Chương 482: Thắng (2)
Phong Thất Nguyệt
30/05/2018
Lúc này Lâm Khiếu đã bị Tô Tín bức vào trong góc.
Nếu bình tĩnh ma xem xét, Lâm Khiếu bài danh Nhân Bảng cao hơn Tô Tín ba vị trí nhưng thực lực trụ cột lại không kém gì nhau.
Nhưng Lâm Khiếu cả đời chỉ có kiếm nên hắn không cách nào sán bằng Tô Tín.
Bị nhiều vũ kỹ của Tô Tín áp chế, rốt cuộc Lâm Khiếu cũng xuất hiện lỗ thủng.
Cho dù chỉ là sơ hở nhỏ trong thời gian rất ngắn vẫn bị Tô Tín tìm ra cơ hội.
Bàn tay Tô Tín xuất hiện cuồng phong, Kinh Trập chỉ mang theo lôi đình đánh tới.
Xu thế phong lôi chấn động, Tô Tín điểm ba chỉ liên tục, lực lượng lôi đình cuồng bạo bức Lâm Khiếu lui về phía sau ba bước.
Kiếm tay trái chém sang, trên Sắc Vi Kiếm còn amng theo hào quang đỏ rực sáng ngời, nó như sóng lớn khôn cùng bao phủ Lâm Khiếu.
Một bước sai từng bước sai, Lâm Khiếu lộ ra một sơ hở liền bị Tô Tín ra tay bức ép liên tục lộ ra sơ hở, hắn chỉ có thể phòng ngự trong bị động.
Trong huyết hà xuất hiện một đóa tương vi nở rộ, tường vi là độc không phải độc ăn mòn chân khí trên người Lâm Khiếu, ngay sau đó một nửa chân khí hộ thân của Lâm Khiếu bị ăn mòn, không chỉ như thế, tường vi còn thôn phệ sinh cơ lâm khiếu.!
Lâm Khiếu sử dụng bắn ra kiếm quang sáng ngời, hắn vừa chống cự Huyết Hà Thần Kiếm của Tô Tín, hắn dùng tay trái vận dụng kiếm chỉ ngưng tụ đóa hoa héo úa đánh nát tường vi do Tô Tín tạo thành.
Dù sao hắn không phải Tô Tín có thể nhất tâm nhị dụng, động tác của hắn hơi chậm liền bị Tô Tín nắm cơ hội.
Trong nháy mắt nội lực Tô Tín bộc phát toàn bộ, hơn trăm đạo vô hình kiếm khí phá thể bay ra tạo thành kiếm vực đánh nát kiếm quang, cũng đánh nát chân khí hộ thể trên người Lâm Khiếu, trực tiếp đánh Lâm Khiếu bay xuống đài, ngay cả trường kiếm sương tuyết chưa từng rời khỏi người cũng rời tay.
Mọi người sững sờ, Lâm Khiếu bại như vậy?
Mọi người vô cùng ngạc nhiên nhưng sau đó không cảm thấy ngạc nhiên nữa
Trong tiềm thức của bọn họ đã sớm có ấn tượng Tô Tín sẽ chiến thắng.
Tô Tín sớm có chiến tích hai lần giao phong với võ giả Nguyên Thần Cảnh, Tô Tín đi vào Giang Nam đạo đến hiện tại chưa bại bao giờ, đó là những chiến tích huy hoàng ai cũng nhìn thấy, bản thân Lâm Khiếu lại không có bao nhiêu chiến tích nên bị bọn họ xem nhẹ.
Sau khi nhìn thấy Tô Tín lại chiến thắng, đám người Hoàng Bỉnh Thành thở ra một hơi, Tô Tín đánh thắng, đoán chừng cả Giang Nam đạo không còn ai dám gây sự, uy danh của Tô Tín và Lục Phiến Môn sẽ triệt để vững chắc tại Giang Nam đạo.
Lâm Khiếu cầm trường kiếm của mình, hắn dùng chân khí không ngừng ổn định khí huyết và nội tạng bản thân, hắn khàn khàn nói với Tô TÍn:
“Hiện tại ta thua, ta không phải thua dưới kiếm đạo của ngươi, là ta thua nhưng kiếm đạo của ta không thua.”
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
“Ta không so đấu kiếm đạo với ngươi.”
Lâm Khiếu trầm mặc nửa ngày mới nói:
“Uy lực Tiên Thiên Vô Hình Phá Thể Kiếm Khí của ngươi không thể chỉ có như thế, ta phải về Kiếm Thần Sơn bế sinh tử quan lĩnh ngộ Kiểm Điển, đợi đến lúc ta đột phá Nguyên Thần Cảnh, ta còn có thể đánh với ngươi một trận.”
“Ta sẽ chờ!”
Lâm Khiếu đi rồi, lôi đài giải tán, Tô Tín vừa mới đi xuống lôi đài, Hoàng Bỉnh Thành liền chạy tới đưa phong thư cho hắn và nói nhỏ:
“Vừa rồi Cổ Đông Lai đại nhân phái người đưa tin.”
Tô Tín mở phong thư ra xem, chỉ thấy trên đó viết:
“Tiêu Hoàng đã bế quan.”
Chỉ có sáu chữ người khác đọc sẽ không có đấu mồi nhưng Tô Tín lại hiểu ý của Cổ Đông Lai.
Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí của mình chỉ thi triển vài lần tại Giang Nam đạo mà thôi, tuyệt đối không truyền vào tai Lâm Khiếu, cho nên lần này Lâm Khiếu tới khiêu chiến là có người truyền tin tức ra ngoài, người kia là ai không cần nói cũng biết.
Dù sao cũng là Cổ Đông Lai phụ trách trông chừng Tiêu gia, kết quả người Tiêu gia làm ra việc mờ ám như thế, Cổ Đông Lai có khả năng cảm giác có chút băn khoăn cho nên mới đưa phong thư cho Tô Tín.
Cổ Đông Lai thân là cường giả Dung Thần Cảnh, thực lực và địa vị cao hơn Tô Tín, đương nhiên không có khả năng đi xin lỗi hắn, cho nên chỉ nói cho hắn kẻ chủ mưu là Tiêu Hoàng, hắn đã đi bế quan cho nên không thể làm ra chuyện mờ ám gì đó.
Sau khi trở về Giang Nam đạo, Tô Tín liền bắt tay vào huấn luyện những bộ khoái dòng chính của mình
Lục Phiến Môn không thiếu công pháp vũ kỹ, Tô Tín chủ yếu dạy bọn họ hai chữ chiến đấu.
Thực lực và cảnh giới cũng không có nghĩa là chiến lực, Tô Tín muốn bồi dưỡng là thân vệ thiết huyết giống Cổ Đông Lai chứ không phải một đống phế vật, cho nên thời điểm huấn luyện Tô Tín sẽ hạ tử thủ.
Nhưng đồng thời Tô Tín cũng cho những bộ khoái này đãi ngộ tổng bộ đầu châu phủ, đây mới là nguyên nhân bọn họ cam tâm tình nguyện huấn luyện.
Cho dù làm như vậy không hợp quy củ, văn bản Lục Phiến Môn đã quy định rõ tham ô tài nguyên sẽ trọng phạt, với uy thế của Tô Tín tại Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hiện tại cũng không có kẻ nào dám đi cáo trạng.
Huống hồ chỉ cần ngươi không phải làm quá phận, có thể bảo chứng công bằng với đại bộ phận thủ haj, cũng không có người nào đi tố cáo tổng bộ đầu báo cáo láo nhân số và giữ lại tài nguyên.
Nếu bình tĩnh ma xem xét, Lâm Khiếu bài danh Nhân Bảng cao hơn Tô Tín ba vị trí nhưng thực lực trụ cột lại không kém gì nhau.
Nhưng Lâm Khiếu cả đời chỉ có kiếm nên hắn không cách nào sán bằng Tô Tín.
Bị nhiều vũ kỹ của Tô Tín áp chế, rốt cuộc Lâm Khiếu cũng xuất hiện lỗ thủng.
Cho dù chỉ là sơ hở nhỏ trong thời gian rất ngắn vẫn bị Tô Tín tìm ra cơ hội.
Bàn tay Tô Tín xuất hiện cuồng phong, Kinh Trập chỉ mang theo lôi đình đánh tới.
Xu thế phong lôi chấn động, Tô Tín điểm ba chỉ liên tục, lực lượng lôi đình cuồng bạo bức Lâm Khiếu lui về phía sau ba bước.
Kiếm tay trái chém sang, trên Sắc Vi Kiếm còn amng theo hào quang đỏ rực sáng ngời, nó như sóng lớn khôn cùng bao phủ Lâm Khiếu.
Một bước sai từng bước sai, Lâm Khiếu lộ ra một sơ hở liền bị Tô Tín ra tay bức ép liên tục lộ ra sơ hở, hắn chỉ có thể phòng ngự trong bị động.
Trong huyết hà xuất hiện một đóa tương vi nở rộ, tường vi là độc không phải độc ăn mòn chân khí trên người Lâm Khiếu, ngay sau đó một nửa chân khí hộ thân của Lâm Khiếu bị ăn mòn, không chỉ như thế, tường vi còn thôn phệ sinh cơ lâm khiếu.!
Lâm Khiếu sử dụng bắn ra kiếm quang sáng ngời, hắn vừa chống cự Huyết Hà Thần Kiếm của Tô Tín, hắn dùng tay trái vận dụng kiếm chỉ ngưng tụ đóa hoa héo úa đánh nát tường vi do Tô Tín tạo thành.
Dù sao hắn không phải Tô Tín có thể nhất tâm nhị dụng, động tác của hắn hơi chậm liền bị Tô Tín nắm cơ hội.
Trong nháy mắt nội lực Tô Tín bộc phát toàn bộ, hơn trăm đạo vô hình kiếm khí phá thể bay ra tạo thành kiếm vực đánh nát kiếm quang, cũng đánh nát chân khí hộ thể trên người Lâm Khiếu, trực tiếp đánh Lâm Khiếu bay xuống đài, ngay cả trường kiếm sương tuyết chưa từng rời khỏi người cũng rời tay.
Mọi người sững sờ, Lâm Khiếu bại như vậy?
Mọi người vô cùng ngạc nhiên nhưng sau đó không cảm thấy ngạc nhiên nữa
Trong tiềm thức của bọn họ đã sớm có ấn tượng Tô Tín sẽ chiến thắng.
Tô Tín sớm có chiến tích hai lần giao phong với võ giả Nguyên Thần Cảnh, Tô Tín đi vào Giang Nam đạo đến hiện tại chưa bại bao giờ, đó là những chiến tích huy hoàng ai cũng nhìn thấy, bản thân Lâm Khiếu lại không có bao nhiêu chiến tích nên bị bọn họ xem nhẹ.
Sau khi nhìn thấy Tô Tín lại chiến thắng, đám người Hoàng Bỉnh Thành thở ra một hơi, Tô Tín đánh thắng, đoán chừng cả Giang Nam đạo không còn ai dám gây sự, uy danh của Tô Tín và Lục Phiến Môn sẽ triệt để vững chắc tại Giang Nam đạo.
Lâm Khiếu cầm trường kiếm của mình, hắn dùng chân khí không ngừng ổn định khí huyết và nội tạng bản thân, hắn khàn khàn nói với Tô TÍn:
“Hiện tại ta thua, ta không phải thua dưới kiếm đạo của ngươi, là ta thua nhưng kiếm đạo của ta không thua.”
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
“Ta không so đấu kiếm đạo với ngươi.”
Lâm Khiếu trầm mặc nửa ngày mới nói:
“Uy lực Tiên Thiên Vô Hình Phá Thể Kiếm Khí của ngươi không thể chỉ có như thế, ta phải về Kiếm Thần Sơn bế sinh tử quan lĩnh ngộ Kiểm Điển, đợi đến lúc ta đột phá Nguyên Thần Cảnh, ta còn có thể đánh với ngươi một trận.”
“Ta sẽ chờ!”
Lâm Khiếu đi rồi, lôi đài giải tán, Tô Tín vừa mới đi xuống lôi đài, Hoàng Bỉnh Thành liền chạy tới đưa phong thư cho hắn và nói nhỏ:
“Vừa rồi Cổ Đông Lai đại nhân phái người đưa tin.”
Tô Tín mở phong thư ra xem, chỉ thấy trên đó viết:
“Tiêu Hoàng đã bế quan.”
Chỉ có sáu chữ người khác đọc sẽ không có đấu mồi nhưng Tô Tín lại hiểu ý của Cổ Đông Lai.
Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí của mình chỉ thi triển vài lần tại Giang Nam đạo mà thôi, tuyệt đối không truyền vào tai Lâm Khiếu, cho nên lần này Lâm Khiếu tới khiêu chiến là có người truyền tin tức ra ngoài, người kia là ai không cần nói cũng biết.
Dù sao cũng là Cổ Đông Lai phụ trách trông chừng Tiêu gia, kết quả người Tiêu gia làm ra việc mờ ám như thế, Cổ Đông Lai có khả năng cảm giác có chút băn khoăn cho nên mới đưa phong thư cho Tô Tín.
Cổ Đông Lai thân là cường giả Dung Thần Cảnh, thực lực và địa vị cao hơn Tô Tín, đương nhiên không có khả năng đi xin lỗi hắn, cho nên chỉ nói cho hắn kẻ chủ mưu là Tiêu Hoàng, hắn đã đi bế quan cho nên không thể làm ra chuyện mờ ám gì đó.
Sau khi trở về Giang Nam đạo, Tô Tín liền bắt tay vào huấn luyện những bộ khoái dòng chính của mình
Lục Phiến Môn không thiếu công pháp vũ kỹ, Tô Tín chủ yếu dạy bọn họ hai chữ chiến đấu.
Thực lực và cảnh giới cũng không có nghĩa là chiến lực, Tô Tín muốn bồi dưỡng là thân vệ thiết huyết giống Cổ Đông Lai chứ không phải một đống phế vật, cho nên thời điểm huấn luyện Tô Tín sẽ hạ tử thủ.
Nhưng đồng thời Tô Tín cũng cho những bộ khoái này đãi ngộ tổng bộ đầu châu phủ, đây mới là nguyên nhân bọn họ cam tâm tình nguyện huấn luyện.
Cho dù làm như vậy không hợp quy củ, văn bản Lục Phiến Môn đã quy định rõ tham ô tài nguyên sẽ trọng phạt, với uy thế của Tô Tín tại Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hiện tại cũng không có kẻ nào dám đi cáo trạng.
Huống hồ chỉ cần ngươi không phải làm quá phận, có thể bảo chứng công bằng với đại bộ phận thủ haj, cũng không có người nào đi tố cáo tổng bộ đầu báo cáo láo nhân số và giữ lại tài nguyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.