Tối Cường Triệu Hoán Sư

Chương 87

Hà Lam

12/09/2020

Sau khi đi ra khỏi vòng vây của đám ốc sên, Trang Dịch cùng Lôi Tu tiếp tục xuyên thẳng qua trong rừng nấm lớn nhỏ, mảng cây nấm này chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, hơn nữa theo bọn họ càng đi vào sâu trong rừng nấm, những cây nấm càng ngày càng lớn, dù là Trang Dịch cùng Lôi Tu thẳng theo hướng tiếng nước truyền đến mà đi, thời gian đó cũng bị vài cây nấm cực lớn cản đường, cộng thêm đám côn trùng sống trên cây nấm quấy nhiễu, mãi cho đến chạng vạng tối ngày hôm sau, Trang Dịch mới cảm thấy số nấm ở bốn phía dần dần giảm bớt, đồng thời tia sáng cũng càng ngày càng yếu đi.

Dời khỏi phạm vi rừng nấm, vách đá vốn rộng không nhìn đến ở hai bên cũng mơ hồ có thể thấy được vách núi tối như mực, phạm vi không gian bốn phía nhỏ đi, cảm thấy mặt đất dưới chân ngày càng loãng, Trang Dịch vừa cúi đầu nhìn, lúc này trộn lẫn trong đất không phải là cái loại dịch nhờn kỳ quái kia nữa, mà là nước đang chảy thật sự.

Sau khi triệt để không nhìn thấy những cây nấm không lâu, tiếng nước chảy cũng theo đó càng thêm rõ ràng, không chỉ có Lôi Tu, Trang Dịch cũng có thể nghe được mơ hồ, nhưng mà không thấy nấm, nguồn sáng duy nhất biến mất, Lôi Tu có chút năng lực nhìn ban đêm, miễn cưỡng còn có thể thấy rõ, Trang Dịch lại không được, hai người không thể không thay phiên nhau sử dụng hồn lực tạo ra lửa cùng lôi quang chiếu sáng đường đi phụ cận.

Cùng với bọn họ cách nguồn nước càng gần, độ ẩm trong không khí tăng lên, hơi nước bám vào trên bề mặt da, càng để lâu càng nhiều, không đến vài phút sẽ biến thành vảy băng mỏng manh, Trang Dịch vừa dùng khăn mặt lau mặt vừa lạnh run, Lôi Tu thì nhờ nhiệt độ cơ thể cao hơn Trang Dịch một chút, ngược lại sẽ không xuất hiện loại vấn đề kết băng trên mặt này, nhưng mà hơi nước ngưng tụ nhiều rồi tạo thành giọt nước chảy cũng làm hắn cảm thấy vô cùng không thoải mái, thấy toàn thân Trang Dịch lạnh đến phát run, Lôi Tu nhịn không được thò tay kéo Trang Dịch sang, thân thể hai người dựa vào cùng nhau, Lôi Tu nhét bàn tay Trang Dịch vào túi của hắn, sau đó hai người cùng nhau đi tiếp.

Càng đi về phía trước, phạm vi không gian bốn phía càng nhỏ, đến cuối cùng khoảng cách giữa hai mặt vách núi đã chỉ có khoảng mấy trăm mét, Trang Dịch cùng Lôi Tu xuyên thẳng qua khe hẹp này, đi tới đi tới, khi thấy đằng trước có một bức tường đá rất lớn chặn ngang đường của bọn họ, nhất thời sửng sốt.

Tiếng nước bắt đầu truyền tới từ một bên của tường đá kia, thanh âm lớn như vậy, nhất định có nơi thông gió, Trang Dịch cùng Lôi Tu liếc nhau, Lôi Tu thả lôi điện lên chiếu sáng bên trên, lôi quang bay ra hơn 200m, như trước không nhìn thấy đỉnh, có thể thấy được khối nham thạch này có bao nhiêu, hơn nữa mặt đá bóng loáng, không có chỗ góc cạnh, muốn leo lên để vượt qua, hiển nhiên là rất không có khả năng.

