Chương 91: Xã Hội Loài Người!
Dương Gia Đại Thiếu
26/10/2022
Ngày hôm sau, Khải Minh cho gọi đoàn người ở thế giới kia đến Đại Việt phái.
Năm mươi bảy người, ba vị Đại Tông Sư và đoàn đội bốn mươi mốt người kia, cùng với đó là mười ba người của căn cứ được cứu vừa rồi.
Một căn cứ có đến mười hai ngàn người, cứu chỉ được mười ba, thật không còn gì để nói.
"Chào mọi người, không dài dòng tránh mất thời gian, ta đây xin nói rõ một số chuyện.
Trước hết, cánh cổng mà các vị đến đây đã bị yêu thú chiếm lấy, căn cứ hoàn toàn mất kiểm soát, thiệt hại chắc có lẽ các vị đã biết.
Hiện giờ, theo phán đoán của bên ta, một số lượng lớn yêu thú đã tiến đến thế giới bên kia, tuy không biết nguyên nhân tại sao bọn chúng sang đó, nhưng số lượng cùng thực lực khẳng định không thấp, cấp cao nhất đạt đến Thần Nhân cảnh, đấy chính là thực lực trên Tông Thần hai đại cảnh giới, nói như vậy có lẽ các vị đã hiểu.
Về số lượng đại khái đoán khoảng hai ba chục ngàn con, đối với giới hạn của cánh cổng bao nhiêu vẫn chưa rõ, thường thì các cánh cổng rất khó có thể duy trì sức mạnh cao lúc đầu, nên theo thời gian yêu thú cấp cao mới có thể vượt qua cánh cổng.
Tất cả mọi thông tin chúng tôi có là vậy, vậy các vị nghĩ sao về việc này?" Tại quảng trường Đại Việt phái, Khải Minh nhìn đoàn người hỏi.
"Ngài có cách nào đưa chúng tôi trở lại bên kia thế giới không, tôi muốn......." Quách Linh thần sắc lo lắng nói, nhưng khi nghĩ đến lý do hắn lại không biết phải nói gì.
Không biết hiện tại thế giới bọn họ có còn không, hay đã tận diệt?
Giúp bọn họ trở lại thế giới ấy cần bỏ ra cái giá nào?
Qua thời gian ở đây, tuy ngắn nhưng bọn họ cũng thừa biết đến một số việc, trong đó muốn chiếm lại cánh cửa không gian kia là không thể nào, sẽ có một trận đại chiến vô cùng thảm khốc.
Bọn họ không như những kẻ máu lạnh vô nhân tính là cường giả ở thế giới này, bọn họ là những người có sứ mệnh, nhiệm vụ, tình thương cao cả.
"Phía ngài có thể đưa chúng tôi đến,..... chúng tôi có thể tự đi, cảm ơn mọi người trong thời gian qua đã giúp đỡ chúng tôi, thật sự xin lỗi vì chắc có lẽ chúng tôi không hồi báo ơn cứu mạng được, bởi vì chúng tôi vẫn còn nhiệm vụ trên thân, vẫn còn người yêu thương cần phải bảo vệ." Một người phó đội trưởng của đoàn người lấy hết dũng khí nói ra ý định của tất cả bọn họ, tuy thời gian ngắn nhưng họ cũng biết đến giá trị lợi ít của thế giới này, muốn nhờ sự giúp đỡ, bạn không có giá trị nào thì tất nhiên chả ai dại mà đâm đầu vào.
Bọn họ, thế giới của bọn họ chỉ vừa mới chuyển đổi đây thôi, qua đó có thứ gì đáng giá với thế giới này đâu.
Khi tên phó đội trưởng kia nói xong, hắn cùng với đoàn người liền cúi đầu thật sâu biểu đạt sự cảm tạ từ trong tâm, ánh mắt của họ lúc này đây không phải sự thất vọng hay sợ hãi, mà chỉ hiện lên vẻ kiên định cùng nuối tiếc.
Kiên định vì chính mình dù có phải hi sinh, nhất định cũng phải hi sinh thật oanh liệt, mang đến chút giá trị dù là nhỏ nhất cho Địa Tinh, cho quốc gia.
Nuối tiếc, là bởi vì bọn họ quá yếu, không góp được nhiều cống hiến cho mọi người.
Qua thần sắc cùng biểu hiện của họ, trong lòng Khải Minh cũng hiện lên một ít gì đó gọi là cảm xúc lâng lâng, nhưng ngay sau đó trong ánh mắt của hắn lại xuất hiện vẻ ngoan lệ, oán hận.
Tất cả cũng bởi vì, hắn nhớ lại một vài chuyện nhỏ ở thế giới trước của hắn, một sự tình khá khó chịu.
"Ta biết ý nghĩ và dự định của mọi người, nhưng..... Thật sự nói thẳng luôn, với thực lực của mọi người, muốn trở lại Địa Tinh, căn bản là điều không thể nào? Nói vậy mọi người ở đây cũng đã hiểu?" Khải Minh hiểu rõ đoàn người này dự định làm gì, nên hắn lập tức liền nói rõ.
Với thực lực tổng hợp yếu như vậy, muốn chiếm lại cánh cổng kia hoặc trốn qua, căn bản không thể nào, việc này đối với bọn họ khó hơn trực tiếp cho nổ nát mặt trời.
Nghe Khải Minh nói vậy, đoàn người chỉ có thể trầm mặt, yên tĩnh không nói một lời.
"Được rồi, ta cần sắp xếp ổn định một số việc, ba ngày sau chính thức đưa mọi người về Địa Tinh xem xét." Khải Minh hắn cũng có dự định này từ lâu, hắn gọi đoàn người đến chỉ muốn xem thái độ bọn họ mà thôi.
Có cầu cạnh hay xin giúp đỡ gì không, có bỏ mặc không thèm quan tâm về thế giới ấy không?
Nhưng thật không ngờ kết quả lại khác, cái tố chất tâm lý này thật sự rất tốt đấy chứ, hắn cũng tò mò không biết quốc gia nào lại có thể tạo ra những chiến sĩ Kiên Trung như vậy.
Thông báo xong, Khải Minh liền giải tán trở về phòng, ngồi trên bàn nhâm nhi tách trà nóng, ngẫm nghĩ hồi tưởng về sự kiện lúc nãy, vừa lắc đầu vừa cười.
Vừa rồi, nhìn qua bộ dáng, khí thế, tinh thần của đoàn người, làm hắn nhớ lại một việc của lúc trước, khái niệm và suy nghĩ được xem như khá tiêu cực.
Lúc trước, mà thật ra cũng có thể gọi là đời trước, kiếp trước, hắn cũng từng là một người bảo vệ, từng là một người mang trên mình nhiệm vụ xã hội.
Qua đó, hắn cũng có thêm nhiều cái nhìn về xã hội loài người, một xã hội đến lúc phải tận diệt.
Bởi vì sao, đó chính là thời buổi càng lâu, càng hiện đại, bản chất của loài người càng biến chất, tuy không thể nói tất cả, nhưng ít nhiều số lượng cũng cả một bộ phận lớn.
Bạn thử nghĩ đến xem, nếu như bạn là một người chiến binh đứng ngoài tiền tuyến, với trọng trách bảo vệ những người phía sau mình, những người không quen biết, sự quan hệ duy nhất chỉ là mang cùng một dòng máu, cùng nguồn gốc.
Các chiến binh ấy buông bỏ tất cả, sức khỏe, gia đình, thanh xuân,.... chỉ để cố gắng bảo vệ bình yên cuộc sống, từng tất đất, từng gia đình.
Họ không ngần ngại gian khó, hiểm nguy, chỉ vì lòng kiên trung, dũng cảm, lương tâm.
Nhưng thế rồi sao, khi mà trở về với xã hội, cuộc sống bình thường, bọn họ sẽ có cảm nghĩ gì về những người mà mình đã bảo vệ, các chiến binh của chúng ta sẽ có tâm thái thế nào về bản chất phía sau lưng mình?
Bảo vệ, bảo đảm cho những kẻ thế này?
Không tiếc máu xương, không tiếc khó khăn, chỉ để xã hội thái hóa một cách trầm trọng như vậy?
Cố gắng, chỉ để bảo vệ những kẻ côn đồ, ác nhân, phá hoại, và những kẻ mang trên mình lòng tự tôn cá nhân?
Ngoài tiền tuyến, họ bán mình cho thiên nhiên, chịu nắng chịu mưa để trông giữ biên cương, trong khi sau lưng họ là những kẻ phá hoại xã hội, đua xe, cướp giật, đánh nhau, hối lộ....
Nào là những thành phần mang lòng tự tôn cao, cái gì ý kiến của mình cũng phải đứng đầu, ai nói sai hoặc chạm vào cái sai của mình liền giãy đành đạch trên bàn phím, chửi rủa bất chấp quy tắc, bất chấp cảm xúc của người khác, chỉ cần thỏa mãn lòng tự tôn của mình là được.
Tiếp đó là nhân tâm thối nát, nhân cách héo mòn, nhân phẩm tử vong.
