Chương 276: Ước Chiến
Phong Thất Nguyệt
28/05/2018
Vô Song kiếm Lâm Khiếu là người kiêu ngạo, tốp mười Nhân Bảng có nhiều người dùng kiếm nhưng hắn chưa từng phục người nào.
Tu vi kiếm đạo và thực lực là hai việc khác nhau, Lâm Khiếu thừa nhận “Kiếm công tử” Hà Hưu thực lực rất mạnh nhưng không thừa nhận tạo nghệ kiếm đạo của Hà Hưu mạnh hơn hắn.
Đừng nói Tô Tín hiện tại bài danh Nhân Bảng còn thấp hơn hắn, cho dù tu vi cao hơn hắn nhưng Lâm Khiếu không có rỗi việc đi khiêu chiến người ta.
Đột nhiên Tiêu Hoàng nói:
- Lâm huynh, ta nhớ cách đây không lâu ngươi tỷ thí với Tạ Chỉ Yến, nhưng kết quả lại thua?
Trên gương mặt không bận tâm của Lâm Khiếu lại phát sinh một ít biến hóa, hắn vẫn gật đầu nói:
- Là thua, Thái Thượng Cửu Kiếp kiếm uy thế vô song, nó đả thương người cũng đả thương mình, chính là một loại kiếm đạo cực đoan.
Tiêu Hoàng lúc này cười nói:
- Ta nghe nói Kiếm Thần Sơn muốn tác hợp ngươi và Tạ Chỉ Yến kết thành thông gia, Dịch Kiếm môn bên kia đã có chút đồng ý, kết quả Tạ Chỉ Yến nói muốn đánh với ngươi một trận, kết quả là ngươi thua.
- Nhưng ngươi có biết hay không, Tô Tín từng có quan hệ thân mật với Tạ Chỉ Yến, đã quen biết khi còn ở Tương Nam, Tạ Chỉ Yến từng trợ giúp Tô Tín đối địch với Thanh Thành kiếm phái.
- Về sau cùng xuất hiện trong lăng tẩm “Kiếm Tôn Giả” La Vân, hai người liên thủ gài bẫy đám người Thượng Quan Ngạn Khanh, quan hệ hai người không đơn giản.
Ánh mắt Lâm Khiếu hơi chấn động nhưng hắn vẫn lắc đầu, nói:
- Ngươi có châm ngòi cũng vô dụng, ta chỉ gặp qua Tạ Chỉ Yến một lần, cũng không có tình yêu nam nữ, nàng và Tô Tín có quan hệ thế nào thì liên quan gì tới ta?
- Huống hồ Tạ Chỉ Yến say mê kiếm đạo, nàng cũng không giống nữ nhân khác, đời này nàng chỉ có kiếm, tình yêu nam nữ không trói được nàng.
Tiêu Hoàng hơi ngạc nhiên nhìn Lâm Khiếu, hắn dám cam đoan Lâm Khiếu động tâm Tạ Chỉ Yến.
Lâm Khiếu nói Tạ Chỉ Yến cả đời chỉ có kiếm nhưng kỳ thật hắn cũng cả đời chỉ có kiếm, chỉ có điều hắn phát hiện có người tu vi kiếm đạo vượt qua hắn, mà người nọ lại là nữ nhân, hắn không động tâm là không thể nào.
Nếu là lúc bình thường, Lâm Khiếu bại bởi đám người Hà Hưu cũng không có lấy cớ nhiều như vậy, nhưng vừa rồi Lâm Khiếu lại không biết nên ứng phó Tạ Chỉ Yến như thế nào, chỉ nói Thái Thượng Cửu Kiếp kiếm tổn thương người cũng tổn thương mình quá mức nguy hiểm mà thôi.
Sau khi hắn bại trong tay một nữ nhân lại không nghĩ trực tiếp chịu thua, là lòng tự trọng của nam nhân quấy phá mà thôi.
Tiêu Hoàng tự cho rằng mình nhìn người tuyệt đối không sai, Lâm Khiếu sinh ra cảm xúc như vậy hắn chắc chắn động tâm Tạ Chỉ Yến.
Chỉ có điều Tiêu Hoàng không cho rằng Lâm Khiếu lại sinh ra tình nam nữ với Tạ Chỉ Yến, động tâm chỉ động tâm, hắn cũng không ngu xuẩn dựng lên cảnh tượng tranh giành tình nhân, đối với Lâm Khiếu, kiếm đạo chính là truy cầu lớn nhất của hắn.
May mà Tiêu Hoàng sớm có chuẩn bị, hắn vỗ vỗ tay, hạ nhân lập tức mang cái hộp đến, trong đó có một khối thủy tinh trong suốt.
- Lâm huynh, ngươi xem xong liền biết rõ, Tô Tín tuyệt đối đáng để ngươi đi khiêu chiến.
- Huyễn ảnh thạch?
Lâm Khiếu hơi kinh ngạc.
Thứ này là vật do thiên địa tạo thành, có thể hấp thu ánh sáng nhét vào trong bảo thạch, ban đêm phóng xuất ra hình ảnh viễn cổ tiên dân đã từng sống như thế nào.
Về sau có võ giả phát huyễn ảnh thạch dùng chân khí thúc dục không chỉ hấp thu ánh sáng, nó còn có thể hấp thu hình ảnh hiện tại rồi phóng thích ra.
Cho nên thứ này đã bị tất cả đại môn phái võ lâm cầm đi ghi chép công pháp hoặc vũ kỹ không thể ghi lại trên giấy, cho nên thứ này lập tức biến thành đồ trân quý.
Tiêu Hoàng rót chân khí vào trong huyễn ảnh thạch, một bộ hình ảnh xuất hiện, đó là khung cảnh kiếm khí tung hoành, ánh đao tràn ngập, chính là cảnh tượng Tô Tín giao thủ với Quý Vô Không.
Tiêu Hoàng đã sớm phái người nhìn chằm chằm vào Tô Tín, lúc Tô Tín giao thủ Quý Vô Không đã có người Tiêu gia cầm huyễn ảnh thạch ghi lại.
Lâm Khiếu hiện tại mặc kệ như thế nào, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Tín vận dụng kiếm khí mà thôi.
Kiếm khí vô hình vô tướng nhưng sắc bén tới cực điểm, thậm chí có thể tranh phong với võ giả Nguyên Thần cảnh một phen, cho dù chỉ một chiêu cũng đủ kinh diễm.
Hình ảnh rất ngắn, nó chỉ duy trì vài giây liền biến mất, bởi vì Tô Tín chỉ giao thủ với Quý Vô Không một chiêu là dừng.
Lâm Khiếu nhắm mắt lại, sau nửa ngày hắn mở mắt ra:
- Giúp ta ước chiến Tô Tín, xem như ta trả nhân tình cho ngươi, kiếm pháp của hắn tên là gì?
Tiêu Hoàng cười cười nói:
- Nghe người bên cạnh hắn nói tên là Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình kiếm khí.
Lâm Khiếu đồn ý ước chiến Tô Tín, Tiêu Hoàng cũng an bài người hạ chiến thiếp, đồng thời cũng an bài nơi Lâm Khiếu nghỉ ngơi.
Lúc này Tiêu Vô Cực Tiêu thất giai phụ trách dạy đệ tử Tiêu gia đi tới, hắn vuốt ria mép cười nói:
- Ta đã nói việc này đã chấm dứt, Tiêu gia trong khoảng thời gian này sẽ không nhúng tay vào việc Giang Nam đạo, tại sao ngươi không nghe ta nói?
Ngữ khí Tiêu thất gia ôn hòa nhưng không biết vì sao ngữ khí của hắn lại làm cho người ta có cảm giác không rét mà run.
Tiêu Hoàng lắc lắc đầu nói:
- Có lẽ bởi vì không cam lòng, ta chỉ động thủ lần này, cho dù thắng hay thua ta sẽ thu tay, ta đã cảm giác cơ hội đột phá Nguyên Thần cảnh, sau việc này ta sẽ bế quan trùng kích Nguyên Thần.
Tiêu thất gia nhìn Tiêu Hoàng một hồi lâu, lúc này mới nói:
- Tương lai Tiêu gia do ngươi chưởng quản, cho nên ta hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ, ngươi làm bất cứ chuyện gì cũng ảnh hưởng tới Tiêu gia, dù chuyện này nhỏ như thế, người bình thường suy nghĩ một lần thì chúng ta phải suy nghĩ bảy tám lần.
- Tiêu gia chúng ta không giống những tông môn kia, bọn họ thua được mà Tiêu gia chúng ta thua không nổi, cho nên khi đi một bước sẽ phải cân nhắc hậu quả rất nhiều.
- Ngươi vẫn không cách nào khắc chế suy nghĩ trong nội tâm của ngươi, ngươi bảo ta làm sao yên tâm giao Tiêu gia cho ngươi?
Tiêu Hoàng trầm mặc nửa ngày, hắn thi lễ với Tiêu thất gia:
- Đa tạ thất thúc đề điểm, Tiêu Hoàng thụ giáo.
Có lẽ người khác không biết, phụ thân Tiêu Hoàng là An Hầu Tiêu Vô Lượng còn không khủng khiếp bằng vị thất thúc trước mặt hắn.
---
Ba ngày sau, đệ tử Kiếm Thần Sơn, bài danh mười hai Nhân Bảng “Vô Song kiếm” Lâm Khiếu ước chiến Tô Tín, tin tức này truyền khắp Giang Nam đạo, thậm chí trong thời gian ngắn tất cả thế lực võ lâm Giang Nam đạo đều biết.
Võ giả Nhân Bảng đánh nhau là bình thường, đáng tiếc hai năm gần đây ít có võ giả ước chiến với nhau.
Kiếm công tử Hà Hưu thường xuyên ước chiến Đạo Si Lâm Trường Hà, đáng tiếc hắn căn bản không thắng một lần, hơn nữa hắn đã ước chiến nhiều lần.
Cho nên bọn họ ước chiến không có người xem, bởi vì bọn họ đã xem chán, huống hồ bọn họ đã sớm biết rõ kết cục chiến đấu cho nên không có hứng xem.
Lâm Khiếu đánh với Tô Tín không giống, một là bài danh mười hai Nhân Bảng, một là bài danh mười lăm Nhân Bảng, huống hồ là bài danh cao ước chiến bài danh thấp mới thú vị.
Cũng có một vài người đang suy đoán Tô Tín đắc tội Lâm Khiếu ở điểm nào, nếu không hắn bài danh cao hơn đi ước chiến với Tô Tín làm gì?
Nhưng người suy nghĩ như vậy chỉ là những võ giả tán tu không có kiến thức mà thôi.
Vô Song kiếm Lâm Khiếu là thế hệ trẻ giang hồ có thanh danh tốt, hắn sẽ không đi làm chuyện chèn ép người khác như vậy.
Huống chi Kiếm Thần Sơn xa tận Liêu Đông, Tô Tín chỉ xuất hiện tại Tương Nam cùng Giang Nam, một đông một nam, hai người căn bản là không hề xuất hiện cùng nhau thì kết thù thế nào?
Cho nên có khả năng duy nhất là kiếm đạo của Tô Tín được Lâm Khiếu tán thành, lúc này mới dẫn tới Lâm Khiếu ước chiến Tô Tín.
Dù sao Lâm Khiếu có tính cách si mê kiếm đạo, việc này người trên giang hồ đều biết, hắn ước chiến với người nào, người đó chắc chắn có tu vi kiếm đạo không kém gì Lâm Khiếu.
