Tôi Đã Chờ Em Rất Lâu

Chương 19: Không phải ngôi sao đêm qua (5)

Giảo Xuân Bính

28/03/2020

Ôn Dĩ Ninh lập tức từ chối qua điện thoại

Ngày đoàn viên, ngày mà chúng ta tạm biệt năm cũ đón năm mới, ai đưa về cũng không thích hợp. Cô định viện cớ rằng đã săn được vé.

Mấy hôm nay thời tiết Thượng Hải không được đẹp cho lắm, sương mù dày đặc, lại ẩm ướt lạnh lẽo. Từ Century Park tới đây khá xa, trong nhà có hệ thống sưởi ấm nên Đường Kỳ Sâm chưa cảm thấy gì, tới khi ra ngoài rồi mới phát hiện mình mặc hơi ít. Có lẽ bị lạnh nên dạ dày khó chịu như muốn rớt ra

Cứ khó chịu là anh lại mất kiên nhẫn, anh lặp lại một lần nữa qua điện thoại,"Xuống dưới đi, ở đây gió lớn"

Ôn Dĩ Ninh không nói nữa, chôn vùi luôn cái lý do vừa soạn sẵn trong đầu

Khi cô xuống dưới thì Đường Kỳ Sâm đã ngồi vào trong xe. Đây là chiếc xe anh hay dùng, hai người nhìn nhau qua lớp cửa kính, Ôn Dĩ Ninh bèn nở nụ một cười khách khí. Cửa kính xe trượt xuống, cửa xe cũng được mở khóa, Đường Kỳ Sâm không lên tiếng, cứ ngồi im đó đợi chờ

Muốn đoán hành động của một người đàn ông thì cứ nhìn vào tư thế của anh ta. Đường Kỳ Sâm lúc này không khác gì một pho tượng Phật, kiệm lời nhưng thái độ lại vô cùng cố chấp. Có đôi co thêm cũng vô ích, Ôn Dĩ Ninh để hành lý vào cốp, rồi vòng ra ghế sau.

Đường Kỳ Sâm nói,"Em ngồi trước đi, lát nữa cầm hộ tôi chút đồ"

Ôn Dĩ Ninh gật đầu,"Được" Tuy không biết cầm gì nhưng cô vẫn ngồi vào ghế phó lái

"Nhập địa chỉ" Đường Kỳ Sâm nhấn nút thao tác trên vô lăng, gọi ra trang điều hướng và đưa điện thoại cho cô. Chiếc xe này có chế độ liên kết định vị với điện thoại qua app cài trong điện thoại của anh. Khi Ôn Dĩ Ninh cầm được điện thoại thì màn hình đang khóa, cô duỗi tay đưa tới trước mặt anh,"Mật khẩu"

Đường Kỳ Sâm xoay vô lăng, quay đầu xe. Anh không nhìn qua mà chỉ đọc lên một dãy số. Không che đậy không giấu diếm. Ôn Dĩ Ninh có chút phân tâm, có lẽ do nhiệt độ điều hòa hơi cao nên mới khiến người cô nóng bừng lên chăng.

Hơn 300 cây số, nếu không tắc thì mất bốn tiếng chạy xe

Xe đi vào đường bên dưới cầu vượt, qua đường cao tốc Humin rồi nhập vào làn đường cao tốc Thượng Hải - Côn Minh. Vào dịp lễ tết nên đường rộng xe thưa, một đường đi thẳng tắp. Xe chạy êm ru, trừ âm thanh chỉ đường của thiết bị định vị thì không còn tiếng động nào khác

