Chương 197: Hủ nho vương thế phong
Phong Thất Nguyệt
28/05/2018
Linh Khiếu trùng kích Thần Cung cần cơ duyên đốn ngộ, hiện tại Tô Tín không thể nghi ngờ đang tiến vào trạng thái đốn ngộ.
Thần Cung mi tâm chính là nơi thân thể tiếp cận thiên địa nhất, cảm ngộ nguyên khí thiên địa lưu động luyện hóa Thần Cung mi tâm, đây cũng là Thần Cung Cảnh.
Một bước này nói khó cũng khó, nói đơn giản cũng đơn giản.
Có ít người đột phá Linh Khiếu Cảnh sau đó không lâu liền đột phá Thần Cung Cảnh, nhưng có ít người khổ tâm tìm kiếm nhưng không cách nào làm được.
Tô Tín xem như may mắn, ngẫu nhiên một lần đi dạo nghe hai ông cháu hát ca khúc buồn liền xúc động nội tâm, minh tâm kiến tính, ý niệm trong đầu hiểu rõ cho nên tiến vào trạng thái này.
Nhưng đáng tiếc hào quang may mắn của Tô Tín không kéo dài bao lâu liền bị cắt đứt.
Hai ông cháu hát rong cũng dừng hát, ngay sau đó tiểu cô nương thét lên.
Tô Tín mở to mắt xem xét, chỉ thấy hai tên lãng nhân giang hồ chừng bốn mươi tuổi đầy mùi rượu lôi kéo tiểu cô nương kia cười toe toét dâm đãng, không coi ai ra gì.
- Tiểu nương tử, ngươi ở chỗ này hát rong cả đêm có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Nếu ngươi ngủ với hai huynh đệ ta một lần, ta cho ngươi một trăm lượng bạc, ngươi thấy thế nào?
Tiểu cô nương hát rong ngây ngốc, nàng không ngừng lớn tiếng kêu khóc, gia gia của nàng vội vàng kéo hai tên lãng nhân giang hồ và cầu khẩn:
- Hai vị đại gia hãy bỏ qua chúng ta đi, chúng ta không muốn bạc, ngài muốn tiền của chúng ta hôm nay cứ lấy cả đi, buông tha cháu gái lão hủ có được hay không?
Một người trong đó ném lão hán xuống đất, hắn hùng hổ nói:
- Lão bất tử cút sang một bên. Ai mà thèm chút tiền của các ngươi chứ.
Chung quanh có không ít người vây xem nhưng đáng tiếc chính thức đi ra hành hiệp trượng nghĩa lại không có một ai.
Người bình thường không dám quản, những võ giả tán tu không muốn quản, hai người này rõ ràng đã uống nhiều, quản nhiều chỉ gây phiền toái.
Nếu lúc này có đệ tử đại phái ở đây ngược lại rất có thể đứng ra hành hiệp trượng nghĩa một phen, cho dù thật cứu người hay tìm danh vọng cũng sẽ đứng ra, tối thiểu đại bộ phận bọn họ sẽ làm thế.
Nhưng đáng tiếc nơi này là thuộc về nơi tương đối vắng vẻ trong Giang Nam phủ, không có bao nhiêu phồn hoa, những đệ tử đại phái cũng không đi ngang qua nơi này.
Hai tên giang hồ nhìn thấy không có người quản, khí thế lập tức hung hăng càn quấy, lúc này bọn chúng cảm giác có đôi mắt lạnh buốt nhìn bọn chúng, bọn chúng run rẩy và tỉnh rượu hơn một nửa.
Hai người ngẩng đầu nhìn sang, nhìn thấy người trẻ tuổi mặc y phục trẻ đang ngồi trên cầu lạnh lùng nhìn bọn họ.
Không rõ có phải hai tên gia hỏa này uống nhiều không chú ý hay không, căn bản không có điều tra thực lực Tô Tín.
Nhìn thấy Tô Tín lạnh lùng nhìn sang bọn chúng, một người trong đó khinh thường và nói:
- Tiểu tử ngươi nhìn cái rắm gì? Có tin lão tử móc mắt ngươi hay không?
Một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, Tô Tín lại xuất hiện trước mặt tên võ giả giống như thuấn di, lập tức dọa hắn lui về phía sau vài bước.
- Nói đi, các ngươi muốn chết như thế nào?
Tô Tín nói rất thản nhiên, trên mặt không có chút biểu lộ nào.
- Khốn kiếp. Ngươi dọa lão tử sợ sao?
Hai gã võ giả lập tức rút binh khí muốn nhào tới.
Thiếu nữ hát rong kinh hô, vừa muốn nhắc nhở, chỉ thấy Tô Tín giống như nhàn nhã đi dạo vượt qua hai người này, hai tên giang hồ đứng ngây ngốc tại chỗ không nhúc nhích.
Tô Tín trực tiếp rời đi, hai người này còn đứng ở nơi đó, hai ông cháu hát rong sợ hãi, vội vàng thu dọn đồ đạc rời đi, hai người này cũng không hề ngăn cản.
Lúc này những người khác cũng cảm thấy không ổn, có người đi tới đẩy hai người một cái, bỗng nhiên đầu lâu hai người lăn xuống đất, thi thể không đầu và máu tươi tuôn ra như suối dọa người nọ hết hồn..
Võ giả chung quanh hít sâu một hơi, hai tên gia hỏa ngu ngốc kia đá trúng cục sắt, bị giết cũng chỉ có thể nói là đáng đời.
Lúc này Tô Tín đã đi xa nhưng lửa giận của hắn không giảm xuống.
Ngoài ý muốn tiến vào cảnh giới không linh, chỉ thiếu chút nữa có thể luyện hóa thần cung mi tâm, nhưng hết lần này tới lần khác lại bị cắt đứt, đổi thành ai cũng cảm thấy không thoải mái.
- Bằng hữu xuất hiện đi, ngươi đi chung đường với ta.
Tô Tín thản nhiên nói một câu.
Trong hẻm nhỏ sau lưng có một người trẻ tuổi mặc áo bào màu trắng đi tới.
Tướng mạo của hắn tuấn tú nho nhã, không giống như võ giả, ngược lại hắn càng giống nho sinh hơn.
Người tuổi trẻ kia đi tới và chắp tay nói:
- Tô huynh linh giác rất nhạy cảm.
Tô Tín xoay người lại nói:
- Không phải ta linh giác nhạy cảm, vừa rồi ta mới ra tay ngươi cũng ở đó, vì sao ngươi không ra tay?
Người tuổi trẻ kia sờ sờ cái mũi, cười khổ nói:
- Ta cũng muốn ra tay, đáng tiếc tốc độ Tô huynh ngươi quá nhanh, ta còn chưa kịp cứu người thì ngươi đã giết người rồi.
Tô Tín cau mày nói:
- Ngươi nói ta giết người không đúng?
Người tuổi trẻ kia lắc lắc đầu nói:
- Không phải không đúng, mà là ta cảm giác hai người kia tội không đáng chết mà thôi.
Trên mặt Tô Tín sinh ra biểu lộ hứng thú.
- Bài danh mười bảy Nhân Bảng, Tạ Quận Vương thị Hạo Nhiên Kiếm Khí Vương Thế Phong?
Vương Thế Phong kinh ngạc nói:
- Ngươi làm sao nhận ra ta?
- Rất đơn giản, có thực lực Nhân Bảng nhưng lại nói ra lời nhân nghĩa dối trá như vậy cũng chỉ có hủ nho đệ tử Tạ Quận Vương thị Vương Thế Phong chuyên nghiên cứu điển tịch mà thôi.
Tạ Quận Vương thị là một trong lục đại thế gia, bọn họ định vị cùng loại như Chư Cát thị, Chư Cát thị từ xưa tới nay dựa vào triều đình, mà tạ Quận Vương thị lại đại biểu Nho học.
Nếu như hoàng triều đương thời tôn kính Nho gia, Tạ Quận Vương thị sẽ hợp tác với triều đình, thái độ cũng thân mật.
Nếu như hoàng triều không cần Nho gia, Tạ Quận Vương thị là thế lực giang hồ, thậm chí còn áp dụng thái độ chống lại triều đình.