Hai người rơi vào đường cùng đành phải đi đến trước mặt nham thạch tìm kiếm xem có cửa ra không, rất nhanh, Lôi Tu phát hiện ra trước một góc bên cạnh có một cái động hình bầu dục cao khoảng 1m50, bên trong tối như mực, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng mà đứng ở nơi này lắng tai nghe, tiếng nước lại lớn chưa từng có, có thể thấy được nguồn nước ở ngay phía trước, hơn nữa tuyệt đối là nước chảy.

Chẳng qua cửa động này quá nhỏ, Trang Dịch gần 1m8 đi vào đã là rất tốn sức, huống chi Lôi Tu còn cao còn to hơn hắn, càng là phải khom lưng rất thấp mới có thể đi được, tư thế như vậy là tương đối nguy hiểm, dù sao ai cũng không biết trong động cất giấu cái gì, một khi có gì tới gần tấn công bọn họ, muốn tránh đi cũng rất khó khăn.

Trang Dịch nghĩ nghĩ, đầu tiên thả phụ hồn thú trúc đào, lợi dụng hồn lực dò đường trước một lần, sau khi trúc đào bay vào, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất tiến lên, tuy cửa động này nhỏ, nhưng rất sâu, trúc đảo đã bay vào hơn 10 phút cũng chưa gặp bất kỳ trở ngại nào, bởi vì cách quá xa, Trang Dịch không thể nào điều khiển, cho nên nơi càng sâu hơn, chỉ có sau khi đi vào mới có thể thăm dò.

Vóc dáng Trang Dịch nhỏ hơn Lôi Tu một chút, đi bên trong động thì thân thủ cũng linh hoạt hơn Lôi Tu, hơn nữa hắn phải chịu trách nhiệm dò đường, cho nên cuối cùng quyết định Trang Dịch đi đằng trước, mà Lôi Tu theo sát phía sau giúp hắn phòng vệ.

Một trước một sau cùng nhau vào trong động đá, theo bọn họ đi vào ngày càng sâu, cũng không biết có phải Trang Dịch bị ảo giác hay không mà tiếng bước chân bọn họ giẫm trên bùn đất càng ngày càng lớn, giống như bọn họ đi một bước đi thì bốn phía động đá lại phóng đại vô hạn âm thanh của nó lên, sau đó khuếch tán ra trong toàn động.

Bốn phía yên tĩnh đáng sợ, chỉ có tiếng bước chân của Trang Dịch cùng Lôi Tu không ngừng vang lên, đột nhiên,Lôi Tu vươn tay kéo hông Trang Dịch qua, Trang Dịch cùng Lôi Tu đang khom lưng bước đi, Lôi Tu đột nhiên kéo hắn lại, bất ngờ không kịp đề phòng nên mông Trang Dịch đụng phải trán Lôi Tu, sau một khắc, thanh âm của Lôi Tu nhẹ nhàng vang lên phía sau hắn: “Không thích hợp.”

Trang Dịch cảm thấy đầu Lôi Tu chống lên phía sau mình, khí nóng khi nói chuyện cũng xuyên thấu qua quần áo truyền tới, hắn đang cực kỳ cảm thấy không được tự nhiên, sau khi nghe rõ lời Lôi Tu nói, lập tức ném mấy cái chuyện tạp nham này đi, cảnh giác chú ý bốn phía.

Không có bất kỳ hồn lực nào truyền đến, bởi vì trên vách đá thô ráp trong động rất ẩm ướt, cho nên khi bị Trang Dịch dùng ngọn lửa lấp loáng lấp loáng chiếu vào thì lóe lên thủy quang, tạm thời Trang Dịch chưa phát hiện bất cứ dị thường nào.

Lôi Tu cũng đồng dạng không phát hiện, bằng không hắn cũng sẽ không chỉ nói ba chữ này, nhưng mà dựa vào trực giác, hắn cảm thấy có rất nhiều thứ đang mai phục ở bốn phía bọn họ, chỉ là bọn họ không nhìn thấy mà thôi.

Trang Dịch cùng Lôi Tu dừng bước nín hơi nhìn bốn phía, 2 phút trôi qua, ngay khi Trang Dịch định buông tha mà tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên, trên vách đá bên cạnh lại hiện lên một vệt thủy quang.

Trang Dịch là sử dụng lửa chiếu sáng, ngọn lửa lúc sáng lúc tối, cho nên ánh sáng phản xạ không ngừng lập lòe là bình thường, nhưng mà đột nhiên Trang Dịch nghĩ đến cái gì, toàn thân cứng đờ.

Trong động đá này là thông gió, nhiệt độ không thể cao hơn bên ngoài, cho tới bây giờ trên mặt Trang Dịch còn lưu lại vảy băng, trên người Lôi Tu thì không ngừng có giọt nước rớt xuống, theo lý mà nói, trên vách đá này quanh năm ngưng tụ hơi nước, bị gió thổi không ngừng, hẳn đã sớm đóng băng mới đúng, làm sao có thể có nước không ngừng chảy qua, mà bọn họ lại mảy may không nghe thấy tiếng giọt nước?

Cảm giác được tâm tình của Trang Dịch thay đổi, Lôi Tu lập tức ngưng tụ hồn lực, không dấu vết làm một cái vòng bảo vệ quanh thân hắn và Trang Dịch trước, tầm mắt Trang Dịch không bị vòng bảo vệ này ảnh hưởng, hắn chăm chú nhìn vách tường lóe sáng kia, sau khi nhìn rõ cái thứ đang lóe sáng đó là gì, tóc gáy toàn thân Trang Dịch dựng lên, phía sau cũng có chút lạnh sống lưng.

Cái thứ nằm úp sấp lóe sáng trên vách tường kia căn bản không phải thủy quang gì, mà là một loại sinh vật vô cùng vô cùng trong suốt, một con nằm gối lên một con, không hề có khe hở, trừ đường đi dưới chân ra, trên toàn bộ vách đá đều là loài vật này, Trang Dịch đưa mắt nhìn ra xa, phạm vi ánh mắt có thể nhìn thấy, rậm rạp chằng chịt, căn bản hằng hà sa số!

Quanh thân cái thứ kia không có một chút hồn lực chấn động, màu sắc ngụy trang của thân thể làm cho không kẻ nào có thể nhìn rõ, chỉ có sau khi đã phát hiện chúng tỉ mỉ nhìn một lần mới có thể miễn cưỡng nhìn ra hình dáng, thân thể chúng nó có hình ống thon dài, tứ chi hơi nhỏ, hẳn là kỳ nhông động (loài kỳ nhông sống trong hang động) biến dị, đỉnh đầu một mảnh bóng loáng, đại khái là vì sinh hoạt trong động đá không có ánh mặt trời trong thời gian dài, cho nên đôi mắt trực tiếp thoái hóa mất, có thể tưởng tượng xúc giác hoặc thính giác của chúng có lẽ cực kỳ phát triển. Từ làn da đến nội tạng của chúng đều hơi mờ, cũng không biết là trời sinh như vậy hay là sau khi phát hiện có người đi vào mới cố ý ngụy trang thành như vậy.

Đúng lúc này, Trang Dịch nhìn thấy một con kỳ nhông động trong đó giật giật thân thể, miệng hơi mở ra, Trang Dịch nhìn kỹ, phát hiện hàm răng của chúng nó xen kẽ lẫn nhau vô cùng sắc bén, cái loại này mà cắn một cái trên thân thể, không chừng sẽ bị xé đi một mảng da lớn!

Nhiều kỳ nhông động như vậy, có lẽ không phải ma thú, trong phạm vi nhỏ hẹp này, với hai hồn sư Trang Dịch cùng Lôi Tu mà nói cũng là cực kỳ bất lợi!

Truyền tâm tình của mình cho Lôi Tu thông qua bổn mạng khế ước, Trang Dịch hít sâu vài cái, đang định giả vờ không phát hiện bầy kỳ nhông động này tiếp tục đi, nếu có thể ra khỏi động đá mà không phải đánh nhau với cái thứ đếm không hết này tự nhiên là tốt nhất, đúng lúc này, một luồng hồn lực cực kỳ ẩn nấp truyền đến từ phía trước.

Lôi Tu phản xạ có điều kiện tăng mạnh vòng bảo vệ, tầm mắt của Trang Dịch bị ngăn cản, không nhìn thấy đằng trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng khứu giác chiến đấu của hắn rất nhạy cảm, dù là luồng hồn lực kia không giống tấn công, Lôi Tu cũng lập tức kéo căng thần kinh, trước bảo vệ tốt cho Trang Dịch.



Trang Dịch cũng không chú ý tới cử động của Lôi Tu, hắn đang chăm chú nhìn mảng bóng tối đằng trước kia, quanh thân bầy kỳ nhông động vây quanh Trang Dịch cùng Lôi Tu này không có hồn lực chấn động, hẳn là động vật bình thường không thể nghi ngờ, nhưng mà đằng trước lại có hồn lực chấn động, chẳng lẽ có ma thú ẩn sâu bên trong?

Khi Trang Dịch toát ra cái ý nghĩ này, vị trí bầy kỳ nhông động vây quanh Trang Dịch cùng Lôi Tu cũng dần dần xảy ra thay đổi.

Kỳ nhông động vốn là xếp một con gối lên một con ghé sát vách đá, giống như tiếp nhận được mệnh lệnh gì, chia làm hai tốp vọt về hai phía trước sau Trang Dịch và Lôi Tu, sau đó toàn bộ tụ tập lại, giống như muốn ngăn chặn đường đi và đường lui của Trang Dịch cùng Lôi Tu vậy.

Năng lực ngụy trang của kỳ nhông động rất mạnh, dù là Lôi Tu cũng không phát hiện chúng kịp thời, nhưng mà bây giờ biên độ động tác của chúng lớn lên, cuối cùng Lôi Tu cũng nhìn thấy cái bầy động vật hơi mờ này cử động, hai người không nói chuyện, nhưng ăn ý phóng xuất hồn lực gần như đồng thời, Tử Tinh Hoàng Điểu phiên bản thu nhỏ xuất hiện trước mặt Trang Dịch, toàn thân thiêu đốt ngọn lửa hừng hực phóng về bầy kỳ nhông động, đồng thời Lôi Tu cũng phóng ra lôi điện tấn công bầy kỳ nhông động đang không ngừng áp sát chồng chất vào bọn họ.

Năng lực ngụy trang của kỳ nhông động có thể nói là nghịch thiên, năng lực tấn công lại không thế nào, đặc biệt lf tấn công từ xa cơ bản là không, tương đối khiến người đau đầu chính là số lượng của chúng rất nhiều, cho dù giết chết, thi thể xếp một đống đằng trước, cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến bước tiến của Trang Dịch cùng Lôi Tu.

Giẫm trên số lượng lớn thi thể kỳ nhông động xuyên thẳng qua, không thể tránh khỏi bất luận là cánh tay hay đỉnh đầu đều sẽ đụng phải những sinh vật này, cảm xúc ướt át làm cho người ta cảm thấy vô cùng buồn nôn, bết bát hơn chính là có một số kỳ nhông động còn biết ẩn nấp trong đống thi thể, đợi khi Trang Dịch cùng Lôi Tu đi qua, mạnh xông tới dùng hàm răng sắc bén cắn xé bọn họ.

May mà vòng bảo vệ của Lôi Tu luôn luôn khởi động, hai người đều không bị kỳ nhông động làm bị thương.

Càng đi vào trong, hang động cũng dần dần rộng rãi ra, mặc dù đứng thẳng di chuyển vẫn khó khăn, nhưng Trang Dịch chỉ cần cúi đầu là được, mà số lượng kỳ nhông động so sánh với lúc trước, vẫn nhiều vô số kể như vậy, hơn nữa theo bọn họ đi gần vào sâu trong hang, thể tích kỳ nhông động càng ngày càng lớn, muốn một kích chí tử cũng càng ngày càng khó.

Không ngừng giết chóc, sau đó xuyên thẳng qua thi thể của chúng nó, cái loại cảm giác dinh dính kia không bỏ đi được, nhìn tầng tầng lớp lớp thi thể kỳ nhông động, vô cùng vô tận giống như giết không hết, dần dần Trang Dịch có chút không chịu được, nhưng mà hiện tại bọn họ đã không có đường lui, số lượng kỳ nhông động khổng lồ, nếu không tiếp tục giết, rất nhanh cũng sẽ hoàn toàn bị chúng vây quanh, hồn lực của Trang Dịch cùng Lôi Tu cũng không phải vô cùng vô tận, một khi dừng lại, hàm răng sắc bén của bầy kỳ nhông động này rất nhanh có thể xé hắn cùng Lôi Tu thành mảnh nhỏ.

Thấy đã đi tới nơi rộng nhất của hang động, so sánh với lối đi chật hẹp lúc trước, nơi này rộng rãi hơn nhiều, Trang Dịch cùng Lôi Tu đã từ nghiêng người đi biến thành đi song song, nhưng đồng thời cũng đại biểu số lượng kỳ nhông động vây quanh bọn họ cũng tăng lên không biết bao nhiêu lần.

Không biết có phải do lúc trước cúi người đi quá lâu hay không, lại thêm gần một giờ không ngừng phóng thích hồn lực tấn công, khi hồn lực tiêu hao, thể lực của Trang Dịch đồng thời cũng dần dần có chút không theo kịp, tốc độ dưới chân càng ngày càng chậm, cuối cùng Trang Dịch thậm chí bắt đầu cảm thấy có chút choáng váng đầu.

Lôi Tu phát hiện Trang Dịch không thích hợp rất nhanh, thấy sắc mặt Trang Dịch có chút xám trắng không bình thường, Lôi Tu lập tức đỡ vai hắn dựa trên người mình, bảo Trang Dịch tạm ngừng phóng thích hồn lực, để hắn đến tiến hành tấn công chính.

Trang Dịch tựa trên vai Lôi Tu, nghe tiếng nước rầm rầm truyền đến cách đó không xa, đồng thời, Trang Dịch cũng chú ý tới, chấn động hồn lực ẩn nấp thỉnh thoảng xuất hiện kia, cũng bay tới từ hướng đó.

“Thứ điều khiển đám kỳ nhông động này ở bên kia.” Lôi Tu đang chuyên chú chiến đấu, Trang Dịch lập tức nói cho hắn tin tức mình phán đoán được.

Lôi Tu nhẹ gật đầu, sau đó toàn lực tấn công về phía chấn động hồn lực truyền đến.

Bầy kỳ nhông động kia thấy thế, lập tức giống như phát hiện nguy hiểm, càng mạnh mẽ tăng thêm vây quanh ngăn cản Lôi Tu đi về phương hướng đó.

Lôi Tu thấy thế, nhìn Trang Dịch tựa trên người hắn, dáng vẻ tái nhợt, trong mắt lập tức hiện lên một tia sáng lạnh, hắn cúi người, duỗi hai tay ra, mạnh ôm ngang Trang Dịch lên.

Trang Dịch đang càng ngày càng yếu bị Lôi Tu mạnh mẽ ôm ngang lên cao như vậy, nhất thời bị dọa, phản xạ có điều kiện túm lấy áo Lôi Tu: “Làm gì vậy?”

“Ngươi mệt mỏi.” Lôi Tu gần gũi nhìn Trang Dịch, nói: “Ta sẽ dẫn ngươi rời đi.”

Trang Dịch đối diện với đôi mắt Lôi Tu trong khoảng cách gần, mặt nhất thời đỏ lên, một nam nhân lớn như hắn bị người ôm như vậy, làm hắn cảm thấy có chút xấu hổ cùng tức giận, nhưng mà bởi vì đối tượng là Lôi Tu, Trang Dịch nhất thời cũng không biết nên làm biểu tình gì. Khi Lôi Tu còn là ma thú, sau khi Trang Dịch bị thương, mỗi lần Lôi Tu đều cõng hắn trên lưng mà đi, bây giờ biến thành người, chẳng qua là thay đổi một loại phương thức bảo vệ hắn mà thôi, mặc dù tư thế này quả thực không được tự nhiên…

Lôi Tu thấy Trang Dịch không nói gì, cứ thế đương nhiên siết chặt cánh tay, để Trang Dịch tựa trên vai hắn, sau đó điều khiển lôi điện ở giữa không trung biến hóa thành hai bàn tay lớn màu tím, Lôi Tu ôm Trang Dịch đi về phía trước một bước, bàn tay lớn kia liền hung hăng cào một cái, dùng lực lôi điện làm cho bầy kỳ nhông động này cháy đen, sau đó lại một bàn tay quét chúng ra.

Lôi Tu đột nhiên tăng cường tấn công, nhất thời làm cho cái thứ chỉ huy kỳ nhông động trở tay không kịp, Lôi Tu ôm Trang Dịch, trên khuôn mặt lạnh lùng không biểu tình, nơi hắn đến, kỳ nhông động căn bản không thể tạo thành trở ngại cho hắn, Lôi Tu càng thêm tăng nhanh tiến độ, sau khi hắn giết chết con kỳ nhông động thủ vệ cuối cùng cao gần 2m ở bên trong, bởi vì thể tích quá lớn mà không thể ra ngoài chiến đấu, cái thứ chỉ huy bầy kỳ nhông động vẫn ẩn nấp ở phía sau này cuối cùng không còn chỗ trốn, bại lộ trước mặt hắn.

Là một con kỳ nhông động màu da, so với mấy con kỳ nhông động cao gần 2m vừa rồi, con kỳ nhông động này có vẻ nhỏ hơn, thân dài không quá khoảng 1m, nhưng mà thân thể của nó lại cực kỳ mập mạp, trừ cái đó ra, nó còn một điểm không giống những con kỳ nhông động kia —— nó có mắt.

Mặc dù Trang Dịch cảm giác có chút mỏi mệt, nhưng còn không đến mức bất tỉnh nhân sự, hắn vừa tựa trên người Lôi Tu nghỉ ngơi, vừa kiểm tra thân thể mình đã xảy ra vấn đề gì, bằng không dựa theo sức chịu đựng cùng hồn lực của hắn, nhất định không đến mức yếu ớt như vậy.

Lôi Tu đã tìm được con kỳ nhông động chỉ huy sau lưng, Trang Dịch lập tức dừng kiểm tra, quay đầu tỉ mỉ dò xét con kỳ nhông động đặc biệt không giống này.

Kỳ nhông động không nghĩ tới Lôi Tu lại có thể giết đến trước mặt nó nhanh như vậy, ánh mắt nhìn qua Lôi Tu lóe ra tia sáng khủng hoảng, Lôi Tu chăm chú nhìn nó một lát, hồn lực chậm rãi ngưng tụ trước mặt, một bàn tay thuần túy do lôi điện hình thành lại xuất hiện lần nữa, đúng lúc này, Trang Dịch đột nhiên ngăn cản hắn: “Lôi Tu, chờ một chút.”



Kỳ nhông động thấy Trang Dịch ngăn cản Lôi Tu, nhất thời thở dài một hơi, nhưng rất nhanh, ánh mắt nó nhìn Lôi Tu hiện lên một tia quái dị.

“Thả ta xuống, cái con kia có cổ quái.” Trang Dịch thấp giọng nói với Lôi Tu.

Lôi Tu nhìn hắn một cái, cuối cùng ôm hắn đi đến trước mặt kỳ nhông động.

Trang Dịch: “…”

Kỳ nhông động gần ngay trước mắt, Trang Dịch cũng lười so đo với Lôi Tu, hắn đối mặt cùng kỳ nhông động, nhìn thần sắc có chút quen thuộc trong mắt con kỳ nhông động kia, giống như đã thấy ở nơi nào…

Kỳ nhông động thấy Trang Dịch nhìn nó như vậy, kinh hãi lùi về phía sau vài bước, bởi vì Lôi Tu gần ngay trước mắt, kỳ nhông động không dám điều khiển đám kỳ nhông động trong suốt kia vây Trang Dịch cùng Lôi Tu lần nữa, lúc này trơ trọi lẻ loi đứng trước mặt Lôi Tu, ánh mắt nhỏ thỉnh thoảng nhìn về bốn phía, hiển nhiên đã có ý định chạy trốn.

Lôi Tu nhìn ở trong mắt, nhưng lại không lập tức ra tay, hắn kiên nhẫn chờ đợi Trang Dịch suy nghĩ, sau một lát, Trang Dịch nhìn kỳ nhông động, nói: “Phạm Chí Văn?”

Lời Trang Dịch còn chưa dứt, con kỳ nhông động kia chợt chạy đi, lấy tốc độ cực nhanh trốn vào dòng suối phía sau lưng!

Trong mắt Lôi Tu hiện lên một tia sáng sắc bén, mấy luồng lôi điện dưới sự điều khiển của hắn lập tức bổ vào quanh thân kỳ nhông động, tiếng lôi điện đánh trúng tảng đá vang vọng “rầm rầm rầm” trong hang động, Lôi Tu cũng không đả thương đến kỳ nhông động, chẳng qua là tấn công vào quanh thân nó để cản trở đường đi của nó mà thôi, sau đó dứt khoát dệt thành một cái lưới điện ở bốn phía thân thể kỳ nhông động, triệt để nhốt nó bên trong.

Kỳ nhông động quay đầu nhìn Trang Dịch cùng Lôi Tu tới gần, trong mắt hiện lên một tia tuyệt vọng. Trang Dịch nhìn biểu tình nhân tính hóa như vậy của kỳ nhông động, mặc dù hắn đã đoán đúng đáp án, nhưng cho dù là vậy hắn cũng cảm thấy không thể tin: “Vậy mà thật sự là ngươi…”

Phạm Chí Văn là hồn sư mà khi Trang Dịch tới tham gia giải thi đấu hồn sư, lúc đi cùng đám Lâm Nguyệt tới sân huấn luyện mới gặp phải, bởi vì người này trời sinh tính hèn mọn bỉ ổi dâm tà, lần đầu tiên thấy Trang Dịch thậm chí nói năng lỗ mãng, trong quá trình đọ sức sau đó, Lôi Tu từng hung hăng sửa chữa hắn một trận.

Hơn nữa khi tham gia trận đấu đầu tiên trong giải thi đấu hồn sư vài ngày sau đó, Phạm Chí Văn cùng đồng đội của hắn vì nhìn thấy Trang Dịch mà trong lòng có bóng ma, rất nhanh đã thua trận đấu.

Trang Dịch không nghĩ tới hắn lại có thể gặp phải Phạm Chí Văn ở nơi này.

Mặc dù nơi này cách nơi Trang Dịch rơi xuống có một khoảng, nhưng không tính quá xa, một khu vực phía trên kia của Liệt cốc đều giải thi đấu hồn sư bao vây, cho nên Phạm Chí Văn sẽ xuất hiện ở trong này, có thể thấy được hắn cũng tham gia đoàn chiến dã ngoại trong giải thi đấu hồn sư lần này, hơn nữa giống như Trang Dịch, vậy mà cũng cùng rơi xuống sườn núi…

Phạm Chí Văn bị nói ra thân phận, cũng không tiếp tục che giấu, dưới cái nhìn chăm chú của Trang Dịch cùng Lôi Tu, chậm rãi biến thành hình người.

Một tên béo hèn mọn bỉ ổi xích lỏa hiện ra trước mặt bọn họ, hắn nằm rạp trên mặt đất, thịt mỡ toàn thân đều đang lay động: “Trang Dịch… Ta không biết là các ngươi… Ta tưởng là sinh vật biến dị đến từ bên ngoài a, cho nên mới chỉ huy kỳ nhông động tấn công các ngươi…”

Trang Dịch nhìn Phạm Chí Văn, phát hiện hắn vậy mà đã đột phá cấp năm, trở thành hồn sư cấp sáu!

Xem ra trong mấy ngày nay Phạm Chí Văn này đã gặp gỡ bất ngờ khác, không chỉ có thực lực, hồn lực đột nhiên tăng mạnh, mà còn khống chế kỹ năng khó lường, Trang Dịch nhớ không lầm, lúc trước đúng là Phạm Chí Văn chỉ có thể biến thành người, mà bây giờ lại biến thành kỳ nhông động, nếu không phải bề ngoài hắn quá khác những con kỳ nhông động khác, đồng thời hành động cũng không tốt lắm, bằng không Trang Dịch cùng Lôi Tu thật đúng là sẽ bị hắn lừa gạt, cho rằng hắn chỉ là ma thú mà thôi.

Nghĩ đến kỳ nhông động vô cùng vô tận vừa rồi, cho dù là đứng đó cho bọn họ giết cũng có một loại cảm giác giết không hết, nếu hôm nay chỉ có một mình Trang Dịch, chỉ sợ sẽ thật sự phải chôn thân nơi này.

“Khi ngươi thấy ta thì một chút cũng không kinh ngạc.” Trang Dịch hoàn toàn không tin lời Phạm Chí Văn nói, cười lạnh, “Không ngờ lại có thể gặp ngươi ở nơi này, thật là không thể không buông tha a.”

“Chúng ta có thể cùng nhau rơi vào vực sâu Liệt cốc này, tốt xấu là có duyên, Liệt cốc này nguy hiểm trùng điệp, nếu như chúng ta đã gặp nhau, hoàn toàn có thể kết bạn cùng nhau… tìm kiếm đường đi ra ngoài…” Phạm Chí Văn khó khăn nói, nới đến phần sau, không biết vì sao cảm thấy sau lưng phát lạnh, hắn ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ánh mắt Lôi Tu nhìn hắn đặc biệt lạnh giá.

Phạm Chí Văn nháy mắt mấy cái, sau một khắc, một luồng sét bổ vào trên người Phạm Chí Văn, hai chân hắn tê rần, lập tức phát ra tiếng gào thét đau đớn.

“Lời người này nói không thể tin.” Lôi Tu nhưng chưa quên lúc trước Phạm Chí Văn sỉ nhục Trang Dịch, bây giờ thấy Phạm Chí Văn vẫn còn tâm tư kết giao cùng đi với Trang Dịch, Lôi Tu lập tức ra tay không khách khí.

Trang Dịch nghe vậy,nhẹ gật đầu. Nghĩ đến kỳ nhông động vừa giết khi cùng nhau đi vào lúc nãy đều là xuất phát từ tay người này, Trang Dịch liền giận không chỗ phát tiết, căn cứ tâm tình Phạm Chí Văn này, còn có thù hận bọn họ kết xuống lúc trước, người này quyết không thể để lại!

Phạm Chí Văn bị lôi điện tra tấn khổ không thể tả, sớm biết thực lực của nam nhân bên người Trang Dịch này đã vậy mà còn quá mạnh, hắn tuyệt đối không dám đơn giản ra tay, thấy Trang Dịch cùng Lôi Tu đều nổi sát ý với mình, Phạm Chí Văn chưa từng cảm thấy cái chết cách hắn gần như vậy, vì sống sót, hắn lập tức hét lớn: “Các ngươi không thể giết ta, các ngươi đều trúng độc, mà độc này, chỉ có ta có thể giải!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tối Cường Triệu Hoán Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook