Chương 140: Người thừa kế
Phong Thất Nguyệt
22/05/2018
Tô Tín bên này thanh thế náo lớn như vậy, đám người Yến Thịnh Hằng cũng đã sớm biết rõ.
Vốn Yến Thịnh Hằng lo lắng bọn họ sẽ bán đặc sản Nam Man, ai nghĩ tới Mạnh Thanh Trạch lại không biết tốt xấu, hắn định ra cái giá trên trời cho đám thương nhân.
Như vậy cũng tốt, những thương nhân kia đều phất tay áo rời đi, trong tay có lá bài tẩy tốt như thế nhưng lại bị Mạnh Thanh Trạch phá hủy.
Nghĩ tới đây Yến Thịnh Hằng liền cười lạnh, nữ nhân vẫn là nữ nhân, quả thật làm người không có chủ kiến.
Thực lực Mạnh Thanh Trạch rất mạnh, là cường giả Nhân Bảng không sai, điểm ấy Yến Thịnh Hằng cũng thừa nhận.
Nhưng thuật nghiệp có chuyên nghiệp, luận đạo kinh thương có lẽ bảo Lương bá lão đại thành thục ra giải quyết mới tốt, chuyện này bị Mạnh Thanh Trạch phá hư.
Chờ tới ngày hôm sau, kết quả làm hắn rớt cả tròng mắt ra ngoài.
Những thương nhân Trung Nguyên lại đồng ý mua đặc sản Nam Man với cái giá trên trời của Tô Tín báo ra.
Đương nhiên không phải một người bọn họ ăn, với tiền tài bọn họ mang theo không ăn vô.
Mười mấy thương đội bọn họ phân biệt ăn toàn bộ đặc sản Nam Man, có thể nói Tô Tín đã lấy sạch tiền tài của bọn họ.
Sau khi nghe được tin tức này, đám người Yến Thịnh Hằng có cảm giác đám thương nhân bị lừa đá vào đầu nên bị điên cả rồi.
Bọn chúng dám đáp ứng cái giá đen tối như thế, nếu bán hàng hóa này tại Trung Nguyên, đừng nói kiếm tiền, bọn họ không lỗ vốn mới là lạ.
Nguyên nhân là đi một chuyến tới Tương Nam, thương đội ở nơi xa nhất phải đi nửa năm, hơn nữa trừ một ít tiểu nhị thương đội ra còn phải mời một ít võ giả cảnh giới Tiên Thiên và Hậu Thiên làm tiêu sư, có thể nói đi một chuyến không làm cái gì cũng phí mấy chục vạn lượng.
Bọn họ nuốt cái giá trên trời này, lại trừ đi phí tổn khác thì bọn họ sẽ lỗ to.
Nhưng kỳ thật đám thương nhân này còn tinh ranh hơn cả quỷ, bọn họ chắc chắn không bao giờ làm mua bán lỗ vốn.
Bọn họ cũng có thể kiếm tiền từ hàng hóa này, thậm chí còn kiếm lời không ít.
Đạo lý rất đơn giản, Tô Tín nâng giá với bọn họ, bọn hắn lại đi nâng giá với nguồn tiêu thụ tại Trung Nguyên, dù sao cũng không thể mua bán lỗ vốn được.
Trên trăm xe hàng hóa đều tiêu thụ sạch trong một ngày, cẩn thận tính toán ra, đám người Tô Tín mang hàng hóa từ Thường Ninh phủ kiếm được tới năm mươi triệu lượng.
Hơn nữa đây chỉ là bạc, bởi vì thương đội không đủ tiền cho nên xuất ra hàng hóa Trung Nguyên của bọn họ bù vào, những hàng hóa này cộng lại cũng mấy trăm vạn lượng.
Đương nhiên cho dù không tính giá trị hàng hóa này, Yến Khuynh Tuyết đã thắng chắc rồi.
Yến Hoàng Cửu phái tiên sinh đi theo thương đội tính toán một phen, ngay sau đó kết quả đưa tới trước mặt Yến Hoàng Cửu, ngày hôm sau Yến Hoàng Cửu đã ra lệnh bảo Yến Khuynh Tuyết và những con cái khác tới gặp mặt hắn, hắn ở trước mặt tất cả người Thương Sơn thành tuyên bố vị trí người thừa kế của Yến Khuynh Tuyết.
