Chương 388: Ta làm chỗ dựa cho ngươi (2)
Phong Thất Nguyệt
28/05/2018
Tô Tín cười cười nói:
“Chúng ta đánh bạc với nhau đi? Nếu ta khôi phục vinh quang ngày xưa của Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, ngươi phải vô điều kiện đầu nhập vào ta, thế nào?”
Triệu Nhất Minh lắc lắc đầu nói:
“Ngươi không có khả năng.”
Tô Tín nói:
“Dù sao chỉ đánh bạc mà thôi, bất kể ta làm được hay không, ngươi đáp ứng đầu nhập vào ta chứ?”
Triệu Nhất Minh gật đầu nói:
“Đương nhiên ta đáp ứng, huống chi ngươi thật sự có thể dẫn Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hồi phục vinh quang ngày xưa, ngồi vững vàng vị trí tổng bộ đầu Lục Phiến Môn, ta chính là thủ hạ của ngươi, cần gì đầu nhập chứ?”
Tô Tín đứng lên nói:
“Thế thì tốt, ngươi liền chờ xem ngày đó tới là được.”
Sau khi Tô Tín rời đi, Triệu Nhất Minh lắc đầu, nếu như Tô Tín là Nguyên Thần Cảnh võ đạo tông sư, có lẽ hắn tin tưởng, Tô Tín chỉ là Thần Cung Cảnh, ha ha, đây là việc không thể nào.
Ngoài cửa, Hoàng Bỉnh Thành chờ Tô Tín đi ra liền khó hiểu hỏi:
“Lão đại, hai gia hỏa này đều không biết tốt xấu như vậy, vậy chúng ta làm sao đối phó Lôi Viễn?”
Tô Tín thản nhiên nói:
“Từ xưa đến nay đều là dệt hoa trên gấm dễ dàng, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi khó khăn, ai cũng biết rõ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi sẽ có hồi báo cao, vì cái gì không có bao nhiêu người làm như vậy?”
Hoàng Bỉnh Thành chần chờ nói:
“Là tính không xác định?”
Tô Tín gật đầu nói:
“Ai cũng đặt cược bên phía có phần thắng lớn, nhưng ngươi xem phần thắng của ta lớn không?”
Ách.
Hoàng Bỉnh Thành lập tức im lặng.
Ném đi tin tưởng của hắn với Tô Tín từ trước tới nay, hiện tại Tô Tín không có bao nhiêu ưu thế.
Tuy Tô Tín biểu hiện rất cường thế nhưng không dùng được, ngươi mạnh hơn nữa cũng chỉ là thực lực mạnh mà thôi, thủ hạ không có người nào, Lôi Viễn dễ dàng làm mất quyền lực của Tô Tín.
Tô Tín thẹn quá hóa giận giết Lôi Viễn cũng vô dụng, đến cuối cùng các ngươi nội loạn quá mạnh, đối ngoại Tô Tín không có thành tích gì khi giám sát thế lực võ lâm Giang Nam đạo, đoán chừng không bao lâu Tô Tín sẽ phải xéo đi, lúc này có người nào chủ động đi liên hệ với Tô Tín mới là kẻ đần.
“Lão đại, chúng ta làm sao bây giờ?”
Hoàng Bỉnh Thành hỏi.
“Chỉ một chữ: chờ!”
Tô Tín nhìn nhìn vào tổng bộ Lục Phiến Môn vắng vẻ, nói:
“Chờ tới năm ngày sau, ta thật sự muốn xem có bao nhiêu ngươi sẽ cùng ngoi lên với Lôi Viễn.”
“Còn có những thế hệ ngồi không ăn bám cũng phải thanh lý sạch sẽ, Lục Phiến Môn Giang Nam đạo đã nát lắm rồi, vậy thì chung ta phải móc những khối thịt thối ra, đau nhất thời nhưng có thể không đau lâu dài.”
Tô Tín nói một câu mang theo mùi máu tươi đậm đặc, Hoàng Bỉnh Thành lập tức run rẩy, lão đại không phải mới lần đầu làm việc như vậy.
Lúc đầu là ở Phi Ưng Bang, Tô Tín vừa mới tiêu diệt Sa Phi Ưng tiếp nhận bang chủ, những lão nhân trong Phi Ưng Bang trừ một ít người chủ động dung nhập vào chiến đường của Phi Ưng Bang ra, những kẻ còn lại đều bị mất quyền lực, thậm chí còn đi về dưỡng lão.
Nhưng khi những lão nhân Phi Ưng Bang không tạo thành uy hiếp gì với Tô Tín, hơn nữa Tô Tín chỉ cần lấy cái cớ tốt cho nên cả đám đều về nhà dưỡng lão.
Hiện tại đám người Lục Phiến Môn Giang Nam đạo cũng như thế, Tô Tín sẽ không lưu đám người này ở lại, những kẻ nhảy càng mạnh vào năm ngày sau sẽ chết càng thảm.
Đương nhiên Tô Tín sẽ không nhàn rỗi trong năm ngày qua, cứ điểm bí mật của Lục Phiến Môn Giang Nam đạo vừa kiến lập, tập sự mật thám mới cũng vào chỗ của mình, tốc độ của tổng bộ Lục Phiến Môn rất nhanh.
Tô Tín cầm một ít tư liệu các môn phái Giang Nam đạo, hắn và Hoàng Bỉnh Thành nghiên cứu qua một lần, muốn đối ngoại phải an đối nội, sau khi chỉnh hợp nội bộ Lục Phiến Môn sẽ động thủ với bọn chúng.
Năm ngày sau tổng bộ đầu các châu phủ tới trình lên những sự vụ mà bọn họ cảm thấy khó khăn không giải quyết được.
Lúc này trong đại sảnh tổng bộ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo im lặng, Tô Tín ngồi ở chính giữa, Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành đứng sau lưng hắn.
Tất cả tổng bộ đầu đều trình lên, Tô Tín cẩn thận xem xét.
Càng xem sắc mặt Tô Tín càng âm trầm, hắn nghĩ tới tình huống Giang Nam đạo rất không xong, xem tình huống Giang Nam đạo hiện tại càng không xong hơn cả tưởng tượng của hắn, cả Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hoàn toàn không có lực ước thúc với tông môn trong Giang Nam đạo..
Chức trách của Lục Phiến Môn châu phủ là giám sát, giám sát các tông môn địa phương có làm loạn hay làm chuyện mờ ám nhắm vào triều đình hay không.
Một là giám sát, một là phán xét.
Nếu như một tông môn phạm thượng làm loạn hoặc làm ra chuyện gì làm người người oán trách, như vậy Lục Phiến Môn sẽ ra tay thẩm phán bọn chúng.
Bộ khoái trong châu phủ nhắm vào người bình thường, mà bộ khoái Lục Phiến Môn nhắm vào các võ giả và tông môn.
Vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, cho dù ngươi là tông môn võ lâm, phạm vào quy củ triều đình sẽ nhận phạt.
“Chúng ta đánh bạc với nhau đi? Nếu ta khôi phục vinh quang ngày xưa của Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, ngươi phải vô điều kiện đầu nhập vào ta, thế nào?”
Triệu Nhất Minh lắc lắc đầu nói:
“Ngươi không có khả năng.”
Tô Tín nói:
“Dù sao chỉ đánh bạc mà thôi, bất kể ta làm được hay không, ngươi đáp ứng đầu nhập vào ta chứ?”
Triệu Nhất Minh gật đầu nói:
“Đương nhiên ta đáp ứng, huống chi ngươi thật sự có thể dẫn Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hồi phục vinh quang ngày xưa, ngồi vững vàng vị trí tổng bộ đầu Lục Phiến Môn, ta chính là thủ hạ của ngươi, cần gì đầu nhập chứ?”
Tô Tín đứng lên nói:
“Thế thì tốt, ngươi liền chờ xem ngày đó tới là được.”
Sau khi Tô Tín rời đi, Triệu Nhất Minh lắc đầu, nếu như Tô Tín là Nguyên Thần Cảnh võ đạo tông sư, có lẽ hắn tin tưởng, Tô Tín chỉ là Thần Cung Cảnh, ha ha, đây là việc không thể nào.
Ngoài cửa, Hoàng Bỉnh Thành chờ Tô Tín đi ra liền khó hiểu hỏi:
“Lão đại, hai gia hỏa này đều không biết tốt xấu như vậy, vậy chúng ta làm sao đối phó Lôi Viễn?”
Tô Tín thản nhiên nói:
“Từ xưa đến nay đều là dệt hoa trên gấm dễ dàng, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi khó khăn, ai cũng biết rõ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi sẽ có hồi báo cao, vì cái gì không có bao nhiêu người làm như vậy?”
Hoàng Bỉnh Thành chần chờ nói:
“Là tính không xác định?”
Tô Tín gật đầu nói:
“Ai cũng đặt cược bên phía có phần thắng lớn, nhưng ngươi xem phần thắng của ta lớn không?”
Ách.
Hoàng Bỉnh Thành lập tức im lặng.
Ném đi tin tưởng của hắn với Tô Tín từ trước tới nay, hiện tại Tô Tín không có bao nhiêu ưu thế.
Tuy Tô Tín biểu hiện rất cường thế nhưng không dùng được, ngươi mạnh hơn nữa cũng chỉ là thực lực mạnh mà thôi, thủ hạ không có người nào, Lôi Viễn dễ dàng làm mất quyền lực của Tô Tín.
Tô Tín thẹn quá hóa giận giết Lôi Viễn cũng vô dụng, đến cuối cùng các ngươi nội loạn quá mạnh, đối ngoại Tô Tín không có thành tích gì khi giám sát thế lực võ lâm Giang Nam đạo, đoán chừng không bao lâu Tô Tín sẽ phải xéo đi, lúc này có người nào chủ động đi liên hệ với Tô Tín mới là kẻ đần.
“Lão đại, chúng ta làm sao bây giờ?”
Hoàng Bỉnh Thành hỏi.
“Chỉ một chữ: chờ!”
Tô Tín nhìn nhìn vào tổng bộ Lục Phiến Môn vắng vẻ, nói:
“Chờ tới năm ngày sau, ta thật sự muốn xem có bao nhiêu ngươi sẽ cùng ngoi lên với Lôi Viễn.”
“Còn có những thế hệ ngồi không ăn bám cũng phải thanh lý sạch sẽ, Lục Phiến Môn Giang Nam đạo đã nát lắm rồi, vậy thì chung ta phải móc những khối thịt thối ra, đau nhất thời nhưng có thể không đau lâu dài.”
Tô Tín nói một câu mang theo mùi máu tươi đậm đặc, Hoàng Bỉnh Thành lập tức run rẩy, lão đại không phải mới lần đầu làm việc như vậy.
Lúc đầu là ở Phi Ưng Bang, Tô Tín vừa mới tiêu diệt Sa Phi Ưng tiếp nhận bang chủ, những lão nhân trong Phi Ưng Bang trừ một ít người chủ động dung nhập vào chiến đường của Phi Ưng Bang ra, những kẻ còn lại đều bị mất quyền lực, thậm chí còn đi về dưỡng lão.
Nhưng khi những lão nhân Phi Ưng Bang không tạo thành uy hiếp gì với Tô Tín, hơn nữa Tô Tín chỉ cần lấy cái cớ tốt cho nên cả đám đều về nhà dưỡng lão.
Hiện tại đám người Lục Phiến Môn Giang Nam đạo cũng như thế, Tô Tín sẽ không lưu đám người này ở lại, những kẻ nhảy càng mạnh vào năm ngày sau sẽ chết càng thảm.
Đương nhiên Tô Tín sẽ không nhàn rỗi trong năm ngày qua, cứ điểm bí mật của Lục Phiến Môn Giang Nam đạo vừa kiến lập, tập sự mật thám mới cũng vào chỗ của mình, tốc độ của tổng bộ Lục Phiến Môn rất nhanh.
Tô Tín cầm một ít tư liệu các môn phái Giang Nam đạo, hắn và Hoàng Bỉnh Thành nghiên cứu qua một lần, muốn đối ngoại phải an đối nội, sau khi chỉnh hợp nội bộ Lục Phiến Môn sẽ động thủ với bọn chúng.
Năm ngày sau tổng bộ đầu các châu phủ tới trình lên những sự vụ mà bọn họ cảm thấy khó khăn không giải quyết được.
Lúc này trong đại sảnh tổng bộ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo im lặng, Tô Tín ngồi ở chính giữa, Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành đứng sau lưng hắn.
Tất cả tổng bộ đầu đều trình lên, Tô Tín cẩn thận xem xét.
Càng xem sắc mặt Tô Tín càng âm trầm, hắn nghĩ tới tình huống Giang Nam đạo rất không xong, xem tình huống Giang Nam đạo hiện tại càng không xong hơn cả tưởng tượng của hắn, cả Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hoàn toàn không có lực ước thúc với tông môn trong Giang Nam đạo..
Chức trách của Lục Phiến Môn châu phủ là giám sát, giám sát các tông môn địa phương có làm loạn hay làm chuyện mờ ám nhắm vào triều đình hay không.
Một là giám sát, một là phán xét.
Nếu như một tông môn phạm thượng làm loạn hoặc làm ra chuyện gì làm người người oán trách, như vậy Lục Phiến Môn sẽ ra tay thẩm phán bọn chúng.
Bộ khoái trong châu phủ nhắm vào người bình thường, mà bộ khoái Lục Phiến Môn nhắm vào các võ giả và tông môn.
Vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, cho dù ngươi là tông môn võ lâm, phạm vào quy củ triều đình sẽ nhận phạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.