Chương 89: Tiểu Sầu - Nguyễn Thiên - Nguyễn Vinh!
Dương Gia Đại Thiếu
26/10/2022
Cứu thêm nạn dân ở đây, hắn cũng muốn, hiện giờ cũng có thực lực, nhưng vốn không thể.
Nếu nạn dân này ở bên ngoài thành, hắn không cần quan tâm hay lo gì, nhưng bọn họ đang ở trong thành.
Vì thế, hắn không thể cứu.
Vấn đề tại sao như vậy, tất cả cũng vì cái gọi là lòng người, đố kỵ cùng ghen ghét.
Những người có quyền có thế ở nơi đây, người có ăn có mặc nên rảnh rỗi không gì làm, bọn họ sẽ rất khó chịu nếu có người khác làm việc mà họ không làm được.
Chẳng hạn như hiện giờ, với những người đói khổ ngoài kia, bọn họ thờ ơ không quan tâm đến, thậm chí còn cười trên nổi đau của người khác, nếu có người hỏi liền sẽ có người trả lời, "có tay có chân không thể tự kiếm ăn à, xin xỏ gì? "
Nhưng nếu có một ai đó nhảy vào cứu giúp, bọn họ liền sẽ có cảm giác rất khó chịu, khó chịu ở chỗ nhìn những nạn dân kia cảm ơn, nhìn những người khác khen.
Chẳng biết tại sao như vậy, nhưng bản chất của lòng đố kỵ ghen ghét là vậy, thế giới này lại rất cổ quái nên việc này càng trầm trọng.
Mặc kệ tất cả những kẻ đó, bất chấp cứu trợ, làm vậy chỉ khiến mọi việc càng trầm trọng, bọn họ có quyền lực, ưu thế, dù người cứu trợ không sao nhưng sau đó những nạn dân ấy sẽ thế nào?
Tàn phế hay mất mạng?
Bọn họ đố kỵ ghen ghét, không đụng đến người cứu giúp được, tất nhiên sẽ trút giận lên những nạn dân kia rồi.
Nhìn ánh mất của những kẻ quyền quý đó, Khải Minh cũng đủ hiểu.
Quan sát, lắc đầu, uống hết tách trà, ăn chút bánh, Khải Minh cùng tiểu Sầu tiếp tục hướng về Nguyễn gia bước đi.
"Các ngươi có việc gì?" Đến cửa chính Nguyễn gia, hai người liền bị thủ vệ ngăn lại.
"Ta tìm Nguyễn Lý chấp sự." Tiểu Sầu mặt lạnh nói, hắn dù gì cũng thân là Tam thiếu gia, ấy vậy mà ngay cả một tên thủ vệ cũng không thèm để ý hắn.
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của tên thủ vệ lúc đầu, tiểu Sầu liền biết hắn rõ ràng nhận ra mình là ai.
Nhưng.........
"Chờ chút!" Thủ vệ liếc mắt nhìn Khải Minh rồi cho người vào trong thông báo, với thái độ như vậy cũng đủ hiểu hắn không coi tiểu Sầu ra gì.
Một lát sau, tên thủ vệ kia đi ra cùng với một người trung niên khác, tu vi người này đạt đến Ngưng Đan trung kỳ.
"Thiếu gia, ngài trở lại rồi?" Người trung niên nhìn tiểu Sầu với ánh mắt bất đắc dĩ nói.
Sau đó, vì tránh trường hợp khó chịu khi không được chào đón, cùng với đó là lời đề nghị từ người trung niên kia, Khải Minh, tiểu Sầu cùng người này đi đến một quán trọ gần đó.
"Chưởng phái, người này là Nguyễn Lý chấp sự, người duy nhất xem ta như thiếu gia, người duy nhất ta tin tưởng ở gia tộc." Tiểu Sầu nhìn Khải Minh cười khổ nói.
"Nguyễn gia hiện giờ có việc gì khác thường xảy ra không?" Khải Minh gật đầu, sau đó đối với Nguyễn Lý hỏi, hắn cũng không dài dòng mà nói thẳng vấn đề.
Khải Minh cũng không có ý định thăm dò ngọn nguồn gì, hắn chỉ muốn xác định hiện giờ Nguyễn Gia có an toàn để hắn giao dịch hay không mà thôi, Nguyễn Lý nhìn Khải Minh, sau đó lại nhìn về phía tiểu Sầu, hắn vẫn không rõ ràng lắm mọi việc cho đến lúc này.
Tên Khải Minh trước mắt này là ai, tại sao hắn lại hỏi vậy, tại sao mình phải trả lời hắn?
Hoang mang một lúc, tiểu Sầu sau đó liền giải thích rõ ràng, cuối cùng hiểu rõ mọi việc Nguyễn Lý mới cười khổ nói.
"Về hiện giờ, Nguyễn gia nói chung cũng rất khó chịu với một số việc, trong đó quan trọng nhất có liên quan đến thiếu gia." Nguyễn Lý nhìn tiểu Sầu vừa nói vừa lắc đầu.
"Liên quan đến ta, là chuyện gì?" Tiểu Sầu nghe vậy liền lập tức hiếu kỳ.
"Mọi chuyện là như vầy, trước đây Nguyễn gia có một mối kết thân với Chung gia, mối kết thân này được hai vị lão tổ tiên của hai gia tộc đưa ra, do đó dù thời gian đã trôi qua rất dài nhưng việc này không thể bỏ qua được.
Một tháng trước, Chung gia liền đến gợi lên việc này, nhưng........ hiện giờ Chung gia thế sự đã không như ngày xưa, ẩn ẩn có thể đổ bất cứ lúc nào, do đó cao tầng Nguyễn gia ngoài mặt yên bình nhưng trong lòng rất phản đối mối kết thân này.
Nghĩ ra nhiều cách khác nhau để giải quyết, cuối cùng bọn họ cũng có một ý tưởng.......
Từ Chung gia là một tiểu thư, vì thế Nguyễn gia phải đưa ra một vị thiếu gia, nhưng do tình cảnh Chung gia hiện giờ, Nguyễn gia phải cần một vị thiếu gia không có chút cảm giác cùng quyền thế nào ra chịu trận, như thế vừa không ảnh hưởng đến Nguyễn gia vừa không gây mất danh tiếng của gia tộc.
Và như thiếu gia đã đoán được, người này không ai khác ngoài thiếu gia rồi." Nguyễn Lý vừa nói vừa hận, nhớ lại những việc đã trải qua hắn liền thở dài trầm ngâm.
Một vị thiếu gia hiền lành ấy thế mà không bằng cả một hạ nhân, vừa bị vứt bỏ vừa được xem như một món hàng, một lá chắn vô hình.
Với thân phận thật sự của tiểu Sầu, hắn tên thật là Nguyễn Thiên, hoặc còn được gọi là Nguyễn Vinh, con trai thứ ba của gia chủ Nguyễn gia hiện tại, thân phận chính là Tam Thiếu Gia.
Nhưng bởi vì mẫu thân của tiểu Sầu chỉ là một nha hoàn không danh thế, vì thế địa vị của tiểu Sầu không được đứng vững, thậm chí còn bị ghét bỏ, ngay cả vị phụ thân của mình cũng không xem tiểu Sầu ra gì.
Đối với mẫu thân của tiểu Sầu, vì chỉ là một nha hoàn bình thường không được nhiều quan tâm, do đó sau khi sinh tiểu Sầu liền sức cùng lực kiệt mà qua đời, từ nhỏ đến lớn tiểu Sầu chỉ sống một mình, tự lập tự cường chịu cay đắng khổ đau đến bây giờ, cũng may tiểu Sầu vẫn có một người tên Nguyễn Lý âm thầm giúp đỡ.
Về việc mà Chung gia làm hiện giờ, tất cả cũng chỉ muốn có hi vọng cứu giúp, cứu cái gia tộc đang chết dần dần.
Nhưng ý đồ này chẳng phải Nguyễn gia không biết, do đó tiểu Sầu liền bị họ đưa ra thế chỗ, không quyền không thế, thậm chí nếu xảy ra trường hợp ngoài ý muốn, gia tộc có thể trục xuất tiểu Sầu bất cứ lúc nào, một ý đồ không có chút sai xót.
Nhưng tất cả chỉ là dĩ vãng, với tình trạng hiện giờ của tiểu Sầu, đường của hắn hắn có thể tự đi, đánh không lại có thể chạy, sợ bố gì việc này.
"Thế bây giờ ra sao, sao không thấy bọn họ đến tìm tiểu Sầu?" Khải Minh hiểu rõ mọi chuyện liền háo hức hỏi, nếu theo kịch bản như vậy chắc hẳn sẽ có chuyện, mà có chuyện chẳng phải sẽ có thu nhập khi kết thúc sao?
"Chuyện này vừa được gia chủ giao lệnh ai gặp Tam thiếu gia liền thuận tiện chuyển lời, về gia tộc có việc." Nguyễn Lý lắc đầu cười khổ, ngay cả cho người tìm tiểu Sầu cũng không có.
Có thể xem như việc kết thân này chẳng ai thèm đoái hoài hay quan tâm.
"Bỏ qua chuyện kia, giờ ta đang có việc liên quan đến chuyện gia tộc, chấp sự có thể có ý kiến gì không?" Nhận thấy không có gì bất thường, Khải Minh trở về với mục đích ban đầu.
"Ngài chưởng phái cần giúp gì, ta đây sẽ cố gắng tận lực." Nguyễn Lý biết rõ chuyện của tiểu Sầu nên hắn cũng thoải mái với Khải Minh.
Biết tiểu Sầu sống rất tốt trong thời gian qua, hắn cũng thầm vui lây, rốt cuộc hắn cũng có thể an tâm rồi.
"Ta muốn đổi lấy một số lượng lớn tiền đồng." Khải Minh nhẹ nhàng nói ra.
"Tiền đồng, vậy ngài cần bao nhiêu, vật trao đổi bằng gì, trước hết ta xin nói thẳng, Nguyễn gia hiện giờ ít khi mua lương thực với những vật phẩm khác ở bên ngoài, nhưng nếu cần ta vẫn có thể thu mua thêm một ít, quản gia về việc này ta có chút quen biết." Nguyễn Lý lúc đầu hơi kinh ngạc khi nghe có giao dịch, nhưng khi nghe về vấn đề tiền đồng hắn liền mất đi hứng thú.
"Không, thứ ta muốn đổi lấy tiền chính là Linh Thạch, chấp sự nghĩ sao?" Khải Minh cười nói, hắn cũng biết tại sao Nguyễn Lý lại có ý nghĩ như vậy.
Căn bản chỉ có người đổi lương thực hoặc vật phẩm phàm tục ra tiền mà thôi, chưa từng có ai khác dùng vật phẩm cao cấp trao đổi.
"Bạn thích thể loại lĩnh chủ. Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc....
Hãy đến với Hy Tuyệt Truyện 8: Thần Chiến
Nơi đây chỉ có làm mới có ăn. Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát. Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng.
Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró. "
Nếu nạn dân này ở bên ngoài thành, hắn không cần quan tâm hay lo gì, nhưng bọn họ đang ở trong thành.
Vì thế, hắn không thể cứu.
Vấn đề tại sao như vậy, tất cả cũng vì cái gọi là lòng người, đố kỵ cùng ghen ghét.
Những người có quyền có thế ở nơi đây, người có ăn có mặc nên rảnh rỗi không gì làm, bọn họ sẽ rất khó chịu nếu có người khác làm việc mà họ không làm được.
Chẳng hạn như hiện giờ, với những người đói khổ ngoài kia, bọn họ thờ ơ không quan tâm đến, thậm chí còn cười trên nổi đau của người khác, nếu có người hỏi liền sẽ có người trả lời, "có tay có chân không thể tự kiếm ăn à, xin xỏ gì? "
Nhưng nếu có một ai đó nhảy vào cứu giúp, bọn họ liền sẽ có cảm giác rất khó chịu, khó chịu ở chỗ nhìn những nạn dân kia cảm ơn, nhìn những người khác khen.
Chẳng biết tại sao như vậy, nhưng bản chất của lòng đố kỵ ghen ghét là vậy, thế giới này lại rất cổ quái nên việc này càng trầm trọng.
Mặc kệ tất cả những kẻ đó, bất chấp cứu trợ, làm vậy chỉ khiến mọi việc càng trầm trọng, bọn họ có quyền lực, ưu thế, dù người cứu trợ không sao nhưng sau đó những nạn dân ấy sẽ thế nào?
Tàn phế hay mất mạng?
Bọn họ đố kỵ ghen ghét, không đụng đến người cứu giúp được, tất nhiên sẽ trút giận lên những nạn dân kia rồi.
Nhìn ánh mất của những kẻ quyền quý đó, Khải Minh cũng đủ hiểu.
Quan sát, lắc đầu, uống hết tách trà, ăn chút bánh, Khải Minh cùng tiểu Sầu tiếp tục hướng về Nguyễn gia bước đi.
"Các ngươi có việc gì?" Đến cửa chính Nguyễn gia, hai người liền bị thủ vệ ngăn lại.
"Ta tìm Nguyễn Lý chấp sự." Tiểu Sầu mặt lạnh nói, hắn dù gì cũng thân là Tam thiếu gia, ấy vậy mà ngay cả một tên thủ vệ cũng không thèm để ý hắn.
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của tên thủ vệ lúc đầu, tiểu Sầu liền biết hắn rõ ràng nhận ra mình là ai.
Nhưng.........
"Chờ chút!" Thủ vệ liếc mắt nhìn Khải Minh rồi cho người vào trong thông báo, với thái độ như vậy cũng đủ hiểu hắn không coi tiểu Sầu ra gì.
Một lát sau, tên thủ vệ kia đi ra cùng với một người trung niên khác, tu vi người này đạt đến Ngưng Đan trung kỳ.
"Thiếu gia, ngài trở lại rồi?" Người trung niên nhìn tiểu Sầu với ánh mắt bất đắc dĩ nói.
Sau đó, vì tránh trường hợp khó chịu khi không được chào đón, cùng với đó là lời đề nghị từ người trung niên kia, Khải Minh, tiểu Sầu cùng người này đi đến một quán trọ gần đó.
"Chưởng phái, người này là Nguyễn Lý chấp sự, người duy nhất xem ta như thiếu gia, người duy nhất ta tin tưởng ở gia tộc." Tiểu Sầu nhìn Khải Minh cười khổ nói.
"Nguyễn gia hiện giờ có việc gì khác thường xảy ra không?" Khải Minh gật đầu, sau đó đối với Nguyễn Lý hỏi, hắn cũng không dài dòng mà nói thẳng vấn đề.
Khải Minh cũng không có ý định thăm dò ngọn nguồn gì, hắn chỉ muốn xác định hiện giờ Nguyễn Gia có an toàn để hắn giao dịch hay không mà thôi, Nguyễn Lý nhìn Khải Minh, sau đó lại nhìn về phía tiểu Sầu, hắn vẫn không rõ ràng lắm mọi việc cho đến lúc này.
Tên Khải Minh trước mắt này là ai, tại sao hắn lại hỏi vậy, tại sao mình phải trả lời hắn?
Hoang mang một lúc, tiểu Sầu sau đó liền giải thích rõ ràng, cuối cùng hiểu rõ mọi việc Nguyễn Lý mới cười khổ nói.
"Về hiện giờ, Nguyễn gia nói chung cũng rất khó chịu với một số việc, trong đó quan trọng nhất có liên quan đến thiếu gia." Nguyễn Lý nhìn tiểu Sầu vừa nói vừa lắc đầu.
"Liên quan đến ta, là chuyện gì?" Tiểu Sầu nghe vậy liền lập tức hiếu kỳ.
"Mọi chuyện là như vầy, trước đây Nguyễn gia có một mối kết thân với Chung gia, mối kết thân này được hai vị lão tổ tiên của hai gia tộc đưa ra, do đó dù thời gian đã trôi qua rất dài nhưng việc này không thể bỏ qua được.
Một tháng trước, Chung gia liền đến gợi lên việc này, nhưng........ hiện giờ Chung gia thế sự đã không như ngày xưa, ẩn ẩn có thể đổ bất cứ lúc nào, do đó cao tầng Nguyễn gia ngoài mặt yên bình nhưng trong lòng rất phản đối mối kết thân này.
Nghĩ ra nhiều cách khác nhau để giải quyết, cuối cùng bọn họ cũng có một ý tưởng.......
Từ Chung gia là một tiểu thư, vì thế Nguyễn gia phải đưa ra một vị thiếu gia, nhưng do tình cảnh Chung gia hiện giờ, Nguyễn gia phải cần một vị thiếu gia không có chút cảm giác cùng quyền thế nào ra chịu trận, như thế vừa không ảnh hưởng đến Nguyễn gia vừa không gây mất danh tiếng của gia tộc.
Và như thiếu gia đã đoán được, người này không ai khác ngoài thiếu gia rồi." Nguyễn Lý vừa nói vừa hận, nhớ lại những việc đã trải qua hắn liền thở dài trầm ngâm.
Một vị thiếu gia hiền lành ấy thế mà không bằng cả một hạ nhân, vừa bị vứt bỏ vừa được xem như một món hàng, một lá chắn vô hình.
Với thân phận thật sự của tiểu Sầu, hắn tên thật là Nguyễn Thiên, hoặc còn được gọi là Nguyễn Vinh, con trai thứ ba của gia chủ Nguyễn gia hiện tại, thân phận chính là Tam Thiếu Gia.
Nhưng bởi vì mẫu thân của tiểu Sầu chỉ là một nha hoàn không danh thế, vì thế địa vị của tiểu Sầu không được đứng vững, thậm chí còn bị ghét bỏ, ngay cả vị phụ thân của mình cũng không xem tiểu Sầu ra gì.
Đối với mẫu thân của tiểu Sầu, vì chỉ là một nha hoàn bình thường không được nhiều quan tâm, do đó sau khi sinh tiểu Sầu liền sức cùng lực kiệt mà qua đời, từ nhỏ đến lớn tiểu Sầu chỉ sống một mình, tự lập tự cường chịu cay đắng khổ đau đến bây giờ, cũng may tiểu Sầu vẫn có một người tên Nguyễn Lý âm thầm giúp đỡ.
Về việc mà Chung gia làm hiện giờ, tất cả cũng chỉ muốn có hi vọng cứu giúp, cứu cái gia tộc đang chết dần dần.
Nhưng ý đồ này chẳng phải Nguyễn gia không biết, do đó tiểu Sầu liền bị họ đưa ra thế chỗ, không quyền không thế, thậm chí nếu xảy ra trường hợp ngoài ý muốn, gia tộc có thể trục xuất tiểu Sầu bất cứ lúc nào, một ý đồ không có chút sai xót.
Nhưng tất cả chỉ là dĩ vãng, với tình trạng hiện giờ của tiểu Sầu, đường của hắn hắn có thể tự đi, đánh không lại có thể chạy, sợ bố gì việc này.
"Thế bây giờ ra sao, sao không thấy bọn họ đến tìm tiểu Sầu?" Khải Minh hiểu rõ mọi chuyện liền háo hức hỏi, nếu theo kịch bản như vậy chắc hẳn sẽ có chuyện, mà có chuyện chẳng phải sẽ có thu nhập khi kết thúc sao?
"Chuyện này vừa được gia chủ giao lệnh ai gặp Tam thiếu gia liền thuận tiện chuyển lời, về gia tộc có việc." Nguyễn Lý lắc đầu cười khổ, ngay cả cho người tìm tiểu Sầu cũng không có.
Có thể xem như việc kết thân này chẳng ai thèm đoái hoài hay quan tâm.
"Bỏ qua chuyện kia, giờ ta đang có việc liên quan đến chuyện gia tộc, chấp sự có thể có ý kiến gì không?" Nhận thấy không có gì bất thường, Khải Minh trở về với mục đích ban đầu.
"Ngài chưởng phái cần giúp gì, ta đây sẽ cố gắng tận lực." Nguyễn Lý biết rõ chuyện của tiểu Sầu nên hắn cũng thoải mái với Khải Minh.
Biết tiểu Sầu sống rất tốt trong thời gian qua, hắn cũng thầm vui lây, rốt cuộc hắn cũng có thể an tâm rồi.
"Ta muốn đổi lấy một số lượng lớn tiền đồng." Khải Minh nhẹ nhàng nói ra.
"Tiền đồng, vậy ngài cần bao nhiêu, vật trao đổi bằng gì, trước hết ta xin nói thẳng, Nguyễn gia hiện giờ ít khi mua lương thực với những vật phẩm khác ở bên ngoài, nhưng nếu cần ta vẫn có thể thu mua thêm một ít, quản gia về việc này ta có chút quen biết." Nguyễn Lý lúc đầu hơi kinh ngạc khi nghe có giao dịch, nhưng khi nghe về vấn đề tiền đồng hắn liền mất đi hứng thú.
"Không, thứ ta muốn đổi lấy tiền chính là Linh Thạch, chấp sự nghĩ sao?" Khải Minh cười nói, hắn cũng biết tại sao Nguyễn Lý lại có ý nghĩ như vậy.
Căn bản chỉ có người đổi lương thực hoặc vật phẩm phàm tục ra tiền mà thôi, chưa từng có ai khác dùng vật phẩm cao cấp trao đổi.
"Bạn thích thể loại lĩnh chủ. Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc....
Hãy đến với Hy Tuyệt Truyện 8: Thần Chiến
Nơi đây chỉ có làm mới có ăn. Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát. Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng.
Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.