Sau khi nhận được tin tức này, Yến Trọng Hằng cũng không tỏ vẻ cái gì, dù sao hắn đã chuẩn bị tâm lý là mình không chiếm được vị trí người thừa kế.
Nhưng Yến Thịnh Hằng tức giận ngã xuống đất.
Lần này hắn thắng chắc rồi, kết quả lại bị Yến Khuynh Tuyết cướp đi, hắn làm sao cam tâm chứ?
Vị trí người thừa kế không đại biểu tất cả, nhưng có được vị trí này sẽ chiếm được tiên cơ khi tranh vị trí thành chủ sau đó.
Khác với đám người Yến Thịnh Hằng đang có tâm trạng khác nhau, đám người Yến Khuynh Tuyết nhận được tin tức liền vui mừng phát khóc.
Nha hoàn Lục Ly hưng phấn ôm lấy Yến Khuynh Tuyết hô to, Lương bá tươi cười an ủi, mình nhìn thấy Yến Khuynh Tuyết lớn lên, thậm chí đối đãi nàng như con gái ruột, hiện tại Yến Khuynh Tuyết có được vị trí này thì hắn cũng yên lòng.
Nhìn Tô Tín không nói cười bên cạnh, không biết vì sao nội tâm Yến Khuynh Tuyết sinh ra một tia không bỏ.
Trước kia Mạnh công tử đã từng nói qua sẽ giúp nàng đạt được vị trí người thừa kế thành chủ, hiện tại vị trí đã tới tay, có phải Mạnh công tử sẽ rời đi hay không?
Nàng ở chung với Mạnh công tử cả năm qua, thời gian này xảy ra vấn đề đều là Mạnh công tử đứng trước che mưa chắn gió vì nàng.
Thậm chí hiện tại Yến Khuynh Tuyết đã quen có Mạnh công tử bên người, dường như chỉ cần có hắn thì nàng không cần lo lắng chuyện gì, giống như có bờ vai dựa vào.
Khi Yến Khuynh Tuyết còn bé, nàng cảm nhận đối tượng dựa vào chính là phụ thân, đó là hình tượng cao lớn trong tự thuật của mẫu thân.
Nhưng kết quả khi nàng nhìn thấy phụ thân trọng suy nghĩ của mình, phụ thân thật cao lớn uy mãnh nhưng không phải người nàng mong muốn, hơn nữa cũng không cho nàng dựa vào, ngược lại còn định ra quy củ lạnh như băng với nàng.
Bây giờ nàng có thể tìm được cảm giác dựa vào trên người Mạnh công tử.
- Tiểu thư, tiểu thư ngươi như thế nào?
Nhìn thấy tiểu thư nhà mình ngây ngốc không nói lời nào, Lục Ly đẩy đẩy Yến Khuynh Tuyết.
Yến Khuynh Tuyết cười cười, nàng đi tới bên cạnh Tô Tín và nói:
- Mạnh công tử, ta có thể đạt được vị trí người thừa kế thì công lao của ngươi lớn nhất, nói thật ta cũng không biết nên cảm tạ ngươi thế nào.
Tô Tín nói khẽ:
- Yến tiểu thư, ngươi đừng vội cảm tạ ta, vấn đề này còn chưa xong đâu.
Yến Khuynh Tuyết sững sờ:
- Ngày mai phụ thân muốn tuyên bố ta trở thành người thừa kế thành chủ, chẳng lẽ còn có biến cố hay sao?
Tô Tín nói:
- Ta nói một chuyện để các ngươi hiểu rõ, trước Đại Chu vương triều chính là Đông Tấn hùng bá thiên hạ tám trăm năm, nhưng sau Huệ Văn Đế bảy trăm năm trước, hoàng đế mỗi triều đại xuất thân không phải thái tử, mỗi lần hoàng quyền thay đổi đều là một lần giết chóc.
Tô Tín nói ra lời này làm mọi người hiểu rõ.
Ngay cả vị trí thái tử còn bị lật đổ, huống chi chỉ là một cái vị trí người thừa kế thành chủ nhỏ nhoi.
Thực lực đám người Yến Trọng Hằng còn mạnh hơn Yến Khuynh Tuyết, bọn họ cam tâm nhìn thế hệ nữ lưu làm thành chủ ngồi lên đầu bọn họ?
Lục Ly và A Nhượng lo lắng nói:
- Vậy làm sao bây giờ?
Tô Tín không sao cả:
- Binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn, cầm được vị trí thành chủ mới có lợi với chúng ta, tối thiểu trên danh phận chúng ta chiếm cứ đại nghĩa.
Yến Khuynh Tuyết nghe thấy tin tức này cũng không có lo lắng, ngược lại trong nội tâm nàng còn vui vẻ.
Nếu nguy cơ chưa giải trừ, chẳng phải nói Mạnh công tử vẫn ở lại Thương Sơn thành?
Giữa trưa ngày hôm sau, Yến Hoàng Cửu liền thông tri người cả Thương Sơn thành đến xem lễ, chuẩn bị chính thức thông tri tất cả mọi người, Yến Khuynh Tuyết trở thành người thừa kế Thương Sơn thành.
Phong vân lôi nằm ở trung ương Thương Sơn thành dựng lên cài cao thật lớn, mười ba con cái Yến Hoàng Cửu đều ngồi trên đài cao, lại phân biệt hai bên trái phải, một bên là đám người Yến Trọng Hằng, một bên chỉ có một mình Yến Khuynh Tuyết.
Tô Tín đứng dưới lắc đầu, Yến Hoàng Cửu làm như vậy vẫn có chút không phóng khoáng, hắn cho rằng đám người Yến Trọng Hằng sẽ buông tha vị trí thành chủ hay sao?
Hiện tại Yến Hoàng Cửu còn sống, nếu hắn lựa chọn trực tiếp thoái vị đỡ Yến Khuynh Tuyết lên vị trí thành chủ, sau đó hắn ở phía sau tọa trấn, qua vài năm Yến Khuynh Tuyết ngồi vững vàng vị trí này sẽ không có nhiều phiền toái như thế.
Hiện tại hắn hết lần này tới lần khác muốn lập người thừa kế gì đó, đương nhiên đám người Yến Trọng Hằng sẽ có ý khác.
Buổi trưa vừa đến, mấy trăm tên võ giả Thương Sơn thành mang theo cung liễn tới dưới phong vân lôi…
Cung liễn này có một cái ghế bằng vàng ròng, một lão giả áo đen ngồi trên đó với uy thế vô song.
Đây là lần đầu tiên Tô Tín nhìn thấy Yến Hoàng Cửu.
Tuy tướng mạo Yến Hoàng Cửu già nua nhưng ấn tượng của người ta nhìn hắn không phải già nua, mà là đôi mắt lợi hại có thể xé rách tất cả.
Đây là kiêu hùng tự tay sáng lập Thương Sơn thành, mặc dù già nua vẫn có uy thế vô thượng, hắn vừa ra xuất hiện làm tất cả võ giả Thương Sơn thành đều cúi đầu hỏi thăm, ngay cả những võ giả đại phái võ lâm Tương Nam cũng không dám làm càn.
Đương nhiên ngoại trừ Tô Tín, hắn cũng không có chút kính sợ nào với Yến Hoàng Cửu.
Nhìn thấy Yến Hoàng Cửu diễn xuất như vậy, Tô Tín đã biết rõ vù sao Lục Phiến Môn không muốn Yến Hoàng Cửu đầu nhập vào triều đình.
Tuy Yến Hoàng Cửu không muốn bị đại phái võ lâm Tương Nam biến thành khôi lỗi, hắn cũng không có tâm kính sợ nào với triều đình.
Ngươi nhìn hắn ngồi ghế rồng bằng vàng như thế, trang trí bàn long chính là tượng trưng cho hoàng gia, nhưng Yến Hoàng Cửu lại sử dụng nó trước mặt mọi người, nói rõ hắn căn bản không đặt hoàng thất vào trong mắt.
Yến Hoàng Cửu ho khan một tiếng, trầm giọng nói:
- Thương Sơn thành là ta một tay thành lập, Thương Sơn thành đại biểu công bằng tuyệt đối tại Tương Nam, cho dù là võ giả tán tu hay đệ tử tông môn, chỉ cần hắn ở trong Thương Sơn thành đều đố xử như nhau.
Yến Hoàng Cửu nói lời này làm không ít võ giả tán tu cảm động, đúng thế, bất luận Yến Hoàng Cửu làm người như thế nào, nhưng tối thiểu ở điểm này võ giả tán tu Tương Nam đều cảm kích Yến Hoàng Cửu.
Nếu tại những thành thị khác, những võ giả tán tu chọc phải người đại phái Tương Nam cũng chỉ có thể trốn chết.
Cũng tỷ như Đào Thiên, hắn vốn là đại nhân vật tại Đông Lâm Phủ, kết quả bởi vì chọc giận Thiên Cơ Thần Đao môn, cuối cùng náo tới kết cục cửa nát nhà tan, chỉ có hắn chạy trốn tới Thương Sơn thành, như vậy Thiên Cơ Thần Đao môn mới không dám làm càn trong Thương Sơn thành nên mới có thể sống tới bây giờ.
- Thương Sơn thành thành lập hơn ba mươi năm, hiện tại ta cũng đã già, từ nay về sau nữ nhi Yến Khuynh Tuyết của ta sẽ là người thừa kế Thương Sơn thành, sau khi ta chết, nàng chính là thành chủ Thương Sơn thành.
Yến Hoàng Cửu vừa dứt lời làm người chung quanh thất kinh.
Tuy bọn họ biết chuyện tranh giành vị trí người thừa kế nhưng đại đa số chỉ biết chứ không phải hiểu kỹ càng.
Kế quả hôm nay nằm ngoài dự đoán của mọi người, không ai nghĩ tới người đạt được vị trí thừa kế chính là Yến Khuynh Tuyết.
Dù sao lúc trước bọn họ xem ra, cho dù đại công tử Yến Thư Hằng lớn tuổi nhất hay nhị công tử Yến Trọng Hằng thực lực mạnh nhất, ưu thế của bọn họ đều lớn hơn Yến Khuynh Tuyết, không nghĩ lúc quyết định người thừa kế lại là nữ nhân này.
Vốn Yến Thịnh Hằng lo lắng bọn họ sẽ bán đặc sản Nam Man, ai nghĩ tới Mạnh Thanh Trạch lại không biết tốt xấu, hắn định ra cái giá trên trời cho đám thương nhân.
Như vậy cũng tốt, những thương nhân kia đều phất tay áo rời đi, trong tay có lá bài tẩy tốt như thế nhưng lại bị Mạnh Thanh Trạch phá hủy.
Nghĩ tới đây Yến Thịnh Hằng liền cười lạnh, nữ nhân vẫn là nữ nhân, quả thật làm người không có chủ kiến.
Thực lực Mạnh Thanh Trạch rất mạnh, là cường giả Nhân Bảng không sai, điểm ấy Yến Thịnh Hằng cũng thừa nhận.
Nhưng thuật nghiệp có chuyên nghiệp, luận đạo kinh thương có lẽ bảo Lương bá lão đại thành thục ra giải quyết mới tốt, chuyện này bị Mạnh Thanh Trạch phá hư.
Chờ tới ngày hôm sau, kết quả làm hắn rớt cả tròng mắt ra ngoài.
Những thương nhân Trung Nguyên lại đồng ý mua đặc sản Nam Man với cái giá trên trời của Tô Tín báo ra.
Đương nhiên không phải một người bọn họ ăn, với tiền tài bọn họ mang theo không ăn vô.
Mười mấy thương đội bọn họ phân biệt ăn toàn bộ đặc sản Nam Man, có thể nói Tô Tín đã lấy sạch tiền tài của bọn họ.
Sau khi nghe được tin tức này, đám người Yến Thịnh Hằng có cảm giác đám thương nhân bị lừa đá vào đầu nên bị điên cả rồi.
Bọn chúng dám đáp ứng cái giá đen tối như thế, nếu bán hàng hóa này tại Trung Nguyên, đừng nói kiếm tiền, bọn họ không lỗ vốn mới là lạ.
Nguyên nhân là đi một chuyến tới Tương Nam, thương đội ở nơi xa nhất phải đi nửa năm, hơn nữa trừ một ít tiểu nhị thương đội ra còn phải mời một ít võ giả cảnh giới Tiên Thiên và Hậu Thiên làm tiêu sư, có thể nói đi một chuyến không làm cái gì cũng phí mấy chục vạn lượng.
Bọn họ nuốt cái giá trên trời này, lại trừ đi phí tổn khác thì bọn họ sẽ lỗ to.
Nhưng kỳ thật đám thương nhân này còn tinh ranh hơn cả quỷ, bọn họ chắc chắn không bao giờ làm mua bán lỗ vốn.
Bọn họ cũng có thể kiếm tiền từ hàng hóa này, thậm chí còn kiếm lời không ít.
Đạo lý rất đơn giản, Tô Tín nâng giá với bọn họ, bọn hắn lại đi nâng giá với nguồn tiêu thụ tại Trung Nguyên, dù sao cũng không thể mua bán lỗ vốn được.
Trên trăm xe hàng hóa đều tiêu thụ sạch trong một ngày, cẩn thận tính toán ra, đám người Tô Tín mang hàng hóa từ Thường Ninh phủ kiếm được tới năm mươi triệu lượng.
Hơn nữa đây chỉ là bạc, bởi vì thương đội không đủ tiền cho nên xuất ra hàng hóa Trung Nguyên của bọn họ bù vào, những hàng hóa này cộng lại cũng mấy trăm vạn lượng.
Đương nhiên cho dù không tính giá trị hàng hóa này, Yến Khuynh Tuyết đã thắng chắc rồi.
Yến Hoàng Cửu phái tiên sinh đi theo thương đội tính toán một phen, ngay sau đó kết quả đưa tới trước mặt Yến Hoàng Cửu, ngày hôm sau Yến Hoàng Cửu đã ra lệnh bảo Yến Khuynh Tuyết và những con cái khác tới gặp mặt hắn, hắn ở trước mặt tất cả người Thương Sơn thành tuyên bố vị trí người thừa kế của Yến Khuynh Tuyết.
Sau khi nhận được tin tức này, Yến Trọng Hằng cũng không tỏ vẻ cái gì, dù sao hắn đã chuẩn bị tâm lý là mình không chiếm được vị trí người thừa kế.
Nhưng Yến Thịnh Hằng tức giận ngã xuống đất.
Lần này hắn thắng chắc rồi, kết quả lại bị Yến Khuynh Tuyết cướp đi, hắn làm sao cam tâm chứ?
Vị trí người thừa kế không đại biểu tất cả, nhưng có được vị trí này sẽ chiếm được tiên cơ khi tranh vị trí thành chủ sau đó.
Khác với đám người Yến Thịnh Hằng đang có tâm trạng khác nhau, đám người Yến Khuynh Tuyết nhận được tin tức liền vui mừng phát khóc.
Nha hoàn Lục Ly hưng phấn ôm lấy Yến Khuynh Tuyết hô to, Lương bá tươi cười an ủi, mình nhìn thấy Yến Khuynh Tuyết lớn lên, thậm chí đối đãi nàng như con gái ruột, hiện tại Yến Khuynh Tuyết có được vị trí này thì hắn cũng yên lòng.
Nhìn Tô Tín không nói cười bên cạnh, không biết vì sao nội tâm Yến Khuynh Tuyết sinh ra một tia không bỏ.
Trước kia Mạnh công tử đã từng nói qua sẽ giúp nàng đạt được vị trí người thừa kế thành chủ, hiện tại vị trí đã tới tay, có phải Mạnh công tử sẽ rời đi hay không?
Nàng ở chung với Mạnh công tử cả năm qua, thời gian này xảy ra vấn đề đều là Mạnh công tử đứng trước che mưa chắn gió vì nàng.
Thậm chí hiện tại Yến Khuynh Tuyết đã quen có Mạnh công tử bên người, dường như chỉ cần có hắn thì nàng không cần lo lắng chuyện gì, giống như có bờ vai dựa vào.
Khi Yến Khuynh Tuyết còn bé, nàng cảm nhận đối tượng dựa vào chính là phụ thân, đó là hình tượng cao lớn trong tự thuật của mẫu thân.
Nhưng kết quả khi nàng nhìn thấy phụ thân trọng suy nghĩ của mình, phụ thân thật cao lớn uy mãnh nhưng không phải người nàng mong muốn, hơn nữa cũng không cho nàng dựa vào, ngược lại còn định ra quy củ lạnh như băng với nàng.
Bây giờ nàng có thể tìm được cảm giác dựa vào trên người Mạnh công tử.
- Tiểu thư, tiểu thư ngươi như thế nào?
Nhìn thấy tiểu thư nhà mình ngây ngốc không nói lời nào, Lục Ly đẩy đẩy Yến Khuynh Tuyết.
Yến Khuynh Tuyết cười cười, nàng đi tới bên cạnh Tô Tín và nói:
- Mạnh công tử, ta có thể đạt được vị trí người thừa kế thì công lao của ngươi lớn nhất, nói thật ta cũng không biết nên cảm tạ ngươi thế nào.
Tô Tín nói khẽ:
- Yến tiểu thư, ngươi đừng vội cảm tạ ta, vấn đề này còn chưa xong đâu.
Yến Khuynh Tuyết sững sờ:
- Ngày mai phụ thân muốn tuyên bố ta trở thành người thừa kế thành chủ, chẳng lẽ còn có biến cố hay sao?
Tô Tín nói:
- Ta nói một chuyện để các ngươi hiểu rõ, trước Đại Chu vương triều chính là Đông Tấn hùng bá thiên hạ tám trăm năm, nhưng sau Huệ Văn Đế bảy trăm năm trước, hoàng đế mỗi triều đại xuất thân không phải thái tử, mỗi lần hoàng quyền thay đổi đều là một lần giết chóc.
Tô Tín nói ra lời này làm mọi người hiểu rõ.
Ngay cả vị trí thái tử còn bị lật đổ, huống chi chỉ là một cái vị trí người thừa kế thành chủ nhỏ nhoi.
Thực lực đám người Yến Trọng Hằng còn mạnh hơn Yến Khuynh Tuyết, bọn họ cam tâm nhìn thế hệ nữ lưu làm thành chủ ngồi lên đầu bọn họ?
Lục Ly và A Nhượng lo lắng nói:
- Vậy làm sao bây giờ?
Tô Tín không sao cả:
- Binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn, cầm được vị trí thành chủ mới có lợi với chúng ta, tối thiểu trên danh phận chúng ta chiếm cứ đại nghĩa.
Yến Khuynh Tuyết nghe thấy tin tức này cũng không có lo lắng, ngược lại trong nội tâm nàng còn vui vẻ.
Nếu nguy cơ chưa giải trừ, chẳng phải nói Mạnh công tử vẫn ở lại Thương Sơn thành?
Giữa trưa ngày hôm sau, Yến Hoàng Cửu liền thông tri người cả Thương Sơn thành đến xem lễ, chuẩn bị chính thức thông tri tất cả mọi người, Yến Khuynh Tuyết trở thành người thừa kế Thương Sơn thành.
Phong vân lôi nằm ở trung ương Thương Sơn thành dựng lên cài cao thật lớn, mười ba con cái Yến Hoàng Cửu đều ngồi trên đài cao, lại phân biệt hai bên trái phải, một bên là đám người Yến Trọng Hằng, một bên chỉ có một mình Yến Khuynh Tuyết.
Tô Tín đứng dưới lắc đầu, Yến Hoàng Cửu làm như vậy vẫn có chút không phóng khoáng, hắn cho rằng đám người Yến Trọng Hằng sẽ buông tha vị trí thành chủ hay sao?
Hiện tại Yến Hoàng Cửu còn sống, nếu hắn lựa chọn trực tiếp thoái vị đỡ Yến Khuynh Tuyết lên vị trí thành chủ, sau đó hắn ở phía sau tọa trấn, qua vài năm Yến Khuynh Tuyết ngồi vững vàng vị trí này sẽ không có nhiều phiền toái như thế.
Hiện tại hắn hết lần này tới lần khác muốn lập người thừa kế gì đó, đương nhiên đám người Yến Trọng Hằng sẽ có ý khác.
Buổi trưa vừa đến, mấy trăm tên võ giả Thương Sơn thành mang theo cung liễn tới dưới phong vân lôi…
Cung liễn này có một cái ghế bằng vàng ròng, một lão giả áo đen ngồi trên đó với uy thế vô song.
Đây là lần đầu tiên Tô Tín nhìn thấy Yến Hoàng Cửu.
Tuy tướng mạo Yến Hoàng Cửu già nua nhưng ấn tượng của người ta nhìn hắn không phải già nua, mà là đôi mắt lợi hại có thể xé rách tất cả.
Đây là kiêu hùng tự tay sáng lập Thương Sơn thành, mặc dù già nua vẫn có uy thế vô thượng, hắn vừa ra xuất hiện làm tất cả võ giả Thương Sơn thành đều cúi đầu hỏi thăm, ngay cả những võ giả đại phái võ lâm Tương Nam cũng không dám làm càn.
Đương nhiên ngoại trừ Tô Tín, hắn cũng không có chút kính sợ nào với Yến Hoàng Cửu.
Nhìn thấy Yến Hoàng Cửu diễn xuất như vậy, Tô Tín đã biết rõ vù sao Lục Phiến Môn không muốn Yến Hoàng Cửu đầu nhập vào triều đình.
Tuy Yến Hoàng Cửu không muốn bị đại phái võ lâm Tương Nam biến thành khôi lỗi, hắn cũng không có tâm kính sợ nào với triều đình.
Ngươi nhìn hắn ngồi ghế rồng bằng vàng như thế, trang trí bàn long chính là tượng trưng cho hoàng gia, nhưng Yến Hoàng Cửu lại sử dụng nó trước mặt mọi người, nói rõ hắn căn bản không đặt hoàng thất vào trong mắt.
Yến Hoàng Cửu ho khan một tiếng, trầm giọng nói:
- Thương Sơn thành là ta một tay thành lập, Thương Sơn thành đại biểu công bằng tuyệt đối tại Tương Nam, cho dù là võ giả tán tu hay đệ tử tông môn, chỉ cần hắn ở trong Thương Sơn thành đều đố xử như nhau.
Yến Hoàng Cửu nói lời này làm không ít võ giả tán tu cảm động, đúng thế, bất luận Yến Hoàng Cửu làm người như thế nào, nhưng tối thiểu ở điểm này võ giả tán tu Tương Nam đều cảm kích Yến Hoàng Cửu.
Nếu tại những thành thị khác, những võ giả tán tu chọc phải người đại phái Tương Nam cũng chỉ có thể trốn chết.
Cũng tỷ như Đào Thiên, hắn vốn là đại nhân vật tại Đông Lâm Phủ, kết quả bởi vì chọc giận Thiên Cơ Thần Đao môn, cuối cùng náo tới kết cục cửa nát nhà tan, chỉ có hắn chạy trốn tới Thương Sơn thành, như vậy Thiên Cơ Thần Đao môn mới không dám làm càn trong Thương Sơn thành nên mới có thể sống tới bây giờ.
- Thương Sơn thành thành lập hơn ba mươi năm, hiện tại ta cũng đã già, từ nay về sau nữ nhi Yến Khuynh Tuyết của ta sẽ là người thừa kế Thương Sơn thành, sau khi ta chết, nàng chính là thành chủ Thương Sơn thành.
Yến Hoàng Cửu vừa dứt lời làm người chung quanh thất kinh.
Tuy bọn họ biết chuyện tranh giành vị trí người thừa kế nhưng đại đa số chỉ biết chứ không phải hiểu kỹ càng.
Kế quả hôm nay nằm ngoài dự đoán của mọi người, không ai nghĩ tới người đạt được vị trí thừa kế chính là Yến Khuynh Tuyết.
Dù sao lúc trước bọn họ xem ra, cho dù đại công tử Yến Thư Hằng lớn tuổi nhất hay nhị công tử Yến Trọng Hằng thực lực mạnh nhất, ưu thế của bọn họ đều lớn hơn Yến Khuynh Tuyết, không nghĩ lúc quyết định người thừa kế lại là nữ nhân này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.