Chương 522: Lan Hoa Đường (2)
Phong Thất Nguyệt
30/05/2018
Đúng lúc này một tên thủ hạ báo lại:
“Đường chủ, Lưu Kiêu thiếu chủ tới chơi.”
Sắc mặt Trần Hiển thay đổi, nói:
“Lưu Kiêu? Hắn tới làm gì?”
Lúc này Lưu Kiêu đột nhiên tới chơi, Trần Hiển lại nghĩ tới hắn tới vì hài cốt Thiên binh.
Kỳ thật Trần Hiển đã có ý dịnh độc chiếm hài cốt Thiên binh cho mình, về sau lại bỏ qua suy nghĩ như vậy.
Hài cốt Thiên binh xuất hiện tổn hại, như vậy nhất định cần có luyện khí đại tông sư tu bổ.
Trên luyện khí chi đạo, có thể luyện chế thành binh khí hoàng cấp đã xưng là đại sư, nhưng ba chữ đại tông sư không phải người bình thường có thể gọi.
Chỉ có tồn tại luyện chế Thiên binh thành công mới dám xưng là đại tông sư, loại nhân vật như thế tìm khắp giang hồ cũng chỉ có vài người, thậm chí lâu chủ Kim Ngọc Lâu Lưu Thiên Phóng tự mình đến gặp cũng phải khách khí với người ta.
Bản thân Trần Hiển hắn tìm một vị luyện khí đại sư hỗ trợ còn miễn cưỡng có thể, luyện khí đại tông sư nha, ngươi nên bỏ đi suy nghĩ không thực tế này được rồi.
Cho nên Trần Hiển quyết định giao hài cốt Thiên binh lên cấp trên, như vậy hắn có thể được ban thưởng không ít.
Bình thường Trần Hiển quyết định giao hài cốt Thiên binh lên, như thế Lưu Kiêu tới hắn phải cao hứng mới đúng, bởi vì hắn có thể khoe khoang chiến tích với Lưu Kiêu, hiện tại Trần Hiển không vui nổi.
Bởi vì Trần Hiển không phải là người lâu chủ Kim Ngọc Lâu Lưu Thiên Phóng, mà là người của phó lâu chủ ‘ Thất Tinh Hải Đường ’ Lê Vạn Thành.
Kim Ngọc Lâu cũng không phải một mình Lưu Thiên Phóng một nhà độc đại, phó lâu chủ ‘ Thất Tinh Hải Đường ’ Lê Vạn Thành không phải Dương Thần Cảnh nhưng hắn đã là Dung Thần Cảnh đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là có thể bước vào Dương Thần Cảnh.
Hơn nữa hắn có tư lịch trong Kim Ngọc Lâu còn dài hơn Lưu Thiên Phóng, cho nên thế lực của hắn đủ sức ngang với Lưu Thiên Phóng.
Hiện tại nhi tử Lưu Thiên Phóng đến vào lúc này, cũng khó trách Trần Hiển quái dị như vậy.
Cho dù như thế Lưu Kiêu chính là thiếu chủ Kim Ngọc Lâu, hắn chỉ là phân đường cấp dưới, chính mình cũng không thể đuổi người ta ra ngoài ah.
Cho nên Trần Hiển đành phải nói:
“Còn không mau mời thiếu chủ vào đây.”
Qua một lúc Lưu Kiêu thản nhiên đi tới, Trần Hiển vội vàng chắp tay nói với hắn:
“Nghe nói thiếu chủ gần đây đột phá đến Thần Cung Cảnh, quả nhiên đáng mừng, chỉ có điều tại hạ cách tổng bộ quá xa, bằng không nhất định sẽ đến chúc mừng.”
Lưu Kiêu tùy ý khoát khoát tay nói:
“Trần đường chủ nói giỡn, một Thần Cung Cảnh mà thôi, ta còn cảm thấy chậm đó, có gì đáng mừng chứ?”
Lâm Nguyệt Minh vội vàng nói:
“Đúng vậy, võ giả Tiên Thiên tầm thường xem đột phá Thần Cung Cảnh là chuyện lớn, nhưng đối với Lưu công tử mà nói chỉ là nước chảy thành sông, tương lai đột phá Nguyên Thần cũng giống như vậy.”
Lưu Kiêu nhíu mày nói:
“Ngươi là người phương nào?”
Lâm Nguyệt Minh vội vàng nói:
“Lần trước Lưu công tử ngươi đi lên Lưu Khê tông viết chữ trên tượng phật, lúc uống rượu với đệ tử Nam Ninh Trương gia, khi đó tại hạ cũng đi theo người Trương gia.”
“Thật có lỗi, không nhớ.”
Ánh mắt Lưu Kiêu mang theo xem thường, thì ra là tiểu nhân vật muốn nịnh nọt kéo quan hệ với hắn mà thôi.
Đối với hắn Trương gia chỉ là thế lực nhị lưu Giang Đông đạo mà thôi, Lưu Kiêu căn bản chướng mắt đệ tử của bọn họ thế hệ hiện tại, uống rượu với bọn chúng chỉ vì mở rộng thế lực Kim Ngọc Lâu mà thôi.
Lâm Nguyệt Minh chỉ là tùy tùng của đám người kia, Lưu Kiêu sẽ không ghi nhớ tiểu nhân vật này, huống hồ hôm nay hắn tới đây là có việc cần làm.
Lưu Kiêu nhìn Trần Hiển sau đó cười ha hả nói:
“Trần đường chủ, nghe nói trong tay ngươi có hài cốt Thiên binh có khí linh, việc này có thật hay không?”
Phụ thân ta nghe xong rất vui vẻ, liền khen Trần đường chủ ngươi làm xong việc này, bài danh Lan Hoa Đường của ngươi sẽ tăng lên, trong hội nghị Kim Ngọc Lâu lần sau, ta cam đoan đường khẩu của ngươi đứng trong top năm tất cả đường khẩu Kim Ngọc Lâu!
Lưu Kiêu biết rõ ràng như thế, hiển nhiên có người đã báo tin tức cho hắn, nội tâm Trần Hiển mắng thầm, chờ sau khi kết thúc việc này hắn sẽ thẩm tra toàn bộ Lan Hoa Đường, hắn muốn biết là ai phản bội hắn.
Trong nội tâm nghĩ như vậy, Trần Hiển ra cười khổ nói:
“Thiếu chủ, cho dù ta muốn lưu hài cốt Thiên binh cho mình hoặc cho ngươi cũng không được, hiện tại hài cốt Thiên binh không nằm trong tay ta, mà là trong tay một đám võ giả tán tu.”
“Nhưng ta bắt người này vừa vặn bảo bọn chúng dùng hài cốt Thiên binh đổi, nhưng không khẳng định bọn chúng có làm vậy hay không, cho nên thiếu chủ về nghỉ ngơi trước đi, chờ có tin tức ta sẽ thông tri với thiếu chủ.”
Lúc này một tên võ giả Lan Hoa Đường chạy vào và nói lớn:
“Đường chủ! Đám người Thái Lô Tây đến rồi.”
Lưu Kiêu như cười mà không cười nhìn Trần Hiển:
“Đúng lúc, xem ra Trần đường chủ không cần nói cho ta biết, đã có người thông tri rồi.”
“Đường chủ, Lưu Kiêu thiếu chủ tới chơi.”
Sắc mặt Trần Hiển thay đổi, nói:
“Lưu Kiêu? Hắn tới làm gì?”
Lúc này Lưu Kiêu đột nhiên tới chơi, Trần Hiển lại nghĩ tới hắn tới vì hài cốt Thiên binh.
Kỳ thật Trần Hiển đã có ý dịnh độc chiếm hài cốt Thiên binh cho mình, về sau lại bỏ qua suy nghĩ như vậy.
Hài cốt Thiên binh xuất hiện tổn hại, như vậy nhất định cần có luyện khí đại tông sư tu bổ.
Trên luyện khí chi đạo, có thể luyện chế thành binh khí hoàng cấp đã xưng là đại sư, nhưng ba chữ đại tông sư không phải người bình thường có thể gọi.
Chỉ có tồn tại luyện chế Thiên binh thành công mới dám xưng là đại tông sư, loại nhân vật như thế tìm khắp giang hồ cũng chỉ có vài người, thậm chí lâu chủ Kim Ngọc Lâu Lưu Thiên Phóng tự mình đến gặp cũng phải khách khí với người ta.
Bản thân Trần Hiển hắn tìm một vị luyện khí đại sư hỗ trợ còn miễn cưỡng có thể, luyện khí đại tông sư nha, ngươi nên bỏ đi suy nghĩ không thực tế này được rồi.
Cho nên Trần Hiển quyết định giao hài cốt Thiên binh lên cấp trên, như vậy hắn có thể được ban thưởng không ít.
Bình thường Trần Hiển quyết định giao hài cốt Thiên binh lên, như thế Lưu Kiêu tới hắn phải cao hứng mới đúng, bởi vì hắn có thể khoe khoang chiến tích với Lưu Kiêu, hiện tại Trần Hiển không vui nổi.
Bởi vì Trần Hiển không phải là người lâu chủ Kim Ngọc Lâu Lưu Thiên Phóng, mà là người của phó lâu chủ ‘ Thất Tinh Hải Đường ’ Lê Vạn Thành.
Kim Ngọc Lâu cũng không phải một mình Lưu Thiên Phóng một nhà độc đại, phó lâu chủ ‘ Thất Tinh Hải Đường ’ Lê Vạn Thành không phải Dương Thần Cảnh nhưng hắn đã là Dung Thần Cảnh đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là có thể bước vào Dương Thần Cảnh.
Hơn nữa hắn có tư lịch trong Kim Ngọc Lâu còn dài hơn Lưu Thiên Phóng, cho nên thế lực của hắn đủ sức ngang với Lưu Thiên Phóng.
Hiện tại nhi tử Lưu Thiên Phóng đến vào lúc này, cũng khó trách Trần Hiển quái dị như vậy.
Cho dù như thế Lưu Kiêu chính là thiếu chủ Kim Ngọc Lâu, hắn chỉ là phân đường cấp dưới, chính mình cũng không thể đuổi người ta ra ngoài ah.
Cho nên Trần Hiển đành phải nói:
“Còn không mau mời thiếu chủ vào đây.”
Qua một lúc Lưu Kiêu thản nhiên đi tới, Trần Hiển vội vàng chắp tay nói với hắn:
“Nghe nói thiếu chủ gần đây đột phá đến Thần Cung Cảnh, quả nhiên đáng mừng, chỉ có điều tại hạ cách tổng bộ quá xa, bằng không nhất định sẽ đến chúc mừng.”
Lưu Kiêu tùy ý khoát khoát tay nói:
“Trần đường chủ nói giỡn, một Thần Cung Cảnh mà thôi, ta còn cảm thấy chậm đó, có gì đáng mừng chứ?”
Lâm Nguyệt Minh vội vàng nói:
“Đúng vậy, võ giả Tiên Thiên tầm thường xem đột phá Thần Cung Cảnh là chuyện lớn, nhưng đối với Lưu công tử mà nói chỉ là nước chảy thành sông, tương lai đột phá Nguyên Thần cũng giống như vậy.”
Lưu Kiêu nhíu mày nói:
“Ngươi là người phương nào?”
Lâm Nguyệt Minh vội vàng nói:
“Lần trước Lưu công tử ngươi đi lên Lưu Khê tông viết chữ trên tượng phật, lúc uống rượu với đệ tử Nam Ninh Trương gia, khi đó tại hạ cũng đi theo người Trương gia.”
“Thật có lỗi, không nhớ.”
Ánh mắt Lưu Kiêu mang theo xem thường, thì ra là tiểu nhân vật muốn nịnh nọt kéo quan hệ với hắn mà thôi.
Đối với hắn Trương gia chỉ là thế lực nhị lưu Giang Đông đạo mà thôi, Lưu Kiêu căn bản chướng mắt đệ tử của bọn họ thế hệ hiện tại, uống rượu với bọn chúng chỉ vì mở rộng thế lực Kim Ngọc Lâu mà thôi.
Lâm Nguyệt Minh chỉ là tùy tùng của đám người kia, Lưu Kiêu sẽ không ghi nhớ tiểu nhân vật này, huống hồ hôm nay hắn tới đây là có việc cần làm.
Lưu Kiêu nhìn Trần Hiển sau đó cười ha hả nói:
“Trần đường chủ, nghe nói trong tay ngươi có hài cốt Thiên binh có khí linh, việc này có thật hay không?”
Phụ thân ta nghe xong rất vui vẻ, liền khen Trần đường chủ ngươi làm xong việc này, bài danh Lan Hoa Đường của ngươi sẽ tăng lên, trong hội nghị Kim Ngọc Lâu lần sau, ta cam đoan đường khẩu của ngươi đứng trong top năm tất cả đường khẩu Kim Ngọc Lâu!
Lưu Kiêu biết rõ ràng như thế, hiển nhiên có người đã báo tin tức cho hắn, nội tâm Trần Hiển mắng thầm, chờ sau khi kết thúc việc này hắn sẽ thẩm tra toàn bộ Lan Hoa Đường, hắn muốn biết là ai phản bội hắn.
Trong nội tâm nghĩ như vậy, Trần Hiển ra cười khổ nói:
“Thiếu chủ, cho dù ta muốn lưu hài cốt Thiên binh cho mình hoặc cho ngươi cũng không được, hiện tại hài cốt Thiên binh không nằm trong tay ta, mà là trong tay một đám võ giả tán tu.”
“Nhưng ta bắt người này vừa vặn bảo bọn chúng dùng hài cốt Thiên binh đổi, nhưng không khẳng định bọn chúng có làm vậy hay không, cho nên thiếu chủ về nghỉ ngơi trước đi, chờ có tin tức ta sẽ thông tri với thiếu chủ.”
Lúc này một tên võ giả Lan Hoa Đường chạy vào và nói lớn:
“Đường chủ! Đám người Thái Lô Tây đến rồi.”
Lưu Kiêu như cười mà không cười nhìn Trần Hiển:
“Đúng lúc, xem ra Trần đường chủ không cần nói cho ta biết, đã có người thông tri rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.