Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 312: Xung Đột

Phong Thất Nguyệt

28/05/2018

Trước khi đến Thanh Bình phái, Bàng Khiêm vừa đi vừa hậm hực nói:

- Khốn nạn! Lần này đi Thanh Bình phái nhất định sẽ bị nhục nhã một phen, lão tử đã khi nào chịu nhục nhã như vậy?

Trong hai người này Bàng Khiêm xuất thân đạo phỉ, thời điểm còn trong sơn trại hắn là tâm phúc của thủ lĩnh.

Về sau hắn trở thành bộ khoái Giang Nam đạo cũng là lúc Tô Tín chưởng quản Lục Phiến môn Giang Nam đạo, hắn gia nhập Lục Phiến môn trong thời gian phong quang nhất, kết quả bây giờ bị người ta nhục nhã, hắn không chịu được đãi ngộ như thế.

Diêu An khuyên nhủ:

- Việc nhỏ không nhịn sẽ loạn việc lớn, dù sao một tháng cũng có một lần, tháng sau cũng không nhất định đến phiên chúng ta.

Diêu An không giống Bàng Khiêm, hắn chính là lão nhân Lục Phiến môn ngày xưa, trải qua thời kỳ Kim Vũ Lâm, cũng là lúc uy danh Lục Phiến môn Giang Nam đạo xuống thấp nhất, khi đó có thể nói còn nhục nhã hơn hiện tại nhiều.

Cho nên dù Diêu An cảm thấy làm việc này rất buồn nôn nhưng ít ra vẫn nằm trong phạm vi thừa nhận của hắn.

Trên đường đi đến nơi đây, Diêu An không ngừng khuyên nhủ Bàng Khiêm, Bàng Khiêm vẫn không cam lòng.

Thậm chí nếu không phải ham bổng lộc và ban thưởng phong phú từ Lục Phiến môn thì hắn đã sớm cởi quan phục không làm.

Thanh Bình phái cách Khánh Dương phủ không xa, hai người đi chừng nửa ngày là đến nơi.

Leo lên sơn môn Thanh Bình phái, bốn tên đệ tử thủ vệ nhìn thấy hai người mặc quan phục Lục Phiến môn, ánh mắt bọn họ mang theo thần thái xem thường.

Trong đó có một tên đệ tử hừ lạnh nói:

- Ăn mày lại đến rồi, chúng ta trực tiếp ném hai cục xương đuổi bọn chúng đi nhé, các ngươi cảm thấy thế nào?

Nghe xong lời này, Bàng Khiêm tức giận muốn ra tay, bắt đầu từ lúc nào những tên đệ tử thủ vệ sơn môn lại có tư cách xem thường bọn họ?

Diêu An bên cạnh nhìn thấy tình hình không tốt liền giữ chặt Bành Khiêm, hắn chắp tay nói:

- Khánh Dương phủ Lục Phiến môn cầu kiến chưởng môn Thanh Bình phái, các vị cũng nên giao thuế hàng tháng.

Tên đệ tử thủ vệ xem thường hắn:

- Chỉ bằng vào các ngươi cũng muốn gặp chưởng môn Thanh Bình phái? Ngươi bị ngu sao? Ngươi cảm thấy mình đủ tư cách sao?

Đôi mắt Bàng Khiêm như phun ra lửa, lúc trước tổng bộ đầu Khánh Dương phủ để ý tới mảnh đất thuộc về Thanh Bình phái, tổng bộ đầu Khánh Dương phủ còn không tự mình đến gặp mặt, hắn chỉ phân phó Bàng Khiêm và vài tên bộ khoái cảnh giới Tiên Thiên tiện thể nhắn lại với Thanh Bình phái.

Khi đó chưởng môn Hóa Thần cảnh của Thanh Bình phái còn phải tự mình đi ra nghênh đón, cho dù bọn họ chỉ là bộ khoái cảnh giới Tiên Thiên nhưng chưởng môn Thanh Bình phái cũng khách khí rất nhiều, kết quả hiện tại tốt rồi, ngay cả tên đệ tử thủ vệ cảnh giới Hậu Thiên cũng có thể xem thường bọn họ.

Diêu An xấu hổ, hắn cười nói:

- Quý chưởng môn không có thời gian cũng được, có thể cho chúng ta gặp đệ tử đích truyền được hay không?

Thái độ đối phương ác liệt với bọn họ, nội tâm Diêu cũng có tức giận nhưng đúng như lời hắn nói, việc nhỏ không nhịn sẽ loạn việc lớn.

Lần trước Duẫn Tịch trêu chọc tông môn võ lâm quá ác, cho nên những tông môn võ lâm liên hợp với nhau bức bách Lục Phiến môn Giang Nam đạo, Duẫn Tịch sợ hãi cho nên lùi bước.

Ngươi đã lui bước cho nên người ta được đà lấn tới, cho nên Lục Phiến môn Giang Nam đạo hiện tại không còn chút uy tín nào.

Hơn nữa Duẫn Tịch lại sợ kích thích những tông môn Giang Nam đạo cho nên liên tục ra lệnh không cho phép bộ khoái Lục Phiến môn sinh ra xung đột với tông môn võ lâm, bọn họ cũng chỉ có thể nhẫn nại.

Cửa sơn môn bị đẩy ra, hai đệ tử cảnh giới Tiên Thiên Thanh Bình phái đi tới, trên gương mặt bọn họ còn mang theo thần thái kiêu ngạo.



Vài tên đệ tử thủ vệ cung kính nói:

- Bái kiến Trần Hằng sư huynh, Lưu Uyên sư huynh.

Hai đệ tử đích truyền Thanh Bình phái gật đầu, bọn họ quay đầu nhìn sang hai người Diêu An và Bàng Khiêm.

Trần hằng cười lạnh nói:

- Ôi, đây không phải hai vị đại nhân Lục Phiến môn hay sao, như thế nào, lại đến Thanh Bình phái làm ăn mày sao?

Diêu An áp chế lửa giận trong lòng, hắn nói:

- Tại hạ đến đây thu thuế.

Lưu Uyên cười nhạo, nói:

- Ăn mày muốn cơm, còn thu thuế má, không ngờ bộ khoái Lục Phiến môn Giang Nam đạo các ngươi đều dựa vào đan dược cấp thấp tu luyện?

Hiển nhiên hai người bọn họ cố ý, ngươi một câu ta một câu châm chọc khiêu khích Diêu An và Bàng Khiêm, thiếu chút nữa chọc hai người tức giận nổ phổi.

Nếu như không phải sợ nhiệm vụ không hoàn thành sẽ bị phạt, Diêu An thật sự muốn quay người rời đi, hắn đã nhịn đủ rồi.

Lần trước đến đây thu thuế có người đã không thèm đi, bọn họ tự xuất ra một viên đan dược cấp thấp nộp lên.

Nhưng hành động của bọn họ đã bị mật thám Giang Nam đạo phát giác và báo cáo lên Duẫn Tịch, tên bộ khoái gian lận đã bị Duẫn Tịch trọng phạt một lần.

Diêu An hiện dám cam đoan, chung quanh hắn chắc chắn có mật thám Lục Phiến môn đang ẩn nấp, nếu bọn họ dám rời, Duẫn Tịch chắc chắn sẽ trừng phạt bọn họ.

Diêu An có thể nhịn, Bàng Khiêm không nhịn được, hắn trực tiếp chỉ vào mặt hai người quát lớn:

- Khốn nạn, các ngươi tính là cái gì mà dám nói với lão tử như vậy?

- Lúc trước lão tử mang người đi Thanh Bình phái muốn mảnh đất kia, các ngươi còn không phải không dám phóng rắm, trực tiếp giao đất cho chúng ta hay sao?

- Cho dù là chưởng môn Hóa Thần cảnh của Thanh Bình phái các ngươi còn phải làm ra vẻ đáng thương trước mặt Lục Phiến môn chúng ta, hiện tại còn tiểu nhân đắc chí càn rỡ, nếu đổi lại là trước kia, lão tử có làm thịt các ngươi, Thanh Bình phái cũng không dám nóng một câu nào.

Hắn vừa nói lời này làm hai tên đệ tử Thanh Bình phái sửng sốt, sắc mặt hai người Trần Hằng và Lưu Uyên âm trầm như nặn ra nước.

Thanh Bình phái thật sự rất khó chịu việc Phí gia lần trước, thậm chí còn bị các thế lực võ lâm khác cười nhạo vô năng.

Thanh Bình phái bọn họ dám khó xử Phí gia là vì người ta xuất thân Tây Vực ba mươi sáu nước, cũng không có nơi nương tựa trong Giang Nam đạo, cho nên Thanh Binh phái muốn làm thịt Phí gia thật ác, không nghĩ tới Lục Phiến môn lại xen vào một chân.

Lục Phiến môn am hiểu nhất chính là đồ tông diệt môn, Tô Tín không phải mới làm một hai lần.

Cho nên sau khi biết rõ Phí gia nhờ Lục Phiến môn can thiệp, người Thanh Bình phái bị dọa sợ, sợ ngày hôm sau Phí gia và người Lục Phiến môn Giang Nam đạo xuất hiện dưới sơn môn Thanh Bình phái, từ đó đồ tông diệt môn bọn họ.

Cho nên về sau tổng bộ đầu Khánh Dương phủ nói muốn mảnh đất kia, Thanh Bình phái không dám nói hai lời liền giao nó ra, thậm chí ngay cả chưởng môn Thanh Bình phái cũng phải cẩn thận từng li từng tí, sợ Lục Phiến môn khó chịu tiêu diệt bọn họ.

Chính bởi vì thái độ trước ngạo mạn sau cung kính cho nên người thế lực võ lâm khác chê cười Thanh Bình phái bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh và không có cốt khí, cho nên đệ tử Thanh Bình phái bọn họ không thể ngẩng đầu lên được.

Cho nên thời điểm Lục Phiến môn đến thu thuế hai lần, đệ tử Thanh Bình phái đều nắm bắt cơ hội châm chọc khiêu khích muốn báo mối thù bị nhục nhã.

