Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 56: Kiếm chưa xuất vỏ mới đáng sợ nhất

Phong Thất Nguyệt

04/05/2018

Hai tay Lý Trung Hòa tê mỏi, dù Kim Chung Tráo của hắn mạnh đi chăng nữa thì cũng sẽ có giới hạn.

Huống hồ Kim Chung Tráo tuy có tính khắc chế với sự công kích của các loại binh khi đao kiếm, nhưng đối với loại chưởng pháp Hận Cực Quyền có sự thi triển thu về linh hoạt thì lại không có tác dụng là bao.

Lý Trung Hòa thu mình lùi về sau, hai tay như nắm cả nhật nguyệt, một chưởng xuất ra như thế chẻ núi, khí thế hào hùng!

Đại Suất Bi Thủ!

Hôm đó Mạnh Trường Hà cũng từng dùng Đại Suất Bi Thủ để ngăn bi sắt của Thiết Vô Tình.

Nhưng lúc đó đứng quá xa nên Tô Tín cũng không nhìn thấy được huyền cơ gì, giờ ở trong hoàn cảnh này cậu mới cảm nhận được, Đại Suất Bi Thủ một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm Tự này đúng là không hề đơn giản, chẳng trách có thể được liệt vào một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm Tự.

Sự kỳ diệu của Đại Suất Bi Thủ nằm ở chữ “Suất”, không phải là đánh đơn thuần, mà là dùng sức mạnh của “ném” để đánh vào, cỗ sức mạnh này đột nhiên bộc phát vô cùng đáng kinh ngạc.

Đây mới chỉ là tàn chiêu của Đại Suất Bi Thủ mà thôi, nếu là Đại Suất Bi Thủ hoàn chỉnh tuyệt đối sức mạnh nắm cả nhật nguyệt của Lý Trung Hòa như hiện giờ không so bì được với cỗ sức mạnh này.

Theo sự tính toán của Tô Tín, cấp của tàn chiêu Đại Suất Bi Thủ này ít nhất cũng được khoảng hai sao, Đại Suất Bi Thủ hoàn chỉnh ít nhất cũng được hai sao rưỡi đến ba sao.

Tô Tín tung quyền nghênh đón Đại Suất Bi Thủ của Lý Trung Hòa.

Cừu Cực Chưởng, thù sâu tựa biển!

Hai tay chạm nhau, sức mạnh to lớn khiến cả hai đều lùi về sau mấy bước.

Sức lực của Lý Trung Hòa mạnh, uy lực của Cừu Cực Chưởng cũng mạnh, hai chưởng này giao nhau tỏ rõ cả hai đều có thế tương đương.

Nhưng lúc này Thiết Vô Tình nhìn cảnh trên lôi đài đồng thời khóe miệng lộ ý cười:

- Lý Trung Hòa sắp thua rồi.

Những người chủ chốt trong các bang phái lớn không hiểu vì sao, bởi nhìn vậy rõ ràng là sức mạnh tương đương nhau, vì sao Lý Trung Hòa lại thua được chứ?

Còn những người nhìn thấy được huyền cơ cũng lộ ý cười ngạc nhiên, sắc mặt Mạnh Trường Hà thì đen như đáy nồi.

Lý Trung Hòa thật sự sắp thua bởi vì lòng hắn đã hoảng sợ.

Một tiếng trống dũng khí tăng lên, hai tiếng trống dũng khí suy giảm, ba tiếng trống dũng khí không còn.

Lý Trung Hòa đã dùng hết thủ đoạn, nhưng cuối cùng lại không thể làm gì được Tô Tín, lòng hắn đã hoảng sợ.

Tô Tín lùi một bước để đánh trả đối phương, tay trái dùng Hận Cực Quyền, tay phải dùng Cừu Cực Chưởng, quyền thế lẫm liệt liền dồn ép Lý Trung Hòa vào góc, còn Lý Trung Hòa nhìn trước nhìn sau, Đại Suất Bi Thủ đã xuất ra mấy lần nhưng lại như đầu voi đuôi chuột, chẳng thể phá nổi tiết tấu của Tô Tín.

Người bên dưới lôi đài nhìn bộ dạng của Lý Trung Hòa liền vang lên một loạt tiếng thở than.

Lúc nãy đánh khí thế vậy sao giờ yếu đuối rồi? Cậu thua thì chẳng có gì, nhưng cậu hại bọn ta thua tiền mới đáng chết.

Bọn họ không phải là Lý Trung Hòa, không biết sự khó khăn hiện giờ của hắn.

Không phải hắn không muốn dùng toàn lực để ra tay, mà là hắn đang phòng bị khoái kiếm của Tô Tín.

Kiếm cất trong vỏ bao mãi mãi có sự uy hiếp lớn hơn kiếm đã xuất ra khỏi vỏ.

Lúc vừa bắt đầu, hắn dám dùng Kim Chung Tráo của mình để tiếp khoái kiếm của Tô Tín, đó là vì hắn biết sức mạnh của Tô Tín, dù khoái kiếm có nhanh đi nữa cũng không phá được phòng ngự của hắn.

Nhưng đã giao đấu đến mấy hiệp nên Tô Tín gần như đã đoán được Tráo Môn của hắn ở đâu.

Tất cả võ công mạnh bạo trên thế gian này đều có điểm yếu, đặc biệt là loại công pháp luyện thể cấp thấp như Kim Chung Tráo vậy.

Tu luyện Kim Chung Tráo đến cảnh giới cao nhất may ra sẽ ít đi yếu điểm phần nào, nhưng với tu vi của Lý Trung Hòa hiện giờ, toàn thân hắn chỉ có mười mấy Tráo Môn, chỉ cần Tô Tín đánh trúng một Tráo Môn thôi cũng đã phá đi Kim Chung Tráo của hắn, từ đó hắn cách thất bại không xa bao nhiêu nữa.

Tay phải hay tay trái? Rốt cục Tô Tín sẽ xuất kiếm ra từ đâu? Lý Trung Hòa đang suy nghĩ về việc phòng ngự khoái kiếm của Tô Tín, tinh thần không tránh khỏi hoang mang.

Cơ hội chỉ trong chớp mắt, tay trái Tô Tín đặt lên trên vỏ kiếm, mắt Lý Trung Hòa bỗng sáng lên, chưởng lực Đại Suất Bi Thủ được tung ra đánh vào tay trái Tô Tín.

“Phặp”



Một tiếng nhẹ vang lên, kiếm nhọn đâm vào cơ thể, Lý Trung Hòa kinh hãi nhìn thanh kiếm mảnh vẫn chưa đâm vào bụng dưới của mình, tay cầm kiếm đó là tay phải, vậy tay trái hắn cầm gì?

Tô Tín ném đi phần còn lại của vỏ kiếm đã bị chưởng lực đánh bay đi một nửa.

Nội lực bộc phát, kiếm mảnh xoáy vào trong bụng Lý Trung Hòa, khiến ánh mắt hắn hiện vẻ không cam tâm dần dần rã rời.

Rút kiếm ra xong Tô Tín chắp tay với Thiết Vô Tình rồi đi xuống khỏi lôi đài.

Thiết Vô Tình quay về phía Mạnh Trường Hà, cười ha ha nói:

- Mạnh hội chủ, lôi đài sinh tử đã kết thúc, ân oán tiêu tan, ông còn gì để nói không?

“Bịch!”

Mạnh Trường Hà liền đạp ghế đằng sau mình, quay người rời đi.

Ninh Lạc Quân chắp tay chào Thiết Vô Tình nói:

- Mong Thiết bổ đầu đừng quở trách, tâm tình đại ca ta không được tốt vì vậy mới có chút mất kiểm soát.

- Ha ha, có thể hiểu được.

Kết thúc trận đấu lôi đài sinh tử, vẻ mặt của mọi người ở đây đều có sự khác nhau.

Nói thật ra rằng chuyện Tô Tín thắng lợi vượt ngoài sự dự đoán của họ.

Dù là những người cược Tô Tín thắng cũng không ngờ rằng, Tô Tín lại thật sự thắng được Lý Trung Hòa.

Thân là đệ tử mạnh nhất của Mạnh Trường Hà, Lý Trung Hòa có thể xếp trong hạng mười người đứng đầu trong Tam Anh hội, cũng là nhân vật có tiếng tăm trong Thường Ninh phủ, nhưng lại bị Tô Tín giết trước trăm mắt đang dõi theo.

Muốn vùng dậy, thủ đoạn nhanh nhất đó là giẫm lên thi thể người đi trước, Tô Tín giải thích hoàn hảo về điểm này.

Từ nay về sau mọi người ở Thường Ninh phủ đều nhớ đến sự tàn độc của khoái kiếm và chưởng pháp vô song của Tô Tín.

Còn Lý Trung Hòa thì thứ lỗi, một người đã chết không đáng để bọn họ nhớ đến.

Lúc Tô Tín trở về với đám thuộc hạ, Hoàng Bính Thành dẫn theo mọi người liền hoan hô lên, có điều lại bị Tô Tín bảo dừng lại.

Tuy bản thân thắng trong trận đấu sinh tử này, nhưng làm náo nhiệt quá cũng không hay, muốn ăn mừng thì trở về Vĩnh Lạc phường sẽ có cơ hội ăn mừng.

Sau khi dẫn người trở về đường viện, Tô Tín liền tuyên bố, những người ở đây sau này sẽ được gấp đôi tiền lương tháng, từ tháng này trở đi mỗi tháng đều có thêm một trăm lượng tiền thưởng để chia.

Lời tuyên bố này liền khiến tất cả bang chúng hoan hô lên, bọn họ thầm nói với bản thân rằng mình đã không lựa chọn sai lầm.

Địa bàn trong tay Tô Tín chắc chắn sẽ không chỉ có từng này mãi, đợi đến khi địa bàn rộng lớn hơn, tất cả bọn họ sẽ được đề bạt, chí ít cũng có thể lên làm một tiểu đầu mục.

Còn như những người đã bỏ đi, sau này cũng không có cơ hội lại gia nhập làm thuộc hạ của Tô Tín nữa, kẻ bỏ đi lúc nguy nan thì dùng làm gì?

Sau khi thưởng xong cho thuộc hạ, Tô Tín gọi Hoàng Bính Thành và Lý Hoại ra, bảo bọn họ đi cùng cậu đến tổng đường một chuyến.

Hoàng Bính Thành thắc mắc hỏi:

- Đến tổng đường làm gì? Giờ bang chủ không muốn gặp chúng ta đâu.

- Ông ta không muốn gặp ta nhưng ta lại muốn gặp ông ta, bang chủ đại nhân còn thiếu ta một số thứ.

Tô Tín không giải thích tiếp với Hoàng Bính Thành mà dẫn cả hai đi thẳng đến tổng đường.

Vừa nhìn thấy Tô Tín đến, hai bang chúng chiến đường gác cổng liền chắp tay cung kính:

- Bái kiến Tô lão đại.

Đệ tử chiến đường vẫn luôn sùng bái người mạnh, Tô Tín giết con trai Mạnh Trường Hà, có thể nói là đã đạp mặt ông ta xuống và còn giẫm thêm mấy cái nữa.

Hơn nữa cậu không những không chết mà còn giết luôn Lý Trung Hòa uy danh hiển hách trên lôi đài sinh tử, chiến tích này có mấy ai ở Thường Ninh phủ có được chứ?

- Đưa ta đi gặp bang chủ.



Tên bang chúng đó do dự một chút nhưng rồi vẫn dẫn Tô Tín vào tổng đường.

Nếu đổi thành người khác, dù có là đại đầu mục đến tổng đường gặp bang chủ thì cũng phải vào bẩm báo trước.

Nhưng hiện giờ là Tô Tín, người được mọi bang chúng trong Phi Ưng bang coi là anh hùng, ai dám ngăn cản?

Trong tổng đường, Sa Phi Ưng cùng Đổng Thành Vũ ba vị đường chủ bọn họ đều im lặng không nói lời nào, chuyện hôm nay đã đả kích rất lớn đến bọn họ.

Tô Tín chết đi thì coi như xong, bọn họ có thể dùng danh chính ngôn thuận tiếp quản thế lực và địa bàn của Tô Tín, hơn nữa Thiết Vô Tình cũng đã nói, sau trận đấu lôi đài sinh tử này sẽ kết thúc mọi ân oán, Tam Anh hội cũng sẽ không đến gây rắc rối cho bọn họ nữa.

Nhưng mấu chốt là Tô Tín chưa chết, hơn nữa còn đường đường chính chính đánh bại Lý Trung Hòa, chuyện này khiến Tô Tín trong chốc lát vang danh khắp Phi Ưng bang.

Sa Phi Ưng thậm chí có thể cảm thận được loại ánh mắt sùng bái khi nhìn Tô Tín đó của bang chúng thuộc hạ mình.

Thật ra nghĩ lại cũng là chuyện bình thường, sự lớn mạnh của bang phái quyết định sức mạnh bang chúng khi đối chọi với bên ngoài.

Các bang chúng của Tam Anh hội trước kia cũng vậy, dù chỉ là một bang chúng nhỏ nhoi bình thường, cũng sẽ không coi tiểu đầu mục của những bang phái như Phi Ưng bang hay Thanh Trúc bang ra gì.

Người bên trên lâu năm của Phi Ưng bang đa phần đều đã về già, phong cách làm việc luôn coi trọng sự yên ổn, điều này khiến cho bang chúng Phi Ưng bang cũng e dè cẩn thận.

Giờ xuất hiện Tô Tín, một nhân vật có thể nói là danh chấn Thường Ninh phủ, dường như bọn họ đi ra ngoài cũng cảm thấy được thơm lây.

Tô Tín uy danh hiển hách như vậy, thậm chí đã dồn ép Sa Phi Ưng người sáng lập ra Phi Ưng bang, điều này khiến ông ta làm sao yên tâm?

Còn Đổng Thành Vũ cũng vậy, dù sao lúc đó bọn họ đều chọn mang Tô Tín giao cho Tam Anh hội, đồng thời ông ta còn đích thân ra tay với Tô Tín, ân oán này đã được kết lớn rồi.

Đúng lúc này, cửa đường viện được đẩy ra, Tô Tín dẫn Hoàng Bính Thành và Lý Hoại đi vào.

- Sao ngươi lại đến đây?

Đổng Thành Vũ trừng mắt nhìn bang chúng dẫn đường, ngày càng không có quy tắc, đến thông báo cũng không có mà đã trực tiếp dẫn người vào.

Tô Tín không nể mặt gì mà ngồi luôn vào ghế, thản nhiên nói:

- Sao ta không được đến? Dù gì ta cũng là đại đầu mục của Phi Ưng bang, sao không được đến tổng đường?

Thực lực quyết định thái độ.

Lúc còn ở bậc hậu thiên sơ kỳ, Tô Tín luôn cung kính cẩn trọng khi đối diện với Sa Phi Ưng, e dè suy đoán ý tứ vị bang chủ này.

Giờ cậu đã đạt hậu thiên trung kỳ, mang theo chiến tích giết Lý Trung Hòa uy danh hiển hách đến, dù Sa Phi Ưng có đạt hậu thiên đại viên mãn thì cậu cũng không sợ hãi.

Nếu trước đây Tô Tín có thái độ này, e là Đổng Thành Vũ sớm đã nổi giận, trực tiếp mắng cậu không biết phép tắc.

Còn giờ Đổng Thành Vũ chỉ hừ lạnh một tiếng và không nói gì nữa.

- Tô Tín, người ngay thẳng không nói lời mờ ám, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Sa Phi Ưng trầm ngâm một hồi mới mở miệng nói.

Tô Tín ngồi thẳng người:

- Rất đơn giản, ta muốn có vị trí tương xứng với thân phận hiện tại của mình, ta muốn trở thành vị đường chủ thứ tư của Phi Ưng bang.

- Không thể được!

Sa Phi Ưng cùng ba người kia đồng thanh nói, to giọng cự tuyệt.

Vị trí đường chủ chủ chốt trong Phi Ưng bang hiện có ba người đã quá đủ rồi.

Với ba người này Sa Phi Ưng còn muốn nghĩ cách giảm bớt sức mạnh của bọn họ, giờ còn thêm Tô Tín uy danh hiển hách này thì làm sao mà ông ta có thể đồng ý chứ?

Còn lý do bọn người Đổng Thành Vũ từ chối rất đơn giản, quyền lực của Phi Ưng bang đều đã được bọn họ phân chia xong, nếu Tô Tín trở thành đường chủ, hắn sẽ phụ trách phần nào?

Dù Tô Tín quản lý mảng nào thì cũng đều phân chia ra từ quyền lợi đã nằm trong tay bọn họ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook