Chương 1279: Quà tặng cho hinh nhi
Phong Thất Nguyệt
27/09/2018
Khi bảo khố Đại Chu thực sự xuất hiện trước mắt Tô Tín, thật ra Tô Tín có chút thất vọng.
Đại Chu cũng không phải là Đại Tấn ngày trước, có vốn liếng khoảng 800 năm, ngay cả khi Đại Chu nhận phần lớn của cải để lại của Đại Tấn ngày trước thì vẫn không thu gom được quá nhiều.
Hơn nữa chế độ của Đại Chu đã thể hiện cho việc Đại Chu không có khả năng có quá nhiều tài nguyên dự trữ.
Là một nhóm lợi ích, những bộ phận vũ lực mạnh mẽ dưới trướng Đại Chu đều có bảo khố của riêng mình, bình thường bọn họ chỉ tự cấp tự túc, thế nhưng hàng năm cần phải giao một phần thuế má trong đó cho trung ương mới được.
Cũng giống như Lục Phiến Môn có bảo khố thuộc riêng mình, một khi những tổng bộ đầu ở Đại Chu phát hiện thứ gì tốt thì cũng sẽ trực tiếp dâng hiến cho Lục Phiến Môn để đổi thành vật mà bản thân có thể sử dụng hoặc là các loại điểm công trạng.
Mà cái nơi Cung Phụng Đường của Hoàng gia và quân đội cũng có bảo khố thuộc về mình, bọn họ cũng có thể tự động phân chia vật trong đó.
Cho nên như vậy, thứ ở trong bảo khố Đại Chu sẽ ít, tuy so sánh với bảo khố của Lục Phiến Môn, bảo khố triều đình của Đại Chu gần như gấp mấy lần Lục Phiến Môn, thế nhưng Tô Tín vẫn cảm thấy ít.
Đường Hiển dẫn Tô Tín đi thẳng đến chỗ sâu nhất trong bảo khố, rồi nói.
- Tô đại nhân, thứ ở trong này mới là thứ quý giá trong bảo khố, ngươi có thể nhìn qua một cái rồi quyết định lấy gì.
Tô Tín gật đầu, nhìn một vài thứ quý báu ở đây.
Hai thứ như công pháp và đan dược chiếm phần lớn trong đây, hơn nữa mỗi thứ đều là vật quý giá, như là Thiếu Lâm Tự Đại Hoàn Đan này, cho dù ở Thiếu Lâm Tự thì cũng là đan dược cung ứng có hạn chế, thế mà số lượng đan dược ở đây lại dùng hàng ‘trăm’ để tính toán, số lượng cũng nhiều hơn trong bảo khố của Lục Phiến Môn.
Mấy công pháp này cũng như vậy, gần như công pháp Đại Tấn truyền thừa lúc trước có tám phần đều là ở đây, trong đó có một vài công pháp thậm chí Tô Tín chưa từng nghe tên, nhưng chỉ mở ra vài tờ, với ánh mắt của Tô Tín thì hắn có thể khẳng định toàn bộ những công pháp này đều là thứ quý giá.
Nhưng mà Tô Tín cũng không chọn công pháp.
Không phải bởi vì công pháp trong hệ thống mạnh hơn nhiều so với công pháp nơi này, mà bởi vì công pháp mà hệ thống lấy ra có 5% độ thuần thục, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian học của Tô Tín.
Cho nên những lúc không thiếu công pháp, chắc chắn Tô Tín không chọn công pháp ngoài hệ thống để tu luyện.
Đương nhiên Kim Cương Bất Hoại Thần Công lúc trước là một ngoại lệ, bởi vì có Phật Cốt Xá Lợi, cho nên Tô Tín tu luyện Kim Cương Bất Hoại Thần Công thành công thì chỉ tốn thời gian trong một lần bế quan, có thể nói tốc độ còn nhanh hơn so với công pháp mà hệ thống tặng.
Nhưng mà Tô Tín cũng biết, chuyện đó chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, cho nên trừ khi có cơ hội như thế lần nữa, nếu không Tô Tín sẽ không chọn những công pháp khác để tu luyện.
Đã không thể chọn công pháp, Tô Tín chỉ có thể nhìn một vài đan dược và một vài những thứ khác.
Trong bảo khố Đại Chu có đủ loại thứ hỗn tạp, trừ đan dược và một vài linh dược chưa qua luyện chế ra, thì trong này còn có một vài nguyên liệu kỳ lạ và một vài cơ quan ám khí do Đường Môn, Mặc Môn luyện chế, thậm chí có một vài thứ mà ngay cả Đại Chu cũng không biết là gì nhưng lại có thể khẳng định vô cùng quý giá.
Xem nửa canh giờ, cuối cùng Tô Tín chọn ba thứ.
Món thứ nhất không phải là đan dược cũng không phải là linh dược, mà là một món đồ quý giá trong trời đất, tên là Cửu Sắc Tiên Linh Lộ.
Cửu Sắc Tiên Linh Lộ chính là món quý giá do trời đất sinh ra, không có cách nào gia tăng tu vi của võ giả, nhưng sẽ khiến bản thân võ giả càng thêm thấu hiểu sức mạnh trời đất hơn, có tác dụng rất lớn đối với võ giả sắp đột bá ba cảnh Hóa.
Vật này đã sớm tuyệt chủng bây giờ, có người nói nơi sinh ra Cửu Sắc Tiên Linh Lộ này lúc trước chính là vùng thắng cảnh ở phương Nam, được một chủ nhân của một quốc gia nhỏ ở phía Nam đào ra, dâng hiến cho Đại Tấn lúc đang ở trên đỉnh cao.
Nhưng đáng tiếc là quốc gia nhỏ ở phía Nam kia dốt đặc quá mức, dẫn đến nơi thắng cảnh đó bị hắn hủy diệt, cũng khiến cho Cửu Sắc Tiên Linh Lộ hoàn toàn tuyệt chủng, bây giờ thứ Tô Tín cầm trên tay chính là lọ cuối cùng.
Lần trước khi hắn luyện hóa mảnh vỡ của Chân Võ Pháp Tướng thì đã loáng thoáng cảm nhận được sự tồn tại cảnh giới Dương Thần, nhưng mà việc đó vẫn chưa đủ đối với Tô Tín, dù sao hắn tích lũy quá ngắn, cảm ngộ của hắn có thể chạm tới ngưỡng cửa cảnh giới Dương Thần nhưng tu vi của bản thân cũng phải thấu hiểu trời đất, như thế mới có thể thuận lợi đột phá cảnh giới Dương Thần.
Đối với Tô Tín mà nói, hắn không thích chuyện một mực khổ tu thế này, cho nên hắn mới dùng chiến đấu để tăng cao cảnh giới như bây giờ, nhờ vào sự giúp đỡ của các thiên tài địa bảo đột phá mới là cách nhanh nhất, đương nhiên cũng là cách nguy hiểm nhất và xa xỉ nhất.
Nhưng mà tuy bình Cửu Sắc Tiên Linh Lộ này quý giá lại không thể so sánh với giá trị của Ngưng Thần Hoa, Tô Tín chọn thêm hai món.
Hai thứ đồ này đều là hai thứ có tiếng tăm lừng lẫy, đều là cơ quan của Mặc Môn, tên là ‘Long Đằng Thiên Lý’.
Bộ dạng của Long Đằng Thiên Lý này vô cùng nhỏ dễ dàng giấu trong tay áo, chính là một con rồng nhỏ lớn bằng bàn tay, còn có cả vảy rồng được điêu khắc trông rất sống động, tác dụng của nó chỉ có một, đó chính là đưa tin.
Thật ra thứ này là phương tiện truyền tin mà người Mặc Môn chuyên tạo ra cho Hoàng Triều Nhất Thế vào thời Hoàng Triều Nhất Thế Thượng Cổ.
Phạm vi thống trị của Hoàng Triều Nhất Thế thời Thượng Cổ lớn kinh người, dưới mắt có Trung Nguyên, Nam Man, thảo nguyên phía Bắc, ba mươi sáu nước Tây Vực, thậm chí Đông Hải cũng nằm trong phạm vi thống trị của Hoàng Triều Nhất Thế.
Hoàng Triều Nhất Thế thống trị khu vực lớn như thế, cho dù phương tiện truyền tin có mau hơn đi nữa, có nhiều bí pháp để trung chuyển hơn đi nữa thì cũng lãng phí thời gian rất dài.
Cho nên người Mặc Môn tạo ra Long Đằng Thiên Lý này, bất kể đang ở nơi nào, chỉ cần trên người người có theo mang một khối vảy rồng được luyện chế đặc biệt, nếu bên kia có người sử dụng Long Đằng Thiên Lý thì trong nháy mắt sẽ băng qua chín tầng mây tới trước mặt ngươi, truyền tin tức cho ngươi.
Vật này vô cùng quý giá, thậm chí món đồ đã dính đến phương diện không gian, cũng chỉ có Củ Tử của Mặc gia ở thời Thượng Cổ mới có thể chế tạo ra Long Đằng Thiên Lý này, bây giờ cách chế tạo cũng sớm thất truyền.
Cho nên cho dù ở thời Thượng Cổ thì thứ này cũng không nhiều, chỉ có cường giả trấn thủ bốn phương của triều đình mới có tư cách có thứ này, nếu có một ngày xảy ra chuyện gì thì có thể lập tức báo tin cho triều đình tới cứu viện.
Quan trọng nhất thứ này chỉ dùng duy nhất một lần, cho nên nếu như không có chuyện lớn ảnh hưởng đến toàn bộ Hoàng Triều Nhất Thế thì tuyệt đối không cho phép dùng Long Đằng Thiên Lý này để đưa tin.
Đối với Đại Chu bây giờ thì sử dụng thứ này có hơi xa xỉ, cho nên Long Đằng Thiên Lý chỉ còn sót lại cái này nên được đặt ở trong bảo khố.
Tô Tín muốn Long Đằng Thiên Lý này cũng không phải là cho mình dùng, mà chuẩn bị cho Hinh Nhi.
Đệ tử thế hệ này của Dịch Kiếm Môn sắp chuẩn bị xuống núi bước chân vào giang hồ, Hinh Nhi là đại sư tỷ của bọn họ nên đương nhiên cũng phải cùng xuống núi.
Tô Tín phòng ngừa lúc đó có chuyện bất ngờ nên mới muốn có thứ như vậy để cho Hinh Nhi, một khi phát hiện tình hình gì thì hắn cũng kịp thời biết và ra tay.
Mặc dù với oai danh của Dịch Kiếm Môn trên giang hồ thì không có khả năng là có thế lực nào dám ra tay với đệ tử Dịch Kiếm Môn, không lo có chuyện gì lớn, chỉ lo điều không may bỗng xảy đến, chuẩn bị một chút thì cũng không sai.
Mà một thứ khác mà Tô Tín chọn lại là ám khí bí truyền của Đường Môn, ‘tiểu kiếm Tương Tư’.
Bộ dạng vốn có của tiểu kiếm Tương Tư này chính là một thanh kiếm đồng, chỉ dài một thước, bên trong có chín thanh kiếm ngắn ngâm độc mỏng như cánh tằm.
Khi chuyển động cơ quan, kiếm ra như đuổi bắt hồn, như nỗi tương tư khó giải, trừ khi phá hủy hoàn toàn thanh tiểu kiếm Tương Tư này, nếu không chắc chắn chỉ khi tiểu kiếm nhiễm máu từ tim kẻ địch thì mới có thể dừng lại.
Có người nói tiểu kiếm Tương Tư này chính là do một vị nữ gia chủ của một đời Đường Môn phát minh ra, là để giết một kẻ phụ tình nổi danh đầy giang hồ.
Vị nữ gia chủ này chính là người thừa kế xuất sắc nhất của Đường Môn, vì người yêu mà nàng buông bỏ vị trí gia chủ, thậm chí chọn việc ruồng bỏ Đường Môn để bỏ trốn cùng hắn ta, nhưng có ai ngờ đối phương lại thay người yêu như thay áo, luôn tìm người yêu mới.
Cuối cùng vị nữ gia chủ của Đường Môn vì yêu sinh hận, trở lại Đường Môn tiếp nhận vị trí gia chủ, dùng thời gian 19 năm để luyện chế ra chín bộ tiểu kiếm Tương Tư, cuối cùng dùng 8 bộ giết chết kẻ phụ tình nổi danh toàn giang hồ kia, nhưng nàng cũng tự sát theo, cuối cùng để lại một bộ tiểu kiếm Tương Tư thế này.
Mà ngay cả Đường Môn Xuyên Trung cũng không có cách luyện chế ra tiểu kiếm Tương Tư, sau khi vị nữ gia chủ này luyện chế thành công tiểu kiếm Tương Tư thì trực tiếp báo thù, căn bản không có để lại cách luyện chế.
Tô Tín từng nghe nói là có thời gian Đường Môn vẫn luôn tìm tiểu kiếm Tương Tư này, muốn tìm món ám khí mạnh mẽ này lần nữa, nhìn thử xem sau khi hóa giải nó thì có thể phục chế nó không nhưng không thể tìm được, không ngờ thứ thế này lại ở trong tay Đại Chu.
Đương nhiên Tô Tín chọn tiểu kiếm Tương Tư này cũng là để chuẩn bị cho Hinh Nhi.
Tuy Long Đằng Thiên Lý có thể khiến Tô Tín biết tin Hinh Nhi có nguy hiểm đúng lúc, nhưng Tô Tín cũng không có tốc độ đi ngàn dặm như Long Đằng Thiên Lý để tới chỗ Hinh Nhi cứu nàng, cho nên tiểu kiếm Tương Tư này là để cho Hinh Nhi tự bảo vệ mình.
Một bình Cửu Sắc Tiên Linh Lộ cộng thêm cơ quan của Mặc Môn và ám khí tiểu kiếm Tương Tư của Đường Môn, Tô Tín muốn ba thứ này.
- Đường công công, ta đã chọn xong.
Đường Hiển gật đầu, dẫn Tô Tín ra ngoài ghi tên rồi trực tiếp trở lại bên Cơ Hạo Điển.
Nhìn thấy Đường Hiển trở về, Cơ Hạo Điển hỏi:
- Tô Tín đã chọn gì?
Chờ sau khi Đường Hiển nói xong, khoé miệng của Cơ Hạo Điển lộ ra nụ cười.
- Không tệ, quả nhiên Tô Tín này thức thời, nên tham thì tham, không nên tham thì không tham, trẫm thích người như vậy.
Tuy ra bên ngoài thì khoản giá trị của ba món đồ mà Tô Tín chon quý hơn Ngưng Thần Hoa, nhưng thật ra giá trị thực tế của ba món này không bằng Ngưng Thần Hoa.
Long Đằng Thiên Lý thì cũng không cần nói, đó là vật chỉ dùng một lần, mà cũng chỉ có thể truyền tin, tương đối vô dụng.
Tuy danh tiếng ám khí tiểu kiếm Tương Tư của Đường Môn lớn nhưng không ai biết rốt cuộc nó mạnh cỡ nào, cuối cùng có thể giết người cảnh giới Dung Thần hay có thể tạo thành uy hiếp cho người cảnh giới Dương Thần hay không.
Dù sao tiểu kiếm Tương Tư này chỉ xuất hiện một lần trên giang hồ, kẻ phụ tình chết dưới kiếm có thực lực gì thì cũng không ai biết.
Hơn nữa tiểu kiếm Tương Tư này lại còn là ám khi dùng một lần, cũng không thể thử nghiệm, cho nên cũng khá vô dụng, ít nhất giá trị của nó không ứng với nó.
Giá trị thật sự của ba món mà Tô Tín chọn đúng không được coi là quý giá, cho nên Cơ Hạo Điển vô cùng hài lòng với sự lựa chọn của Tô Tín.
Đại Chu cũng không phải là Đại Tấn ngày trước, có vốn liếng khoảng 800 năm, ngay cả khi Đại Chu nhận phần lớn của cải để lại của Đại Tấn ngày trước thì vẫn không thu gom được quá nhiều.
Hơn nữa chế độ của Đại Chu đã thể hiện cho việc Đại Chu không có khả năng có quá nhiều tài nguyên dự trữ.
Là một nhóm lợi ích, những bộ phận vũ lực mạnh mẽ dưới trướng Đại Chu đều có bảo khố của riêng mình, bình thường bọn họ chỉ tự cấp tự túc, thế nhưng hàng năm cần phải giao một phần thuế má trong đó cho trung ương mới được.
Cũng giống như Lục Phiến Môn có bảo khố thuộc riêng mình, một khi những tổng bộ đầu ở Đại Chu phát hiện thứ gì tốt thì cũng sẽ trực tiếp dâng hiến cho Lục Phiến Môn để đổi thành vật mà bản thân có thể sử dụng hoặc là các loại điểm công trạng.
Mà cái nơi Cung Phụng Đường của Hoàng gia và quân đội cũng có bảo khố thuộc về mình, bọn họ cũng có thể tự động phân chia vật trong đó.
Cho nên như vậy, thứ ở trong bảo khố Đại Chu sẽ ít, tuy so sánh với bảo khố của Lục Phiến Môn, bảo khố triều đình của Đại Chu gần như gấp mấy lần Lục Phiến Môn, thế nhưng Tô Tín vẫn cảm thấy ít.
Đường Hiển dẫn Tô Tín đi thẳng đến chỗ sâu nhất trong bảo khố, rồi nói.
- Tô đại nhân, thứ ở trong này mới là thứ quý giá trong bảo khố, ngươi có thể nhìn qua một cái rồi quyết định lấy gì.
Tô Tín gật đầu, nhìn một vài thứ quý báu ở đây.
Hai thứ như công pháp và đan dược chiếm phần lớn trong đây, hơn nữa mỗi thứ đều là vật quý giá, như là Thiếu Lâm Tự Đại Hoàn Đan này, cho dù ở Thiếu Lâm Tự thì cũng là đan dược cung ứng có hạn chế, thế mà số lượng đan dược ở đây lại dùng hàng ‘trăm’ để tính toán, số lượng cũng nhiều hơn trong bảo khố của Lục Phiến Môn.
Mấy công pháp này cũng như vậy, gần như công pháp Đại Tấn truyền thừa lúc trước có tám phần đều là ở đây, trong đó có một vài công pháp thậm chí Tô Tín chưa từng nghe tên, nhưng chỉ mở ra vài tờ, với ánh mắt của Tô Tín thì hắn có thể khẳng định toàn bộ những công pháp này đều là thứ quý giá.
Nhưng mà Tô Tín cũng không chọn công pháp.
Không phải bởi vì công pháp trong hệ thống mạnh hơn nhiều so với công pháp nơi này, mà bởi vì công pháp mà hệ thống lấy ra có 5% độ thuần thục, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian học của Tô Tín.
Cho nên những lúc không thiếu công pháp, chắc chắn Tô Tín không chọn công pháp ngoài hệ thống để tu luyện.
Đương nhiên Kim Cương Bất Hoại Thần Công lúc trước là một ngoại lệ, bởi vì có Phật Cốt Xá Lợi, cho nên Tô Tín tu luyện Kim Cương Bất Hoại Thần Công thành công thì chỉ tốn thời gian trong một lần bế quan, có thể nói tốc độ còn nhanh hơn so với công pháp mà hệ thống tặng.
Nhưng mà Tô Tín cũng biết, chuyện đó chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, cho nên trừ khi có cơ hội như thế lần nữa, nếu không Tô Tín sẽ không chọn những công pháp khác để tu luyện.
Đã không thể chọn công pháp, Tô Tín chỉ có thể nhìn một vài đan dược và một vài những thứ khác.
Trong bảo khố Đại Chu có đủ loại thứ hỗn tạp, trừ đan dược và một vài linh dược chưa qua luyện chế ra, thì trong này còn có một vài nguyên liệu kỳ lạ và một vài cơ quan ám khí do Đường Môn, Mặc Môn luyện chế, thậm chí có một vài thứ mà ngay cả Đại Chu cũng không biết là gì nhưng lại có thể khẳng định vô cùng quý giá.
Xem nửa canh giờ, cuối cùng Tô Tín chọn ba thứ.
Món thứ nhất không phải là đan dược cũng không phải là linh dược, mà là một món đồ quý giá trong trời đất, tên là Cửu Sắc Tiên Linh Lộ.
Cửu Sắc Tiên Linh Lộ chính là món quý giá do trời đất sinh ra, không có cách nào gia tăng tu vi của võ giả, nhưng sẽ khiến bản thân võ giả càng thêm thấu hiểu sức mạnh trời đất hơn, có tác dụng rất lớn đối với võ giả sắp đột bá ba cảnh Hóa.
Vật này đã sớm tuyệt chủng bây giờ, có người nói nơi sinh ra Cửu Sắc Tiên Linh Lộ này lúc trước chính là vùng thắng cảnh ở phương Nam, được một chủ nhân của một quốc gia nhỏ ở phía Nam đào ra, dâng hiến cho Đại Tấn lúc đang ở trên đỉnh cao.
Nhưng đáng tiếc là quốc gia nhỏ ở phía Nam kia dốt đặc quá mức, dẫn đến nơi thắng cảnh đó bị hắn hủy diệt, cũng khiến cho Cửu Sắc Tiên Linh Lộ hoàn toàn tuyệt chủng, bây giờ thứ Tô Tín cầm trên tay chính là lọ cuối cùng.
Lần trước khi hắn luyện hóa mảnh vỡ của Chân Võ Pháp Tướng thì đã loáng thoáng cảm nhận được sự tồn tại cảnh giới Dương Thần, nhưng mà việc đó vẫn chưa đủ đối với Tô Tín, dù sao hắn tích lũy quá ngắn, cảm ngộ của hắn có thể chạm tới ngưỡng cửa cảnh giới Dương Thần nhưng tu vi của bản thân cũng phải thấu hiểu trời đất, như thế mới có thể thuận lợi đột phá cảnh giới Dương Thần.
Đối với Tô Tín mà nói, hắn không thích chuyện một mực khổ tu thế này, cho nên hắn mới dùng chiến đấu để tăng cao cảnh giới như bây giờ, nhờ vào sự giúp đỡ của các thiên tài địa bảo đột phá mới là cách nhanh nhất, đương nhiên cũng là cách nguy hiểm nhất và xa xỉ nhất.
Nhưng mà tuy bình Cửu Sắc Tiên Linh Lộ này quý giá lại không thể so sánh với giá trị của Ngưng Thần Hoa, Tô Tín chọn thêm hai món.
Hai thứ đồ này đều là hai thứ có tiếng tăm lừng lẫy, đều là cơ quan của Mặc Môn, tên là ‘Long Đằng Thiên Lý’.
Bộ dạng của Long Đằng Thiên Lý này vô cùng nhỏ dễ dàng giấu trong tay áo, chính là một con rồng nhỏ lớn bằng bàn tay, còn có cả vảy rồng được điêu khắc trông rất sống động, tác dụng của nó chỉ có một, đó chính là đưa tin.
Thật ra thứ này là phương tiện truyền tin mà người Mặc Môn chuyên tạo ra cho Hoàng Triều Nhất Thế vào thời Hoàng Triều Nhất Thế Thượng Cổ.
Phạm vi thống trị của Hoàng Triều Nhất Thế thời Thượng Cổ lớn kinh người, dưới mắt có Trung Nguyên, Nam Man, thảo nguyên phía Bắc, ba mươi sáu nước Tây Vực, thậm chí Đông Hải cũng nằm trong phạm vi thống trị của Hoàng Triều Nhất Thế.
Hoàng Triều Nhất Thế thống trị khu vực lớn như thế, cho dù phương tiện truyền tin có mau hơn đi nữa, có nhiều bí pháp để trung chuyển hơn đi nữa thì cũng lãng phí thời gian rất dài.
Cho nên người Mặc Môn tạo ra Long Đằng Thiên Lý này, bất kể đang ở nơi nào, chỉ cần trên người người có theo mang một khối vảy rồng được luyện chế đặc biệt, nếu bên kia có người sử dụng Long Đằng Thiên Lý thì trong nháy mắt sẽ băng qua chín tầng mây tới trước mặt ngươi, truyền tin tức cho ngươi.
Vật này vô cùng quý giá, thậm chí món đồ đã dính đến phương diện không gian, cũng chỉ có Củ Tử của Mặc gia ở thời Thượng Cổ mới có thể chế tạo ra Long Đằng Thiên Lý này, bây giờ cách chế tạo cũng sớm thất truyền.
Cho nên cho dù ở thời Thượng Cổ thì thứ này cũng không nhiều, chỉ có cường giả trấn thủ bốn phương của triều đình mới có tư cách có thứ này, nếu có một ngày xảy ra chuyện gì thì có thể lập tức báo tin cho triều đình tới cứu viện.
Quan trọng nhất thứ này chỉ dùng duy nhất một lần, cho nên nếu như không có chuyện lớn ảnh hưởng đến toàn bộ Hoàng Triều Nhất Thế thì tuyệt đối không cho phép dùng Long Đằng Thiên Lý này để đưa tin.
Đối với Đại Chu bây giờ thì sử dụng thứ này có hơi xa xỉ, cho nên Long Đằng Thiên Lý chỉ còn sót lại cái này nên được đặt ở trong bảo khố.
Tô Tín muốn Long Đằng Thiên Lý này cũng không phải là cho mình dùng, mà chuẩn bị cho Hinh Nhi.
Đệ tử thế hệ này của Dịch Kiếm Môn sắp chuẩn bị xuống núi bước chân vào giang hồ, Hinh Nhi là đại sư tỷ của bọn họ nên đương nhiên cũng phải cùng xuống núi.
Tô Tín phòng ngừa lúc đó có chuyện bất ngờ nên mới muốn có thứ như vậy để cho Hinh Nhi, một khi phát hiện tình hình gì thì hắn cũng kịp thời biết và ra tay.
Mặc dù với oai danh của Dịch Kiếm Môn trên giang hồ thì không có khả năng là có thế lực nào dám ra tay với đệ tử Dịch Kiếm Môn, không lo có chuyện gì lớn, chỉ lo điều không may bỗng xảy đến, chuẩn bị một chút thì cũng không sai.
Mà một thứ khác mà Tô Tín chọn lại là ám khí bí truyền của Đường Môn, ‘tiểu kiếm Tương Tư’.
Bộ dạng vốn có của tiểu kiếm Tương Tư này chính là một thanh kiếm đồng, chỉ dài một thước, bên trong có chín thanh kiếm ngắn ngâm độc mỏng như cánh tằm.
Khi chuyển động cơ quan, kiếm ra như đuổi bắt hồn, như nỗi tương tư khó giải, trừ khi phá hủy hoàn toàn thanh tiểu kiếm Tương Tư này, nếu không chắc chắn chỉ khi tiểu kiếm nhiễm máu từ tim kẻ địch thì mới có thể dừng lại.
Có người nói tiểu kiếm Tương Tư này chính là do một vị nữ gia chủ của một đời Đường Môn phát minh ra, là để giết một kẻ phụ tình nổi danh đầy giang hồ.
Vị nữ gia chủ này chính là người thừa kế xuất sắc nhất của Đường Môn, vì người yêu mà nàng buông bỏ vị trí gia chủ, thậm chí chọn việc ruồng bỏ Đường Môn để bỏ trốn cùng hắn ta, nhưng có ai ngờ đối phương lại thay người yêu như thay áo, luôn tìm người yêu mới.
Cuối cùng vị nữ gia chủ của Đường Môn vì yêu sinh hận, trở lại Đường Môn tiếp nhận vị trí gia chủ, dùng thời gian 19 năm để luyện chế ra chín bộ tiểu kiếm Tương Tư, cuối cùng dùng 8 bộ giết chết kẻ phụ tình nổi danh toàn giang hồ kia, nhưng nàng cũng tự sát theo, cuối cùng để lại một bộ tiểu kiếm Tương Tư thế này.
Mà ngay cả Đường Môn Xuyên Trung cũng không có cách luyện chế ra tiểu kiếm Tương Tư, sau khi vị nữ gia chủ này luyện chế thành công tiểu kiếm Tương Tư thì trực tiếp báo thù, căn bản không có để lại cách luyện chế.
Tô Tín từng nghe nói là có thời gian Đường Môn vẫn luôn tìm tiểu kiếm Tương Tư này, muốn tìm món ám khí mạnh mẽ này lần nữa, nhìn thử xem sau khi hóa giải nó thì có thể phục chế nó không nhưng không thể tìm được, không ngờ thứ thế này lại ở trong tay Đại Chu.
Đương nhiên Tô Tín chọn tiểu kiếm Tương Tư này cũng là để chuẩn bị cho Hinh Nhi.
Tuy Long Đằng Thiên Lý có thể khiến Tô Tín biết tin Hinh Nhi có nguy hiểm đúng lúc, nhưng Tô Tín cũng không có tốc độ đi ngàn dặm như Long Đằng Thiên Lý để tới chỗ Hinh Nhi cứu nàng, cho nên tiểu kiếm Tương Tư này là để cho Hinh Nhi tự bảo vệ mình.
Một bình Cửu Sắc Tiên Linh Lộ cộng thêm cơ quan của Mặc Môn và ám khí tiểu kiếm Tương Tư của Đường Môn, Tô Tín muốn ba thứ này.
- Đường công công, ta đã chọn xong.
Đường Hiển gật đầu, dẫn Tô Tín ra ngoài ghi tên rồi trực tiếp trở lại bên Cơ Hạo Điển.
Nhìn thấy Đường Hiển trở về, Cơ Hạo Điển hỏi:
- Tô Tín đã chọn gì?
Chờ sau khi Đường Hiển nói xong, khoé miệng của Cơ Hạo Điển lộ ra nụ cười.
- Không tệ, quả nhiên Tô Tín này thức thời, nên tham thì tham, không nên tham thì không tham, trẫm thích người như vậy.
Tuy ra bên ngoài thì khoản giá trị của ba món đồ mà Tô Tín chon quý hơn Ngưng Thần Hoa, nhưng thật ra giá trị thực tế của ba món này không bằng Ngưng Thần Hoa.
Long Đằng Thiên Lý thì cũng không cần nói, đó là vật chỉ dùng một lần, mà cũng chỉ có thể truyền tin, tương đối vô dụng.
Tuy danh tiếng ám khí tiểu kiếm Tương Tư của Đường Môn lớn nhưng không ai biết rốt cuộc nó mạnh cỡ nào, cuối cùng có thể giết người cảnh giới Dung Thần hay có thể tạo thành uy hiếp cho người cảnh giới Dương Thần hay không.
Dù sao tiểu kiếm Tương Tư này chỉ xuất hiện một lần trên giang hồ, kẻ phụ tình chết dưới kiếm có thực lực gì thì cũng không ai biết.
Hơn nữa tiểu kiếm Tương Tư này lại còn là ám khi dùng một lần, cũng không thể thử nghiệm, cho nên cũng khá vô dụng, ít nhất giá trị của nó không ứng với nó.
Giá trị thật sự của ba món mà Tô Tín chọn đúng không được coi là quý giá, cho nên Cơ Hạo Điển vô cùng hài lòng với sự lựa chọn của Tô Tín.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.