Chương 160: Công tâm
Phong Thất Nguyệt
24/05/2018
Trong phủ Đông Lâm Tô Tín một mình ngồi trong tửu lâu uống rượu, cả tửu lâu lớn như thế chỉ có một mình hắn ngồi, những võ giả khác đều bồi hồi ngoài tửu lâu cũng không có ai dám tiến vào.
Vị đại gia này nổi danh hung tàn, trực tiếp giết sạch chiến lực cao cấp của Địch Vân Phi tại phủ Đông Lâm đấy.
Chờ tới lúc Địch Vân Phi trở lại, hắn tất sẽ đánh với Tô Tín một trận, ai thắng ai thua thì không người nào biết rõ.
Bọn họ mà vào trong quán rượu, đợi đến lúc đánh nhau không có đường chạy thì khóc không ra nước mắt.
Lúc này bên ngoài có tiếng huyên náo ồn ào vang lên, có người thấp giọng nói:
- Địch Vân Phi trở lại. Hắn đã mang người vào thành.
Khóe miệng Tô Tín nụ cười đầy lãnh ý, Địch Vân Phi quay trở lại nhanh như vậy. Xem ra hắn quả nhiên không có đi phủ Thường Ninh, mà là trực tiếp điều quân trở về phủ Đông Lâm.
Một lúc sau đám người bên ngoài tách ra, hơn mười tên võ giả đi tới đầu lĩnh chỉ chừng hai mươi tuổi, tướng mạo dương cương tuấn lãng nhưng đang nhíu mày âm trầm, hiển nhiên hắn đang tức giận không nhỏ.
Bên trái hắn là đại hán râu quai nón, tướng mạo lỗ võ hữu lực, nhìn bộ dạng như vậy hắn chính là đại đương gia Phi Vân trại, Vụ Ẩn Giao Long Bàng Phi Vân.
Bên phải Địch Vân Phi chính là một lão giả, nhìn có vẽ không ngờ nhưng cũng có được thực lực Tiên Thiên Linh Khiếu cảnh, hắn chính là gia chủ Trần gia.
- Ngươi chính là Tô Tín?
Địch Vân Phi đi đến trước người Tô Tín, lãnh đạm nói.
Tô Tín nâng chén rượu lên và lắc lắc trước mặt Địch Vân Phi:
- Địch công tử nóng giận rất lớn rồi đó, uống chén rượu hạ hỏa, không cần tức giận như thế.
Địch Vân Phi giận quá hóa cười nói:
- Tô Tín a Tô Tín, ta thật không biết nên nói ngươi vô tri hay nên nói ngươi gan lớn.
- Ta muốn biết là ai cho ngươi dũng khí, thừa dịp ta không có mặt ở phủ Đông Lâm lại dám giết người của ta.
Tô Tín lắc đầu, ánh mắt biến thành lạnh lùng nói:
- Ta cũng muốn hỏi Địch công tử ngươi, rốt cuộc là ai cho ngươi dũng khí đi hợp nhất Phi Ưng bang?
- Tuy ta hiện tại không phải bang chủ nhưng ta một tay sáng lập Phi Ưng bang, ngươi muốn hợp nhất nó có từng hỏi ý Tô mỗ hay không?
- Địch Vân Phi ta muốn cái gì chưa từng không có chiếm được.
Thời điểm nói ra lời này vẻ mặt Địch Vân Phi mang theo không phải cuồng ngạo hung hăng càn quấy mà là tự tin.
Đúng vậy, chính là tự tin.
Minh chủ Tranh Kiếm Minh Bích Nhãn Phi Long Địch Kinh Phi là thân ca ca của hắn, mà Địch Vân Phi từ nhỏ được bồi dưỡng thành người thừa kế Tranh Kiếm Minh.
Huynh bồi dưỡng đệ, loại chuyện này là tối kỵ của hoàng thất, loại chuyện này cũng là tối kỵ của thế gia, hết lần này tới lần khác Địch Kinh Phi làm như vậy.
Địch Kinh Phi vẫn chưa lập gia đình, cũng không muốn con nối dõi, tất cả mọi người có thể nhìn ra vị trí minh chủ Tranh Kiếm Minh chi khẳng định sẽ lưu cho Địch Vân Phi.
