Chương 63: Thế sự đổi thay, trèo cao té đau
Phong Thất Nguyệt
04/05/2018
Sa Nguyên Đông và Tô Tín chưa từng có thù oán, thậm chí họ chưa từng nói với nhau câu nào.
Hôm nay Sa Nguyên Đông đoạt địa bàn và địa vị của Tô Tín trước mặt mọi người là vì hắn ta đố kỵ với Tô Tín.
Con người có bảy đại tội, đố kỵ là một trong số đó.
Dù có là thánh nhân cũng không dám nói cả đời này bản thân họ không hề nảy sinh lòng đố kỵ chứ đừng nói là Sa Nguyên Đông.
Thật ra Sa Nguyên Đông vốn chẳng có suy nghĩ gì đối với những thành tích mà Tô Tín có được.
Hắn vốn nghĩ Tô Tín dù có xuất sắc đến mấy, đánh chiếm được nhiều địa bàn đến mấy thì chẳng phải cũng là một con chó của nhà họ Sa nuôi hay sao, bản thân có cần thiết đi đố kỵ với một con chó của nhà mình hay không?
Nhưng thời gian gần đây, Sa Phi Ưng lại cứ luôn nói Tô Tín thế này thế kia, bảo hắn nếu có được vài phần thực lực của Tô Tín thì đã không cần lo lắng thế này thế nọ.
Điều này khiến trong lòng Sa Nguyên Đông cảm thấy khó chịu.
Tô Tín chẳng qua chỉ là một con chó mà nhà hắn nuôi, Tô Tín có thể quản lý tốt Vĩnh Lạc phường chẳng lẽ bản thân hắn không làm được sao? Tô Tín có thể lập ra truyền công đường chẳng lẽ hắn không thể tiếp quản sao?
Chính vì trong lòng hắn không phục nên mới muốn cướp cho bằng được địa bàn và địa vị của Tô Tín, vì muốn để cho cha hắn thấy được rằng hắn cũng không thua kém gì Tô Tín!
Lúc này phòng nghị sự yên tĩnh không tiếng động, bọn người Đổng Thành Vũ đều nhìn về Tô Tín.
Vốn nghĩ chuyện đã không còn chuyển biến nữa, không ngờ Sa Nguyên Đông lại nhảy ra giúp bọn họ.
Giờ đã bị người ta như tát vào mặt, Tô Tín còn có thể nhẫn nhịn nữa sao?
Nhưng đáng tiếc là Tô Tín đã khiến bọn họ thất vọng, đối diện với ánh mắt khiêu khích của Sa Nguyên Đông, Tô Tín dường như làm ngơ không thấy, vẫn ngồi bình thản trên ghế.
Sa Phi Ưng thở phào nhẹ nhõm, để tránh đêm dài lắm mộng, ông ta liền nói:
- Mọi người đều về chuẩn bị cả đi, nội trong ba ngày cần hoàn tất công việc bàn giao.
Thấy đã hết cơ hội nên mọi người đều mang theo sự oán hận và bất mãn ra về.
Tô Tín cũng vẫy tay gọi Lý Hoại và Hoàng Bính Thành ra về.
Sau khi rời khỏi tổng đường, Hoàng Bính Thành đã nhịn suốt quãng đường mới phẫn nộ nói:
- Bang chủ làm vậy là có ý gì chứ? Dựa vào đâu buộc phải nộp lại cho bang địa bàn mà chúng ta vất vả đánh chiếm được chứ?
- Đây gọi là gì nhỉ? Vắt chanh bỏ vỏ? Hừ! Không đúng! Qua cầu rút ván? Hừ! Cũng không đúng!
Tô Tín vỗ vai hắn nói:
- Được rồi, đừng khoe mấy cái thành ngữ đó của ngươi nữa, ta hiểu ý ngươi rồi.
- Lão đại, người đã biết vậy sao còn không phản đối ngay tại đó? Cùng lắm thì mọi người làm phản rời bỏ Phi Ưng bang, nơi này không có chỗ cho chúng ta thì còn có nơi khác mà!
Lý Hoại cũng dùng ánh mắt thắc mắc nhìn Tô Tín, rõ ràng suy nghĩ của hắn cũng giống với Hoàng Bính Thành.
Thời gian bọn họ bên cạnh Tô Tín tuy không dài, nhưng họ đều biết vị lão đại này không có tính nhẫn nhục chịu đựng.
Tô Tín nở nụ cười thâm sâu khó đoán:
- Làm phản rồi rời bỏ Phi Ưng bang sao? Vì sao phải thế? Nếu làm như vậy với Phi Ưng bang thật thì truyền công đường được dựng nên và thanh danh mà chúng ta đã dày công tích lũy chẳng phải đổ sông đổ biển hết sao?
- Không cần lo lắng, hôm nay chúng ta giao ra địa bàn và đường viện, sau này cũng ta sẽ thu lại càng nhiều hơn.
- Có một câu nói rất hay đó là “Thế sự đổi thay, trèo cao té đau.”
- Chúng ta chỉ cần ngồi xem thôi, không cần làm gì cả, những thứ này bọn họ không lấy được đâu.
Tuy Lý Hoại và Hoàng Bính Thành vẫn chưa hiểu được ý tứ trong lời nói của Tô Tín, nhưng nhìn vẻ tự tin của lão đại vậy họ cũng đã yên tâm.
Sau khi về đường viện, giọng nói hệ thống bỗng vang lên trong đầu Tô Tín:
- Mở nhiệm vụ phụ “Không độc sao nên đấng trượng phu”. Hướng dẫn nhiệm vụ: Lượng nhỏ chẳng thành người quân tử, không độc sao nên đấng trượng phu! Nếu người phạm ta, trả gấp mười lần! Trong ba tháng phải giết được Sa Phi Ưng và Sa Nguyên Đông.
- Thưởng phạt nhiệm vụ: Thành công thưởng một lượt rút thưởng trung cấp, 300 điểm phản diện, thất bại bị trừ 300 điểm phản diện và một lượt rút thưởng trung cấp, nếu không đủ lượt rút thưởng trung cấp sẽ trừ vào điểm phản diện.
- Bỏ nhiệm vụ: Không thưởng không phạt.
- Ký chủ có chọn nhận nhiệm vụ phụ hay không?
Đây là lần đầu Tô Tín nhận được nhiệm vụ phụ.
Tuy thưởng nhiệm vụ phụ không được hậu hĩnh như nhiệm vụ chính, nhưng hình phạt thất bại cũng nhẹ hơn, thưởng bao nhiêu sẽ phạt bấy nhiêu, hơn nữa còn có thể chọn từ bỏ, không gian tự chọn lựa lớn hơn nhiều.
- Tiếp nhận.
Tô Tín không hề do dự nói ngay.
Nếu đổi lại là trước đây, Tô Tín sẽ không tiếp nhận nhiệm vụ phụ này.
Nói thế nào thì Sa Phi Ưng cũng có thực lực hậu thiên đại viên mãn, còn là chủ một bang, muốn nội trong ba tháng giết được ông ta, dù Tô Tín có tự tin đến mấy cũng sẽ không nhận loại nhiệm vụ có tỉ lệ thất bại đến năm mươi phần trăm.
Nhưng giờ không giống vậy nữa, cải cách tập quyền mà Sa Phi Ưng nói xem ra là đang tìm chỗ chết.
Nếu Sa Phi Ưng thật sự nghĩ cho Phi Ưng bang, từng bước một thống nhất lại thế lực trong bang, bắt đầu chế độ tập quyền thì Tô Tín thật sự không làm gì ông ta.
Nhưng đáng tiếc là Sa Phi Ưng vì muốn để lại Phi Ưng bang cho con trai mình mà cưỡng chế cướp đoạt quyền lợi trong tay các đại đầu mục và đường chủ, xem bọn họ như một con chó muốn cho thì cho, muốn lấy là lấy, ông ta cần biết rằng chó cùng rứt dậu.
Cũng giống như Tô Tín đã nói với Hoàng Bính Thành vậy, thế sự đổi thay, trèo cao té đau.