Thậm chí chưởng môn Thanh Bình phái cũng biết rõ việc như vậy nhưng hắn âm thầm đồng ý, kể từ đó các đệ tử mới càng hung hăng càn quấy không ai bằng.



Trần Hằng lạnh lùng nói:

- Dám nói chuyện với ta như vậy, các ngươi muốn chết hay sao? Có tin ta ra lệnh một tiếng, người Thanh Bình phái phế các ngươi tại nơi này, tổng bộ đầu Lục Phiến môn các ngươi cũng không dám nói một câu nào cả.

- Khốn nạn! Hôm nay lão tử sẽ phế ngươi trước!

Bàng Khiêm xuất thân đạo phỉ, hắn vốn có tính cách táo bạo, vừa rồi đứng trước sơn môn bị vũ nhục đủ nhiều rồi, kết quả hiện tại bị người ta chỉ vào mặt mắng chửi, cho nên Bàng Khiêm làm sao có thể chịu được?

Vừa mới dứt lời, Bàng Khiêm trực tiếp rút đao chém về phía hai người Trần Hằng và Lưu Uyên.

Hai người Trần Hằng và Lưu Uyên không ngờ Bàng Khiêm lại dám ra tay trong trường hợp này, hắn không kịp né tránh cho nên chịu thiệt thòi, thiếu chút nữa bị Bành Khiêm cầm cương đao chém tổn thương.

Diêu An bên kia nhìn thấy Bàng Khiêm xông lên, hắn không do dự rút đao tấn công.

Luận thực lực, hai người Trần Hằng và Lưu Uyên còn mạnh hơn hai người Bành Khiêm.

Dù sao bọn họ cũng là đệ tử đích truyền của Thanh Bình phái, mà Thanh Bình phái là tông môn đi lộ tuyến tinh anh, đệ tử đích truyền chưa đến trăm người nhưng đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.

Cho dù cảnh giới bọn họ đều là Khí Hải cảnh giống hai người Bàng Khiêm, cho dù nội lực thâm hậu hay trình độ vũ kỹ đều thắng hai người bọn họ.

Bởi vì Bàng Khiêm đột nhiên ra tay đánh lén, hai người Trần Hằng không kịp phòng bị cho nên bị đè đánh, trong khoảng thời gian ngắn bị đánh không thể hoàn thủ.

Sắc mặt hai người tối tăm, bọn họ vừa đánh vừa lùi rồi quát lớn nhắc nhở bốn đệ tử thủ vệ đứng bên cạnh:

- Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau chạy về gọi người.

Lúc này vài tên đệ tử thủ vệ sơn môn kịp phản ứng, có người chạy vào Thanh Bình phái gọi người.

Lúc này đã qua hơn mười chiêu, đám người Trần Hằng có xu thế suy yếu, trong Thanh Bình phái có từng tiếng bước chân dồn dập vọng ra ngoài, trên mặt hai người Bành Khiêm xuất hiện nét sợ hãi.

- Rút lui!

Bàng Khiêm quát to một tiếng, hắn thu đao rồi lui về phía sau, hắn và Diêu An cùng chạy trốn.

Bọn họ không phải người ngu, nơi này chính là sơn môn Thanh Bình phái, tiếp tục đánh nhau như vậy, cho dù đối phương không dám giết mình nhưng khó tránh khỏi sẽ có đòn hiểm, sau đó chờ Lục Phiến môn Khánh Dương phủ đến lãnh ngời.

Nhìn hai người đào tẩu, Trần Hằng và Lưu Uyên vừa muốn đuổi theo, lúc này một thanh niên hơn ba mươi tuổi ngăn cản trước mặt hai người bọn họ:

- Hai vị sư đệ thả bọn chúng đi thôi.

Trần Hằng quay đầu lại không cam lòng nói:

- Đại sư huynh, bỏ qua hai tên hỗn đản kia rời đi hay sao? Hắn cũng dám động thủ trong sơn môn Thanh Bình phái, quả thật tự tìm cái chết mà.

Đại sư huynh Thanh Bình phái thở dài một hơi, hắn nói:

- Lục Phiến môn hiện tại thật sự không dám động tới chúng ta, nhưng chúng ta cũng không dám động Lục Phiến môn, các ngươi nhục nhã bọn chúng cũng không có gì, nếu thật giết bọn họ, như vậy mâu thuẫn sẽ gay gắt, việc này không tốt với hai bên.

- Cho dù ngươi thực bắt bọn chúng, cao lắm là đánh bọn chúng một trận mà thôi, có ý nghĩa gì chứ?

- Thả bọn chúng đi thôi, lần này bọn chúng không hoàn thành nhiệm vụ, ta đoán sau khi bọn chúng quay về Lục Phiến môn sẽ bị người tổng bộ trách phạt, kế cục hai người kia cũng không tốt hơn chỗ nào.

Nghe đại sư huynh nói như thế, cho dù hai người Trần Hằng và Lưu Uyên không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn quay về.

Đại sư huynh chính là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ Thanh Bình phái, đã có thực lực Thần Cung cảnh, bọn họ không dám làm trái lời đại sư huynh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook