Chương 14: Tự loạn đầu trận tuyến
Nhâm Ngã Tiếu
07/02/2018
- Không được, chí hướng của ta là thi trạng nguyên, vào triều làm quan, tạo phúc cho xã tắc!
Trần Thư Lễ ngôn từ chính nghĩa nói.
Trần Diệu Âm không khỏi che trán. Nàng thật sự không hiểu mình vị ca ca này rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Làm quan có cái gì tốt?
Luyện khí tu tiên mới là tiêu diêu tự tại!
Theo đuổi trường sinh mới là chính đạo!
- Đương nhiên, ta cũng hi vọng ngươi làm như vậy. Chỉ là trong quá trình này, nếu như ngươi gặp phải vấn đề, có thể tìm ta bất cứ lúc nào!
Tần Quân vỗ vai Trần Thư Lễ, gương mặt lộ ra biểu tình ta coi trọng ngươi.
Ba năm một lần khoa cử gần đến. Mỗi lần khoa cử đều là do các đại thần trong triều đình đánh cờ với nhau. Thậm chí ngay cả hoàng tử và vương gia cũng sẽ ra tay lôi kéo người mà bản thân mình xem là nhân tài mới.
Nếu như Trần Thư Lễ thi đến trạng nguyên, đồng ý chắc chắn sẽ khiến cho rất nhiều đại lão tranh đầu rách máu chảy.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Trần Thư Lễ nhíu mày hỏi. Dám nói ra lời nói này, thân phận của Tần Quân khẳng định không chỉ đơn giản là cấm vệ như vậy đâu!
- Chúng ta tìm một chỗ an tĩnh nói chuyện!
Tần Quân nhìn về phía lão bách tính xung quanh, nhỏ giọng cười nói.
Trần Thư Lễ gật đầu. Hiện tại hắn cũng cảm thấy rất hứng thú đối với Tần Quân.
- Diệu Âm, muộ đi về trước đi. Phụ thân đang sốt ruột tìm muội đấy.
Trần Thư Lễ quay đầu lại, nhìn Trần Diệu Âm giả như tiểu khất cái nói.
- Ta mới không quay về!
Trần Diệu Âm trợn trắng mắt nói:
- Ta muốn đi tu tiên. Ta mới không ở lại trở thành công cụ cho liên nhân!
Trở lại trong khách sạn, Tần Quân đặc biệt sai tiểu nhị chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn đưa lên. Sau đó hắn cùng Trần Thư Lễ chậm rãi nói chuyện. Kiếp trước, bản thân hắn lại ở thế kỷ hai mươi mốt. Đó là thời đại tin tức bùng nổ. Hơn nữa hắn đã đi làm, trà trộn nhiều năm. Hắn nói ra phương án quản lý khiến cho Trần Thư Lễ chấn động, không ngừng tán thưởng.
Trần Diệu Âm vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ca ca của mình kính phục một người như vậy. Điều này khiến cho nàng phát sinh hứng thú thật lớn đối với Tần Quân.
Rất nhanh, Đát Kỷ và Thường Thiến Thiến cũng xuống lầu. Nhìn thấy được Tần Quân đang cùng hai huynh muội trò chuyện vừa nói vừa cười, các nàng không khỏi hiếu kỳ xông tới.
Trần Thư Lễ và Trần Diệu Âm trực tiếp bị vẻ tuyệt thế của Đát Kỷ làm kinh diễm.
Phi lễ chớ nhìn. Trần Thư Lễ rất nhanh liền thu hồi ánh mắt. Tần Quân giới thiệu sơ qua bọn họ với nhau một hồi.
- Ngươi đối với khoa cử lần này có bao nhiêu nắm chắc?
Tần Quân một vừa uống trà vừa cười hỏi.
- Ta đã chuẩn bị kỹ càng. Tuyệt đối có thể chứng minh bản thân mình!
Trần Thư Lễ tự tin cười nói. Mặc dù không có nói tới trạng nguyên, nhưng giọng điệu của hắn rõ ràng đã để lộ dã tâm của mình.
Hắn dừng một chút, thận trọng hỏi:
- Ngài sẽ không phải là tam hoàng...
Thường Thiến Thiến và Trần Diệu Âm không khỏi nghiêng tai lắng nghe. Các nàng rất tò mò đối với thân phận của Tần Quân.
- Ha ha, ngươi biết là tốt rồi. Yên tâm, tuy rằng ta hiện tại nghèo túng, nhưng ta có lòng tin sẽ đoạt lại quyền lực!
Tần Quân cắt ngang lời hắn. Trong khách sạn ngư long hỗn tạp, cũng không thể để cho bọn họ truyền đi.
Trần Thư Lễ không khỏi cười khổ nói:
- Theo ta được biết, tình hình của ngài hiện tại hỏng bét không phải bình thường. Muốn trở về rất khó.
Trong khi nói chuyện, trong lòng hắn bắt đầu tính toán xua đuổi Tần Quân đi như thế nào. Tuy rằng Tần Quân vừa mới ra tay tương trợ, nhưng hắn cũng không muốn cột chung một thuyền với một hoàng tử bị giáng chức.
Báo ân thì báo ân, hắn cũng không thể cầm tiền đồ của mình ra nói đùa được!
- Đúng lúc, trước đó không lâu ta vừa giết chết Hạ Hầu Ân. Đầu của hắn ở chỗ này.
Tần Quân xoa nhẫn trữ vật của mình cười nói.
Hạ Hầu Ân!
Trần Thư Lễ và Trần Diệu Âm đồng thời hít vào một hơi khí lạnh. Hạ Hầu Ân ở toàn bộ vương quốc Càn Nguyệt đều có tiếng tăm lừng lẫy. Tất cả đều biết hắn là một cường giả Kim Đan Cảnh.
- Đúng vậy, Hạ Hầu Ân căn bản không phải là đối thủ của Đát Kỷ tỷ tỷ!
Thường Thiến Thiến theo đó lên tiếng nói. Nàng cố ý phá Tần Quân, nói cho huynh muội Trần Thư Lễ biết, Hạ Hầu Ân là do Đát Kỷ giết chết.
Hai huynh muội theo bản năng nhìn về phía Đát Kỷ.
Thật không nghĩ tới nữ tử tuyệt mỹ này còn mạnh hơn Kim Đan Cảnh!
Trần Thư Lễ đứng dậy, quay về phía Tần Quân chắp tay nói:
- Bái kiến chủ công!
Thường Thiến Thiến há hốc mồm. Lúc trước bộ dạng người này vẫn còn do dự. Thế nào hiện tại lại đột nhiên hành lễ?
Nàng không biết, Trần Thư Lễ vốn cũng không tin Tần Quân có thể một mình giết chết Hạ Hầu Ân. Nhưng Tần Quân có thể thu phục cường giả còn mạnh hơn Kim Đan Cảnh, điều này không đơn giản!
Hắn biết hiện nay hoàng đế căm hận nhất chính là Hạ Hầu Ân. Một khi Tần Quân giao đầu của Hạ Hầu Ân cho hoàng thượng, tội lớn hơn nữa cũng có thể bỏ qua.
Lên thuyền phải thừa dịp lên sớm!
Mặc dù không đầu nhập vào Tần Quân, ngày khác sau khi thi đậu công danh sau cũng phải làm ra lựa chọn!
Không có chỗ dựa, là không có khả năng ở Vương Đô lăn lộn phong sinh thủy khởi!
Tuy rằng hắn thờ phụng tri thức thay đổi số phận, nhưng hiểu rõ một vị cao thủ siêu cấp có thể dễ dàng chém giết Hạ Hầu Ân có bao nhiêu tác dụng. Nói hoàn toàn không khoa trương, có Đát Kỷ ở bên cạnh, ngôi vị hoàng đế của Tần Quân trên cơ bản vững chắc!
Thế giới này cuối cùng vẫn là người mạnh làm vua!
- Gọi công tử. Ở thời điểm trước khi ngươi thi đậu trạng nguyên, quan hệ của chúng ta không thể để lộ ra, biết không?
Tần Quân cười tủm tỉm nói. Về phần Thường Thiến Thiến bên cạnh, hắn không để ở trong lòng. Trải qua nhiều ngày ở chung như vậy, hắn biết nữ tử này tâm địa đơn thuần, không có bao nhiêu tâm tư.
Trần Thư Lễ hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi ngồi xuống. Hắn hiểu rõ Tần Quân là muốn thử thách hắn.
Hắn không chỉ có không nổi giận, trái lại còn tràn ngập ý chí chiến đấu!
Nếu như Tần Quân tín nhiệm hắn vô điều kiện, hắn trái lại cảm thấy có quỷ.
- Được rồi. Đi về nghỉ ngơi đi.
Tần Quân phất tay nói. Bất tri bất giác hắn liền có vị trí cấp trên. Đối với điều này, Trần Thư Lễ cũng không cảm thấy khó chịu, trái lại rất hưng phấn.
Dù sao hắn chỉ là con tư sinh của thành chủ Thanh Đàn Thành. Địa vị của hắn ở trong thành thậm chí còn không bằng bình dân. Có thể ôm bắp đùi của một hoàng tử, hắn làm sao có thể không hưng phấn? Đăng bởi: Sói Già
- Tần Quân ca ca, ngày mai gặp!
