Quyển 1 - Chương 9: Đường Ân nổi giận
Lâm Hải Ly Miêu
05/05/2013
Đường Ân trở lại căn mộc ốc thì tiến vào
không gian hệ thống, như vậy ít nhất có thể đảm bảo không cần phải nôn
mữa như trong hiện thực.
“Đinh, chúc mừng sát thủ Đường Ân hoàn thành nhiệm vụ giết chết Ước Khắc.
Độ khó nhiệm vụ: F. Đánh giá hoàn thành: D
Kinh nghiệm thu được: 200. Huyết khí: 150.”
“Đinh, chúc mừng sát thủ Đường Ân hoàn thành nhận chứng sát thủ nhiệm vụ. Hệ thống thưởng cho kỹ năng mới- ‘tâm lặng như nước’.”
Đường Ân vừa bước vào không gian của hệ thống thì liên tiếp một chuỗi âm thanh vang lên.
Lão quản gia nói: “Chúc mừng ngài, sát thủ Đường Ân!”
Đường Ân lộ vẻ xấu hổ: “Xin lỗi, ngày hôm qua ta, ta…..”
“Không sao cả, ta không để ý.”
“Uhm, đa tạ.” Đường Ân gật đầu, rồi uể oải nói: “Thật không nghĩ Ước Khắc thần phụ là người như vậy…”
Lão quản gia nói: “Lòng người khó dò nhất, không ai có để hiểu hết về một người. Ngài nhìn lầm cũng là bình thường thôi.”
Đường Ân cảm khái gật đầu. Chuyện này đã tạo nên một cảm xúc rất sâu cho hắn. Hắn suy nghĩ đến những lời lão quản giao, tò mò hỏi: “Ngài giống như từ đầu đánh giá Ước Khắc không phải là người tốt, phải hay không?”
“Trước tiên nên cải chính lại, trong mắt của ta không người tốt lẫn người xấu. Hắn là người tốt, sẽ không là lý do ta không giết hắn. Hắn là người xấu, cũng không là cái cớ để ta giết chết hắn.” Lão quản gia thản nhiên đính chính.
Nói xong, tay trái vung lên, một màn hình xuất hiện, trong đó ghi lại hết thảy cảnh tượng Đường Ân gặp mặt Ước Khắc. Từ lúc lần đầu tiên gặp mặt ở dị thế giới, cho tới mấy lần vô tình thấy Đường Ân trong thôn.
“Trước đó từng nói qua, ta có thể chứng kiến cũng giống như những gì ngài thấy. Chỉ là ta quan sát tỉ mỉ hơn. Ví dụ như, vào lúc này đây, ông ta đang bắt chuyện với một lão nông phu, nhưng thực tế, ánh mắt của ổng lại tập trung vào mông của vị cô nương đi ngang qua. Đương nhiên, đối với nam nhân mà nói thì không sao cả, cái này quả thật có lực hấp dẫn hơn của lão nông phu. Nhưng mà, chú ý ở sâu trong ánh mắt của ông ta, khoé miệng cong lên, nhìn rất nguy hiểm, đây là sự biểu hiện của tham lam và chiếm hữu.”
“Còn vào lúc này….. lúc kia….”
Lão quản gia không ngừng phóng to màn hình, đổi góc độ, trực tiếp giảng giải tất cả.
Đường Ân nghe rất chăm chú, giờ khắc này, lão quản gia là một vị thần trong mắt của hắn.
Cuối cùng, lão quản gia nói: “Nghe hiểu không? Không hiểu cũng không sao, đây chỉ là một loại kỷ xảo nhỏ. Trong chiến đấu, đôi khi có thể dùng được. Ta sẽ dạy ngài.”
Đường Ân trong lòng vừa động: “Học xong cái này có phải chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu người khác không?”
Lão quan gia lắc đầu: “Vừa rồi ta đã nói qua, lòng người là khó dò nhất. Có lẽ có người có loại suy nghĩ giống Ước Khắc, nhưng chưa chắc hắn sẽ làm như thế. Hơn nữa, nhìn ánh mắt để đánh giá, bất kể ở đâu đều cũng có người chú ý tới, huấn luyện cũng rất đơn giản. Ngài nếu quá chú trọng khoảng này, nói không chừng sẽ bị đánh lừa bởi ánh mắt của người khác.”
Đường Ân gật đầu, lập tức một trận nhức đầu. Hình ảnh trong màn hình hiện giờ khiến cho hắn nhớ ra trạng thái chết của Ước Khắc.
“Ngài khoẻ không?”
Đường Ân sắc mặt trắng bệch: “Vẫn còn trụ được.”
Lão quản gia khuyên: “Có lẽ ngài nên thử kỹ năng ‘tâm lặng như nước’.”
‘Tâm lặng như nước’? Đường Ân trong lòng vừa động, cái này hình như là một kỹ năng mà hệ thống đưa cho mình. Hắn vội vàng mởi ra màn hình sát thủ, phía trước khung kỹ năng lúc trước còn trống kia, giờ xuất hiện một cái kỹ năng.
‘Tâm lặng như nước’, kỹ năng thiên phú, không thể thăng cấp, có thể giúp tinh thần khôi phục nhanh chóng hơn, miễn dịch với phần lớn trạng thái khác. Kỹ năng có duy trì trong 30 phút, nhưng cần 3 giờ để hồi phục, tiêu hao 100 huyết khí.
“Kỹ năng thiên phú?” Đường Ân lần đầu nhìn thấy loại kỹ năng này.
“Kỹ năng thiên phú, không cần ngươi luyện tập, trực tiếp dùng huyết khí thì có thể sử dụng kỹ năng.”
“Ồ… A, chờ một chút, không cần học tập? Vậy những kỹ năng khác cần phải học tập ư?”
“Đó là đương nhiên!”
“Không phải là chỉ cần một số điểm kỹ năng là có thể dùng sao?”
“Điểm kỹ năng?” Lão quản gia kinh ngạc cau mày, lập tức nghiêm túc nói: “Đường Ân, sát thủ có thể có tính đùa giỡn, không sao cả. Nhưng đây là giết người không phải trò chơi, không có cái kỹ năng nào là không có sơ hở cả. Ngài có thể tưởng tượng xem, sau khi ngài mở kỹ năng công kích ra, bị một người lấy ra cung nõ lập tức giết chết ngài, có được không?”
“À.. ta biết rồi. Vậy kỹ năng này làm sao sử dụng?” Đường Ân biết chính mình đã suy nghĩ quá đơn giản, vội vàng chuyển đề tài.
“Đọc thầm trong đầu.”
“Tâm lặng như nước”
Trong nháy mắt một luồng khí lạng bao phủ toàn thân. Mặc dù trong lòng vẫn còn không thoải mái, nhưng thân thể rốt cuộc không còn cảm giác muốn nôn mửa nữa rồi.
Hô… Đường Ân không nhịn được thở dài một hơi.
Lão quản gian nói: “Đây là phương pháp trị ngọn không trị gốc. Loại di chứng trạng thái sau khi giết người này cần phải tìm biện pháp giải quyết triệt để.”
Đường Ân vội hỏi: “Vậy làm sao giải quyết triệt để?”
“Mỗi người mỗi một phương pháp, chỉ có thể tự mình tìm ra.” Đáng tiếc, việc này lão quản gia không thể đưa ra một đáp án chính xác được.
“Tự mình tìm ra?” Đường Ân mở to mắt.
Ân, lão quản gia gật đầu: “Sát thủ thường làm những nhiệm vụ sinh tử. Trong lòng xuất hiện một trạng thái nào đó cũng là chuyện rất bình thường. Trong lòng có áp lực, thì cứ phát tiết một hồi là được thôi!”
“Nhưng tính cách của mỗi sát thủ không giống nhau. Nếu thuộc loại cô độc, thì đem mình nhốt vào phòng tối, rồi lấy máu gì gì đó. Nếu tính cách tốt hơn một chút, thì làm một số chuyện kích thích hơn, tỷ nhi tay không leo núi, điêu cuồng kéo xe, hay trên giường vận động một chút. Mà phương pháp ôn hoà nhất chính là đọc sách, đi du lịch, trồng cây, chơi âm nhạc các loại.”
“Ngài bây giờ mặc dù có thể dùng được lý luận người tốt – người xấu để giải thích cho tín niệm giết người của ngài. Nhưng thành thật mà nói, ta cũng không xem trọng điều này. Theo đề nghị của ta, ngài nên tìm một ít việc mà ngài cảm thấy hứng thú để đi làm. Những chuyện này không nên quá kịch liệt. Phải biết rằng, loại sát thủ cô độc này, cuối cùng đều tự sát cả.”
“….thật ra ta có một phương pháp tốt.” Nghe quản gia nói xong, Đường Ân đột nhiên mở miệng.
“Ồ?”
“Không làm sát thủ là được.”
Lão quản gia nói: “Nhưng ngài đã giết người.”
“… Cái này không giống nhau.”
“Ý của ngài nói rằng Ước Khắc không phải người?”
“Dùng trình độ đó để nói, ông ta đích xác không phải người.”
“Cách chơi chữ thật tức cười.”
“Tuỳ ngài thôi.” Đường Ân nhún vai, nói xong đi lên căn mộc ốc của lão gia bằng dây leo.
“Làm gì vậy?”
“Đi nghỉ. Ta muốn tranh thủ ngủ nửa giờ ở đây.”
Lần đầu tiên giết người đã để lại ấn tượng khá lớn với Đường Ân. Trước khi tiến vào không gian, đầu của hắn rất nhức nhối. Nhưng mà, sau khi thi triển ‘tâm lặng như nước’, tinh thần của hắn đỡ hơn nhiều. Đường Ân quyết định nhân lúc kỹ năng còn hữu hiệu 30 phút thì nhanh chóng ngủ. Có lẽ sau một giấc ngon, cảm giác sẽ tốt hơn rất nhiều….
“Ta biết, nhưng ngài nên ngủ ở mộc ốc của mình đi.”
“Ta xin ngài, đừng có nhỏ nhen như thế! Được rồi, good night” Nói giỡn hả, đi ra ngoài để nôn mửa suốt nữa giờ luôn à? Như vậy căn phòng của ta thì làm sao đây….
Đường Ân nhanh chóng chui vào căn mộc ốc, đặt thân thể của mình lên chiếc giường gỗ còn toả mùi hương thơm của gỗ.
Một đêm yên tĩnh.
Có lẽ là tác dụng của ‘tâm lặng như nước’, hay là nội tâm của mình cường đại hơn mình tưởng tượng. Đường Ân rất nhanh chợp mắt, đồng thời cả đêm không mơ thấy ác mộng gì cả.
Giấc ngủ là liều thuốc phục hồi sức khoẻ tiết kiệm nhất. Tâm tình đã được cân bằng, Đường Ân cảm giác thoải mái hơn nhiều.
Trong căn mộc ốc của lão quản gia, cái gì cũng tốt, còn có cả bữa sáng nữa.
Đường Ân lúc này mới nhớ ra mới thịt thỏ hung khói lão nông phu. Nhưng mà lúc này trong thôn khẳng định sẽ loạn thất bát tao vì cái chết của Ước Khắc, lão nông phú chắc là không có tâm tư để làm món thịt thỏ nữa rồi….
Trong lòng đọc thầm rời khỏi hệ thống…
Đẩy ra cánh cửa gỗ sơ sài, Đường Ân hít một hơi thật sau. Không khí buổi sáng ập vào mặt.
“Ý, tại sao lại có cảm giác thiếu cái gì đó nhỉ…”
Đúng rồi, là cây cột khói!”
Từ chỗ mộc ốc của Đường Ân không thể nhìn thấy thôn Tiểu Thạch, nhưng mỗi ngày cứ vào sáng sớm nhìn về phía bắc là có thể thấy những cột khói bay lên.
Chẳng lẽ chuyện ngày hôm qua đã gây xúc động quá lớn cho bọn họ, khiến cho bọn họ không còn tâm tư nấu cơm nữa ư?
Không biết tại sao, trong lòng Đường Ân có điểm bất an.
Chính là đi nhìn một chút thử xem….
Đường Ân nhanh chóng trèo xuống…
Không đúng a, nơi này dĩ nhiên có thể nhìn thấy được pho tượng thần Quang Minh ở nóc giáo đình mà… Không đúng, nơi này bình thường có thể nhìn thấy bức tường đất của nông trại mà…
Đường Ân càng chạy càng nhay trong khu rừng, cảm giác bất an càng lúc càng lớn.
“Oanh….”
Cuối cùng, bên cạnh khu rừng, Đường Ân nhìn thấy hết thẩy đều trống rỗng. Hắn lảo đảo lùi về sau mấy bước.
Nguyên bổn cái bức tường và phiến nông trang kia đã biến mất, chỉ còn lại một mảnh đất cằn cõi trống rỗng. Cái gì nhà gạch, giáo đường, cả nông phu cũng biến mất. Giống như là nơi này chưa từng có xuất hiện cái gì cả.
“A!!!!”
Hai mắt Đường Ân phát hoả, cấp tốc chạy về phía mảnh đất cằn cỗi kia.
“Đây là ảo giáo, là ảo giác. Tất cả đều là giả. Nông trang vẫn còn, thôn dân vẫn còn…”
Ở chính giữa mảnh đất ấy, có dựng một tấm bia đá màu trắng. Vị trí chính là chỗ của giáo đường trước kia. Trên bia có ghi,
“Năm 997 lịch Quang Minh, thần uy hạ thế, ân trạch tứ phương. Thôn Tiểu Thạch của nước Bố Lan bị tà ma khống chế, hai trăm thôn dân hoá thành vonng linh. May mắn là thần linh phù hộ, đúng lúc Quang Minh tuần sát sử dẫn theo mười hai Quang Minh kỵ sĩ ghé ngang, đại chiến cùng tà ma. Sau khi khổ chiến, tà ma cuối cùng bị thu phục. Hai trăm tà linh được tịnh hoá, trở về ngực của thần linh.
Ô Nhĩ Lý Kỳ - Đức – Tắc Tư Mạn.”
Chỉ là tấ bia đá bình thường, xung quanh được khắc rất rõ ràng. Chung quanh nó còn được gia trì thêm một phù văn huyền ảo phức tạp. Đây đại khái cũng là nguyên nhân khiến nó sáng ngời. Đây là bia thánh linh của Quang Minh giáo hội.
Nếu như hậu nhân đọc được bia này, đại khái sẽ ca ngợi công tích của thần, may mà tà ma bị tiêu diệt kịp thời, nếu không, trăm dặm xung quang sẽ bị vong linh quấy phá, sinh linh đồ thán.
Đương nghiên, người biết rõ tình huống như Đường Ân thì không nghĩ như vậy.
“Thao! Thao! Thao”
Đường Ân quỳ rạp xuống đấy, hai tay đấm điên cuồn, miệng thì mắng không ngừng, lâm vào nỗi hối hận vô hạn. Chính mình rõ ràng đã nghe Ước Khắc từng nói rằng có vị tuần sát sử gì đó sẽ đến đây. Tại sao hắn lại không nghĩ đến điều đó, tại sao lại không nghĩ đến điều đó…
Cái gì tà hồn, vong linh này nọ… Hắn cơ hồ có thể khẳng định việc này có liên quan tới Tắc Tư Mạn.
“A…. a!”
Đường Ân đấm một quyền lên thánh bia. Phanh, bàn tay vỡ tan, máu chảy không ngừng.
Cơn đau nhất thời bị hắn kiềm xuống. Hắn nhanh chóng đứng lên, chạy một vòng xung quanh mảnh đất cằn cỗi, rồi tiến vào không gian hệ thống.
“Lão quản gia, lão quản gia…”
“Ở đây nè!” Lão quản gia đứng ở phía sau Đường Ân.
Đường Ân túm lấy lão quản gia hỏi: “Ngài có thể tìm được dấu vết của bọn chúng phải không?”
Lão quản gia quan sát màn hình: “Dưới loại uy lực này rất khó lưu lại dấu vết gì. Hơn nữa cứ coi như là tìm được đi, người sẽ làm gì?”
Đường Ân rống to: “Tìm được rồi, ta sẽ giết bọn chúng!”
“Dũng khí có thừa!” Lão quan gia không vô lý đưa ra một đánh giá nào cả.
Chỉ chốc lát, lão quản gia bình tĩnh nói: “Rất xin lỗi, không có đầu mối nào!”
“Ngài cố ý không nói cho ta biết. Đúng ! Không! Đúng?” Đường Ân rõ ràng không tin vào kết quả như vậy, nhìn thẳng vào mắt của lão quản gia, nói từng chữ một.
“Bình tĩnh lại, ta không phải là thần.”
Hai ngươi mắt nhìn mắt một hồi, Đường Ân đột nhiên ra khỏi hệ thống.
Lão quản gia nhìn màn hình một lần nữa, chỗ con đường ở phía tây của mảnh đất này, lắc đầu: “Không thể nói, không thể nói.”
Màn hình lại chuyển, lúc này Đường Ân đã rời khỏi hệ thống đang quỳ trên mặt đất, cứ một quyền lại một quyền đấm lên tấm bia.