Hiện tại mỗi người đang chờ đợi, chờ Tô Tín có tiếp chiến thiếp của Lâm Khiếu hay không.
Trong ở Giang Nam đạo, tất cả thủ hạ của Tô Tín đều phản đối trận chiến này, đặc biệt là Ôn Minh Ngự, sau khi nhận được tin tức hắn từ Ôn gia chạy đi tìm Tô Tín, ngàn vạn không muốn Tô Tín tiếp khiêu chiến.
Ôn Minh Ngự nói lời thấm thía:
- Tô đại nhân, chúng ta đã là minh hữu, ta khuyên ngươi một câu, ngươi tốt nhất nên cự tuyệt ước chiến lần này, nếu không sẽ tạo thành đả kích lớn với uy vọng của Lục Phiến môn Giang Nam đạo.
Tô Tín vẫn thản nhiên hỏi thăm:
- Vì sao?
Ôn Minh Ngự trầm giọng nói:
- Bởi vì thân phận của ngươi hiện tại! Võ giả Nhân Bảng ước chiến rất bình thường, tự nhiên có thể tùy ý, thân phận của ngươi lại không được.
- Võ giả Nhân Bảng Tô Tín có thể thua nhưng tổng bộ đầu Lục Phiến môn Giang Nam đạo lại không thể thua!
- Ngươi bây giờ đã xác lập hình tượng vô hình tại Giang Nam đạo, tiểu tông môn sợ ngươi, tông môn nhị lưu sợ ngươi, cho dù là ba đại tông môn nhất lưu cũng tạm thời ẩn nhẫn.
- Thời điểm này Lục Phiến môn Giang Nam đạo đại biểu thế lực cường đại nhất Giang Nam đạo, cũng không ai xem Tô Tín ngươi là tiểu bối giang hồ.
- Tổng bộ đầu Lục Phiến môn Giang Nam đạo có thể bình khởi bình tọa với võ giả Nguyên Thần cảnh.
- Nếu ngươi thua lần ước chiến này sẽ phá vỡ hình tượng vô địch của ngươi, mọi người sẽ không lại chú ý tới thân phận tổng bộ đầu Giang Nam đạo, ngươi chỉ là võ giả tiểu bối, là Nhân Bảng Tô Tín.
Loại lý do này mặc dù có chút không nói đạo lý nhưng sự thật là vậy, Nhân Bảng Tô Tín thua một lần không có gì, nhưng tổng bộ đầu Giang Nam đạo Tô Tín lại không thể thua.
Đám người Hoàng Bỉnh Thành cũng gật gật đầu, vô cùng đồng ý lời của Ôn Minh Ngự.
Lần này Lâm Khiếu ước chiến không có gì tốt với Tô Tín.
Thắng Lâm Khiếu chỉ tiến lên ba vị trí Nhân Bảng mà thôi, cũng không phải tốp mười Nhân Bảng, ngươi vẫn nằm trong tốp hai mươi nên không có ý nghĩa quá lớn.
Thắng chỉ là dệt hoa trên gấm, nếu như thua đúng như Ôn Minh Ngự nói, uy danh vô địch của Tô Tín tại Giang Nam đạo sẽ bị phá vỡ, cũng ảnh hưởng toàn cục, sẽ dẫn tới rất nhiều phiền tái không cần thiết lên kế hoạch của bọn họ.
Cho nên vì suy nghĩ ổn thỏa, Tô Tín tốt nhất không nên tiếp khiêu chiến, tùy tiện dùng lý do qua loa tắc trách là được.
Về phần có người nói Tô Tín e sợ chiến thì không cần quản, dù sao cũng không có tỷ thí, e sợ chiến cũng không phải bại, rất nhiều tông môn Giang Nam đạo nhìn Tô Tín không vừa mắt nên nhất định sẽ có người nói như vậy, đến lúc đó cho bọn họ chút giáo huấn là yên chuyện.