Ôn Dĩ Ninh nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa kính, thỉnh thoảng lại có pháo hoa bắn lên từ bờ sông, bầu trời mờ tối mang tới cho người ta cảm giác không chân thực. Đường Kỳ Sâm cảm nhận phương hướng khá tốt và nhớ đường. Được một lúc, anh bèn tắt máy định vị đi. Đường Kỳ Sâm nghiêng qua nhìn anh, anh nói,"Quá ồn ào"

m thanh duy nhất trên xe đã bị dập tắt, bây giờ chỉ còn mỗi ánh sáng lạnh lẽo của bảng điều khiển thỉnh thoảng lóe lên. Thực ra, trước đây Đường Kỳ Sâm rất thích lái xe đưa cô đi khắp nơi, tới đâu, làm những gì thì cô không còn nhớ rõ. Chỉ ấn tượng một chuyện đó là anh thích đổi xe. Khi ấy không ít người trêu rằng anh đúng là một ông chủ tư bản độc ác, cười anh không biết được nỗi khổ của nhân gian. Cô cũng cười và hỏi, tại sao người khác lại sợ anh tới vậy?

Gương mặt thanh tú tuấn lãng của Đường Kỳ Sâm ánh lên ý cười, anh hỏi ngược lại,"Em nói xem"

"Vì anh già à?"

"Em nhắc lại lần nữa coi"

"Bởi vì mọi người sợ bị anh bắt chẹt đó"

Ôn Dĩ Ninh mặt mày hớn hở, trong lòng không khỏi đắc ý. Khi ấy tuổi còn trẻ, cô cho rằng đàn ông mà đối xử tốt với mình thì đó nhất định là tình yêu. Kết quả, tình yêu đó hóa ra chỉ là giấc mộng Hoàng Lương, với không tới, ngủ không tỉnh, mơ màng tan thành mây khói

(*)giấc mộng Hoàng Lương: giấc mơ đẹp nhưng ngắn ngủi

Trước đây, cô cho bộ dạng lúc anh lái xe là đẹp nhất, ung dung thoải mái, biếng nhác, ngón tay đặt trên vô lăng, mỗi lúc dừng đèn đỏ lại khẽ gõ, mạch máu trên mu bàn tay mảnh khảnh thoáng lộ ra, cực kỳ gợi cảm

Nghĩ tới đây, theo bản năng, Ôn Dĩ Ninh quay qua nhìn Đường Kỳ Sâm, không khí ấm áp mang theo mùi hương thúc giục con người ta. Không biết có phải do hương thơm hay không, mà hình ảnh anh bây giờ lại trùng khớp với anh trong hồi ức. Hơn 30 tuổi, tuy không còn trẻ nữa nhưng khuôn mặt anh vẫn anh tuấn, gợi cảm, có điều nơi chân mày đã để lại dấu ấn của năm tháng thê lương.

Ôn Dĩ Ninh chợt cúi đầu, không biết tại sao tâm trạng cô cứ mãi nặng nề như thế cho tới tận khi bên cạnh có tiếng động

Một tay Đường Kỳ Sâm điều khiển vô lăng, một tay thì đang lục tìm thứ gì đó trong ngăn chứa, đồ vật va chạm nhau phát ra tiếng động. Lúc anh rút tay về có cầm theo một chiếc hộp sắt tối màu

Ôn Dĩ Ninh biết anh có bệnh cũ, cứ ngỡ anh bị đau dạ dày nên theo phản xạ, cô cầm chai nước vặn nắp rồi đưa qua,"Nước này"

Đường Kỳ Sâm liếc cô qua kính chiếu hậu, đáp lời,"Chưa tới giờ tôi uống thuốc, đây là viên ngậm"

Cổ tay Ôn Dĩ Ninh khẽ run, đang lúng túng thì Đường Kỳ Sâm đón lấy chai nước, thản nhiên uống một hớp rồi trả lại, thấp giọng nói,"Cảm ơn"

Ôn Dĩ Ninh đóng nắp lại,"Người cảm ơn là tôi mới đúng, cảm ơn anh đã đưa tôi về"

Màn cảm ơn qua lại khiến bầu không khí trở nên gượng gạo. Đường Kỳ Sâm cảm thấy thật vô vị, thế là anh kéo cửa kính xuống, để gió lùa vào. Anh lái xe rất nhanh, tốc độ phải hơn 140km/h, Ôn Dĩ Ninh căng thẳng, theo bản năng với lên tay cầm ở phía bên trái.

