Chương 1237: Chương 1277: Tô Tín phách lối
Phong Thất Nguyệt
07/09/2018
Mắt thấy song phương sắp sửa xảy ra xung đột, Tả Vô Cương cũng chỉ thầm nghĩ một câu không ổn.
Hắn đã tính toán ổn thỏa việc chia một nửa số mảnh vỡ Chân Vũ Pháp Tương cho những thế lực võ lâm kia của Lương Châu đạo, nhưng lúc trước vị Sở Giang Vương này lại không có ở trong kế hoạch của hắn.
Là Cao Nguyên Đức phát hiện ra vị Sở Giang Vương này, hơn nữa sau khi truyền tin tức cho hắn, lúc này Tả Vô Cương mới đột nhiên nảy lòng tham, muốn kéo người của Địa phủ vào trong kế hoạch của mình.
Chỉ có điều là kế hoạch vẫn chỉ là kế hoạch, đến lúc thực sự hành động thì hắn mới chợt nhận ra là hắn đã quên mất một chuyện rất nghiêm trọng, đó chính là nên phân chia lợi ích như thế nào với vị Sở Giang Vương này.
Nói thật thì với những lời nói vừa rồi của Tô Tín, Tả Vô Cương cảm thấy cũng không tính là ngông cuồng phách lối, mà là sự thật.
Trong võ lâm có hai loại võ giả, loại thứ nhất là những võ giả tầm thường như bọn họ, mà loại còn lại chính là võ giả xuất thân từ Thiên đình và Địa phủ.
Phàm là võ giả xuất thân từ hai cái địa phương này thì không có một ai, không có một người nào lại là người đơn giản, hoàn toàn không thể dùng cảnh giới để cân nhắc, giống như lúc trước vị Vạn Độc Ma Quân kia đã chết ở dưới tay vị Sở Giang Vương này một cách rất dễ dàng.
Huống chi bây giờ Tả Vô Cương còn muốn mượn danh tiếng của Địa phủ, nếu để cho Sở Giang Vương chia đều năm phần lợi ích cùng với những thế lực võ lâm của Lương Châu đạo này thì thật sự là có phần không ổn.
Nhưng thực sự thì vị Sở Giang Vương này cũng có chút công phu sư tử ngoạm, thế mà lại vừa há miệng một cái đã muốn ăn ba phần, đây chẳng phải là đang tỏ ra rằng một mình ngươi thôi cũng để để vượt trên bọn họ ư, thậm chí còn muốn tăng thêm một bậc?
Thế nên Tả Vô Cương vừa định khuyên nhủ một phen, muốn ra một cái điều kiện phân chia có thể khiến cho tất cả mọi người đều hài lòng, nhưng lúc này Tô Tín lại bỗng lên tiếng:
- Niềm bi ai lớn nhất của võ giả không phải là thực lực yếu, mà là rõ ràng bản thân rất yếu nhưng lại không hề thấy rõ thực tế.
- Vừa nãy ta còn giữ lại cho các ngươi một chút thể diện, nhưng đáng tiếc là các ngươi lại không hề biết xấu hổ là gì!
- Cùng là tu vi Dung Thần Cảnh thì thế nào? Một đống gà đất chó kiểng, cũng dám so sánh với võ giả xuất thân từ Địa phủ ư?
Phách lối! Ngông cuồng!
Lúc này không riêng gì những võ giả của Lương Châu đạo kia, ngay cả trong đầu Tả Vô Cương cũng xuất hiện bốn chữ này.
Chỉ bằng những lời mà Sở Giang Vương mới vừa nói ra này, nếu như hắn không thân phận là người của Địa phủ, đoán chừng thả vào giang hồ cũng sống không quá được ba tháng.
Nhưng hết lần này tới lần khác người ta lại có thực lực rất mạnh, hơn nữa còn có Địa phủ làm hậu thuẫn, chẳng phải sợ hãi điều gì, cho dù là phách lối cuồng vọng, ai có thể làm gì được hắn?
Chẳng qua biểu hiện của Tô Tín lúc nãy là hắn đang cố ý, nếu như Tô Tín lấy ra thân phận Tứ Đại Thần Bộ của hắn ở chỗ này, cho dù trong lòng hắn nghĩ như vậy, nhưng mà hắn cũng sẽ không nói ra.
Dù sao bây giờ hắn cũng là Sở Giang Vương của Địa phủ, thực lực mạnh mẽ lại còn có Địa phủ làm hậu thuẫn, đương nhiên là không có gì phải dè dặt.
Bày ra dáng vẻ phách lối ngông cuồng như thế, vừa có thể làm cho tính cách Sở Giang Vương và thân phận lúc đầu của Tô Tín bị phân chia rõ ràng, lại còn có thể dùng phương thức đơn giản và thô bạo nhất để giành được ích lợi cho mình, nhất cử lưỡng tiện.
Thật ra thì cách làm này của Tô Tín cũng được xem như là phương thức làm việc của phần lớn võ giả Địa phủ.
Lúc dùng thân phận người của Địa phủ để xuất hiện sẽ là một loại tính cách, đổi thành thân phận vốn có khi xuất hiện lại là một loại tính cách khác, như vậy có thể giảm thiều đi rất nhiều sự hoài nghi của mọi người, đặc biệt là đối với những người của Địa Phủ thường xuyên xuất hiện ở trong võ lâm thì càng phải như vậy.
Cũng ví dụ như Thôi Phán Quan, ai có thể ngờ được rằng vị Thôi Phán Quan có quan hệ rất rộng trong Địa phủ, khéo lấy mạng người kia chính là tên Thôi Đạo Hằng nhát gan nhu nhược của Thôi gia?
Còn có Bạch Duy Duyên công tử, phong độ nhanh nhẹn, dáng vẻ tuấn lãng kia lại chính là Bạch Vô Thường, người thích đi đào mộ nhất trong Địa phủ, thu thập những thứ kỳ quái gì đó?
Bây giờ Tô Tín làm vậy cũng vì để đạt được hiệu quả như thế.
Từ tính cách mà nói, không có ai ngờ được rằng cái vị Sở Giang Vương của Địa phủ phách lối bá đạo, không ai bì nổi ở trước mặt bọn họ đây lại chính là Tô Tín của Tứ Đại Thần Bộ, một người đa mưu túc trí, mưu mô thâm độc, tàn nhẫn.
Dĩ nhiên là cái cách thức giấu diếm như thế này cũng chỉ thích hợp với Tô Tín, loại người có tính cách thâm trầm như Thôi Phán Quan thì không thể làm được.
Nếu như đổi thành Hắc Vô Thường Lệ Kinh tới đây, lấy tính cách của hắn, bất kể có mang mặt nạ hay không thì vẫn luôn là một bộ mặt chết, tính cách lạnh lùng như băng.
Mà lúc này Tô Tín diễn đến rất giống, lúc đầu những người đứng đầu các thế lực võ lâm của Lương Châu đạo kia đều đã nổi giận.
Nói thế nào đi chăng nữa thì bọn họ cũng là chưởng môn của một giáo phái, là gia chủ của một gia tộc.
Huống chi thân là cường giả Dung Thần Cảnh, bản thân bọn họ cũng có tôn nghiêm.
Đúng là Sở Giang Vương ngươi rất mạnh, Địa phủ cũng có thể đè bẹp chúng ta một cách dễ dàng, nhưng điều này cũng không có nghĩa là ngươi có thể chỉ vào cái mũi của chúng ta rồi chửi mắng chúng ta là phế vật!
Thế nên lúc này những võ giả kia liền đứng ra quát lên:
- Sở Giang Vương! Ngươi cũng đừng có quá khinh thường người khác!
- Chúng ta đều biết là thực lực cuả ngươi rất mạnh, nhưng nơi này là Lương Châu đạo, chứ không phải là Địa phủ của các ngươi!
- Đừng tưởng rằng diệt một cái Ác Nhân Cốc là có thể phách lối ở trước mặt chúng ta, lấy thế lực của chúng ta, đừng nói là một cái Ác Nhân Cốc, coi như là hai cái Ác Nhân Cốc, chúng ta cũng có thể tiêu diệt!
Khóe miệng Tô Tín lộ ra một nụ cười rét lạnh, quanh thân hắn cố một luồng hơi thở lạnh như băng tản ra.
- Không phục? Ngọn lửa trên nến mà cũng dám tranh tỏa sáng với mặt trăng trên trời, lũ các ngươi thật sự nghĩ rằng cái Lương Châu đạo này chính là cả giang hồ ư? Ếch ngồi đáy giếng, không biết thời thế! Hôm nay bổn tọa sẽ dạy cho các ngươi, cái gì gọi là “nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên”!
