Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 68: Chúng bạn xa lánh

Phong Thất Nguyệt

04/05/2018

Đối với những đại đầu mục và đường chủ Phi Ưng bang mà nói, Sa Phi Ưng cướp đi quyền lợi và địa bàn của bọn họ, việc này khiến bọn họ tức giận, nhưng bọn họ cũng không vì chuyện này mà tử đấu với Sa Phi Ưng, như vậy không đáng.

Cho dù không có địa bàn và quyền lợi, bọn họ vẫn là đường chủ và đại đầu mục của Phi Ưng bang như cũ, Phi Ưng bang cung cấp cho bọn họ nửa đời còn lại phú quý, như vậy bọn họ còn phản kháng làm gì?

Tuy về dưỡng lão sớm khiến bọn họ tức giận nhưng lại không phải chuyện không thể tiếp nhận.

Bởi vì Tô Tín đoán được suy nghĩ của bọn họ cho nên lần trước mới không xuất đầu.

Lần đó mà đứng ra nói thì hắn cũng chỉ làm vũ khí cho bọn họ thôi, cho dù xuất đầu cũng không có ai phụ họa hắn.

Nhưng hiện tại không giống, Sa Phi Ưng thật sự đã đâm sâu vào chỗ đau của bọn họ.

Bộ dạng Sa Nguyên Đông như vậy, mới qua một tháng đã gây nên tai họa như thế, đây là điển hình của chí lớn tài mọn, phế vật.

Nếu quả thật giao Phi Ưng bang cho hắn quản lý, chỉ sợ đúng như Tô Tín nói, không chịu được mấy lần giày vò, đến lúc đó mọi người có chỗ sống yên phận hay không còn khó nói.

- Sa Nguyên Đông có thể không chết nhưng hắn nhất định phải chịu trách nhiệm về việc này! Sau này cho dù sự vụ lớn nhỏ của Phi Ưng bang cũng không được giao cho Sa Nguyên Đông quản lý, hắn đã chứng minh chính hắn không có tư cách tiếp quản Phi Ưng bang!

- Làm càn!

Nghe Tô Tín nói quá phận như vậy, một trong bốn tên đệ tử của Sa Phi Ưng quát lớn.

Tô Tín lạnh nhạt nhìn hắn:

- Ta đang nói chuyện với bang chủ, ngươi có tư cách xen vào hay sao? Vả vào miệng!

Hắn vừa dứt lời, Lý Phôi đang ngồi bên cạnh hắn thân thể khẽ động, sau một khắc đã tới trước mặt bang chúng đó, tát một cái thật mạnh rồi sau đó lại nhanh chóng trở lại vị trí của mình.

Động tác liên tục và cực nhanh, mọi người ở đó chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh mà thôi.

Tên bang chúng kia kêu thảm một tiếng, hắn đã bị cái tát văng ra ngoài. Sa Phi Ưng cau mày, Lý Phôi dám ra tay trong đại sảnh nghị sự quả thực là việc không coi hắn ra gì rồi.

Các đại đầu mục và đường chủ khác đều đồng loạt giật mình và ngạc nhiên.

Sa Phi Ưng từ xưa tới nay nói một không hai trong Phi Ưng bang, nhưng hôm nay chuyện Tô Tín công nhiên phế bỏ vị trí người thừa kế của Sa Nguyên Đông còn không tính, đằng này Lý Phôi còn dám ra tay giáo huấn đệ tử của hắn, hành động này chính là vẽ lên mặt rồi.

Còn nhớ rõ lần đầu tiên Tô Tín giao ra địa bàn và đường khẩu của mình cho Sa Nguyên Đông, thái độ hung hăng đánh thẳng mặt Tô Tín.

Không ngờ mới một tháng Tô Tín đã quay lại đánh thẳng mặt lại, hơn nữa còn đánh tàn ác hơn.

Tô Tín làm như không có chuyện gì xảy ra, lạnh nhạt nói:

- Ta vẫn câu nói kia, Phi Ưng bang là Phi Ưng bang của mọi người, chứ không phải Phi Ưng bang của một mình bang chủ ngươi. Vì thế chuyện Sa Nguyên Đông tiếp tục tiếp nhận vị chí bang chủ Phi Ưng bang hay không cũng không phải bang chủ ngươi nói là được.

Sa Phi Ưng ngửa mặt lên trời cười một tràng dài nhưng trong mắt lại bắn ra hung quang.

- Tốt! Tốt lắm, đã bao năm nay chưa ai dám uy hiếp quyền uy của ta, Phi Ưng bang là một tay ta sáng tạo ra, không ngờ hôm nay lại có người dám nói nó không phải của ta.

Ánh mắt như đao chiếu về phía đám người Đổng Thành Vũ, Sa Phi Ưng lãnh đạm nói:

- Các ngươi cũng cho rằng như vậy sao?

Rốt cuộc đám người Đổng Thành Vũ cũng đã hiểu những lời Tô Tín nói ở trước cửa là ý gì.

Rốt cuộc Phi Ưng bang là của một mình Sa Phi Ưng hay của mọi người? Tô Tín đã sớm cho bọn họ thấy vấn đề, giờ chỉ xem bọn họ lựa chọn như thế nào mà thôi.

Đổng Thành Vũ ngẩng đầu, thấp giọng nói:

- Bang chủ, Phi Ưng bang là chúng ta năm đó một tay sáng lập nên, ta cũng không muốn bang phái do huynh đệ ngày xưa đẫm máu dựng nên cuối cùng hủy hoại trong chốc lát.

Hắn không nói thẳng nhưng ý tứ đã rõ, thời điểm thành lập Phi Ưng bang cũng không phải chỉ có một mình Sa Phi Ưng!



Trang Lê cười ha hả nói:

- Nguyên Đông là vãn bối của chúng ta, chúng ta chứng kiến hắn lớn lên từ nhỏ, không quản lý bang phái cũng không sao, chỉ cần Phi Ưng bang ta vẫn còn, bảo đảm hắn đời này vẫn vinh hoa phú quý.

Trong ba gã đường chủ chỉ có Lâm Phục Hổ không nói gì.

Hắn vẫn luôn là tâm phúc của Sa Phi Ưng, mặc dù ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng hắn vẫn tán thành lời Tô Tín nói.

Mọi người là ích kỷ, nếu Lâm Phục Hổ hắn chỉ lẻ loi một mình có lẽ sẽ đứng bên phía Sa Phi Ưng, đấu tranh anh dũng vì Sa Phi Ưng, nhưng đáng tiếc hắn không phải.

Lâm Phục Hổ có nhi tử, có đồ đệ, những người này đều phụ thuộc vào Phi Ưng bang để tồn tại.

Nếu Sa Nguyên Đông ưu tú như Tô Tín, hắn không ngại phó thác nhi tử và đồ đệ của mình cho bang phái, nhưng đáng tiếc Sa Nguyên Đông chỉ là đồ phế vật, nếu Phi Ưng bang chịu sự dẫn dắt của hắn thì kiểu gì cũng sẽ đi về hướng diệt vong mà thôi.

Ba gã đường chủ tỏ thái độ như vậy, các đại đầu mục khác cũng lớn gan hơn.

Trong mười ba tên đại đầu mục ở đây chỉ có hai ba người không tỏ thái độ, những người khác đều lên tiếng ủng hộ Tô Tín.

- Tốt! Tốt lắm!

Sa Phi Ưng nhìn mọi người trong phòng nghị sự, nét mặt lạnh lùng như băng.

Chúng bạn xa lánh!

Lúc này là khắc họa chân thật về Sa Phi Ưng.

Những thủ hạ hơn vài chục năm, cả những huynh đệ lại vì lợi ích mà phản bội hắn.

Sa Nguyên Đông lúc này cũng nhìn ra cục diện không đúng, hắn liền nhanh chóng nấp phía sau lưng Sa Phi Ưng, động tác này của hắn không thể giấu diếm ánh mắt của mọi người, lúc này bọn họ cảm giác sự lựa chọn của mình không hề sai. Một nam tử hán hèn yếu như thế làm sao có thể đứng đầu Phi Ưng bang?

Cả đại sảnh nghị đang căng thẳng liền rơi vào trầm mặc.

Với hiểu biết của bọn họ về tính cách của Sa Phi Ưng, vị bang chủ này tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.

Nhưng bọn họ cũng quyết không lùi bước, giờ chứng kiến xem Sa Phi Ưng sẽ vì nhi tử của mình mà đánh cược toàn bộ Phi Ưng bang hay không.

Theo chiều hướng của cục diện hiện tại, nếu Sa Phi Ưng còn kiên trì nâng Sa Nguyên Đông lên vị trí người thừa kế bang chủ, bọn họ cũng không ngồi chờ chết, cả Phi Ưng bang nhất định sẽ chia năm xẻ bảy.

- Hi vọng các ngươi không hối hận vì lựa chọn hôm nay.

Sau khi im lặng một lúc, Sa Phi Ưng cuối cùng cũng không gây khó dễ, hắn xoay người rời đi.

Thấy vậy, các đại đầu mục khác thở ra một hơi, cho rằng Sa Phi Ưng đã đồng ý thỏa hiệp, nhưng Trang Lê và Đổng Thành Vũ lại cau mày, nội tâm bọn họ sinh ra cảm giác bất an.

Với hiểu biết của bọn họ về Sa Phi Ưng, chuyện này chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, đây không phải tính cách của Sa Phi Ưng.

Tô Tín vươn vai đứng lên, dẫn theo Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành rời khỏi đường khẩu.

Trang Lê và Đổng Thành Vũ lập tức đuổi theo ra ngoài, chỉ có Lâm Phục Hổ vẫn ngơ ngác đứng đó.

- Tô đường chủ, ngươi muốn làm gì?

Trang Lê đuổi tới ngoài cửa, cười hỏi.

Tô Tín lười biếng nói:

- Thanh Trúc bang tà tâm chưa dứt, ta lo lắng bọn chúng sẽ gây bất lợi với bang chủ, cho nên chuẩn bị dẫn người đi bảo hộ.

Trang Lê và Đổng Thành Vũ lập tức kinh ngạc. Tô Tín nói là sợ Thanh Trúc bang gây bất lợi cho bang chủ, nhưng thực chất đây rõ ràng là hắn muốn gây bất lợi với bang chủ.



- Ngươi điên sao?

Ánh mắt Trang Lê lộ ra vẻ kinh hãi, hắn lập tức hỏi.

Tô Tín cười nhạo nói:

- Điên? Các ngươi cũng không nghĩ Sa Phi Ưng hắn là người dễ dàng từ bỏ ý đồ sao? Ta nghe nói hơn mười năm trước hắn ra tay ác độc giết một nhóm lớn đại đầu mục không nghe lời thì phải.

- Hiện tại việc các ngươi làm còn nghiêm trọng hơn đám người mười mấy năm trước đó, các ngươi cho rằng Sa Phi Ưng sẽ bỏ qua các ngươi ư?

Lúc này Trang Lê và Đổng Thành Vũ lập tức nín bặt, bọn họ là những người từng trải qua sự việc trước kia, sự tàn nhẫn của Sa Phi Ưng khiến bọn họ không rét mà run, cho dù là các huynh đệ từng theo hắn thành lập cơ nghiệp hắn cũng có thể vung đao không do dự.

Hiện tại đám người mình trực tiếp phản hắn, liệu hắn có khả năng buông tha sao?

- Ngươi muốn chúng ta làm gì?

Trang Lê hỏi.

Đổng Thành Vũ đứng bên cạnh không nói chuyện, tuy trước kia hắn có mâu thuẫn lớn với Tô Tín nhưng hiện tại dù sao cả hai cũng cùng đứng chung một chỗ.

Đối mặt với sự uy hiếp của Sa Phi Ưng thì cho dù nội tâm hắn hận Tô Tín cũng sẽ liên thủ để chống lại.

- Các ngươi không cần làm gì cả, cứ ở đây nhìn là được rồi.

Tô Tín vừa dứt lời liền dẫn người rời đi.

Đổng Thành Vũ trợn mắt há hốc mồm nói:

- Hắn thật muốn đi giết bang chủ? Hay là hắn có ý định cầu viện Thiết Vô Tình?

Trang Lê lắc đầu:

- Không phải hắn mời Thiết Vô Tình ra tay, nếu Thiết Vô Tình có thể ra tay thì hắn không cần chờ một tháng, với thực lực của Thiết Vô Tình hoàn toàn có thể giải quyết bang chủ sau khi kết thúc hội nghị lần trước.

- Nhưng nếu hắn tự mình ra tay, hắn có tâm động thủ với bang chủ sao? Một tháng trước hắn vừa đột phá Hậu Thiên trung kỳ, hiện tại chỉ mới được một tháng, hắn có thể tăng một cảnh giới được hay sao?

Đổng Thành Vũ nghi ngờ nói.

Trang Lê ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vẻ mặt thâm trầm trên mặt hắn giờ đã biến mất.

- Ai biết được? Dù sao hôm nay Tô Tín còn sống trở lại đường khẩu, vậy thì chứng minh trời của Phi Ưng bang sắp có biến hóa.

Kỳ thật đối với thực lực của Tô Tín, Đổng Thành Vũ suy đoán không khác lắm, Tô Tín đúng là không có đột phá tới Hậu Thiên đại viên mãn nhưng đã đả thông một trăm lẻ bảy khiếu huyệt!

Cho dù có đan dược phụ trợ nhưng cảnh giới Hậu Thiên càng về sau tu hành càng ngày càng khó hơn. Đừng nói là Tô Tín, cho dù là những đệ tử đại phái ở Trung Nguyên cũng không có khả năng trong một tháng từ bảy mươi hai khiếu huyệt mà đả thông đến một trăm lẻ bảy khiếu huyệt.

Nhưng hiệu suất luyện thể của Long Tượng Bàn Nhược Công quá sức kinh người, chỉ cần vận chuyển Long Tượng Bàn Nhược Công thì hắn cảm giác khí huyết và kinh mạch của hắn không ngừng được cường hóa.

Ba ngày trước Long Tượng Bàn Nhược Công của hắn đột phá tầng thứ nhất, huyệt khiếu trong cơ thể của hắn được rèn luyện một phen, chân khí dung nhập vào trong khiếu huyệt không hề trở ngại, trong nháy mắt liền đả thông hơn hai mươi khiếu huyệt.

Chính bởi vì như thế, Tô Tín mới có thể trong một tháng vừa đột phá từ Hậu Thiên trung kỳ tới gần Hậu Thiên đại viên mãn.

Long Tượng Bàn Nhược Công chỉ tốt khi luyện thể.

Hậu Thiên luyện thể, Tiên Thiên luyện khí.

Đến cảnh giới Tiên Thiên, Long Tượng Bàn Nhược Công cũng chỉ có thể phát ra tác dụng luyện thể, mà không cách nào gia tăng tu vi võ công của Tô Tín.

Sa Phi Ưng đả thông một trăm lẻ tám khiếu huyệt trở thành võ giả Hậu Thiên đại viên mãn, điểm ấy Tô Tín biết rõ, hắn hiện tại kém Sa Phi Ưng chỉ một đường mà thôi.

Nhưng Sa Phi Ưng đã già nua, hắn còn trẻ tuổi, tuổi tác và thể chất sẽ đền bù điều đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook