Chương 755: Nhìn người (1)
Phong Thất Nguyệt
30/05/2018
Tô Tín không có ác cảm gì với người Lô gia người, nhưng cũng không đại biểu bọn họ có thể dễ dàng khiêu khích chính mình.
Trong tình huống bình thường, võ giả Hóa Thần Cảnh thật sự không ra tay với võ giả Tiên Thiên, dù sao cường giả cũng cần thể diện, chuyện lấy lớn hiếp nhỏ là có nhưng lại có rất ít người đi làm.
Tuy không lấy lớn hiếp nhỏ, cũng không đại biểu ngươi có thể tùy ý vũ nhục những cường giả kia.
Nếu ngươi dám chỉ vào mũi một gã võ giả Hóa Thần Cảnh và mở miệng mắng, đối phương trực tiếp một tát đập chết ngươi.
Tôn nghiêm cường giả không được phép vũ nhục.
Hiện tại tiểu bối cảnh giới Tiên Thiên của Lô gia lại dám nói với mình như vậy, Tô Tín ra tay sẽ không thể nói là lấy lớn hiếp nhỏ.
Ánh mắt tên đệ tử Lô gia lộ ra vẻ hoảng sợ, dưới khí thế cường đại của Tô Tín, thậm chí hắn còn không thể đứng lên, giống như cá rời khỏi nước, cảm giác hít thở không thông đập vào mặt.
Thậm chí hắn cảm giác mình sau một khắc sẽ bị lực lượng cường đại kia trực tiếp đè chết!
- Làm người phải biết kính sợ, vừa rồi ngươi dựa vào cái gì nói lời này với ta? Chỉ bằng ngươi là người Lô gia thì cho rằng ta không dám giết ngươi?
Tô Tín nhàn nhạt hỏi.
Tên đệ tử Lô gia lúc này sắp khóc.
Hắn thật muốn xin lỗi nhưng đáng tiếc dưới khí thế cường đại của Tô Tín làm hắn không cách nào mở miệng nói chuyện.
Vào lúc này có một giọng nói bỗng nhiên truyền đến:
- Hạ thủ lưu tình!
Vừa dứt lời, Tô Tín cũng không có dấu hiệu ra tay, tên võ giả rơi vào đường cùng đành phải chém một đao, trong nháy mắt lôi quang mãnh liệt, đao thế như là sét đánh xuống, động tác vô cùng mau lẹ.
Tô Tín quay người, hàn mang trong mắt lóe lên, hư không ngưng kiếm, trong nháy mắt người ra tay bị vây vào giữa kiếm khí.
Trong mắt của hắn sinh ra một tia kinh hãi, trường đao trong tay xuất hiện lôi quang, miễn cưỡng ngăn cản vô hình kiếm khí của Tô Tín.
- Tô đại nhân! Hiểu lầm! Đều là hiểu lầm!
Tô Tín vung tay lên, vô hình kiếm khí biến mất, dáng vẻ một trung niên chật vật cầm Liễu Diệp đao đứng đó.
Nhìn sang đệ tử Lô gia bị khí thế cường đại của Tô Tín áp bách, hắn vội vàng chắp tay nói:
- Tại hạ Lô gia Lô Viễn Sơn, có chuyện gì dễ thương lượng, kính xin Tô đại nhân hạ thủ lưu tình.
- Người này là võ giả Hóa Thần Cảnh Lô gia, cũng không có đứng ra dùng danh hiệu Lô gia hô đánh kêu giết, thái độ xem như không tệ, Tô Tín gật gật đầu liền thu hồi khí thế của mình.
Tô Tín lạnh lùng nói:
- Lô huynh, không phải ta không cho ngươi mặt mũi, ngươi hỏi tên đệ tử Lô gia kia xem, rốt cuộc hắn nói cái gì.
Lô Viễn Sơn nhìn sang tên đệ tử Lô gia đang thở dốc hồng hộc, nhưng hắn cảm giác ánh mắt trưởng bối của mình nhưng lại không dám nói một câu, liền tranh thủ cúi đầu xuống.
Chuyện này không cần hỏi thì Lô Viễn Sơn cũng hiểu, hắn trực tiếp lăng không tát một cái, lúc này mặt tên đệ tử Lô gia sưng một khối lớn, mấy cây răng nát xen lẫn máu tươi bay ra ngoài.
- Sau khi trở về, gia pháp hầu hạ!
Lô Viễn Sơn lạnh lùng nhìn hắn, quay người chắp tay nói với Tô Tín:
- Chuyện này là Lô gia ta xử lý không đúng, dạy bảo vô phương, lại xuất hiện đệ tử không hiểu lễ nghĩa.
Tô Tín gật đầu nói:
- Lô huynh đã nói như vậy, bỏ qua chuyện này đi.
Côn Luân bí cảnh sắp mở ra, Tô Tín cũng không muốn trêu chọc nhiều phiền toái.
Hơn nữa Lô gia làm việc cũng biết đúng mực, vì một đệ tử chi thứ vô liêm sỉ mà đắc tội rắn rít địa phương như Tô Tín là chuyện không có lợi nhất, cho nên Lô Viễn Sơn hạ tư thái rất thấp.
Lô Viễn Sơn chắp tay nói:
- Đa tạ Tô đại nhân rộng lòng tha thứ, ngày khác Lô gia ta lại đến bồi tiếp Tô đại nhân.
Nói xong, Lô Viễn Sơn trực tiếp mang theo đám người Lô Uyển Đình rời đi.
Chờ rời khỏi Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh, một đệ tử Lô gia không nhịn được mở miệng nói:
- Cửu thúc, Tô Tín vừa rồi quá mức kiêu ngạo, Lô gia chúng ta...
- Câm miệng!
Tên đệ tử còn chưa có nói xong liền bị Lô Viễn Sơn thô bạo cắt lời.
Sắc mặt Lô Viễn Sơn âm trầm nói với tên đệ tử Lô gia kia:
- Ngươi cho rằng đây là nơi nào? Đây là thành Thịnh Kinh, không phải Phạm Dương đạo!
- Huống chi cho dù ở Phạm Dương, Lô gia ta cũng không phải nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi muốn đập cờ hiệu Lô gia gây phiền toái cho người ta, nhưng kỳ thật căn bản đang tự cấp gây phiền toái cho Lô gia!
Sau khi trở về, ngươi cũng nhận gia pháp hầu hạ như hắn!
Sắc mặt tên đệ tử Lô gia tái nhợt, những đệ tử Lô gia khác muốn nói cái gì đó liền không lên tiếng nữa.
Lô Viễn Sơn quay đầu thở dài nói với Lô Uyển Đình:
- Uyển Đình, ngươi không cần nghĩ tới Tô Tín nữa, ngươi cùng hắn không phải người một đường với chúng ta, hắn cũng không phải hôn phu lý tưởng trong suy nghĩ của ngươi.
Lô Uyển Đình bất mãn nói:
- Cửu thúc, chẳng lẽ ngươi cũng cho rằng Tô Tín xuất thân tán tu nên xem thường hắn đấy chứ? Với thực lực của hắn hiện tại, sớm muộn gì cũng có thể ngồi lên vị trí tứ đại thần bộ.
Lô Viễn Sơn lắc lắc đầu nói:
Trong tình huống bình thường, võ giả Hóa Thần Cảnh thật sự không ra tay với võ giả Tiên Thiên, dù sao cường giả cũng cần thể diện, chuyện lấy lớn hiếp nhỏ là có nhưng lại có rất ít người đi làm.
Tuy không lấy lớn hiếp nhỏ, cũng không đại biểu ngươi có thể tùy ý vũ nhục những cường giả kia.
Nếu ngươi dám chỉ vào mũi một gã võ giả Hóa Thần Cảnh và mở miệng mắng, đối phương trực tiếp một tát đập chết ngươi.
Tôn nghiêm cường giả không được phép vũ nhục.
Hiện tại tiểu bối cảnh giới Tiên Thiên của Lô gia lại dám nói với mình như vậy, Tô Tín ra tay sẽ không thể nói là lấy lớn hiếp nhỏ.
Ánh mắt tên đệ tử Lô gia lộ ra vẻ hoảng sợ, dưới khí thế cường đại của Tô Tín, thậm chí hắn còn không thể đứng lên, giống như cá rời khỏi nước, cảm giác hít thở không thông đập vào mặt.
Thậm chí hắn cảm giác mình sau một khắc sẽ bị lực lượng cường đại kia trực tiếp đè chết!
- Làm người phải biết kính sợ, vừa rồi ngươi dựa vào cái gì nói lời này với ta? Chỉ bằng ngươi là người Lô gia thì cho rằng ta không dám giết ngươi?
Tô Tín nhàn nhạt hỏi.
Tên đệ tử Lô gia lúc này sắp khóc.
Hắn thật muốn xin lỗi nhưng đáng tiếc dưới khí thế cường đại của Tô Tín làm hắn không cách nào mở miệng nói chuyện.
Vào lúc này có một giọng nói bỗng nhiên truyền đến:
- Hạ thủ lưu tình!
Vừa dứt lời, Tô Tín cũng không có dấu hiệu ra tay, tên võ giả rơi vào đường cùng đành phải chém một đao, trong nháy mắt lôi quang mãnh liệt, đao thế như là sét đánh xuống, động tác vô cùng mau lẹ.
Tô Tín quay người, hàn mang trong mắt lóe lên, hư không ngưng kiếm, trong nháy mắt người ra tay bị vây vào giữa kiếm khí.
Trong mắt của hắn sinh ra một tia kinh hãi, trường đao trong tay xuất hiện lôi quang, miễn cưỡng ngăn cản vô hình kiếm khí của Tô Tín.
- Tô đại nhân! Hiểu lầm! Đều là hiểu lầm!
Tô Tín vung tay lên, vô hình kiếm khí biến mất, dáng vẻ một trung niên chật vật cầm Liễu Diệp đao đứng đó.
Nhìn sang đệ tử Lô gia bị khí thế cường đại của Tô Tín áp bách, hắn vội vàng chắp tay nói:
- Tại hạ Lô gia Lô Viễn Sơn, có chuyện gì dễ thương lượng, kính xin Tô đại nhân hạ thủ lưu tình.
- Người này là võ giả Hóa Thần Cảnh Lô gia, cũng không có đứng ra dùng danh hiệu Lô gia hô đánh kêu giết, thái độ xem như không tệ, Tô Tín gật gật đầu liền thu hồi khí thế của mình.
Tô Tín lạnh lùng nói:
- Lô huynh, không phải ta không cho ngươi mặt mũi, ngươi hỏi tên đệ tử Lô gia kia xem, rốt cuộc hắn nói cái gì.
Lô Viễn Sơn nhìn sang tên đệ tử Lô gia đang thở dốc hồng hộc, nhưng hắn cảm giác ánh mắt trưởng bối của mình nhưng lại không dám nói một câu, liền tranh thủ cúi đầu xuống.
Chuyện này không cần hỏi thì Lô Viễn Sơn cũng hiểu, hắn trực tiếp lăng không tát một cái, lúc này mặt tên đệ tử Lô gia sưng một khối lớn, mấy cây răng nát xen lẫn máu tươi bay ra ngoài.
- Sau khi trở về, gia pháp hầu hạ!
Lô Viễn Sơn lạnh lùng nhìn hắn, quay người chắp tay nói với Tô Tín:
- Chuyện này là Lô gia ta xử lý không đúng, dạy bảo vô phương, lại xuất hiện đệ tử không hiểu lễ nghĩa.
Tô Tín gật đầu nói:
- Lô huynh đã nói như vậy, bỏ qua chuyện này đi.
Côn Luân bí cảnh sắp mở ra, Tô Tín cũng không muốn trêu chọc nhiều phiền toái.
Hơn nữa Lô gia làm việc cũng biết đúng mực, vì một đệ tử chi thứ vô liêm sỉ mà đắc tội rắn rít địa phương như Tô Tín là chuyện không có lợi nhất, cho nên Lô Viễn Sơn hạ tư thái rất thấp.
Lô Viễn Sơn chắp tay nói:
- Đa tạ Tô đại nhân rộng lòng tha thứ, ngày khác Lô gia ta lại đến bồi tiếp Tô đại nhân.
Nói xong, Lô Viễn Sơn trực tiếp mang theo đám người Lô Uyển Đình rời đi.
Chờ rời khỏi Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh, một đệ tử Lô gia không nhịn được mở miệng nói:
- Cửu thúc, Tô Tín vừa rồi quá mức kiêu ngạo, Lô gia chúng ta...
- Câm miệng!
Tên đệ tử còn chưa có nói xong liền bị Lô Viễn Sơn thô bạo cắt lời.
Sắc mặt Lô Viễn Sơn âm trầm nói với tên đệ tử Lô gia kia:
- Ngươi cho rằng đây là nơi nào? Đây là thành Thịnh Kinh, không phải Phạm Dương đạo!
- Huống chi cho dù ở Phạm Dương, Lô gia ta cũng không phải nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi muốn đập cờ hiệu Lô gia gây phiền toái cho người ta, nhưng kỳ thật căn bản đang tự cấp gây phiền toái cho Lô gia!
Sau khi trở về, ngươi cũng nhận gia pháp hầu hạ như hắn!
Sắc mặt tên đệ tử Lô gia tái nhợt, những đệ tử Lô gia khác muốn nói cái gì đó liền không lên tiếng nữa.
Lô Viễn Sơn quay đầu thở dài nói với Lô Uyển Đình:
- Uyển Đình, ngươi không cần nghĩ tới Tô Tín nữa, ngươi cùng hắn không phải người một đường với chúng ta, hắn cũng không phải hôn phu lý tưởng trong suy nghĩ của ngươi.
Lô Uyển Đình bất mãn nói:
- Cửu thúc, chẳng lẽ ngươi cũng cho rằng Tô Tín xuất thân tán tu nên xem thường hắn đấy chứ? Với thực lực của hắn hiện tại, sớm muộn gì cũng có thể ngồi lên vị trí tứ đại thần bộ.
Lô Viễn Sơn lắc lắc đầu nói:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.