Chương 2120: Đế Đình công chính (1)
Nhâm Ngã Tiếu
24/04/2019
- Hừ! Bát Hầu!
Âm thanh kia hừ lạnh lần nữa, sau đó không lại phản ứng Tôn Ngộ Không, mặc cho hắn cười.
Ở chung quanh Táng Ma sơn đã có thật nhiều sinh linh, nhưng không có người nào dám tùy tiện tiến vào Táng Ma sơn.
Nhìn mấy bóng người trên đỉnh núi, các sinh linh không ngừng nghị luận
- Bọn hắn là Đại Đế của Đế Đình sao?
- Không rõ, khí tức thật cường đại, chí ít Tạo Hóa ngũ trọng!
- Khí tức trên núi tựa như là Võ Chính đại đế!
- Võ Chính đại đế? Hắn không phải đã chết rồi sao?
- Thật là Võ Chính đại đế, mấy trăm tỷ năm trước một mình giết vào Hùng Phong thần vực, không người dám gánh uy phong, ta từng tận mắt nhìn thấy!
Rất nhanh liền có sinh linh nhận ra một bóng người trong đó.
Võ Chính đại đế!
Sỉ nhục lớn nhất của Hùng Phong thần vực, bởi vì vũ nhục một phương Thần Vực bị Đế Đình xử tử, không nghĩ tới lại gia nhập Đế Đình.
Các sinh linh âm thầm phỏng đoán, nếu tin tức này truyền đến Hùng Phong thần vực, khẳng định sẽ gây ra chấn động cực lớn
Nhưng gần đây Hùng Phong Hư Vô chết thảm, Hùng Phong thần vực lại có ý kiến, cũng không dám làm tức giận Đế Đình
- Nha, Võ Chính, không nghĩ tới còn có không ít người nhớ kỹ ngươi.
Trên đỉnh núi, một tiếng cười nhẹ vang lên, Võ Chính đại đế hơi giương cằm, rút ngắn khoảng cách xem xét, Võ Chính đại đế mặc hắc bào, tóc dài tung bay, khuôn mặt tuấn lãng hùng vũ, bả vai to lớn phảng phất như gánh chịu hết thảy.
Võ Chính đại đế mặt không biểu tình nói:
- Kia đã là quá khứ.
Bên cạnh có một tên nam tử tóc trắng lại gần, khuôn mặt âm lãnh, như rắn độc, cười khẽ nói:
- Năm đó ngươi vốn nên bị xử tử, vì sao còn sống?
Võ Chính đại đế liếc mắt nhìn hắn nói:
- Có một số việc, ngươi không nên nghe ngóng, nếu không không người có thể cứu được ngươi.
Lời vừa nói ra, nam tử tóc trắng nheo mắt lại, mơ hồ hiện lên một tia sát cơ, nhưng hắn ẩn tàng rất khá, cười tủm tỉm thối lui.
Trừ bọn họ, còn có năm bóng người, bọn hắn đều từng là cường giả uy chấn một phương, bây giờ liên thủ hiệu lực cho Đế Đình
- Chúng ta còn phải đợi bao lâu?
Võ Chính đại đế nhìn về phía một hắc ảnh ở sau lưng hỏi, trong sương mù dày đặc, bọn hắn như Ma Tổ tề tụ, để cho người ta sợ hãi
- Đợi thêm hai ngày nữa.
Hắc ảnh trả lời, âm thanh khàn khàn, sát khí đi theo tản ra, như là Hàn Phong.
Hai ngày, đối với bọn hắn mà nói, tựa như nháy mắt
Một bên khác, Mệnh Thành nhanh chóng bay về phía Táng Ma sơn
Đám người Tần Quân cùng Bạch Đế đứng ở trên đỉnh, nhìn tinh không phương xa
- Phía trước hội tụ khí tức đều rất cường đại, đây chính là Nguyên Vị Diện thứ tám, thời gian tồn tại còn dài hơn Hồng Mông, ngươi nói, ngoại trừ Nguyên Vị Diện thứ tám, phải chăng còn có những Nguyên Vị Diện khác?
Bạch Đế vuốt râu cảm khái nói, hắn không khỏi nghĩ tới Thánh Đình ở Huyền Đương đại thế giới
Quê hương quá nhỏ.
Tần Quân trợn trắng mắt nói:
- Thứ tám, nghe xong liền biết còn có thứ bảy thứ sáu được không.
Bạch Đế cười hắc hắc:
- Cũng phải.
Hưu...
Đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên lướt qua một bóng người màu xanh da trời, tốc độ còn nhanh hơn Mệnh Thành
Tần Quân liếc mắt nhìn, ngẩn người.
Lại là Tuyền Khải Nữ Hoàng của Thương Cảnh thần vực.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Tuyền Khải Nữ Hoàng quay đầu nhìn hắn một cái, mỉm cười, tựa hồ cũng không kinh ngạc gặp được Tần Quân
- Nàng cũng muốn đi Táng Ma sơn?
Tần Quân híp mắt nghĩ, hiện tại hắn đã có thể xem thấu tu vi của Tuyền Khải Nữ Hoàng
Chí Thượng Thủy Nguyên Chủ Tạo Hóa lục trọng!
Không hổ là một phương Vực Chủ.
Tuyền Khải Nữ Hoàng rất nhanh liền tan biến ở phía trước
- Ngươi biết nàng? Chậc chậc, diễm phúc của tiểu tử ngươi thật không cạn, cho tới bây giờ chưa nghe nói qua Tuyền Khải Nữ Hoàng cười qua với người nào.
Bạch Đế nháy mắt ra hiệu nói, muốn giễu cợt Tần Quân.
Âm thanh kia hừ lạnh lần nữa, sau đó không lại phản ứng Tôn Ngộ Không, mặc cho hắn cười.
Ở chung quanh Táng Ma sơn đã có thật nhiều sinh linh, nhưng không có người nào dám tùy tiện tiến vào Táng Ma sơn.
Nhìn mấy bóng người trên đỉnh núi, các sinh linh không ngừng nghị luận
- Bọn hắn là Đại Đế của Đế Đình sao?
- Không rõ, khí tức thật cường đại, chí ít Tạo Hóa ngũ trọng!
- Khí tức trên núi tựa như là Võ Chính đại đế!
- Võ Chính đại đế? Hắn không phải đã chết rồi sao?
- Thật là Võ Chính đại đế, mấy trăm tỷ năm trước một mình giết vào Hùng Phong thần vực, không người dám gánh uy phong, ta từng tận mắt nhìn thấy!
Rất nhanh liền có sinh linh nhận ra một bóng người trong đó.
Võ Chính đại đế!
Sỉ nhục lớn nhất của Hùng Phong thần vực, bởi vì vũ nhục một phương Thần Vực bị Đế Đình xử tử, không nghĩ tới lại gia nhập Đế Đình.
Các sinh linh âm thầm phỏng đoán, nếu tin tức này truyền đến Hùng Phong thần vực, khẳng định sẽ gây ra chấn động cực lớn
Nhưng gần đây Hùng Phong Hư Vô chết thảm, Hùng Phong thần vực lại có ý kiến, cũng không dám làm tức giận Đế Đình
- Nha, Võ Chính, không nghĩ tới còn có không ít người nhớ kỹ ngươi.
Trên đỉnh núi, một tiếng cười nhẹ vang lên, Võ Chính đại đế hơi giương cằm, rút ngắn khoảng cách xem xét, Võ Chính đại đế mặc hắc bào, tóc dài tung bay, khuôn mặt tuấn lãng hùng vũ, bả vai to lớn phảng phất như gánh chịu hết thảy.
Võ Chính đại đế mặt không biểu tình nói:
- Kia đã là quá khứ.
Bên cạnh có một tên nam tử tóc trắng lại gần, khuôn mặt âm lãnh, như rắn độc, cười khẽ nói:
- Năm đó ngươi vốn nên bị xử tử, vì sao còn sống?
Võ Chính đại đế liếc mắt nhìn hắn nói:
- Có một số việc, ngươi không nên nghe ngóng, nếu không không người có thể cứu được ngươi.
Lời vừa nói ra, nam tử tóc trắng nheo mắt lại, mơ hồ hiện lên một tia sát cơ, nhưng hắn ẩn tàng rất khá, cười tủm tỉm thối lui.
Trừ bọn họ, còn có năm bóng người, bọn hắn đều từng là cường giả uy chấn một phương, bây giờ liên thủ hiệu lực cho Đế Đình
- Chúng ta còn phải đợi bao lâu?
Võ Chính đại đế nhìn về phía một hắc ảnh ở sau lưng hỏi, trong sương mù dày đặc, bọn hắn như Ma Tổ tề tụ, để cho người ta sợ hãi
- Đợi thêm hai ngày nữa.
Hắc ảnh trả lời, âm thanh khàn khàn, sát khí đi theo tản ra, như là Hàn Phong.
Hai ngày, đối với bọn hắn mà nói, tựa như nháy mắt
Một bên khác, Mệnh Thành nhanh chóng bay về phía Táng Ma sơn
Đám người Tần Quân cùng Bạch Đế đứng ở trên đỉnh, nhìn tinh không phương xa
- Phía trước hội tụ khí tức đều rất cường đại, đây chính là Nguyên Vị Diện thứ tám, thời gian tồn tại còn dài hơn Hồng Mông, ngươi nói, ngoại trừ Nguyên Vị Diện thứ tám, phải chăng còn có những Nguyên Vị Diện khác?
Bạch Đế vuốt râu cảm khái nói, hắn không khỏi nghĩ tới Thánh Đình ở Huyền Đương đại thế giới
Quê hương quá nhỏ.
Tần Quân trợn trắng mắt nói:
- Thứ tám, nghe xong liền biết còn có thứ bảy thứ sáu được không.
Bạch Đế cười hắc hắc:
- Cũng phải.
Hưu...
Đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên lướt qua một bóng người màu xanh da trời, tốc độ còn nhanh hơn Mệnh Thành
Tần Quân liếc mắt nhìn, ngẩn người.
Lại là Tuyền Khải Nữ Hoàng của Thương Cảnh thần vực.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Tuyền Khải Nữ Hoàng quay đầu nhìn hắn một cái, mỉm cười, tựa hồ cũng không kinh ngạc gặp được Tần Quân
- Nàng cũng muốn đi Táng Ma sơn?
Tần Quân híp mắt nghĩ, hiện tại hắn đã có thể xem thấu tu vi của Tuyền Khải Nữ Hoàng
Chí Thượng Thủy Nguyên Chủ Tạo Hóa lục trọng!
Không hổ là một phương Vực Chủ.
Tuyền Khải Nữ Hoàng rất nhanh liền tan biến ở phía trước
- Ngươi biết nàng? Chậc chậc, diễm phúc của tiểu tử ngươi thật không cạn, cho tới bây giờ chưa nghe nói qua Tuyền Khải Nữ Hoàng cười qua với người nào.
Bạch Đế nháy mắt ra hiệu nói, muốn giễu cợt Tần Quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.