Chuyện này Tô Tín không cần ra tay trước, cậu cũng không định ra tay, chỉ cần gây mâu thuẫn gay gắt đến thời điểm nhất định, chỉ cần một đốm lửa nhỏ thôi cũng sẽ thổi bùng lên ngọn lửa lớn.
Trong tay Tô Tín ngoài gần năm trăm bang chúng chủ chốt ra, sau khi cậu trở thành đường chủ truyền công đường, lại thu nhận thêm gần hai nghìn bang chúng.
Lần này Tô Tín không hề đưa ra lựa chọn gì đặc biệt, chỉ cần phù hợp yêu cầu với những bang chúng thông thường thì đều thu nhận hết, đương nhiên tiền lương tháng cũng chỉ có một lượng rưỡi.
Nhưng dù như vậy thì vẫn có rất nhiều người mong mỏi được vào làm thuộc hạ Tô Tín.
Số tiền một lượng rưỡi một tháng đó đã được coi là khá cao ở cả Thường Ninh phủ này, đi theo những đại đầu mục keo kiệt mỗi tháng thậm chí còn chưa được một lượng bạc.
Sắp xếp xong những người đó thì ba ngày sau, Sa Nguyên Đông liền dẫn người đến tiếp quản địa bàn Vĩnh Lạc phường và truyền công đường.
Người đến cùng Sa Nguyên Đông là một trong những đại đầu mục tên Hứa Thường, người này dường như luôn tạo cảm giác ông ta không hề tồn tại trong mười ba đại đầu mục vậy, nhưng hôm nay xem ra ông ta lại là người xảo quyệt nhất.
Khi quyền lợi trong tay bị bang chủ thu hồi, nhưng ông ta lại không cam tâm ở nhà dưỡng lão nên con đường duy nhất đó là đi theo Sa Nguyên Đông, làm một đại đầu mục hữu danh vô thực dưới tay Sa Nguyên Đông.
Tuy như vậy không thể so bì được với cuộc sống bá vương trước kia, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn là về quê dưỡng lão.
Còn Sa Nguyên Đông lại quá trẻ, trước kia chưa từng có kinh nghiệm xử lý chuyện trong bang, có người lớn tuổi như Hứa Thường bên cạnh chỉ dẫn, cũng chẳng sợ xảy ra chuyện gì nữa, vì vậy Sa Phi Ưng liền để Hứa Thường ở cạnh Sa Nguyên Đông.
- Thiếu bang chủ, đây là danh sách và số tiền thuế tháng này của Vĩnh Lạc phường.
Tô Tín bảo Hoàng Bính Thành nộp lên danh sách đã được sắp xếp trong ba ngày nay, nhưng Sa Nguyên Đông lại hừ một tiếng, sai người đi lấy danh sách đến.
Tô Tín không hề để tâm, chỉ mỉm cười rồi quay người định đi.
Thấy Tô Tín cười thản nhiên như vậy, những lời Sa Nguyên Đông muốn nói liền phải đè nén lại trong bụng khiến hắn khó chịu vô cùng.
- Khoan đã!
Tô Tín quay đầu:
- Thiếu bang chủ còn có gì chỉ giáo?
Sa Nguyên Đông đanh mặt nói:
- Tô Tín, mùi vị phải làm nô bộc cho người khác chẳng dễ chịu gì nhỉ? Địa bàn lớn như Vĩnh Lạc phường không còn, truyền công đường một tay ngươi gây dựng nên cũng đã về tay ta, ngươi không hận ta sao?
Tô Tín mỉm cười, nụ cười như mang ý giễu cợt:
- Thiếu bang chủ nói đùa rồi, địa bàn và đường viện vốn là của bang, giờ bang thu hồi là điều hiển nhiên, vì sao ta phải hận ngươi?
Sa Nguyên Đông cười lạnh:
- Được rồi Tô Tín, ngươi cũng không cần làm bộ làm tịch nữa, địa bàn và thuộc hạ chẳng còn không ai là không đau lòng cả? Nhưng ngươi cần biết, tất cả thứ ngươi có đều là của nhà họ Sa, trước kia cha ta cho ngươi tất cả những thứ này, giờ ta cũng có thể lấy chúng về lại!
