội vàng chạy vào bẩm báo:
- Bang chủ, có người gây sự ở bên ngoài!
Tô Tín cùng Hoàng Bỉnh Thành nhìn nhau, là Thượng Quan Ngạn Khanh đến?
Nhưng chờ bọn họ đi ra liền phát hiện đó là một tên thanh niên Tiên Thiên Khí Hải cảnh, thần sắc hắn đầy ngạo nghễ.
Người này không cần hỏi, hắn chính là Chúc Ngôn Tín đi cả đêm tới phủ Thường Ninh.
Nhìn thấy đám người Tô Tín đi ra, Chúc Ngôn Tín lập tức làm ra vẻ ngạo nghễ mà nói:
- Ngươi là Tô Tín? Ha ha, ngươi vượt Thượng Quan công tử một vị trí trên Nhân Bảng còn chưa tính, lại còn uy hiếp Thượng Quan công tử, là ai cho ngươi lá gan này?
Hai tay Chúc Ngôn Tín chắp sau lưng vẫn cầm chặt Xích Viêm hỏa liên, biểu hiện trên mặt càng liều lĩnh:
- Hiện tại ta cho ngươi cơ hội, nếu ngươi ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, ta mang theo ngươi về Hoa Âm sơn thỉnh tội và đầu nhập cho Thượng Quan công tử, khi đó ngươi còn có thể lưu một mạng, nếu không hậu quả chính ngươi cân nhắc!
Tô Tín và đám người Lý Phôi nhìn nhau, đây là kẻ cực phẩm nào thế này? Người này là tên điên hay sao?
Hắn chỉ có thực lực Tiên Thiên Khí Hải cảnh mà thôi, hiện tại lẻ loi một mình tới phủ Thường Ninh nói lời này với Tô Tín, Tô Tín thật sự muốn hỏi là ai cho hắn lá gan này?
Phẩm vị với thực lực như thế, cho dù Tô Tín không tự mình ra tay, Lý Phôi mang theo hơn vạn bang chúng Phi Ưng bang dùng chiến thuật biển người vẫn có thể giết dễ dàng.
Nhưng trực giác Tô Tín nói cho hắn biết người này không ổn.
Có thể tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên đương nhiên không ai là người ngu, tên nhóc này cuồng ngạo trước mặt hắn như vậy không phải hành vi người bình thường có thể làm ra được.
Nếu đối phương không phải người ngu ngốc vậy thì chứng minh hắn có chuẩn bị đầy đủ mới dám đứng ở đây nói lời cuồng vọng như vậy.
Thần sắc Tô Tín lạnh lẽo, vừa định ra tay, hắn nhìn thấy Chúc Ngôn Tín lấy Xích Viêm hỏa liên trong tay ra, cười lạnh ấn vào cơ quan.
- Trốn!
Tô Tín chưa từng thấy qua Xích Viêm hỏa liên, nhưng nhìn bộ dạng Chúc Ngôn Tín thì biết đồ chơi này không phải thứ gì tốt, hắn đang chuẩn bị toàn lực ra tay ngăn cản thì cảnh tượng kế tiếp làm đám người Lý Phôi sửng sốt.
Bên cạnh mình lâm vào khẩn trương nhưng ngón tay Chúc Ngôn Tín đặt lên chốt mở cơ quan Xích Viêm hỏa liên lại không có gì xảy ra, chỉ có âm thanh cơ quan va chạm nhưng Xích Viêm hỏa liên lại không sinh ra biến hóa nào.
Chúc Ngôn Tín đổ mồ hôi lạnh như mưa, đồ chơi này bị hư.
Đám người Hoàng Bỉnh Thành lúc này cười lạnh, cả đám nhìn Chúc Ngôn Tín với ánh mắt không có hảo ý.
Làm chúng ta hoảng sợ một phen, bọn họ không nghĩ tới lại là phô trương thanh thế.
Tô Tín điểm một chỉ về phía trước, trực tiếp đánh Chúc Ngôn Tín bay ra xa, chỉ lực cường đại rót vào trong kinh mạch Chúc Ngôn Tín, hắn phun máu tươi như mưa.
Hoàng Bỉnh Thành cười lạnh nói:
- Thượng Quan Ngạn Khanh cũng quá khôi hài, không ngờ phái tên phế vật tới nơi đây.
- Ta nói bang chủ, nếu không chúng ta nên đánh tới tận cửa đi, thủ hạ Thượng Quan Ngạn Khanh toàn phẩm hàng này thì chúng ta sợ gì chứ?
Tô Tín không trả lời, hắn đi tới bên cạnh Chúc Ngôn Tín, lập tức dọa Chúc Ngôn Tín hét lên một tiếng:
- Ta là thủ hạ của Thượng Quan công tử! Ta là đệ tử đích truyền Cửu Dương Kiếm tông! Ngươi không thể giết ta!
Tô Tín lạnh lùng nhìn hắn một cái, nếu mình muốn giết hắn, hắn còn có thể sống tới bây giờ và nói nhảm được hay sao?
Hắn cầm lấy Xích Viêm hỏa liên trong tay Chúc Ngôn Tín, Tô Tín nghiên cứu một lúc chợt ngạc nhiên trong lòng.
Đương nhiên hắn có nghe qua đại danh ám khí Đường môn, hắn thấy cấu tạo của thứ này trên giang hồ trừ Đường môn ra không ai làm ra được.
Thứ này là thật nhưng nó bị hư rồi, tên nhóc ngu xuẩn này lại cầm tới đây, quả thật không khác gì tới tặng đầu người.
Cho dù tư liệu hắn có được này hay Tạ Chỉ Yến từng nói chuyện với hắn, Thượng Quan Ngạn Khanh không phải kẻ ngu xuẩn.
Chỉ cần trí thông minh của hắn bình thường tuyệt đối không cầm ám khí Đường môn phế vật đi khiêu khích mình.
Nghĩ tới đây Tô Tín híp mắt lại, Tô Tín cúi đầu xuống hỏi:
- Nói, là ai bảo ngươi tới nơi này?
Đương nhiên Chúc Ngôn sẽ không nói mình tới khiêu khích Tô Tín, hắn sợ Tô Tín giận dữ giết mình, kết quả lại kéo Thượng Quan Ngạn Khanh vào chuyện này:
- Đương nhiên là Thượng Quan công tử phái ta đến!
Tô Tín lạnh lùng cười cười, đầu ngón tay sinh ra kiếm khí trực tiếp chặt đứt ngón tay Chúc Ngôn Tín, hắn gào thét thảm thiết như heo bị chọc tiết.
- Hiện tại ta hỏi một lần, là ai phái ngươi tới?
Chúc Ngôn Tín bị ánh mắt không có cảm xúc của Tô Tín hù dọa hoảng sợ.
Hắn cảm giác nếu mình không nói thật, Tô Tín có can đảm giết mình:
- Ta nói! Ta nói toàn bộ! Không có người phái ta đến, là ta tự mình tới!
Chúc Ngôn Tín không cần Tô Tín ép hỏi, nói thẳng ra chuyện bên phía Thượng Quan Ngạn Khanh cho Tô Tín biết, một chút cũng không giấu diếm, hắn nói rất sạch sẽ, thậm chí ngay cả lăng tẩm “Kiếm tôn giả” La Vân cũng nói ra.
Nói thật Tô Tín nghe được tin tức này hắn còn tưởng rằng Chúc Ngôn Tín đang lừa gạt mình, Tô Tín thiếu chút nữa lại chặt đứt một ngón tay của hắn.
Sau khi nhìn thấy Chúc Ngôn Tín bị dọa sợ như thế, cũng không giống nói dối, Tô Tín lúc này hơi tin tưởng.
Hơn nữa Tô Tín còn từ miêu tả của Chúc Ngôn Tín suy đoán ra có người đứng sau lưng dẫn đạo hắn tới đây, thậm chí còn muốn tính toán chính mình.
Chu Thắng thật sự nhìn rõ tám chín phần mười tính cách của Chúc Ngôn Tín, nhưng đáng tiếc hắn không ngờ Chúc Ngôn Tín vô dụng như vậy, bị Tô Tín dọa sợ liền khai ra sạch sẽ.
Hoàng Bỉnh Thành hưng phấn nói:
- Khó trách Thượng Quan Ngạn Khanh vừa tới Tương Nam liền chui vào Hoa Âm sơn, thì ra Hoa Âm sơn còn ẩn chứa bí mật như vậy, bây giờ chúng ta ra tay cướp lấy lăng tẩm “Kiếm tôn giả” La Vân đi.
Tô Tín thản nhiên nói:
- Đoạt? Lấy cái gì đoạt? Hoa Âm sơn có chín trại chủ, tất cả đều có thực lực Tiên Thiên Linh Khiếu cảnh, thực lực của đại trại chủ nghe nói là Thần Cung cảnh.
- Người tính kế Chúc Ngôn Tín hẳn là nhị trại chủ Hàn Nghiễm, hắn đoán chừng còn muốn ta đánh lên Hoa Âm sơn, như vậy hắn có thể thừa dịp loạn mà phân một chén canh.
Hoàng Bỉnh Thành vẻ mặt đáng tiếc nói:
- Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta ngồi nhìn bảo tàng biến mất hay sao?
Tuy hắn không biết lăng tẩm của “Kiếm tôn giả” La Vân đại diện cho cái gì, nhưng nhìn thấy Thượng Quan Ngạn Khanh ra vẻ thần bí như vậy nên đã biết rõ trong lăng tẩm có chứa đồ vật không tầm thường.
Tô Tín lúc này cười lạnh nói:
- Đương nhiên không thể tính như vậy, nếu không biết rõ cũng thôi đi, đã biết rõ tin tức này ta có thể bỏ qua hay sao?
- Phái người dùng tốc độ nhanh nhất thông báo Tạ Chỉ Yến, Tiêu Ma Vân, Địch Vân Phi tin tức lăng tẩm “Kiếm tôn giả” La Vân.
Hoàng Bỉnh Thành lập tức trợn mắt há hốc mồm:
- Lão đại, nếu như bọn họ biết rõ, chúng ta còn có thể đoạt được đồ vật trong lăng tẩm hay không? Chúng ta đang lãng phí thời gian đấy.
Tô Tín lắc đầu:
- Hiện tại Hoa Âm sơn trừ chín trại chủ và Thượng Quan Ngạn Khanh, ta đột nhiên gia nhập vào trong đó khả năng lớn nhất là bọn chúng sẽ liên thủ đá ta ra ngoài đầu tiên.
- Nhưng đã như vầy, ta lại tăng thêm vài người, mọi người cùng chơi tận hứng, Hoa Âm sơn có chín võ giả Linh Khiếu cảnh, thế lực đám người Tiêu Ma Vân cộng vào cũng không bằng thực lực Hoa Âm sơn.
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?
- Đương nhiên là thừa dịp loạn ra tay, chúng ta cướp từ kẻ khác.
Hàn Nghiễm muốn dùng hắn làm thương, Tô Tín liền đi con đường riêng, nhiều người hắn cũng không sợ, Tô Tín có át chủ bài trong tay, hắn có thực lực phân chén canh với kẻ khác.
Cho dù là đám người Hàn Nghiễm hay là Thượng Quan Ngạn Khanh đều không muốn chuyện lăng tẩm “Kiếm tôn giả” La Vân bị mọi người biết, Tô Tín lại phát tán tin tức ra ngoài.
Lúc này dám người Tiêu Ma Vân nhận được tin tức của Tô Tín, phản ứng đầu tiên bọn họ cho rằng Tô Tín lừa gạt mình.
Ngay sau đó mọi người bỏ qua suy nghĩ này.
Tô Tín không có rảnh rỗi như vậy, huống hồ Thượng Quan Ngạn Khanh ngay từ đầu đã chạy tới Hoa Âm sơn, bọn họ mang người đi tới Hoa Âm sơn một vòng là rõ thật giả.
Nếu như việc này là thật, bọn họ giằng co tại Tương Nam làm cái gì? Nếu đoạt được bảo vật của “Kiếm tôn giả” La Vân mang về trong tông môn, đây mới là công lớn.
Sau khi cầm được Xích Viêm hỏa liên, Chúc Ngôn Tín còn cẩn thận nhìn thứ này.
Bề ngoài Xích Viêm hỏa liên có màu đỏ thẫm do kim loại chế tạo thành, nó có hình dạng như hoa sen, bên trong có độc châm rậm rạp chằng chịt, cho dù mở cánh sen ra, bên trong còn có một ít cơ quan phức tạp làm người ta hoa mắt.
Xích Viêm hỏa liên là hàng cao cấp, Chúc Ngôn Tín chưa từng gặp qua, hắn nhìn thấy Xích Viêm hỏa liên rất thật như vậy, cho dù mình không hiểu kết cấu nhưng nó tuyệt đối là thật.
Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, cầm lấy Xích Viêm hỏa liên trực tiếp xuống núi, chuẩn bị mang đầu Tô Tín quay về.
Chúc Ngôn Tín một lòng muốn lập công trước mặt Thượng Quan Ngạn Khanh, đáng tiếc hắn cũng biết mình có bao nhiêu cân lượng.
Lúc Thượng Quan Ngạn Khanh chưa mời chào nhân thủ ở Tương Nam thì hắn đã đi tới nịnh nọt Thượng Quan Ngạn Khanh trước, để lại một ấn tượng tốt.
Nhưng nếu Thượng Quan Ngạn Khanh mời chào võ giả Tiên Thiên Linh Khiếu cảnh, với thực lực Khí Hải cảnh như hắn sẽ bị vứt bỏ sang một bên.
Chính bởi vì như thế, Chúc Ngôn Tín mới cần lập một đại công, như vậy có thể bảo trụ địa vị của mình trước mặt Thượng Quan Ngạn Khanh.
Cầm Xích Viêm hỏa liên xuống núi, Chúc Ngôn Tín đang nói thầm trong lòng: “Hàn Nghiễm a Hàn Nghiễm, Xích Viêm hỏa liên của ngươi ta vui lòng nhận cho, dù sao ngươi co đầu rụt cổ tại Hoa Âm sơn, đoán chừng cả đời này không sử dụng tới bảo vật như vậy.”
Lúc này ở phủ Thường Ninh, Tô Tín vẫn còn buồn bực chờ thời gian trôi qua, nhưng Thượng Quan Ngạn Khanh vẫn chưa tới tìm hắn.
Chẳng lẽ Thượng Quan Ngạn Khanh thật ẩn nhẫn hay có chuyện gì đó trì hoãn?
Tô Tín không định ở lại lâu tại Tương Nam, cho nên có thể mau chóng giải quyết Thượng Quan Ngạn Khanh vẫn phải làm thỏa đáng một chút.
Lúc này ngoài đường có tiếng huyên náo xôn xao, một tên bang chúng vội vàng chạy vào bẩm báo:
- Bang chủ, có người gây sự ở bên ngoài!
Tô Tín cùng Hoàng Bỉnh Thành nhìn nhau, là Thượng Quan Ngạn Khanh đến?
Nhưng chờ bọn họ đi ra liền phát hiện đó là một tên thanh niên Tiên Thiên Khí Hải cảnh, thần sắc hắn đầy ngạo nghễ.
Người này không cần hỏi, hắn chính là Chúc Ngôn Tín đi cả đêm tới phủ Thường Ninh.
Nhìn thấy đám người Tô Tín đi ra, Chúc Ngôn Tín lập tức làm ra vẻ ngạo nghễ mà nói:
- Ngươi là Tô Tín? Ha ha, ngươi vượt Thượng Quan công tử một vị trí trên Nhân Bảng còn chưa tính, lại còn uy hiếp Thượng Quan công tử, là ai cho ngươi lá gan này?
Hai tay Chúc Ngôn Tín chắp sau lưng vẫn cầm chặt Xích Viêm hỏa liên, biểu hiện trên mặt càng liều lĩnh:
- Hiện tại ta cho ngươi cơ hội, nếu ngươi ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, ta mang theo ngươi về Hoa Âm sơn thỉnh tội và đầu nhập cho Thượng Quan công tử, khi đó ngươi còn có thể lưu một mạng, nếu không hậu quả chính ngươi cân nhắc!
Tô Tín và đám người Lý Phôi nhìn nhau, đây là kẻ cực phẩm nào thế này? Người này là tên điên hay sao?
Hắn chỉ có thực lực Tiên Thiên Khí Hải cảnh mà thôi, hiện tại lẻ loi một mình tới phủ Thường Ninh nói lời này với Tô Tín, Tô Tín thật sự muốn hỏi là ai cho hắn lá gan này?
Phẩm vị với thực lực như thế, cho dù Tô Tín không tự mình ra tay, Lý Phôi mang theo hơn vạn bang chúng Phi Ưng bang dùng chiến thuật biển người vẫn có thể giết dễ dàng.
Nhưng trực giác Tô Tín nói cho hắn biết người này không ổn.
Có thể tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên đương nhiên không ai là người ngu, tên nhóc này cuồng ngạo trước mặt hắn như vậy không phải hành vi người bình thường có thể làm ra được.
Nếu đối phương không phải người ngu ngốc vậy thì chứng minh hắn có chuẩn bị đầy đủ mới dám đứng ở đây nói lời cuồng vọng như vậy.
Thần sắc Tô Tín lạnh lẽo, vừa định ra tay, hắn nhìn thấy Chúc Ngôn Tín lấy Xích Viêm hỏa liên trong tay ra, cười lạnh ấn vào cơ quan.
- Trốn!
Tô Tín chưa từng thấy qua Xích Viêm hỏa liên, nhưng nhìn bộ dạng Chúc Ngôn Tín thì biết đồ chơi này không phải thứ gì tốt, hắn đang chuẩn bị toàn lực ra tay ngăn cản thì cảnh tượng kế tiếp làm đám người Lý Phôi sửng sốt.
Bên cạnh mình lâm vào khẩn trương nhưng ngón tay Chúc Ngôn Tín đặt lên chốt mở cơ quan Xích Viêm hỏa liên lại không có gì xảy ra, chỉ có âm thanh cơ quan va chạm nhưng Xích Viêm hỏa liên lại không sinh ra biến hóa nào.
Chúc Ngôn Tín đổ mồ hôi lạnh như mưa, đồ chơi này bị hư.
Đám người Hoàng Bỉnh Thành lúc này cười lạnh, cả đám nhìn Chúc Ngôn Tín với ánh mắt không có hảo ý.
Làm chúng ta hoảng sợ một phen, bọn họ không nghĩ tới lại là phô trương thanh thế.
Tô Tín điểm một chỉ về phía trước, trực tiếp đánh Chúc Ngôn Tín bay ra xa, chỉ lực cường đại rót vào trong kinh mạch Chúc Ngôn Tín, hắn phun máu tươi như mưa.
Hoàng Bỉnh Thành cười lạnh nói:
- Thượng Quan Ngạn Khanh cũng quá khôi hài, không ngờ phái tên phế vật tới nơi đây.
- Ta nói bang chủ, nếu không chúng ta nên đánh tới tận cửa đi, thủ hạ Thượng Quan Ngạn Khanh toàn phẩm hàng này thì chúng ta sợ gì chứ?
Tô Tín không trả lời, hắn đi tới bên cạnh Chúc Ngôn Tín, lập tức dọa Chúc Ngôn Tín hét lên một tiếng:
- Ta là thủ hạ của Thượng Quan công tử! Ta là đệ tử đích truyền Cửu Dương Kiếm tông! Ngươi không thể giết ta!
Tô Tín lạnh lùng nhìn hắn một cái, nếu mình muốn giết hắn, hắn còn có thể sống tới bây giờ và nói nhảm được hay sao?
Hắn cầm lấy Xích Viêm hỏa liên trong tay Chúc Ngôn Tín, Tô Tín nghiên cứu một lúc chợt ngạc nhiên trong lòng.
Đương nhiên hắn có nghe qua đại danh ám khí Đường môn, hắn thấy cấu tạo của thứ này trên giang hồ trừ Đường môn ra không ai làm ra được.
Thứ này là thật nhưng nó bị hư rồi, tên nhóc ngu xuẩn này lại cầm tới đây, quả thật không khác gì tới tặng đầu người.
Cho dù tư liệu hắn có được này hay Tạ Chỉ Yến từng nói chuyện với hắn, Thượng Quan Ngạn Khanh không phải kẻ ngu xuẩn.
Chỉ cần trí thông minh của hắn bình thường tuyệt đối không cầm ám khí Đường môn phế vật đi khiêu khích mình.
Nghĩ tới đây Tô Tín híp mắt lại, Tô Tín cúi đầu xuống hỏi:
- Nói, là ai bảo ngươi tới nơi này?
Đương nhiên Chúc Ngôn sẽ không nói mình tới khiêu khích Tô Tín, hắn sợ Tô Tín giận dữ giết mình, kết quả lại kéo Thượng Quan Ngạn Khanh vào chuyện này:
- Đương nhiên là Thượng Quan công tử phái ta đến!
Tô Tín lạnh lùng cười cười, đầu ngón tay sinh ra kiếm khí trực tiếp chặt đứt ngón tay Chúc Ngôn Tín, hắn gào thét thảm thiết như heo bị chọc tiết.
- Hiện tại ta hỏi một lần, là ai phái ngươi tới?
Chúc Ngôn Tín bị ánh mắt không có cảm xúc của Tô Tín hù dọa hoảng sợ.
Hắn cảm giác nếu mình không nói thật, Tô Tín có can đảm giết mình:
- Ta nói! Ta nói toàn bộ! Không có người phái ta đến, là ta tự mình tới!
Chúc Ngôn Tín không cần Tô Tín ép hỏi, nói thẳng ra chuyện bên phía Thượng Quan Ngạn Khanh cho Tô Tín biết, một chút cũng không giấu diếm, hắn nói rất sạch sẽ, thậm chí ngay cả lăng tẩm “Kiếm tôn giả” La Vân cũng nói ra.
Nói thật Tô Tín nghe được tin tức này hắn còn tưởng rằng Chúc Ngôn Tín đang lừa gạt mình, Tô Tín thiếu chút nữa lại chặt đứt một ngón tay của hắn.
Sau khi nhìn thấy Chúc Ngôn Tín bị dọa sợ như thế, cũng không giống nói dối, Tô Tín lúc này hơi tin tưởng.
Hơn nữa Tô Tín còn từ miêu tả của Chúc Ngôn Tín suy đoán ra có người đứng sau lưng dẫn đạo hắn tới đây, thậm chí còn muốn tính toán chính mình.
Chu Thắng thật sự nhìn rõ tám chín phần mười tính cách của Chúc Ngôn Tín, nhưng đáng tiếc hắn không ngờ Chúc Ngôn Tín vô dụng như vậy, bị Tô Tín dọa sợ liền khai ra sạch sẽ.
Hoàng Bỉnh Thành hưng phấn nói:
- Khó trách Thượng Quan Ngạn Khanh vừa tới Tương Nam liền chui vào Hoa Âm sơn, thì ra Hoa Âm sơn còn ẩn chứa bí mật như vậy, bây giờ chúng ta ra tay cướp lấy lăng tẩm “Kiếm tôn giả” La Vân đi.
Tô Tín thản nhiên nói:
- Đoạt? Lấy cái gì đoạt? Hoa Âm sơn có chín trại chủ, tất cả đều có thực lực Tiên Thiên Linh Khiếu cảnh, thực lực của đại trại chủ nghe nói là Thần Cung cảnh.
- Người tính kế Chúc Ngôn Tín hẳn là nhị trại chủ Hàn Nghiễm, hắn đoán chừng còn muốn ta đánh lên Hoa Âm sơn, như vậy hắn có thể thừa dịp loạn mà phân một chén canh.
Hoàng Bỉnh Thành vẻ mặt đáng tiếc nói:
- Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta ngồi nhìn bảo tàng biến mất hay sao?
Tuy hắn không biết lăng tẩm của “Kiếm tôn giả” La Vân đại diện cho cái gì, nhưng nhìn thấy Thượng Quan Ngạn Khanh ra vẻ thần bí như vậy nên đã biết rõ trong lăng tẩm có chứa đồ vật không tầm thường.
Tô Tín lúc này cười lạnh nói:
- Đương nhiên không thể tính như vậy, nếu không biết rõ cũng thôi đi, đã biết rõ tin tức này ta có thể bỏ qua hay sao?
- Phái người dùng tốc độ nhanh nhất thông báo Tạ Chỉ Yến, Tiêu Ma Vân, Địch Vân Phi tin tức lăng tẩm “Kiếm tôn giả” La Vân.
Hoàng Bỉnh Thành lập tức trợn mắt há hốc mồm:
- Lão đại, nếu như bọn họ biết rõ, chúng ta còn có thể đoạt được đồ vật trong lăng tẩm hay không? Chúng ta đang lãng phí thời gian đấy.
Tô Tín lắc đầu:
- Hiện tại Hoa Âm sơn trừ chín trại chủ và Thượng Quan Ngạn Khanh, ta đột nhiên gia nhập vào trong đó khả năng lớn nhất là bọn chúng sẽ liên thủ đá ta ra ngoài đầu tiên.
- Nhưng đã như vầy, ta lại tăng thêm vài người, mọi người cùng chơi tận hứng, Hoa Âm sơn có chín võ giả Linh Khiếu cảnh, thế lực đám người Tiêu Ma Vân cộng vào cũng không bằng thực lực Hoa Âm sơn.
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?
- Đương nhiên là thừa dịp loạn ra tay, chúng ta cướp từ kẻ khác.
Hàn Nghiễm muốn dùng hắn làm thương, Tô Tín liền đi con đường riêng, nhiều người hắn cũng không sợ, Tô Tín có át chủ bài trong tay, hắn có thực lực phân chén canh với kẻ khác.
Cho dù là đám người Hàn Nghiễm hay là Thượng Quan Ngạn Khanh đều không muốn chuyện lăng tẩm “Kiếm tôn giả” La Vân bị mọi người biết, Tô Tín lại phát tán tin tức ra ngoài.
Lúc này dám người Tiêu Ma Vân nhận được tin tức của Tô Tín, phản ứng đầu tiên bọn họ cho rằng Tô Tín lừa gạt mình.
Ngay sau đó mọi người bỏ qua suy nghĩ này.
Tô Tín không có rảnh rỗi như vậy, huống hồ Thượng Quan Ngạn Khanh ngay từ đầu đã chạy tới Hoa Âm sơn, bọn họ mang người đi tới Hoa Âm sơn một vòng là rõ thật giả.
Nếu như việc này là thật, bọn họ giằng co tại Tương Nam làm cái gì? Nếu đoạt được bảo vật của “Kiếm tôn giả” La Vân mang về trong tông môn, đây mới là công lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.