Chương 574: Dịch Kiếm Môn (2)
Phong Thất Nguyệt
30/05/2018
Lúc trước Tô Tín đi hoàn thành nhiệm vụ bên ngoài, Lưu Kiêu đã từng nhận ra lai lịch Tô Tín, đó là bởi vì hắn xuất thân Kim Ngọc Lâu, thậm chí bản thân hắn là con trai độc nhất của đại đương gia Lưu Thiên Phóng của Kim Ngọc Lâu, cho nên mới có tư cách biết được những tin tức này, hiển nhiên Tạ Chỉ Yến không biết tất cả.
- Đi thôi, lúc trước ngươi muốn theo ta đi Dịch Kiếm Môn, ta dẫn ngươi đi thăm Hinh Nhi, thuận tiện bẩm báo việc này với sư môn.
Tạ Chỉ Yến nói ra.
Tô Tín gật gật đầu, đi theo Tạ Chỉ Yến tới Dịch Kiếm Môn.
Sơn môn Dịch Kiếm Môn cách Mặc Lăng phủ không xa, kiến tạo trên một ngọn núi khổng lồ.
Tạo hình ngọn núi thẳng tắp giống như trường kiếm đâm thẳng lên trời, cho nên cũng bị gọi là Danh Kiếm Phong.
Tạ Chỉ Yến dẫn theo Tô Tín leo lên Danh Kiếm Phong, ven đường có một ít đệ tử nhìn thấy Tạ Chỉ Yến liền cung kính gọi một tiếng sư tỷ.
Trong Dịch Kiếm Môn, uy vọng Tạ Chỉ Yến vô cùng cao, nguyên nhân là do thế hệ trẻ Dịch Kiếm Môn hiện tại hoàn toàn dựa vào Tạ Chỉ Yến gánh đại kỳ.
Từ khi trải qua trận chiến hai mươi năm trước, thực lực Dịch Kiếm Môn đã bắt đầu suy bại, thậm chí Dịch Kiếm Môn hơn mười năm gần đây không có đệ tử nào thành công leo lên Nhân Bảng, việc này với tông môn khác là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Nếu đổi lại mấy đại tông môn đỉnh cấp, khả năng thế hệ này không người có thể leo lên Nhân Bảng rất bình thường, đời sau nhất định sẽ có người leo lên Nhân Bảng, dù sao một tông môn đỉnh cấp không thể xuất hiện đứt gãy, tất cả đệ tử trẻ tuổi sẽ phát triển.
Trận chiến hơn hai mươi năm trước đã làm tổn thương nguyên khí Dịch Kiếm Môn nặng nề, làm cho hơn mười năm không người leo lên Nhân Bảng, thẳng đến những năm gần đây thế hệ Tạ Chỉ Yến mới phát triển, nàng mới một lần nữa leo lên Nhân Bảng, trọng chấn vinh quang của Dịch Kiếm Môn.
Chờ mười năm sau, những đệ tử Dịch Kiếm Môn được Tạ Chỉ Yến dẫn đến Thường Ninh phủ đã hơn hai mươi tuổi, khi đó bọn họ không phải Linh Khiếu cũng là Thần Cung, cũng có tư cách leo lên Nhân Bảng, như vậy truyền thừa của Dịch Kiếm Môn sẽ không xuất hiện đứt gãy quá lớn.
Dịch Kiếm Môn đi lộ tuyến tinh anh, đệ tử đích truyền của Dịch Kiếm Môn cộng lại chỉ hơn năm trmaw người, cho dù tăng thêm đệ tử ngoại môn và một ít quản sự hạ nhân cũng không đến ba ngàn người, cho nên Dịch Kiếm Môn to như vậy lại rất yên tĩnh.
Tạ Chỉ Yến dẫn theo Tô Tín đi vào một diễn võ trường, lúc này trong diễn võ trường có một võ giả Thần Cung Cảnh tuổi không nhỏ dạy đệ tử kiếm pháp, đầu lĩnh trong đó chính là Hinh Nhi.
Hinh Nhi đã hơn mười tuổi cao hơn không ít, gương mặt hài nhi mập mạp đã biến mất, đã có chút khí chất duyên dáng yêu kiều.
Trong những đệ tử kia, tuổi phổ biến đều không có vượt qua mười lăm tuổi, hơn nữa đều có tu vi Hậu Thiên, chỉ có Hinh Nhi đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, bộ dạng đại sư tỷ.
Lúc này Tạ Chỉ Yến hô lên:
- Hinh Nhi, ngươi xem ai đến đây?
Hinh Nhi thả kiếm trong tay xuống, vừa quay đầu lại nhìn thấy Tô Tín, trường kiếm trong tay rơi xuống đất phát ra một tiếng thanh thúy.
Trong tích tắc nhìn thấy Tô Tín, đôi mắt Hinh Nhi đỏ rực, trực tiếp bổ nhào vào trong ngực Tô Tín, nước mắt lăn xuống như mưa.