Cùng với âm thanh phanh phách, vết máu đã nhuộm đỏ tấm bia đá.
“Hy vọng chuyện này có thể làm cho ngài thay đổi…”
“Đinh, chúc mừng sát thủ Đường Ân hoàn thành nhiệm vụ giết chết Ước Khắc.
Độ khó nhiệm vụ: F. Đánh giá hoàn thành: D
Kinh nghiệm thu được: 200. Huyết khí: 150.”
“Đinh, chúc mừng sát thủ Đường Ân hoàn thành nhận chứng sát thủ nhiệm vụ. Hệ thống thưởng cho kỹ năng mới- ‘tâm lặng như nước’.”
Đường Ân vừa bước vào không gian của hệ thống thì liên tiếp một chuỗi âm thanh vang lên.
Lão quản gia nói: “Chúc mừng ngài, sát thủ Đường Ân!”
Đường Ân lộ vẻ xấu hổ: “Xin lỗi, ngày hôm qua ta, ta…..”
“Không sao cả, ta không để ý.”
“Uhm, đa tạ.” Đường Ân gật đầu, rồi uể oải nói: “Thật không nghĩ Ước Khắc thần phụ là người như vậy…”
Lão quản gia nói: “Lòng người khó dò nhất, không ai có để hiểu hết về một người. Ngài nhìn lầm cũng là bình thường thôi.”
Đường Ân cảm khái gật đầu. Chuyện này đã tạo nên một cảm xúc rất sâu cho hắn. Hắn suy nghĩ đến những lời lão quản giao, tò mò hỏi: “Ngài giống như từ đầu đánh giá Ước Khắc không phải là người tốt, phải hay không?”
“Trước tiên nên cải chính lại, trong mắt của ta không người tốt lẫn người xấu. Hắn là người tốt, sẽ không là lý do ta không giết hắn. Hắn là người xấu, cũng không là cái cớ để ta giết chết hắn.” Lão quản gia thản nhiên đính chính.
Nói xong, tay trái vung lên, một màn hình xuất hiện, trong đó ghi lại hết thảy cảnh tượng Đường Ân gặp mặt Ước Khắc. Từ lúc lần đầu tiên gặp mặt ở dị thế giới, cho tới mấy lần vô tình thấy Đường Ân trong thôn.
“Trước đó từng nói qua, ta có thể chứng kiến cũng giống như những gì ngài thấy. Chỉ là ta quan sát tỉ mỉ hơn. Ví dụ như, vào lúc này đây, ông ta đang bắt chuyện với một lão nông phu, nhưng thực tế, ánh mắt của ổng lại tập trung vào mông của vị cô nương đi ngang qua. Đương nhiên, đối với nam nhân mà nói thì không sao cả, cái này quả thật có lực hấp dẫn hơn của lão nông phu. Nhưng mà, chú ý ở sâu trong ánh mắt của ông ta, khoé miệng cong lên, nhìn rất nguy hiểm, đây là sự biểu hiện của tham lam và chiếm hữu.”
“Còn vào lúc này….. lúc kia….”
Lão quản gia không ngừng phóng to màn hình, đổi góc độ, trực tiếp giảng giải tất cả.
Đường Ân nghe rất chăm chú, giờ khắc này, lão quản gia là một vị thần trong mắt của hắn.
Cuối cùng, lão quản gia nói: “Nghe hiểu không? Không hiểu cũng không sao, đây chỉ là một loại kỷ xảo nhỏ. Trong chiến đấu, đôi khi có thể dùng được. Ta sẽ dạy ngài.”
Đường Ân trong lòng vừa động: “Học xong cái này có phải chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu người khác không?”
Lão quan gia lắc đầu: “Vừa rồi ta đã nói qua, lòng người là khó dò nhất. Có lẽ có người có loại suy nghĩ giống Ước Khắc, nhưng chưa chắc hắn sẽ làm như thế. Hơn nữa, nhìn ánh mắt để đánh giá, bất kể ở đâu đều cũng có người chú ý tới, huấn luyện cũng rất đơn giản. Ngài nếu quá chú trọng khoảng này, nói không chừng sẽ bị đánh lừa bởi ánh mắt của người khác.”
Đường Ân gật đầu, lập tức một trận nhức đầu. Hình ảnh trong màn hình hiện giờ khiến cho hắn nhớ ra trạng thái chết của Ước Khắc.
“Ngài khoẻ không?”
Đường Ân sắc mặt trắng bệch: “Vẫn còn trụ được.”
Lão quản gia khuyên: “Có lẽ ngài nên thử kỹ năng ‘tâm lặng như nước’.”
‘Tâm lặng như nước’? Đường Ân trong lòng vừa động, cái này hình như là một kỹ năng mà hệ thống đưa cho mình. Hắn vội vàng mởi ra màn hình sát thủ, phía trước khung kỹ năng lúc trước còn trống kia, giờ xuất hiện một cái kỹ năng.
‘Tâm lặng như nước’, kỹ năng thiên phú, không thể thăng cấp, có thể giúp tinh thần khôi phục nhanh chóng hơn, miễn dịch với phần lớn trạng thái khác. Kỹ năng có duy trì trong 30 phút, nhưng cần 3 giờ để hồi phục, tiêu hao 100 huyết khí.
“Kỹ năng thiên phú?” Đường Ân lần đầu nhìn thấy loại kỹ năng này.
“Kỹ năng thiên phú, không cần ngươi luyện tập, trực tiếp dùng huyết khí thì có thể sử dụng kỹ năng.”
“Ồ… A, chờ một chút, không cần học tập? Vậy những kỹ năng khác cần phải học tập ư?”
“Đó là đương nhiên!”
“Không phải là chỉ cần một số điểm kỹ năng là có thể dùng sao?”
“Điểm kỹ năng?” Lão quản gia kinh ngạc cau mày, lập tức nghiêm túc nói: “Đường Ân, sát thủ có thể có tính đùa giỡn, không sao cả. Nhưng đây là giết người không phải trò chơi, không có cái kỹ năng nào là không có sơ hở cả. Ngài có thể tưởng tượng xem, sau khi ngài mở kỹ năng công kích ra, bị một người lấy ra cung nõ lập tức giết chết ngài, có được không?”
“À.. ta biết rồi. Vậy kỹ năng này làm sao sử dụng?” Đường Ân biết chính mình đã suy nghĩ quá đơn giản, vội vàng chuyển đề tài.
“Đọc thầm trong đầu.”
“Tâm lặng như nước”
Trong nháy mắt một luồng khí lạng bao phủ toàn thân. Mặc dù trong lòng vẫn còn không thoải mái, nhưng thân thể rốt cuộc không còn cảm giác muốn nôn mửa nữa rồi.
Hô… Đường Ân không nhịn được thở dài một hơi.
Lão quản gian nói: “Đây là phương pháp trị ngọn không trị gốc. Loại di chứng trạng thái sau khi giết người này cần phải tìm biện pháp giải quyết triệt để.”
Đường Ân vội hỏi: “Vậy làm sao giải quyết triệt để?”
“Mỗi người mỗi một phương pháp, chỉ có thể tự mình tìm ra.” Đáng tiếc, việc này lão quản gia không thể đưa ra một đáp án chính xác được.
“Tự mình tìm ra?” Đường Ân mở to mắt.
Ân, lão quản gia gật đầu: “Sát thủ thường làm những nhiệm vụ sinh tử. Trong lòng xuất hiện một trạng thái nào đó cũng là chuyện rất bình thường. Trong lòng có áp lực, thì cứ phát tiết một hồi là được thôi!”
“Nhưng tính cách của mỗi sát thủ không giống nhau. Nếu thuộc loại cô độc, thì đem mình nhốt vào phòng tối, rồi lấy máu gì gì đó. Nếu tính cách tốt hơn một chút, thì làm một số chuyện kích thích hơn, tỷ nhi tay không leo núi, điêu cuồng kéo xe, hay trên giường vận động một chút. Mà phương pháp ôn hoà nhất chính là đọc sách, đi du lịch, trồng cây, chơi âm nhạc các loại.”
“Ngài bây giờ mặc dù có thể dùng được lý luận người tốt – người xấu để giải thích cho tín niệm giết người của ngài. Nhưng thành thật mà nói, ta cũng không xem trọng điều này. Theo đề nghị của ta, ngài nên tìm một ít việc mà ngài cảm thấy hứng thú để đi làm. Những chuyện này không nên quá kịch liệt. Phải biết rằng, loại sát thủ cô độc này, cuối cùng đều tự sát cả.”
“….thật ra ta có một phương pháp tốt.” Nghe quản gia nói xong, Đường Ân đột nhiên mở miệng.
“Ồ?”
“Không làm sát thủ là được.”
Lão quản gia nói: “Nhưng ngài đã giết người.”
“… Cái này không giống nhau.”
“Ý của ngài nói rằng Ước Khắc không phải người?”
“Dùng trình độ đó để nói, ông ta đích xác không phải người.”
“Cách chơi chữ thật tức cười.”
“Tuỳ ngài thôi.” Đường Ân nhún vai, nói xong đi lên căn mộc ốc của lão gia bằng dây leo.
“Làm gì vậy?”
“Đi nghỉ. Ta muốn tranh thủ ngủ nửa giờ ở đây.”
Lần đầu tiên giết người đã để lại ấn tượng khá lớn với Đường Ân. Trước khi tiến vào không gian, đầu của hắn rất nhức nhối. Nhưng mà, sau khi thi triển ‘tâm lặng như nước’, tinh thần của hắn đỡ hơn nhiều. Đường Ân quyết định nhân lúc kỹ năng còn hữu hiệu 30 phút thì nhanh chóng ngủ. Có lẽ sau một giấc ngon, cảm giác sẽ tốt hơn rất nhiều….
“Ta biết, nhưng ngài nên ngủ ở mộc ốc của mình đi.”
“Ta xin ngài, đừng có nhỏ nhen như thế! Được rồi, good night” Nói giỡn hả, đi ra ngoài để nôn mửa suốt nữa giờ luôn à? Như vậy căn phòng của ta thì làm sao đây….
Đường Ân nhanh chóng chui vào căn mộc ốc, đặt thân thể của mình lên chiếc giường gỗ còn toả mùi hương thơm của gỗ.
Một đêm yên tĩnh.
Có lẽ là tác dụng của ‘tâm lặng như nước’, hay là nội tâm của mình cường đại hơn mình tưởng tượng. Đường Ân rất nhanh chợp mắt, đồng thời cả đêm không mơ thấy ác mộng gì cả.
Giấc ngủ là liều thuốc phục hồi sức khoẻ tiết kiệm nhất. Tâm tình đã được cân bằng, Đường Ân cảm giác thoải mái hơn nhiều.
Trong căn mộc ốc của lão quản gia, cái gì cũng tốt, còn có cả bữa sáng nữa.
Đường Ân lúc này mới nhớ ra mới thịt thỏ hung khói lão nông phu. Nhưng mà lúc này trong thôn khẳng định sẽ loạn thất bát tao vì cái chết của Ước Khắc, lão nông phú chắc là không có tâm tư để làm món thịt thỏ nữa rồi….
Trong lòng đọc thầm rời khỏi hệ thống…
Đẩy ra cánh cửa gỗ sơ sài, Đường Ân hít một hơi thật sau. Không khí buổi sáng ập vào mặt.
“Ý, tại sao lại có cảm giác thiếu cái gì đó nhỉ…”
Đúng rồi, là cây cột khói!”
Từ chỗ mộc ốc của Đường Ân không thể nhìn thấy thôn Tiểu Thạch, nhưng mỗi ngày cứ vào sáng sớm nhìn về phía bắc là có thể thấy những cột khói bay lên.
Chẳng lẽ chuyện ngày hôm qua đã gây xúc động quá lớn cho bọn họ, khiến cho bọn họ không còn tâm tư nấu cơm nữa ư?
Không biết tại sao, trong lòng Đường Ân có điểm bất an.
Chính là đi nhìn một chút thử xem….
Đường Ân nhanh chóng trèo xuống…
Không đúng a, nơi này dĩ nhiên có thể nhìn thấy được pho tượng thần Quang Minh ở nóc giáo đình mà… Không đúng, nơi này bình thường có thể nhìn thấy bức tường đất của nông trại mà…
Đường Ân càng chạy càng nhay trong khu rừng, cảm giác bất an càng lúc càng lớn.
“Oanh….”
Cuối cùng, bên cạnh khu rừng, Đường Ân nhìn thấy hết thẩy đều trống rỗng. Hắn lảo đảo lùi về sau mấy bước.
Nguyên bổn cái bức tường và phiến nông trang kia đã biến mất, chỉ còn lại một mảnh đất cằn cõi trống rỗng. Cái gì nhà gạch, giáo đường, cả nông phu cũng biến mất. Giống như là nơi này chưa từng có xuất hiện cái gì cả.
“A!!!!”
Hai mắt Đường Ân phát hoả, cấp tốc chạy về phía mảnh đất cằn cỗi kia.
