Chương 431: Đòi công đạo (1)
Phong Thất Nguyệt
30/05/2018
Có vài tên tổng bộ đầu châu phủ cầu tình, gương mặt những kẻ phạm tội hòa hoãn lại.
Bởi vì cái gọi là pháp không trách chúng, những tổng bộ đầu châu phủ chính là trụ cột vững vàng của Lục Phiến Môn, Tô Tín muốn giết bọn họ, những tổng bộ đầu châu phủ cầu tình, có lẽ Tô Tín sẽ mở một mặt lưới.
Nhưng đáng tiếc bọn họ xem nhẹ quyết tâm của Tô Tín, hiện tại Tô Tín muốn giết gà dọa khỉ, cho dù Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành cầu tình cũng vô dụng.
úuốn khống chế thủ hạ, rất nhiều người đều ưa thích đánh một cái tát và cho ăn táo ngon ngọt.
Nhưng Tô Tín ngược lại, hắn ưa thích cho đối phương ăn táo ngọt trước, sau khi bọn họ lại mùi vị táo ngọt thì tát cho bọn họ tỉnh, nói cho bọn họ biết, muốn tiếp tục ăn táo ngọt phải tuân thủ quy củ của ta, nếu không lần tiếp theo không phải chỉ ăn tát đâu.
Đối với những bộ khoái kia mà nói, cho dù gia nhập Lục Phiến Môn, Tô Tín cho bọn họ đãi ngộ và ban thưởng khi diệt Tốn Phong kiếm phái đã làm bọn họ hài lòng.
Sau khi chờ bọn họ thỏa mãn, Tô Tín lại lập quy củ với bọn họ.
Ăn của ta, cầm của ta, đương nhiên phải nghe ta nói chuyện, nếu không ta nuôi các ngươi làm gì?
Tô Tín lạnh lùng nhìn vài tên tổng bộ đầu đứng ra, hắn nói:
“Bọn họ hiện tại là thủ hạ các ngươi sao? Tại sao các ngươi đừng ra nói chuyện thay bọn họ?”
“Xem ra các ngươi rất hoài niệm thời gian làm sơn đại vương, như vậy rất tốt, ta thành toàn các ngươi, cởi quần áo trên người ra, các ngươi có thể trở về phá núi lập trại.”
“Bởi vì cái gọi là huynh đệ đồng lòng, huynh đệ đồng tâm, các ngươi có mấy huynh đệ sinh tử tốt, lão đại tốt, nhất định có thể xông xáo một phen tại Giang Nam đạo, hiện tại ta thành toàn các ngươi được không?”
Tô Tín nói xong lời này các tổng bộ đầu châu phủ hối hận không thôi, vội vàng lắc đầu:
“Đại nhân thứ tội! Chúng ta không có ý như vậy!”
Tô Tín lạnh lùng nhìn bọn họ:
“Không có ý như vậy? Các ngươi có ý gì?”
“Lần sau nói chuyện chú ý một chút, các ngươi phải biết rõ thân phận của mình là gì mới nói chuyện, cơ hội, ta cho các ngươi một lần, lần thứ hai sẽ không đơn giản như thế. “
Vài tên tổng bộ đầu liên tục gật đầu, bọn họ lập tức quay về.
“Động thủ đi.”
Tô Tín thản nhiên nói.
Lưu Hạo vung tay lên, hai mươi ba tên bộ đầu đứng ra, bọn họ âầm đao chém xuống, đám bộ khoái bị trói không kịp kêu thảm thiết đã bị chém đầu.
Bộ khoái hành hình cũng xuất thân đạo phỉ, nhiều đạo phỉ gia nhập Lục Phiến Môn, Lưu Hạo cũng thu không ít bộ đầu dưới trướng, nhân thủ trong tay hắn cũng tăng lên rất nhiều.
Lưu Hạo xem như cơ linh, an bài người hành hình đều xuất thân đạo phỉ, như vậy cũng tránh những bộ khoái xuất thân đạo phỉ khác sinh lòng khác thường.
Nếu như như đạo phỉ bị hành hình xuất thân đạo phỉ, người hành hình là bộ khoái xuất thân Lục Phiến Môn, bởi như vậy không thể nghi ngờ phân Lục Phiến Môn Giang Nam đạo thành hai giai cấp, hành vi như vậy bất lợi cho việc Lục Phiến Môn dung hợp với nhau.
Trong nháy mắt đầu lâu hơn hai mươi người rơi xuống đất, nội tâm những bộ khoái khoái và bộ đầu khác lạnh buốt.
Chỉ vì một thành tài nguyên tu luyện mà rời đầu, bọn họ làm như vậy quá không đáng.
Tuy tài nguyên tu luyện quý giá nhưng tối thiểu ngươi cũng phải có mạng mới hưởng thụ được, nếu không còn mạng có thể hưởng thụ sao?
Sau tiết mục giết gà dọa khỉ kết thúc, Tô Tín bảo người quét dọn diễn võ trường, mang thi thể ra ngoài chôn, vào lúc này có ba tiếng nói điếc tai g lên.
“Cửu Huyền Kiếm Tông Tôn Càn!”
“Lạc Vũ sơn trang Quý Vô Không!”
“Khúc Châu Công Dương Vô Toán!”
“Cầu kiến tổng bộ đầu Giang Nam đạo!”
Ba giọng nói vang lên như sấm, chờ nói xong câu cuối cùng chẳng khác gì sấm sét bên tai, sắc mặt mọi người nơi đây biến đổi, thậm chí có chút ít bộ khoái cảnh giới Hậu Thiên nghe xong liền ôm tai đầy thống khổ.
Sắc mặt Tô Tín trầm xuống, làm vậy gọi là cầu kiến sao? Cầu kiến như vậy quá kiêu ngạo rồi.
“Đi, theo ta gặp ba nhà kia.”
Tô Tín nói rất thản nhiên.
Đám người Lý Phôi còn không có gì nhưng sắc mặt đám người Lục Tục lại phát sinh một ít biến hóa nhỏ, thần thái hoảng sợ không giấu đi được.
Tại Giang Nam đạo trừ Giang Nam Tiêu thị danh chấn thiên hạ ra, ba thế lực còn lại đều rất mạnh, mỗi nhà đều truyền thừa mấy trăm năm, trong thế lực đều có cường giả Dung Thần Cảnh tọa trấn.
Ba đại thế lực xây dựng ảnh hưởng đã lâu, Lục Tục là võ giả lớn lên trong Giang Nam đạo cho nên sớm nghe qua uy danh bọn họ, hiện tại nội tâm bọn họ vô cùng sợ hãi.
Tô Tín mang người đi ra cửa lớn, ba gã tên Hóa Thần Cảnh võ đạo tông sư đứng trước Lục Phiến Môn, phần đông võ giả Giang Nam phủ đang vây xem.
Đương nhiên bọn họ biết rõ tại sao đám người Cửu Huyền Kiếm Tông đến nơi này, Tô Tín vừa mới diệt Tốn Phong kiếm phái thì bọn họ liền đến, đương nhiên muốn Tô Tín cho bọn họ công đạo.
Đi ra ngoài nhìn ba người trước mặt, trên mặt Tô Tín tươi cười sáng lạn và chắp tay nói:
“Ba vị tiền bối đến Lục Phiến Môn muốn làm gì? Đứng ở cửa không lễ phép, mời vào trong uống chén trà.”
Bởi vì cái gọi là pháp không trách chúng, những tổng bộ đầu châu phủ chính là trụ cột vững vàng của Lục Phiến Môn, Tô Tín muốn giết bọn họ, những tổng bộ đầu châu phủ cầu tình, có lẽ Tô Tín sẽ mở một mặt lưới.
Nhưng đáng tiếc bọn họ xem nhẹ quyết tâm của Tô Tín, hiện tại Tô Tín muốn giết gà dọa khỉ, cho dù Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành cầu tình cũng vô dụng.
úuốn khống chế thủ hạ, rất nhiều người đều ưa thích đánh một cái tát và cho ăn táo ngon ngọt.
Nhưng Tô Tín ngược lại, hắn ưa thích cho đối phương ăn táo ngọt trước, sau khi bọn họ lại mùi vị táo ngọt thì tát cho bọn họ tỉnh, nói cho bọn họ biết, muốn tiếp tục ăn táo ngọt phải tuân thủ quy củ của ta, nếu không lần tiếp theo không phải chỉ ăn tát đâu.
Đối với những bộ khoái kia mà nói, cho dù gia nhập Lục Phiến Môn, Tô Tín cho bọn họ đãi ngộ và ban thưởng khi diệt Tốn Phong kiếm phái đã làm bọn họ hài lòng.
Sau khi chờ bọn họ thỏa mãn, Tô Tín lại lập quy củ với bọn họ.
Ăn của ta, cầm của ta, đương nhiên phải nghe ta nói chuyện, nếu không ta nuôi các ngươi làm gì?
Tô Tín lạnh lùng nhìn vài tên tổng bộ đầu đứng ra, hắn nói:
“Bọn họ hiện tại là thủ hạ các ngươi sao? Tại sao các ngươi đừng ra nói chuyện thay bọn họ?”
“Xem ra các ngươi rất hoài niệm thời gian làm sơn đại vương, như vậy rất tốt, ta thành toàn các ngươi, cởi quần áo trên người ra, các ngươi có thể trở về phá núi lập trại.”
“Bởi vì cái gọi là huynh đệ đồng lòng, huynh đệ đồng tâm, các ngươi có mấy huynh đệ sinh tử tốt, lão đại tốt, nhất định có thể xông xáo một phen tại Giang Nam đạo, hiện tại ta thành toàn các ngươi được không?”
