Chương 17: Bán đảo Ngọc Bích
Đạo Thảo Dã Phong
19/01/2020
Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Trong mơ mơ màng màng, Lăng Tu cảm giác mình đang ở trong nước, thân thể nặng trĩu trôi đi theo dòng nước, nhưng không có sinh ra cảm giác thống khổ hít thở không thông. Một cảm giác băng lãnh cuốn tới, cả người không khỏi run rẩy kịch liệt một chút, mở mắt ra, nhìn một hai giây sau mới từ từ trở nên rõ ràng, đập vào mắt, là bờ cát ướt nhẹp, bên tai là thanh âm nước sông vỗ vào bờ.
Đột nhiên cảm thấy thống khổ khó nhịn nổi, há mồm "Oa" một tiếng phun ra một đám nước, vào lúc này, Lăng Tu mới phát giác dễ chịu một chút.
Chậm rãi bò lên từ dưới đất, phóng nhãn nhìn lại, lúc này mới phát hiện mình bị nước sông đẩy về tới bên bờ, mặt sông rất bình tĩnh. Lăng Tu không biết nước sông chở hắn đi bao xa, thế nhưng đã không nhìn thấy bóng dáng của cây cầu Đại Kiều đâu nữa rồi.
Phức tạp cười cười: "Mạng của mình thật đúng là cứng mà."
Nhớ tới con tang thi biến dị kia, hắn liền không nhịn được mà rung mình một trận.
Thu thập tâm tư, liền quan sát tình huống chung quanh, quanh mình yên tĩnh một cách kỳ lạ, xa xa là một biệt thự, ở trên sườn núi treo một cái bàng hiệu viết bốn chữ lớn "Bán đảo Ngọc Bích". Lăng Tu cũng không xa lạ đối với bốn chữ này, hàng ngày trước Thời mạt thế đều được nhìn thấy trong tạp chí, nơi này chính là nơi người có tiền ở, biệt thự tiện nghi nhất cũng phải hơn bốn trăm vạn.
Hơn bốn trăm vạn a, đây là một chữ số mà hắn khó có thể đụng tới!
Lăng Tu nhẹ nhàng thở dài một hơi, hiện tại lại không giống, tiền tài đã mất đi tác dụng, cho dù có mấy nghìn vạn tiền mặt để ở trước mắt, hắn cũng sẽ không có tâm động chút nào.
Một trận Giang Phong kéo tới, không khỏi lạnh cóng cả người.
Liếc nhìn bộ áo ướt sũng trên người, Lăng Tu cười khổ: "vẫn nên nhanh chóng tìm một bộ y phục sạch sẽ để thay mới được."
Đi hướng biệt thự trên bán đảo Ngọc Bích, không có ý thức được cánh tay trái bị gãy xương, bị đụng tới cánh tay trái, đau nhức liền nảy lên đại não.
"Ta xxx!"
Lăng Tu đau đến chảy mồ hôi hột ròng ròng, gương mặt nhăn nhó không còn hình dạng.
Hắn phải cần phải tìm đồ cố định cánh tay lại, bằng không cho dù có năng lực khôi phục cực mạnh, thì cũng không thể nào khỏi được.
Rồi lại nói, không thể xác định năng lực khôi phục có hiệu quả đối với gãy xương hay không, cho nên, xử lý cánh tay trái là điều cần thiết nhất, một chút vô ý thôi, chỉ sợ sẽ tàn tật suốt đời.
Phải xử lý vết thương gãy xương, còn phải đi biệt thự, bởi vì trong balô không có băng vải, xung quanh cũng không có phát hiện miếng gỗ thẳng nào.
Bước chân, chịu đau nhức, Lăng Tu đi tới một cái biệt thự gần nhất. Giang Phong thổi qua, tán cây sào xạc, biệt thự yên tĩnh như chết, trong góc phòng còn truyền ra tiếng kêu của dế mèn.
Đẩy hàng rào bảo vệ ra, Lăng Tu nhảy vào, trước biệt thự là một bãi cỏ, bên bãi cỏ là một hồ bơi, bên kia là một gốc cây chẳng biết có bao nhiêu năm tuổi, thô sơ giản lược nhìn qua, chí ít cũng phải ba người ôm mới hết.
Lăng Tu đột nhiên nhận thấy rằng có một ngôi nhà trên cành cây. Ngôi nhà trên cây được làm bằng gỗ, mái nhà làm bắng rơm. Nó rất khác biệt với biệt thự tinh xảo này.
"Kẻ có tiền thật đúng là biết chơi mà!"
Lăng Tu nhịn không được đánh giá một phen, đích xác, biệt thự đẹp thì không ở, hết lần này tới lần khác lại muốn xây một cái nhà lá trên cây.
"Tê... Ực ực..."
Đột nhiên, một tiếng kêu trầm thấp truyền đến.
Lăng Tu quay đầu nhìn lại, một tang thi mặc đồ làm vườn xiêm nổi cơn điên lao tới. Nếu là lúc trước, Lăng Tu tuyệt đối sẽ bị dọa cho giật mình, nhưng bây giờ hắn lại dị thường tỉnh táo, chờ tang thi tới gần, tay phải rút Khai Sơn Đao ra, nhắm ngay đầu tang thi hung hăng bổ xuống một nhát, động tác lưu loát mây bay nước chảy, liền mạch lưu loát.
"Rầm ~ "
Đầu chém ra thành hai nửa, tang thi ngã xuống đất, tuỷ não và máu đen sềnh sệch chảy ra, mùi hôi thối nhất thời tràn ngập khắp nơi.
Lăng Tu không them nhìn thi thể tang thi, xoay người đi vào biệt thự. Cánh cửa là cửa kiếng, không có khóa lại, xuyên thấu qua cửa kiếng, có thể thấy rõ ràng tình hình bên trong.
Các loại gia cụ, trên mặt đất bẩn loạn không chịu nổi, chén, giày... có ở khắp nơi. Đẩy cửa ra đi vào, mới phát hiện trên vách tường có từng đán máu đen.
Xem ra chủ nhân biệt thự đã biến thành Tang Thi!
Lăng Tu nắm thật chặt Khai Sơn Đao, hắn biết rõ, khi người thay đổi thành Tang Thi sẽ nôn máu màu đen, cho nên, hắn phải càng cẩn thận, đây chính là hoàn cảnh lạ lẫm, tùy thời cũng có thể có một con tang thi chui ra từ một góc nào đó.
Đại sảnh và phòng bếp đều như nhau, mặc dù bây giờ rất loạn, nhưng Lăng Tu có thể tưởng tượng được trước đây nơi này ngăn nắp sạch sẽ cùng xa hoa như thế nào. Ở dưới lầu tìm tòi một vòng, cũng không có phát hiện đồ đạc mình mong muốn, vì vậy liền đi lên lầu. Vừa tới trên lầu liền thấy một cái phòng, cửa phòng mấp máy.
Lăng Tu đưa tay đi mở cửa phòng, hắn đối với tang thi đã không có bao nhiêu sợ hãi, nhưng thời điểm mở cửa phòng, hay vẫn khẩn trương đến nín thở, toàn thân toát mồ hôi, nhân loại đối với sự vật không biết lúc nào cũng sẽ có tâm lý khẩn trương.
Chậm rãi đẩy ra, đầu tiên đi vào tầm mắt là một cái giường lớn sang trọng, mặt đất rất sạch sẽ, không loạn giống như dưới đại sảnh. Lăng Tu liền thở một hơi đẩy cửa phòng ra, nhìn một cái cả phòng không sót gì, ánh sáng tốt, còn có sân thượng, thoạt nhìn là phòng ngủ chính, trong này cũng không có tang thi.
"Hô..."
Thở ra một hơi thở, trực tiếp nhảy vào.
Đi nhanh đến tủ quần áo nhìn xem có quần áo thích hợp hay không. Tủ quần áo rất lớn, bên trái tất cả đều là quần áo nữ, hình thức nhiều lắm, Lăng Tu thấy hoa cả mắt, mở ra bên phải, mới nhìn thấy y phục của nam.
Lăng Tu chọn một áo sơ mi trắng cùng một cái quần tây màu đen, sau đó bên ngoài lại khoác một cái áo khoác màu đen, cảm giác lạnh lẽo liền bị quét sạch, ngoại trừ cánh tay trái thường thường truyền đến cảm giác đau đớn, thì Lăng Tu cảm giác rất hài lòng.
Không có tìm kiếm được băng vải, liền đi đi xuống một cái phòng.
Vừa mở ra cửa phòng, Lăng Tu không khỏi kinh sững sờ ở tại chỗ, vách tường màu hồng nhạt, sàn nhà bằng gỗ, từ trên trần nhà kéo dài xuống rất nhiều sợi dây, đeo các loại hạc giấy đầy màu sắc, đệm chăn trên giường là vải ka-ki, để một con gầu bông to lớn...
Đây là phòng của con gái?
Tuy rằng trong phòng cũng không có hình ảnh nữ hài, nhưng Lăng Tu vẫn cảm giác có chút xấu hổ, liền muốn đóng cửa lại rời đi, nhưng ở lúc này, bỗng dưng phát hiện trên bàn để ảnh chụp. Ảnh chụp là một cô gái trẻ tuổi mười bảy mười tám tuổi, nàng mặc đồng phục y tá, cười một cái khiến người ta ngay ngất, tràn ngập sức sống.
"Nữ nhân này làm hộ sĩ? không chừng trong phòng có băng vải."
Lăng Tu tìm tòi trong phòng.
Dịch giả: Quyen.lv
Trong mơ mơ màng màng, Lăng Tu cảm giác mình đang ở trong nước, thân thể nặng trĩu trôi đi theo dòng nước, nhưng không có sinh ra cảm giác thống khổ hít thở không thông. Một cảm giác băng lãnh cuốn tới, cả người không khỏi run rẩy kịch liệt một chút, mở mắt ra, nhìn một hai giây sau mới từ từ trở nên rõ ràng, đập vào mắt, là bờ cát ướt nhẹp, bên tai là thanh âm nước sông vỗ vào bờ.
Đột nhiên cảm thấy thống khổ khó nhịn nổi, há mồm "Oa" một tiếng phun ra một đám nước, vào lúc này, Lăng Tu mới phát giác dễ chịu một chút.
Chậm rãi bò lên từ dưới đất, phóng nhãn nhìn lại, lúc này mới phát hiện mình bị nước sông đẩy về tới bên bờ, mặt sông rất bình tĩnh. Lăng Tu không biết nước sông chở hắn đi bao xa, thế nhưng đã không nhìn thấy bóng dáng của cây cầu Đại Kiều đâu nữa rồi.
Phức tạp cười cười: "Mạng của mình thật đúng là cứng mà."
Nhớ tới con tang thi biến dị kia, hắn liền không nhịn được mà rung mình một trận.
Thu thập tâm tư, liền quan sát tình huống chung quanh, quanh mình yên tĩnh một cách kỳ lạ, xa xa là một biệt thự, ở trên sườn núi treo một cái bàng hiệu viết bốn chữ lớn "Bán đảo Ngọc Bích". Lăng Tu cũng không xa lạ đối với bốn chữ này, hàng ngày trước Thời mạt thế đều được nhìn thấy trong tạp chí, nơi này chính là nơi người có tiền ở, biệt thự tiện nghi nhất cũng phải hơn bốn trăm vạn.
Hơn bốn trăm vạn a, đây là một chữ số mà hắn khó có thể đụng tới!
Lăng Tu nhẹ nhàng thở dài một hơi, hiện tại lại không giống, tiền tài đã mất đi tác dụng, cho dù có mấy nghìn vạn tiền mặt để ở trước mắt, hắn cũng sẽ không có tâm động chút nào.
Một trận Giang Phong kéo tới, không khỏi lạnh cóng cả người.
Liếc nhìn bộ áo ướt sũng trên người, Lăng Tu cười khổ: "vẫn nên nhanh chóng tìm một bộ y phục sạch sẽ để thay mới được."
Đi hướng biệt thự trên bán đảo Ngọc Bích, không có ý thức được cánh tay trái bị gãy xương, bị đụng tới cánh tay trái, đau nhức liền nảy lên đại não.
"Ta xxx!"
Lăng Tu đau đến chảy mồ hôi hột ròng ròng, gương mặt nhăn nhó không còn hình dạng.
Hắn phải cần phải tìm đồ cố định cánh tay lại, bằng không cho dù có năng lực khôi phục cực mạnh, thì cũng không thể nào khỏi được.
Rồi lại nói, không thể xác định năng lực khôi phục có hiệu quả đối với gãy xương hay không, cho nên, xử lý cánh tay trái là điều cần thiết nhất, một chút vô ý thôi, chỉ sợ sẽ tàn tật suốt đời.
Phải xử lý vết thương gãy xương, còn phải đi biệt thự, bởi vì trong balô không có băng vải, xung quanh cũng không có phát hiện miếng gỗ thẳng nào.
Bước chân, chịu đau nhức, Lăng Tu đi tới một cái biệt thự gần nhất. Giang Phong thổi qua, tán cây sào xạc, biệt thự yên tĩnh như chết, trong góc phòng còn truyền ra tiếng kêu của dế mèn.
Đẩy hàng rào bảo vệ ra, Lăng Tu nhảy vào, trước biệt thự là một bãi cỏ, bên bãi cỏ là một hồ bơi, bên kia là một gốc cây chẳng biết có bao nhiêu năm tuổi, thô sơ giản lược nhìn qua, chí ít cũng phải ba người ôm mới hết.
Lăng Tu đột nhiên nhận thấy rằng có một ngôi nhà trên cành cây. Ngôi nhà trên cây được làm bằng gỗ, mái nhà làm bắng rơm. Nó rất khác biệt với biệt thự tinh xảo này.
"Kẻ có tiền thật đúng là biết chơi mà!"
Lăng Tu nhịn không được đánh giá một phen, đích xác, biệt thự đẹp thì không ở, hết lần này tới lần khác lại muốn xây một cái nhà lá trên cây.
"Tê... Ực ực..."
Đột nhiên, một tiếng kêu trầm thấp truyền đến.
Lăng Tu quay đầu nhìn lại, một tang thi mặc đồ làm vườn xiêm nổi cơn điên lao tới. Nếu là lúc trước, Lăng Tu tuyệt đối sẽ bị dọa cho giật mình, nhưng bây giờ hắn lại dị thường tỉnh táo, chờ tang thi tới gần, tay phải rút Khai Sơn Đao ra, nhắm ngay đầu tang thi hung hăng bổ xuống một nhát, động tác lưu loát mây bay nước chảy, liền mạch lưu loát.
"Rầm ~ "
Đầu chém ra thành hai nửa, tang thi ngã xuống đất, tuỷ não và máu đen sềnh sệch chảy ra, mùi hôi thối nhất thời tràn ngập khắp nơi.
Lăng Tu không them nhìn thi thể tang thi, xoay người đi vào biệt thự. Cánh cửa là cửa kiếng, không có khóa lại, xuyên thấu qua cửa kiếng, có thể thấy rõ ràng tình hình bên trong.
Các loại gia cụ, trên mặt đất bẩn loạn không chịu nổi, chén, giày... có ở khắp nơi. Đẩy cửa ra đi vào, mới phát hiện trên vách tường có từng đán máu đen.
Xem ra chủ nhân biệt thự đã biến thành Tang Thi!
Lăng Tu nắm thật chặt Khai Sơn Đao, hắn biết rõ, khi người thay đổi thành Tang Thi sẽ nôn máu màu đen, cho nên, hắn phải càng cẩn thận, đây chính là hoàn cảnh lạ lẫm, tùy thời cũng có thể có một con tang thi chui ra từ một góc nào đó.
Đại sảnh và phòng bếp đều như nhau, mặc dù bây giờ rất loạn, nhưng Lăng Tu có thể tưởng tượng được trước đây nơi này ngăn nắp sạch sẽ cùng xa hoa như thế nào. Ở dưới lầu tìm tòi một vòng, cũng không có phát hiện đồ đạc mình mong muốn, vì vậy liền đi lên lầu. Vừa tới trên lầu liền thấy một cái phòng, cửa phòng mấp máy.
Lăng Tu đưa tay đi mở cửa phòng, hắn đối với tang thi đã không có bao nhiêu sợ hãi, nhưng thời điểm mở cửa phòng, hay vẫn khẩn trương đến nín thở, toàn thân toát mồ hôi, nhân loại đối với sự vật không biết lúc nào cũng sẽ có tâm lý khẩn trương.
Chậm rãi đẩy ra, đầu tiên đi vào tầm mắt là một cái giường lớn sang trọng, mặt đất rất sạch sẽ, không loạn giống như dưới đại sảnh. Lăng Tu liền thở một hơi đẩy cửa phòng ra, nhìn một cái cả phòng không sót gì, ánh sáng tốt, còn có sân thượng, thoạt nhìn là phòng ngủ chính, trong này cũng không có tang thi.
"Hô..."
Thở ra một hơi thở, trực tiếp nhảy vào.
Đi nhanh đến tủ quần áo nhìn xem có quần áo thích hợp hay không. Tủ quần áo rất lớn, bên trái tất cả đều là quần áo nữ, hình thức nhiều lắm, Lăng Tu thấy hoa cả mắt, mở ra bên phải, mới nhìn thấy y phục của nam.
Lăng Tu chọn một áo sơ mi trắng cùng một cái quần tây màu đen, sau đó bên ngoài lại khoác một cái áo khoác màu đen, cảm giác lạnh lẽo liền bị quét sạch, ngoại trừ cánh tay trái thường thường truyền đến cảm giác đau đớn, thì Lăng Tu cảm giác rất hài lòng.
Không có tìm kiếm được băng vải, liền đi đi xuống một cái phòng.
Vừa mở ra cửa phòng, Lăng Tu không khỏi kinh sững sờ ở tại chỗ, vách tường màu hồng nhạt, sàn nhà bằng gỗ, từ trên trần nhà kéo dài xuống rất nhiều sợi dây, đeo các loại hạc giấy đầy màu sắc, đệm chăn trên giường là vải ka-ki, để một con gầu bông to lớn...
Đây là phòng của con gái?
Tuy rằng trong phòng cũng không có hình ảnh nữ hài, nhưng Lăng Tu vẫn cảm giác có chút xấu hổ, liền muốn đóng cửa lại rời đi, nhưng ở lúc này, bỗng dưng phát hiện trên bàn để ảnh chụp. Ảnh chụp là một cô gái trẻ tuổi mười bảy mười tám tuổi, nàng mặc đồng phục y tá, cười một cái khiến người ta ngay ngất, tràn ngập sức sống.
"Nữ nhân này làm hộ sĩ? không chừng trong phòng có băng vải."
Lăng Tu tìm tòi trong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.