Chương 192: Giang Nam Phủ
Phong Thất Nguyệt
28/05/2018
Đối với tin tức Tô Tín diệt cả nhà Chúc gia trang, do Nhân Bảng công bố trên giang hồ nên sinh ra xôn xao.
Tuyệt đại đa số tông môn chính đạo xì mũi coi thường Tô Tín, cho rằng hắn tâm tính hung tàn cực đoan, hiện tại còn chưa đọa nhập ma dạo nhưng cũng đã có dấu hiệu báo trước.
Thiếu Lâm tự Giác Nghiêm đại sư như muốn mang hắn về Thiếu Lâm tự trấn áp tẩy đi một thân lệ khí là đúng.
Nhưng mặc dù có người nói như vậy nhưng đại bộ phận chỉ là nói nhảm mà thôi, cũng không có ai nóng đầu đi tìm Tô Tín làm hiệp sĩ trừ ma vệ đạo.
Dù sao Chúc gia trang bị diệt không có một chút quan hệ nào với hắn, thời điểm này đúng chỉ có ngu xuẩn mới ra trêu chọc Tô Tín.
Huống hồ, trải qua chuyện này, mọi người cũng đại khái nhìn ra tính cách của Tô Tín.
Hắn xuất thân tán tu, tính cách có thù tất báo, tuyệt đối là ngươi đánh ta một quyền, ta đâm ngươi một đao.
Loại nhân vật này có thể không trêu chọc thì không nên trêu chọc, một khi trêu chọc thì phải diệt sát hắn triệt để, bằng không sẽ hậu hoạn vô cùng.
Tô Tín không biết những chuyện này, cho dù biết hắn cũng cao hứng.
Bởi vì có người kiêng kị hắn đã chứng minh hắn thị uy thành công, về phần thanh danh giang hồ gì đó, Tô Tín không quan tâm thứ hai.
Giết Phương Đông Đình bị treo thưởng trên Hắc bảng chỉ là chuyện nhỏ, hiện tại hắn là truy phong tuần bổ của Lục Phiến Môn, là tay sai triều đình hàng thật giá thật.
Thân phận này không thể dấu diếm cả đời, sau khi bị người khác biết rõ, khi đó thanh danh của Tô Tín trên giang hồ càng thối không thể ngửi.
Một đường đi tới, Tô Tín vừa bắt đầu đã chuẩn bị đi đường bộ tới Giang Nam đạo, nhưng đường bộ lại dài nhất, hơn nữa trên ngựa bất tiện tu luyện, cho nên Tô Tín liền lựa chọn đi đường thủy, chỉ dùng thời gian một tháng sẽ tới Giang Nam phủ tại Giang Nam đạo.
Vùng sông nước Giang Nam xưa nay phong cảnh đẹp tuyệt trần, Giang Nam phủ thân là châu phủ hạch tâm của Giang Nam đạo thì càng phải như vậy.
Cả Giang Nam phủ có thể nhìn thấy nhiều cầu nhỏ nước chảy, từng chiếc thuyền không ngừng qua cầu, trên đường phố có hiệp sĩ đội mũ vành rộng, công tử thế gia phong lưu phóng khoáng, thanh niên hiệp sĩ anh tuấn tiêu sái đi lại không ngớt, từ đó có thể thấy phong vị của sông nước Giang Nam đạo.
Tô Tín rời thuyền tùy tiện dò xét chung quanh, quả nhiên Giang Nam phủ không hổ là nơi có võ phong cực thịnh tại Trung Nguyên, có thể nói Hậu Thiên đi đầy đất, Tiên Thiên nhiều như chó cũng không đủ.
Tô Tín có tu vi Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh đỉnh phong, hắn có thể xem là cao thủ tại Tương Nam đạo và Hán Nam đạo, nhưng ở Giang Nam phủ chỉ có thể xem là người bình thường.
Tối thiểu Tô Tín vừa rồi nhìn thấy mấy võ giả đi ngang qua có tu vi Tiên Thiên.
Du long kiếm bị Tô Tín tìm da cá mập nhét vào, tùy ý để bên hông.
Bên hồ có từng chiếc từng chiếc thuyền buồm đang đậu treo bảng giá chờ người thuê, ở nơi xa hơn có thể nhìn thấy từng tòa hoa thuyền cũng có thể cung cấp người thuê, giá tiền nha, cũng không phải những thuyền buồm có thể so sánh.
Tô Tín tùy ý đi tới trước một chiếc thuyền buồm, chủ thuyền là lão hán chừng sáu mươi nhưng tinh thần khí không tồi, trong thuyền có một nữ ngư dân chừng mười lăm, sáu tuổi, bộ dáng thanh tú, còn mang theo khí chất hàm xúc của vùng sông nước Giang Nam.
- Lão bá, ta muốn đi xem Giang Nam phủ một vòng, ngài muốn bao nhiêu tiền?
Lão hán mở miệng nói:
- Vị công tử này cứ xem mà cho là được, lão hán ta cũng nhân nghiệp nghỉ đánh cá cho nên ngồi không, lời thêm một ít tiền cải thiện bữa ăn.
Tô Tín cười cười, hắn nhảy lên thuyền và ném cho nữ tử mười lượng bạc, lập tức làm cho nàng cười nheo mắt lại.
Nội tâm Tô Tín cười thầm người Giang Nam phủ đúng là biết tính toán, lại dám chơi thủ đoạn nhỏ này với võ giả, tại địa phương khác hiếm khi thấy việc như vậy.
Vừa rồi lão hán nói hắn tùy ý cho là được, thật ra đang chờ hắn vì mặt mũi mà cho nhiều tiền đấy.
Vừa nhìn đã biết hắn là nhân sĩ giang hồ, lão hán mang theo cháu gái tân tân khổ khổ đánh cá thuê thuyền trợ cấp gia dụng, nếu ngươi cho ít tiền, ngươi không biết xấu hổ ném ra mấy văn tiền hay sao?
Đương nhiên Tô Tín không quan tâm chút thủ đoạn này, trực tiếp ném ra mươi lượng bạc xem như tiêu khiển.
Lão hán khua động mái chèo, thuyền buồm lúc này rời bến, nữ tử nhỏ giọng nói:
- Vị công tử này cần ăn cái gì không? Ta có cá tươi vừa đánh bắt được vào buổi sáng, còn có hoàng tửu do gia đình tự nhưỡng, công tử cần nếm thử?
Nữ tử nhỏ nhẹ nói với hắn mười phần dễ nghe, Tô Tín nói:
- Được, ngươi xem mà làm.
Tô Tín nhìn nữ tử mang các loại dụng cụ làm bếp ra, hắn lắc đầu cười thầm.
Nếu mình thật móc mười văn tiền ra, đoán chừng sẽ không có đãi ngộ này.
Dáng người nữ tử nhỏ nhắn nhưng quanh năm sinh hoạt trên thuyền, tay chân lại vô cùng nhanh nhẹn.
Cá tươi được đánh bắt vào buổi sáng, chứa trong giỏ cá đọng ở đuôi thuyền, sọt cá chìm vào trong nước nên cá tươi vẫn sống.
Nữ tử thuần thục mổ bụng cá và làm sạch, sau đó đặt vào nước sôi và tăng thêm gia vị, lúc này mới hầm cách thủy, bên cạnh còn có một bình rượu màu vàng, bình rượu có mùi thơm ngạt ngào.
Thịt cá được bưng lên, Tô Tín ăn thử một miếng, cũng ngon miệng, hoàng tửu được nhưỡng cẩn thận và mạnh hơn rượu khác.
Nữ tử đang nhìn thẳng Tô Tín, thẳng đến khi Tô Tín nói ‘không tồi’ thì nàng mới híp mắt vui vẻ.
Trong Giang Nam phủ có rất nhiều nhân sĩ võ lâm, tuy nữ tử là ngư dân bình thường, mặc dù đã gặp những nhân sĩ võ lâm nhưng rất ít khi tiếp xúc gần gũi, cả hai giống như người hai thế giới.
Những nhân sĩ võ lâm này vì mặt mũi, đại đa số đều hô bằng hữu gọi hữu tốn giá tiền cao thuê thuyền du lịch Giang Nam phủ, đi thuê thuyền buồm nhỏ của bọn họ chỉ là số ít.
Tô Tín vừa nhấm nháp rượu và thức ăn, hắn vừa đánh giá cảnh tượng Giang Nam phủ.
Giang Nam phủ võ phong thịnh hành như thế, đối với Đại Chu vương triều đình mà nói đây không phải chuyện tốt.
Võ giả Giang Nam phủ nhiều như thế nhưng không có bao nhiêu thuộc về Đại Chu vương triều đình, đều là thành phần không bị khống chế.
Truy tìm căn nguyên nguồn gốc, Giang Nam phủ biến thành bộ dạng như hiện tại, nguyên nhân căn bản chính là vì Giang Nam Tiêu thị.
Lịch đại vương triều Trung Nguyên thành lập thay đổi, trong đó không ít bóng dáng tông môn võ lâm.
Thậm chí có rất nhiều vương triều sau lưng có tông môn võ lâm hậu thuẫn.
Đại đa số kết quả sau khi vương triều vững chắc liền bắt đầu qua sông đoạn cầu, cũng bắt đầu lục đục với tông môn võ lâm sau lưng, thậm chí trực tiếp tru sát.
Ví dụ như Vũ Long Đế và Đỗ Nguyên Thánh Tam Tương Vũ Lâm Minh chính là như vậy.
Trong đó chỉ có trường hợp đặc biệt là Giang Nam Tiêu thị thành lập Đại Lương.
Đại Lương là thế lực võ lâm tổ kiến vương triều, về sau thời điểm tranh bá thiên hạ, Đại Lương trừ đệ tử Tiêu gia cũng tiếp nhận người võ lâm khác, thành phần hết sức phức tạp.
Đáng tiếc vương triều tranh bá không phải giang hồ tông môn chém giết, Tiêu gia có thể bảo trụ địa vị đứng đầu trong lục đại thế gia cũng là vì có thực lực một vương triều.
Sau đó Tiêu gia có thể thuận lợi từ vương triều xuống dốc thành thế gia, từ đó có thể thấy được đặc tính Tiêu gia.
Dù sao Tô Tín xem ra, Tiêu gia còn có mấy phần tặc tính chưa có chết, nếu không bọn họ cũng không hàng năm thu nhiều tán tu Giang Nam như vậy.
Tiêu gia đã là một trong lục đại thế gia, hắn lại mời chào nhiều môn khách như vậy, triều đình cho rằng đã phạm húy kỵ.
Giang Nam đạo là đại bản doanh của Tiêu gia, các thế lực võ lâm khác tại Giang Nam đạo cũng có người phát ngôn của mình, triều đình cũng sợ ném chuột vỡ bình, nhất thời nửa khắc không dám hành động.
Trong nội tâm Tô Tín trong nghĩ tới những việc này hơi có chút phân tâm, chợt nghe lão hán chèo thuyền và nữ tử ngư dân hét lên, chiếc thuyền nhỏ vội vàng chuyển hướng.
Tô Tín nhìn lên, hắn nhìn thấy một chiếc thuyền hoa lớn đang lao tới, mắt thấy sắp đụng vào thuyền nhỏ.
Kỳ thật đường sông Giang Nam không nhỏ như vậy, đặc biệt là bọn họ sắp đi vào trong hồ lớn, lúc này đường sông đủ sức dung nhập năm xe ngựa cùng chạy song song mà không ảnh hưởng tới nhau.
Không biết có phải thuyền hoa trước mặt cố ý hay không, bọn họ không hề tránh sang một bên mà đi giữa đường sông, mắt thấy sắp đụng nát chiếc thuyền buồm nhỏ.
Đường sông nơi này không sâu, cho dù rớt xuống nước cũng không chết người.
Nhưng với lão hán và nữ tử ngư dân mà nói, chiếc thuyền buồm nhỏ này chính là nhà của bọn họ, tuyệt đối không thể có việc gì.
Cho nên lão hán không ngừng khua máy chèo, muốn đổi hướng thuyền buồm sang một bên, nhưng không biết làm sao vì tốc độ thuyền hoa nhanh hơn, trong nháy mắt muốn đâm nát thuyền buồm nhỏ.
Lúc này mọi người có thể nghe được âm thanh nam nữ cười đùa trên thuyền hoa, dường như đâm chìm thuyền buồm là chuyện thú vị.
Bởi vì thuyền buồm chuyển hướng vội vã cho nên chấn động mạnh, bàn rượu của Tô Tín rơi vãi khắp nơi, Tô Tín cau mày.
Hắn muốn thanh thản yên ổn ngắm phong cảnh lại bị phá hỏng, hắn đã tức giận.
Bỗng nhiên thân thể Tô Tín hơi động, hắn như hóa thành cuồng phong biến mất ở đầu thuyền.
Nữ tử nhìn thấy Tô Tín nhảy ra khỏi thuyền, đảo mắt đã thấy Tô Tín biến mất, lúc ngẩng đầu đã kinh hô. Tô Tín lúc này xuất hiện trước thuyền hoa, chân của hắn nhanh như gió và đá một cước.
Oanh!
Tiếng nổ lớn vang lên, tốc độ thuyền hoa lao nhanh cũng dừng lại.
Nhưng động tác của Tô Tín không ngừng, hai chân hắn không ngừng đá mạnh, hắn dùng Phong Thần Thối đệ tam thức ‘Cuồng Phong Sậu Vũ’, cước lực không ngừng và đánh liên tục như mưa rào bão tố.
Tô Tín đá ra mỗi bước, thân thể bản thân tiến lên một bước, dường như hắn đang lăng không giẫm vào thuyền hoa.
Hơn nữa tốc độ của thuyền hoa không chỉ bị Phong Thần Thối đá dừng lại, cuối cùng còn bị Tô Tín đá lui về phía sau vài trượng.
Tuyệt đại đa số tông môn chính đạo xì mũi coi thường Tô Tín, cho rằng hắn tâm tính hung tàn cực đoan, hiện tại còn chưa đọa nhập ma dạo nhưng cũng đã có dấu hiệu báo trước.
Thiếu Lâm tự Giác Nghiêm đại sư như muốn mang hắn về Thiếu Lâm tự trấn áp tẩy đi một thân lệ khí là đúng.
Nhưng mặc dù có người nói như vậy nhưng đại bộ phận chỉ là nói nhảm mà thôi, cũng không có ai nóng đầu đi tìm Tô Tín làm hiệp sĩ trừ ma vệ đạo.
Dù sao Chúc gia trang bị diệt không có một chút quan hệ nào với hắn, thời điểm này đúng chỉ có ngu xuẩn mới ra trêu chọc Tô Tín.
Huống hồ, trải qua chuyện này, mọi người cũng đại khái nhìn ra tính cách của Tô Tín.
Hắn xuất thân tán tu, tính cách có thù tất báo, tuyệt đối là ngươi đánh ta một quyền, ta đâm ngươi một đao.
Loại nhân vật này có thể không trêu chọc thì không nên trêu chọc, một khi trêu chọc thì phải diệt sát hắn triệt để, bằng không sẽ hậu hoạn vô cùng.
Tô Tín không biết những chuyện này, cho dù biết hắn cũng cao hứng.
Bởi vì có người kiêng kị hắn đã chứng minh hắn thị uy thành công, về phần thanh danh giang hồ gì đó, Tô Tín không quan tâm thứ hai.
Giết Phương Đông Đình bị treo thưởng trên Hắc bảng chỉ là chuyện nhỏ, hiện tại hắn là truy phong tuần bổ của Lục Phiến Môn, là tay sai triều đình hàng thật giá thật.
Thân phận này không thể dấu diếm cả đời, sau khi bị người khác biết rõ, khi đó thanh danh của Tô Tín trên giang hồ càng thối không thể ngửi.
Một đường đi tới, Tô Tín vừa bắt đầu đã chuẩn bị đi đường bộ tới Giang Nam đạo, nhưng đường bộ lại dài nhất, hơn nữa trên ngựa bất tiện tu luyện, cho nên Tô Tín liền lựa chọn đi đường thủy, chỉ dùng thời gian một tháng sẽ tới Giang Nam phủ tại Giang Nam đạo.
Vùng sông nước Giang Nam xưa nay phong cảnh đẹp tuyệt trần, Giang Nam phủ thân là châu phủ hạch tâm của Giang Nam đạo thì càng phải như vậy.
Cả Giang Nam phủ có thể nhìn thấy nhiều cầu nhỏ nước chảy, từng chiếc thuyền không ngừng qua cầu, trên đường phố có hiệp sĩ đội mũ vành rộng, công tử thế gia phong lưu phóng khoáng, thanh niên hiệp sĩ anh tuấn tiêu sái đi lại không ngớt, từ đó có thể thấy phong vị của sông nước Giang Nam đạo.
Tô Tín rời thuyền tùy tiện dò xét chung quanh, quả nhiên Giang Nam phủ không hổ là nơi có võ phong cực thịnh tại Trung Nguyên, có thể nói Hậu Thiên đi đầy đất, Tiên Thiên nhiều như chó cũng không đủ.
Tô Tín có tu vi Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh đỉnh phong, hắn có thể xem là cao thủ tại Tương Nam đạo và Hán Nam đạo, nhưng ở Giang Nam phủ chỉ có thể xem là người bình thường.
Tối thiểu Tô Tín vừa rồi nhìn thấy mấy võ giả đi ngang qua có tu vi Tiên Thiên.
Du long kiếm bị Tô Tín tìm da cá mập nhét vào, tùy ý để bên hông.
Bên hồ có từng chiếc từng chiếc thuyền buồm đang đậu treo bảng giá chờ người thuê, ở nơi xa hơn có thể nhìn thấy từng tòa hoa thuyền cũng có thể cung cấp người thuê, giá tiền nha, cũng không phải những thuyền buồm có thể so sánh.
Tô Tín tùy ý đi tới trước một chiếc thuyền buồm, chủ thuyền là lão hán chừng sáu mươi nhưng tinh thần khí không tồi, trong thuyền có một nữ ngư dân chừng mười lăm, sáu tuổi, bộ dáng thanh tú, còn mang theo khí chất hàm xúc của vùng sông nước Giang Nam.
- Lão bá, ta muốn đi xem Giang Nam phủ một vòng, ngài muốn bao nhiêu tiền?
Lão hán mở miệng nói:
- Vị công tử này cứ xem mà cho là được, lão hán ta cũng nhân nghiệp nghỉ đánh cá cho nên ngồi không, lời thêm một ít tiền cải thiện bữa ăn.
Tô Tín cười cười, hắn nhảy lên thuyền và ném cho nữ tử mười lượng bạc, lập tức làm cho nàng cười nheo mắt lại.
Nội tâm Tô Tín cười thầm người Giang Nam phủ đúng là biết tính toán, lại dám chơi thủ đoạn nhỏ này với võ giả, tại địa phương khác hiếm khi thấy việc như vậy.
Vừa rồi lão hán nói hắn tùy ý cho là được, thật ra đang chờ hắn vì mặt mũi mà cho nhiều tiền đấy.
Vừa nhìn đã biết hắn là nhân sĩ giang hồ, lão hán mang theo cháu gái tân tân khổ khổ đánh cá thuê thuyền trợ cấp gia dụng, nếu ngươi cho ít tiền, ngươi không biết xấu hổ ném ra mấy văn tiền hay sao?
Đương nhiên Tô Tín không quan tâm chút thủ đoạn này, trực tiếp ném ra mươi lượng bạc xem như tiêu khiển.
Lão hán khua động mái chèo, thuyền buồm lúc này rời bến, nữ tử nhỏ giọng nói:
- Vị công tử này cần ăn cái gì không? Ta có cá tươi vừa đánh bắt được vào buổi sáng, còn có hoàng tửu do gia đình tự nhưỡng, công tử cần nếm thử?
Nữ tử nhỏ nhẹ nói với hắn mười phần dễ nghe, Tô Tín nói:
- Được, ngươi xem mà làm.
Tô Tín nhìn nữ tử mang các loại dụng cụ làm bếp ra, hắn lắc đầu cười thầm.
Nếu mình thật móc mười văn tiền ra, đoán chừng sẽ không có đãi ngộ này.
Dáng người nữ tử nhỏ nhắn nhưng quanh năm sinh hoạt trên thuyền, tay chân lại vô cùng nhanh nhẹn.
Cá tươi được đánh bắt vào buổi sáng, chứa trong giỏ cá đọng ở đuôi thuyền, sọt cá chìm vào trong nước nên cá tươi vẫn sống.
Nữ tử thuần thục mổ bụng cá và làm sạch, sau đó đặt vào nước sôi và tăng thêm gia vị, lúc này mới hầm cách thủy, bên cạnh còn có một bình rượu màu vàng, bình rượu có mùi thơm ngạt ngào.
Thịt cá được bưng lên, Tô Tín ăn thử một miếng, cũng ngon miệng, hoàng tửu được nhưỡng cẩn thận và mạnh hơn rượu khác.
Nữ tử đang nhìn thẳng Tô Tín, thẳng đến khi Tô Tín nói ‘không tồi’ thì nàng mới híp mắt vui vẻ.
Trong Giang Nam phủ có rất nhiều nhân sĩ võ lâm, tuy nữ tử là ngư dân bình thường, mặc dù đã gặp những nhân sĩ võ lâm nhưng rất ít khi tiếp xúc gần gũi, cả hai giống như người hai thế giới.
Những nhân sĩ võ lâm này vì mặt mũi, đại đa số đều hô bằng hữu gọi hữu tốn giá tiền cao thuê thuyền du lịch Giang Nam phủ, đi thuê thuyền buồm nhỏ của bọn họ chỉ là số ít.
Tô Tín vừa nhấm nháp rượu và thức ăn, hắn vừa đánh giá cảnh tượng Giang Nam phủ.
Giang Nam phủ võ phong thịnh hành như thế, đối với Đại Chu vương triều đình mà nói đây không phải chuyện tốt.
Võ giả Giang Nam phủ nhiều như thế nhưng không có bao nhiêu thuộc về Đại Chu vương triều đình, đều là thành phần không bị khống chế.
Truy tìm căn nguyên nguồn gốc, Giang Nam phủ biến thành bộ dạng như hiện tại, nguyên nhân căn bản chính là vì Giang Nam Tiêu thị.
Lịch đại vương triều Trung Nguyên thành lập thay đổi, trong đó không ít bóng dáng tông môn võ lâm.
Thậm chí có rất nhiều vương triều sau lưng có tông môn võ lâm hậu thuẫn.
Đại đa số kết quả sau khi vương triều vững chắc liền bắt đầu qua sông đoạn cầu, cũng bắt đầu lục đục với tông môn võ lâm sau lưng, thậm chí trực tiếp tru sát.
Ví dụ như Vũ Long Đế và Đỗ Nguyên Thánh Tam Tương Vũ Lâm Minh chính là như vậy.
Trong đó chỉ có trường hợp đặc biệt là Giang Nam Tiêu thị thành lập Đại Lương.
Đại Lương là thế lực võ lâm tổ kiến vương triều, về sau thời điểm tranh bá thiên hạ, Đại Lương trừ đệ tử Tiêu gia cũng tiếp nhận người võ lâm khác, thành phần hết sức phức tạp.
Đáng tiếc vương triều tranh bá không phải giang hồ tông môn chém giết, Tiêu gia có thể bảo trụ địa vị đứng đầu trong lục đại thế gia cũng là vì có thực lực một vương triều.
Sau đó Tiêu gia có thể thuận lợi từ vương triều xuống dốc thành thế gia, từ đó có thể thấy được đặc tính Tiêu gia.
Dù sao Tô Tín xem ra, Tiêu gia còn có mấy phần tặc tính chưa có chết, nếu không bọn họ cũng không hàng năm thu nhiều tán tu Giang Nam như vậy.
Tiêu gia đã là một trong lục đại thế gia, hắn lại mời chào nhiều môn khách như vậy, triều đình cho rằng đã phạm húy kỵ.
Giang Nam đạo là đại bản doanh của Tiêu gia, các thế lực võ lâm khác tại Giang Nam đạo cũng có người phát ngôn của mình, triều đình cũng sợ ném chuột vỡ bình, nhất thời nửa khắc không dám hành động.
Trong nội tâm Tô Tín trong nghĩ tới những việc này hơi có chút phân tâm, chợt nghe lão hán chèo thuyền và nữ tử ngư dân hét lên, chiếc thuyền nhỏ vội vàng chuyển hướng.
Tô Tín nhìn lên, hắn nhìn thấy một chiếc thuyền hoa lớn đang lao tới, mắt thấy sắp đụng vào thuyền nhỏ.
Kỳ thật đường sông Giang Nam không nhỏ như vậy, đặc biệt là bọn họ sắp đi vào trong hồ lớn, lúc này đường sông đủ sức dung nhập năm xe ngựa cùng chạy song song mà không ảnh hưởng tới nhau.
Không biết có phải thuyền hoa trước mặt cố ý hay không, bọn họ không hề tránh sang một bên mà đi giữa đường sông, mắt thấy sắp đụng nát chiếc thuyền buồm nhỏ.
Đường sông nơi này không sâu, cho dù rớt xuống nước cũng không chết người.
Nhưng với lão hán và nữ tử ngư dân mà nói, chiếc thuyền buồm nhỏ này chính là nhà của bọn họ, tuyệt đối không thể có việc gì.
Cho nên lão hán không ngừng khua máy chèo, muốn đổi hướng thuyền buồm sang một bên, nhưng không biết làm sao vì tốc độ thuyền hoa nhanh hơn, trong nháy mắt muốn đâm nát thuyền buồm nhỏ.
Lúc này mọi người có thể nghe được âm thanh nam nữ cười đùa trên thuyền hoa, dường như đâm chìm thuyền buồm là chuyện thú vị.
Bởi vì thuyền buồm chuyển hướng vội vã cho nên chấn động mạnh, bàn rượu của Tô Tín rơi vãi khắp nơi, Tô Tín cau mày.
Hắn muốn thanh thản yên ổn ngắm phong cảnh lại bị phá hỏng, hắn đã tức giận.
Bỗng nhiên thân thể Tô Tín hơi động, hắn như hóa thành cuồng phong biến mất ở đầu thuyền.
Nữ tử nhìn thấy Tô Tín nhảy ra khỏi thuyền, đảo mắt đã thấy Tô Tín biến mất, lúc ngẩng đầu đã kinh hô. Tô Tín lúc này xuất hiện trước thuyền hoa, chân của hắn nhanh như gió và đá một cước.
Oanh!
Tiếng nổ lớn vang lên, tốc độ thuyền hoa lao nhanh cũng dừng lại.
Nhưng động tác của Tô Tín không ngừng, hai chân hắn không ngừng đá mạnh, hắn dùng Phong Thần Thối đệ tam thức ‘Cuồng Phong Sậu Vũ’, cước lực không ngừng và đánh liên tục như mưa rào bão tố.
Tô Tín đá ra mỗi bước, thân thể bản thân tiến lên một bước, dường như hắn đang lăng không giẫm vào thuyền hoa.
Hơn nữa tốc độ của thuyền hoa không chỉ bị Phong Thần Thối đá dừng lại, cuối cùng còn bị Tô Tín đá lui về phía sau vài trượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.