Đường Kỳ Sâm không nói gì, đôi mắt vững vàng nhìn thẳng về phía trước nhưng lại bình tĩnh lái xe chậm lại.

Dọc đường, Đường Kỳ Sâm nhận hai cuộc điện thoại, lắng nghe giọng nói trầm ấm của anh thì người gọi tới chắc không phải người xa lạ, ngữ điệu chận rãi, thái độ hạ thấp,"Ra ngoài có chút việc...con biết rồi, mẹ xin lỗi ông nội giúp con....hôm nay con không đón giao thừa cùng mọi người được, dạ dạ dạ, con nhớ rồi....vâng, cảm ơn mẹ, chúc mừng năm mới"

Cúp máy, Đường Kỳ Sâm nới lỏng cổ áo, thở phào một hơi

Ôn Dĩ Ninh về tới nhà đã là 10 rưỡi tối. Tuy chỉ là một thị trấn nhỏ nhưng không khí giao thừa khá náo nhiệt, gần tới 0 giờ, bọn trẻ bắt đầu ùa ra khỏi nhà để chuẩn bị bắn pháo hoa, những cây pháo xếp hàng dưới đất tựa như những cây kem, khi bắn lên bầu trời,tiếng pháo hoa nổ đùng đùng, bung xòe tạo thành dáng cây thông

Đường Kỳ Sâm lái xe xuyên qua, ánh sáng của pháo hoa hắt lên gương mặt anh, lúc sáng lúc tối, đầy màu sắc.

"Ở đây à?"Anh dừng lại trước một khu phố cũ



"Đúng" Ôn Dĩ Ninh đáp,"Tới rồi" Cô đẩy cửa bước xuống, Đường Kỳ Sâm cũng xuống theo, hai người đi tới đuôi xe, anh giúp cô lấy hành lý ra,"Còn nữa không?"

"Chỉ thế này thôi" Ôn Dĩ Ninh ngẩng đầu,"Cảm ơn boss"

Đường Kỳ Sâm đã kìm nén sự khó chịu cả đường, lúc này tựa như được mở chốt, anh nhìn cô nói,"Đang nghỉ lễ, khỏi cần xưng hô thế"

Một đường vất vả đã bình an về tới nhà, vừa khéo tới thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới, cảm giác thân thuộc càng tăng cao, Ôn Dĩ Ninh không nghĩ nhiều, tùy ý hỏi,"Không gọi boss, vậy gọi gì? Chú à? Anh cũng chỉ kém vài tuổi so với mẹ tôi, định lừa tôi ư?"

Cô vừa nói vừa cười, nhưng cười xong lại hối hận muốn tự cắn đứt lưỡi, cô vội vàng xin lỗi,"Xin lỗi, ý tôi không phải chê anh già đâu, anh đừng hiểu lầm"

Khuôn mặt Đường Kỳ Sâm vẫn rất bình tĩnh, lời giải thích này của cô càng nói càng giấu đầu hở đuôi. Bốn mắt chạm nhau, trong đáy mắt hai người toàn là bóng hình đối phương, giống như có một luồng điện cùng tần số chạy qua, cả hai cùng nở nụ cười

Nụ cười này như xoa dịu mọi sự lúng túng, cũng khiến hai người nhận ra dọc đường đi đã vạch rõ ranh giới thế nào.

Đường Kỳ Sâm hất cằm,"Ở đây à?"

"Vâng, căn hộ sáng đèn kia" Ôn Dĩ Ninh chỉ, Đường Kỳ Sâm nhìn lên căn hộ ở tầng bốn

"Anh lên ngồi một chút không?" Ôn Dĩ Ninh lễ phép hỏi khách sáo

"Đi tay không, không tiện lắm" Đường Kỳ Sâm gật đầu chào cô,"Tôi đi đây"

Anh còn phải lái xe thâu đêm để về Thượng Hải. Giờ này chắc cũng chẳng kịp đón giao thừa nữa, ông cụ Đường tuổi đã cao cho nên rất coi trọng các nghi lễ truyền thống. Trong nhiều thập kỷ nay, con trai trưởng và cháu đích tôn của nhà họ Đường phải có mặt tại nhà vào đêm giao thừa và mùng một tết. Đường Kỳ Sâm vì vội đi nên không kịp báo cho Đường Thư Vanh biết, ông cụ cực kỳ bất mãn, vừa rồi Cảnh An Dương gọi tới chính vì vậy

Đường Kỳ Sâm lái xe lên một đoạn cách cô không xa rồi trượt cửa kính xuống, khẽ gật đầu rồi tăng tốc vụt đi

Ôn Dĩ Ninh xách hành lý lên tầng, Giang Liên Tuyết ngồi bên bàn mạt chược hăng hái chiến đấu, thấy con gái về giật bắn cả mình,"Sao con lại về? Tưởng không mua được vé cơ mà?"

Ôn Dĩ Ninh lần lượt chào hỏi từng người rồi uể oải nhìn mẹ cười, không trả lời. Cô kéo vali vào phòng mình, đóng cửa lại, tiếng mạt chược va chạm vào nhau lạch cạch, tiếng các bà tranh cai nhau lúc tính tiền, Pháo hoa bắn lên cao càng lúc càng nhiều, nối tiếp nhau trước thềm năm mới.

Thu xếp đồ đạc xong, Ôn Dĩ Ninh lấy tiền mặt ra, đếm đủ 5000 tệ rồi đút vào bao lì xì. Đợi tiếng động bên ngoài nhỏ dần, người đi hết thì cô mới mở cửa bước ra ngoài, nói với Giang Liên Tuyết,"Mẹ chơi bài ít thôi, tới lúc bị sỏi thận thì đừng có gọi điện tìm con"

Giang Liên Tuyết không vui,"Con nói gì hay ho hơn được không, đang tết nhất"

Ôn Dĩ Ninh đưa tiền lì xì đưa bào,"Vì tốt cho mẹ chứ ai"

Sau khi ước lượng độ dầy phong bao, Giang Liên Tuyết toe toét cười, không càm ràm thêm gì nữa. TV bật chương trình cuối năm nhưng không ai xem, hết hát lại tới nhảy nhót, chỉ đợi bài hát "Không thể nào quên đêm nay" để báo hiệu một năm mới bắt đầu

(*)" Không thể nào quên hôm nay ", một bài hát được tạo ra cho Gala Lễ hội Mùa xuân Truyền hình Trung ương Trung Quốc, Qiao Yu Ci, Wang Yuqu, nội dung là để kỷ niệm cuộc hội ngộ và chúc lành cho đất nước

Giang Liên Tuyết vừa dọn bàn mạt chược vừa nói,"Hôm trước mẹ tình cờ gặp Lượng Lượng, bây giờ nó đang làm giáo viên bóng rổ đấy, trông cao to lắm. Có phải do lâu lắm rồi không gặp thằng bé không mà mẹ thấy nó trông dễ nhìn hơn nhỉ?"

Nghe thấy cái tên này, Ôn Dĩ Ninh khựng lại mất hai giây, rồi sực tỉnh bình tĩnh đáp,"Vâng, cứ đàn ông là mẹ thấy dễ nhìn ạ"

"Nó còn hỏi thăm con đấy, hỏi con làm việc ở đâu, ấy mẹ không nói con bị sa thải đâu"

"Sao mẹ lại nói chuyện đấy" Ôn Dĩ Ninh nắm một hạt dưa trong tay, không vui thả lại,"Vừa rồi tiền lì xì con đưa cho mẹ chắc là nhặt được đấy?"

Giang Liên Tuyết khinh thường,"Mẹ không muốn nói chuyện này vào năm mới đâu, nhưng nếu con không tự hành hạ mình thì có khi đã kết hôn cùng Lượng Lượng rồi|'

Ôn Dĩ Ninh không phản ứng gì, cô thực sự không thích nhắc tới vấn đề này,"Dù con có ở nhà thì cũng không kết hôn với anh ấy"

Giang Liên Tuyết đổ đống mạt chược vào trong giỏ, âm thanh va vào nhau loảng xoảng,"Vậy con xuất gia làm ni cô đi chứ còn gì nữa!"

Lượng Lượng là nhũ danh, tên đầy đủ là Lý Tiểu Lượng, đơn giản dễ đọc giống như tính cách của anh.

Lý Tiểu Lượng đã theo đuổi cô rất lâu, là bạn học và cũng thầm mến cô từ hồi cấp ba, tới đại học thì một người Nam một người Bắc, thế là tan. Sau khi tốt nghiệp gặp lại, Lý Tiểu Lượng lại theo đuổi cô một lần nữa, anh là một chàng trai tốt, ban đầu Ôn Dĩ Ninh từ chối. Nhưng thầy giáo Tiểu Lượng không từ bỏ, anh nói với cô rằng không sao bởi vì anh chỉ muốn đối xử tốt với cô, mong cô đừng cảm thấy áp lực, cứ như bình thường là được, anh mang bữa sáng nếu cô không thích thì ném đi, anh tặng hoa nếu không thích thì để vào trong chậu, nhưng xin cô đưng tước đoạt quyền lợi được theo đuổi của anh, trừ chơi bóng rổ, thì đây là thứ hiếm hoi anh thích.

Lúc nói những lời ấy, ánh mắt anh cong len, vừa ôm bóng rổ bước từ sân vận động xuống, cực kỳ chân thành

Có lẽ theo đuổi được một năm rưỡi thì Ôn Dĩ Ninh đồng ý. Nhưng nói thế nào nhỉ, quen nhau đã lâu, hiểu quá rõ cho nên cảm giác giống tri kỷ nhiều hơn. Có một số chuyện chính là như vậy, thử rồi mới biết mùi vị thực sự là như thế

nào. Chắc Lý Tiểu Lượng cũng đoán ra nên được nửa năm thì hai người chia tay. Không khóc không nháo, cũng không đòi chết đi sống lại, càng không có ai luyến tiếc ai tới đứt từng khúc ruột như trong bộ phim "People in the end of the World" (*)bộ phim tình yêu do Bai Jingrui, Qin Xianglin / Ma Yonglin / Hu Yinmeng / Xia Lingling / Han Su đóng vai chính (1977)

Ngày chia tay, cuộc nói chuyện diễn ra vô cùng khách khí, hai người còn cùng đi ăn một bữa lẩu cừu bọ cạp. Ăn xong, mồm miệng cay tới mức đỏ lên. Lý Tiểu Lượng cao 1m9, hơi khom lưng xoa đầu Ôn Dĩ Ninh cười,"Vậy đi thôi"

Ôn Dĩ Ninh cũng vỗ vỗ gương mặt anh,"Đi thôi"

Thầy giáo Tiểu Lượng dặn đi dặn lại,"Về sau phải nhớ ăn sáng nhé, đừng quên"

Ôn Dĩ Ninh đồng ý, "Em nhớ"

Chuyện đã qua không nhắc thì cũng chìm vào quên lãng, tới Thượng Hải được hai năm, cô cũng bỏ luôn thói quen ăn sáng. Lý Tiểu Lượng ở lại quê nhà làm một thầy giáo dạy bóng rổ, thị trấn nhỏ nên thỉnh thoảng lại tình cờ gặp Giang Liên Tuyết, lần nào cũng nhiệt tình chào hỏi bà, giúp cầm đồ các kiểu, anh lái một chiếc Volkswagen Bora tới nhất định đưa bà về nhà. Đôi lúc ngẫu nhiên hỏi về chuyện Ôn Dĩ Ninh, Giang Liên Tuyết vẫn còn biết phân biệt, không bao giờ làm mất mặt con gái mình



Thầy giáo Tiểu Lượng vừa nghe vừa cười sáng lạn, nơi khóe mắt toát lên sự dịu dàng,"Thế là tốt rồi, hôm nào tới Thượng Hải phải bảo cô ấy mời cháu đi ăn mới được"

Nói cho vui không ngờ lần này lại thành thật

Dọn bàn mạt chược xong, Giang Liên Tuyết cất vào ngăn kéo, ngồi xổm nói,"Lượng Lượng nói xương cột sống của mẹ nó không tốt, tới mùng 10 định đưa bà ấy lên Thượng Hải khám chuyên gia. Nó nhờ mẹ hỏi con xem ở đó có khách sạn nào ổn không?"

Ôn Dĩ Ninh đáp,"Chắc chắn là có. Mùng 10 anh ấy tới Thượng Hải à? Mùng 8 con lên đi làm rồi, bệnh viện nào nhỉ? Mẹ hỏi lại giúp con nhé, nếu được con sẽ giúp một tay"

Cha mẹ Lý Tiểu Lượng đều là công nhân viên chức về hưu, mẹ anh rất quý Ôn Dĩ Ninh, sau khi hai người chia tay anh còn giấu bố mẹ một thời gian. Về sau biết chuyện, bà còn lén lau nước mắt, bà nghĩ là do con trai mình không đối xử tốt nên con gái người ta mới không cần nó nữa.

Hàng xóm láng giềng quen biết đã lâu, Giang Liên Tuyết cũng cảm thấy nên giúp đỡ, cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ của hai mẹ con cuối cùng cũng kết thúc trong yên bình. Mạnh ai nấy làm, hài hòa êm đẹp tràn ngập bầu không khí của năm mới

__

Kỳ nghỉ tết kết thúc

Tuy nói mùng 8 đi làm, nhưng thực ra chỉ tới để khai xuân, mỗi nhân viên lĩnh một bao lì xì rồi về. Tới mùng 9, tập đoàn Á Hối mớt bắt đầu guồng quay công việc mới.

Sau khi mở ba cuộc họp, tới tận chiều Đường Kỳ Sâm mới có thời gian rảnh rỗi. Phó Tây Bình chọn đúng giờ để tới, quan hệ giữa anh chàng và Đường Kỳ Sâm khá tốt nên không quá câu nệ. Trước khi vào còn không quên trêu chọc hai người đẹp phòng hành chính, rồi mới hớn hở phóng khoáng bước vào.

Kha Lễ đang báo cáo lịch trình cuối tuần cho Đường Kỳ Sâm, Đường Kỳ Sâm bỏ hai bữa tiệc xã giao để trống cả tối thứ năm. Sau khi điều chỉnh xong Kha Lễ lên tiếng chào hỏi Phó Tây Bình,"Anh tới rồi"

"Hai người cứ tiếp tục đi" Phó Tây Bình chống tay rồi ngồi xuống ghế ở khu tiếp khách

Gần 10 phút sau, Đường Kỳ Sâm bước qua, ngồi xuống sofa khẽ vặn cổ,"Mày tới đúng lúc lắm, tao nhớ mai là sinh nhật bố mày, cầm hộ tao quà đưa bác, mai tao phải tham gia hội nghị hội đồng quản trị không tới được"

Phó Tây Bình vắt chân, cắn điếu xì gà, châm lửa rồi ném bật lửa lên bàn, híp mắt quan sát,"Mày cố tình đấy à, ông già tao còn thích mày hơn cả thằng con trai này"

Đường Kỳ Sâm liếc cậu ta,"Bố mày có đuổi mày khỏi nhà thì tao cũng không thấy lạ"

Phó Tây Bình búng tàn thuốc, cậu tạt qua để hỏi thăm cái người này, cũng là có chuyện muốn hỏi,"Chuyện trên weibo năm ngoái, mày đắc tội với ai thế, mày cướp vợ hay giết mẹ người ta hả?"