Tu vi kiếm đạo và thực lực là hai việc khác nhau, Lâm Khiếu thừa nhận “Kiếm công tử” Hà Hưu thực lực rất mạnh nhưng không thừa nhận tạo nghệ kiếm đạo của Hà Hưu mạnh hơn hắn.
Đừng nói Tô Tín hiện tại bài danh Nhân Bảng còn thấp hơn hắn, cho dù tu vi cao hơn hắn nhưng Lâm Khiếu không có rỗi việc đi khiêu chiến người ta.
Đột nhiên Tiêu Hoàng nói:
- Lâm huynh, ta nhớ cách đây không lâu ngươi tỷ thí với Tạ Chỉ Yến, nhưng kết quả lại thua?
Trên gương mặt không bận tâm của Lâm Khiếu lại phát sinh một ít biến hóa, hắn vẫn gật đầu nói:
- Là thua, Thái Thượng Cửu Kiếp kiếm uy thế vô song, nó đả thương người cũng đả thương mình, chính là một loại kiếm đạo cực đoan.
Tiêu Hoàng lúc này cười nói:
- Ta nghe nói Kiếm Thần Sơn muốn tác hợp ngươi và Tạ Chỉ Yến kết thành thông gia, Dịch Kiếm môn bên kia đã có chút đồng ý, kết quả Tạ Chỉ Yến nói muốn đánh với ngươi một trận, kết quả là ngươi thua.
- Nhưng ngươi có biết hay không, Tô Tín từng có quan hệ thân mật với Tạ Chỉ Yến, đã quen biết khi còn ở Tương Nam, Tạ Chỉ Yến từng trợ giúp Tô Tín đối địch với Thanh Thành kiếm phái.
- Về sau cùng xuất hiện trong lăng tẩm “Kiếm Tôn Giả” La Vân, hai người liên thủ gài bẫy đám người Thượng Quan Ngạn Khanh, quan hệ hai người không đơn giản.
Ánh mắt Lâm Khiếu hơi chấn động nhưng hắn vẫn lắc đầu, nói:
- Ngươi có châm ngòi cũng vô dụng, ta chỉ gặp qua Tạ Chỉ Yến một lần, cũng không có tình yêu nam nữ, nàng và Tô Tín có quan hệ thế nào thì liên quan gì tới ta?
- Huống hồ Tạ Chỉ Yến say mê kiếm đạo, nàng cũng không giống nữ nhân khác, đời này nàng chỉ có kiếm, tình yêu nam nữ không trói được nàng.
Tiêu Hoàng hơi ngạc nhiên nhìn Lâm Khiếu, hắn dám cam đoan Lâm Khiếu động tâm Tạ Chỉ Yến.
Lâm Khiếu nói Tạ Chỉ Yến cả đời chỉ có kiếm nhưng kỳ thật hắn cũng cả đời chỉ có kiếm, chỉ có điều hắn phát hiện có người tu vi kiếm đạo vượt qua hắn, mà người nọ lại là nữ nhân, hắn không động tâm là không thể nào.
Nếu là lúc bình thường, Lâm Khiếu bại bởi đám người Hà Hưu cũng không có lấy cớ nhiều như vậy, nhưng vừa rồi Lâm Khiếu lại không biết nên ứng phó Tạ Chỉ Yến như thế nào, chỉ nói Thái Thượng Cửu Kiếp kiếm tổn thương người cũng tổn thương mình quá mức nguy hiểm mà thôi.
Sau khi hắn bại trong tay một nữ nhân lại không nghĩ trực tiếp chịu thua, là lòng tự trọng của nam nhân quấy phá mà thôi.
Tiêu Hoàng tự cho rằng mình nhìn người tuyệt đối không sai, Lâm Khiếu sinh ra cảm xúc như vậy hắn chắc chắn động tâm Tạ Chỉ Yến.
Chỉ có điều Tiêu Hoàng không cho rằng Lâm Khiếu lại sinh ra tình nam nữ với Tạ Chỉ Yến, động tâm chỉ động tâm, hắn cũng không ngu xuẩn dựng lên cảnh tượng tranh giành tình nhân, đối với Lâm Khiếu, kiếm đạo chính là truy cầu lớn nhất của hắn.
May mà Tiêu Hoàng sớm có chuẩn bị, hắn vỗ vỗ tay, hạ nhân lập tức mang cái hộp đến, trong đó có một khối thủy tinh trong suốt.
- Lâm huynh, ngươi xem xong liền biết rõ, Tô Tín tuyệt đối đáng để ngươi đi khiêu chiến.
- Huyễn ảnh thạch?
Lâm Khiếu hơi kinh ngạc.
Thứ này là vật do thiên địa tạo thành, có thể hấp thu ánh sáng nhét vào trong bảo thạch, ban đêm phóng xuất ra hình ảnh viễn cổ tiên dân đã từng sống như thế nào.
Về sau có võ giả phát huyễn ảnh thạch dùng chân khí thúc dục không chỉ hấp thu ánh sáng, nó còn có thể hấp thu hình ảnh hiện tại rồi phóng thích ra.
Cho nên thứ này đã bị tất cả đại môn phái võ lâm cầm đi ghi chép công pháp hoặc vũ kỹ không thể ghi lại trên giấy, cho nên thứ này lập tức biến thành đồ trân quý.
Tiêu Hoàng rót chân khí vào trong huyễn ảnh thạch, một bộ hình ảnh xuất hiện, đó là khung cảnh kiếm khí tung hoành, ánh đao tràn ngập, chính là cảnh tượng Tô Tín giao thủ với Quý Vô Không.
Tiêu Hoàng đã sớm phái người nhìn chằm chằm vào Tô Tín, lúc Tô Tín giao thủ Quý Vô Không đã có người Tiêu gia cầm huyễn ảnh thạch ghi lại.
Lâm Khiếu hiện tại mặc kệ như thế nào, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Tín vận dụng kiếm khí mà thôi.
Kiếm khí vô hình vô tướng nhưng sắc bén tới cực điểm, thậm chí có thể tranh phong với võ giả Nguyên Thần cảnh một phen, cho dù chỉ một chiêu cũng đủ kinh diễm.
Hình ảnh rất ngắn, nó chỉ duy trì vài giây liền biến mất, bởi vì Tô Tín chỉ giao thủ với Quý Vô Không một chiêu là dừng.
Lâm Khiếu nhắm mắt lại, sau nửa ngày hắn mở mắt ra:
- Giúp ta ước chiến Tô Tín, xem như ta trả nhân tình cho ngươi, kiếm pháp của hắn tên là gì?
Tiêu Hoàng cười cười nói:
- Nghe người bên cạnh hắn nói tên là Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình kiếm khí.
Lâm Khiếu đồn ý ước chiến Tô Tín, Tiêu Hoàng cũng an bài người hạ chiến thiếp, đồng thời cũng an bài nơi Lâm Khiếu nghỉ ngơi.
Lúc này Tiêu Vô Cực Tiêu thất giai phụ trách dạy đệ tử Tiêu gia đi tới, hắn vuốt ria mép cười nói:
- Ta đã nói việc này đã chấm dứt, Tiêu gia trong khoảng thời gian này sẽ không nhúng tay vào việc Giang Nam đạo, tại sao ngươi không nghe ta nói?
Ngữ khí Tiêu thất gia ôn hòa nhưng không biết vì sao ngữ khí của hắn lại làm cho người ta có cảm giác không rét mà run.
Tiêu Hoàng lắc lắc đầu nói:
- Có lẽ bởi vì không cam lòng, ta chỉ động thủ lần này, cho dù thắng hay thua ta sẽ thu tay, ta đã cảm giác cơ hội đột phá Nguyên Thần cảnh, sau việc này ta sẽ bế quan trùng kích Nguyên Thần.
Tiêu thất gia nhìn Tiêu Hoàng một hồi lâu, lúc này mới nói:
- Tương lai Tiêu gia do ngươi chưởng quản, cho nên ta hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ, ngươi làm bất cứ chuyện gì cũng ảnh hưởng tới Tiêu gia, dù chuyện này nhỏ như thế, người bình thường suy nghĩ một lần thì chúng ta phải suy nghĩ bảy tám lần.
- Tiêu gia chúng ta không giống những tông môn kia, bọn họ thua được mà Tiêu gia chúng ta thua không nổi, cho nên khi đi một bước sẽ phải cân nhắc hậu quả rất nhiều.
- Ngươi vẫn không cách nào khắc chế suy nghĩ trong nội tâm của ngươi, ngươi bảo ta làm sao yên tâm giao Tiêu gia cho ngươi?
Tiêu Hoàng trầm mặc nửa ngày, hắn thi lễ với Tiêu thất gia:
- Đa tạ thất thúc đề điểm, Tiêu Hoàng thụ giáo.
Có lẽ người khác không biết, phụ thân Tiêu Hoàng là An Hầu Tiêu Vô Lượng còn không khủng khiếp bằng vị thất thúc trước mặt hắn.
---
Ba ngày sau, đệ tử Kiếm Thần Sơn, bài danh mười hai Nhân Bảng “Vô Song kiếm” Lâm Khiếu ước chiến Tô Tín, tin tức này truyền khắp Giang Nam đạo, thậm chí trong thời gian ngắn tất cả thế lực võ lâm Giang Nam đạo đều biết.
Võ giả Nhân Bảng đánh nhau là bình thường, đáng tiếc hai năm gần đây ít có võ giả ước chiến với nhau.
Kiếm công tử Hà Hưu thường xuyên ước chiến Đạo Si Lâm Trường Hà, đáng tiếc hắn căn bản không thắng một lần, hơn nữa hắn đã ước chiến nhiều lần.
Cho nên bọn họ ước chiến không có người xem, bởi vì bọn họ đã xem chán, huống hồ bọn họ đã sớm biết rõ kết cục chiến đấu cho nên không có hứng xem.
Lâm Khiếu đánh với Tô Tín không giống, một là bài danh mười hai Nhân Bảng, một là bài danh mười lăm Nhân Bảng, huống hồ là bài danh cao ước chiến bài danh thấp mới thú vị.
Cũng có một vài người đang suy đoán Tô Tín đắc tội Lâm Khiếu ở điểm nào, nếu không hắn bài danh cao hơn đi ước chiến với Tô Tín làm gì?
Nhưng người suy nghĩ như vậy chỉ là những võ giả tán tu không có kiến thức mà thôi.
Vô Song kiếm Lâm Khiếu là thế hệ trẻ giang hồ có thanh danh tốt, hắn sẽ không đi làm chuyện chèn ép người khác như vậy.
Huống chi Kiếm Thần Sơn xa tận Liêu Đông, Tô Tín chỉ xuất hiện tại Tương Nam cùng Giang Nam, một đông một nam, hai người căn bản là không hề xuất hiện cùng nhau thì kết thù thế nào?
Cho nên có khả năng duy nhất là kiếm đạo của Tô Tín được Lâm Khiếu tán thành, lúc này mới dẫn tới Lâm Khiếu ước chiến Tô Tín.
Dù sao Lâm Khiếu có tính cách si mê kiếm đạo, việc này người trên giang hồ đều biết, hắn ước chiến với người nào, người đó chắc chắn có tu vi kiếm đạo không kém gì Lâm Khiếu.
Hiện tại mỗi người đang chờ đợi, chờ Tô Tín có tiếp chiến thiếp của Lâm Khiếu hay không.
Trong ở Giang Nam đạo, tất cả thủ hạ của Tô Tín đều phản đối trận chiến này, đặc biệt là Ôn Minh Ngự, sau khi nhận được tin tức hắn từ Ôn gia chạy đi tìm Tô Tín, ngàn vạn không muốn Tô Tín tiếp khiêu chiến.
Ôn Minh Ngự nói lời thấm thía:
- Tô đại nhân, chúng ta đã là minh hữu, ta khuyên ngươi một câu, ngươi tốt nhất nên cự tuyệt ước chiến lần này, nếu không sẽ tạo thành đả kích lớn với uy vọng của Lục Phiến môn Giang Nam đạo.
Tô Tín vẫn thản nhiên hỏi thăm:
- Vì sao?
Ôn Minh Ngự trầm giọng nói:
- Bởi vì thân phận của ngươi hiện tại! Võ giả Nhân Bảng ước chiến rất bình thường, tự nhiên có thể tùy ý, thân phận của ngươi lại không được.
- Võ giả Nhân Bảng Tô Tín có thể thua nhưng tổng bộ đầu Lục Phiến môn Giang Nam đạo lại không thể thua!
- Ngươi bây giờ đã xác lập hình tượng vô hình tại Giang Nam đạo, tiểu tông môn sợ ngươi, tông môn nhị lưu sợ ngươi, cho dù là ba đại tông môn nhất lưu cũng tạm thời ẩn nhẫn.
- Thời điểm này Lục Phiến môn Giang Nam đạo đại biểu thế lực cường đại nhất Giang Nam đạo, cũng không ai xem Tô Tín ngươi là tiểu bối giang hồ.
- Tổng bộ đầu Lục Phiến môn Giang Nam đạo có thể bình khởi bình tọa với võ giả Nguyên Thần cảnh.
- Nếu ngươi thua lần ước chiến này sẽ phá vỡ hình tượng vô địch của ngươi, mọi người sẽ không lại chú ý tới thân phận tổng bộ đầu Giang Nam đạo, ngươi chỉ là võ giả tiểu bối, là Nhân Bảng Tô Tín.
Loại lý do này mặc dù có chút không nói đạo lý nhưng sự thật là vậy, Nhân Bảng Tô Tín thua một lần không có gì, nhưng tổng bộ đầu Giang Nam đạo Tô Tín lại không thể thua.
Đám người Hoàng Bỉnh Thành cũng gật gật đầu, vô cùng đồng ý lời của Ôn Minh Ngự.
Lần này Lâm Khiếu ước chiến không có gì tốt với Tô Tín.
Thắng Lâm Khiếu chỉ tiến lên ba vị trí Nhân Bảng mà thôi, cũng không phải tốp mười Nhân Bảng, ngươi vẫn nằm trong tốp hai mươi nên không có ý nghĩa quá lớn.
Thắng chỉ là dệt hoa trên gấm, nếu như thua đúng như Ôn Minh Ngự nói, uy danh vô địch của Tô Tín tại Giang Nam đạo sẽ bị phá vỡ, cũng ảnh hưởng toàn cục, sẽ dẫn tới rất nhiều phiền tái không cần thiết lên kế hoạch của bọn họ.
Cho nên vì suy nghĩ ổn thỏa, Tô Tín tốt nhất không nên tiếp khiêu chiến, tùy tiện dùng lý do qua loa tắc trách là được.
Về phần có người nói Tô Tín e sợ chiến thì không cần quản, dù sao cũng không có tỷ thí, e sợ chiến cũng không phải bại, rất nhiều tông môn Giang Nam đạo nhìn Tô Tín không vừa mắt nên nhất định sẽ có người nói như vậy, đến lúc đó cho bọn họ chút giáo huấn là yên chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.