Chương 1139: Kiếm Thần Sơn
Phong Thất Nguyệt
11/06/2018
Trong đại điện, bốn phía không có ngọn đèn lờ mờ, nơi sâu nhất trong đại điện chỉ có một võ giả đang ngồi trong đó, quanh thân có bốn thanh trường kiếm vờn quanh, kiếm ý kinh thiên đang bao phủ người hắn.
Vị này không cần phải nói, hắn chính là đệ nhất Địa Bảng, dùng sức một mình ngăn cơn sóng dữ, chèo chống Dịch Kiếm Môn đến hôm nay, Huyền Tâm Kiếm Chủ Mạnh Kinh Tiên.
Cảm nhận được lực lượng cường đại trên người Mạnh Kinh Tiên, áp lực giống như núi lửa bộc phát, Tô Tín cảm thấy nội tâm kinh hãi.
Hắn cho đến tận này đã gặp qua cường giả Dương Thần cảnh mạnh nhất có lẽ chính là ‘ Thần Ưng ’ Thiết Ngạo, tu vi nửa bước Chân Vũ cảnh, ngay cả Địa phủ Tần Nghiễm Vương Diệt và Thiên đình Bắc Cực Tử Vi Đại Đế cũng không thể sánh vai với Mạnh Kinh Tiên.
Mạnh Kinh Tiên lại không yếu hơn ‘ Thần Ưng ’ Thiết Ngạo, vị này vẫn đang bế quan, ngày xưa một kiếm bao phủ thiên địa, Huyền Tâm Kiếm Chủ trong truyền thuyết, hắn cũng là cường giả nửa bước Chân Vũ cảnh!
Tô Tín chắp tay nói:
- Bái kiến Huyền Tâm Kiếm Chủ.
Mạnh Kinh Tiên đang ẩn mình trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng nhưng không thấy tướng mạo.
Vào lúc này có giọng nói ôn hòa vang lên:
- Tô Tín? Ta biết rõ ngươi, vô sự không lên điện tam bảo, ngươi tới Dịch Kiếm Môn ta khẳng định không chỉ vì thăm muội muội của ngươi đúng không?
Tô Tín gật đầu nói:
- Đúng vậy, lần này ta không phải dùng thân phận ca ca Hinh Nhi đến đây, mà là dùng thân phận tứ đại thần bộ đại biểu triều đình đến đây, ta muốn bàn giao dịch với Dịch Kiếm Môn.
- Giao dịch gì?
Tô Tín trầm giọng nói:
- Ta nguyện ý dùng phù văn trên khối bạch ngọc thạch bản kia trao đổi với phù văn của Dịch Kiếm Môn, hơn nữa triều đình sẽ động thủ với Thanh Thành kiếm phái, đến lúc đó ta hi vọng Dịch Kiếm Môn không nên nhúng tay.
- Có thể.
Mạnh Kinh Tiên không có nửa phần do dự, nói thẳng ra hai chữ này
Mạnh Kinh Tiên nói lời này làm Tô Tín cũng phải sững sờ, hắn không kịp phản ứng.
Tuy trước khi Tô Tín đã có chín thành chín nắm chắc có thể làm cho Dịch Kiếm Môn đáp ứng yêu cầu của hắn, thậm chí hắn từ đầu đã có chuẩn bị rất nhiều.
Chỉ có điều Tô Tín không ngờ Mạnh Kinh Tiên lại đáp ứng thống khoái như thế, thậm chí thống khoái đến mức không cần suy nghĩ cũng đã đáp ứng.
Không biết còn tưởng rằng Tô Tín không phải người triều đình, mà là người của Dịch Kiếm Môn.
Cảm giác được Tô Tín kinh ngạc, Mạnh Kinh Tiên chỉ thản nhiên nói:
- Không cần suy nghĩ nhiều, ta chỉ đưa ra lựa chọn phù hợp với Dịch Kiếm Môn nhất mà thôi.
- Đối với Dịch Kiếm Môn hiện tại, chúng ta trải qua thời gian bị bỏ đá xuống giếng, chúng ta cũng trải qua nhân gian ấm lạnh, cho nên hiện tại chúng ta trở nên ích kỷ, ích kỷ đến mức chúng ta sẽ nghĩ tới chỗ tốt của chúng ta đầu tiên.
- Thanh Thành kiếm phái chết sống không quan hệ gì với Dịch Kiếm Môn, cho dù không có ngươi nói, Dịch Kiếm Môn chúng ta cũng không nhúng tay.
- Phù văn trên bạch ngọc thạch bản là thứ Dịch Kiếm Môn ta rất muốn, cho nên ta đáp ứng thì có gì kỳ quái?
Tô tin cười nói:
- Quả nhiên không hổ là Huyền Tâm Kiếm Chủ, nhìn sự việc rất thông thấu, như vậy tại hạ cáo từ.
Mạnh Kinh Tiên không nói gì, chỉ gật gật đầu, do Sở Bất Phàm dẫn Tô Tín đi giao dịch phù văn trên bạch ngọc thạch bản.
Đợi đến lúc Tô Tín rời đi, sư đệ Lâm Lạc Viêm của Mạnh Kinh Tiên, cũng là cường giả Dương Thần cảnh thứ hai Dịch Kiếm Môn bước ra khỏi bóng tối, hắn kinh ngạc hỏi:
- Sư huynh, tiểu tử này lần này toan tính không nhỏ, hắn lại muốn ra tay với Thanh Thành kiếm phái, ngươi không thừa cơ tìm chút chỗ tốt, tại sao dễ dàng đáp ứng hắn?
Mạnh Kinh Tiên thản nhiên nói:
- Kết một thiện duyên mà thôi, nếu tiện tay thì vì sao phải khó xử hắn?
- Sư đệ, Dịch Kiếm Môn trước kia có thể cầm kiếm cao ngạo, hiện tại tự nhiên cũng có thể, nhưng tối thiểu nên kết giao một ít người đáng tin cậy mới được.
- Nếu không, lúc trước cũng không chỉ dựa vào chúng ta ngăn cản một đám đạo chích.
Lâm Lạc Viêm trầm mặc một lát, hiển nhiên hắn biết rõ Mạnh Kinh Tiên nói có ý gì.
Dịch Kiếm Môn trước kia chính là tồn tại đứng đầu trì kiếm ngũ phái, lời nói cầm kiếm cao ngạo chỉ là êm tai, nói câu không dễ nghe chính là người Dịch Kiếm Môn quá ngạo, ngạo đến mức không đặt ai vào mắt.
Thời điểm Dịch Kiếm Môn cường đại nhất, việc như vậy cũng không có gì.
Nhưng một khi đến phiên Dịch Kiếm Môn bắt đầu suy bại, hậu quả lập tức xuất hiện.
Thời điểm Dịch Kiếm Môn nguy nan lại không tìm thấy ai trợ giúp, hơn nữa đồng minh ngày xưa sống chết mặc bây, hoặc là bỏ đá xuống giếng.
Sự kiện hơn hai mươi năm trước đã cho Dịch Kiếm Môn giáo huấn rất sâu sắc.
- Sư huynh, ngươi cảm thấy Tô Tín kia có thể tín nhiệm, có thể kết giao sao?Dù sao hắn là người của triều đình.
Mạnh Kinh Tiên thản nhiên nói:
- Có thể kết giao không phải triều đình, mà là Tô Tín hắn.
- Ngươi cũng không cần tận lực, một thiện duyên mà thôi, có thể cho, Dịch Kiếm Môn ta cũng không cần keo kiệt, không thể cho, Dịch Kiếm Môn ta cũng dùng sức mạnh cầu, dù sao Dịch Kiếm Môn hiện tại đã đến thời điểm cải biến, nếu còn dùng phương thức làm việc như cũ, câu chuyện hơn hai mươi năm trước sẽ phát sinh lần nữa.
Lâm Lạc Viêm gật đầu, hắn ghi nhớ lời của Mạnh Kinh Tiên vào đáy lòng.
Hắn phục tùng vị sư huynh này vô điều kiện, huống hồ trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn cũng cảm giác được Dịch Kiếm Môn cần phải cải biến.
Sau khi ra khỏi cung điện, Tô Tín được Sở Bất Phàm dẫn đi cầm phù văn.
Về sau Tô Tín cũng cũng không rời đi, hắn ở lại Dịch Kiếm Môn hai ngày, hắn chơi với Hinh Nhi xong mới rời đi.
Mặc dù nói thời gian của Tô Tín rất gấpnhưng cũng không kém hai ngày này.
Huống hồ lần này đi Dịch Kiếm Môn,Tô Tín có thể làm việc rất thuận lợi, cũng giảm bớt không ít miệng lưỡi của Tô Tín.
Hai ngày sau, trong ánh mắt lưu luyến không rời của Hinh Nhi, Tô Tín rời khỏi Dịch Kiếm Môn, trực tiếp tiến về Kiếm Thần Sơn.
Kỳ thật dựa theo khoảng cách mà nói, Tô Tín nên đi tới Danh Kiếm Sơn Trang trước.
Dịch Kiếm Môn và Danh Kiếm Sơn Trang đều nằm tại Kiếm Nam đạo, chỉ có điều Tô Tín không có quan hệ tốt với Danh Kiếm Sơn Trang, cho nên Tô Tín lựa chọn đi tới Danh Kiếm Sơn Trang sau.
Kiếm Thần Sơn, Tô Tín thông báo tính danh liền được nghênh đón đi gặp Kiếm Thần Sơn ‘ Thanh Minh Kiếm Tôn ’ Hàn Đông Đình.
Việc này làm cho Tô Tín thụ sủng nhược kinh.
Chỉ có điều dọc theo con đường này, Hàn Đông Đình nói cực ít, Tô Tín chỉ yên lặng lên núi.
Kiếm Thần Sơn có rất ít người, cho nên dọc theo con đường này, Tô Tín rất ít nhìn thấy đệ tử Kiếm Thần Sơn xuất hiện, cho dù gặp một ít cũng chỉ khắc khổ tu hành, trên mặt đờ đẫn, rất có phong cách Kiếm Thần Sơn.
Trước khi Tô Tín đi Dịch Kiếm Môn, hắn bị không ít đệ tử vây xem, chỉ trỏ nói gì đó.
Mà lần này đến Kiếm Thần Sơn, những đệ tử kia chỉ nhìn Tô Tín sau đó không quản hắn, cũng không hỏi Tô Tín là ai, trong nháy mắt bọn họ lại bắt đầu tu luyện.
Hàn Đông Đình dẫn Tô Tín lên đỉnh núi, chỗ đó có một kiếm giả áo trắng hơn bốn mươi tuổi cầm trường kiếm điêu khắc đá.
Tảng đá hắn điêu khắc rất sống động, hơn nữa phía trên có kiếm ý xông lên trời.
Hàn Đông Đình trầm giọng nói:
- Vị này chính là tông chủ Kiếm Thần Sơn chúng ta, đứng đầu tam đại Kiếm Tôn, ‘ Vô Phong Kiếm Tôn ’ Liễu Trầm Phong.
Tô Tín nhìn tông chủ Kiếm Thần Sơn, tông chủ Kiếm Thần Sơn thế hệ này có chút khác biệt với đám người Hàn Đông Đình.
So với những kiếm giả lạnh lùng như Hàn Đông Đình, Liễu Trầm Phong lại cho người ta cảm giác ôn hòa thoải mái.
Kể cả hắn đang điêu khắc bức tượng cũng làm cho người ta có cảm giác hồn nhiên thiên thành.
Tô Tín nhớ rõ Kiếm Thần Sơn Vô Phong Kiếm Tôn ra tay lần cuối đã là việc hơn mười năm trước, cho nên hắn bây giờ đứng vị trí thứ chín Địa Bảng, xem ra hắn rất bình thường.
Thời điểm Kiếm Thần Sơn cường thịnh nhất, anh tài xuất hiện lớp lớp, cũng thường xuyên có cường giả Chân Vũ cảnh tọa trấn, chỉ có điều đến thế hệ này chỉ có ba vị võ giả Dương Thần cảnh, hơn nữa có cảm giác không nổi danh trên giang hồ.
Chỉ có điều Kiếm Thần Sơn chính là như vậy, tu luyện kiếm đạo thượng cổ, cho nên bọn họ yêu cầu đệ tử rất cao, truyền thừa không ổn định, tuy Kiếm Thần Sơn có nội tình thâm hậu, có lẽ sẽ có lúc rơi vào đáy cốc, nhưng lại không triệt để lụn bại.
Nhìn thấy Tô Tín đến đây, Liễu Trầm Phong không quay đầu lại, hắn chỉ chuyên tâm điêu khắc bức tượng trong tay mình, nhưng kỳ quái hắn làm như vậy không cho người ta cảm giác phản cảm, giống như hắn đáng ra phải như vậy mới đúng.
- Không biết Tô đại nhân lần này tới Kiếm Thần Sơn ta là có gì muốn làm?
Liễu Trầm Phong hỏi, giọng nói và khí chất rất ấm áp.
Tô Tín trầm giọng nói:
- Liễu tiền bối, lần này ta tới gặp ngươi bàn giao dịch, ta dùng phù văn trên khối bạch ngọc thạch bản ta đoạt được trao đổi phù văn của Kiếm Thần Sơn, hơn nữa triều đình sẽ động thủ với Thanh Thành kiếm phái, đến lúc đó ta hi vọng Kiếm Thần Sơn không nên nhúng tay.
Nghe tin tức như thế, sắc mặt Hàn Đông Đình biến hóa, không chỉ vì Tô Tín muốn trao đổi phù văn, mà là vì triều đình lại động thủ với Thanh Thành kiếm phái!
Sau khi nghe tin tức như thế, sắc mặt Liễu Trầm Phong lại không có biến hóa chút nào, hắn vẫn tiếp tục điêu khắc, thản nhiên nói:
- Cho ta một lý do, trao đổi phù văn có thể thực hiện cũng có thể không làm được, nhưng Thanh Thành kiếm phái thân là một trong trì kiếm ngũ phái, vốn nên đồng khí liên chi, triều đình động thủ với bọn họ, Kiếm Thần Sơn ta lại bỏ mặc, như vậy giang hồ nhìn chúng ta thế nào?
Liễu Trầm Phong nói sự thật, đối với việc Kiếm Thần Sơn đoạt được phù văn trong Cửu Trọng Kiếm Các, bọn họ cũng không xem trọng.
Kiếm Thần Sơn không muốn tìm bí mật trường sinh, mà là vì bọn họ có một khối phù văn cũng không tìm hiểu ra cái gì, người Kiếm Thần Sơn bọn họ chỉ chuyên tâm kiếm đạo, cho nên không muốn nghiên cứu cái khác.
Tô Tín cười cười, sau đó trầm giọng nói:
- Liễu tiền bối, nói thật, kỳ thật ta đã đi tới Dịch Kiếm Môn trước, hơn nữa Dịch Kiếm Môn cũng đáp ứng không xuất thủ.
- Về phần nguyên nhân là cái gì, Liễu tiền bối ngươi nên biết, cái gọi là đồng khí liên chỉ là chê cười!
- Thiên hạ có rất nhiều môn phái sử dụng kiếm, chẳng lẽ đều là đồng khí liên chi hay sao?
- Chuyện của Dịch Kiếm Môn trên giang hồ lúc trước, các vị đều nhìn thấy, cái gọi là trì kiếm ngũ phái đồng khí liên chi, xin hỏi ai duỗi tay viện thủ?
- Hơn nữa có chút tông môn không chỉ có không có duỗi tay viện thủ, thậm chí còn bỏ đá xuống giếng, xin hỏi Liễu tiền bối, loại hành vi này cũng gọi là đồng khí liên chi sao?
Vị này không cần phải nói, hắn chính là đệ nhất Địa Bảng, dùng sức một mình ngăn cơn sóng dữ, chèo chống Dịch Kiếm Môn đến hôm nay, Huyền Tâm Kiếm Chủ Mạnh Kinh Tiên.
Cảm nhận được lực lượng cường đại trên người Mạnh Kinh Tiên, áp lực giống như núi lửa bộc phát, Tô Tín cảm thấy nội tâm kinh hãi.
Hắn cho đến tận này đã gặp qua cường giả Dương Thần cảnh mạnh nhất có lẽ chính là ‘ Thần Ưng ’ Thiết Ngạo, tu vi nửa bước Chân Vũ cảnh, ngay cả Địa phủ Tần Nghiễm Vương Diệt và Thiên đình Bắc Cực Tử Vi Đại Đế cũng không thể sánh vai với Mạnh Kinh Tiên.
Mạnh Kinh Tiên lại không yếu hơn ‘ Thần Ưng ’ Thiết Ngạo, vị này vẫn đang bế quan, ngày xưa một kiếm bao phủ thiên địa, Huyền Tâm Kiếm Chủ trong truyền thuyết, hắn cũng là cường giả nửa bước Chân Vũ cảnh!
Tô Tín chắp tay nói:
- Bái kiến Huyền Tâm Kiếm Chủ.
Mạnh Kinh Tiên đang ẩn mình trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng nhưng không thấy tướng mạo.
Vào lúc này có giọng nói ôn hòa vang lên:
- Tô Tín? Ta biết rõ ngươi, vô sự không lên điện tam bảo, ngươi tới Dịch Kiếm Môn ta khẳng định không chỉ vì thăm muội muội của ngươi đúng không?
Tô Tín gật đầu nói:
- Đúng vậy, lần này ta không phải dùng thân phận ca ca Hinh Nhi đến đây, mà là dùng thân phận tứ đại thần bộ đại biểu triều đình đến đây, ta muốn bàn giao dịch với Dịch Kiếm Môn.
- Giao dịch gì?
Tô Tín trầm giọng nói:
- Ta nguyện ý dùng phù văn trên khối bạch ngọc thạch bản kia trao đổi với phù văn của Dịch Kiếm Môn, hơn nữa triều đình sẽ động thủ với Thanh Thành kiếm phái, đến lúc đó ta hi vọng Dịch Kiếm Môn không nên nhúng tay.
- Có thể.
Mạnh Kinh Tiên không có nửa phần do dự, nói thẳng ra hai chữ này
Mạnh Kinh Tiên nói lời này làm Tô Tín cũng phải sững sờ, hắn không kịp phản ứng.
Tuy trước khi Tô Tín đã có chín thành chín nắm chắc có thể làm cho Dịch Kiếm Môn đáp ứng yêu cầu của hắn, thậm chí hắn từ đầu đã có chuẩn bị rất nhiều.
Chỉ có điều Tô Tín không ngờ Mạnh Kinh Tiên lại đáp ứng thống khoái như thế, thậm chí thống khoái đến mức không cần suy nghĩ cũng đã đáp ứng.
Không biết còn tưởng rằng Tô Tín không phải người triều đình, mà là người của Dịch Kiếm Môn.
Cảm giác được Tô Tín kinh ngạc, Mạnh Kinh Tiên chỉ thản nhiên nói:
- Không cần suy nghĩ nhiều, ta chỉ đưa ra lựa chọn phù hợp với Dịch Kiếm Môn nhất mà thôi.
- Đối với Dịch Kiếm Môn hiện tại, chúng ta trải qua thời gian bị bỏ đá xuống giếng, chúng ta cũng trải qua nhân gian ấm lạnh, cho nên hiện tại chúng ta trở nên ích kỷ, ích kỷ đến mức chúng ta sẽ nghĩ tới chỗ tốt của chúng ta đầu tiên.
- Thanh Thành kiếm phái chết sống không quan hệ gì với Dịch Kiếm Môn, cho dù không có ngươi nói, Dịch Kiếm Môn chúng ta cũng không nhúng tay.
- Phù văn trên bạch ngọc thạch bản là thứ Dịch Kiếm Môn ta rất muốn, cho nên ta đáp ứng thì có gì kỳ quái?
Tô tin cười nói:
- Quả nhiên không hổ là Huyền Tâm Kiếm Chủ, nhìn sự việc rất thông thấu, như vậy tại hạ cáo từ.
Mạnh Kinh Tiên không nói gì, chỉ gật gật đầu, do Sở Bất Phàm dẫn Tô Tín đi giao dịch phù văn trên bạch ngọc thạch bản.
Đợi đến lúc Tô Tín rời đi, sư đệ Lâm Lạc Viêm của Mạnh Kinh Tiên, cũng là cường giả Dương Thần cảnh thứ hai Dịch Kiếm Môn bước ra khỏi bóng tối, hắn kinh ngạc hỏi:
- Sư huynh, tiểu tử này lần này toan tính không nhỏ, hắn lại muốn ra tay với Thanh Thành kiếm phái, ngươi không thừa cơ tìm chút chỗ tốt, tại sao dễ dàng đáp ứng hắn?
Mạnh Kinh Tiên thản nhiên nói:
- Kết một thiện duyên mà thôi, nếu tiện tay thì vì sao phải khó xử hắn?
- Sư đệ, Dịch Kiếm Môn trước kia có thể cầm kiếm cao ngạo, hiện tại tự nhiên cũng có thể, nhưng tối thiểu nên kết giao một ít người đáng tin cậy mới được.
- Nếu không, lúc trước cũng không chỉ dựa vào chúng ta ngăn cản một đám đạo chích.
Lâm Lạc Viêm trầm mặc một lát, hiển nhiên hắn biết rõ Mạnh Kinh Tiên nói có ý gì.
Dịch Kiếm Môn trước kia chính là tồn tại đứng đầu trì kiếm ngũ phái, lời nói cầm kiếm cao ngạo chỉ là êm tai, nói câu không dễ nghe chính là người Dịch Kiếm Môn quá ngạo, ngạo đến mức không đặt ai vào mắt.
Thời điểm Dịch Kiếm Môn cường đại nhất, việc như vậy cũng không có gì.
Nhưng một khi đến phiên Dịch Kiếm Môn bắt đầu suy bại, hậu quả lập tức xuất hiện.
Thời điểm Dịch Kiếm Môn nguy nan lại không tìm thấy ai trợ giúp, hơn nữa đồng minh ngày xưa sống chết mặc bây, hoặc là bỏ đá xuống giếng.
Sự kiện hơn hai mươi năm trước đã cho Dịch Kiếm Môn giáo huấn rất sâu sắc.
- Sư huynh, ngươi cảm thấy Tô Tín kia có thể tín nhiệm, có thể kết giao sao?Dù sao hắn là người của triều đình.
Mạnh Kinh Tiên thản nhiên nói:
- Có thể kết giao không phải triều đình, mà là Tô Tín hắn.
- Ngươi cũng không cần tận lực, một thiện duyên mà thôi, có thể cho, Dịch Kiếm Môn ta cũng không cần keo kiệt, không thể cho, Dịch Kiếm Môn ta cũng dùng sức mạnh cầu, dù sao Dịch Kiếm Môn hiện tại đã đến thời điểm cải biến, nếu còn dùng phương thức làm việc như cũ, câu chuyện hơn hai mươi năm trước sẽ phát sinh lần nữa.
Lâm Lạc Viêm gật đầu, hắn ghi nhớ lời của Mạnh Kinh Tiên vào đáy lòng.
Hắn phục tùng vị sư huynh này vô điều kiện, huống hồ trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn cũng cảm giác được Dịch Kiếm Môn cần phải cải biến.
Sau khi ra khỏi cung điện, Tô Tín được Sở Bất Phàm dẫn đi cầm phù văn.
Về sau Tô Tín cũng cũng không rời đi, hắn ở lại Dịch Kiếm Môn hai ngày, hắn chơi với Hinh Nhi xong mới rời đi.
Mặc dù nói thời gian của Tô Tín rất gấpnhưng cũng không kém hai ngày này.
Huống hồ lần này đi Dịch Kiếm Môn,Tô Tín có thể làm việc rất thuận lợi, cũng giảm bớt không ít miệng lưỡi của Tô Tín.
Hai ngày sau, trong ánh mắt lưu luyến không rời của Hinh Nhi, Tô Tín rời khỏi Dịch Kiếm Môn, trực tiếp tiến về Kiếm Thần Sơn.
Kỳ thật dựa theo khoảng cách mà nói, Tô Tín nên đi tới Danh Kiếm Sơn Trang trước.
Dịch Kiếm Môn và Danh Kiếm Sơn Trang đều nằm tại Kiếm Nam đạo, chỉ có điều Tô Tín không có quan hệ tốt với Danh Kiếm Sơn Trang, cho nên Tô Tín lựa chọn đi tới Danh Kiếm Sơn Trang sau.
Kiếm Thần Sơn, Tô Tín thông báo tính danh liền được nghênh đón đi gặp Kiếm Thần Sơn ‘ Thanh Minh Kiếm Tôn ’ Hàn Đông Đình.
Việc này làm cho Tô Tín thụ sủng nhược kinh.
Chỉ có điều dọc theo con đường này, Hàn Đông Đình nói cực ít, Tô Tín chỉ yên lặng lên núi.
Kiếm Thần Sơn có rất ít người, cho nên dọc theo con đường này, Tô Tín rất ít nhìn thấy đệ tử Kiếm Thần Sơn xuất hiện, cho dù gặp một ít cũng chỉ khắc khổ tu hành, trên mặt đờ đẫn, rất có phong cách Kiếm Thần Sơn.
Trước khi Tô Tín đi Dịch Kiếm Môn, hắn bị không ít đệ tử vây xem, chỉ trỏ nói gì đó.
Mà lần này đến Kiếm Thần Sơn, những đệ tử kia chỉ nhìn Tô Tín sau đó không quản hắn, cũng không hỏi Tô Tín là ai, trong nháy mắt bọn họ lại bắt đầu tu luyện.
Hàn Đông Đình dẫn Tô Tín lên đỉnh núi, chỗ đó có một kiếm giả áo trắng hơn bốn mươi tuổi cầm trường kiếm điêu khắc đá.
Tảng đá hắn điêu khắc rất sống động, hơn nữa phía trên có kiếm ý xông lên trời.
Hàn Đông Đình trầm giọng nói:
- Vị này chính là tông chủ Kiếm Thần Sơn chúng ta, đứng đầu tam đại Kiếm Tôn, ‘ Vô Phong Kiếm Tôn ’ Liễu Trầm Phong.
Tô Tín nhìn tông chủ Kiếm Thần Sơn, tông chủ Kiếm Thần Sơn thế hệ này có chút khác biệt với đám người Hàn Đông Đình.
So với những kiếm giả lạnh lùng như Hàn Đông Đình, Liễu Trầm Phong lại cho người ta cảm giác ôn hòa thoải mái.
Kể cả hắn đang điêu khắc bức tượng cũng làm cho người ta có cảm giác hồn nhiên thiên thành.
Tô Tín nhớ rõ Kiếm Thần Sơn Vô Phong Kiếm Tôn ra tay lần cuối đã là việc hơn mười năm trước, cho nên hắn bây giờ đứng vị trí thứ chín Địa Bảng, xem ra hắn rất bình thường.