- Ô ô ô! Ca ca ngươi gạt ta! Vì cái gì ngươi lâu như vậy không đến thăm ta?
Tô Tín vỗ vỗ đầu nhỏ Hinh Nhi, nói:
- Được rồi, đừng khóc, không phải ta đã đến hay sao?
Các đệ tử Dịch Kiếm Môn khác dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Tô Tín, bọn họ nghe nói Hinh Nhi có ca ca làm việc trong triều đình, hôm nay cuối cùng đã nhìn thấy chân nhân.
Tên võ giả Thần Cung Cảnh phụ trách dạy đệ tử khéo hiểu lòng người nên vỗ vỗ tay nói:
- Được rồi, giải tán đi!
Những đệ tử trẻ tuổi vui mừng ồn ào giải tán, Tạ Chỉ Yến cũng nói:
- Các ngươi ôn chuyện tại đây đi, ta đi báo cáo tình huống với tông môn một chút.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, lúc này Tô Tín mới nói chuyện với Hinh Nhi đã ngừng thút thít nỉ non.
Hinh Nhi vốn trưởng thành sớm hơn các đứa trẻ khác, hơn nữa Dịch Kiếm Môn đã bắt đầu trải đường thu Hinh Nhi thành đệ tử đích truyền, cho nên so với ba năm trước đây, hiện tại Hinh Nhi đã thành thục hơn không ít, không dính người Tô Tín như trước kia.
- Thời gian ba năm, ngươi học võ công Dịch Kiếm Môn thế nào? Có lười biếng hay không?
Tô Tín cười hỏi.
Hinh Nhi đắc ý chu cái mỏ và nói:
- Ta cũng không lười biếng, hơn nữa ta là đại đệ tử mới nhất của Dịch Kiếm Môn đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên, ngay cả sư phụ cũng khoe ta thiên phú tốt.
Tô Tín hỏi:
- Nghe Tạ Chỉ Yến nói ngươi được Huyền Tâm Kiếm Chủ Mạnh Kinh Tiên thu làm đệ tử? Hắn thường xuyên dạy bảo ngươi không?
Chưởng môn Dịch Kiếm Môn hiện tại chính là Huyền Tâm Kiếm Chủ Mạnh Kinh Tiên đứng vị trí đệ nhất Địa Bảng, vị này chính là một nhân vật truyền kỳ, không đến bốn mươi đã đột phá đến Dương Thần Cảnh, trở thành tồn tại trẻ nhất trong tứ đại kiếm chủ.
Hinh Nhi lắc đầu nói ra:
- Sư phụ thường xuyên bế quan, hắn rất tốt với ta, mỗi một lần hắn xuất quan đều chỉ đạo ta tu hành, ta không hiểu cái gì, hắn sẽ nói cho ta hiểu.
- Đi thôi, lúc trước ngươi muốn theo ta đi Dịch Kiếm Môn, ta dẫn ngươi đi thăm Hinh Nhi, thuận tiện bẩm báo việc này với sư môn.
Tạ Chỉ Yến nói ra.
Tô Tín gật gật đầu, đi theo Tạ Chỉ Yến tới Dịch Kiếm Môn.
Sơn môn Dịch Kiếm Môn cách Mặc Lăng phủ không xa, kiến tạo trên một ngọn núi khổng lồ.
Tạo hình ngọn núi thẳng tắp giống như trường kiếm đâm thẳng lên trời, cho nên cũng bị gọi là Danh Kiếm Phong.
Tạ Chỉ Yến dẫn theo Tô Tín leo lên Danh Kiếm Phong, ven đường có một ít đệ tử nhìn thấy Tạ Chỉ Yến liền cung kính gọi một tiếng sư tỷ.
Trong Dịch Kiếm Môn, uy vọng Tạ Chỉ Yến vô cùng cao, nguyên nhân là do thế hệ trẻ Dịch Kiếm Môn hiện tại hoàn toàn dựa vào Tạ Chỉ Yến gánh đại kỳ.
Từ khi trải qua trận chiến hai mươi năm trước, thực lực Dịch Kiếm Môn đã bắt đầu suy bại, thậm chí Dịch Kiếm Môn hơn mười năm gần đây không có đệ tử nào thành công leo lên Nhân Bảng, việc này với tông môn khác là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Nếu đổi lại mấy đại tông môn đỉnh cấp, khả năng thế hệ này không người có thể leo lên Nhân Bảng rất bình thường, đời sau nhất định sẽ có người leo lên Nhân Bảng, dù sao một tông môn đỉnh cấp không thể xuất hiện đứt gãy, tất cả đệ tử trẻ tuổi sẽ phát triển.
Trận chiến hơn hai mươi năm trước đã làm tổn thương nguyên khí Dịch Kiếm Môn nặng nề, làm cho hơn mười năm không người leo lên Nhân Bảng, thẳng đến những năm gần đây thế hệ Tạ Chỉ Yến mới phát triển, nàng mới một lần nữa leo lên Nhân Bảng, trọng chấn vinh quang của Dịch Kiếm Môn.
Chờ mười năm sau, những đệ tử Dịch Kiếm Môn được Tạ Chỉ Yến dẫn đến Thường Ninh phủ đã hơn hai mươi tuổi, khi đó bọn họ không phải Linh Khiếu cũng là Thần Cung, cũng có tư cách leo lên Nhân Bảng, như vậy truyền thừa của Dịch Kiếm Môn sẽ không xuất hiện đứt gãy quá lớn.
Dịch Kiếm Môn đi lộ tuyến tinh anh, đệ tử đích truyền của Dịch Kiếm Môn cộng lại chỉ hơn năm trmaw người, cho dù tăng thêm đệ tử ngoại môn và một ít quản sự hạ nhân cũng không đến ba ngàn người, cho nên Dịch Kiếm Môn to như vậy lại rất yên tĩnh.
Tạ Chỉ Yến dẫn theo Tô Tín đi vào một diễn võ trường, lúc này trong diễn võ trường có một võ giả Thần Cung Cảnh tuổi không nhỏ dạy đệ tử kiếm pháp, đầu lĩnh trong đó chính là Hinh Nhi.
Hinh Nhi đã hơn mười tuổi cao hơn không ít, gương mặt hài nhi mập mạp đã biến mất, đã có chút khí chất duyên dáng yêu kiều.
Trong những đệ tử kia, tuổi phổ biến đều không có vượt qua mười lăm tuổi, hơn nữa đều có tu vi Hậu Thiên, chỉ có Hinh Nhi đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, bộ dạng đại sư tỷ.
Lúc này Tạ Chỉ Yến hô lên:
- Hinh Nhi, ngươi xem ai đến đây?
Hinh Nhi thả kiếm trong tay xuống, vừa quay đầu lại nhìn thấy Tô Tín, trường kiếm trong tay rơi xuống đất phát ra một tiếng thanh thúy.
Trong tích tắc nhìn thấy Tô Tín, đôi mắt Hinh Nhi đỏ rực, trực tiếp bổ nhào vào trong ngực Tô Tín, nước mắt lăn xuống như mưa.
- Ô ô ô! Ca ca ngươi gạt ta! Vì cái gì ngươi lâu như vậy không đến thăm ta?
Tô Tín vỗ vỗ đầu nhỏ Hinh Nhi, nói:
- Được rồi, đừng khóc, không phải ta đã đến hay sao?
Các đệ tử Dịch Kiếm Môn khác dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Tô Tín, bọn họ nghe nói Hinh Nhi có ca ca làm việc trong triều đình, hôm nay cuối cùng đã nhìn thấy chân nhân.
Tên võ giả Thần Cung Cảnh phụ trách dạy đệ tử khéo hiểu lòng người nên vỗ vỗ tay nói:
- Được rồi, giải tán đi!
Những đệ tử trẻ tuổi vui mừng ồn ào giải tán, Tạ Chỉ Yến cũng nói:
- Các ngươi ôn chuyện tại đây đi, ta đi báo cáo tình huống với tông môn một chút.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, lúc này Tô Tín mới nói chuyện với Hinh Nhi đã ngừng thút thít nỉ non.
Hinh Nhi vốn trưởng thành sớm hơn các đứa trẻ khác, hơn nữa Dịch Kiếm Môn đã bắt đầu trải đường thu Hinh Nhi thành đệ tử đích truyền, cho nên so với ba năm trước đây, hiện tại Hinh Nhi đã thành thục hơn không ít, không dính người Tô Tín như trước kia.
- Thời gian ba năm, ngươi học võ công Dịch Kiếm Môn thế nào? Có lười biếng hay không?
Tô Tín cười hỏi.
Hinh Nhi đắc ý chu cái mỏ và nói:
- Ta cũng không lười biếng, hơn nữa ta là đại đệ tử mới nhất của Dịch Kiếm Môn đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên, ngay cả sư phụ cũng khoe ta thiên phú tốt.
Tô Tín hỏi:
- Nghe Tạ Chỉ Yến nói ngươi được Huyền Tâm Kiếm Chủ Mạnh Kinh Tiên thu làm đệ tử? Hắn thường xuyên dạy bảo ngươi không?
Chưởng môn Dịch Kiếm Môn hiện tại chính là Huyền Tâm Kiếm Chủ Mạnh Kinh Tiên đứng vị trí đệ nhất Địa Bảng, vị này chính là một nhân vật truyền kỳ, không đến bốn mươi đã đột phá đến Dương Thần Cảnh, trở thành tồn tại trẻ nhất trong tứ đại kiếm chủ.
Hinh Nhi lắc đầu nói ra:
- Sư phụ thường xuyên bế quan, hắn rất tốt với ta, mỗi một lần hắn xuất quan đều chỉ đạo ta tu hành, ta không hiểu cái gì, hắn sẽ nói cho ta hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.