Chương 383: Tính toán (1)
Phong Thất Nguyệt
28/05/2018
Thực lực tổng bộ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo sau sự việc lần trước đã tổn thương nguyên khí, hiện tại còn nội đấu không ngớt, càng không có thực lực trấn áp các đại tông môn Giang Nam đạo.
Trong tình huống hiện tại, Tô Tín nhất định phải tìm hiểu kỹ tin tức Giang Nam đạo, lúc này mới có thể nhất trí đối ngoại.
Lúc này các tổng bộ đầu rời khỏi tổng bộ Lục Phiến Môn liền mang tâm tư khác nhau, dù sao không có một ai vui vẻ.
Ban đầu bọn họ cho rằng Tô Tín thực lực Thần Cung Cảnh nhất định sẽ yếu thế, nhưng không nghĩ tới Tô Tín còn mạnh hơn bọn họ suy nghĩ nhiều, suýt chém giết Lôi Viễn tại tổng bộ.
Thậm chí bọn họ còn nhìn thấy quang cảnh nhẹ nhõm dưới thời Kim Vũ Lâm sẽ không quay về.
Lúc này Lôi Viễn rời khỏi tổng bộ liền trực tiếp đi tới nơi ở của Vương Kinh Bình.
Tuy Vương Kinh Bình là tổng bộ đầu châu phủ nhưng Giang Nam phủ với tư cách là châu phủ phồn hoa nhất Giang Nam đạo, hơn nữa còn là vị trí tổng bộ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo cho nên bọn họ đều có nhà của mình.
Quan hệ Lôi Viễn và Vương Kinh Bình rất gần, phải nói trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, mấy vị phó tổng bộ đầu đều có thủ hạ của mình.
Nếu đổi lại các tổng bộ đầu khác khẳng định phải phòng bị thủ hạ phát triển thế lực, không nói xa lánh chèn ép nhưng tối thiểu phải cảnh giác.
Nhưng lúc này Kim Vũ Lâm đã bị Bạch Liên giáo đầu độc, hắn ước gì Lục Phiến Môn Giang Nam đạo càng tán loạn càng tốt, sau đó hắn nhân dịp này đưa dư nghiệt Ngô quốc vào ăn mòn lực lượng Lục Phiến Môn.
Dưới bối cảnh như thế, lúc này Vương Kinh Bình mới thông đồng với Lôi Viễn.
Hai người tiến vào trong một phòng nhỏ, Vương Kinh Bình đuổi tất cả hạ nhân đi và nói:
“Lôi huynh, hôm nay ngươi làm việc quá mức rồi.”
“Tô Tín là người nào ngươi cũng không phải không biết, ngươi làm ra hành vi bức vua thoái vị không chỉ làm hắn đâm lao phải theo lao, hơn nữa cũng làm ngươi không có đường lùi.”
Đương nhiên Lôi Viễn biết hành vi của mình hôm nay là sai lầm nhưng hắn vẫn hừ lạnh và nói:
“Một hậu bối cuồng vọng mà thôi, cho rằng ôm đùi Thiết gia thì muốn làm gì thì làm sao? Thời điểm lão tử tu luyện võ đạo thì hắn còn chưa sinh ra a.”
Vương Kinh Bình không nói chuyện, hắn nhìn Lôi Viễn chỉ dám ở chỗ này hùng hùng hổ hổ phát tiết oán hận bản thân, dù sao nơi này là nhà mình, muốn mắng ai cũng không sợ người ta nghe thấy.
Đợi đến lúc Lôi Viễn mắng mệt mỏi, Vương Kinh Bình lúc này mới nói:
“Lôi huynh, chúng ta nên suy nghĩ làm sao ứng phó Tô Tín.”
“Đừng nói đối phương có thực lực Nhân Bảng, chỉ bằng vào việc hắn có Thiết gia làm chủ sau lưng đã khó đối phó rồi.”
“Hắn tức giận ra tay chém giết chúng ta cũng chỉ rời khỏi vị trí tổng bộ đầu Giang Nam đạo mà thôi, nếu như Thiết gia thật muốn ủng hộ hắn, thậm chí hắn cũng chỉ bị khiển trách mà thôi, bởi như vậy chúng ta quá thiệt thòi.”
Lôi Viễn cười lạnh nói:
“Lúc này ta quá nóng vội, không nên làm khó dễ hắn trước mặt mọi người, ngươi cũng không cần lo lắng nhiều, chỉ bằng những lời Tô Tín nói vào hôm nay, bộ khoái và bộ đầu cả Giang Nam đạo sẽ không có bao nhiêu người đứng bên phía hắn.”
“Trước kia Kim Bộ đầu còn dã không quản chuyện phía dưới, mỗi tháng thanh thản ổn định nhận lấy tài nguyên tu luyện là đủ, thời gian an nhàn như thế đã quá lâu, không phải dễ dàng thay đổi như vậy đâu.”
Vương Kinh Bình vội vàng nói:
“Lôi huynh ngươi nên nói cẩn thận, Kim Vũ Lâm đã là phản đồ triều đình, Lục Phiến Môn Giang Nam đạo chúng ta bởi vì hắn mà chết không ít người, ngươi đừng nói mê sảng gì đó, vạn nhất bị người ta chụp mũ cấu kết dư nghiệt Ngô quốc cũng không phải việc nhỏ đâu.”
Lôi Viễn cười ha hả nói:
“Đương nhiên ta biết rõ, hiện tại chỉ có hai chúng ta thì sợ gì.”
Vương Kinh Bình nói thầm, ta sợ ngươi đi ra ngoài nói loạn a, như vậy Tô Tín không cần phải tìm cớ gì đó, trực tiếp bắt giữ hắn giao cho tổng bộ Lục Phiến Môn cũng là công lao lớn a.
Sắc mặt Lôi Viễn lại nghiêm túc, nói:
“Hôm nay Tô Tín nói ngươi cũng nghe thấy, hắn bảo chúng ta mang những sự vụ khó giải quyết báo lên, hắn không phải muốn những việc này sao? Ta cũng hung ác với hắn một hồi, dù sao chuyện này ta không giải quyết được, ta muốn xem Tô Tín có thể giải quyết hay không.”
“Là chuyện đó?”
Vương Kinh Bình kinh ngạc hỏi.
“Chuyện Niên Bang hay sao?”
Lôi Viễn nói ra.
Vương Kinh Bình lập tức hít sâu một hơi, ánh mắt hắn nhìn về phía Lôi Viễn biến hóa.
Hắn nói nhỏ:
“Lôi Viễn! Ngươi điên hay sao? Chuyện Niên Bang chính là chúng ta tới xử lý, chúng ta thu đồ của Niên Bang nhiều năm như thế, chúng ta không nói, không có người biết rõ chuyện này, ngươi bây giờ lại muốn chọc ra, ngươi điên sao?”
Lôi Viễn không quan tâm nói:
“Chuyện này lúc trước là Kim Vũ Lâm quyết định, mọi người cũng biết, nêu như có người thật báo lên, đại khái có thể đẩy lên người Kim Vũ Lâm.”
Trong tình huống hiện tại, Tô Tín nhất định phải tìm hiểu kỹ tin tức Giang Nam đạo, lúc này mới có thể nhất trí đối ngoại.
Lúc này các tổng bộ đầu rời khỏi tổng bộ Lục Phiến Môn liền mang tâm tư khác nhau, dù sao không có một ai vui vẻ.
Ban đầu bọn họ cho rằng Tô Tín thực lực Thần Cung Cảnh nhất định sẽ yếu thế, nhưng không nghĩ tới Tô Tín còn mạnh hơn bọn họ suy nghĩ nhiều, suýt chém giết Lôi Viễn tại tổng bộ.
Thậm chí bọn họ còn nhìn thấy quang cảnh nhẹ nhõm dưới thời Kim Vũ Lâm sẽ không quay về.
Lúc này Lôi Viễn rời khỏi tổng bộ liền trực tiếp đi tới nơi ở của Vương Kinh Bình.
Tuy Vương Kinh Bình là tổng bộ đầu châu phủ nhưng Giang Nam phủ với tư cách là châu phủ phồn hoa nhất Giang Nam đạo, hơn nữa còn là vị trí tổng bộ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo cho nên bọn họ đều có nhà của mình.
Quan hệ Lôi Viễn và Vương Kinh Bình rất gần, phải nói trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, mấy vị phó tổng bộ đầu đều có thủ hạ của mình.
Nếu đổi lại các tổng bộ đầu khác khẳng định phải phòng bị thủ hạ phát triển thế lực, không nói xa lánh chèn ép nhưng tối thiểu phải cảnh giác.
Nhưng lúc này Kim Vũ Lâm đã bị Bạch Liên giáo đầu độc, hắn ước gì Lục Phiến Môn Giang Nam đạo càng tán loạn càng tốt, sau đó hắn nhân dịp này đưa dư nghiệt Ngô quốc vào ăn mòn lực lượng Lục Phiến Môn.
Dưới bối cảnh như thế, lúc này Vương Kinh Bình mới thông đồng với Lôi Viễn.
Hai người tiến vào trong một phòng nhỏ, Vương Kinh Bình đuổi tất cả hạ nhân đi và nói:
“Lôi huynh, hôm nay ngươi làm việc quá mức rồi.”
“Tô Tín là người nào ngươi cũng không phải không biết, ngươi làm ra hành vi bức vua thoái vị không chỉ làm hắn đâm lao phải theo lao, hơn nữa cũng làm ngươi không có đường lùi.”
Đương nhiên Lôi Viễn biết hành vi của mình hôm nay là sai lầm nhưng hắn vẫn hừ lạnh và nói:
“Một hậu bối cuồng vọng mà thôi, cho rằng ôm đùi Thiết gia thì muốn làm gì thì làm sao? Thời điểm lão tử tu luyện võ đạo thì hắn còn chưa sinh ra a.”
Vương Kinh Bình không nói chuyện, hắn nhìn Lôi Viễn chỉ dám ở chỗ này hùng hùng hổ hổ phát tiết oán hận bản thân, dù sao nơi này là nhà mình, muốn mắng ai cũng không sợ người ta nghe thấy.
Đợi đến lúc Lôi Viễn mắng mệt mỏi, Vương Kinh Bình lúc này mới nói:
“Lôi huynh, chúng ta nên suy nghĩ làm sao ứng phó Tô Tín.”
“Đừng nói đối phương có thực lực Nhân Bảng, chỉ bằng vào việc hắn có Thiết gia làm chủ sau lưng đã khó đối phó rồi.”
“Hắn tức giận ra tay chém giết chúng ta cũng chỉ rời khỏi vị trí tổng bộ đầu Giang Nam đạo mà thôi, nếu như Thiết gia thật muốn ủng hộ hắn, thậm chí hắn cũng chỉ bị khiển trách mà thôi, bởi như vậy chúng ta quá thiệt thòi.”
Lôi Viễn cười lạnh nói:
“Lúc này ta quá nóng vội, không nên làm khó dễ hắn trước mặt mọi người, ngươi cũng không cần lo lắng nhiều, chỉ bằng những lời Tô Tín nói vào hôm nay, bộ khoái và bộ đầu cả Giang Nam đạo sẽ không có bao nhiêu người đứng bên phía hắn.”
“Trước kia Kim Bộ đầu còn dã không quản chuyện phía dưới, mỗi tháng thanh thản ổn định nhận lấy tài nguyên tu luyện là đủ, thời gian an nhàn như thế đã quá lâu, không phải dễ dàng thay đổi như vậy đâu.”
Vương Kinh Bình vội vàng nói:
“Lôi huynh ngươi nên nói cẩn thận, Kim Vũ Lâm đã là phản đồ triều đình, Lục Phiến Môn Giang Nam đạo chúng ta bởi vì hắn mà chết không ít người, ngươi đừng nói mê sảng gì đó, vạn nhất bị người ta chụp mũ cấu kết dư nghiệt Ngô quốc cũng không phải việc nhỏ đâu.”
Lôi Viễn cười ha hả nói:
“Đương nhiên ta biết rõ, hiện tại chỉ có hai chúng ta thì sợ gì.”
Vương Kinh Bình nói thầm, ta sợ ngươi đi ra ngoài nói loạn a, như vậy Tô Tín không cần phải tìm cớ gì đó, trực tiếp bắt giữ hắn giao cho tổng bộ Lục Phiến Môn cũng là công lao lớn a.
Sắc mặt Lôi Viễn lại nghiêm túc, nói:
“Hôm nay Tô Tín nói ngươi cũng nghe thấy, hắn bảo chúng ta mang những sự vụ khó giải quyết báo lên, hắn không phải muốn những việc này sao? Ta cũng hung ác với hắn một hồi, dù sao chuyện này ta không giải quyết được, ta muốn xem Tô Tín có thể giải quyết hay không.”
“Là chuyện đó?”
Vương Kinh Bình kinh ngạc hỏi.
“Chuyện Niên Bang hay sao?”
Lôi Viễn nói ra.
Vương Kinh Bình lập tức hít sâu một hơi, ánh mắt hắn nhìn về phía Lôi Viễn biến hóa.
Hắn nói nhỏ:
“Lôi Viễn! Ngươi điên hay sao? Chuyện Niên Bang chính là chúng ta tới xử lý, chúng ta thu đồ của Niên Bang nhiều năm như thế, chúng ta không nói, không có người biết rõ chuyện này, ngươi bây giờ lại muốn chọc ra, ngươi điên sao?”
Lôi Viễn không quan tâm nói:
“Chuyện này lúc trước là Kim Vũ Lâm quyết định, mọi người cũng biết, nêu như có người thật báo lên, đại khái có thể đẩy lên người Kim Vũ Lâm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.