Chương 845: Chương 885: Dòng chính và chi thứ (1)
Phong Thất Nguyệt
28/05/2018
Mặc dù nói Tô Tín quyết định đi Tô gia nhận tổ quy tông, nhưng kỳ thật nội tâm Tô Tín không có chút cảm giác tán thành Tô gia.
Nhìn thái độ của đám người Tô Trọng Uy là biết rõ, người Tô gia đã gần như không cứu được.
Tô Tín cũng không lo lắng Tô gia sẽ có người âm thầm tính toán hắn.
Tô gia vẫn có người biết chuyện, ví dụ như Tô Minh Viễn, có lẽ bọn họ xem như phái cải cách trong Tô gia.
Những người này hiểu lý lẽ, biết rõ Tô gia bọn họ muốn thuận lợi dừng chân trên giang hồ thì nhất định cần phải có minh hữu nặng ký mới được.
Tô Tín thân là một trong tứ đại thần bộ, hiển nhiên sức nặng đủ nặng, cho nên vào trong Tô gia, Tô Minh Viễn dù thế nào cũng phải bảo vệ Tô Tín.
Lục Phiến Môn tạm thời không có đại sự gì, huống chi thân là tứ đại thần bộ, phần lớn thời gian bọn họ phải chạy các nơi trong Đại Chu, bởi vì mỗi người đều có nhiệm vụ và tuần tra địa bàn.
Đoạn thời gian này tứ đại thần bộ đều tụ tập tại thành Thịnh Kinh, còn vì tranh đoạt hoàng trữ náo động quá nghiêm trọng, cho nên không thể không ở lại thành Thịnh Kinh trấn áp, nếu không thủ hạ những hoàng tử này đều có vài tên võ giả Hóa Thần Cảnh, không thể không phòng bị bọn họ thật sự đánh quá ác liệt.
Hiện tại đã giải trừ nguy cơ, ngược lại không có nhiều hạn chế như thế.
Tô Tín hiện tại là tứ đại thần bộ, hắn muốn rời đi cũng không cần phải xin phép nghỉ thậm chí không cần nói với Thiết Ngạo một tiếng, trực tiếp rời đi là được, mật thám Lục Phiến Môn trải rộng cả giang hồ, có thể biết vị trí đại khái của mỗi tứ đại thần bộ đang ở đâu.
Cho nên Tô Tín cũng yên lòng đi theo Tô Minh Viễn vào Ninh Viễn Đường Tô gia.
Nhìn thấy sương mù bên ngoài Tô gia, Tô Tín hơi tò mò hỏi:
- Vạn nhất có người vô ý xâm nhập Tô gia, vậy phải làm thế nào?
Tô Minh Viễn thản nhiên nói:
- Tuy sự tồn tại của Tô gia bị người giang hồ biết rõ nhưng tình huống kỹ càng của Tô gia lại không thể bộc lộ ra ngoài.
- Cho nên những người vô ý xông vào Tô gia, thành thật một chút sẽ thu làm người hầu, không thành thật thì giết đi.
Tô Tín gật gật đầu, cũng không có cảm giác có cái gì không đúng, trái lại Tô gia làm như thế rất quả quyết.
Dù sao lánh đời là lánh đời, như Tô gia, những người khác chỉ biết đại khái có gia tộc như vậy, thậm chí loáng thoáng mơ hồ biết rõ thực lực Tô gia, đây mới gọi là lánh đời, những người khác cũng sẽ kiêng kị Tô gia.
Dù sao chuyện gì cũng không biết mới là đáng sợ nhất.
Nếu chuyện của Tô gia bị người ngoài biết hết, mất đi tầng thần bí này liền không đáng sợ.
Sau khi tiến vào Tô gia, cảnh sắc bên trong đúng là thập phần xinh đẹp tuyệt trần, có cảm giác như trong thế ngoại đào nguyên.
Bên dưới cổng chào Ninh Viễn Đường, có rất nhiều người Tô gia dùng đủ loại ánh mắt đánh giá Tô Tín.
Dù sao qua nhiều năm như thế, Tô gia bọn họ lần đầu tiên chính thức mời người ngoài đi vào.
Những ánh mắt kia đại bộ phận là hiếu kỳ, một số ít ánh mắt mang theo ngạo nghễ và khinh thường nhìn Tô Tín.
Những người này đều là huyết mạch dòng chính Tô gia, thời điểm đối mặt với chi thứ, mặc kệ người kia là ai, bọn họ sẽ có hương vị tài trí hơn người.
Tô Minh Viễn cau mày, quát lớn:
- Đều nhìn cái gì vậy! Trở về tu luyện đi!
Thân là gia lão Dung Thần Cảnh, Tô Minh Viễn rất có uy tín trong phần đông võ giả Tô gia, hắn vừa nói ra một câu, những người đang vây xem giải tán đi.
Tô Tín lãnh đạm nhìn tất cả nhưng trong lòng thì nói thầm, tình trạng Tô gia hiện tại phân hóa thành hai cực rất nghiêm trọng.
Tô Minh Viễn chia Tô gia hiện tại thành hai phái cải cách và bảo thủ, nhưng Tô Tín xem ra không đúng, có lẽ Tô gia hiện tại chia làm chi thứ và dòng chính mới đúng.
Ánh mắt những đệ tử chi thứ Tô gia nhìn Tô Tín tràn ngập hiếu kỳ và khát vọng, dù sao Tô Tín hiện tại chính là người đầu tiên bước vào nơi Ninh Viễn Đường.
Trong Ninh Viễn Đường, những đệ tử chi thứ như bọn họ vĩnh viễn làm mệt nhất, đãi ngộ kém đệ tử dòng chính quá xa.
Trong Ninh Viễn Đường, phàm là gieo trồng thảo dược, luyện đan, luyện khí các loại tạp vụ đều do đệ tử chi thứ làm, đệ tử dòng chính chỉ hưởng thụ là được.
Những đệ tử chi thứ cũng không phải người ngu, bọn họ biết rõ nếu tiếp tục vẫn ở trong Ninh Viễn Đường, cả đời bọn họ chỉ là kẻ phụ thuộc.
Chỉ có đi ra ngoài, dùng số lượng khổng lồ của đệ tử chi thứ như bọn họ có thể đi xa hơn.
Đại đa số đệ tử dòng chính Ninh Viễn Đường đều là phái bảo thủ, dù sao đối với bọn họ mà nói, ở trong Ninh Viễn Đường có thể hưởng thụ tất cả sinh hoạt, đắm chìm trong ánh sáng vinh quang ngày xưa của Tô gia cũng không tồi.
Trừ Tô Minh Viễn là người thường xuyên tiếp xúc với bên ngoài, những người khác không muốn cải biến.
Cho dù nhìn ra tai họa ngầm của Tô gia hiện tại, Tô Tín cũng không có đi nhắc nhở Tô Minh Viễn làm gì.
Hắn không muốn liên lụy với Tô gia quá sâu, lần này hắn tới đây chỉ vì muốn hoàn thành giao dịch mà thôi, cho nên Tô Tín không quản chuyện không đâu, cũng không muốn quản.
Tô Minh Viễn an bài cho Tô Tín một gian phòng bên trong, gọi một tên đệ tử Tô gia trẻ tuổi phục thị Tô Tín, chính hắn thì đi câu thông với lão tổ và gia lão Tô gia.
Dù sao Tô Tín đã lấy kế hoạch ra, nhưng cần phải được người Tô gia tán thành mới được.
Hơn nữa Tô Tín muốn đi vào bí cảnh Tô gia tu luyện cũng phải trải qua tế tổ trước, Tô gia có một bộ nghi thức tế tổ rườm rà truyền thừa từ thượng cổ, vô cùng phiền toái.
Phục thị Tô Tín là đệ tử Tô gia chưa tới hai mươi tuổi, tên là Tô Tử Thần, đã có tu vi Tiên Thiên Khí Hải Cảnh.
Nếu ở bên ngoài tuổi này co tu vi Khí Hải Cảnh đã xem như thiên phú nhất lưu, nhưng ở trong Tô gia chỉ xem như thế hệ tầm thường mà thôi.
Người trẻ tuổi Tô gia nhìn Tô Tín, há hốc mồm muốn nói điều gì đó nhưng không biết mở miệng thế nào.
Nhìn thái độ của đám người Tô Trọng Uy là biết rõ, người Tô gia đã gần như không cứu được.
Tô Tín cũng không lo lắng Tô gia sẽ có người âm thầm tính toán hắn.
Tô gia vẫn có người biết chuyện, ví dụ như Tô Minh Viễn, có lẽ bọn họ xem như phái cải cách trong Tô gia.
Những người này hiểu lý lẽ, biết rõ Tô gia bọn họ muốn thuận lợi dừng chân trên giang hồ thì nhất định cần phải có minh hữu nặng ký mới được.
Tô Tín thân là một trong tứ đại thần bộ, hiển nhiên sức nặng đủ nặng, cho nên vào trong Tô gia, Tô Minh Viễn dù thế nào cũng phải bảo vệ Tô Tín.
Lục Phiến Môn tạm thời không có đại sự gì, huống chi thân là tứ đại thần bộ, phần lớn thời gian bọn họ phải chạy các nơi trong Đại Chu, bởi vì mỗi người đều có nhiệm vụ và tuần tra địa bàn.
Đoạn thời gian này tứ đại thần bộ đều tụ tập tại thành Thịnh Kinh, còn vì tranh đoạt hoàng trữ náo động quá nghiêm trọng, cho nên không thể không ở lại thành Thịnh Kinh trấn áp, nếu không thủ hạ những hoàng tử này đều có vài tên võ giả Hóa Thần Cảnh, không thể không phòng bị bọn họ thật sự đánh quá ác liệt.
Hiện tại đã giải trừ nguy cơ, ngược lại không có nhiều hạn chế như thế.
Tô Tín hiện tại là tứ đại thần bộ, hắn muốn rời đi cũng không cần phải xin phép nghỉ thậm chí không cần nói với Thiết Ngạo một tiếng, trực tiếp rời đi là được, mật thám Lục Phiến Môn trải rộng cả giang hồ, có thể biết vị trí đại khái của mỗi tứ đại thần bộ đang ở đâu.
Cho nên Tô Tín cũng yên lòng đi theo Tô Minh Viễn vào Ninh Viễn Đường Tô gia.
Nhìn thấy sương mù bên ngoài Tô gia, Tô Tín hơi tò mò hỏi:
- Vạn nhất có người vô ý xâm nhập Tô gia, vậy phải làm thế nào?
Tô Minh Viễn thản nhiên nói:
- Tuy sự tồn tại của Tô gia bị người giang hồ biết rõ nhưng tình huống kỹ càng của Tô gia lại không thể bộc lộ ra ngoài.
- Cho nên những người vô ý xông vào Tô gia, thành thật một chút sẽ thu làm người hầu, không thành thật thì giết đi.
Tô Tín gật gật đầu, cũng không có cảm giác có cái gì không đúng, trái lại Tô gia làm như thế rất quả quyết.
Dù sao lánh đời là lánh đời, như Tô gia, những người khác chỉ biết đại khái có gia tộc như vậy, thậm chí loáng thoáng mơ hồ biết rõ thực lực Tô gia, đây mới gọi là lánh đời, những người khác cũng sẽ kiêng kị Tô gia.
Dù sao chuyện gì cũng không biết mới là đáng sợ nhất.
Nếu chuyện của Tô gia bị người ngoài biết hết, mất đi tầng thần bí này liền không đáng sợ.
Sau khi tiến vào Tô gia, cảnh sắc bên trong đúng là thập phần xinh đẹp tuyệt trần, có cảm giác như trong thế ngoại đào nguyên.
Bên dưới cổng chào Ninh Viễn Đường, có rất nhiều người Tô gia dùng đủ loại ánh mắt đánh giá Tô Tín.
Dù sao qua nhiều năm như thế, Tô gia bọn họ lần đầu tiên chính thức mời người ngoài đi vào.
Những ánh mắt kia đại bộ phận là hiếu kỳ, một số ít ánh mắt mang theo ngạo nghễ và khinh thường nhìn Tô Tín.
Những người này đều là huyết mạch dòng chính Tô gia, thời điểm đối mặt với chi thứ, mặc kệ người kia là ai, bọn họ sẽ có hương vị tài trí hơn người.
Tô Minh Viễn cau mày, quát lớn:
- Đều nhìn cái gì vậy! Trở về tu luyện đi!
Thân là gia lão Dung Thần Cảnh, Tô Minh Viễn rất có uy tín trong phần đông võ giả Tô gia, hắn vừa nói ra một câu, những người đang vây xem giải tán đi.
Tô Tín lãnh đạm nhìn tất cả nhưng trong lòng thì nói thầm, tình trạng Tô gia hiện tại phân hóa thành hai cực rất nghiêm trọng.
Tô Minh Viễn chia Tô gia hiện tại thành hai phái cải cách và bảo thủ, nhưng Tô Tín xem ra không đúng, có lẽ Tô gia hiện tại chia làm chi thứ và dòng chính mới đúng.
Ánh mắt những đệ tử chi thứ Tô gia nhìn Tô Tín tràn ngập hiếu kỳ và khát vọng, dù sao Tô Tín hiện tại chính là người đầu tiên bước vào nơi Ninh Viễn Đường.
Trong Ninh Viễn Đường, những đệ tử chi thứ như bọn họ vĩnh viễn làm mệt nhất, đãi ngộ kém đệ tử dòng chính quá xa.
Trong Ninh Viễn Đường, phàm là gieo trồng thảo dược, luyện đan, luyện khí các loại tạp vụ đều do đệ tử chi thứ làm, đệ tử dòng chính chỉ hưởng thụ là được.
Những đệ tử chi thứ cũng không phải người ngu, bọn họ biết rõ nếu tiếp tục vẫn ở trong Ninh Viễn Đường, cả đời bọn họ chỉ là kẻ phụ thuộc.
Chỉ có đi ra ngoài, dùng số lượng khổng lồ của đệ tử chi thứ như bọn họ có thể đi xa hơn.
Đại đa số đệ tử dòng chính Ninh Viễn Đường đều là phái bảo thủ, dù sao đối với bọn họ mà nói, ở trong Ninh Viễn Đường có thể hưởng thụ tất cả sinh hoạt, đắm chìm trong ánh sáng vinh quang ngày xưa của Tô gia cũng không tồi.
Trừ Tô Minh Viễn là người thường xuyên tiếp xúc với bên ngoài, những người khác không muốn cải biến.
Cho dù nhìn ra tai họa ngầm của Tô gia hiện tại, Tô Tín cũng không có đi nhắc nhở Tô Minh Viễn làm gì.
Hắn không muốn liên lụy với Tô gia quá sâu, lần này hắn tới đây chỉ vì muốn hoàn thành giao dịch mà thôi, cho nên Tô Tín không quản chuyện không đâu, cũng không muốn quản.
Tô Minh Viễn an bài cho Tô Tín một gian phòng bên trong, gọi một tên đệ tử Tô gia trẻ tuổi phục thị Tô Tín, chính hắn thì đi câu thông với lão tổ và gia lão Tô gia.
Dù sao Tô Tín đã lấy kế hoạch ra, nhưng cần phải được người Tô gia tán thành mới được.
Hơn nữa Tô Tín muốn đi vào bí cảnh Tô gia tu luyện cũng phải trải qua tế tổ trước, Tô gia có một bộ nghi thức tế tổ rườm rà truyền thừa từ thượng cổ, vô cùng phiền toái.
Phục thị Tô Tín là đệ tử Tô gia chưa tới hai mươi tuổi, tên là Tô Tử Thần, đã có tu vi Tiên Thiên Khí Hải Cảnh.
Nếu ở bên ngoài tuổi này co tu vi Khí Hải Cảnh đã xem như thiên phú nhất lưu, nhưng ở trong Tô gia chỉ xem như thế hệ tầm thường mà thôi.
Người trẻ tuổi Tô gia nhìn Tô Tín, há hốc mồm muốn nói điều gì đó nhưng không biết mở miệng thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.