- Nhưng ngươi là người thông minh, giờ ta cho ngươi một cơ hội, cùng ta chấn chỉnh lại Phi Ưng bang, trong vòng ba năm ta có thể giúp Phi Ưng bang bước lên tầm cao mới, có thể sánh ngang với Tam Anh hội, đến lúc đó những quyền thế này ta đều sẽ ban lại cho ngươi.
Mặt Tô Tín vẫn không đổi sắc, chỉ nhàn nhạt nói:
- Thiếu bang chủ nói sao ấy chứ? Giờ ta cũng là đường chủ của Phi Ưng bang, đương nhiên cần xem việc chấn chỉnh Phi Ưng bang như nhiệm vụ của mình rồi.
Sa Nguyên Đông hừ nhạt một tiếng:
- Tô Tín, ngươi đừng giả vờ hồ đồ nữa! Ta nói là theo ta chứ không phải Phi Ưng bang!
Tô Tín nhè nhẹ lắc đầu, ánh mắt mang vẻ châm biếm sâu sắc.
Chẳng biết Sa Nguyên Đông này học được sự đe dọa dụ dỗ, âm mưu thủ đoạn từ ai, nhưng đáng tiếc lại quá non nớt nực cười.
Lấy đồ của cậu, rồi đe dọa dụ dỗ cậu làm cho tốt, đợi có được thành tích rồi đưa lại cho cậu, còn bảo cậu phải cảm ơn?
Cả cái Phi Ưng bang này ngoài kẻ mặt dày như Hứa Thường ra thì còn ai đồng ý được điều kiện như vậy nữa chứ? Xem bọn họ đều là kẻ ngốc cả sao?
Nhìn bộ dạng của Sa Nguyên Đông, Tô Tín càng tin chắc vào suy nghĩ trước kia của mình.
Xét về bản chất, Sa Nguyên Đông chẳng mạnh hơn Ngụy Phong của Thanh Trúc bang là bao, cốt cách đều là loại công tử bột chí lớn tài mọn, mơ mộng viển vông.
Bọn họ đều nghĩ rằng địa bàn của bang phái đều là do cha ông bọn họ đánh chiếm được, bản thân chỉ cần thừa hưởng lại là đã có thể nắm giữ được cả bang phái.
Nhưng không hề biết rằng thứ quan trọng nhất của một bang phái không phải là địa bàn mà là người của những địa bàn này!
Sa Phi Ưng xây lên một tòa tháp cao cho Sa Nguyên Đông, đáng tiếc là tòa tháp này đã định trước rằng sẽ sụp đổ.
- Ha ha, thiếu bang chủ, nếu không có chuyện gì nữa thì ta xin cáo từ.
Tô Tín cười ha ha rồi quay người bước đi, hoàn toàn không nể mặt Sa Nguyên Đông.
- Tô Tín đáng chết! Quyền lợi trong tay đều đã bị bang thu hồi mà còn hống hách như vậy, đợi sau khi ta trở thành bang chủ, việc đầu tiên là đuổi ngươi ra khỏi Phi Ưng bang!
Nhìn thấy Tô Tín hoàn toàn không coi mình ra gì, Sa Nguyên Đông càng nổi giận.
Hứa Thường bên cạnh nãy giờ cứ đổ mồ hôi lạnh, vừa rồi ông ta bị dọa đến không dám thở, sợ chọc giận Tô Tín thì sẽ bị cậu ra tay giết luôn cả hai người.
Vị này nổi tiếng to gan làm càn, thiếu hội chủ của Tam Anh hội Tô Tín cũng dám giết thì thiếu bang chủ của Phi Ưng bang này cậu lại không dám sao?
Danh tiếng này là Tô Tín tự tạo dựng nên chứ không phải dựa vào Phi Ưng bang.
Hứa Thường cảm thấy đối phó với người như Tô Tín cần từ từ thu lại thế lực trong tay cậu, tốt nhất không nên chọc giận, hành vi vừa rồi của Sa Nguyên Đông rõ ràng là muốn tìm cái chết.
Hứa Thường định bụng khuyên răn, nhưng nghĩ đến tính cách ương bướng cố chấp của Sa Nguyên Đông nên lại thôi.
Hôm nay Sa Nguyên Đông đoạt địa bàn và địa vị của Tô Tín trước mặt mọi người là vì hắn ta đố kỵ với Tô Tín.
Con người có bảy đại tội, đố kỵ là một trong số đó.
Dù có là thánh nhân cũng không dám nói cả đời này bản thân họ không hề nảy sinh lòng đố kỵ chứ đừng nói là Sa Nguyên Đông.
Thật ra Sa Nguyên Đông vốn chẳng có suy nghĩ gì đối với những thành tích mà Tô Tín có được.
Hắn vốn nghĩ Tô Tín dù có xuất sắc đến mấy, đánh chiếm được nhiều địa bàn đến mấy thì chẳng phải cũng là một con chó của nhà họ Sa nuôi hay sao, bản thân có cần thiết đi đố kỵ với một con chó của nhà mình hay không?
Nhưng thời gian gần đây, Sa Phi Ưng lại cứ luôn nói Tô Tín thế này thế kia, bảo hắn nếu có được vài phần thực lực của Tô Tín thì đã không cần lo lắng thế này thế nọ.
Điều này khiến trong lòng Sa Nguyên Đông cảm thấy khó chịu.
Tô Tín chẳng qua chỉ là một con chó mà nhà hắn nuôi, Tô Tín có thể quản lý tốt Vĩnh Lạc phường chẳng lẽ bản thân hắn không làm được sao? Tô Tín có thể lập ra truyền công đường chẳng lẽ hắn không thể tiếp quản sao?
Chính vì trong lòng hắn không phục nên mới muốn cướp cho bằng được địa bàn và địa vị của Tô Tín, vì muốn để cho cha hắn thấy được rằng hắn cũng không thua kém gì Tô Tín!
Lúc này phòng nghị sự yên tĩnh không tiếng động, bọn người Đổng Thành Vũ đều nhìn về Tô Tín.
Vốn nghĩ chuyện đã không còn chuyển biến nữa, không ngờ Sa Nguyên Đông lại nhảy ra giúp bọn họ.
Giờ đã bị người ta như tát vào mặt, Tô Tín còn có thể nhẫn nhịn nữa sao?
Nhưng đáng tiếc là Tô Tín đã khiến bọn họ thất vọng, đối diện với ánh mắt khiêu khích của Sa Nguyên Đông, Tô Tín dường như làm ngơ không thấy, vẫn ngồi bình thản trên ghế.
Sa Phi Ưng thở phào nhẹ nhõm, để tránh đêm dài lắm mộng, ông ta liền nói:
- Mọi người đều về chuẩn bị cả đi, nội trong ba ngày cần hoàn tất công việc bàn giao.
Thấy đã hết cơ hội nên mọi người đều mang theo sự oán hận và bất mãn ra về.
Tô Tín cũng vẫy tay gọi Lý Hoại và Hoàng Bính Thành ra về.
Sau khi rời khỏi tổng đường, Hoàng Bính Thành đã nhịn suốt quãng đường mới phẫn nộ nói:
- Bang chủ làm vậy là có ý gì chứ? Dựa vào đâu buộc phải nộp lại cho bang địa bàn mà chúng ta vất vả đánh chiếm được chứ?
- Đây gọi là gì nhỉ? Vắt chanh bỏ vỏ? Hừ! Không đúng! Qua cầu rút ván? Hừ! Cũng không đúng!
Tô Tín vỗ vai hắn nói:
- Được rồi, đừng khoe mấy cái thành ngữ đó của ngươi nữa, ta hiểu ý ngươi rồi.
- Lão đại, người đã biết vậy sao còn không phản đối ngay tại đó? Cùng lắm thì mọi người làm phản rời bỏ Phi Ưng bang, nơi này không có chỗ cho chúng ta thì còn có nơi khác mà!
Lý Hoại cũng dùng ánh mắt thắc mắc nhìn Tô Tín, rõ ràng suy nghĩ của hắn cũng giống với Hoàng Bính Thành.
Thời gian bọn họ bên cạnh Tô Tín tuy không dài, nhưng họ đều biết vị lão đại này không có tính nhẫn nhục chịu đựng.
Tô Tín nở nụ cười thâm sâu khó đoán:
- Làm phản rồi rời bỏ Phi Ưng bang sao? Vì sao phải thế? Nếu làm như vậy với Phi Ưng bang thật thì truyền công đường được dựng nên và thanh danh mà chúng ta đã dày công tích lũy chẳng phải đổ sông đổ biển hết sao?
- Không cần lo lắng, hôm nay chúng ta giao ra địa bàn và đường viện, sau này cũng ta sẽ thu lại càng nhiều hơn.
- Có một câu nói rất hay đó là “Thế sự đổi thay, trèo cao té đau.”
- Chúng ta chỉ cần ngồi xem thôi, không cần làm gì cả, những thứ này bọn họ không lấy được đâu.
Tuy Lý Hoại và Hoàng Bính Thành vẫn chưa hiểu được ý tứ trong lời nói của Tô Tín, nhưng nhìn vẻ tự tin của lão đại vậy họ cũng đã yên tâm.
Sau khi về đường viện, giọng nói hệ thống bỗng vang lên trong đầu Tô Tín:
- Mở nhiệm vụ phụ “Không độc sao nên đấng trượng phu”. Hướng dẫn nhiệm vụ: Lượng nhỏ chẳng thành người quân tử, không độc sao nên đấng trượng phu! Nếu người phạm ta, trả gấp mười lần! Trong ba tháng phải giết được Sa Phi Ưng và Sa Nguyên Đông.
- Thưởng phạt nhiệm vụ: Thành công thưởng một lượt rút thưởng trung cấp, 300 điểm phản diện, thất bại bị trừ 300 điểm phản diện và một lượt rút thưởng trung cấp, nếu không đủ lượt rút thưởng trung cấp sẽ trừ vào điểm phản diện.
- Bỏ nhiệm vụ: Không thưởng không phạt.
- Ký chủ có chọn nhận nhiệm vụ phụ hay không?
Đây là lần đầu Tô Tín nhận được nhiệm vụ phụ.
Tuy thưởng nhiệm vụ phụ không được hậu hĩnh như nhiệm vụ chính, nhưng hình phạt thất bại cũng nhẹ hơn, thưởng bao nhiêu sẽ phạt bấy nhiêu, hơn nữa còn có thể chọn từ bỏ, không gian tự chọn lựa lớn hơn nhiều.
- Tiếp nhận.
Tô Tín không hề do dự nói ngay.
Nếu đổi lại là trước đây, Tô Tín sẽ không tiếp nhận nhiệm vụ phụ này.
Nói thế nào thì Sa Phi Ưng cũng có thực lực hậu thiên đại viên mãn, còn là chủ một bang, muốn nội trong ba tháng giết được ông ta, dù Tô Tín có tự tin đến mấy cũng sẽ không nhận loại nhiệm vụ có tỉ lệ thất bại đến năm mươi phần trăm.
Nhưng giờ không giống vậy nữa, cải cách tập quyền mà Sa Phi Ưng nói xem ra là đang tìm chỗ chết.
Nếu Sa Phi Ưng thật sự nghĩ cho Phi Ưng bang, từng bước một thống nhất lại thế lực trong bang, bắt đầu chế độ tập quyền thì Tô Tín thật sự không làm gì ông ta.
Nhưng đáng tiếc là Sa Phi Ưng vì muốn để lại Phi Ưng bang cho con trai mình mà cưỡng chế cướp đoạt quyền lợi trong tay các đại đầu mục và đường chủ, xem bọn họ như một con chó muốn cho thì cho, muốn lấy là lấy, ông ta cần biết rằng chó cùng rứt dậu.
Cũng giống như Tô Tín đã nói với Hoàng Bính Thành vậy, thế sự đổi thay, trèo cao té đau.
Chuyện này Tô Tín không cần ra tay trước, cậu cũng không định ra tay, chỉ cần gây mâu thuẫn gay gắt đến thời điểm nhất định, chỉ cần một đốm lửa nhỏ thôi cũng sẽ thổi bùng lên ngọn lửa lớn.
Trong tay Tô Tín ngoài gần năm trăm bang chúng chủ chốt ra, sau khi cậu trở thành đường chủ truyền công đường, lại thu nhận thêm gần hai nghìn bang chúng.
Lần này Tô Tín không hề đưa ra lựa chọn gì đặc biệt, chỉ cần phù hợp yêu cầu với những bang chúng thông thường thì đều thu nhận hết, đương nhiên tiền lương tháng cũng chỉ có một lượng rưỡi.
Nhưng dù như vậy thì vẫn có rất nhiều người mong mỏi được vào làm thuộc hạ Tô Tín.
Số tiền một lượng rưỡi một tháng đó đã được coi là khá cao ở cả Thường Ninh phủ này, đi theo những đại đầu mục keo kiệt mỗi tháng thậm chí còn chưa được một lượng bạc.
Sắp xếp xong những người đó thì ba ngày sau, Sa Nguyên Đông liền dẫn người đến tiếp quản địa bàn Vĩnh Lạc phường và truyền công đường.
Người đến cùng Sa Nguyên Đông là một trong những đại đầu mục tên Hứa Thường, người này dường như luôn tạo cảm giác ông ta không hề tồn tại trong mười ba đại đầu mục vậy, nhưng hôm nay xem ra ông ta lại là người xảo quyệt nhất.
Khi quyền lợi trong tay bị bang chủ thu hồi, nhưng ông ta lại không cam tâm ở nhà dưỡng lão nên con đường duy nhất đó là đi theo Sa Nguyên Đông, làm một đại đầu mục hữu danh vô thực dưới tay Sa Nguyên Đông.
Tuy như vậy không thể so bì được với cuộc sống bá vương trước kia, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn là về quê dưỡng lão.
Còn Sa Nguyên Đông lại quá trẻ, trước kia chưa từng có kinh nghiệm xử lý chuyện trong bang, có người lớn tuổi như Hứa Thường bên cạnh chỉ dẫn, cũng chẳng sợ xảy ra chuyện gì nữa, vì vậy Sa Phi Ưng liền để Hứa Thường ở cạnh Sa Nguyên Đông.
- Thiếu bang chủ, đây là danh sách và số tiền thuế tháng này của Vĩnh Lạc phường.
Tô Tín bảo Hoàng Bính Thành nộp lên danh sách đã được sắp xếp trong ba ngày nay, nhưng Sa Nguyên Đông lại hừ một tiếng, sai người đi lấy danh sách đến.
Tô Tín không hề để tâm, chỉ mỉm cười rồi quay người định đi.
Thấy Tô Tín cười thản nhiên như vậy, những lời Sa Nguyên Đông muốn nói liền phải đè nén lại trong bụng khiến hắn khó chịu vô cùng.
- Khoan đã!
Tô Tín quay đầu:
- Thiếu bang chủ còn có gì chỉ giáo?
Sa Nguyên Đông đanh mặt nói:
- Tô Tín, mùi vị phải làm nô bộc cho người khác chẳng dễ chịu gì nhỉ? Địa bàn lớn như Vĩnh Lạc phường không còn, truyền công đường một tay ngươi gây dựng nên cũng đã về tay ta, ngươi không hận ta sao?
Tô Tín mỉm cười, nụ cười như mang ý giễu cợt:
- Thiếu bang chủ nói đùa rồi, địa bàn và đường viện vốn là của bang, giờ bang thu hồi là điều hiển nhiên, vì sao ta phải hận ngươi?
Sa Nguyên Đông cười lạnh:
- Được rồi Tô Tín, ngươi cũng không cần làm bộ làm tịch nữa, địa bàn và thuộc hạ chẳng còn không ai là không đau lòng cả? Nhưng ngươi cần biết, tất cả thứ ngươi có đều là của nhà họ Sa, trước kia cha ta cho ngươi tất cả những thứ này, giờ ta cũng có thể lấy chúng về lại!
- Nhưng ngươi là người thông minh, giờ ta cho ngươi một cơ hội, cùng ta chấn chỉnh lại Phi Ưng bang, trong vòng ba năm ta có thể giúp Phi Ưng bang bước lên tầm cao mới, có thể sánh ngang với Tam Anh hội, đến lúc đó những quyền thế này ta đều sẽ ban lại cho ngươi.
Mặt Tô Tín vẫn không đổi sắc, chỉ nhàn nhạt nói:
- Thiếu bang chủ nói sao ấy chứ? Giờ ta cũng là đường chủ của Phi Ưng bang, đương nhiên cần xem việc chấn chỉnh Phi Ưng bang như nhiệm vụ của mình rồi.
Sa Nguyên Đông hừ nhạt một tiếng:
- Tô Tín, ngươi đừng giả vờ hồ đồ nữa! Ta nói là theo ta chứ không phải Phi Ưng bang!
Tô Tín nhè nhẹ lắc đầu, ánh mắt mang vẻ châm biếm sâu sắc.
Chẳng biết Sa Nguyên Đông này học được sự đe dọa dụ dỗ, âm mưu thủ đoạn từ ai, nhưng đáng tiếc lại quá non nớt nực cười.
Lấy đồ của cậu, rồi đe dọa dụ dỗ cậu làm cho tốt, đợi có được thành tích rồi đưa lại cho cậu, còn bảo cậu phải cảm ơn?
Cả cái Phi Ưng bang này ngoài kẻ mặt dày như Hứa Thường ra thì còn ai đồng ý được điều kiện như vậy nữa chứ? Xem bọn họ đều là kẻ ngốc cả sao?
Nhìn bộ dạng của Sa Nguyên Đông, Tô Tín càng tin chắc vào suy nghĩ trước kia của mình.
Xét về bản chất, Sa Nguyên Đông chẳng mạnh hơn Ngụy Phong của Thanh Trúc bang là bao, cốt cách đều là loại công tử bột chí lớn tài mọn, mơ mộng viển vông.
Bọn họ đều nghĩ rằng địa bàn của bang phái đều là do cha ông bọn họ đánh chiếm được, bản thân chỉ cần thừa hưởng lại là đã có thể nắm giữ được cả bang phái.
Nhưng không hề biết rằng thứ quan trọng nhất của một bang phái không phải là địa bàn mà là người của những địa bàn này!
Sa Phi Ưng xây lên một tòa tháp cao cho Sa Nguyên Đông, đáng tiếc là tòa tháp này đã định trước rằng sẽ sụp đổ.
- Ha ha, thiếu bang chủ, nếu không có chuyện gì nữa thì ta xin cáo từ.
Tô Tín cười ha ha rồi quay người bước đi, hoàn toàn không nể mặt Sa Nguyên Đông.
- Tô Tín đáng chết! Quyền lợi trong tay đều đã bị bang thu hồi mà còn hống hách như vậy, đợi sau khi ta trở thành bang chủ, việc đầu tiên là đuổi ngươi ra khỏi Phi Ưng bang!
Nhìn thấy Tô Tín hoàn toàn không coi mình ra gì, Sa Nguyên Đông càng nổi giận.
Hứa Thường bên cạnh nãy giờ cứ đổ mồ hôi lạnh, vừa rồi ông ta bị dọa đến không dám thở, sợ chọc giận Tô Tín thì sẽ bị cậu ra tay giết luôn cả hai người.
Vị này nổi tiếng to gan làm càn, thiếu hội chủ của Tam Anh hội Tô Tín cũng dám giết thì thiếu bang chủ của Phi Ưng bang này cậu lại không dám sao?
Danh tiếng này là Tô Tín tự tạo dựng nên chứ không phải dựa vào Phi Ưng bang.
Hứa Thường cảm thấy đối phó với người như Tô Tín cần từ từ thu lại thế lực trong tay cậu, tốt nhất không nên chọc giận, hành vi vừa rồi của Sa Nguyên Đông rõ ràng là muốn tìm cái chết.
Hứa Thường định bụng khuyên răn, nhưng nghĩ đến tính cách ương bướng cố chấp của Sa Nguyên Đông nên lại thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.