Hiện tại hoàng đế của Đại Chu có chung cái nhìn với Nho gia, cho nên hợp tác vui vẻ với Tạ Quận Vương thị, đệ tử Nho gia và đệ tử Vương thị có không ít người vào đại Chu vương triều đảm đương các loại quan viên.
Nghe được Tô Tín nói hắn nhân nghĩa đối trá, Vương Thế Phong cau mày nói:
- Tô huynh có ý gì? Ngươi có ý kiến với Nho gia hay sao? Tại sao ta lại nhân nghĩa dối trá?
- Hai người kia chỉ đùa giỡn nữ hài, cũng không tạo thành tổn thương quá lớn, Tô huynh ngươi ra tay đánh bọn chúng chạy đi là được, ngươi lại ra tay giết người như thế quá mức tàn nhẫn.
Tô Tín cười lạnh nói:
- Như vậy là tàn nhẫn? Nói thiệt cho ngươi biết, ta không có nghĩ nhiều như vậy, nếu như ta học không phải kiếm mà là đao, ta thậm chí sẽ phanh thây xé xác và lăng trì bọn chúng.
Vương Thế Phong lập tức sững sờ nói:
- Vì cái gì? Hai người này không có đại thù với ngươi mà?
Tô Tín thản nhiên nói:
- Ta ngồi trên cầu đã tiến vào trạng thái không linh, nếu không phải hai người kia cắt ngang trạng thái của ta, nói không chừng ta hiện tại đã luyện hóa Thần Cung.
Nghe được Tô Tín nói như vậy, Vương Thế Phong lập tức im lặng.
Đối với thương nhân mà nói, đoạt tiền tài của hắn chẳng khác nào giết phụ mẫu, đối với võ giả mà nói, ngăn người tu hành còn có đại thù lớn hơn cả diệt môn.
Thân là cường giả thứ mười bảy Nhân Bảng, Vương Thế Phong có được tu vi Thần Cung Cảnh, hắn đương nhiên biết rõ đột phá cảnh giới này khó như thế nào.
Vấn đề này đừng nói là Tô Tín, cho dù đôi thành Vương Thế Phong thì hắn cũng muốn giết người.
Nhìn Vương Thế Phong im lặng không nói, người này ngược lại rất thú vị, hắn còn tưởng rằng Vương Thế Phong đi ra tìm mình gây phiền toái, không nghĩ tới hắn lại nói hành vi của mình quá mức tàn nhẫn.
Tô Tín vẫn cho rằng Nho gia nhận định nhân nghĩa đạo đức là chó má, kiếp trước như thế, kiếp nầy vẫn như thế.
Tuy Vương Thế Phong là đệ tử Nho gia, ngược lại không có dối trá như những nho sinh kia, hắn cũng đủ cổ hủ, lại chạy ra nói đám người kia không đáng chết, chẳng lẽ hắn không biết thanh danh của mình trên giang hô là cái gì hay sao?
Vương Thế Phong lắc lắc đầu nói:
- Nếu thật là như vậy ta vẫn trách oan Tô huynh ngươi, nhưng nếu bọn chúng không cắt ngang ngươi tấn cấp Thần Cung Cảnh, ngươi có ra tay giết bọn chúng không?
- Chiếu giết không tha.
- Vì sao?
Vương Thế Phong kinh ngạc hỏi.
Tô Tín hỏi ngược lại:
- Vì cái gì không thể giết? Ngươi nói không thể vì lý do không giết bọn chúng là phạm tội không thành, tội không đáng chết, nhưng quy củ này là ai định ra? Ngươi hay sư môn của ngươi? Hay đây là quy củ giang hồ?
- Với ta thì khác, ta chỉ tuân thủ quy củ do ta định ra, ta cảm giác bọn chúng đáng chết cho nên giết bọn chúng.
Vương Thế Phong cười khổ nói:
- Lời này của ngươi quá mức cưỡng từ đoạt lý.
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Không cưỡng từ đoạt lý chút nào, ngày hôm qua ta giết Lưu Thiên Nguyên, kẻ muốn mượn thanh danh của ta thượng vị, một đám người giang hồ đã bắt đầu nói ta thủ đoạn tàn nhẫn...
- Nhưng ta dám đánh cuộc, thời điểm ngươi bị bọn chúng quấy rối và làm phiền có nghĩ tới dùng một kiếm giết bọn chúng không? Đừng phủ nhận, ngươi chắc chắn cũng nghĩ như vậy.
Vương Thế Phong lập tức im lặng.
Trong cường giả Nhân Bảng, Vương Thế Phong là người nổi danh tốt tính, đi khiêu chiến hắn không có chút nguy hiểm nào, hơn nữa có đôi khi Vương Thế Phong còn chỉ điểm bọn chúng vài câu.
Cho nên một khi hắn xuất hiện tại Giang Nam hội sẽ có một đống lớn tán tu nhào tới yêu cầu khiêu chiến hắn, nhưng trở ngại những quy củ này nên hắn không thể cự tuyệt, nhưng có khi trong nội tâm đúng là rất khó chịu.
Tô Tín khoát tay nói:
- Vương huynh, người khác nói ngươi là người tính tình tốt, ngươi tính tình tốt cũng sẽ tức giận, càng không cần phải nói, Tô Tín ta không phải là người biết kiên nhẫn.
Vương Thế Phong vẫn lắc đầu nói:
- Nhưng quá mức tùy ý làm bậy, giết chóc qua thịnh sẽ đọa nhập ma đạo?
- Cái gì là chính? Cái gì là ma?
Tô Tín xùy cười một tiếng:
- Đều là người ta nói mà thôi, bọn chúng nói ta là chính ta là chính, bọn chúng nói ta là ma thì ta là ma, nhưng trên thực tế ta chỉ là ta mà thôi.
Nghe cách nói của Tô Tín như vậy, Vương Thế Phong cảm giác được có chút không đúng nhưng hắn không biết phản bác từ đâu.
Kỳ thật khẩu tài của hắn không kém, thời điểm ở trong nhà hắn có thể nói suông với các trưởng bối, nhưng hôm nay lại bị Tô Tín nói không cách nào phản bác được, thậm chí trong nội tâm lại ẩn ẩn có chút đồng ý.
Thần Cung mi tâm chính là nơi thân thể tiếp cận thiên địa nhất, cảm ngộ nguyên khí thiên địa lưu động luyện hóa Thần Cung mi tâm, đây cũng là Thần Cung Cảnh.
Một bước này nói khó cũng khó, nói đơn giản cũng đơn giản.
Có ít người đột phá Linh Khiếu Cảnh sau đó không lâu liền đột phá Thần Cung Cảnh, nhưng có ít người khổ tâm tìm kiếm nhưng không cách nào làm được.
Tô Tín xem như may mắn, ngẫu nhiên một lần đi dạo nghe hai ông cháu hát ca khúc buồn liền xúc động nội tâm, minh tâm kiến tính, ý niệm trong đầu hiểu rõ cho nên tiến vào trạng thái này.
Nhưng đáng tiếc hào quang may mắn của Tô Tín không kéo dài bao lâu liền bị cắt đứt.
Hai ông cháu hát rong cũng dừng hát, ngay sau đó tiểu cô nương thét lên.
Tô Tín mở to mắt xem xét, chỉ thấy hai tên lãng nhân giang hồ chừng bốn mươi tuổi đầy mùi rượu lôi kéo tiểu cô nương kia cười toe toét dâm đãng, không coi ai ra gì.
- Tiểu nương tử, ngươi ở chỗ này hát rong cả đêm có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Nếu ngươi ngủ với hai huynh đệ ta một lần, ta cho ngươi một trăm lượng bạc, ngươi thấy thế nào?
Tiểu cô nương hát rong ngây ngốc, nàng không ngừng lớn tiếng kêu khóc, gia gia của nàng vội vàng kéo hai tên lãng nhân giang hồ và cầu khẩn:
- Hai vị đại gia hãy bỏ qua chúng ta đi, chúng ta không muốn bạc, ngài muốn tiền của chúng ta hôm nay cứ lấy cả đi, buông tha cháu gái lão hủ có được hay không?
Một người trong đó ném lão hán xuống đất, hắn hùng hổ nói:
- Lão bất tử cút sang một bên. Ai mà thèm chút tiền của các ngươi chứ.
Chung quanh có không ít người vây xem nhưng đáng tiếc chính thức đi ra hành hiệp trượng nghĩa lại không có một ai.
Người bình thường không dám quản, những võ giả tán tu không muốn quản, hai người này rõ ràng đã uống nhiều, quản nhiều chỉ gây phiền toái.
Nếu lúc này có đệ tử đại phái ở đây ngược lại rất có thể đứng ra hành hiệp trượng nghĩa một phen, cho dù thật cứu người hay tìm danh vọng cũng sẽ đứng ra, tối thiểu đại bộ phận bọn họ sẽ làm thế.
Nhưng đáng tiếc nơi này là thuộc về nơi tương đối vắng vẻ trong Giang Nam phủ, không có bao nhiêu phồn hoa, những đệ tử đại phái cũng không đi ngang qua nơi này.
Hai tên giang hồ nhìn thấy không có người quản, khí thế lập tức hung hăng càn quấy, lúc này bọn chúng cảm giác có đôi mắt lạnh buốt nhìn bọn chúng, bọn chúng run rẩy và tỉnh rượu hơn một nửa.
Hai người ngẩng đầu nhìn sang, nhìn thấy người trẻ tuổi mặc y phục trẻ đang ngồi trên cầu lạnh lùng nhìn bọn họ.
Không rõ có phải hai tên gia hỏa này uống nhiều không chú ý hay không, căn bản không có điều tra thực lực Tô Tín.
Nhìn thấy Tô Tín lạnh lùng nhìn sang bọn chúng, một người trong đó khinh thường và nói:
- Tiểu tử ngươi nhìn cái rắm gì? Có tin lão tử móc mắt ngươi hay không?
Một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, Tô Tín lại xuất hiện trước mặt tên võ giả giống như thuấn di, lập tức dọa hắn lui về phía sau vài bước.
- Nói đi, các ngươi muốn chết như thế nào?
Tô Tín nói rất thản nhiên, trên mặt không có chút biểu lộ nào.
- Khốn kiếp. Ngươi dọa lão tử sợ sao?
Hai gã võ giả lập tức rút binh khí muốn nhào tới.
Thiếu nữ hát rong kinh hô, vừa muốn nhắc nhở, chỉ thấy Tô Tín giống như nhàn nhã đi dạo vượt qua hai người này, hai tên giang hồ đứng ngây ngốc tại chỗ không nhúc nhích.
Tô Tín trực tiếp rời đi, hai người này còn đứng ở nơi đó, hai ông cháu hát rong sợ hãi, vội vàng thu dọn đồ đạc rời đi, hai người này cũng không hề ngăn cản.
Lúc này những người khác cũng cảm thấy không ổn, có người đi tới đẩy hai người một cái, bỗng nhiên đầu lâu hai người lăn xuống đất, thi thể không đầu và máu tươi tuôn ra như suối dọa người nọ hết hồn..
Võ giả chung quanh hít sâu một hơi, hai tên gia hỏa ngu ngốc kia đá trúng cục sắt, bị giết cũng chỉ có thể nói là đáng đời.
Lúc này Tô Tín đã đi xa nhưng lửa giận của hắn không giảm xuống.
Ngoài ý muốn tiến vào cảnh giới không linh, chỉ thiếu chút nữa có thể luyện hóa thần cung mi tâm, nhưng hết lần này tới lần khác lại bị cắt đứt, đổi thành ai cũng cảm thấy không thoải mái.
- Bằng hữu xuất hiện đi, ngươi đi chung đường với ta.
Tô Tín thản nhiên nói một câu.
Trong hẻm nhỏ sau lưng có một người trẻ tuổi mặc áo bào màu trắng đi tới.
Tướng mạo của hắn tuấn tú nho nhã, không giống như võ giả, ngược lại hắn càng giống nho sinh hơn.
Người tuổi trẻ kia đi tới và chắp tay nói:
- Tô huynh linh giác rất nhạy cảm.
Tô Tín xoay người lại nói:
- Không phải ta linh giác nhạy cảm, vừa rồi ta mới ra tay ngươi cũng ở đó, vì sao ngươi không ra tay?
Người tuổi trẻ kia sờ sờ cái mũi, cười khổ nói:
- Ta cũng muốn ra tay, đáng tiếc tốc độ Tô huynh ngươi quá nhanh, ta còn chưa kịp cứu người thì ngươi đã giết người rồi.
Tô Tín cau mày nói:
- Ngươi nói ta giết người không đúng?
Người tuổi trẻ kia lắc lắc đầu nói:
- Không phải không đúng, mà là ta cảm giác hai người kia tội không đáng chết mà thôi.
Trên mặt Tô Tín sinh ra biểu lộ hứng thú.
- Bài danh mười bảy Nhân Bảng, Tạ Quận Vương thị Hạo Nhiên Kiếm Khí Vương Thế Phong?
Vương Thế Phong kinh ngạc nói:
- Ngươi làm sao nhận ra ta?
- Rất đơn giản, có thực lực Nhân Bảng nhưng lại nói ra lời nhân nghĩa dối trá như vậy cũng chỉ có hủ nho đệ tử Tạ Quận Vương thị Vương Thế Phong chuyên nghiên cứu điển tịch mà thôi.
Tạ Quận Vương thị là một trong lục đại thế gia, bọn họ định vị cùng loại như Chư Cát thị, Chư Cát thị từ xưa tới nay dựa vào triều đình, mà tạ Quận Vương thị lại đại biểu Nho học.
Nếu như hoàng triều đương thời tôn kính Nho gia, Tạ Quận Vương thị sẽ hợp tác với triều đình, thái độ cũng thân mật.
Nếu như hoàng triều không cần Nho gia, Tạ Quận Vương thị là thế lực giang hồ, thậm chí còn áp dụng thái độ chống lại triều đình.
Hiện tại hoàng đế của Đại Chu có chung cái nhìn với Nho gia, cho nên hợp tác vui vẻ với Tạ Quận Vương thị, đệ tử Nho gia và đệ tử Vương thị có không ít người vào đại Chu vương triều đảm đương các loại quan viên.
Nghe được Tô Tín nói hắn nhân nghĩa đối trá, Vương Thế Phong cau mày nói:
- Tô huynh có ý gì? Ngươi có ý kiến với Nho gia hay sao? Tại sao ta lại nhân nghĩa dối trá?
- Hai người kia chỉ đùa giỡn nữ hài, cũng không tạo thành tổn thương quá lớn, Tô huynh ngươi ra tay đánh bọn chúng chạy đi là được, ngươi lại ra tay giết người như thế quá mức tàn nhẫn.
Tô Tín cười lạnh nói:
- Như vậy là tàn nhẫn? Nói thiệt cho ngươi biết, ta không có nghĩ nhiều như vậy, nếu như ta học không phải kiếm mà là đao, ta thậm chí sẽ phanh thây xé xác và lăng trì bọn chúng.
Vương Thế Phong lập tức sững sờ nói:
- Vì cái gì? Hai người này không có đại thù với ngươi mà?
Tô Tín thản nhiên nói:
- Ta ngồi trên cầu đã tiến vào trạng thái không linh, nếu không phải hai người kia cắt ngang trạng thái của ta, nói không chừng ta hiện tại đã luyện hóa Thần Cung.
Nghe được Tô Tín nói như vậy, Vương Thế Phong lập tức im lặng.
Đối với thương nhân mà nói, đoạt tiền tài của hắn chẳng khác nào giết phụ mẫu, đối với võ giả mà nói, ngăn người tu hành còn có đại thù lớn hơn cả diệt môn.
Thân là cường giả thứ mười bảy Nhân Bảng, Vương Thế Phong có được tu vi Thần Cung Cảnh, hắn đương nhiên biết rõ đột phá cảnh giới này khó như thế nào.
Vấn đề này đừng nói là Tô Tín, cho dù đôi thành Vương Thế Phong thì hắn cũng muốn giết người.
Nhìn Vương Thế Phong im lặng không nói, người này ngược lại rất thú vị, hắn còn tưởng rằng Vương Thế Phong đi ra tìm mình gây phiền toái, không nghĩ tới hắn lại nói hành vi của mình quá mức tàn nhẫn.
Tô Tín vẫn cho rằng Nho gia nhận định nhân nghĩa đạo đức là chó má, kiếp trước như thế, kiếp nầy vẫn như thế.
Tuy Vương Thế Phong là đệ tử Nho gia, ngược lại không có dối trá như những nho sinh kia, hắn cũng đủ cổ hủ, lại chạy ra nói đám người kia không đáng chết, chẳng lẽ hắn không biết thanh danh của mình trên giang hô là cái gì hay sao?
Vương Thế Phong lắc lắc đầu nói:
- Nếu thật là như vậy ta vẫn trách oan Tô huynh ngươi, nhưng nếu bọn chúng không cắt ngang ngươi tấn cấp Thần Cung Cảnh, ngươi có ra tay giết bọn chúng không?
- Chiếu giết không tha.
- Vì sao?
Vương Thế Phong kinh ngạc hỏi.
Tô Tín hỏi ngược lại:
- Vì cái gì không thể giết? Ngươi nói không thể vì lý do không giết bọn chúng là phạm tội không thành, tội không đáng chết, nhưng quy củ này là ai định ra? Ngươi hay sư môn của ngươi? Hay đây là quy củ giang hồ?
- Với ta thì khác, ta chỉ tuân thủ quy củ do ta định ra, ta cảm giác bọn chúng đáng chết cho nên giết bọn chúng.
Vương Thế Phong cười khổ nói:
- Lời này của ngươi quá mức cưỡng từ đoạt lý.
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Không cưỡng từ đoạt lý chút nào, ngày hôm qua ta giết Lưu Thiên Nguyên, kẻ muốn mượn thanh danh của ta thượng vị, một đám người giang hồ đã bắt đầu nói ta thủ đoạn tàn nhẫn...
- Nhưng ta dám đánh cuộc, thời điểm ngươi bị bọn chúng quấy rối và làm phiền có nghĩ tới dùng một kiếm giết bọn chúng không? Đừng phủ nhận, ngươi chắc chắn cũng nghĩ như vậy.
Vương Thế Phong lập tức im lặng.
Trong cường giả Nhân Bảng, Vương Thế Phong là người nổi danh tốt tính, đi khiêu chiến hắn không có chút nguy hiểm nào, hơn nữa có đôi khi Vương Thế Phong còn chỉ điểm bọn chúng vài câu.
Cho nên một khi hắn xuất hiện tại Giang Nam hội sẽ có một đống lớn tán tu nhào tới yêu cầu khiêu chiến hắn, nhưng trở ngại những quy củ này nên hắn không thể cự tuyệt, nhưng có khi trong nội tâm đúng là rất khó chịu.
Tô Tín khoát tay nói:
- Vương huynh, người khác nói ngươi là người tính tình tốt, ngươi tính tình tốt cũng sẽ tức giận, càng không cần phải nói, Tô Tín ta không phải là người biết kiên nhẫn.
Vương Thế Phong vẫn lắc đầu nói:
- Nhưng quá mức tùy ý làm bậy, giết chóc qua thịnh sẽ đọa nhập ma đạo?
- Cái gì là chính? Cái gì là ma?
Tô Tín xùy cười một tiếng:
- Đều là người ta nói mà thôi, bọn chúng nói ta là chính ta là chính, bọn chúng nói ta là ma thì ta là ma, nhưng trên thực tế ta chỉ là ta mà thôi.
Nghe cách nói của Tô Tín như vậy, Vương Thế Phong cảm giác được có chút không đúng nhưng hắn không biết phản bác từ đâu.
Kỳ thật khẩu tài của hắn không kém, thời điểm ở trong nhà hắn có thể nói suông với các trưởng bối, nhưng hôm nay lại bị Tô Tín nói không cách nào phản bác được, thậm chí trong nội tâm lại ẩn ẩn có chút đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.