Chính bởi vì như thế, lần này mấy nhà bọn họ đưa đệ tử đi Tương Nam tôi luyện, thanh thế của Địch Vân Phi là lớn nhất, người tới nương tựa cũng nhiều nhất.
Tuy Tiêu Ma Vân là đệ tử một đàn chủ trong Niên Bang nhưng Niên Bang có tới bốn đàn chủ.
Một người khác là đệ tử Thượng Quan thế gia Thượng Quan Ngạn Khanh, hắn là đệ tử dòng chính của Thượng Quan thế gia nhưng dòng chính của Thượng Quan thế gia thế hệ này có hơn mười người.
Địa vị của Địch Vân Phi là duy nhất, chính bởi vì như thế nên hắn nắm chắc lớn nhất, chỉ cần Địch Vân Phi ta muốn thì không có không được.
Bỗng nhiên Tô Tín vỗ vỗ tay, khóe miệng tươi cười vui vẻ. Đặc sắc. Lời này nói quả nhiên đặc sắc, có thể nói ra lời vô liêm sỉ tới cực điểm này. Địch công tử ngươi có thể nói tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.
Bàng Phi Vân đứng sau lưng Địch Vân Phi lạnh lùng nói:
- Tô Tín, ngươi muốn chết phải không? Ngươi có tư cách gì vũ nhục Địch công tử?
Trong vài thủ hạ Tiên Thiên Linh Khiếu cảnh dưới trướng Địch Vân Phi, cũng chỉ có một mình Bàng Phi Vân chủ động tới tìm nơi nương tựa, những người khác đều là Địch Vân Phi ra tay tự mình thu phục.
Chính bởi vì như thế Bàng Phi Vân mới bị Địch Vân Phi xem như tâm phúc, lần này đi ra ngoài cũng chỉ mang theo một mình hắn.
Bởi vì cái gọi là chủ nhục thần chết, nhìn thấy Tô Tín cũng dám vũ nhục Địch Vân Phi, Bàng Phi Vân là người lên tiếng đầu tiên.
Tô Tín lãnh đạm nhìn hắn nói:
- Chủ nhân nói chuyện, chó cũng có tư cách kêu gào?
- Ngươi nói ai là chó?
Bàng Phi Vân tức giận quát một tiếng, hắn đánh một quyền về phía Tô Tín.
Một quyền của hắn mang theo xu thế phong lôi, trong quyền ẩn chứa lôi đình.
Tô Tín điểm ra một chỉ như bôn lôi, ngón tay nhỏ nhắn va chạm với nắm đấm lớn, Tô Tín vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế. Bàng Phi Vân là Linh Khiếu cảnh đỉnh phong lại lui về phía sau ba bước, nắm đấm của hắn run rẩy liên tục.
Tô Tín thản nhiên nói:
- Nói ngươi là chó là tiện nghi cho ngươi, những năm qua ngươi cướp bóc thương đội lui tới rừng rậm Tương Nam, dựa vào những thu nhập này tu hành tới Linh Khiếu cảnh đỉnh phong.
- Nhưng cuối cùng ngươi lại khiếp đảm, sợ hãi loại sinh hoạt ăn bữa nay lo bữa mai, lo lắng cảm giác đá trúng khối sắt hoặc bị hiệp sĩ môn phái nào đó tới tiêu diệt.
- Cho nên ngươi nghe tin Địch Vân Phi đến Tương Nam liền không chờ được tới nương tựa hắn, ý đồ gia nhập Tranh Kiếm Minh tẩy trắng thân phận của mình.
- Nhưng Phi Vân trại của ngươi có bao nhiêu người? Không có một ngàn cũng có tám trăm? Vài tên thủ hạ cảnh giới Tiên Thiên có thể gia nhập Tranh Kiếm Minh, nhưng những võ giả Hậu Thiên thì sao? Chỉ sợ sớm xem thành pháo hôi tự sinh tự diệt trong rừng rậm Tương Nam.
- Vì vinh hoa phú quý ngày sau của ngươi, ngươi liền bỏ qua huynh đệ theo ngươi hơn mười năm. Loại người này, ha ha, heo chó không bằng.
Những võ giả chung quanh nhìn Bàng Phi Vân với ánh mắt xem thường tới cực điểm.
Bọn họ vốn đang khó hiểu, đám người Bách Độc Đồng Tử đều là Địch Vân Phi chủ động mời chào mới gia nhập dưới trướng, chỉ có một mình Bàng Phi Vân là hấp tấp chủ động chạy tới.
Bọn họ hoài nghi một nhân vật như Bàng Phi Vân làm sao không có cốt khí như vậy?
Hiện tại bọn họ mới kịp phản ứng, không ngờ Bàng Phi Vân sớm có ý định. Hắn lại vứt bỏ huynh đệ thủ hạ dưới tay chạy đi, chính mình đi theo Địch Vân Phi gia nhập Tranh Kiếm Minh.
Sắc mặt Bàng Phi Vân tái nhợt, Tô Tín nói mỗi câu không khác gì đại chùy đâm thẳng vào ngực hắn.
- Ngươi muốn chết.
Bàng Phi Vân nổi giận gầm lên một tiếng muốn xông lên lần nữa nhưng bị Địch Vân Phi ngăn lại.
- Tô Tín, ngươi xảo biện có được gì chứ? Ngược lại so võ công xem ai mạnh hơn đi.
Địch Vân Phi lạnh lùng nói.
Tô Tín lắc đầu:
- Ta cũng không có xảo biện, ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, còn có Địch công tử ngươi. Ngươi cho rằng tất cả những gì ngươi có được là ngươi đạt được sao?
- Nếu không có Tranh Kiếm Minh sau lưng ngươi, ngươi cho rằng đại đương gia Phi Vân trại và đám người Bách Độc Đồng Tử sẽ gia nhập dưới trướng của ngươi?
Địch Vân Phi lạnh lùng cười cười:
- Muốn đả kích tinh thần ta? Đáng tiếc, tinh thần ta không có lỗ thủng, Tranh Kiếm Minh vốn chính là của ta. Chờ ca ca ta thoái vị thì ta chính là minh chủ Tranh Kiếm Minh.
- Thế lực ban thân cũng là thực lực, có thế lực mà không vận dụng mới là ngu xuẩn sẽ bị người ta đùa chết.
- Tinh thần ngươi không có lỗ thủng?
Tô Tín lúc này mặt cười nhưng lòng không cười, hắn nói:
- Ta thấy không phải, cho dù Tranh Kiếm Minh là thế lực của ngươi. Nhưng cả Tranh Kiếm Minh, còn có ca ca Địch Kinh Phi chính tâm ma của ngươi, cả đời này ngươi chỉ có thể sống dưới cái bóng ca ca ngươi.
Sắc mặt Địch Vân Phi lập tức biến đổi, Tô Tín không xem ai ra gì và nói tiếp:
- Địch công tử thực lực rất mạnh, đứng hàng năm mươi bảy trên Nhân Bảng, nhưng ca ca ngươi thì sao? Đây chính là kiêu hùng “Bích Nhãn Phi Long” Địch Kinh Phi một tay sáng lập Tranh Kiếm Minh.
- Người khác trên giang hồ nghĩ ngươi như thế nào? Bọn họ vừa nghĩ tới không phải cái tên Địch Vân Phi, mà là đệ đệ Địch Kinh Phi.
- Vị trí người thừa kế tương lai của Tranh Kiếm Minh đúng là của ngươi nhưng nó lại không phải chính ngươi đạt được, mà là ca ca ngươi bố thí cho ngươi.
- Địch Kinh Phi không có con, hắn không có ý định sinh ra, cũng không có truyền Tranh Kiếm Minh cho kẻ khác. Nếu Địch Kinh Phi thực sự có con, ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi còn có tư cách kế thừa vị trí minh chủ Tranh Kiếm Minh hay sao?
- Địch Vân Phi ngươi cả đời sóng dưới bóng mờ của Địch Kinh Phi, cho dù ngươi làm chuyện gì thì người ta đầu tiên nghĩ tới chính là Địch Kinh Phi.
- Cho dù ngươi thật thành minh chủ Tranh Kiếm Minh, nội tâm thủ hạ của ngươi cũng chỉ nghĩ tới Địch Kinh Phi. Bọn họ sẽ so sánh quyết định của ngươi với Địch Kinh Phi, ngươi vĩnh viễn kém ca ca của ngươi.
Tô Tín nói ra lời này làm sắc mặt Địch Vân Phi đen như đít nồi.
Cho dù lúc trước Tô Tín nói Địch Vân Phi vô liêm sỉ thì hắn không tức giận, nhưng hiên tại Tô Tín lại nói ra che giấu mà hắn không nguyện ý nghe nhất, làm cho Địch Vân Phi tức giận không kiềm chế được.
Tô Tín nhìn thấy vẻ mặt càng ngày càng khó coi của Địch Vân Phi, nụ cười trên mặt hắn càng ngày càng sáng lạn.
Giận tức giận là tốt rồi, tức giận đại biểu công tâm kế của hắn thành công.
Trước kia Địch Vân Phi nói đúng, Tô Tín nói nhảm với hắn lâu như vậy là vì đả kích tinh thần hắn.
Võ giả đối chiến, cho dù chỉ chênh lệch một phần nhỏ cũng tạo thành biến hóa không ngờ tới, huống chi thời điểm tinh thần có lỗ thủng càng như vậy.
Địch Vân Phi đúng là rất ưu tú, nhưng đáng tiếc hắn chỉ là người trẻ tuổi hai mươi tuổi mà thôi, hắn còn chưa tới mức hỉ nộ không lộ ra.
Lần trước Tô Tín tra xét tư liệu của Địch Vân Phi cũng nhìn thấy chuyện rất thú vị.
Một là ở trong Tranh Kiếm Minh, một khi Địch Vân Phi muốn làm chuyện gì, nếu có người đề cập Địch Kinh Phi đã phân phó bọn họ phải làm như thế nào thì Địch Vân Phi sẽ giận dữ.
Còn nữa, Địch Vân Phi không có danh hiệu của mình, đại đa số người trên giang hồ không đặt danh hiệu cho bản thân, tất cả đều là người khác gọi mà thành.
Chính ngươi lấy danh hiệu tên Vô Địch Kiếm Thần gì đó sẽ không tính, chỉ có thể làm người ta chế nhạo mà thôi.
Địch Vân Phi không có danh hiệu của mình, người trên giang hồ nhắc tới hắn chỉ nói là đệ đệ Địch Kinh Phi.
Cho nên sau khi nghe người khác lấy lòng hắn gọi là đệ đệ Địch Kinh Phi, Địch Vân Phi hoặc là giận dữ, hoặc là trực tiếp rời đi.
Hai sự kiện này rất nhỏ nhưng Tô Tín đã phân tích ra tính cách của Địch Vân Phi, còn có thể từ đó phân tích ra hắn ghét nhất và không nguyện ý đối mặt với cái gì nhất.
Vị đại gia này nổi danh hung tàn, trực tiếp giết sạch chiến lực cao cấp của Địch Vân Phi tại phủ Đông Lâm đấy.
Chờ tới lúc Địch Vân Phi trở lại, hắn tất sẽ đánh với Tô Tín một trận, ai thắng ai thua thì không người nào biết rõ.
Bọn họ mà vào trong quán rượu, đợi đến lúc đánh nhau không có đường chạy thì khóc không ra nước mắt.
Lúc này bên ngoài có tiếng huyên náo ồn ào vang lên, có người thấp giọng nói:
- Địch Vân Phi trở lại. Hắn đã mang người vào thành.
Khóe miệng Tô Tín nụ cười đầy lãnh ý, Địch Vân Phi quay trở lại nhanh như vậy. Xem ra hắn quả nhiên không có đi phủ Thường Ninh, mà là trực tiếp điều quân trở về phủ Đông Lâm.
Một lúc sau đám người bên ngoài tách ra, hơn mười tên võ giả đi tới đầu lĩnh chỉ chừng hai mươi tuổi, tướng mạo dương cương tuấn lãng nhưng đang nhíu mày âm trầm, hiển nhiên hắn đang tức giận không nhỏ.
Bên trái hắn là đại hán râu quai nón, tướng mạo lỗ võ hữu lực, nhìn bộ dạng như vậy hắn chính là đại đương gia Phi Vân trại, Vụ Ẩn Giao Long Bàng Phi Vân.
Bên phải Địch Vân Phi chính là một lão giả, nhìn có vẽ không ngờ nhưng cũng có được thực lực Tiên Thiên Linh Khiếu cảnh, hắn chính là gia chủ Trần gia.
- Ngươi chính là Tô Tín?
Địch Vân Phi đi đến trước người Tô Tín, lãnh đạm nói.
Tô Tín nâng chén rượu lên và lắc lắc trước mặt Địch Vân Phi:
- Địch công tử nóng giận rất lớn rồi đó, uống chén rượu hạ hỏa, không cần tức giận như thế.
Địch Vân Phi giận quá hóa cười nói:
- Tô Tín a Tô Tín, ta thật không biết nên nói ngươi vô tri hay nên nói ngươi gan lớn.
- Ta muốn biết là ai cho ngươi dũng khí, thừa dịp ta không có mặt ở phủ Đông Lâm lại dám giết người của ta.
Tô Tín lắc đầu, ánh mắt biến thành lạnh lùng nói:
- Ta cũng muốn hỏi Địch công tử ngươi, rốt cuộc là ai cho ngươi dũng khí đi hợp nhất Phi Ưng bang?
- Tuy ta hiện tại không phải bang chủ nhưng ta một tay sáng lập Phi Ưng bang, ngươi muốn hợp nhất nó có từng hỏi ý Tô mỗ hay không?
- Địch Vân Phi ta muốn cái gì chưa từng không có chiếm được.
Thời điểm nói ra lời này vẻ mặt Địch Vân Phi mang theo không phải cuồng ngạo hung hăng càn quấy mà là tự tin.
Đúng vậy, chính là tự tin.
Minh chủ Tranh Kiếm Minh Bích Nhãn Phi Long Địch Kinh Phi là thân ca ca của hắn, mà Địch Vân Phi từ nhỏ được bồi dưỡng thành người thừa kế Tranh Kiếm Minh.
Huynh bồi dưỡng đệ, loại chuyện này là tối kỵ của hoàng thất, loại chuyện này cũng là tối kỵ của thế gia, hết lần này tới lần khác Địch Kinh Phi làm như vậy.
Địch Kinh Phi vẫn chưa lập gia đình, cũng không muốn con nối dõi, tất cả mọi người có thể nhìn ra vị trí minh chủ Tranh Kiếm Minh chi khẳng định sẽ lưu cho Địch Vân Phi.
Chính bởi vì như thế, lần này mấy nhà bọn họ đưa đệ tử đi Tương Nam tôi luyện, thanh thế của Địch Vân Phi là lớn nhất, người tới nương tựa cũng nhiều nhất.
Tuy Tiêu Ma Vân là đệ tử một đàn chủ trong Niên Bang nhưng Niên Bang có tới bốn đàn chủ.
Một người khác là đệ tử Thượng Quan thế gia Thượng Quan Ngạn Khanh, hắn là đệ tử dòng chính của Thượng Quan thế gia nhưng dòng chính của Thượng Quan thế gia thế hệ này có hơn mười người.
Địa vị của Địch Vân Phi là duy nhất, chính bởi vì như thế nên hắn nắm chắc lớn nhất, chỉ cần Địch Vân Phi ta muốn thì không có không được.
Bỗng nhiên Tô Tín vỗ vỗ tay, khóe miệng tươi cười vui vẻ. Đặc sắc. Lời này nói quả nhiên đặc sắc, có thể nói ra lời vô liêm sỉ tới cực điểm này. Địch công tử ngươi có thể nói tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.
Bàng Phi Vân đứng sau lưng Địch Vân Phi lạnh lùng nói:
- Tô Tín, ngươi muốn chết phải không? Ngươi có tư cách gì vũ nhục Địch công tử?
Trong vài thủ hạ Tiên Thiên Linh Khiếu cảnh dưới trướng Địch Vân Phi, cũng chỉ có một mình Bàng Phi Vân chủ động tới tìm nơi nương tựa, những người khác đều là Địch Vân Phi ra tay tự mình thu phục.
Chính bởi vì như thế Bàng Phi Vân mới bị Địch Vân Phi xem như tâm phúc, lần này đi ra ngoài cũng chỉ mang theo một mình hắn.
Bởi vì cái gọi là chủ nhục thần chết, nhìn thấy Tô Tín cũng dám vũ nhục Địch Vân Phi, Bàng Phi Vân là người lên tiếng đầu tiên.
Tô Tín lãnh đạm nhìn hắn nói:
- Chủ nhân nói chuyện, chó cũng có tư cách kêu gào?
- Ngươi nói ai là chó?
Bàng Phi Vân tức giận quát một tiếng, hắn đánh một quyền về phía Tô Tín.
Một quyền của hắn mang theo xu thế phong lôi, trong quyền ẩn chứa lôi đình.
Tô Tín điểm ra một chỉ như bôn lôi, ngón tay nhỏ nhắn va chạm với nắm đấm lớn, Tô Tín vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế. Bàng Phi Vân là Linh Khiếu cảnh đỉnh phong lại lui về phía sau ba bước, nắm đấm của hắn run rẩy liên tục.
Tô Tín thản nhiên nói:
- Nói ngươi là chó là tiện nghi cho ngươi, những năm qua ngươi cướp bóc thương đội lui tới rừng rậm Tương Nam, dựa vào những thu nhập này tu hành tới Linh Khiếu cảnh đỉnh phong.
- Nhưng cuối cùng ngươi lại khiếp đảm, sợ hãi loại sinh hoạt ăn bữa nay lo bữa mai, lo lắng cảm giác đá trúng khối sắt hoặc bị hiệp sĩ môn phái nào đó tới tiêu diệt.
- Cho nên ngươi nghe tin Địch Vân Phi đến Tương Nam liền không chờ được tới nương tựa hắn, ý đồ gia nhập Tranh Kiếm Minh tẩy trắng thân phận của mình.
- Nhưng Phi Vân trại của ngươi có bao nhiêu người? Không có một ngàn cũng có tám trăm? Vài tên thủ hạ cảnh giới Tiên Thiên có thể gia nhập Tranh Kiếm Minh, nhưng những võ giả Hậu Thiên thì sao? Chỉ sợ sớm xem thành pháo hôi tự sinh tự diệt trong rừng rậm Tương Nam.
- Vì vinh hoa phú quý ngày sau của ngươi, ngươi liền bỏ qua huynh đệ theo ngươi hơn mười năm. Loại người này, ha ha, heo chó không bằng.
Những võ giả chung quanh nhìn Bàng Phi Vân với ánh mắt xem thường tới cực điểm.
Bọn họ vốn đang khó hiểu, đám người Bách Độc Đồng Tử đều là Địch Vân Phi chủ động mời chào mới gia nhập dưới trướng, chỉ có một mình Bàng Phi Vân là hấp tấp chủ động chạy tới.
Bọn họ hoài nghi một nhân vật như Bàng Phi Vân làm sao không có cốt khí như vậy?
Hiện tại bọn họ mới kịp phản ứng, không ngờ Bàng Phi Vân sớm có ý định. Hắn lại vứt bỏ huynh đệ thủ hạ dưới tay chạy đi, chính mình đi theo Địch Vân Phi gia nhập Tranh Kiếm Minh.
Sắc mặt Bàng Phi Vân tái nhợt, Tô Tín nói mỗi câu không khác gì đại chùy đâm thẳng vào ngực hắn.
- Ngươi muốn chết.
Bàng Phi Vân nổi giận gầm lên một tiếng muốn xông lên lần nữa nhưng bị Địch Vân Phi ngăn lại.
- Tô Tín, ngươi xảo biện có được gì chứ? Ngược lại so võ công xem ai mạnh hơn đi.
Địch Vân Phi lạnh lùng nói.
Tô Tín lắc đầu:
- Ta cũng không có xảo biện, ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, còn có Địch công tử ngươi. Ngươi cho rằng tất cả những gì ngươi có được là ngươi đạt được sao?
- Nếu không có Tranh Kiếm Minh sau lưng ngươi, ngươi cho rằng đại đương gia Phi Vân trại và đám người Bách Độc Đồng Tử sẽ gia nhập dưới trướng của ngươi?
Địch Vân Phi lạnh lùng cười cười:
- Muốn đả kích tinh thần ta? Đáng tiếc, tinh thần ta không có lỗ thủng, Tranh Kiếm Minh vốn chính là của ta. Chờ ca ca ta thoái vị thì ta chính là minh chủ Tranh Kiếm Minh.
- Thế lực ban thân cũng là thực lực, có thế lực mà không vận dụng mới là ngu xuẩn sẽ bị người ta đùa chết.
- Tinh thần ngươi không có lỗ thủng?
Tô Tín lúc này mặt cười nhưng lòng không cười, hắn nói:
- Ta thấy không phải, cho dù Tranh Kiếm Minh là thế lực của ngươi. Nhưng cả Tranh Kiếm Minh, còn có ca ca Địch Kinh Phi chính tâm ma của ngươi, cả đời này ngươi chỉ có thể sống dưới cái bóng ca ca ngươi.
Sắc mặt Địch Vân Phi lập tức biến đổi, Tô Tín không xem ai ra gì và nói tiếp:
- Địch công tử thực lực rất mạnh, đứng hàng năm mươi bảy trên Nhân Bảng, nhưng ca ca ngươi thì sao? Đây chính là kiêu hùng “Bích Nhãn Phi Long” Địch Kinh Phi một tay sáng lập Tranh Kiếm Minh.
- Người khác trên giang hồ nghĩ ngươi như thế nào? Bọn họ vừa nghĩ tới không phải cái tên Địch Vân Phi, mà là đệ đệ Địch Kinh Phi.
- Vị trí người thừa kế tương lai của Tranh Kiếm Minh đúng là của ngươi nhưng nó lại không phải chính ngươi đạt được, mà là ca ca ngươi bố thí cho ngươi.
- Địch Kinh Phi không có con, hắn không có ý định sinh ra, cũng không có truyền Tranh Kiếm Minh cho kẻ khác. Nếu Địch Kinh Phi thực sự có con, ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi còn có tư cách kế thừa vị trí minh chủ Tranh Kiếm Minh hay sao?
- Địch Vân Phi ngươi cả đời sóng dưới bóng mờ của Địch Kinh Phi, cho dù ngươi làm chuyện gì thì người ta đầu tiên nghĩ tới chính là Địch Kinh Phi.
- Cho dù ngươi thật thành minh chủ Tranh Kiếm Minh, nội tâm thủ hạ của ngươi cũng chỉ nghĩ tới Địch Kinh Phi. Bọn họ sẽ so sánh quyết định của ngươi với Địch Kinh Phi, ngươi vĩnh viễn kém ca ca của ngươi.
Tô Tín nói ra lời này làm sắc mặt Địch Vân Phi đen như đít nồi.
Cho dù lúc trước Tô Tín nói Địch Vân Phi vô liêm sỉ thì hắn không tức giận, nhưng hiên tại Tô Tín lại nói ra che giấu mà hắn không nguyện ý nghe nhất, làm cho Địch Vân Phi tức giận không kiềm chế được.
Tô Tín nhìn thấy vẻ mặt càng ngày càng khó coi của Địch Vân Phi, nụ cười trên mặt hắn càng ngày càng sáng lạn.
Giận tức giận là tốt rồi, tức giận đại biểu công tâm kế của hắn thành công.
Trước kia Địch Vân Phi nói đúng, Tô Tín nói nhảm với hắn lâu như vậy là vì đả kích tinh thần hắn.
Võ giả đối chiến, cho dù chỉ chênh lệch một phần nhỏ cũng tạo thành biến hóa không ngờ tới, huống chi thời điểm tinh thần có lỗ thủng càng như vậy.
Địch Vân Phi đúng là rất ưu tú, nhưng đáng tiếc hắn chỉ là người trẻ tuổi hai mươi tuổi mà thôi, hắn còn chưa tới mức hỉ nộ không lộ ra.
Lần trước Tô Tín tra xét tư liệu của Địch Vân Phi cũng nhìn thấy chuyện rất thú vị.
Một là ở trong Tranh Kiếm Minh, một khi Địch Vân Phi muốn làm chuyện gì, nếu có người đề cập Địch Kinh Phi đã phân phó bọn họ phải làm như thế nào thì Địch Vân Phi sẽ giận dữ.
Còn nữa, Địch Vân Phi không có danh hiệu của mình, đại đa số người trên giang hồ không đặt danh hiệu cho bản thân, tất cả đều là người khác gọi mà thành.
Chính ngươi lấy danh hiệu tên Vô Địch Kiếm Thần gì đó sẽ không tính, chỉ có thể làm người ta chế nhạo mà thôi.
Địch Vân Phi không có danh hiệu của mình, người trên giang hồ nhắc tới hắn chỉ nói là đệ đệ Địch Kinh Phi.
Cho nên sau khi nghe người khác lấy lòng hắn gọi là đệ đệ Địch Kinh Phi, Địch Vân Phi hoặc là giận dữ, hoặc là trực tiếp rời đi.
Hai sự kiện này rất nhỏ nhưng Tô Tín đã phân tích ra tính cách của Địch Vân Phi, còn có thể từ đó phân tích ra hắn ghét nhất và không nguyện ý đối mặt với cái gì nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.