Vừa nói dứt lời, Tô Tín laiij trực tiếp ra tay, quanh thân mang theo hơi thở lạnh lùng ào ào tản ra, trong nháy mắt liền tiến tới phía trước một gã võ giả Dung Thần Cảnh, đại thủ ấn hàn băng trào ra, Hàn Băng Chi Khí xé rách hư không, tử khí Địa Ngục làm lòng người khiếp đảm.
Tên võ giả Dung Thần Cảnh kia vô cùng kinh hoảng, hắn cũng không thể ngờ rằng vị Sở Giang Vương này lại không nói quy củ như thế, trực tiếp ra tay ở trước mặt biết bao nhiêu người, hơn nữa một kích vừa ra đã là uy thế kinh thiên.
Thật ra thì Tô Tín nói không sai, đám võ giả của Lương Châu đạo này đều có chút ếch ngồi đáy giếng, bởi vì chính xác là bọn họ rất ít khi tiếp xúc với võ lâm Trung Nguyên.
Ở Lương Châu đạo có hai loại võ giả, một loại là ác tặc hung đồ từng gây nên rất nhiều tai họa ở võ lâm Trung Nguyên, liền giống như Cừu Phi Dư vậy, thực lực của loại võ giả này có thể tạm công nhận, xem như là tương đối mạnh...
Loại còn lại chính là võ giả lớn lên ở Lương Châu đạo, thành lập nên thế lực ở một phương, bọn họ cũng biết danh tiếng của Lương Châu đạo ở võ lâm Trung Nguyên rốt cuộc là như thế nào, thế nên bọn họ cũng sẽ không dễ dàng đi đến võ lâm Trung Nguyên để gây sự.
Nhưng chính bởi vì như thế mà bọn họ rất ít tiếp xúc với người ngoài, võ đạo của bản thân cũng lộ ra có vẻ khô khan, tự cho là rất mạnh trong cùng một cấp bậc, nhưng thực ra là bởi vì bọn hắn chưa từng gặp được những tồn tại mạnh hơn mình.
Ở dưới đại thủ ấn hàn băng của Tô Tín, quanh thân tên võ giả kia có hào quang sáng rõ, vô tận chân khí ngưng tụ ở trước người.
Hai tay hắn chuyển động liên tục, ngưng tụ chân khí thành bảy tấm lá chắn hình ngôi sao ở trước người của mình, Thất Tinh hợp nhất, lực lượng tinh thần vô tận tỏa sáng lấp lánh.
Ngay tiếp theo đó, lúc mà một người khác cũng muốn ra tay, đại thủ ấn hàn băng kia ầm ầm rơi xuống, lá chắn Thất Tinh trông có vẻ rất bất phàm che trước người tên võ giả kia lại trực tiếp vỡ vụn, trong nháy mắt liền biến thành một đám chân khí tứ tán khắp nơi.
Còn tên võ giả kia vội vàng ra tay ngăn cản, nhưng mà trong nháy mắt hắn vẫn cảm giác được một luồng lực lượng mạnh mẽ đập thẳng vào mặt, chân khí bộc phát quanh thân, nhưng vẫn như bị một cái đại thủ ấn hàn băng của Tô Tín trực tiếp đánh bay, cánh tay vặn vẹo gãy lìa, bản thân lại còn phun ra một búng máu tươi mang theo hàn khí, bắn ra giữa không trung liền trực tiếp bị đóng băng.
Tô Tín chỉ dùng một chiêu mà đã khiến cho một vị võ giả Dung Thần Cảnh bị thương nặng, uy thế của Tô Tín đã in dấu thật sâu ở trong đầu cũng như đấy lòng của mỗi người ở đây.
Cũng không có thể nói là tên võ giả Dung Thần Cảnh kia quá mức kém cỏi, mà chỉ có thể nói là lực lượng hiện tại của Tô Tín có phần quá mạnh mẽ.
Vốn dĩ nội công chính là nhược điểm duy nhất của Tô Tín, chẳng qua sau khi tu luyện Tam Phân Quy Nguyên Khí, nội lực của Tô Tín đã lớn mạnh đến một cái trình độ vô cùng kinh khủng.
Hơn nữa bây giờ hắn còn lấy thân phận Sở Giang Vương của Địa phủ để xuất hiện, rốt cuộc thì hiện tại hắn đã có thể phát huy được chân khí hàn băng của Hàn Băng Địa Ngục Chân Giải đến mức tận cùng.
