Chương 3: Trời muốn diệt vong, tất khiến cho điên cuồng
Phong Thất Nguyệt
17/03/2018
Thường Ninh phủ có bốn mươi chín phường, Trường Lạc phường tuy là phường nghèo nhất, nhưng cũng không phải hoàn toàn là khu dân nghèo, ít nhất
có một con đường không tồi, nó gọi là Khoái Hoạt Lâm.
Nghe tên rõ ý, Khoái Hoạt Lâm chính là nơi mang lại sự vui sướng cho con người. Trên con đường nhỏ bé ấy, sòng bạc, tửu lầu, thanh lâu, nhà trọ cả thảy hơn một trăm nhà.
Chỉ dựa vào con đường Khoái Hoạt Lâm này đã có thể nuôi sống mấy mươi bang chúng của Phi Ưng bang. Nếu không có nó, chỉ e là Phi Ưng bang sẽ rút ngay ra khỏi Trường Lạc phường.
Chỉ vì một nơi nghèo như vậy mà tranh đấu với Thanh Trúc bang, Phi Ưng bang nghĩ cũng cảm thấy lỗ vốn.
Lúc này trong thanh lâu lớn nhất Khoái Hoạt Lâm là Túy Nguyệt lâu, Lưu Tam Đao đang lim dim mắt hưởng thụ việc được hai cô nương xoa bóp trong lúc nghe mấy tên thuộc hạ báo cáo tình hình, sống những ngày tháng rất thoải mái.
Năm nay Lưu Tam Đao đã hơn ba mươi tuổi, lăn lộn giang hồ hơn mười năm mới leo lên được cái chức tiểu đầu mục, vậy cũng coi là không dễ dàng gì.
Dù vị trí hiện tại hắn có được cũng không phải bằng cách quang vinh gì.
Nhưng đây là chốn giang hồ, tuy đám người bọn họ chỉ là người giang hồ cấp bậc thấp nhất nhưng lại có một quy tắc phổ biến, đó là kẻ thắng làm vua.
Lưu Tam Đao hắn tuy đủ xấu, đủ ác, thậm chí xuất chiến trận đầu đã dùng ba đao chém chết một tên trong bang địch, đoạt được danh hiệu Lưu Tam Đao, nhưng hắn lại không phải võ sĩ, đến một chút công phu bản thân cũng không có.
Chính vì thực lực nên mười năm nay hắn chỉ luôn làm việc ở cấp thấp nhất trong Phi Ưng bang.
Nhưng điều này cũng không phải hoàn toàn không có mặt tốt, ít nhất ở cấp thấp trong Phi Ưng bang hắn giao thiệp rộng, cũng có giao tình với một số tiểu đầu mục và đại đầu mục.
Nếu không thì sau khi hắn hãm hại Tô Tín, thứ đợi hắn có lẽ không phải là chức tiểu đầu mục mà đã bị xử phạt theo bang quy.
- Trần ca chơi ở sòng bạc sao rồi?
Lưu Tam Đao lăn một cặp bi sắt trong tay, hỏi nhạt.
Loại bi này là hắn học được từ tổng bổ đầu Thiết Vô Tình của Đông Thập Nhị phường Thường Ninh phủ, hắn cảm thấy thứ này mang lại khí thế cho mình.
Tên thuộc hạ kia mặt ủ mày ê đáp:
- Trần ca đã thua ở sòng bạc hơn mấy trăm lượng, vừa rồi sòng bạc lại cho ông ấy vay thêm một trăm lượng.
Lưu Tam Đao không thèm để ý khua tay:
- Thua nhiều ít gì cũng tính vào chỗ ta, nói với lão Hoàng của sòng bạc, miễn cho tiền tháng sau.
Tên thuộc hạ kia dè dặt đáp:
- Nhưng số tiền một tháng mà sòng bạc phải nộp chỉ có năm mươi lượng, hơn nữa lão Hoàng còn nói, trước kia khi Thanh Trúc bang còn quản lý, tiền thuế chỉ có ba mươi lượng.
Bịch!
Lưu Tam Đao ném mạnh bi sắt trong tay xuống đất, làm hai cô nương xinh đẹp sau lưng hắn sợ đến biến sắc.
- Giờ ta quản ở đây!
Vẻ mặt Lưu Tam Đao vô cùng đáng sợ.
- Về nói với lão Hoàng, sau này tiền thuế mỗi tháng tăng lên thành hai trăm lượng! Không nộp, cái sòng bạc này không cần mở nữa!
- Vâng vâng! Tiểu nhân đi nói lại với ông ấy! Tên thuộc hạ kia lập tức quay ra chạy mất.
Không biết vì sao, từ khi lên làm tiểu đầu mục, người Lưu tam ca hòa nhã dễ gần này lại thay đổi rất nhiều.
Lưu Tam Đao nhặt bi sắt dưới đất lên, lại nằm trên ghế lăn chúng, nhưng nằm chưa nóng chỗ, bên ngoài đã truyền đến âm thanh huyên náo.
- Chuyện gì thế? Lưu Tam Đao bực bội hỏi.
- Đại ca! Lão ngũ chết rồi!
Một bang chúng trên mặt có vết sẹo chạy vào nói nghẹn ngào.
- Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải lão ngũ và lão tứ cùng đi ra ngoài sao? Chẳng lẽ là do người Thanh Trúc bang làm?
Lưu Tam Đao đẩy mọi người ra, liền nhìn thấy trước cửa Túy Nguyệt lâu, lão tứ đang cõng lão ngũ - người bị Tô Tín một kiếm giết chết, ánh mắt thẫn thờ nhìn hắn.
- Rốt cuộc vì sao lão ngũ lại chết?
Bang chúng thuộc hạ của hắn tuy nhiều, nhưng đa số đều là người mới vào sau khi hắn lên làm tiểu đầu mục, những người thực sự trung thành và theo hắn mấy năm nay chỉ có năm huynh đệ này.
- Tam ca! Là Tô Tín giết lão ngũ!
- Tô Tín!
Cái tên mà Lưu Tam Đao không muốn nghe nhất lúc này.
Bang phái giang hồ tuy làm xấu chính đạo võ lâm nhưng cũng biết nói nghĩa khí.
Lưu Tam Đao dựa vào việc hãm hại huynh đệ để đoạt được vị trí này, tuy đã ngồi vững nhưng khó tránh bị người đời đàm tiếu.
- Không thể nào! Tô Tín lúc đó đã bị người Thanh Trúc bang đánh chết không còn hơi thở nữa, giờ chưa chết nhưng cũng sắp rồi, sao có thể giết được lão ngũ?
Lão tứ thản nhiên đáp:
- Là thật đấy! Tô Tín chỉ dùng một kiếm đã giết được lão ngũ! Không! Không thể nói là hắn dùng kiếm, mà chỉ có thể nói đó là một miếng sắt! Hắn còn nói thứ tam ca nợ hắn, hắn sẽ đích thân đến tìm huynh đòi lại!
Nghe đến câu này, Lưu Tam Đao đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh chạy lên đỉnh đầu.
Nhìn quanh một vòng, Lưu Tam Đao hét lớn:
- Nhìn cái gì mà nhìn? Cút hết cho ta!
Người đứng xem cảnh tượng trong Túy Nguyệt lâu ngay lập tức đều tản đi hết.
- Nhanh mời Trần ca tới đây cho ta.
Trần ca vốn có tên là Trần Đáo, hơn bốn mươi tuổi, tuy hắn chỉ là bang chúng bình thường của Phi Ưng bang nhưng thân phận khác của hắn đó là nghĩa tử của một trong mười ba vị đại đầu mục ở Phi Ưng bang - Nhất Hổ tam gia.
Được một thân công phu chân truyền Thiết Sa Chưởng của Hổ tam gia, những tiểu đầu mục bình thường không phải là đối thủ của hắn.
Lần này Lưu Tam Đao mời Trần Đáo đến ăn nhậu chơi bạc tốn mấy trăm lượng bạc, chính là vì muốn hắn giúp nói tốt mấy câu trước mặt Hổ tam gia để vị trí của mình vững chắc hơn.
Thuộc hạ đã mời được Trần Đáo đến, nhưng hắn tỏ vẻ bực mình ngồi xuống chỗ lúc trước của Lưu Tam Đao rồi nói:
- Chuyện nào là sao đây? Ta đang cao hứng đánh bạc bên kia.
Lưu Tam Đao chẳng mảy may chú ý đến sự vô lễ của Trần Đáo, ngược lại còn cười trừ:
- Trần ca, chuyện là thế này, thuộc hạ của ta bị người ta giết, một chiêu kết liễu, vì vậy muốn nhờ huynh đến xem thử, coi thực lực hắn thế nào.
- Người Thanh Trúc bang sao?
Ở nơi như Trường Lạc phường này vốn sẽ chẳng có người của bang khác đến, khả năng duy nhất, chính là Thanh Trúc bang vừa thất bại trong trận đại chiến vừa rồi dưới tay bọn họ.
- Không phải, là người của Phi Ưng bang chúng ta. Lưu Tam Đao tỏ vẻ khó xử.
- Người của mình? Hừ, đến thuộc hạ của mình mà ngươi cũng quản không được sao?
Trần Đáo nhíu mày nhìn Lưu Tam Đao, dường như nghĩ ra chuyện gì đó, ngạc nhiên hỏi:
- Là tên Tô Tín sao? Người bị ngươi đoạt chức?
Lưu Tam Đao xấu hổ gật đầu, dù sao chuyện bán rẻ huynh đệ là chuyện nói ra khó nghe.
Trần Đáo nhún vai không quan tâm, dù sao thì hắn cũng là loại người giúp xử lý chuyện và lấy tiền thù lao.
Thi thể lão ngũ được đưa đến, Trần Đáo ngồi xổm xuống bắt đầu xem xét tỉ mỉ.
Nhìn vết thương do kiếm trên cổ lão ngũ, ánh mắt Trần Đáo bỗng thu lại.
- Trần ca, sao vậy? Nhìn thấy gì rồi?
Lưu Tam Ca hỏi tới tấp.
- Cao thủ! Một cao thủ dùng kiếm!
Trần Đáo thận trọng nói.
- Một kiếm chí mạng, mũi kiếm chính xác cắt đứt cổ họng, thậm chí không xê xích một chút nào, khả năng khống chế kiếm của người này đã đạt đến trình độ khủng khiếp, trước kia tên Tô Tín này khi còn là thuộc hạ của ngươi đã mạnh như vậy sao?
Lưu Tam Đao hoang mang nói:
- Tiểu tử này lúc đó đúng là rất biết đánh đấm, nhìn hắn yếu đuối vậy thôi nhưng lại có sức mạnh, cộng thêm ra tay tàn độc bán mạng, một mình đấu với ba tráng sĩ không thành vấn đề, nhưng ta chưa nghe qua hắn biết dùng kiếm.
- Vậy thì hơi lạ, với thủ pháp như vậy, không phải là người luyện kiếm hơn mười năm tuyệt đối không thể làm được vậy.
Trần Đáo ngồi dậy, tay lăn hai viên bi của Lưu Tam Đao.
- Chẳng lẽ Tô Tín này từng học nội công?
Lưu Tam Đao đột nhiên nói.
Trần Đáo cười giễu cợt:
- Ngươi cho rằng ai cũng có tư cách học nội công sao? Chỉ có võ sĩ đạt cảnh giới hậu thiên thực sự mới biết nội công thôi, Phi Ưng bang chúng ta chỉ có bang chủ và ba vị đường chủ mới là võ sĩ cảnh giới hậu thiên. Ngươi cho rằng đây là đâu chứ? Đây là Thường Ninh phủ, không phải là Thịnh Kinh thành khắp nơi đều có võ sĩ, chúng ta ở đây chỉ được coi là người đi lại trong giang hồ thôi, còn nói nội công, ngươi xem kịch nhiều quá rồi phải không?
Lưu Tam Đao cười trừ:
- Là tiểu đệ kiến thức nông cạn, vậy Trần ca, huynh định đối phó thế nào với Tô Tín này?
- Kiếm đâm nhanh hay chính xác ra sao cũng có ích gì? Sức mạnh mới là điều cơ bản! Một nghìn lượng bạc trắng, ta giúp ngươi giải quyết Tô Tín này, đồng thời sẽ bẩm báo với nghĩa phụ là Tô Tín cấu kết với Thanh Trúc bang, giúp ngươi thoát khỏi lời đồn hãm hại huynh đệ.
Trần Đáo vừa lăn bi của Lưu Tam Đao vừa nói.
- Được! Giờ đệ đi chuẩn bị bạc!
Lưu Tam Đao cắn răng đồng ý.
So với bạc, mạng vẫn quan trọng hơn, một nghìn lượng tuy nhiều, nhưng có thể mạnh tay thu thêm với các tiệm ở Khoái Hoạt Lâm này, một tháng cũng đủ bù lại rồi.
- Tốt lắm! Lưu Tam Đao, rất nhanh thôi ngươi sẽ biết, một nghìn lượng này của ngươi không mất oan uổng.
Trần Đáo ném bi lại rồi đứng dậy, trên viên bi được đúc từ sắt đó, bỗng hiện ra năm ngón tay rõ ràng!
Lúc này Tô Tín đang làm gì nhỉ? Hắn đang ăn bánh bao.
Vừa đi đến Khoái Hoạt Lâm, cậu cảm thấy mình lại đói, thế là liền tìm một quán ven đường, gọi mấy cái cái bánh bao để ăn.
Khí huyết võ sĩ tràn trề, vì vậy lượng thức ăn cần cũng rất nhiều, cộng thêm Tô Tín vừa tu luyện nội công, càng cần tiêu hóa tinh hoa trong thức ăn để chuyển hóa thành nội lực.
Có một số cao thủ, ngày ăn cả một con bò là chuyện rất bình thường, đương nhiên họ cũng có thể một tháng không ăn không uống.
Ăn xong màn thầu, Tô Tín bỗng nhớ ra hôm này còn một lần rút thưởng chưa dùng đến.
Tập trung tâm trí xong, Tô Tín liền xuất hiện trong không gian hệ thống.
- Hệ thống, hôm nay tôi còn một lần rút thưởng đúng không?
Hệ thống nói:
- Đúng vậy, kí chủ còn có một cơ hội rút thưởng sơ cấp, xác nhận muốn rút?
- Tôi rút.
Tô Tín nói không chút do dự.
Tuy rút thưởng sơ cấp hơi vô bổ nhưng ngộ nhỡ vận may tìm đến, lần nữa rút được một bộ công pháp hay võ kỹ thì cũng không tồi.
Nhưng lần này rõ ràng Tô Tín không được vòng hào quang may mắn bao phủ, kim chỉ vòng quay đã qua khỏi công pháp, chuyển đến ô đơn dược.
- Chà! Có khác so với tưởng tượng, nếu được binh khí thì hay rồi.
Giờ Tô Tín vẫn đang dùng thanh kiếm bằng mảnh sắt, có chút khó coi.
Số bạc cậu lấy từ tay lão tứ cũng có thể mua được một thanh kiếm dài bằng tinh cang, nhưng đều là loại hàng bình thường, dùng cũng gần giống như mảnh sắt này.
- Chúc mừng kí chủ rút được một viên Dưỡng khí đan 1 thứ phẩm, đánh giá nửa sao.
Tô Tín nhếch mép, Dưỡng khí đan 1, còn là thứ phẩm, nghe tên đã biết chẳng phải thứ gì tốt.
Sau khi ra khỏi hệ thống, viên Dưỡng khí đan 1 thứ phẩm đó giờ đang nằm trong tay Tô Tín, nhưng không có hình cầu mà là một đống không theo quy tắc nào, nhìn chẳng thể tin được.
Tô Tín há miệng cho vào rồi nuốt xuống, đột nhiên cảm thấy nội lực trong người mình tăng gấp đôi.
Đừng nghĩ rằng gấp đôi rất nhiều, Tô Tín mới chỉ tu luyện nội công một ngày thôi, nên nội lực trong người chỉ có một luồng nhỏ, dù có tăng gấp đôi, cũng vẫn là luồng nhỏ đó mà thôi.
Nói tóm lại, Dưỡng khí đan 1 thứ phẩm này chỉ có thể tăng nội lực mà Tô Tín tu luyện trong một ngày, thuộc loại có còn hơn không mà thôi.
Vừa đứng lên, trong đầu Tô Tín vang lên giọng nói của hệ thống:
- Nhiệm vụ hệ thống đã mở, bây giờ sẽ gửi đi nhiệm vụ. Nhiệm vụ của tân thủ: Trong vòng ba ngày giết được Lưu Tam Đao, đồng thời trở thành tiểu đầu mục Phi Ưng bang. Thưởng nhiệm vụ: 10 điểm phản diện, 1 viên Dưỡng khí đan 1. Phạt thất bại: Mất một cánh tay.