Trần Diệu Âm nhìn Tần Quân phất tay cười nói. Tần Quân chỉ gật đầu. Ngày mai hắn sẽ phải rời đi. Ai gặp lại sau với tiểu nha đầu nàng chứ!
Có thể cùng Trần Thư Lễ xác định quan hệ, Tần Quân đã rất hài lòng.
Chỉ có điều Trần Thư Lễ còn trẻ. Muốn trưởng thành lên không phải một sớm một chiều là thành công.
Đợi đến sau khi huynh muội Trần Thư Lễ rời đi, Đát Kỷ không nhịn được hỏi:
- Công tử, Trần Thư Lễ này thoạt nhìn rất yếu. Công tử xem trọng hắn ở điểm nào?
- Đúng vậy, một móng vuốt của Khuyển gia ta cũng có thể đè chết hắn.
Hạo Thiên Khuyển mang theo sự khinh thường nói.
Thường Thiến Thiến mặc dù không có hỏi, nhưng đôi mắt to trong veo như nước lại nhìn chăm chú vào Tần Quân.
- Các ngươi không hiểu đâu.
Tần Quân giả vờ cao thâm khó lường nói, dẫn tới hai nàng và một chó đồng thời trợn trắng mắt.
Ở thời điểm bọn họ chuẩn bị đứng dậy trở về phòng, Thường Hạo bỗng nhiên đi vào cửa lớn khách sạn. Vừa nhìn thấy đám người Tần Quân, sắc mặt của hắn nhất thời không được tự nhiên. Hắn miễn cưỡng cười, sau đó nhanh chóng lên lầu.
Có mờ ám!
Tần Quân không khỏi nhíu mày. Tuy rằng Thường Hạo gần đây thành thật, nhưng bởi vì hắn cho Tần Quân ấn tượng đầu tiên là gia hỏa rất cuồng ngạo. Người như vậy tuyệt đối sẽ không hoàn toàn kinh sợ, chỉ là giấu thù hận ở trong lòng mà thôi.
Chỉ có điều, ngại vì Thường Thiến Thiến ở bên cạnh, hắn không tiện hỏi nhiều. Lại nói ở trước mặt thực lực tuyệt đối, nhiều âm mưu quỷ kế hơn nữa cũng chỉ là uổng công!
Cùng lúc đó, các gia tộc lớn của Thanh Đàn Thành đều đang bàn luận về Tần Quân.
...
Trình gia.
Bên trong đại đường, một người trung niên khôi ngô râu dài nhìn Trình Kiệt hỏi:
- Ngươi xác định là cấm vệ?
Hắn chính là Trình Chiến gia chủ Trình gia, cao thủ Trúc Cơ Cảnh tầng bốn!
- Không sai. Hắn mặc trang phục cấm vệ. Chỉ có điều hắn rất trẻ tuổi, đoán chừng mới mười sáu mười bảy tuổi.
Trình Kiệt vừa nhớ lại, vừa nói.
- Cấm vệ mười sáu mười bảy tuổi? Làm sao có thể!
Trình Chiến mở miệng bác bỏ nói:
- Cấm vệ phải từ trong quân đội sàng lọc ra. Tuổi nhỏ như vậy không có thể trở thành cấm vệ được. Hơn nữa cấm vệ là không thể rời khỏi Vương Đô!
Trình Kiệt há hốc mồm. Hắn không dám tin hỏi:
- Lẽ nào ta bị đùa bỡn?
- Ừ, tiếp theo gặp phải loại tình huống này phải thử trước. Không cần tự mình loạn đầu trận tuyến. Dù sao ngươi sau chính là người sẽ thừa kế Trình gia này!
Trình Chiến trầm giọng nói, hình như rất bất mãn về sự nhát gan của Trình Kiệt.
- Là hài nhi tự loạn đầu trận tuyến. Hài nhi tuyệt đối sẽ không có lần tiếp theo!
Trình Kiệt nghẹn đỏ mặt nói, trong lòng lại ghi hận Tần Quân. Khi dễ Trần Thư Lễ chính là nhiệm vụ Trình Chiến an bài cho hắn. Ngày hôm nay, hắn thật vất vả mới gặp được Trần Diệu Âm, kết quả bị hắn thả cho chạy mất!
Mất mặt!
Quá mất mặt!
Trong lòng Trình Kiệt âm thầm thề, nhất định phải khiến cho Tần Quân hối hận!
Bên kia, Trần Diệu Âm cũng nói chuyện phát sinh tối nay cho thành chủ Trần Triển Kiếm.
Trần Triển Kiếm năm nay đã năm mươi tuổi, tóc thoáng lộ ra hoa râm, nhưng thân thể xương cốt vẫn tính là cường tráng. Hắn vốn vẫn đang tức giận chuyện Trần Diệu Âm rời nhà trốn đi. Nhưng nghe đến đoạn Trình Kiệt không ngờ ờ bên đường chèn ép Trần Thư Lễ, lửa giận của hắn liền chuyển tới trên Trình gia. Lại nghe tới Tần Quân trượng nghĩa xuất hiện, hắn lại phát sinh hiếu kỳ.
- Công tử kia tên gọi là gì? Hắn có thân phận gì?
Trần Triển Kiếm nhíu mày hỏi.
- Tên và thân phận của hắn, ta không thể nói. Nhị ca nói, tuyệt đối không thể tiết lộ, trong đó bao gồm cả cha. Hắn còn nói cơ hội Trần gia chúng ta quật khởi sắp đến.
Trần Diệu Âm lắc đầu nói. Khi nói ra những lời này, trên mặt nàng đầy vẻ hiếu kỳ.
Trần Thư Lễ và Tần Quân nói chuyện, nàng chỉ nghe hiểu được hơn phân nửa. Một là Tần Quân có thân phận rất đặc biệt, không được truyền ra ngoài. Hai là thủ hạ của Tần Quân có một cường giả vượt qua Kim Đan Cảnh.
Chỉ là điểm thứ hai lại c đủ khiến cho bọn họ Trần gia ôm bắp đùi của Tần Quân!
Trần Triển Kiếm vừa nghe, chân mày nhất thời nhíu chặt lại. Hắn không lên tiếng nữa, trái lại chìm vào trong suy tư. Bầu không khí trong đại đường bắt đầu trở nên nặng nề.
Trần Diệu Âm rất không thích bầu không khí này. Nàng liền vội vàng nói:
- Ta đi về nghỉ trước!
Ngày hôm nay kế hoạch rời nhà ra đi xem như đã ngâm nước nóng. Thành vệ đáng chết, lại muốn thu phí ra khỏi thành!
Trần Triển Kiếm không để ý đến nữ nhi tùy hứng này của mình. Hắn tự lẩm bẩm:
- Thư Lễ hành sự ổn trọng. Hắn nói như vậy khẳng định có nguyên nhân.
Bởi vì Trần Thư Lễ là con tư sinh, cho nên bị chính thê của hắn xa lánh. Hơn nữa thiên phú luyện khí không tốt. Mặc dù thân là thành chủ hắn cũng không dám hậu đãi Trần Thư Lễ. Hắn chỉ có thể lén lút, thầm thỏa mãn tất cả nhu cầu đọc sách của Trần Thư Lễ.
Mà tin tức Vương Đô cũng chỉ có một mình hắn khai thông cho Trần Thư Lễ. Mỗi một tháng Vương Đô phát sinh chuyện gì lớn, đều sẽ ghi lại trên giấy, do bồ câu đưa tin truyền tới trong tay mỗi một vị thành chủ. Đương nhiên chỉ cần có thân phận cũng có thể được truyền tới trước. Hắn có thể chuyển tin tức cho Trần Thư Lễ, có thể thấy được hắn đối với đứa con tư sinh này của mình kỳ vọng cao tới mức nào.
Ở vương quốc Càn Nguyệt, cũng không chỉ có một lối ra luyện khí.
- Mà thôi, liền tùy hắn đi.
Trần Triển Kiếm thở dài nói. Trần Thư Lễ từ nhỏ đến lớn tâm trí lại thành thục hơn so với bạn cùng lứa tuổi. Trong hai đứa con trai, hắn càng thích Trần Thư Lễ hơn. Đáng tiếc danh phận và thiên phú luyện khí bày ra ở nơi đó.
- Trình gia...
Ánh mắt Trần Triển Kiếm lạnh lẽo. Bàn trà bị hắn nắm ở trong tay bị chấn động tới mức không ngừng run rẩy lay động.
...
Mặt trời mọc lên ở phía đông. Tần Quân bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào gương mặt có chút ngứa ngáy. Hắn chậm rãi trợn mắt, ý thức dần dần tỉnh táo.
Sau khi xuyên qua, mỗi ngày tỉnh lại hắn đều có loại cảm giác bừng tỉnh cách một thế hệ. Bởi vì trong mộng, hắn vẫn sống đô thị phồn hoa trên địa cầu.
- Hạo Thiên Khuyển, nên tỉnh dậy rồi.
Tần Quân đứng dậy đi tới trước chậu nước bên giường, vừa cầm lấy rửa mặt khăn, vừa hướng về phía Hạo Thiên Khuyển nằm ngủ trên mặt đất, nói.
Hạo Thiên Khuyển mở một con mắt liếc xem Tần Quân, phong thái có chút khinh bỉ, hình như đang nói ta còn tỉnh dậy sớm hơn so với ngươi.
Sau khi rửa mặt xong, Tần Quân dẫn theo Hạo Thiên Khuyển đi tới trước gian phòng bên cạnh của Đát Kỷ và Thường Thiến Thiến. Đăng bởi: Sói Già
Trần Thư Lễ ngôn từ chính nghĩa nói.
Trần Diệu Âm không khỏi che trán. Nàng thật sự không hiểu mình vị ca ca này rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Làm quan có cái gì tốt?
Luyện khí tu tiên mới là tiêu diêu tự tại!
Theo đuổi trường sinh mới là chính đạo!
- Đương nhiên, ta cũng hi vọng ngươi làm như vậy. Chỉ là trong quá trình này, nếu như ngươi gặp phải vấn đề, có thể tìm ta bất cứ lúc nào!
Tần Quân vỗ vai Trần Thư Lễ, gương mặt lộ ra biểu tình ta coi trọng ngươi.
Ba năm một lần khoa cử gần đến. Mỗi lần khoa cử đều là do các đại thần trong triều đình đánh cờ với nhau. Thậm chí ngay cả hoàng tử và vương gia cũng sẽ ra tay lôi kéo người mà bản thân mình xem là nhân tài mới.
Nếu như Trần Thư Lễ thi đến trạng nguyên, đồng ý chắc chắn sẽ khiến cho rất nhiều đại lão tranh đầu rách máu chảy.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Trần Thư Lễ nhíu mày hỏi. Dám nói ra lời nói này, thân phận của Tần Quân khẳng định không chỉ đơn giản là cấm vệ như vậy đâu!
- Chúng ta tìm một chỗ an tĩnh nói chuyện!
Tần Quân nhìn về phía lão bách tính xung quanh, nhỏ giọng cười nói.
Trần Thư Lễ gật đầu. Hiện tại hắn cũng cảm thấy rất hứng thú đối với Tần Quân.
- Diệu Âm, muộ đi về trước đi. Phụ thân đang sốt ruột tìm muội đấy.
Trần Thư Lễ quay đầu lại, nhìn Trần Diệu Âm giả như tiểu khất cái nói.
- Ta mới không quay về!
Trần Diệu Âm trợn trắng mắt nói:
- Ta muốn đi tu tiên. Ta mới không ở lại trở thành công cụ cho liên nhân!
Trở lại trong khách sạn, Tần Quân đặc biệt sai tiểu nhị chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn đưa lên. Sau đó hắn cùng Trần Thư Lễ chậm rãi nói chuyện. Kiếp trước, bản thân hắn lại ở thế kỷ hai mươi mốt. Đó là thời đại tin tức bùng nổ. Hơn nữa hắn đã đi làm, trà trộn nhiều năm. Hắn nói ra phương án quản lý khiến cho Trần Thư Lễ chấn động, không ngừng tán thưởng.
Trần Diệu Âm vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ca ca của mình kính phục một người như vậy. Điều này khiến cho nàng phát sinh hứng thú thật lớn đối với Tần Quân.
Rất nhanh, Đát Kỷ và Thường Thiến Thiến cũng xuống lầu. Nhìn thấy được Tần Quân đang cùng hai huynh muội trò chuyện vừa nói vừa cười, các nàng không khỏi hiếu kỳ xông tới.
Trần Thư Lễ và Trần Diệu Âm trực tiếp bị vẻ tuyệt thế của Đát Kỷ làm kinh diễm.
Phi lễ chớ nhìn. Trần Thư Lễ rất nhanh liền thu hồi ánh mắt. Tần Quân giới thiệu sơ qua bọn họ với nhau một hồi.
- Ngươi đối với khoa cử lần này có bao nhiêu nắm chắc?
Tần Quân một vừa uống trà vừa cười hỏi.
- Ta đã chuẩn bị kỹ càng. Tuyệt đối có thể chứng minh bản thân mình!
Trần Thư Lễ tự tin cười nói. Mặc dù không có nói tới trạng nguyên, nhưng giọng điệu của hắn rõ ràng đã để lộ dã tâm của mình.
Hắn dừng một chút, thận trọng hỏi:
- Ngài sẽ không phải là tam hoàng...
Thường Thiến Thiến và Trần Diệu Âm không khỏi nghiêng tai lắng nghe. Các nàng rất tò mò đối với thân phận của Tần Quân.
- Ha ha, ngươi biết là tốt rồi. Yên tâm, tuy rằng ta hiện tại nghèo túng, nhưng ta có lòng tin sẽ đoạt lại quyền lực!
Tần Quân cắt ngang lời hắn. Trong khách sạn ngư long hỗn tạp, cũng không thể để cho bọn họ truyền đi.
Trần Thư Lễ không khỏi cười khổ nói:
- Theo ta được biết, tình hình của ngài hiện tại hỏng bét không phải bình thường. Muốn trở về rất khó.
Trong khi nói chuyện, trong lòng hắn bắt đầu tính toán xua đuổi Tần Quân đi như thế nào. Tuy rằng Tần Quân vừa mới ra tay tương trợ, nhưng hắn cũng không muốn cột chung một thuyền với một hoàng tử bị giáng chức.
Báo ân thì báo ân, hắn cũng không thể cầm tiền đồ của mình ra nói đùa được!
- Đúng lúc, trước đó không lâu ta vừa giết chết Hạ Hầu Ân. Đầu của hắn ở chỗ này.
Tần Quân xoa nhẫn trữ vật của mình cười nói.
Hạ Hầu Ân!
Trần Thư Lễ và Trần Diệu Âm đồng thời hít vào một hơi khí lạnh. Hạ Hầu Ân ở toàn bộ vương quốc Càn Nguyệt đều có tiếng tăm lừng lẫy. Tất cả đều biết hắn là một cường giả Kim Đan Cảnh.
- Đúng vậy, Hạ Hầu Ân căn bản không phải là đối thủ của Đát Kỷ tỷ tỷ!
Thường Thiến Thiến theo đó lên tiếng nói. Nàng cố ý phá Tần Quân, nói cho huynh muội Trần Thư Lễ biết, Hạ Hầu Ân là do Đát Kỷ giết chết.
Hai huynh muội theo bản năng nhìn về phía Đát Kỷ.
Thật không nghĩ tới nữ tử tuyệt mỹ này còn mạnh hơn Kim Đan Cảnh!
Trần Thư Lễ đứng dậy, quay về phía Tần Quân chắp tay nói:
- Bái kiến chủ công!
Thường Thiến Thiến há hốc mồm. Lúc trước bộ dạng người này vẫn còn do dự. Thế nào hiện tại lại đột nhiên hành lễ?
Nàng không biết, Trần Thư Lễ vốn cũng không tin Tần Quân có thể một mình giết chết Hạ Hầu Ân. Nhưng Tần Quân có thể thu phục cường giả còn mạnh hơn Kim Đan Cảnh, điều này không đơn giản!
Hắn biết hiện nay hoàng đế căm hận nhất chính là Hạ Hầu Ân. Một khi Tần Quân giao đầu của Hạ Hầu Ân cho hoàng thượng, tội lớn hơn nữa cũng có thể bỏ qua.
Lên thuyền phải thừa dịp lên sớm!
Mặc dù không đầu nhập vào Tần Quân, ngày khác sau khi thi đậu công danh sau cũng phải làm ra lựa chọn!
Không có chỗ dựa, là không có khả năng ở Vương Đô lăn lộn phong sinh thủy khởi!
Tuy rằng hắn thờ phụng tri thức thay đổi số phận, nhưng hiểu rõ một vị cao thủ siêu cấp có thể dễ dàng chém giết Hạ Hầu Ân có bao nhiêu tác dụng. Nói hoàn toàn không khoa trương, có Đát Kỷ ở bên cạnh, ngôi vị hoàng đế của Tần Quân trên cơ bản vững chắc!
Thế giới này cuối cùng vẫn là người mạnh làm vua!
- Gọi công tử. Ở thời điểm trước khi ngươi thi đậu trạng nguyên, quan hệ của chúng ta không thể để lộ ra, biết không?
Tần Quân cười tủm tỉm nói. Về phần Thường Thiến Thiến bên cạnh, hắn không để ở trong lòng. Trải qua nhiều ngày ở chung như vậy, hắn biết nữ tử này tâm địa đơn thuần, không có bao nhiêu tâm tư.
Trần Thư Lễ hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi ngồi xuống. Hắn hiểu rõ Tần Quân là muốn thử thách hắn.
Hắn không chỉ có không nổi giận, trái lại còn tràn ngập ý chí chiến đấu!
Nếu như Tần Quân tín nhiệm hắn vô điều kiện, hắn trái lại cảm thấy có quỷ.
- Được rồi. Đi về nghỉ ngơi đi.
Tần Quân phất tay nói. Bất tri bất giác hắn liền có vị trí cấp trên. Đối với điều này, Trần Thư Lễ cũng không cảm thấy khó chịu, trái lại rất hưng phấn.
Dù sao hắn chỉ là con tư sinh của thành chủ Thanh Đàn Thành. Địa vị của hắn ở trong thành thậm chí còn không bằng bình dân. Có thể ôm bắp đùi của một hoàng tử, hắn làm sao có thể không hưng phấn? Đăng bởi: Sói Già
- Tần Quân ca ca, ngày mai gặp!
Trần Diệu Âm nhìn Tần Quân phất tay cười nói. Tần Quân chỉ gật đầu. Ngày mai hắn sẽ phải rời đi. Ai gặp lại sau với tiểu nha đầu nàng chứ!
Có thể cùng Trần Thư Lễ xác định quan hệ, Tần Quân đã rất hài lòng.
Chỉ có điều Trần Thư Lễ còn trẻ. Muốn trưởng thành lên không phải một sớm một chiều là thành công.
Đợi đến sau khi huynh muội Trần Thư Lễ rời đi, Đát Kỷ không nhịn được hỏi:
- Công tử, Trần Thư Lễ này thoạt nhìn rất yếu. Công tử xem trọng hắn ở điểm nào?
- Đúng vậy, một móng vuốt của Khuyển gia ta cũng có thể đè chết hắn.
Hạo Thiên Khuyển mang theo sự khinh thường nói.
Thường Thiến Thiến mặc dù không có hỏi, nhưng đôi mắt to trong veo như nước lại nhìn chăm chú vào Tần Quân.
- Các ngươi không hiểu đâu.
Tần Quân giả vờ cao thâm khó lường nói, dẫn tới hai nàng và một chó đồng thời trợn trắng mắt.
Ở thời điểm bọn họ chuẩn bị đứng dậy trở về phòng, Thường Hạo bỗng nhiên đi vào cửa lớn khách sạn. Vừa nhìn thấy đám người Tần Quân, sắc mặt của hắn nhất thời không được tự nhiên. Hắn miễn cưỡng cười, sau đó nhanh chóng lên lầu.
Có mờ ám!
Tần Quân không khỏi nhíu mày. Tuy rằng Thường Hạo gần đây thành thật, nhưng bởi vì hắn cho Tần Quân ấn tượng đầu tiên là gia hỏa rất cuồng ngạo. Người như vậy tuyệt đối sẽ không hoàn toàn kinh sợ, chỉ là giấu thù hận ở trong lòng mà thôi.
Chỉ có điều, ngại vì Thường Thiến Thiến ở bên cạnh, hắn không tiện hỏi nhiều. Lại nói ở trước mặt thực lực tuyệt đối, nhiều âm mưu quỷ kế hơn nữa cũng chỉ là uổng công!
Cùng lúc đó, các gia tộc lớn của Thanh Đàn Thành đều đang bàn luận về Tần Quân.
...
Trình gia.
Bên trong đại đường, một người trung niên khôi ngô râu dài nhìn Trình Kiệt hỏi:
- Ngươi xác định là cấm vệ?
Hắn chính là Trình Chiến gia chủ Trình gia, cao thủ Trúc Cơ Cảnh tầng bốn!
- Không sai. Hắn mặc trang phục cấm vệ. Chỉ có điều hắn rất trẻ tuổi, đoán chừng mới mười sáu mười bảy tuổi.
Trình Kiệt vừa nhớ lại, vừa nói.
- Cấm vệ mười sáu mười bảy tuổi? Làm sao có thể!
Trình Chiến mở miệng bác bỏ nói:
- Cấm vệ phải từ trong quân đội sàng lọc ra. Tuổi nhỏ như vậy không có thể trở thành cấm vệ được. Hơn nữa cấm vệ là không thể rời khỏi Vương Đô!
Trình Kiệt há hốc mồm. Hắn không dám tin hỏi:
- Lẽ nào ta bị đùa bỡn?
- Ừ, tiếp theo gặp phải loại tình huống này phải thử trước. Không cần tự mình loạn đầu trận tuyến. Dù sao ngươi sau chính là người sẽ thừa kế Trình gia này!
Trình Chiến trầm giọng nói, hình như rất bất mãn về sự nhát gan của Trình Kiệt.
- Là hài nhi tự loạn đầu trận tuyến. Hài nhi tuyệt đối sẽ không có lần tiếp theo!
Trình Kiệt nghẹn đỏ mặt nói, trong lòng lại ghi hận Tần Quân. Khi dễ Trần Thư Lễ chính là nhiệm vụ Trình Chiến an bài cho hắn. Ngày hôm nay, hắn thật vất vả mới gặp được Trần Diệu Âm, kết quả bị hắn thả cho chạy mất!
Mất mặt!
Quá mất mặt!
Trong lòng Trình Kiệt âm thầm thề, nhất định phải khiến cho Tần Quân hối hận!
Bên kia, Trần Diệu Âm cũng nói chuyện phát sinh tối nay cho thành chủ Trần Triển Kiếm.
Trần Triển Kiếm năm nay đã năm mươi tuổi, tóc thoáng lộ ra hoa râm, nhưng thân thể xương cốt vẫn tính là cường tráng. Hắn vốn vẫn đang tức giận chuyện Trần Diệu Âm rời nhà trốn đi. Nhưng nghe đến đoạn Trình Kiệt không ngờ ờ bên đường chèn ép Trần Thư Lễ, lửa giận của hắn liền chuyển tới trên Trình gia. Lại nghe tới Tần Quân trượng nghĩa xuất hiện, hắn lại phát sinh hiếu kỳ.
- Công tử kia tên gọi là gì? Hắn có thân phận gì?
Trần Triển Kiếm nhíu mày hỏi.
- Tên và thân phận của hắn, ta không thể nói. Nhị ca nói, tuyệt đối không thể tiết lộ, trong đó bao gồm cả cha. Hắn còn nói cơ hội Trần gia chúng ta quật khởi sắp đến.
Trần Diệu Âm lắc đầu nói. Khi nói ra những lời này, trên mặt nàng đầy vẻ hiếu kỳ.
Trần Thư Lễ và Tần Quân nói chuyện, nàng chỉ nghe hiểu được hơn phân nửa. Một là Tần Quân có thân phận rất đặc biệt, không được truyền ra ngoài. Hai là thủ hạ của Tần Quân có một cường giả vượt qua Kim Đan Cảnh.
Chỉ là điểm thứ hai lại c đủ khiến cho bọn họ Trần gia ôm bắp đùi của Tần Quân!
Trần Triển Kiếm vừa nghe, chân mày nhất thời nhíu chặt lại. Hắn không lên tiếng nữa, trái lại chìm vào trong suy tư. Bầu không khí trong đại đường bắt đầu trở nên nặng nề.
Trần Diệu Âm rất không thích bầu không khí này. Nàng liền vội vàng nói:
- Ta đi về nghỉ trước!
Ngày hôm nay kế hoạch rời nhà ra đi xem như đã ngâm nước nóng. Thành vệ đáng chết, lại muốn thu phí ra khỏi thành!
Trần Triển Kiếm không để ý đến nữ nhi tùy hứng này của mình. Hắn tự lẩm bẩm:
- Thư Lễ hành sự ổn trọng. Hắn nói như vậy khẳng định có nguyên nhân.
Bởi vì Trần Thư Lễ là con tư sinh, cho nên bị chính thê của hắn xa lánh. Hơn nữa thiên phú luyện khí không tốt. Mặc dù thân là thành chủ hắn cũng không dám hậu đãi Trần Thư Lễ. Hắn chỉ có thể lén lút, thầm thỏa mãn tất cả nhu cầu đọc sách của Trần Thư Lễ.
Mà tin tức Vương Đô cũng chỉ có một mình hắn khai thông cho Trần Thư Lễ. Mỗi một tháng Vương Đô phát sinh chuyện gì lớn, đều sẽ ghi lại trên giấy, do bồ câu đưa tin truyền tới trong tay mỗi một vị thành chủ. Đương nhiên chỉ cần có thân phận cũng có thể được truyền tới trước. Hắn có thể chuyển tin tức cho Trần Thư Lễ, có thể thấy được hắn đối với đứa con tư sinh này của mình kỳ vọng cao tới mức nào.
Ở vương quốc Càn Nguyệt, cũng không chỉ có một lối ra luyện khí.
- Mà thôi, liền tùy hắn đi.
Trần Triển Kiếm thở dài nói. Trần Thư Lễ từ nhỏ đến lớn tâm trí lại thành thục hơn so với bạn cùng lứa tuổi. Trong hai đứa con trai, hắn càng thích Trần Thư Lễ hơn. Đáng tiếc danh phận và thiên phú luyện khí bày ra ở nơi đó.
- Trình gia...
Ánh mắt Trần Triển Kiếm lạnh lẽo. Bàn trà bị hắn nắm ở trong tay bị chấn động tới mức không ngừng run rẩy lay động.
...
Mặt trời mọc lên ở phía đông. Tần Quân bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào gương mặt có chút ngứa ngáy. Hắn chậm rãi trợn mắt, ý thức dần dần tỉnh táo.
Sau khi xuyên qua, mỗi ngày tỉnh lại hắn đều có loại cảm giác bừng tỉnh cách một thế hệ. Bởi vì trong mộng, hắn vẫn sống đô thị phồn hoa trên địa cầu.
- Hạo Thiên Khuyển, nên tỉnh dậy rồi.
Tần Quân đứng dậy đi tới trước chậu nước bên giường, vừa cầm lấy rửa mặt khăn, vừa hướng về phía Hạo Thiên Khuyển nằm ngủ trên mặt đất, nói.
Hạo Thiên Khuyển mở một con mắt liếc xem Tần Quân, phong thái có chút khinh bỉ, hình như đang nói ta còn tỉnh dậy sớm hơn so với ngươi.
Sau khi rửa mặt xong, Tần Quân dẫn theo Hạo Thiên Khuyển đi tới trước gian phòng bên cạnh của Đát Kỷ và Thường Thiến Thiến. Đăng bởi: Sói Già
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.