Thời điểm Kiếm Thần Sơn cường thịnh nhất, anh tài xuất hiện lớp lớp, cũng thường xuyên có cường giả Chân Vũ cảnh tọa trấn, chỉ có điều đến thế hệ này chỉ có ba vị võ giả Dương Thần cảnh, hơn nữa có cảm giác không nổi danh trên giang hồ.
Chỉ có điều Kiếm Thần Sơn chính là như vậy, tu luyện kiếm đạo thượng cổ, cho nên bọn họ yêu cầu đệ tử rất cao, truyền thừa không ổn định, tuy Kiếm Thần Sơn có nội tình thâm hậu, có lẽ sẽ có lúc rơi vào đáy cốc, nhưng lại không triệt để lụn bại.
Nhìn thấy Tô Tín đến đây, Liễu Trầm Phong không quay đầu lại, hắn chỉ chuyên tâm điêu khắc bức tượng trong tay mình, nhưng kỳ quái hắn làm như vậy không cho người ta cảm giác phản cảm, giống như hắn đáng ra phải như vậy mới đúng.
- Không biết Tô đại nhân lần này tới Kiếm Thần Sơn ta là có gì muốn làm?
Liễu Trầm Phong hỏi, giọng nói và khí chất rất ấm áp.
Tô Tín trầm giọng nói:
- Liễu tiền bối, lần này ta tới gặp ngươi bàn giao dịch, ta dùng phù văn trên khối bạch ngọc thạch bản ta đoạt được trao đổi phù văn của Kiếm Thần Sơn, hơn nữa triều đình sẽ động thủ với Thanh Thành kiếm phái, đến lúc đó ta hi vọng Kiếm Thần Sơn không nên nhúng tay.
Nghe tin tức như thế, sắc mặt Hàn Đông Đình biến hóa, không chỉ vì Tô Tín muốn trao đổi phù văn, mà là vì triều đình lại động thủ với Thanh Thành kiếm phái!
Sau khi nghe tin tức như thế, sắc mặt Liễu Trầm Phong lại không có biến hóa chút nào, hắn vẫn tiếp tục điêu khắc, thản nhiên nói:
- Cho ta một lý do, trao đổi phù văn có thể thực hiện cũng có thể không làm được, nhưng Thanh Thành kiếm phái thân là một trong trì kiếm ngũ phái, vốn nên đồng khí liên chi, triều đình động thủ với bọn họ, Kiếm Thần Sơn ta lại bỏ mặc, như vậy giang hồ nhìn chúng ta thế nào?
Liễu Trầm Phong nói sự thật, đối với việc Kiếm Thần Sơn đoạt được phù văn trong Cửu Trọng Kiếm Các, bọn họ cũng không xem trọng.
Kiếm Thần Sơn không muốn tìm bí mật trường sinh, mà là vì bọn họ có một khối phù văn cũng không tìm hiểu ra cái gì, người Kiếm Thần Sơn bọn họ chỉ chuyên tâm kiếm đạo, cho nên không muốn nghiên cứu cái khác.
Tô Tín cười cười, sau đó trầm giọng nói:
- Liễu tiền bối, nói thật, kỳ thật ta đã đi tới Dịch Kiếm Môn trước, hơn nữa Dịch Kiếm Môn cũng đáp ứng không xuất thủ.
- Về phần nguyên nhân là cái gì, Liễu tiền bối ngươi nên biết, cái gọi là đồng khí liên chỉ là chê cười!
- Thiên hạ có rất nhiều môn phái sử dụng kiếm, chẳng lẽ đều là đồng khí liên chi hay sao?
- Chuyện của Dịch Kiếm Môn trên giang hồ lúc trước, các vị đều nhìn thấy, cái gọi là trì kiếm ngũ phái đồng khí liên chi, xin hỏi ai duỗi tay viện thủ?
- Hơn nữa có chút tông môn không chỉ có không có duỗi tay viện thủ, thậm chí còn bỏ đá xuống giếng, xin hỏi Liễu tiền bối, loại hành vi này cũng gọi là đồng khí liên chi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.