Kha Lễ đỡ lời,"Chỉ là khai trừ một trợ lý nhỏ, giải quyết xong xuôi hết rồi"

Phó Tây Bình hừ một tiếng, đầy hàm ý,"Dĩ Ninh đẹp hơn ngày xưa nhỉ"

Đường Kỳ Sâm lạnh nhạt liếc Phó Tây Bình

"Đừng có nhìn tao thế, tao có ý gì mày biết rồi đấy" Giọng Phó Tây Bình đều đều,"Trên mạng có chiếu buổi họp báo ấy mà, lúc trông thấy cô ấy thì tao biết mày xong rồi"

Đường Kỳ Sâm ho khan một tiếng đúng lúc, cau mày, khàn giọng,"Đừng có lằng nhằng với tao, chuyện lâu rồi ai còn nhớ chứ? Chỉ có mày nhớ thôi"

Phó Tây Bình tựa lưng vào ghế, hai tay khoác lên tay vịn, bình thản nói,"Tự mày hiểu là được. Nếu thật sự mày muốn giải quyết chuyện gì thì giải quyết đi, cần kết thúc thì kết thúc dứt điểm"

Người khác có lẽ không hiểu, nhưng Kha Lễ thì có. Cậu không tiện xen vào, cũng không dám xen vào

Phó Tây Bình xấu xa, cố tình quay đầu hỏi Kha Lễ,"Cậu cảm thấy nó có vấn đề gì không?"

Kha Lễ lắc đầu, thành thật đáp,"Em không rõ"

Phó Tây Bình bật cười, cảm giác hòa một ván thật sự thỏa mãn. Đường Kỳ Sâm liếc qua Kha Lễ, ánh mát đanh thép mang theo sự cảnh cáo và không vui. Kha Lễ hơi cúi đầu tránh né

Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên. Trần Táp đẩy cửa bước vào,"Đường tổng"

Đường Kỳ Sâm gật đầu, Trần Táp vào trong thì trông thấy Phó Tây Bình,"Ái chà, phó tổng"

Hai người bọn họ có quen biết, Phó Tây Bình giơ tay chào rồi tiếp tục mặt dày trêu chọc Đường Kỳ Sâm. Với tính cách ngả ngón hạ lưu của Phó Tây Bình, Trần Táp không ngạc nhiên là bao

Đường Kỳ Sâm phớt lờ, ra hiệu cho Trần Táp. Trần Táp bắt đầu báo cáo,"Cuộc họp hội đồng quản trị ngày mai tôi muốn đổi người, tôi sẽ dẫn theo quản lý Tôn"

Đường Kỳ Sâm ngẩng đầu,"Sao lại đổi?"

"Ngày mai Ôn Dĩ Ninh xin nghỉ phép một ngày" Trần Táp hời hợt đáp,"Bạn trai cô ấy tới"

Căn phòng chìm trong im lặng

Kha Lễ bất ngờ, Phó Tây Bình cũng run lên. Vài giây sau, giống như một đoạn phim tạm dừng được phát tiếp. Nhưng dường như từ một bộ phim tình cảm ấm áp biến thành một bộ phim chiến tranh máu lửa.

Đột nhiên Đường Kỳ Sâm đứng lên, cầm văn kiện ném vào người Phó Tây Bình,"Hôm nay mày mặc đồ thật khó coi. Lần sau đừng mặc như thế tới phòng làm việc của tao nữa"

Kha Lễ và Trần Táp ngơ ngác nhìn nhau. Người trước một lời khó nói hết, người sau thì mở to mắt, mặc kệ thị phi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Đã Chờ Em Rất Lâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook