Chương 299: Lừa Dối
Phong Thất Nguyệt
28/05/2018
Sắc mặt Trần Hiển trở nên lúng túng, hắn mới nói với đối phương nhất thời nửa khắc không có tin tức, nhưng kết quả đối phương vừa tới đã có tin tức, hắn không chịu được mất mặt như vậy.
- Bảo bọn chúng vào đi.
Trần Hiển hừ lạnh nói một câu.
Qua một hồi có người dẫn đám người Thái Lô Tây đi vào trong đường khẩu, bọn họ vừa nhìn thấy Sở Lâm thê thảm liền đỏ mắt.
Thái Lô Tây chỉ vào Trần Hiển tức giận nói:
- Ngươi có ý gì?
Trần Hiển nhún nhún vai nói:
- Chuyện này không liên quan tới ta, đều là bản thân hắn làm thôi.
Bởi vì Sở Lâm muốn tự sát không liên lụy bọn họ đã nghĩ ra không ít biện pháp, cho nên bộ dạng hắn cực kỳ thê thảm, đám người Trần Hiển thật không có nghiêm hình tra tấn bức cung gì đó, đương nhiên cũng không cần thiết phải làm như vậy.
- Được rồi, không nói nhảm nữa, ta hỏi các ngươi, các ngươi có mang hài cốt thiên binh tới đây không?
Trần Hiển hừ lạnh một tiếng hỏi.
Thái Lô Tây lắc lắc đầu nói:
- Không có.
Sắc mặt Trần Hiển biến hóa, hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi đùa bỡn ta? Có tin ta làm các ngươi không thể rời khỏi Lan Hoa đường hay không!
Trần Hiển vừa nói câu này đã có hơn mười võ giả Tiên Thiên đi tới bao vây cả đám vào giữa.
Trong Lan Hoa đường có bảy tám tên võ giả Thần Cung cảnh, còn có vài chục võ giả Khí Hải và Linh Khiếu cảnh, sức mạnh này đủ sức nghiền áp đám người Thái Lộ Tây.
- Khẩu khí rất lớn đấy, ngươi nói không cho người nào rời khỏi Lan Hoa đường?
Một giọng nói trầm thấp vang lên, Tô Tín mặc hắc kim hoa phục, đầu đội mặt nạ Sở Giang Vương đi vào trong hành lang, khí tức âm hàn bộc phát đáng sợ.
Lan Hoa đường thân là đường khẩu Kim Ngọc Lâu, đẳng cấp sâm nghiêm, không có khả năng cho người không thông báo đi vào.
Nhưng quỷ dị là những đệ tử thủ vệ thấy Tô Tín đi tới vậy mà ngơ ngác ngây ngốc nhìn Tô Tín, cũng không kẻ nào nói chuyện.
Tô Tín đã vận dụng uy năng Biến Thiên Kích Địa Tinh Thần Pháp, có lẽ thi triển uy năng tinh thần lực trong cùng giai không thể dễ dàng như vậy, nếu đối mặt với võ giả cảnh giới Hậu Thiên và Tiên Thiên Khí Hải cảnh liền nhẹ nhõm hơn nhiều.
- Xin hỏi các hạ là người phương nào?
Trần Hiển cẩn thận chắp chắp tay hỏi.
Hắn không cảm nhận chút khí tức nào trên người Tô Tín, xem khí thế và diễn xuất rất có thể là một Nguyên Thần cảnh!
Hắn là đường chủ Kim Ngọc Lâu, võ giả bình thường khó gặp được Nguyên Thần cảnh nhưng nếu gặp được sẽ bị uy thế của đối phương dọa sợ.
- Ta là người phương nào? Các ngươi bắt người của ta, còn muốn cướp đồ của ta, hiện tại biết rõ ta thì thế nào?
Tô Tín lạnh lùng nói.
Trần Hiển lại đưa ánh mắt nhìn sang đám người Thái Lô Tây, vị võ giả Nguyên Thần cảnh trước mặt có quan hệ với bọn chúng?
Qua một lúc Trần Hiển đã bỏ qua suy nghĩ không thực tế này.
Hắn làm người cẩn thận, đang chuẩn bị ra tay đối phó Thái Lô Tây thì bọn họ đã từng điều tra qua đám người này là tán tu, cũng không có bối cảnh kinh người gì cả.
Cũng chỉ có Sở Lâm có sư phụ Hóa Thần cảnh, còn là Hóa Thần cảnh đỉnh phong nhưng đã sớm chết từ lâu rồi.
Hiện tại bỗng nhiên có người thần bí xuất hiện nói đám người Thái Lô Tây có quan hệ với hắn, việc này đã làm Trần Hiển có cảm giác không đúng.
Trần Hiển thân là người từng trải nên hiểu người đột nhiên nhảy ra là có vấn đề.
Đối phương căn bản không có quan hệ với đám người Thái Lô Tây, chẳng qua ngoài ý muốn biết rõ tin tức hài cốt thiên binh cho nên sinh ra suy nghĩ về nó mà thôi, cũng muốn bức đối phương giao hài cốt thiên binh cho mình.
Dù sao hài cốt thiên binh có lực hấp dẫn lớn với võ giả Nguyên Thần cảnh, mặc kệ đối phương là Hóa Thần cảnh hay là Dung Thần cảnh đều động tâm.
Nghĩ thông suốt tất cả, Trần Hiển chắp tay nói:
- Vị tiền bối này, giang hồ đều có quy củ giang hồ, hài cốt thiên binh thuộc về Kim Ngọc Lâu chúng ta, ngươi mở miệng muốn cướp thì nói không qua.
Tô Tín nghe vậy lập tức cười lạnh nói:
- Thuộc về Kim Ngọc Lâu sao? Khẩu khí của ngươi thật lớn đấy.
- Hiện tại hài cốt thiên binh trong tay ta, thứ này cũng là ta bảo đám người Thái Lô Tây đi tìm, nếu không ngươi cho rằng bọn họ chỉ là võ giả Thần Cung cảnh có thể có cơ duyên tìm được di tích thượng cổ luyện khí đại tông sư lưu lại?
- Hiện tại ta cho ngươi cơ hội, thả Sở Lâm, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu không ngươi đừng trách bổn tọa lấy lớn hiếp nhỏ.
Sắc mặt Trần Hiển trầm xuống, hắn cũng không có bị Tô Tín hù sợ.
Hắn thân là đường chủ Kim Ngọc Lâu, hắn có sóng gió gì mà chưa gặp qua.
Cho dù hắn không phải Nguyên Thần cảnh nhưng đã tiếp xúc qua không ít võ giả Nguyên Thần cảnh, huống hồ sau lưng hắn chính là Kim Ngọc Lâu trong thiên hạ thất bang, cho dù là võ giả Nguyên Thần cảnh thế lực nhị lưu gặp hắn cũng phải khách khí.
- Vị tiền bối này, ngươi muốn động thủ cũng có thể nhưng phải suy nghĩ kĩ hậu quả.
Trần Hiển trầm giọng nói:
- Kim Ngọc Lâu chúng ta nhất định phải có được hài cốt thiên binh, chỉ cần ngươi giao hài cốt thiên binh cho chúng ta, chúng ta sẽ thả Sở Lâm ra, tại hạ cũng chuẩn bị một phần hậu lễ bày tỏ áy náy.
- Nếu như ngài muốn động thủ, những người chúng ta không phải đối thủ của ngài, nhưng từ nay về sau Kim Ngọc Lâu sẽ kết thù hận không chết không thôi với ngài! Điểm ấy ngài cần phải cân nhắc tốt.
Ý định Trần Hiển đúng như Tô Tín suy đoán, chờ sau khi đám người Thái Lô Tây giao hài cốt thiên binh ra hắn sẽ lập tức giết người diệt khẩu, hắn sẽ giết kẻ nào biết tin tức.
Hiện tại trước mặt có võ giả Nguyên Thần cảnh thần bí xuất hiện, hắn cũng không dám làm như thế, cho nên hắn chuẩn bị tạo lối thoát cho Tô Tín, chúng ta thả người, ngươi phải giao hài cốt thiên binh ra đây.
Hắn là tâm phúc của phó lâu chủ Kim Ngọc Lâu “Thất Tinh Hải Đường” Lê Vạn Thành, lần này hắn thành công giao hài cốt thiên binh cho Lê Vạn Thành, có thể nói tiền đồ của hắn trong Kim Ngọc Lâu sau này sẽ tươi sáng hơn nhiều.
Nhưng Tô Tín trước mặt lại cười quái dị, trên người hắn phóng thích khí tức băng hàn làm cho người trong đại sảnh run rẩy.
- Nói như thế ngươi muốn uy hiếp ta sao?
Hàn khí quanh người Tô Tín bộc phát, băng sương vô tận tỏa ra bao phủ toàn bộ đại sảnh vào trong, nơi này như biến thành băng sương địa ngục.
Nhìn thấy uy thế đáng sợ như vậy, Trần Hiển sợ hãi không nhỏ:
- Tiền bối, ta không có ý này...
Còn không chờ hắn nói xong, Tô Tín vươn tay ngưng tụ chân khí thành bàn tay băng sương bắt lấy Trần Hiển, dường như sau đó sẽ trực tiếp bóp nát hắn.
- Đã rất lâu rồi không có kẻ nào dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi chỉ là một tiểu võ giả Tiên Thiên, con sâu cái kiến mà dám nói với ta như vậy hay sao?
Trong mắt Tô Tín không mang theo chút cảm tình nào, hắn nói chuyện như ma thần bao quát chúng sinh, vô tình lại khủng khiếp!
Hắn vô thành vô tức thi triển Biến Thiên Kích Địa Tinh Thần Pháp, tinh thần lực yếu ớt thăm dò trong đầu Trần Hiển, cũng cắm cảm xúc khủng khiếp vào lòng hắn, làm cho hắn không dám vọng động và sợ Tô Tín giết mình.
- Cho dù là phó lâu chủ Kim Ngọc Lâu “Thất Tinh Hải Đường” Lê Vạn Thành cũng không dám nói với ta như vậy, ngươi có dũng khí làm như vậy sao? Có tin hiện tại ta giết ngươi, Lê Vạn Thành còn phải đích thân tới xin lỗi ta hay không?
Trong mắt Trần Hiển xuất hiện một tia hoảng sợ, chẳng lẽ đối phương không phải là Hóa Thần cảnh, mà là Dung Thần cảnh hay sao?
Hơn nữa nhìn khẩu khí của hắn vậy mà biết rõ lãnh đạo trực tiếp của mình, vậy hắn lần này chết cũng là chết vô ích, nói không chừng Lê Vạn Thành còn thóa mạ hắn ngu xuẩn gây phiền toái cho hắn.
Trần Hiển không có hoài nghi Tô Tín nói thật hay giả, dù sao bây giờ trong cảm nhận của Trần Hiển, Tô Tín đã là cường giả Dung Thần cảnh, cường giả như thế cần phải lừa gạt hắn sao?
Lúc này Lưu Kiêu vẫn không nói chuyện lại cẩn thận hỏi thăm một câu:
- Có phải tiền bối là người thuộc thiên địa nhị cung?
Tô Tín buông Trần Hiển ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn sang Lưu Kiêu, hắn thản nhiên nói:
- Ngươi biết thiên địa nhị cung?
Lưu Kiêu vội vàng nói:
- Nghe gia phụ nói một lần, lần này là Kim Ngọc Lâu ta làm không đúng, kính xin tiền bối thứ tội, tại hạ sẽ lập tức thử vị tiểu ca này ra, hơn nữa ta lập tức bảo người chuẩn bị hậu lễ tạ lỗi với ngài.
Cũng chỉ có một ít đại nhân vật trên giang hồ mới biết tới thiên địa nhị cung, chí ít cũng phải là tồn tại ngoài Hóa Thần cảnh mới biết, thậm chí trong đó một vài võ giả Hóa Thần cảnh xuất thân thế lực nhị lưu hoặc tán tu đều không biết.
Lưu Kiêu thân là nhi tử lâu chủ Kim Ngọc Lâu Lưu Thiên Phóng, cho dù hắn không biết tin tức thiên địa nhị cung kỹ càng nhưng khẳng định nghe Lưu Thiên Phóng nói qua, Tô Tín cũng bớt việc.
Tô Tín thu hồi bàn tay chân khí của mình, Trần Hiển ngã xuống đất, băng sương trong đại sảnh biến mất, đám võ giả Lan Hoa đường lúc này thở ra một hơi.
- Không cần tạ lễ gì đó, ta có chút giao tình với người Kim Ngọc Lâu các ngươi, chuyện lần này xem như kết thúc, sau này con mắt sáng một chút, không nên động người không thể động.
Tô Tín thản nhiên nói.
Lưu Kiêu và Trần Hiển vội vàng gật đầu, lúc này bảo người thả Sở Lâm ra.
Sau khi Sở Lâm được thả ra, hắn thất tha thất thiểu đi về phía Thái Lô Tây, hắn dùng ánh mắt thù hận nhìn Lâm Nguyệt Minh.
Tô Tín cũng nhìn thấy nên chỉ vào Lâm Nguyệt Minh, nói:
- Giết kẻ này cho ta.
Hắn không nói lý do, nhưng một cường giả Dung Thần cảnh muốn giết người còn cần lý do hay sao? Trần Hiển nghe xong lập tức rút đao tấn công Lâm Nguyệt Minh.
Hắn hiện tại cũng hận Lâm Nguyệt Minh, nếu không phải hỗn đản này cổ động thì hắn làm sao lâm vào tình cảnh hiện tại?
Hiện tại không chỉ không kiếm được hài cốt thiên binh, ngược lại còn đắc tội một cường giả thần bí.
Cho dù hắn không biết thiên địa nhị cung có ý gì nhưng hiển nhiên Lưu Kiêu biết rõ địa vị của đối phương cao không hợp thói thường.
Hơn nữa đối phương còn quen biết lãnh đạo trực tiếp của mình là Lê Vạn Thành, như thế rất tốt, không cần nói ban thưởng, sau này hắn không bị Lê Vạn Thành phạt là may mắn lắm rồi.
Lâm Nguyệt Minh kêu thảm một tiếng:
- Thanh Liên cứu ta!
Sở học của hắn pha tạp, thực lực bản thân bình thường, hắn còn không phải đối thủ của Trần Hiển, chỉ qua vài chiêu đã bị Trần Hiển bức vào góc tường.
Ánh mắt Địch Thanh Liên mang theo chán ghét, trực tiếp nghiêng đầu sang một bên, đao thế lạnh giá của Trần Hiển chém xuống liên tục, Lâm Nguyệt Minh không ngăn nổi mười chiêu đã bị Trần Hiển chém chết.
Tô Tín thoả mãn gật gật đầu, mang theo đám người Thái Lô Tây rời đi, Lưu Kiêu và Trần Hiển thở ra một hơi.
- Bảo bọn chúng vào đi.
Trần Hiển hừ lạnh nói một câu.
Qua một hồi có người dẫn đám người Thái Lô Tây đi vào trong đường khẩu, bọn họ vừa nhìn thấy Sở Lâm thê thảm liền đỏ mắt.
Thái Lô Tây chỉ vào Trần Hiển tức giận nói:
- Ngươi có ý gì?
Trần Hiển nhún nhún vai nói:
- Chuyện này không liên quan tới ta, đều là bản thân hắn làm thôi.
Bởi vì Sở Lâm muốn tự sát không liên lụy bọn họ đã nghĩ ra không ít biện pháp, cho nên bộ dạng hắn cực kỳ thê thảm, đám người Trần Hiển thật không có nghiêm hình tra tấn bức cung gì đó, đương nhiên cũng không cần thiết phải làm như vậy.
- Được rồi, không nói nhảm nữa, ta hỏi các ngươi, các ngươi có mang hài cốt thiên binh tới đây không?
Trần Hiển hừ lạnh một tiếng hỏi.
Thái Lô Tây lắc lắc đầu nói:
- Không có.
Sắc mặt Trần Hiển biến hóa, hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi đùa bỡn ta? Có tin ta làm các ngươi không thể rời khỏi Lan Hoa đường hay không!
Trần Hiển vừa nói câu này đã có hơn mười võ giả Tiên Thiên đi tới bao vây cả đám vào giữa.
Trong Lan Hoa đường có bảy tám tên võ giả Thần Cung cảnh, còn có vài chục võ giả Khí Hải và Linh Khiếu cảnh, sức mạnh này đủ sức nghiền áp đám người Thái Lộ Tây.
- Khẩu khí rất lớn đấy, ngươi nói không cho người nào rời khỏi Lan Hoa đường?
Một giọng nói trầm thấp vang lên, Tô Tín mặc hắc kim hoa phục, đầu đội mặt nạ Sở Giang Vương đi vào trong hành lang, khí tức âm hàn bộc phát đáng sợ.
Lan Hoa đường thân là đường khẩu Kim Ngọc Lâu, đẳng cấp sâm nghiêm, không có khả năng cho người không thông báo đi vào.
Nhưng quỷ dị là những đệ tử thủ vệ thấy Tô Tín đi tới vậy mà ngơ ngác ngây ngốc nhìn Tô Tín, cũng không kẻ nào nói chuyện.
Tô Tín đã vận dụng uy năng Biến Thiên Kích Địa Tinh Thần Pháp, có lẽ thi triển uy năng tinh thần lực trong cùng giai không thể dễ dàng như vậy, nếu đối mặt với võ giả cảnh giới Hậu Thiên và Tiên Thiên Khí Hải cảnh liền nhẹ nhõm hơn nhiều.
- Xin hỏi các hạ là người phương nào?
Trần Hiển cẩn thận chắp chắp tay hỏi.
Hắn không cảm nhận chút khí tức nào trên người Tô Tín, xem khí thế và diễn xuất rất có thể là một Nguyên Thần cảnh!
Hắn là đường chủ Kim Ngọc Lâu, võ giả bình thường khó gặp được Nguyên Thần cảnh nhưng nếu gặp được sẽ bị uy thế của đối phương dọa sợ.
- Ta là người phương nào? Các ngươi bắt người của ta, còn muốn cướp đồ của ta, hiện tại biết rõ ta thì thế nào?
Tô Tín lạnh lùng nói.
Trần Hiển lại đưa ánh mắt nhìn sang đám người Thái Lô Tây, vị võ giả Nguyên Thần cảnh trước mặt có quan hệ với bọn chúng?
Qua một lúc Trần Hiển đã bỏ qua suy nghĩ không thực tế này.
Hắn làm người cẩn thận, đang chuẩn bị ra tay đối phó Thái Lô Tây thì bọn họ đã từng điều tra qua đám người này là tán tu, cũng không có bối cảnh kinh người gì cả.
Cũng chỉ có Sở Lâm có sư phụ Hóa Thần cảnh, còn là Hóa Thần cảnh đỉnh phong nhưng đã sớm chết từ lâu rồi.
Hiện tại bỗng nhiên có người thần bí xuất hiện nói đám người Thái Lô Tây có quan hệ với hắn, việc này đã làm Trần Hiển có cảm giác không đúng.
Trần Hiển thân là người từng trải nên hiểu người đột nhiên nhảy ra là có vấn đề.
Đối phương căn bản không có quan hệ với đám người Thái Lô Tây, chẳng qua ngoài ý muốn biết rõ tin tức hài cốt thiên binh cho nên sinh ra suy nghĩ về nó mà thôi, cũng muốn bức đối phương giao hài cốt thiên binh cho mình.
Dù sao hài cốt thiên binh có lực hấp dẫn lớn với võ giả Nguyên Thần cảnh, mặc kệ đối phương là Hóa Thần cảnh hay là Dung Thần cảnh đều động tâm.
Nghĩ thông suốt tất cả, Trần Hiển chắp tay nói:
- Vị tiền bối này, giang hồ đều có quy củ giang hồ, hài cốt thiên binh thuộc về Kim Ngọc Lâu chúng ta, ngươi mở miệng muốn cướp thì nói không qua.
Tô Tín nghe vậy lập tức cười lạnh nói:
- Thuộc về Kim Ngọc Lâu sao? Khẩu khí của ngươi thật lớn đấy.
- Hiện tại hài cốt thiên binh trong tay ta, thứ này cũng là ta bảo đám người Thái Lô Tây đi tìm, nếu không ngươi cho rằng bọn họ chỉ là võ giả Thần Cung cảnh có thể có cơ duyên tìm được di tích thượng cổ luyện khí đại tông sư lưu lại?
- Hiện tại ta cho ngươi cơ hội, thả Sở Lâm, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu không ngươi đừng trách bổn tọa lấy lớn hiếp nhỏ.
Sắc mặt Trần Hiển trầm xuống, hắn cũng không có bị Tô Tín hù sợ.
Hắn thân là đường chủ Kim Ngọc Lâu, hắn có sóng gió gì mà chưa gặp qua.
Cho dù hắn không phải Nguyên Thần cảnh nhưng đã tiếp xúc qua không ít võ giả Nguyên Thần cảnh, huống hồ sau lưng hắn chính là Kim Ngọc Lâu trong thiên hạ thất bang, cho dù là võ giả Nguyên Thần cảnh thế lực nhị lưu gặp hắn cũng phải khách khí.
- Vị tiền bối này, ngươi muốn động thủ cũng có thể nhưng phải suy nghĩ kĩ hậu quả.
Trần Hiển trầm giọng nói:
- Kim Ngọc Lâu chúng ta nhất định phải có được hài cốt thiên binh, chỉ cần ngươi giao hài cốt thiên binh cho chúng ta, chúng ta sẽ thả Sở Lâm ra, tại hạ cũng chuẩn bị một phần hậu lễ bày tỏ áy náy.
- Nếu như ngài muốn động thủ, những người chúng ta không phải đối thủ của ngài, nhưng từ nay về sau Kim Ngọc Lâu sẽ kết thù hận không chết không thôi với ngài! Điểm ấy ngài cần phải cân nhắc tốt.
Ý định Trần Hiển đúng như Tô Tín suy đoán, chờ sau khi đám người Thái Lô Tây giao hài cốt thiên binh ra hắn sẽ lập tức giết người diệt khẩu, hắn sẽ giết kẻ nào biết tin tức.
Hiện tại trước mặt có võ giả Nguyên Thần cảnh thần bí xuất hiện, hắn cũng không dám làm như thế, cho nên hắn chuẩn bị tạo lối thoát cho Tô Tín, chúng ta thả người, ngươi phải giao hài cốt thiên binh ra đây.
Hắn là tâm phúc của phó lâu chủ Kim Ngọc Lâu “Thất Tinh Hải Đường” Lê Vạn Thành, lần này hắn thành công giao hài cốt thiên binh cho Lê Vạn Thành, có thể nói tiền đồ của hắn trong Kim Ngọc Lâu sau này sẽ tươi sáng hơn nhiều.
Nhưng Tô Tín trước mặt lại cười quái dị, trên người hắn phóng thích khí tức băng hàn làm cho người trong đại sảnh run rẩy.
- Nói như thế ngươi muốn uy hiếp ta sao?
Hàn khí quanh người Tô Tín bộc phát, băng sương vô tận tỏa ra bao phủ toàn bộ đại sảnh vào trong, nơi này như biến thành băng sương địa ngục.
Nhìn thấy uy thế đáng sợ như vậy, Trần Hiển sợ hãi không nhỏ:
- Tiền bối, ta không có ý này...
Còn không chờ hắn nói xong, Tô Tín vươn tay ngưng tụ chân khí thành bàn tay băng sương bắt lấy Trần Hiển, dường như sau đó sẽ trực tiếp bóp nát hắn.
- Đã rất lâu rồi không có kẻ nào dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi chỉ là một tiểu võ giả Tiên Thiên, con sâu cái kiến mà dám nói với ta như vậy hay sao?
Trong mắt Tô Tín không mang theo chút cảm tình nào, hắn nói chuyện như ma thần bao quát chúng sinh, vô tình lại khủng khiếp!
Hắn vô thành vô tức thi triển Biến Thiên Kích Địa Tinh Thần Pháp, tinh thần lực yếu ớt thăm dò trong đầu Trần Hiển, cũng cắm cảm xúc khủng khiếp vào lòng hắn, làm cho hắn không dám vọng động và sợ Tô Tín giết mình.
- Cho dù là phó lâu chủ Kim Ngọc Lâu “Thất Tinh Hải Đường” Lê Vạn Thành cũng không dám nói với ta như vậy, ngươi có dũng khí làm như vậy sao? Có tin hiện tại ta giết ngươi, Lê Vạn Thành còn phải đích thân tới xin lỗi ta hay không?
Trong mắt Trần Hiển xuất hiện một tia hoảng sợ, chẳng lẽ đối phương không phải là Hóa Thần cảnh, mà là Dung Thần cảnh hay sao?
Hơn nữa nhìn khẩu khí của hắn vậy mà biết rõ lãnh đạo trực tiếp của mình, vậy hắn lần này chết cũng là chết vô ích, nói không chừng Lê Vạn Thành còn thóa mạ hắn ngu xuẩn gây phiền toái cho hắn.
Trần Hiển không có hoài nghi Tô Tín nói thật hay giả, dù sao bây giờ trong cảm nhận của Trần Hiển, Tô Tín đã là cường giả Dung Thần cảnh, cường giả như thế cần phải lừa gạt hắn sao?
Lúc này Lưu Kiêu vẫn không nói chuyện lại cẩn thận hỏi thăm một câu:
- Có phải tiền bối là người thuộc thiên địa nhị cung?
Tô Tín buông Trần Hiển ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn sang Lưu Kiêu, hắn thản nhiên nói:
- Ngươi biết thiên địa nhị cung?
Lưu Kiêu vội vàng nói:
- Nghe gia phụ nói một lần, lần này là Kim Ngọc Lâu ta làm không đúng, kính xin tiền bối thứ tội, tại hạ sẽ lập tức thử vị tiểu ca này ra, hơn nữa ta lập tức bảo người chuẩn bị hậu lễ tạ lỗi với ngài.
Cũng chỉ có một ít đại nhân vật trên giang hồ mới biết tới thiên địa nhị cung, chí ít cũng phải là tồn tại ngoài Hóa Thần cảnh mới biết, thậm chí trong đó một vài võ giả Hóa Thần cảnh xuất thân thế lực nhị lưu hoặc tán tu đều không biết.
Lưu Kiêu thân là nhi tử lâu chủ Kim Ngọc Lâu Lưu Thiên Phóng, cho dù hắn không biết tin tức thiên địa nhị cung kỹ càng nhưng khẳng định nghe Lưu Thiên Phóng nói qua, Tô Tín cũng bớt việc.
Tô Tín thu hồi bàn tay chân khí của mình, Trần Hiển ngã xuống đất, băng sương trong đại sảnh biến mất, đám võ giả Lan Hoa đường lúc này thở ra một hơi.
- Không cần tạ lễ gì đó, ta có chút giao tình với người Kim Ngọc Lâu các ngươi, chuyện lần này xem như kết thúc, sau này con mắt sáng một chút, không nên động người không thể động.
Tô Tín thản nhiên nói.
Lưu Kiêu và Trần Hiển vội vàng gật đầu, lúc này bảo người thả Sở Lâm ra.
Sau khi Sở Lâm được thả ra, hắn thất tha thất thiểu đi về phía Thái Lô Tây, hắn dùng ánh mắt thù hận nhìn Lâm Nguyệt Minh.
Tô Tín cũng nhìn thấy nên chỉ vào Lâm Nguyệt Minh, nói:
- Giết kẻ này cho ta.
Hắn không nói lý do, nhưng một cường giả Dung Thần cảnh muốn giết người còn cần lý do hay sao? Trần Hiển nghe xong lập tức rút đao tấn công Lâm Nguyệt Minh.
Hắn hiện tại cũng hận Lâm Nguyệt Minh, nếu không phải hỗn đản này cổ động thì hắn làm sao lâm vào tình cảnh hiện tại?
Hiện tại không chỉ không kiếm được hài cốt thiên binh, ngược lại còn đắc tội một cường giả thần bí.
Cho dù hắn không biết thiên địa nhị cung có ý gì nhưng hiển nhiên Lưu Kiêu biết rõ địa vị của đối phương cao không hợp thói thường.
Hơn nữa đối phương còn quen biết lãnh đạo trực tiếp của mình là Lê Vạn Thành, như thế rất tốt, không cần nói ban thưởng, sau này hắn không bị Lê Vạn Thành phạt là may mắn lắm rồi.
Lâm Nguyệt Minh kêu thảm một tiếng:
- Thanh Liên cứu ta!
Sở học của hắn pha tạp, thực lực bản thân bình thường, hắn còn không phải đối thủ của Trần Hiển, chỉ qua vài chiêu đã bị Trần Hiển bức vào góc tường.
Ánh mắt Địch Thanh Liên mang theo chán ghét, trực tiếp nghiêng đầu sang một bên, đao thế lạnh giá của Trần Hiển chém xuống liên tục, Lâm Nguyệt Minh không ngăn nổi mười chiêu đã bị Trần Hiển chém chết.
Tô Tín thoả mãn gật gật đầu, mang theo đám người Thái Lô Tây rời đi, Lưu Kiêu và Trần Hiển thở ra một hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.