- Hình phạt thất bại nhiệm vụ của tân thủ nặng như vậy sao? Nhưng tính ra nhiệm vụ cũng đơn giản.
Tô Tín ném đi một miếng bạc vụn, đi thẳng về hướng Khoái Hoạt Lâm.
Nghe tên rõ ý, Khoái Hoạt Lâm chính là nơi mang lại sự vui sướng cho con người. Trên con đường nhỏ bé ấy, sòng bạc, tửu lầu, thanh lâu, nhà trọ cả thảy hơn một trăm nhà.
Chỉ dựa vào con đường Khoái Hoạt Lâm này đã có thể nuôi sống mấy mươi bang chúng của Phi Ưng bang. Nếu không có nó, chỉ e là Phi Ưng bang sẽ rút ngay ra khỏi Trường Lạc phường.
Chỉ vì một nơi nghèo như vậy mà tranh đấu với Thanh Trúc bang, Phi Ưng bang nghĩ cũng cảm thấy lỗ vốn.
Lúc này trong thanh lâu lớn nhất Khoái Hoạt Lâm là Túy Nguyệt lâu, Lưu Tam Đao đang lim dim mắt hưởng thụ việc được hai cô nương xoa bóp trong lúc nghe mấy tên thuộc hạ báo cáo tình hình, sống những ngày tháng rất thoải mái.
Năm nay Lưu Tam Đao đã hơn ba mươi tuổi, lăn lộn giang hồ hơn mười năm mới leo lên được cái chức tiểu đầu mục, vậy cũng coi là không dễ dàng gì.
Dù vị trí hiện tại hắn có được cũng không phải bằng cách quang vinh gì.
Nhưng đây là chốn giang hồ, tuy đám người bọn họ chỉ là người giang hồ cấp bậc thấp nhất nhưng lại có một quy tắc phổ biến, đó là kẻ thắng làm vua.
Lưu Tam Đao hắn tuy đủ xấu, đủ ác, thậm chí xuất chiến trận đầu đã dùng ba đao chém chết một tên trong bang địch, đoạt được danh hiệu Lưu Tam Đao, nhưng hắn lại không phải võ sĩ, đến một chút công phu bản thân cũng không có.
Chính vì thực lực nên mười năm nay hắn chỉ luôn làm việc ở cấp thấp nhất trong Phi Ưng bang.
Nhưng điều này cũng không phải hoàn toàn không có mặt tốt, ít nhất ở cấp thấp trong Phi Ưng bang hắn giao thiệp rộng, cũng có giao tình với một số tiểu đầu mục và đại đầu mục.
Nếu không thì sau khi hắn hãm hại Tô Tín, thứ đợi hắn có lẽ không phải là chức tiểu đầu mục mà đã bị xử phạt theo bang quy.
- Trần ca chơi ở sòng bạc sao rồi?
Lưu Tam Đao lăn một cặp bi sắt trong tay, hỏi nhạt.
Loại bi này là hắn học được từ tổng bổ đầu Thiết Vô Tình của Đông Thập Nhị phường Thường Ninh phủ, hắn cảm thấy thứ này mang lại khí thế cho mình.
Tên thuộc hạ kia mặt ủ mày ê đáp:
- Trần ca đã thua ở sòng bạc hơn mấy trăm lượng, vừa rồi sòng bạc lại cho ông ấy vay thêm một trăm lượng.
Lưu Tam Đao không thèm để ý khua tay:
- Thua nhiều ít gì cũng tính vào chỗ ta, nói với lão Hoàng của sòng bạc, miễn cho tiền tháng sau.
Tên thuộc hạ kia dè dặt đáp:
- Nhưng số tiền một tháng mà sòng bạc phải nộp chỉ có năm mươi lượng, hơn nữa lão Hoàng còn nói, trước kia khi Thanh Trúc bang còn quản lý, tiền thuế chỉ có ba mươi lượng.
Bịch!
Lưu Tam Đao ném mạnh bi sắt trong tay xuống đất, làm hai cô nương xinh đẹp sau lưng hắn sợ đến biến sắc.
- Giờ ta quản ở đây!
Vẻ mặt Lưu Tam Đao vô cùng đáng sợ.
- Về nói với lão Hoàng, sau này tiền thuế mỗi tháng tăng lên thành hai trăm lượng! Không nộp, cái sòng bạc này không cần mở nữa!
- Vâng vâng! Tiểu nhân đi nói lại với ông ấy! Tên thuộc hạ kia lập tức quay ra chạy mất.
Không biết vì sao, từ khi lên làm tiểu đầu mục, người Lưu tam ca hòa nhã dễ gần này lại thay đổi rất nhiều.
Lưu Tam Đao nhặt bi sắt dưới đất lên, lại nằm trên ghế lăn chúng, nhưng nằm chưa nóng chỗ, bên ngoài đã truyền đến âm thanh huyên náo.
- Chuyện gì thế? Lưu Tam Đao bực bội hỏi.
- Đại ca! Lão ngũ chết rồi!
Một bang chúng trên mặt có vết sẹo chạy vào nói nghẹn ngào.
- Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải lão ngũ và lão tứ cùng đi ra ngoài sao? Chẳng lẽ là do người Thanh Trúc bang làm?
Lưu Tam Đao đẩy mọi người ra, liền nhìn thấy trước cửa Túy Nguyệt lâu, lão tứ đang cõng lão ngũ - người bị Tô Tín một kiếm giết chết, ánh mắt thẫn thờ nhìn hắn.
- Rốt cuộc vì sao lão ngũ lại chết?
Bang chúng thuộc hạ của hắn tuy nhiều, nhưng đa số đều là người mới vào sau khi hắn lên làm tiểu đầu mục, những người thực sự trung thành và theo hắn mấy năm nay chỉ có năm huynh đệ này.
- Tam ca! Là Tô Tín giết lão ngũ!
- Tô Tín!
Cái tên mà Lưu Tam Đao không muốn nghe nhất lúc này.
Bang phái giang hồ tuy làm xấu chính đạo võ lâm nhưng cũng biết nói nghĩa khí.
Lưu Tam Đao dựa vào việc hãm hại huynh đệ để đoạt được vị trí này, tuy đã ngồi vững nhưng khó tránh bị người đời đàm tiếu.
- Không thể nào! Tô Tín lúc đó đã bị người Thanh Trúc bang đánh chết không còn hơi thở nữa, giờ chưa chết nhưng cũng sắp rồi, sao có thể giết được lão ngũ?
Lão tứ thản nhiên đáp:
- Là thật đấy! Tô Tín chỉ dùng một kiếm đã giết được lão ngũ! Không! Không thể nói là hắn dùng kiếm, mà chỉ có thể nói đó là một miếng sắt! Hắn còn nói thứ tam ca nợ hắn, hắn sẽ đích thân đến tìm huynh đòi lại!
Nghe đến câu này, Lưu Tam Đao đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh chạy lên đỉnh đầu.
Nhìn quanh một vòng, Lưu Tam Đao hét lớn:
- Nhìn cái gì mà nhìn? Cút hết cho ta!
Người đứng xem cảnh tượng trong Túy Nguyệt lâu ngay lập tức đều tản đi hết.
- Nhanh mời Trần ca tới đây cho ta.
Trần ca vốn có tên là Trần Đáo, hơn bốn mươi tuổi, tuy hắn chỉ là bang chúng bình thường của Phi Ưng bang nhưng thân phận khác của hắn đó là nghĩa tử của một trong mười ba vị đại đầu mục ở Phi Ưng bang - Nhất Hổ tam gia.
Được một thân công phu chân truyền Thiết Sa Chưởng của Hổ tam gia, những tiểu đầu mục bình thường không phải là đối thủ của hắn.
Lần này Lưu Tam Đao mời Trần Đáo đến ăn nhậu chơi bạc tốn mấy trăm lượng bạc, chính là vì muốn hắn giúp nói tốt mấy câu trước mặt Hổ tam gia để vị trí của mình vững chắc hơn.
Thuộc hạ đã mời được Trần Đáo đến, nhưng hắn tỏ vẻ bực mình ngồi xuống chỗ lúc trước của Lưu Tam Đao rồi nói:
- Chuyện nào là sao đây? Ta đang cao hứng đánh bạc bên kia.
Lưu Tam Đao chẳng mảy may chú ý đến sự vô lễ của Trần Đáo, ngược lại còn cười trừ:
- Trần ca, chuyện là thế này, thuộc hạ của ta bị người ta giết, một chiêu kết liễu, vì vậy muốn nhờ huynh đến xem thử, coi thực lực hắn thế nào.
- Người Thanh Trúc bang sao?
Ở nơi như Trường Lạc phường này vốn sẽ chẳng có người của bang khác đến, khả năng duy nhất, chính là Thanh Trúc bang vừa thất bại trong trận đại chiến vừa rồi dưới tay bọn họ.
- Không phải, là người của Phi Ưng bang chúng ta. Lưu Tam Đao tỏ vẻ khó xử.
- Người của mình? Hừ, đến thuộc hạ của mình mà ngươi cũng quản không được sao?
Trần Đáo nhíu mày nhìn Lưu Tam Đao, dường như nghĩ ra chuyện gì đó, ngạc nhiên hỏi:
- Là tên Tô Tín sao? Người bị ngươi đoạt chức?
Lưu Tam Đao xấu hổ gật đầu, dù sao chuyện bán rẻ huynh đệ là chuyện nói ra khó nghe.
Trần Đáo nhún vai không quan tâm, dù sao thì hắn cũng là loại người giúp xử lý chuyện và lấy tiền thù lao.
Thi thể lão ngũ được đưa đến, Trần Đáo ngồi xổm xuống bắt đầu xem xét tỉ mỉ.
Nhìn vết thương do kiếm trên cổ lão ngũ, ánh mắt Trần Đáo bỗng thu lại.
- Trần ca, sao vậy? Nhìn thấy gì rồi?
Lưu Tam Ca hỏi tới tấp.
- Cao thủ! Một cao thủ dùng kiếm!
Trần Đáo thận trọng nói.
- Một kiếm chí mạng, mũi kiếm chính xác cắt đứt cổ họng, thậm chí không xê xích một chút nào, khả năng khống chế kiếm của người này đã đạt đến trình độ khủng khiếp, trước kia tên Tô Tín này khi còn là thuộc hạ của ngươi đã mạnh như vậy sao?
Lưu Tam Đao hoang mang nói:
- Tiểu tử này lúc đó đúng là rất biết đánh đấm, nhìn hắn yếu đuối vậy thôi nhưng lại có sức mạnh, cộng thêm ra tay tàn độc bán mạng, một mình đấu với ba tráng sĩ không thành vấn đề, nhưng ta chưa nghe qua hắn biết dùng kiếm.
- Vậy thì hơi lạ, với thủ pháp như vậy, không phải là người luyện kiếm hơn mười năm tuyệt đối không thể làm được vậy.
Trần Đáo ngồi dậy, tay lăn hai viên bi của Lưu Tam Đao.
- Chẳng lẽ Tô Tín này từng học nội công?
Lưu Tam Đao đột nhiên nói.
Trần Đáo cười giễu cợt:
- Ngươi cho rằng ai cũng có tư cách học nội công sao? Chỉ có võ sĩ đạt cảnh giới hậu thiên thực sự mới biết nội công thôi, Phi Ưng bang chúng ta chỉ có bang chủ và ba vị đường chủ mới là võ sĩ cảnh giới hậu thiên. Ngươi cho rằng đây là đâu chứ? Đây là Thường Ninh phủ, không phải là Thịnh Kinh thành khắp nơi đều có võ sĩ, chúng ta ở đây chỉ được coi là người đi lại trong giang hồ thôi, còn nói nội công, ngươi xem kịch nhiều quá rồi phải không?
Lưu Tam Đao cười trừ:
- Là tiểu đệ kiến thức nông cạn, vậy Trần ca, huynh định đối phó thế nào với Tô Tín này?
- Kiếm đâm nhanh hay chính xác ra sao cũng có ích gì? Sức mạnh mới là điều cơ bản! Một nghìn lượng bạc trắng, ta giúp ngươi giải quyết Tô Tín này, đồng thời sẽ bẩm báo với nghĩa phụ là Tô Tín cấu kết với Thanh Trúc bang, giúp ngươi thoát khỏi lời đồn hãm hại huynh đệ.
Trần Đáo vừa lăn bi của Lưu Tam Đao vừa nói.
- Được! Giờ đệ đi chuẩn bị bạc!
Lưu Tam Đao cắn răng đồng ý.
So với bạc, mạng vẫn quan trọng hơn, một nghìn lượng tuy nhiều, nhưng có thể mạnh tay thu thêm với các tiệm ở Khoái Hoạt Lâm này, một tháng cũng đủ bù lại rồi.
- Tốt lắm! Lưu Tam Đao, rất nhanh thôi ngươi sẽ biết, một nghìn lượng này của ngươi không mất oan uổng.
Trần Đáo ném bi lại rồi đứng dậy, trên viên bi được đúc từ sắt đó, bỗng hiện ra năm ngón tay rõ ràng!
Lúc này Tô Tín đang làm gì nhỉ? Hắn đang ăn bánh bao.
Vừa đi đến Khoái Hoạt Lâm, cậu cảm thấy mình lại đói, thế là liền tìm một quán ven đường, gọi mấy cái cái bánh bao để ăn.
Khí huyết võ sĩ tràn trề, vì vậy lượng thức ăn cần cũng rất nhiều, cộng thêm Tô Tín vừa tu luyện nội công, càng cần tiêu hóa tinh hoa trong thức ăn để chuyển hóa thành nội lực.
Có một số cao thủ, ngày ăn cả một con bò là chuyện rất bình thường, đương nhiên họ cũng có thể một tháng không ăn không uống.
Ăn xong màn thầu, Tô Tín bỗng nhớ ra hôm này còn một lần rút thưởng chưa dùng đến.
Tập trung tâm trí xong, Tô Tín liền xuất hiện trong không gian hệ thống.
- Hệ thống, hôm nay tôi còn một lần rút thưởng đúng không?
Hệ thống nói:
- Đúng vậy, kí chủ còn có một cơ hội rút thưởng sơ cấp, xác nhận muốn rút?
- Tôi rút.
Tô Tín nói không chút do dự.
Tuy rút thưởng sơ cấp hơi vô bổ nhưng ngộ nhỡ vận may tìm đến, lần nữa rút được một bộ công pháp hay võ kỹ thì cũng không tồi.
Nhưng lần này rõ ràng Tô Tín không được vòng hào quang may mắn bao phủ, kim chỉ vòng quay đã qua khỏi công pháp, chuyển đến ô đơn dược.
- Chà! Có khác so với tưởng tượng, nếu được binh khí thì hay rồi.
Giờ Tô Tín vẫn đang dùng thanh kiếm bằng mảnh sắt, có chút khó coi.
Số bạc cậu lấy từ tay lão tứ cũng có thể mua được một thanh kiếm dài bằng tinh cang, nhưng đều là loại hàng bình thường, dùng cũng gần giống như mảnh sắt này.
- Chúc mừng kí chủ rút được một viên Dưỡng khí đan 1 thứ phẩm, đánh giá nửa sao.
Tô Tín nhếch mép, Dưỡng khí đan 1, còn là thứ phẩm, nghe tên đã biết chẳng phải thứ gì tốt.
Sau khi ra khỏi hệ thống, viên Dưỡng khí đan 1 thứ phẩm đó giờ đang nằm trong tay Tô Tín, nhưng không có hình cầu mà là một đống không theo quy tắc nào, nhìn chẳng thể tin được.
Tô Tín há miệng cho vào rồi nuốt xuống, đột nhiên cảm thấy nội lực trong người mình tăng gấp đôi.
Đừng nghĩ rằng gấp đôi rất nhiều, Tô Tín mới chỉ tu luyện nội công một ngày thôi, nên nội lực trong người chỉ có một luồng nhỏ, dù có tăng gấp đôi, cũng vẫn là luồng nhỏ đó mà thôi.
Nói tóm lại, Dưỡng khí đan 1 thứ phẩm này chỉ có thể tăng nội lực mà Tô Tín tu luyện trong một ngày, thuộc loại có còn hơn không mà thôi.
Vừa đứng lên, trong đầu Tô Tín vang lên giọng nói của hệ thống:
- Nhiệm vụ hệ thống đã mở, bây giờ sẽ gửi đi nhiệm vụ. Nhiệm vụ của tân thủ: Trong vòng ba ngày giết được Lưu Tam Đao, đồng thời trở thành tiểu đầu mục Phi Ưng bang. Thưởng nhiệm vụ: 10 điểm phản diện, 1 viên Dưỡng khí đan 1. Phạt thất bại: Mất một cánh tay.
- Hình phạt thất bại nhiệm vụ của tân thủ nặng như vậy sao? Nhưng tính ra nhiệm vụ cũng đơn giản.
Tô Tín ném đi một miếng bạc vụn, đi thẳng về hướng Khoái Hoạt Lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.