Tô Tín nói xong lời này các tổng bộ đầu châu phủ hối hận không thôi, vội vàng lắc đầu:
“Đại nhân thứ tội! Chúng ta không có ý như vậy!”
Tô Tín lạnh lùng nhìn bọn họ:
“Không có ý như vậy? Các ngươi có ý gì?”
“Lần sau nói chuyện chú ý một chút, các ngươi phải biết rõ thân phận của mình là gì mới nói chuyện, cơ hội, ta cho các ngươi một lần, lần thứ hai sẽ không đơn giản như thế. “
Vài tên tổng bộ đầu liên tục gật đầu, bọn họ lập tức quay về.
“Động thủ đi.”
Tô Tín thản nhiên nói.
Lưu Hạo vung tay lên, hai mươi ba tên bộ đầu đứng ra, bọn họ âầm đao chém xuống, đám bộ khoái bị trói không kịp kêu thảm thiết đã bị chém đầu.
Bộ khoái hành hình cũng xuất thân đạo phỉ, nhiều đạo phỉ gia nhập Lục Phiến Môn, Lưu Hạo cũng thu không ít bộ đầu dưới trướng, nhân thủ trong tay hắn cũng tăng lên rất nhiều.
Lưu Hạo xem như cơ linh, an bài người hành hình đều xuất thân đạo phỉ, như vậy cũng tránh những bộ khoái xuất thân đạo phỉ khác sinh lòng khác thường.
Nếu như như đạo phỉ bị hành hình xuất thân đạo phỉ, người hành hình là bộ khoái xuất thân Lục Phiến Môn, bởi như vậy không thể nghi ngờ phân Lục Phiến Môn Giang Nam đạo thành hai giai cấp, hành vi như vậy bất lợi cho việc Lục Phiến Môn dung hợp với nhau.
Trong nháy mắt đầu lâu hơn hai mươi người rơi xuống đất, nội tâm những bộ khoái khoái và bộ đầu khác lạnh buốt.
Chỉ vì một thành tài nguyên tu luyện mà rời đầu, bọn họ làm như vậy quá không đáng.
Tuy tài nguyên tu luyện quý giá nhưng tối thiểu ngươi cũng phải có mạng mới hưởng thụ được, nếu không còn mạng có thể hưởng thụ sao?
Sau tiết mục giết gà dọa khỉ kết thúc, Tô Tín bảo người quét dọn diễn võ trường, mang thi thể ra ngoài chôn, vào lúc này có ba tiếng nói điếc tai g lên.
“Cửu Huyền Kiếm Tông Tôn Càn!”
“Lạc Vũ sơn trang Quý Vô Không!”
“Khúc Châu Công Dương Vô Toán!”
“Cầu kiến tổng bộ đầu Giang Nam đạo!”
Ba giọng nói vang lên như sấm, chờ nói xong câu cuối cùng chẳng khác gì sấm sét bên tai, sắc mặt mọi người nơi đây biến đổi, thậm chí có chút ít bộ khoái cảnh giới Hậu Thiên nghe xong liền ôm tai đầy thống khổ.
Sắc mặt Tô Tín trầm xuống, làm vậy gọi là cầu kiến sao? Cầu kiến như vậy quá kiêu ngạo rồi.
“Đi, theo ta gặp ba nhà kia.”
Tô Tín nói rất thản nhiên.
Đám người Lý Phôi còn không có gì nhưng sắc mặt đám người Lục Tục lại phát sinh một ít biến hóa nhỏ, thần thái hoảng sợ không giấu đi được.
Tại Giang Nam đạo trừ Giang Nam Tiêu thị danh chấn thiên hạ ra, ba thế lực còn lại đều rất mạnh, mỗi nhà đều truyền thừa mấy trăm năm, trong thế lực đều có cường giả Dung Thần Cảnh tọa trấn.
Ba đại thế lực xây dựng ảnh hưởng đã lâu, Lục Tục là võ giả lớn lên trong Giang Nam đạo cho nên sớm nghe qua uy danh bọn họ, hiện tại nội tâm bọn họ vô cùng sợ hãi.
Tô Tín mang người đi ra cửa lớn, ba gã tên Hóa Thần Cảnh võ đạo tông sư đứng trước Lục Phiến Môn, phần đông võ giả Giang Nam phủ đang vây xem.
Đương nhiên bọn họ biết rõ tại sao đám người Cửu Huyền Kiếm Tông đến nơi này, Tô Tín vừa mới diệt Tốn Phong kiếm phái thì bọn họ liền đến, đương nhiên muốn Tô Tín cho bọn họ công đạo.
Đi ra ngoài nhìn ba người trước mặt, trên mặt Tô Tín tươi cười sáng lạn và chắp tay nói:
“Ba vị tiền bối đến Lục Phiến Môn muốn làm gì? Đứng ở cửa không lễ phép, mời vào trong uống chén trà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.