Thử nghĩ xem, hiện tại có bao nhiêu người sẵn sàng bước ra giúp đỡ người khác?
Tuy biết rằng, họ không giúp đỡ, một phần cũng vì lo lắng cái họa hiểu lầm không ngờ xảy đến, nhưng cái họa này bắt đầu từ đâu, chắc ai cũng hiểu.
Không chỉ vậy, có hàng ngàn hàng vạn việc đáng khinh thất vọng trong xã hội, mỗi lúc càng nhiều và không có dấu hiệu dừng lại.
Cảm giác gì khi bạn phải bảo vệ những kẻ này?
Tuy rằng vẫn còn rất nhiều người rất tốt, đáng để bảo vệ, nhưng theo thời gian, vì có thể sinh tồn ổn định, những người ấy ít nhiều cũng phải ác tâm, hòa nhập cho dễ sống sót trong cái xã hội này.
Nhưng.......
Tại sao xã hội không sống tốt, chiếu ứng bảo vệ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau?
Cố gắng tăng sản xuất, phát triển xã hội?
Tại sao chỉ có sự công kích, tồn tại đố kỵ giữa người và người?
Sao không như những năm còn trong thời chiến, người yêu người, xã hội nhân loại luôn vòng tay yêu thương lẫn nhau?
Đó có thể là bản chất của nhân loại?
Khải Minh lắc đầu, cố gắng xóa bỏ những ý nghĩ này, tuy rằng cảm giác rất khác thường, nhưng nhiệm vụ của người chiến binh là bảo vệ, dù xã hội có quay lưng đâm họ từ đằng sau, bọn họ cũng phải làm ngơ mà canh chừng phía trước.
Đấy chính là tam quan người lính, quy thuần người chiến binh, dù xã hội, người dân có vứt bỏ họ, họ cũng phải đứng lên ngăn chặn kẻ thù đến phút cuối cùng.
Đoàn người của thế giới Địa Tinh cũng y như vậy?
Và đó, hành trình tiếp theo của Khải Minh, không phải tiếp tục tại Thiên Tinh cầu, mà sẽ đến với thế giới kia, một thế giới được gọi với cái tên.
Địa Tinh!
"Bạn thích thể loại lĩnh chủ. Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc....
Hãy đến với Hy Tuyệt Truyện 8: Thần Chiến
Nơi đây chỉ có làm mới có ăn. Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát. Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng.
Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró. "
Năm mươi bảy người, ba vị Đại Tông Sư và đoàn đội bốn mươi mốt người kia, cùng với đó là mười ba người của căn cứ được cứu vừa rồi.
Một căn cứ có đến mười hai ngàn người, cứu chỉ được mười ba, thật không còn gì để nói.
"Chào mọi người, không dài dòng tránh mất thời gian, ta đây xin nói rõ một số chuyện.
Trước hết, cánh cổng mà các vị đến đây đã bị yêu thú chiếm lấy, căn cứ hoàn toàn mất kiểm soát, thiệt hại chắc có lẽ các vị đã biết.
Hiện giờ, theo phán đoán của bên ta, một số lượng lớn yêu thú đã tiến đến thế giới bên kia, tuy không biết nguyên nhân tại sao bọn chúng sang đó, nhưng số lượng cùng thực lực khẳng định không thấp, cấp cao nhất đạt đến Thần Nhân cảnh, đấy chính là thực lực trên Tông Thần hai đại cảnh giới, nói như vậy có lẽ các vị đã hiểu.
Về số lượng đại khái đoán khoảng hai ba chục ngàn con, đối với giới hạn của cánh cổng bao nhiêu vẫn chưa rõ, thường thì các cánh cổng rất khó có thể duy trì sức mạnh cao lúc đầu, nên theo thời gian yêu thú cấp cao mới có thể vượt qua cánh cổng.
Tất cả mọi thông tin chúng tôi có là vậy, vậy các vị nghĩ sao về việc này?" Tại quảng trường Đại Việt phái, Khải Minh nhìn đoàn người hỏi.
"Ngài có cách nào đưa chúng tôi trở lại bên kia thế giới không, tôi muốn......." Quách Linh thần sắc lo lắng nói, nhưng khi nghĩ đến lý do hắn lại không biết phải nói gì.
Không biết hiện tại thế giới bọn họ có còn không, hay đã tận diệt?
Giúp bọn họ trở lại thế giới ấy cần bỏ ra cái giá nào?
Qua thời gian ở đây, tuy ngắn nhưng bọn họ cũng thừa biết đến một số việc, trong đó muốn chiếm lại cánh cửa không gian kia là không thể nào, sẽ có một trận đại chiến vô cùng thảm khốc.
Bọn họ không như những kẻ máu lạnh vô nhân tính là cường giả ở thế giới này, bọn họ là những người có sứ mệnh, nhiệm vụ, tình thương cao cả.
"Phía ngài có thể đưa chúng tôi đến,..... chúng tôi có thể tự đi, cảm ơn mọi người trong thời gian qua đã giúp đỡ chúng tôi, thật sự xin lỗi vì chắc có lẽ chúng tôi không hồi báo ơn cứu mạng được, bởi vì chúng tôi vẫn còn nhiệm vụ trên thân, vẫn còn người yêu thương cần phải bảo vệ." Một người phó đội trưởng của đoàn người lấy hết dũng khí nói ra ý định của tất cả bọn họ, tuy thời gian ngắn nhưng họ cũng biết đến giá trị lợi ít của thế giới này, muốn nhờ sự giúp đỡ, bạn không có giá trị nào thì tất nhiên chả ai dại mà đâm đầu vào.
Bọn họ, thế giới của bọn họ chỉ vừa mới chuyển đổi đây thôi, qua đó có thứ gì đáng giá với thế giới này đâu.
Khi tên phó đội trưởng kia nói xong, hắn cùng với đoàn người liền cúi đầu thật sâu biểu đạt sự cảm tạ từ trong tâm, ánh mắt của họ lúc này đây không phải sự thất vọng hay sợ hãi, mà chỉ hiện lên vẻ kiên định cùng nuối tiếc.
Kiên định vì chính mình dù có phải hi sinh, nhất định cũng phải hi sinh thật oanh liệt, mang đến chút giá trị dù là nhỏ nhất cho Địa Tinh, cho quốc gia.
Nuối tiếc, là bởi vì bọn họ quá yếu, không góp được nhiều cống hiến cho mọi người.
Qua thần sắc cùng biểu hiện của họ, trong lòng Khải Minh cũng hiện lên một ít gì đó gọi là cảm xúc lâng lâng, nhưng ngay sau đó trong ánh mắt của hắn lại xuất hiện vẻ ngoan lệ, oán hận.
Tất cả cũng bởi vì, hắn nhớ lại một vài chuyện nhỏ ở thế giới trước của hắn, một sự tình khá khó chịu.
"Ta biết ý nghĩ và dự định của mọi người, nhưng..... Thật sự nói thẳng luôn, với thực lực của mọi người, muốn trở lại Địa Tinh, căn bản là điều không thể nào? Nói vậy mọi người ở đây cũng đã hiểu?" Khải Minh hiểu rõ đoàn người này dự định làm gì, nên hắn lập tức liền nói rõ.
Với thực lực tổng hợp yếu như vậy, muốn chiếm lại cánh cổng kia hoặc trốn qua, căn bản không thể nào, việc này đối với bọn họ khó hơn trực tiếp cho nổ nát mặt trời.
Nghe Khải Minh nói vậy, đoàn người chỉ có thể trầm mặt, yên tĩnh không nói một lời.
"Được rồi, ta cần sắp xếp ổn định một số việc, ba ngày sau chính thức đưa mọi người về Địa Tinh xem xét." Khải Minh hắn cũng có dự định này từ lâu, hắn gọi đoàn người đến chỉ muốn xem thái độ bọn họ mà thôi.
Có cầu cạnh hay xin giúp đỡ gì không, có bỏ mặc không thèm quan tâm về thế giới ấy không?
Nhưng thật không ngờ kết quả lại khác, cái tố chất tâm lý này thật sự rất tốt đấy chứ, hắn cũng tò mò không biết quốc gia nào lại có thể tạo ra những chiến sĩ Kiên Trung như vậy.
Thông báo xong, Khải Minh liền giải tán trở về phòng, ngồi trên bàn nhâm nhi tách trà nóng, ngẫm nghĩ hồi tưởng về sự kiện lúc nãy, vừa lắc đầu vừa cười.
Vừa rồi, nhìn qua bộ dáng, khí thế, tinh thần của đoàn người, làm hắn nhớ lại một việc của lúc trước, khái niệm và suy nghĩ được xem như khá tiêu cực.
Lúc trước, mà thật ra cũng có thể gọi là đời trước, kiếp trước, hắn cũng từng là một người bảo vệ, từng là một người mang trên mình nhiệm vụ xã hội.
Qua đó, hắn cũng có thêm nhiều cái nhìn về xã hội loài người, một xã hội đến lúc phải tận diệt.
Bởi vì sao, đó chính là thời buổi càng lâu, càng hiện đại, bản chất của loài người càng biến chất, tuy không thể nói tất cả, nhưng ít nhiều số lượng cũng cả một bộ phận lớn.
Bạn thử nghĩ đến xem, nếu như bạn là một người chiến binh đứng ngoài tiền tuyến, với trọng trách bảo vệ những người phía sau mình, những người không quen biết, sự quan hệ duy nhất chỉ là mang cùng một dòng máu, cùng nguồn gốc.
Các chiến binh ấy buông bỏ tất cả, sức khỏe, gia đình, thanh xuân,.... chỉ để cố gắng bảo vệ bình yên cuộc sống, từng tất đất, từng gia đình.
Họ không ngần ngại gian khó, hiểm nguy, chỉ vì lòng kiên trung, dũng cảm, lương tâm.
Nhưng thế rồi sao, khi mà trở về với xã hội, cuộc sống bình thường, bọn họ sẽ có cảm nghĩ gì về những người mà mình đã bảo vệ, các chiến binh của chúng ta sẽ có tâm thái thế nào về bản chất phía sau lưng mình?
Bảo vệ, bảo đảm cho những kẻ thế này?
Không tiếc máu xương, không tiếc khó khăn, chỉ để xã hội thái hóa một cách trầm trọng như vậy?
Cố gắng, chỉ để bảo vệ những kẻ côn đồ, ác nhân, phá hoại, và những kẻ mang trên mình lòng tự tôn cá nhân?
Ngoài tiền tuyến, họ bán mình cho thiên nhiên, chịu nắng chịu mưa để trông giữ biên cương, trong khi sau lưng họ là những kẻ phá hoại xã hội, đua xe, cướp giật, đánh nhau, hối lộ....
Nào là những thành phần mang lòng tự tôn cao, cái gì ý kiến của mình cũng phải đứng đầu, ai nói sai hoặc chạm vào cái sai của mình liền giãy đành đạch trên bàn phím, chửi rủa bất chấp quy tắc, bất chấp cảm xúc của người khác, chỉ cần thỏa mãn lòng tự tôn của mình là được.
Tiếp đó là nhân tâm thối nát, nhân cách héo mòn, nhân phẩm tử vong.
Thử nghĩ xem, hiện tại có bao nhiêu người sẵn sàng bước ra giúp đỡ người khác?
Tuy biết rằng, họ không giúp đỡ, một phần cũng vì lo lắng cái họa hiểu lầm không ngờ xảy đến, nhưng cái họa này bắt đầu từ đâu, chắc ai cũng hiểu.
Không chỉ vậy, có hàng ngàn hàng vạn việc đáng khinh thất vọng trong xã hội, mỗi lúc càng nhiều và không có dấu hiệu dừng lại.
Cảm giác gì khi bạn phải bảo vệ những kẻ này?
Tuy rằng vẫn còn rất nhiều người rất tốt, đáng để bảo vệ, nhưng theo thời gian, vì có thể sinh tồn ổn định, những người ấy ít nhiều cũng phải ác tâm, hòa nhập cho dễ sống sót trong cái xã hội này.
Nhưng.......
Tại sao xã hội không sống tốt, chiếu ứng bảo vệ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau?
Cố gắng tăng sản xuất, phát triển xã hội?
Tại sao chỉ có sự công kích, tồn tại đố kỵ giữa người và người?
Sao không như những năm còn trong thời chiến, người yêu người, xã hội nhân loại luôn vòng tay yêu thương lẫn nhau?
Đó có thể là bản chất của nhân loại?
Khải Minh lắc đầu, cố gắng xóa bỏ những ý nghĩ này, tuy rằng cảm giác rất khác thường, nhưng nhiệm vụ của người chiến binh là bảo vệ, dù xã hội có quay lưng đâm họ từ đằng sau, bọn họ cũng phải làm ngơ mà canh chừng phía trước.
Đấy chính là tam quan người lính, quy thuần người chiến binh, dù xã hội, người dân có vứt bỏ họ, họ cũng phải đứng lên ngăn chặn kẻ thù đến phút cuối cùng.
Đoàn người của thế giới Địa Tinh cũng y như vậy?
Và đó, hành trình tiếp theo của Khải Minh, không phải tiếp tục tại Thiên Tinh cầu, mà sẽ đến với thế giới kia, một thế giới được gọi với cái tên.
Địa Tinh!
"Bạn thích thể loại lĩnh chủ. Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc....
Hãy đến với Hy Tuyệt Truyện 8: Thần Chiến
Nơi đây chỉ có làm mới có ăn. Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát. Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng.
Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.