Lão thái giám Đường Hiển kia cũng tu luyện một loại công pháp âm hàn, chẳng qua là vẫn kém hơn Hàn Băng Địa Ngục Chân Giải của Tô Tín một bậc.
Quan trọng nhất là hiện tại Tô Tín còn cùng lúc tu luyện hai loại công pháp là Long Tượng Bàn Nhược Công và cả Kim Cương Bất Hoại Thần Công, hai loại công pháp này hợp nhất mang đến cho Tô Tín lực lượng cũng cực kỳ kinh khủng.
Thế nên khi ở trước mặt Tô Tín, thậm chí ngay cả một chiêu tên võ giả này cũng không thể chống được, lập tức bị Tô Tín đánh cho trọng thương.
Thậm chí đây là Tô Tín vẫn còn nương tay.
Hôm nay hắn chỉ muốn muốn giạy bảo những người này một chút, thuận tiện xác lập lại địa vị của bản thân ở trong liên minh này, chứ không phải là hoàn toàn vạch mặt với bọn họ, thế nên hắn vẫn còn giữ lại ba phần đường sống.
Nếu như Tô Tín thật sự ra tay, vậy thì có lẽ bất kể là Thần Đạo Minh hay là những thế lực võ lâm của Lương Châu đạo này, ai cũng không thể chống lại được hắn.
Chiến đấu giữa các võ giả Dung Thần Cảnh không chịu được nửa phần qua loa.
Mặc dù những võ giả Dung Thần Cảnh ở đây đều rất kinh hoảng và hãi hùng khi Tô Tín chỉ dùng một chiêu mà đã có thể khiến một gã võ giả Dung Thần Cảnh bị thương nặng, nhưng bọn hắn cũng không hề ngẩn ngơ đứng nhìn, mà là trực tiếp quát to:
- Mọi người cùng nhau tiến lên!
Trong nháy mắt hơn mười tên võ giả Dung Thần Cảnh xông đến một loạt, nhưng Tô Tín cũng chỉ lộ ra một nụ cười lạnh.
Loại cấp bậc này chính là tồn tại mà nếu như đồng thời ra tay thì sẽ có thể tạo thành áp lực rất lớn với Tô Tín, có lẽ Tô Tín phải vận dụng đến thân vận lúc đầu, hơn nữa còn phải sử dụng cả vật phẩm tiêu hao thì mới có thể đánh chết bọn họ hoàn toàn.
Nhưng cái chỗ này lại đã cho Tô Tín một cái trợ giúp không nhỏ, làm cho hắn có đầy đủ tự tin, rằng lấy sức của một mình hắn cũng có thể đối đầu với hơn mười tên võ giả ở cùng cảnh giới.
Dù sao thì nơi đây cũng là địa bàn của Thần Đạo Minh, hơn nữa chỗ này còn ở dưới lòng đất.
Lực phá hoại của cường giả Dung Thần Cảnh rất khủng khiếp, hơn nữa tài lực của Thần Đạo Minh cũng không quá dư dả, thế nên cũng không tiến hành gia cố trận pháp không gian vây quanh khu vực dưới lòng đất này.
Bình thường mà nói, không kể nhiều võ giả Dung Thần Cảnh cùng ra tay như thế, coi như là hai gã võ giả Dung Thần Cảnh đối chiến, thì cũng có thể đánh sập chỗ này.
Đám người này chẳng qua là bất mãn với sự phách lối và bá đạo của Tô Tín, xâm chiếm lợi ích của bọn hắn, bọn hắn khá là tin tưởng vào cảm quan của Tả Vô Cương, suy cho cùng Tả Vô Cương vừa mở lời đã muốn chia cho bọn họ năm phần lợi ích.
Thế nên những người này không muốn vạch mặt với Tả Vô Cương, thời điểm bọn họ ra tay, tất cả đều đang cố ý khắc chế lực lượng, không muốn đánh nát cái chỗ này của Thần Đạo Minh.
Nhưng cứ như thế thì lúc bọn họ ra tay, uy năng liền có phần bị hạn chế, hơn nữa còn không gian còn không đủ rộng, chỉ có thể để bốn, năm tên võ giả đồng thời ra tay với Tô Tín, nếu nhiều hơn, chỉ sợ sẽ bị luồng lực lượng mạnh mẽ kia làm liên lụy gây ra ngộ thương.
Đồng thời đối phó với hơn mười tên võ giả Dung Thần Cảnh ra tay cùng lúc, có lẽ Tô Tín sẽ cảm giác không chống cự nổi, nhưng nếu như một vòng chỉ có bốn, năm người ra tay mà nói, vậy thì thật sự là Tô Tín không đặt đám người này vào mắt.
Hắn đã tính toán ổn thỏa việc chia một nửa số mảnh vỡ Chân Vũ Pháp Tương cho những thế lực võ lâm kia của Lương Châu đạo, nhưng lúc trước vị Sở Giang Vương này lại không có ở trong kế hoạch của hắn.
Là Cao Nguyên Đức phát hiện ra vị Sở Giang Vương này, hơn nữa sau khi truyền tin tức cho hắn, lúc này Tả Vô Cương mới đột nhiên nảy lòng tham, muốn kéo người của Địa phủ vào trong kế hoạch của mình.
Chỉ có điều là kế hoạch vẫn chỉ là kế hoạch, đến lúc thực sự hành động thì hắn mới chợt nhận ra là hắn đã quên mất một chuyện rất nghiêm trọng, đó chính là nên phân chia lợi ích như thế nào với vị Sở Giang Vương này.
Nói thật thì với những lời nói vừa rồi của Tô Tín, Tả Vô Cương cảm thấy cũng không tính là ngông cuồng phách lối, mà là sự thật.
Trong võ lâm có hai loại võ giả, loại thứ nhất là những võ giả tầm thường như bọn họ, mà loại còn lại chính là võ giả xuất thân từ Thiên đình và Địa phủ.
Phàm là võ giả xuất thân từ hai cái địa phương này thì không có một ai, không có một người nào lại là người đơn giản, hoàn toàn không thể dùng cảnh giới để cân nhắc, giống như lúc trước vị Vạn Độc Ma Quân kia đã chết ở dưới tay vị Sở Giang Vương này một cách rất dễ dàng.
Huống chi bây giờ Tả Vô Cương còn muốn mượn danh tiếng của Địa phủ, nếu để cho Sở Giang Vương chia đều năm phần lợi ích cùng với những thế lực võ lâm của Lương Châu đạo này thì thật sự là có phần không ổn.
Nhưng thực sự thì vị Sở Giang Vương này cũng có chút công phu sư tử ngoạm, thế mà lại vừa há miệng một cái đã muốn ăn ba phần, đây chẳng phải là đang tỏ ra rằng một mình ngươi thôi cũng để để vượt trên bọn họ ư, thậm chí còn muốn tăng thêm một bậc?
Thế nên Tả Vô Cương vừa định khuyên nhủ một phen, muốn ra một cái điều kiện phân chia có thể khiến cho tất cả mọi người đều hài lòng, nhưng lúc này Tô Tín lại bỗng lên tiếng:
- Niềm bi ai lớn nhất của võ giả không phải là thực lực yếu, mà là rõ ràng bản thân rất yếu nhưng lại không hề thấy rõ thực tế.
- Vừa nãy ta còn giữ lại cho các ngươi một chút thể diện, nhưng đáng tiếc là các ngươi lại không hề biết xấu hổ là gì!
- Cùng là tu vi Dung Thần Cảnh thì thế nào? Một đống gà đất chó kiểng, cũng dám so sánh với võ giả xuất thân từ Địa phủ ư?
Phách lối! Ngông cuồng!
Lúc này không riêng gì những võ giả của Lương Châu đạo kia, ngay cả trong đầu Tả Vô Cương cũng xuất hiện bốn chữ này.
Chỉ bằng những lời mà Sở Giang Vương mới vừa nói ra này, nếu như hắn không thân phận là người của Địa phủ, đoán chừng thả vào giang hồ cũng sống không quá được ba tháng.
Nhưng hết lần này tới lần khác người ta lại có thực lực rất mạnh, hơn nữa còn có Địa phủ làm hậu thuẫn, chẳng phải sợ hãi điều gì, cho dù là phách lối cuồng vọng, ai có thể làm gì được hắn?
Chẳng qua biểu hiện của Tô Tín lúc nãy là hắn đang cố ý, nếu như Tô Tín lấy ra thân phận Tứ Đại Thần Bộ của hắn ở chỗ này, cho dù trong lòng hắn nghĩ như vậy, nhưng mà hắn cũng sẽ không nói ra.
Dù sao bây giờ hắn cũng là Sở Giang Vương của Địa phủ, thực lực mạnh mẽ lại còn có Địa phủ làm hậu thuẫn, đương nhiên là không có gì phải dè dặt.
Bày ra dáng vẻ phách lối ngông cuồng như thế, vừa có thể làm cho tính cách Sở Giang Vương và thân phận lúc đầu của Tô Tín bị phân chia rõ ràng, lại còn có thể dùng phương thức đơn giản và thô bạo nhất để giành được ích lợi cho mình, nhất cử lưỡng tiện.
Thật ra thì cách làm này của Tô Tín cũng được xem như là phương thức làm việc của phần lớn võ giả Địa phủ.
Lúc dùng thân phận người của Địa phủ để xuất hiện sẽ là một loại tính cách, đổi thành thân phận vốn có khi xuất hiện lại là một loại tính cách khác, như vậy có thể giảm thiều đi rất nhiều sự hoài nghi của mọi người, đặc biệt là đối với những người của Địa Phủ thường xuyên xuất hiện ở trong võ lâm thì càng phải như vậy.
Cũng ví dụ như Thôi Phán Quan, ai có thể ngờ được rằng vị Thôi Phán Quan có quan hệ rất rộng trong Địa phủ, khéo lấy mạng người kia chính là tên Thôi Đạo Hằng nhát gan nhu nhược của Thôi gia?
Còn có Bạch Duy Duyên công tử, phong độ nhanh nhẹn, dáng vẻ tuấn lãng kia lại chính là Bạch Vô Thường, người thích đi đào mộ nhất trong Địa phủ, thu thập những thứ kỳ quái gì đó?
Bây giờ Tô Tín làm vậy cũng vì để đạt được hiệu quả như thế.
Từ tính cách mà nói, không có ai ngờ được rằng cái vị Sở Giang Vương của Địa phủ phách lối bá đạo, không ai bì nổi ở trước mặt bọn họ đây lại chính là Tô Tín của Tứ Đại Thần Bộ, một người đa mưu túc trí, mưu mô thâm độc, tàn nhẫn.
Dĩ nhiên là cái cách thức giấu diếm như thế này cũng chỉ thích hợp với Tô Tín, loại người có tính cách thâm trầm như Thôi Phán Quan thì không thể làm được.
Nếu như đổi thành Hắc Vô Thường Lệ Kinh tới đây, lấy tính cách của hắn, bất kể có mang mặt nạ hay không thì vẫn luôn là một bộ mặt chết, tính cách lạnh lùng như băng.
Mà lúc này Tô Tín diễn đến rất giống, lúc đầu những người đứng đầu các thế lực võ lâm của Lương Châu đạo kia đều đã nổi giận.
Nói thế nào đi chăng nữa thì bọn họ cũng là chưởng môn của một giáo phái, là gia chủ của một gia tộc.
Huống chi thân là cường giả Dung Thần Cảnh, bản thân bọn họ cũng có tôn nghiêm.
Đúng là Sở Giang Vương ngươi rất mạnh, Địa phủ cũng có thể đè bẹp chúng ta một cách dễ dàng, nhưng điều này cũng không có nghĩa là ngươi có thể chỉ vào cái mũi của chúng ta rồi chửi mắng chúng ta là phế vật!
Thế nên lúc này những võ giả kia liền đứng ra quát lên:
- Sở Giang Vương! Ngươi cũng đừng có quá khinh thường người khác!
- Chúng ta đều biết là thực lực cuả ngươi rất mạnh, nhưng nơi này là Lương Châu đạo, chứ không phải là Địa phủ của các ngươi!
- Đừng tưởng rằng diệt một cái Ác Nhân Cốc là có thể phách lối ở trước mặt chúng ta, lấy thế lực của chúng ta, đừng nói là một cái Ác Nhân Cốc, coi như là hai cái Ác Nhân Cốc, chúng ta cũng có thể tiêu diệt!
Khóe miệng Tô Tín lộ ra một nụ cười rét lạnh, quanh thân hắn cố một luồng hơi thở lạnh như băng tản ra.
- Không phục? Ngọn lửa trên nến mà cũng dám tranh tỏa sáng với mặt trăng trên trời, lũ các ngươi thật sự nghĩ rằng cái Lương Châu đạo này chính là cả giang hồ ư? Ếch ngồi đáy giếng, không biết thời thế! Hôm nay bổn tọa sẽ dạy cho các ngươi, cái gì gọi là “nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên”!
Vừa nói dứt lời, Tô Tín laiij trực tiếp ra tay, quanh thân mang theo hơi thở lạnh lùng ào ào tản ra, trong nháy mắt liền tiến tới phía trước một gã võ giả Dung Thần Cảnh, đại thủ ấn hàn băng trào ra, Hàn Băng Chi Khí xé rách hư không, tử khí Địa Ngục làm lòng người khiếp đảm.
Tên võ giả Dung Thần Cảnh kia vô cùng kinh hoảng, hắn cũng không thể ngờ rằng vị Sở Giang Vương này lại không nói quy củ như thế, trực tiếp ra tay ở trước mặt biết bao nhiêu người, hơn nữa một kích vừa ra đã là uy thế kinh thiên.
Thật ra thì Tô Tín nói không sai, đám võ giả của Lương Châu đạo này đều có chút ếch ngồi đáy giếng, bởi vì chính xác là bọn họ rất ít khi tiếp xúc với võ lâm Trung Nguyên.
Ở Lương Châu đạo có hai loại võ giả, một loại là ác tặc hung đồ từng gây nên rất nhiều tai họa ở võ lâm Trung Nguyên, liền giống như Cừu Phi Dư vậy, thực lực của loại võ giả này có thể tạm công nhận, xem như là tương đối mạnh...
Loại còn lại chính là võ giả lớn lên ở Lương Châu đạo, thành lập nên thế lực ở một phương, bọn họ cũng biết danh tiếng của Lương Châu đạo ở võ lâm Trung Nguyên rốt cuộc là như thế nào, thế nên bọn họ cũng sẽ không dễ dàng đi đến võ lâm Trung Nguyên để gây sự.
Nhưng chính bởi vì như thế mà bọn họ rất ít tiếp xúc với người ngoài, võ đạo của bản thân cũng lộ ra có vẻ khô khan, tự cho là rất mạnh trong cùng một cấp bậc, nhưng thực ra là bởi vì bọn hắn chưa từng gặp được những tồn tại mạnh hơn mình.
Ở dưới đại thủ ấn hàn băng của Tô Tín, quanh thân tên võ giả kia có hào quang sáng rõ, vô tận chân khí ngưng tụ ở trước người.
Hai tay hắn chuyển động liên tục, ngưng tụ chân khí thành bảy tấm lá chắn hình ngôi sao ở trước người của mình, Thất Tinh hợp nhất, lực lượng tinh thần vô tận tỏa sáng lấp lánh.
Ngay tiếp theo đó, lúc mà một người khác cũng muốn ra tay, đại thủ ấn hàn băng kia ầm ầm rơi xuống, lá chắn Thất Tinh trông có vẻ rất bất phàm che trước người tên võ giả kia lại trực tiếp vỡ vụn, trong nháy mắt liền biến thành một đám chân khí tứ tán khắp nơi.
Còn tên võ giả kia vội vàng ra tay ngăn cản, nhưng mà trong nháy mắt hắn vẫn cảm giác được một luồng lực lượng mạnh mẽ đập thẳng vào mặt, chân khí bộc phát quanh thân, nhưng vẫn như bị một cái đại thủ ấn hàn băng của Tô Tín trực tiếp đánh bay, cánh tay vặn vẹo gãy lìa, bản thân lại còn phun ra một búng máu tươi mang theo hàn khí, bắn ra giữa không trung liền trực tiếp bị đóng băng.
Tô Tín chỉ dùng một chiêu mà đã khiến cho một vị võ giả Dung Thần Cảnh bị thương nặng, uy thế của Tô Tín đã in dấu thật sâu ở trong đầu cũng như đấy lòng của mỗi người ở đây.
Cũng không có thể nói là tên võ giả Dung Thần Cảnh kia quá mức kém cỏi, mà chỉ có thể nói là lực lượng hiện tại của Tô Tín có phần quá mạnh mẽ.
Vốn dĩ nội công chính là nhược điểm duy nhất của Tô Tín, chẳng qua sau khi tu luyện Tam Phân Quy Nguyên Khí, nội lực của Tô Tín đã lớn mạnh đến một cái trình độ vô cùng kinh khủng.
Hơn nữa bây giờ hắn còn lấy thân phận Sở Giang Vương của Địa phủ để xuất hiện, rốt cuộc thì hiện tại hắn đã có thể phát huy được chân khí hàn băng của Hàn Băng Địa Ngục Chân Giải đến mức tận cùng.
Lão thái giám Đường Hiển kia cũng tu luyện một loại công pháp âm hàn, chẳng qua là vẫn kém hơn Hàn Băng Địa Ngục Chân Giải của Tô Tín một bậc.
Quan trọng nhất là hiện tại Tô Tín còn cùng lúc tu luyện hai loại công pháp là Long Tượng Bàn Nhược Công và cả Kim Cương Bất Hoại Thần Công, hai loại công pháp này hợp nhất mang đến cho Tô Tín lực lượng cũng cực kỳ kinh khủng.
Thế nên khi ở trước mặt Tô Tín, thậm chí ngay cả một chiêu tên võ giả này cũng không thể chống được, lập tức bị Tô Tín đánh cho trọng thương.
Thậm chí đây là Tô Tín vẫn còn nương tay.
Hôm nay hắn chỉ muốn muốn giạy bảo những người này một chút, thuận tiện xác lập lại địa vị của bản thân ở trong liên minh này, chứ không phải là hoàn toàn vạch mặt với bọn họ, thế nên hắn vẫn còn giữ lại ba phần đường sống.
Nếu như Tô Tín thật sự ra tay, vậy thì có lẽ bất kể là Thần Đạo Minh hay là những thế lực võ lâm của Lương Châu đạo này, ai cũng không thể chống lại được hắn.
Chiến đấu giữa các võ giả Dung Thần Cảnh không chịu được nửa phần qua loa.
Mặc dù những võ giả Dung Thần Cảnh ở đây đều rất kinh hoảng và hãi hùng khi Tô Tín chỉ dùng một chiêu mà đã có thể khiến một gã võ giả Dung Thần Cảnh bị thương nặng, nhưng bọn hắn cũng không hề ngẩn ngơ đứng nhìn, mà là trực tiếp quát to:
- Mọi người cùng nhau tiến lên!
Trong nháy mắt hơn mười tên võ giả Dung Thần Cảnh xông đến một loạt, nhưng Tô Tín cũng chỉ lộ ra một nụ cười lạnh.
Loại cấp bậc này chính là tồn tại mà nếu như đồng thời ra tay thì sẽ có thể tạo thành áp lực rất lớn với Tô Tín, có lẽ Tô Tín phải vận dụng đến thân vận lúc đầu, hơn nữa còn phải sử dụng cả vật phẩm tiêu hao thì mới có thể đánh chết bọn họ hoàn toàn.
Nhưng cái chỗ này lại đã cho Tô Tín một cái trợ giúp không nhỏ, làm cho hắn có đầy đủ tự tin, rằng lấy sức của một mình hắn cũng có thể đối đầu với hơn mười tên võ giả ở cùng cảnh giới.
Dù sao thì nơi đây cũng là địa bàn của Thần Đạo Minh, hơn nữa chỗ này còn ở dưới lòng đất.
Lực phá hoại của cường giả Dung Thần Cảnh rất khủng khiếp, hơn nữa tài lực của Thần Đạo Minh cũng không quá dư dả, thế nên cũng không tiến hành gia cố trận pháp không gian vây quanh khu vực dưới lòng đất này.
Bình thường mà nói, không kể nhiều võ giả Dung Thần Cảnh cùng ra tay như thế, coi như là hai gã võ giả Dung Thần Cảnh đối chiến, thì cũng có thể đánh sập chỗ này.
Đám người này chẳng qua là bất mãn với sự phách lối và bá đạo của Tô Tín, xâm chiếm lợi ích của bọn hắn, bọn hắn khá là tin tưởng vào cảm quan của Tả Vô Cương, suy cho cùng Tả Vô Cương vừa mở lời đã muốn chia cho bọn họ năm phần lợi ích.
Thế nên những người này không muốn vạch mặt với Tả Vô Cương, thời điểm bọn họ ra tay, tất cả đều đang cố ý khắc chế lực lượng, không muốn đánh nát cái chỗ này của Thần Đạo Minh.
Nhưng cứ như thế thì lúc bọn họ ra tay, uy năng liền có phần bị hạn chế, hơn nữa còn không gian còn không đủ rộng, chỉ có thể để bốn, năm tên võ giả đồng thời ra tay với Tô Tín, nếu nhiều hơn, chỉ sợ sẽ bị luồng lực lượng mạnh mẽ kia làm liên lụy gây ra ngộ thương.
Đồng thời đối phó với hơn mười tên võ giả Dung Thần Cảnh ra tay cùng lúc, có lẽ Tô Tín sẽ cảm giác không chống cự nổi, nhưng nếu như một vòng chỉ có bốn, năm người ra tay mà nói, vậy thì thật sự là Tô Tín không đặt đám người này vào mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.