“Đây là ảo giáo, là ảo giác. Tất cả đều là giả. Nông trang vẫn còn, thôn dân vẫn còn…”
Ở chính giữa mảnh đất ấy, có dựng một tấm bia đá màu trắng. Vị trí chính là chỗ của giáo đường trước kia. Trên bia có ghi,
“Năm 997 lịch Quang Minh, thần uy hạ thế, ân trạch tứ phương. Thôn Tiểu Thạch của nước Bố Lan bị tà ma khống chế, hai trăm thôn dân hoá thành vonng linh. May mắn là thần linh phù hộ, đúng lúc Quang Minh tuần sát sử dẫn theo mười hai Quang Minh kỵ sĩ ghé ngang, đại chiến cùng tà ma. Sau khi khổ chiến, tà ma cuối cùng bị thu phục. Hai trăm tà linh được tịnh hoá, trở về ngực của thần linh.
Ô Nhĩ Lý Kỳ - Đức – Tắc Tư Mạn.”
Chỉ là tấ bia đá bình thường, xung quanh được khắc rất rõ ràng. Chung quanh nó còn được gia trì thêm một phù văn huyền ảo phức tạp. Đây đại khái cũng là nguyên nhân khiến nó sáng ngời. Đây là bia thánh linh của Quang Minh giáo hội.
Nếu như hậu nhân đọc được bia này, đại khái sẽ ca ngợi công tích của thần, may mà tà ma bị tiêu diệt kịp thời, nếu không, trăm dặm xung quang sẽ bị vong linh quấy phá, sinh linh đồ thán.
Đương nghiên, người biết rõ tình huống như Đường Ân thì không nghĩ như vậy.
“Thao! Thao! Thao”
Đường Ân quỳ rạp xuống đấy, hai tay đấm điên cuồn, miệng thì mắng không ngừng, lâm vào nỗi hối hận vô hạn. Chính mình rõ ràng đã nghe Ước Khắc từng nói rằng có vị tuần sát sử gì đó sẽ đến đây. Tại sao hắn lại không nghĩ đến điều đó, tại sao lại không nghĩ đến điều đó…
Cái gì tà hồn, vong linh này nọ… Hắn cơ hồ có thể khẳng định việc này có liên quan tới Tắc Tư Mạn.
“A…. a!”
Đường Ân đấm một quyền lên thánh bia. Phanh, bàn tay vỡ tan, máu chảy không ngừng.
Cơn đau nhất thời bị hắn kiềm xuống. Hắn nhanh chóng đứng lên, chạy một vòng xung quanh mảnh đất cằn cỗi, rồi tiến vào không gian hệ thống.
“Lão quản gia, lão quản gia…”
“Ở đây nè!” Lão quản gia đứng ở phía sau Đường Ân.
Đường Ân túm lấy lão quản gia hỏi: “Ngài có thể tìm được dấu vết của bọn chúng phải không?”
Lão quản gia quan sát màn hình: “Dưới loại uy lực này rất khó lưu lại dấu vết gì. Hơn nữa cứ coi như là tìm được đi, người sẽ làm gì?”
Đường Ân rống to: “Tìm được rồi, ta sẽ giết bọn chúng!”
“Dũng khí có thừa!” Lão quan gia không vô lý đưa ra một đánh giá nào cả.
Chỉ chốc lát, lão quản gia bình tĩnh nói: “Rất xin lỗi, không có đầu mối nào!”
“Ngài cố ý không nói cho ta biết. Đúng ! Không! Đúng?” Đường Ân rõ ràng không tin vào kết quả như vậy, nhìn thẳng vào mắt của lão quản gia, nói từng chữ một.
“Bình tĩnh lại, ta không phải là thần.”
Hai ngươi mắt nhìn mắt một hồi, Đường Ân đột nhiên ra khỏi hệ thống.
Lão quản gia nhìn màn hình một lần nữa, chỗ con đường ở phía tây của mảnh đất này, lắc đầu: “Không thể nói, không thể nói.”
Màn hình lại chuyển, lúc này Đường Ân đã rời khỏi hệ thống đang quỳ trên mặt đất, cứ một quyền lại một quyền đấm lên tấm bia.
Cùng với âm thanh phanh phách, vết máu đã nhuộm đỏ tấm bia đá.
“Hy vọng chuyện này có thể làm cho ngài thay đổi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.