Chương 183: Luận võ
Phong Thất Nguyệt
28/05/2018
Luận võ liên hợp tại võ lâm phủ Lăng Châu sắp bắt đầu, Lâm gia tự nhiên cũng phải tham gia.
Nhưng mà nhân khẩu Lâm gia thật sự là quá ít, thế hệ trẻ tuổi cũng chỉ có năm người mà thôi, so với những thế gia và võ quán khác có hơn mười người cũng không tránh khỏi quá tàn lụi một ít.
Huống hồ lúc luận võ yêu cầu tất cả đệ tử các nhà là số chẵn, nếu không tất nhiên sẽ xuất hiện một trận không có đối thủ, đề phòng tình huống như thế cho nên ban đầu bọn họ mới chế định ra yêu cầu số chẵn.
Nhân số Lâm gia vốn ít, chẳng lẽ còn muốn giảm xuống một mới được?
Lâm Vạn Thành cũng hơi phát sầu, một gã hạ nhân đề nghị:
- Lão gia, nếu không cho Lâm Thanh thiếu gia cũng gia nhập vào đi thôi, vừa vặn thêm một mình hắn là sáu người.
Lâm Vạn Thành vô ý thức chau mày muốn cự tuyệt, hắn suy nghĩ Lâm Thanh đi theo thầy hồ đồ kia học võ hơn nửa năm nhưng không học được cái gì, nếu như cho hắn tham dự góp cho đủ số cũng được, dù sao cũng không lật nổi sóng gió gì.
Nghĩ như vậy Lâm Vạn Thành liền bảo hạ nhân thông tri Lâm Thanh cũng tham gia vào luận võ lần này.
Phương Xảo Hoa nhận được tin tức này nội tâm khó nén vui sướng, nàng chỉ là phu nhân bình thường mà thôi, trong nội tâm không có nhiều tính toán như vậy, nàng xem ra thế lực võ lâm phủ Lăng Châu tổ chức võ đài như thế, nếu Lâm Thanh xuất hiện chính là việc rất vinh quang.
- A Thanh, con nói tin tức cho thầy biết đi, hắn sẽ chỉ điểm con khi lâm trận sẽ làm thế nào.
Phương Xảo Hoa dặn dò.
Lâm Thanh ngơ ngác gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói:
- Không được, thầy hiện tại đang bế quan không thể quấy rầy, không sao đâu, thầy không có mặt nhưng con vẫn sẽ thắng.
Phương Xảo Hoa yêu thương xoa xoa đầu Lâm Thanh, nàng không cầu Lâm Thanh có thể đạt được thứ hạng tốt, chỉ cần không làm Lâm gia mất mặt là được.
Nếu như hơi lộ mặt một ít, thời gian mẫu tử bọn họ ở Lâm gia sẽ tốt hơn một ít.
Chờ tới ngày hôm sau, thế lực võ lâm phủ Lăng Châu liên hợp tổ chức võ đài cũng bắt đầu, cho dù là tổ chưc luận võ của một châu phủ nhưng qui mô cũng không nhỏ, có tới năm sáu ngàn người xem, đệ tử trẻ tuổi của các thế lực nhiều hơn trăm.
Lôi đài được dựng tại khu vực trung tâm phủ Lăng Châu, chung quanh là võ giả vây xem.
Tại vị trí cao nhất có ba người, trong đó một người là Chấn Uy võ quán, võ giả Tiên Thiên “Bôn Lôi kiếm” Niếp Viễn.
Hai người khác là đương gia Thắng Viễn tiêu cục Khâu Minh, một người là gia chủ Lý gia Lý Hạc Thanh.
Ba người này là võ giả Tiên Thiên duy nhất trong phạm vi phủ Lăng Châu, tự nhiên có tư cách ngồi lên vị trí cao nhất.
Nhìn võ giả trẻ tuổi của các thế lực lớn, Khâu Minh vuốt râu nói:
- Niếp huynh và Lý huynh, hai vị cũng tốn nhiều sức trong lần luận võ này.
- Cháu ngoại Niếp huynh ngươi mới mười ba tuổi cũng đã đột phá Hậu Thiên sơ kỳ, trong nhà Lý huynh ngươi mới mười hai tuổi đã có thể giết đạo phỉ hung hãn, đúng là khó lường.
Trong ba thế lực phủ Lăng Châu, tiêu cục Thắng Viễn không tranh quyền thế nhất, bởi vì tiêu cục chỉ nhận tiêu sư trưởng thành, hắn không có hứng thú tham dự vào tranh đấu của người trẻ tuổi, lần luận võ này hắn chỉ xem náo nhiệt, căn bản không phái người tham gia.
Nghe Khâu Minh lấy lòng, Niếp Viễn và Lý Hạc Thanh tươi cười không thôi nhưng vụng trộm đang âm thầm so sánh với nhau, chuẩn bị xem đệ tử nhà ai bồi dưỡng được người kiệt xuất nhất.
Đệ tử trẻ tuổi của phần đông thế lực lúc này rút thăm, Lâm Thanh cũng đi theo đệ tử Lâm gia khác rút thăm.
Chủ lực của Lâm gia lần này chính là nhi tử Lâm Thịnh của Lâm Vạn Thành và Niếp Hàn Mai.
Mười ba tuổi tuổi liền đột phá đến Hậu Thiên sơ kỳ, hơn nữa Niếp Viễn không có con trai, hắn cũng ra sức bồi dưỡng cháu ngoại của mình, làm cho Lâm Thịnh có thể nói là thủ lĩnh thế hệ trẻ của Lâm gia hiện tại.
Những đệ tử Lâm gia khác đều là thân thuộc huynh đệ phương xa của Lâm Vạn Thành, cũng không được coi trọng thế nào, thực lực cũng thường thường, bọn họ hiện tại túm tụm quanh Lâm Thịnh lấy lòng hắn không thôi.
Tuy tuổi bọn họ không lớn nhưng cũng biết về sau Lâm gia nhất định sẽ do Lâm Thịnh làm đương gia, hiện tại tạo quan hệ tốt với hắn sẽ không sai.
Lúc này một đệ tử Lâm gia nhìn thấy Lâm Thanh lại còn đần độn đứng sau lưng bọn họ rút thăm, hắn cười nhạo nói:
- Lâm Thanh, ngươi không học một bộ kiếm pháp nào của Lâm gia mà cũng dám lên đây tỷ thí hay sao?
Lâm Thanh ngây ngốc nói:
- Ta học rồi.
Các đệ tử Lâm gia khác lập tức cười ha ha, trào phúng không chút lưu tình.
Hiện tại tất cả người Lâm gia đều biết Lâm gia hiện tại Lâm Vạn Thành là đương gia, mẫu tử này chính là cây đinh trong mắt hắn, ngay cả đệ tử trẻ tuổi Lâm gia cũng không biết nên dùng thái độ gì đối đãi với huynh đệ Lâm Thịnh và Lâm Thanh này.
Lâm Thịnh phất phất tay nói:
- Được rồi, đừng cười, bắt đầu rút thăm đi.
Trên mặt hắn mang theo cao ngạo, hoàn toàn không đặt Lâm Thanh vào trong mắt.
Nếu phụ thân Lâm Thanh là Lâm Vạn Trạch còn sống, vị trí gia chủ Lâm gia đời sau đoán chắc chính là của Lâm Thanh.
Nhưng hiện tại, Lâm Thanh đã phế, không duyên cớ chiếm được thanh danh con trai trưởng Lâm gia nhưng không có chút tác dụng nào.
Đối với loại người không có uy hiếp, Lâm Thịnh đều chẳng muốn đi chèn ép.
Một đám người trẻ tuổi không ngừng rút thăm, một tên võ giả Chấn Uy võ quán đứng giữa lôi đài hét lớn.
- Hai võ giả số hai mươi ba xuất chiến.
Hai đệ tử trẻ tuổi cùng rút được số hai mươi ba bắt đầu tỷ thí.
Những võ giả trẻ tuổi tỷ thí không có gì đẹp mắt, bọn họ đều dưới mười lăm tuổi, tại phủ Lăng Châu này có thể ở tuổi như vậy đột phá Hậu Thiên sơ kỳ đều là tồn tại phượng mao lân giác.
Những võ giả cấp thấp này thi triển chiêu thức đâu ra đấy, người trên khán đài có chút nhàm chán ngược lại đám tiểu bối như xem được mùi ngon, vẫn còn hô hào người nhà cố gắng lên.
- Hai võ giả số ba mươi bảy xuất chiến.
Bên phía Lâm gia, Lâm Thịnh và Lâm Thanh đồng thời đi lên phía trước một bước, tất cả mọi người sửng sốt, hai đồng tộc rút thăm giống nhau.
Nghĩ tới cũng rất bình thường, những thế lực này đều phái võ giả luận võ nhiều thì hơn mười người, Lâm gia ít nhất cũng chỉ có sáu người nhưng vẫn có tỷ lệ lớn rút trúng người nhà.
Lâm Thịnh thản nhiên nói:
- Lâm Thanh, đừng lãng phí thời gian, ngươi bỏ quyền đi.
Hắn nói lời này không có vênh váo, mà là hiển nhiên.
Trong tình huống này đã xảy ra nhiều lần trong lịch sử lôi đài, võ giả cùng thế lực rút thăm trúng nhau, đại bộ phận đều có một chủ động bỏ quyền.
Mọi người đều cùng một nhà, đánh tiếp cũng không có ý gì, hơn nữa lên đài đánh một hồi sẽ hao phí khí lực, sẽ bất lợi trong tỷ thí cho nên trong tình huống bình thường sẽ có một phương bỏ quyền.
Nhưng Lâm Thanh còn nghĩ đến mẫu thân dặn dò, hắn muốn dương danh trên lôi đài đấy, cho nên hắn trực tiếp lắc lắc đầu nói:
- Không, ta không bỏ quyền.
Sắc mặt Lâm Thịnh và đệ tử Lâm gia khác thay đổi, bọn họ không ngờ Lâm Thanh không biết tốt xấu như vậy.
- Lâm Thanh! Việc này liên quan tới thể diện của Lâm gia chúng ta, đừng hồ đồ, cút trở về cho ta!
Lâm Thịnh quát một câu.
Lâm Thanh vẫn lắc lắc đầu nói:
- Không, ta nhất định phải tham gia luận võ.
Động tĩnh bên phía bọn họ hơi lớn, Lâm Vạn Thành lập tức đi tới nói:
- Lâm Thanh ngươi đang làm cái gì? Người phải lấy đại cục làm trọng có biết không?
- Ngươi là đệ tử Lâm gia, Lâm Thịnh cũng là đệ tử Lâm gia, các ngươi ai lên đài không giống nhau sao?
- Ngươi không bỏ quyền lại muốn đánh với Lâm Thịnh một trận, chỉ có thể không công tiêu hao khí lực của hắn làm người khác chiếm tiện nghi.
Lâm Vạn Thành nói câu sau cùng sắc mặt hắn bặm trợn muốn đe dọa Lâm Thanh.
Tuy Lâm Thanh có phần sợ hãi nhưng hắn vẫn quyết lắc đầu cự tuyệt.
Nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy, Lâm Vạn Thành tức giận muốn động thủ, hắn lần này “dời đá nện chân mình”.
Nếu không phải hắn lúc trước quyết định cho Lâm Thanh gia nhập danh sách tỷ thí cũng không xảy ra loại chuyện hiện tại.
Hơn nữa Lâm Vạn Thành cho rằng Lâm Thanh cố ý làm thế.
Tiểu tử này rõ ràng đang trả thù hắn, trả thù Lâm gia những năm qua bất công với mẫu tử bọn họ.
Tiểu tử này nhìn như chất phác nhưng tâm cơ rất sâu.
Lúc này Lý Hạc Thanh ngồi trên cao như cười như không nói một câu:
- Niếp huynh, đây là ý gì? Luận võ không phải trên lôi đài sao, tại sao ta thấy con rể ngươi muốn động thủ dưới lôi đài thế?
Sắc mặt Niếp Viễn tái nhợt, hắn hừ lạnh một tiếng nói:
- Trở lại! Bảo bọn chúng lên tỷ thí một lần.
Lâm Vạn Thành hậm hực thu tay lại, Lâm Thịnh và Lâm Thanh trèo lên lôi đài.
Niếp Viễn trừng hắn, con rể này cho tới bây giờ vẫn đức hạnh như thế, thành sự không có, bại sự có thừa!
Lúc trước hắn vốn muốn gả con gái cho Lâm Vạn Trạch, Lâm Vạn Trạch chết sớm kia cho dù thực lực hay tâm tính đều thuộc về thượng phẩm, hơn nữa làm người biết điều.
Nhưng đáng tiếc Lâm Vạn Trạch tuổi quá lớn, hắn chỉ có một con gái nên không muốn ủy khuất nàng, huống hồ Lâm Vạn Trạch liên tiếp cười lão bà đều chết oan chết uổng, đây chính là việc rất tà tính, cho nên Niếp Viễn không gả con gái cho Lâm Vạn Trạch mà là Lâm Vạn Thành.
Đáng tiếc tên nhóc này kém quá xa đại ca của hắn, quả thực là bùn nhão không nặn được thành tường.
Lâm Thịnh trèo lên lên lôi đài, ngữ khí âm trầm nói:
- Lâm Thanh, nếu ngươi không biết tốt xấu như vậy thì đừng trách ta tàn nhẫn.
Hắn vốn không muốn chấp nhặt với Lâm Thanh nhưng Lâm Thanh lại muốn động thủ với hắn, tiêu hao khí lực của hắn, làm ra chuyện hại người không lợi mình, như vậy không nên trách hắn độc ác.
Khi tên trọng tài Chấn Uy võ quán hô lên bắt đầu, Lâm Thịnh lập tức tiện tay cầm trường kiếm giết tới, kiếm thế như gió giống như muốn đánh thẳng vào ngực Lâm Thanh!
Mọi người nơi này lập tức xôn xao.
Tuy Lâm Thịnh chỉ dùng kiếm pháp nhập môn của Lâm gia nhưng trong đó cũng có mấy sát chiêu đấy.
Hiện tại Lâm Thịnh dùng một thức sát chiêu, sát cơ âm trầm, hiển nhiên hắn không định nương tay.
Huynh đệ đồng tộc mà ra tay hung tàn trong tỷ thí như vậy, hắn không cảm thấy quá đáng hay sao?
Nhưng mà nhân khẩu Lâm gia thật sự là quá ít, thế hệ trẻ tuổi cũng chỉ có năm người mà thôi, so với những thế gia và võ quán khác có hơn mười người cũng không tránh khỏi quá tàn lụi một ít.
Huống hồ lúc luận võ yêu cầu tất cả đệ tử các nhà là số chẵn, nếu không tất nhiên sẽ xuất hiện một trận không có đối thủ, đề phòng tình huống như thế cho nên ban đầu bọn họ mới chế định ra yêu cầu số chẵn.
Nhân số Lâm gia vốn ít, chẳng lẽ còn muốn giảm xuống một mới được?
Lâm Vạn Thành cũng hơi phát sầu, một gã hạ nhân đề nghị:
- Lão gia, nếu không cho Lâm Thanh thiếu gia cũng gia nhập vào đi thôi, vừa vặn thêm một mình hắn là sáu người.
Lâm Vạn Thành vô ý thức chau mày muốn cự tuyệt, hắn suy nghĩ Lâm Thanh đi theo thầy hồ đồ kia học võ hơn nửa năm nhưng không học được cái gì, nếu như cho hắn tham dự góp cho đủ số cũng được, dù sao cũng không lật nổi sóng gió gì.
Nghĩ như vậy Lâm Vạn Thành liền bảo hạ nhân thông tri Lâm Thanh cũng tham gia vào luận võ lần này.
Phương Xảo Hoa nhận được tin tức này nội tâm khó nén vui sướng, nàng chỉ là phu nhân bình thường mà thôi, trong nội tâm không có nhiều tính toán như vậy, nàng xem ra thế lực võ lâm phủ Lăng Châu tổ chức võ đài như thế, nếu Lâm Thanh xuất hiện chính là việc rất vinh quang.
- A Thanh, con nói tin tức cho thầy biết đi, hắn sẽ chỉ điểm con khi lâm trận sẽ làm thế nào.
Phương Xảo Hoa dặn dò.
Lâm Thanh ngơ ngác gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói:
- Không được, thầy hiện tại đang bế quan không thể quấy rầy, không sao đâu, thầy không có mặt nhưng con vẫn sẽ thắng.
Phương Xảo Hoa yêu thương xoa xoa đầu Lâm Thanh, nàng không cầu Lâm Thanh có thể đạt được thứ hạng tốt, chỉ cần không làm Lâm gia mất mặt là được.
Nếu như hơi lộ mặt một ít, thời gian mẫu tử bọn họ ở Lâm gia sẽ tốt hơn một ít.
Chờ tới ngày hôm sau, thế lực võ lâm phủ Lăng Châu liên hợp tổ chức võ đài cũng bắt đầu, cho dù là tổ chưc luận võ của một châu phủ nhưng qui mô cũng không nhỏ, có tới năm sáu ngàn người xem, đệ tử trẻ tuổi của các thế lực nhiều hơn trăm.
Lôi đài được dựng tại khu vực trung tâm phủ Lăng Châu, chung quanh là võ giả vây xem.
Tại vị trí cao nhất có ba người, trong đó một người là Chấn Uy võ quán, võ giả Tiên Thiên “Bôn Lôi kiếm” Niếp Viễn.
Hai người khác là đương gia Thắng Viễn tiêu cục Khâu Minh, một người là gia chủ Lý gia Lý Hạc Thanh.
Ba người này là võ giả Tiên Thiên duy nhất trong phạm vi phủ Lăng Châu, tự nhiên có tư cách ngồi lên vị trí cao nhất.
Nhìn võ giả trẻ tuổi của các thế lực lớn, Khâu Minh vuốt râu nói:
- Niếp huynh và Lý huynh, hai vị cũng tốn nhiều sức trong lần luận võ này.
- Cháu ngoại Niếp huynh ngươi mới mười ba tuổi cũng đã đột phá Hậu Thiên sơ kỳ, trong nhà Lý huynh ngươi mới mười hai tuổi đã có thể giết đạo phỉ hung hãn, đúng là khó lường.
Trong ba thế lực phủ Lăng Châu, tiêu cục Thắng Viễn không tranh quyền thế nhất, bởi vì tiêu cục chỉ nhận tiêu sư trưởng thành, hắn không có hứng thú tham dự vào tranh đấu của người trẻ tuổi, lần luận võ này hắn chỉ xem náo nhiệt, căn bản không phái người tham gia.
Nghe Khâu Minh lấy lòng, Niếp Viễn và Lý Hạc Thanh tươi cười không thôi nhưng vụng trộm đang âm thầm so sánh với nhau, chuẩn bị xem đệ tử nhà ai bồi dưỡng được người kiệt xuất nhất.
Đệ tử trẻ tuổi của phần đông thế lực lúc này rút thăm, Lâm Thanh cũng đi theo đệ tử Lâm gia khác rút thăm.
Chủ lực của Lâm gia lần này chính là nhi tử Lâm Thịnh của Lâm Vạn Thành và Niếp Hàn Mai.
Mười ba tuổi tuổi liền đột phá đến Hậu Thiên sơ kỳ, hơn nữa Niếp Viễn không có con trai, hắn cũng ra sức bồi dưỡng cháu ngoại của mình, làm cho Lâm Thịnh có thể nói là thủ lĩnh thế hệ trẻ của Lâm gia hiện tại.
Những đệ tử Lâm gia khác đều là thân thuộc huynh đệ phương xa của Lâm Vạn Thành, cũng không được coi trọng thế nào, thực lực cũng thường thường, bọn họ hiện tại túm tụm quanh Lâm Thịnh lấy lòng hắn không thôi.
Tuy tuổi bọn họ không lớn nhưng cũng biết về sau Lâm gia nhất định sẽ do Lâm Thịnh làm đương gia, hiện tại tạo quan hệ tốt với hắn sẽ không sai.
Lúc này một đệ tử Lâm gia nhìn thấy Lâm Thanh lại còn đần độn đứng sau lưng bọn họ rút thăm, hắn cười nhạo nói:
- Lâm Thanh, ngươi không học một bộ kiếm pháp nào của Lâm gia mà cũng dám lên đây tỷ thí hay sao?
Lâm Thanh ngây ngốc nói:
- Ta học rồi.
Các đệ tử Lâm gia khác lập tức cười ha ha, trào phúng không chút lưu tình.
Hiện tại tất cả người Lâm gia đều biết Lâm gia hiện tại Lâm Vạn Thành là đương gia, mẫu tử này chính là cây đinh trong mắt hắn, ngay cả đệ tử trẻ tuổi Lâm gia cũng không biết nên dùng thái độ gì đối đãi với huynh đệ Lâm Thịnh và Lâm Thanh này.
Lâm Thịnh phất phất tay nói:
- Được rồi, đừng cười, bắt đầu rút thăm đi.
Trên mặt hắn mang theo cao ngạo, hoàn toàn không đặt Lâm Thanh vào trong mắt.
Nếu phụ thân Lâm Thanh là Lâm Vạn Trạch còn sống, vị trí gia chủ Lâm gia đời sau đoán chắc chính là của Lâm Thanh.
Nhưng hiện tại, Lâm Thanh đã phế, không duyên cớ chiếm được thanh danh con trai trưởng Lâm gia nhưng không có chút tác dụng nào.
Đối với loại người không có uy hiếp, Lâm Thịnh đều chẳng muốn đi chèn ép.
Một đám người trẻ tuổi không ngừng rút thăm, một tên võ giả Chấn Uy võ quán đứng giữa lôi đài hét lớn.
- Hai võ giả số hai mươi ba xuất chiến.
Hai đệ tử trẻ tuổi cùng rút được số hai mươi ba bắt đầu tỷ thí.
Những võ giả trẻ tuổi tỷ thí không có gì đẹp mắt, bọn họ đều dưới mười lăm tuổi, tại phủ Lăng Châu này có thể ở tuổi như vậy đột phá Hậu Thiên sơ kỳ đều là tồn tại phượng mao lân giác.
Những võ giả cấp thấp này thi triển chiêu thức đâu ra đấy, người trên khán đài có chút nhàm chán ngược lại đám tiểu bối như xem được mùi ngon, vẫn còn hô hào người nhà cố gắng lên.
- Hai võ giả số ba mươi bảy xuất chiến.
Bên phía Lâm gia, Lâm Thịnh và Lâm Thanh đồng thời đi lên phía trước một bước, tất cả mọi người sửng sốt, hai đồng tộc rút thăm giống nhau.
Nghĩ tới cũng rất bình thường, những thế lực này đều phái võ giả luận võ nhiều thì hơn mười người, Lâm gia ít nhất cũng chỉ có sáu người nhưng vẫn có tỷ lệ lớn rút trúng người nhà.
Lâm Thịnh thản nhiên nói:
- Lâm Thanh, đừng lãng phí thời gian, ngươi bỏ quyền đi.
Hắn nói lời này không có vênh váo, mà là hiển nhiên.
Trong tình huống này đã xảy ra nhiều lần trong lịch sử lôi đài, võ giả cùng thế lực rút thăm trúng nhau, đại bộ phận đều có một chủ động bỏ quyền.
Mọi người đều cùng một nhà, đánh tiếp cũng không có ý gì, hơn nữa lên đài đánh một hồi sẽ hao phí khí lực, sẽ bất lợi trong tỷ thí cho nên trong tình huống bình thường sẽ có một phương bỏ quyền.
Nhưng Lâm Thanh còn nghĩ đến mẫu thân dặn dò, hắn muốn dương danh trên lôi đài đấy, cho nên hắn trực tiếp lắc lắc đầu nói:
- Không, ta không bỏ quyền.
Sắc mặt Lâm Thịnh và đệ tử Lâm gia khác thay đổi, bọn họ không ngờ Lâm Thanh không biết tốt xấu như vậy.
- Lâm Thanh! Việc này liên quan tới thể diện của Lâm gia chúng ta, đừng hồ đồ, cút trở về cho ta!
Lâm Thịnh quát một câu.
Lâm Thanh vẫn lắc lắc đầu nói:
- Không, ta nhất định phải tham gia luận võ.
Động tĩnh bên phía bọn họ hơi lớn, Lâm Vạn Thành lập tức đi tới nói:
- Lâm Thanh ngươi đang làm cái gì? Người phải lấy đại cục làm trọng có biết không?
- Ngươi là đệ tử Lâm gia, Lâm Thịnh cũng là đệ tử Lâm gia, các ngươi ai lên đài không giống nhau sao?
- Ngươi không bỏ quyền lại muốn đánh với Lâm Thịnh một trận, chỉ có thể không công tiêu hao khí lực của hắn làm người khác chiếm tiện nghi.
Lâm Vạn Thành nói câu sau cùng sắc mặt hắn bặm trợn muốn đe dọa Lâm Thanh.
Tuy Lâm Thanh có phần sợ hãi nhưng hắn vẫn quyết lắc đầu cự tuyệt.
Nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy, Lâm Vạn Thành tức giận muốn động thủ, hắn lần này “dời đá nện chân mình”.
Nếu không phải hắn lúc trước quyết định cho Lâm Thanh gia nhập danh sách tỷ thí cũng không xảy ra loại chuyện hiện tại.
Hơn nữa Lâm Vạn Thành cho rằng Lâm Thanh cố ý làm thế.
Tiểu tử này rõ ràng đang trả thù hắn, trả thù Lâm gia những năm qua bất công với mẫu tử bọn họ.
Tiểu tử này nhìn như chất phác nhưng tâm cơ rất sâu.
Lúc này Lý Hạc Thanh ngồi trên cao như cười như không nói một câu:
- Niếp huynh, đây là ý gì? Luận võ không phải trên lôi đài sao, tại sao ta thấy con rể ngươi muốn động thủ dưới lôi đài thế?
Sắc mặt Niếp Viễn tái nhợt, hắn hừ lạnh một tiếng nói:
- Trở lại! Bảo bọn chúng lên tỷ thí một lần.
Lâm Vạn Thành hậm hực thu tay lại, Lâm Thịnh và Lâm Thanh trèo lên lôi đài.
Niếp Viễn trừng hắn, con rể này cho tới bây giờ vẫn đức hạnh như thế, thành sự không có, bại sự có thừa!
Lúc trước hắn vốn muốn gả con gái cho Lâm Vạn Trạch, Lâm Vạn Trạch chết sớm kia cho dù thực lực hay tâm tính đều thuộc về thượng phẩm, hơn nữa làm người biết điều.
Nhưng đáng tiếc Lâm Vạn Trạch tuổi quá lớn, hắn chỉ có một con gái nên không muốn ủy khuất nàng, huống hồ Lâm Vạn Trạch liên tiếp cười lão bà đều chết oan chết uổng, đây chính là việc rất tà tính, cho nên Niếp Viễn không gả con gái cho Lâm Vạn Trạch mà là Lâm Vạn Thành.
Đáng tiếc tên nhóc này kém quá xa đại ca của hắn, quả thực là bùn nhão không nặn được thành tường.
Lâm Thịnh trèo lên lên lôi đài, ngữ khí âm trầm nói:
- Lâm Thanh, nếu ngươi không biết tốt xấu như vậy thì đừng trách ta tàn nhẫn.
Hắn vốn không muốn chấp nhặt với Lâm Thanh nhưng Lâm Thanh lại muốn động thủ với hắn, tiêu hao khí lực của hắn, làm ra chuyện hại người không lợi mình, như vậy không nên trách hắn độc ác.
Khi tên trọng tài Chấn Uy võ quán hô lên bắt đầu, Lâm Thịnh lập tức tiện tay cầm trường kiếm giết tới, kiếm thế như gió giống như muốn đánh thẳng vào ngực Lâm Thanh!
Mọi người nơi này lập tức xôn xao.
Tuy Lâm Thịnh chỉ dùng kiếm pháp nhập môn của Lâm gia nhưng trong đó cũng có mấy sát chiêu đấy.
Hiện tại Lâm Thịnh dùng một thức sát chiêu, sát cơ âm trầm, hiển nhiên hắn không định nương tay.
Huynh đệ đồng tộc mà ra tay hung tàn trong tỷ thí như vậy, hắn không cảm thấy quá đáng hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.