Chương 37: Mộng xuân quấy nhiễu Hồ Sa (3)
Giảo Xuân Bính
30/03/2020
Nói xong, Đường Kỳ Sâm
tựa đầu vào bức tường lạnh lẽo, ánh mắt lạnh nhạt nặng
trĩu, vẫn là bộ dạng kiêu ngạo bình tĩnh ấy. Mỗi khi quyết
định làm gì, làm như thế nào, thì đều là chuyện của một
mình anh. Những gì nằm trong phạm vi anh có thể làm được, thì
anh sẽ làm. Còn Ôn Dĩ Ninh có nhiệt tình đáp lại hay không, anh không thể kiểm soát.
Tiếc nuối quá nhiều rồi, anh cũng không còn trẻ nữa. Sinh mệnh trôi đi chỉ khiến anh sống lý trí và hiểu biết hơn.
Bác sĩ gọi Ôn Dĩ Ninh vào vì cô quên chưa cầm theo bệnh án. Đợi cô bước ra, Đường Kỳ Sâm đứng ở cửa nói,"Muộn rồi, về thôi"
Hai người ngồi cùng một chiếc taxi. Khách sạn ở rất gần nhà Ôn Dĩ Ninh, nhưng Đường Kỳ Sâm kiên quyết đưa cô về trước. Lần trước tới khu bên cạnh còn đang sửa đường, lần này đã thông thoáng, xe dừng dưới nhà Ôn Dĩ Ninh, trí nhớ của Đường Kỳ Sâm khá tốt, anh ngẩng đầu lên nhìn tầng bốn.
"Anh nhớ bôi thuốc này trước, sau đó xịt Vân Nam bạch dược nhé"Lúc Ôn Dĩ Ninh xuống xe liền đưa túi thuốc cho anh, cố nhịn mà không nhịn được được, cuối cùng cô vẫn nói,"Nếu đau quá hoặc không tiêu sưng thì anh phải gọi điện cho tôi, tôi qua đưa anh đi viện"
Đường Kỳ Sâm ngồi trong xe, nét mặt điềm đạm quyến luyến, đột nhiên anh xuýt xoa một tiếng
Ôn Dĩ Ninh hỏi,"Sao thế?"
"Có phải em lo lắng cho tôi không?" Giọng nói trầm ấm của anh thổi bùng ngọn lửa trên gương mặt Ôn Dĩ Ninh. Gương mặt cô nóng bừng, hơi ửng đỏ, đáp án không cần nói cũng rõ rành rành
Khóe miệng Đường Kỳ Sâm nhếch lên, thoáng cười nhẹ. Chợt Ôn Dĩ Ninh cất tiếng,"Dù gì anh cũng theo tôi tới. Tuy không phải chủ ý của tôi nhưng anh đã ở đây rồi. Còn nữa, cánh tay anh bị thương, về chị Táp hay Kha Lễ hỏi, tôi bảo do vật tay bị thương, có lẽ bọn họ chẳng ai tin đâu"
Đường Kỳ Sâm chớp mắt, muốn che giấu đi sự khó chịu lúc này
"Hiện tại không phải giờ làm việc, nhưng có lùi một vạn bước thì anh vẫn là sếp của tôi. Nói thêm một câu khó nghe, nếu anh thật sự xảy ra chuyện ở đây, tôi đương nhiên không thoát khỏi liên quan, tôi sợ phiền toái. Cho nên anh__" Ôn Dĩ Ninh hăng hái nói một mạch, thiếu điều xuất khẩu thành thơ, đẩy lại sự bối rối về cho đối phương
Ôn Dĩ Ninh liếc mắt nhìn Đường Kỳ Sâm, ý tứ sâu xa,"cho nên, anh vẫn nên tự chăm sóc bản thân cho tốt đi, đừng coi rẻ bản thân mình"
Nói xong, Ôn Dĩ Ninh quay người bước đi, không ngờ đụng trúng Giang Liên Tuyết. Vừa nãy nói hơi nhiều, cô còn đang phiền muộn vì lợi bất cập hại. Thật sự cô không hề muốn bị Giang Liên Tuyết bắt gặp, nhất là bên cạnh bà còn có thêm mấy bà thím chơi bài cùng.
Một người tinh ý, chỉ về phía Ôn Dĩ Ninh và bước lại gần,"Là Dĩ Ninh này"
Giang Liên Tuyết cũng đã nhận ra,"Sao con về muộn thế" Ánh mắt bà rơi vào chiếc taxi đằng sau lưng Ôn Dĩ Ninh, qua cửa kính xe có thể nhận ra Đường Kỳ Sâm ngồi sau
Đường Kỳ Sâm chưa bảo tài xế lái xe vội, anh nhìn Giang Liên Tuyết khẽ gật đầu. Giang Liên Tuyết khá có ấn tượng với anh, lần trước bà lên Thượng Hải đã từng gặp anh ở ga tàu. Đôi mắt bà tinh tường, con người bà cũng nhanh nhẹn, rất nhanh chóng có thể xác nhận anh chính là người mình từng gặp. Đường Kỳ Sâm ăn mặc đơn giản, lại đang ngồi trong xe, thật ra lúc này anh không hề đáp ứng được điều kiện tiên quyết là tôn trọng người lớn. Nhưng khuôn mặt và phong độ của anh chính là điểm cộng lớn, giống như một bức tranh sơn thủy bắt mắt nổi trội, có thể bạn xem không hiểu nhưng vẫn có hiểu được phẩm cấp của nó. Mấy bà bạn chơi bài của Giang Liên Tuyết không cần nói vẫn hiểu, bọn họ cười híp mắt quan sát, chỉ thiếu điều hỏi thẳng thành câu: Là bạn trai hả?
Sau lưng Ôn Dĩ Ninh như bị gai châm, cô giục bác tài mau khởi động xe. Sau khi về tới nhà, vừa khép cửa lại Giang Liên Tuyết đã hỏi,"Con với sếp yêu đương đấy à?"
Ôn Dĩ Ninh đang thay giày, suýt chút nữa thì ngã lăn ra đất. Cô nắm lấy góc ghế, lớn tiếng,"Mẹ nói lăng nhăng gì thế?"
"Con khẩn trương thê làm gì?" Giang Liên Tuyết dửng dưng,"Phải thì phải, không phải thì thôi"
Ôn Dĩ Ninh mím chặt môi, thở phào nhẹ nhõm, thay giày
"Công ty của sếp con quy mô lớn thế mà ra ngoài không có xe riêng à? Con đừng có mà lừa mẹ, cậu ta theo con về còn gì" Giang Liên Tuyết nói thẳng, chỉ hai câu đủ khiến Ôn Dĩ Ninh cạn lời
"Còn lần trước tới đón mẹ ở ga tàu nữa, lúc đó đang giờ đi làm, sếp lớn không làm việc mà lại còn rảnh rỗi đi đón một người lạ không biết biết chắc? Nó có ngốc đâu" Giang Liên Tuyết phân tích mạch lạc rõ ràng, đem từng việc nhỏ ghép lại với nhau
Ôn Dĩ Ninh cau mày, bực mình bác bỏ,"Mẹ đừng nói hươu nói vượn nữa" Dừng lại một lát, cố gắng đè nén lửa giận,"Mẹ điều tra công ty con"
Giang Liên cười khẩy,"Công ty con gái mẹ chẳng nhẽ mẹ không tìm hiểu được sao. Con khẩn trương quá thế làm gì, sao, bị mẹ đoán trúng rồi hả?"
Ôn Dĩ Ninh chẳng buồn phản ứng lại
Đã chắc tám chín phần, Giang Liên Tuyết vắt chéo chân ngồi xuống sofa, tiện thể nhặt bao thuốc lá, rút một điếu từ bên trong ra. Quẹt lửa châm thuốc, ánh lửa chập chờn hắt lên nốt ruồi bên khóe mắt bà
Rít hai hơi, bà híp mắt,"Tuổi tác không còn nhỏ nhỉ, nó kết hôn chưa?"
Ôn Dĩ Ninh dừng động tác, cố gắng im lặng
"Con nhìn mẹ thế làm gì, mẹ chỉ đề tỉnh giúp con thôi. Đừng có dây dưa không rõ với người đã có gia đình. Nếu nó chưa kết hôn thì coi như mẹ lắm chuyện. Nếu con định làm con giáp thứ mười ba, thì lại đây mẹ cho con xem clip bạn mẹ gửi, xem xem mấy cái con tiểu tam đó bị vợ người ta đè đầu lột sạch đánh đấm thế nào"
Ôn Dĩ Ninh quay người lại, bật ra hai từ,"Thần kinh"
Giang Liên Tuyết gẩy tàn thuốc, giọng điệu hòa hoãn hơn,"Con cũng nên tìm một người đàn ông đi, tìm đứa nào tốt một chút, ở bên cạnh vui vẻ là được. Đừng nghĩ tới mấy cái chuyện yêu đương lâu dài, không có tác dụng gì đâu"
Ôn Dĩ Ninh cắt ngang mấy lời vô lí của bà,"Rốt cục mẹ muốn nói gì"
"Lên giường nhớ bảo nó mang bao, đừng có mà chửa ngoài ý muốn"
Ôn Dĩ Ninh vốn một bụng lửa âm ỉ, nghe mấy lời của mẹ, cô chỉ biết dở khóc dở cười,"Mẹ nói lý lẽ tí được không, nếu thực sự là bạn trai con, tốt xấu gì cũng là ruột thịt, mẹ không chúc phúc được à?"
"Có cái rắm. Lớn bụng thì lên bàn mổ mà khóc nhé"
Giang Liên Tuyết tuy thô mà thật, cẩn thận ngẫm nghĩ thì cũng có đạo lý. Bà vốn là tầng lớp thấp nhất ở khu phố này, sống đã được nửa đời người, lăn lộn trần thế, cay đắng đủ cả, gặp đủ loại người, trải nghiệm đủ loại trạng thái của thế gian, đàn ông và đàn bà, dù có nắm tay nhau kết hôn cũng chưa chắc có thể hòa hợp trọn kiếp. Bà chỉ muốn thức tỉnh Ôn Dĩ Ninh, con gái phải biết bảo vệ mình, phải biết cảnh giác trước những lời hứa hẹn chót lưỡi đầu môi của đàn ông
Ôn Dĩ Ninh không phải người chỉ vì vài câu nói quá trớn mà trở mặt, cô đương nhiên hiểu dụng tâm của Giang Liên Tuyết. Hai mẹ con yên tĩnh một hồi, trầm lặng rất lâu. Cuối cùng cô nói,"Con không ở bên anh ấy"
Giang Liên Tuyết cúi đầu chơi cờ vua trên điện thoại, gặp phải đối thủ giỏi hơn, bà tức tới nỗi lớn tiếng chửi rủa
Ôn Dĩ Ninh nhăn mặt cau mày, lắc đầu nở nụ cười bất đắc dĩ,"Mai con đi rồi, mẹ tự chăm sóc bản thân nhé, chơi mạt chược ít thôi"
Giang Liên Tuyết ậm ừ,"Con chuyển thêm cho mẹ 1000 tệ đi"
Ôn Dĩ Ninh cạn lời,"Không phải ban ngày mẹ mới thắng tiền sao?"
"Thì là buổi tối thua hết rồi chứ sao" Giang Liên Tuyết ngẩng đầu cười hì hì,"Nhanh lên, mẹ đang chờ này"
Nhìn từ góc độ này, từ gò má tới cằm của Giang Liên Tuyết có vẻ hóp hơn. Ôn Dĩ Ninh chuyển tiền xong nghĩ bụng, có phải dạo này bà gầy hơn không.
Vè tàu về vào lúc hai giờ chiều. Buổi trưa Ôn Dĩ Ninh đã nhắn tin wechat cho Đường Kỳ Sâm hỏi anh có về Thượng Hải cùng không.Vẫn là ý đó, người ta đã theo tới tận đây rồi, cũng chẳng che giấu lý do là vì cô, biểu hiện rõ rành rành như thế cho nên không cần thiết phải giả vờ giả vịt làm gì.
Đường Kỳ Sâm nhanh chóng nhắn lại,"Về cùng nhau"
Sau đó là một tin nữa,"Em đón xe qua khách sạn, rồi mình đi cùng nhau"
Hai lần anh đều lặp lại từ "cùng nhau" khiến Ôn Dĩ Ninh cảm thấy có chút vui vẻ. Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, gương mặt điềm tĩnh và dịu dàng. Khi về cô không mang theo hành lý, Giang Liên Tuyết không thuộc dạng phụ huynh chăm con, bà chưa bao giờ chuẩn bị đồ cho cô mang đi, cũng chưa bao giờ lo lắng con gái ăn không đủ no. Cả ngày bà mài mặt trên bàn mạt chược, ngay cả vé tàu của Ôn Dĩ Ninh vào mấy giờ bà cũng không biết
Ôn Dĩ Ninh tới nhẹ nhàng đi cũng nhẹ nhàng
Điểm khác biệt duy nhất chính là, bất kể cô đi hay về cô cũng không còn cô đơn nữa
Ôn Dĩ Ninh không bắt taxi, khách sạn ở ngay gần, cô đi bộ tới rồi nhắn wechat báo cho Đường Kỳ Sâm biết mình đã đến, sau đó cô đứng dưới đại sảnh chờ. Khách sạn này giá khá cao cho nên khách bình thường ít khi tới, hầu hết là người của doanh nghiệp hay chính phủ
. Ôn Dĩ Ninh đứng đối diện với cửa xoay, thấy hai chiếc audi A6 chậm rãi dừng trước cửa, được vài phút rồi mà không rời đi
Không lâu sau, Đường Kỳ Sâm bước xuống, thang máy vừa mở ra, anh chỉ đi một mình. Ôn Dĩ Ninh đang định đứng dậy thì thấy người trong hai chiếc Audi cũng bước xuống, ba người mặc đồng phục áo sơ mi dài tay, trước ngực có cài huy hiểu đảng. Bọn họ đi tới trước mặt Đường Kỳ Sâm, giơ tay ra,"Đường tổng, chào ngài, tôi là bí thư Đảng ủy thành phố,Chung Hoành"
Đường Kỳ Sâm bắt tay, trả lời ngắn gọn đanh thép,"Bí thư Chung"
"Thư ký Lý mới biết được chuyện anh tới thành phố H lúc 10 giờ sáng, cậu ấy còn đang tham dự hội nghị công tác xóa đói giảm nghèo ở chín huyện ba khu vực, không đích thân tới được cho nên cử tôi qua"Vị quan chức chính phủ này khí chất đứng đắn, nhưng lúc nói chuyện với Đường Kỳ Sâm vẫn có vẻ hạ mình
Đường Kỳ Sâm nói,"Lần này tôi đến vì việc riêng, không tiện quấy rầy mọi người"
"Đường tổng khách sáo quá. Buổi trưa bọn tôi nên mời anh một bữa, nếu cần dùng xe bất kỳ lúc nào anh cũng có thể nói với tôi"
"Không cần đâu, hôm nay tôi phải quay về Thượng Hải rồi" Đường Kỳ Sâm nghiêng đầu,"Dĩ Ninh, vé hai giờ phải không?"
Ôn Dĩ Ninh gật đầu, sau đó đứng ra phía sau anh
Đường Kỳ Sâm vỗ vai bí thư Chung,"Giúp tôi hỏi thăm sức khỏe thư ký Lý nhé, có cơ hội gặp mặt sau"
Hai người thuận thế đi thẳng về phía trước, mấy người phía sau cũng tự giác đi sau. Ôn Dĩ Ninh đứng tại chỗ, nhìn Đường Kỳ Sâm và vị bí thư kia trò chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng còn thầm thì, thỉnh thoảng lại nhíu mày, nhiều lúc Đường Kỳ Sâm chỉ lắng nghe đối phương nói. cuối cùng, bí thư Chung cảm kích nắm lấy tay anh, có vẻ như rất vui mừng
Ôn Dĩ Ninh khá thắc mắc, căn cơ của Đường Kỳ Sâm ở Hongkong và Thượng Hải, sao anh lại quen biết với viên chức ở thành phố nhỏ này nhỉ. Nhưng ngẫm lại, giữa người với người, vốn là bên trọng bên khinh. Đằng sau những thành tựu của con cháu gia tộc họ Đường là mạng lưới quan hệ khăng khít, gió không lọt được qua. Mặc kệ những hòn đá lởm chởm cản trở đáng sợ thế nào thì những mối quan hệ giữa thương nghiệp và chính trị vẫn cứ bền chặt, mạng lưới rộng khắp.
Ôn Dĩ Ninh đứng cách đó vài met, tinh tế quan sát Đường Kỳ Sâm. Nhìn cách nói năng điêu luyện, nhìn từng biểu hiện xử lý chính xác, nhìn sống lưng thẳng tắp, nhìn vầng hào quang chói lòa của anh tỏa ra khi trò chuyện. Đôi mắt Ôn Dĩ Ninh nhìn xa xăm, nhìn hình ảnh anh lúc này giống như nhìn thấy trái tim mình thời thiếu nữ.
Câu nói, "Anh biết thế nào là trái tim thiếu nữ không__Gặp anh, em đã có được nó" năm năm trước cô từng nói không hề giả dối, đó là dấu tích lưu lại trải qua tháng năm dài rộng, cũng là ánh sáng chói chang lướt qua cuộc đời cô
Ôn Dĩ Ninh chợt bừng tỉnh, không ngờ cô lại hoài niệm quãng thời gian đó. Ánh mắt cô như bị mê hoặc dán chặt trên người Đường Kỳ Sâm. Nhất thời phân tâm không biết tại sao lại nghĩ về anh của quá khứ và anh của hiện tại
Đợi cô lấy lại tinh thần thì Đường Kỳ Sâm đã đứng nhìn cô khá lâu. Bí thư Chung vẫn đang nói chuyện, thấy cô hoàn hồn, Đường Kỳ Sâm cắt ngang,"Xin lỗi" Sau đó bước qua chỗ Ôn Dĩ Ninh
"Sao thế" Anh thấp giọng
Ôn Dĩ Ninh chớp mắt, trong lòng hỗn loạn. Cô đè nén nhịp tim, lắc đầu ra hiệu không sao. Đường Kỳ Sâm hạ giọng nói,"Đợi tôi lâu lắm phải không, để tôi ra chào bọn họ rồi mình đi"
Bí thư Chung muốn đưa bọn họ ra ga tàu nhưng bị Đường Kỳ Sâm từ chối,"Xe anh là xe cơ quan, tôi không muốn phiền anh thêm đâu. Với lại tôi đi cùng với bạn, cô ấy không quen"
Lời nói của anh không hề lộ liễu, chỉ mang tính chất tường thuật kết thúc câu chuyện. Bí thư Chung là người tinh ý, anh ta liếc nhìn Ôn Dĩ Ninh đầy hàm ý, thử thăm dò,"Ái chà, thế này Đường tổng sắp có chuyện vui rồi"
Đường Kỳ Sâm nhướng mày, có vẻ khá vui vẻ dễ chịu, anh vỗ vai bí thư Chung, khách khí nói,"Cảm ơn lời chúc phúc của anh"
Lúc chuẩn bị đi, bí thư Chung thân tình hỏi Ôn Dĩ Ninh,"Nhà cô ở chỗ nào"
Ôn Dĩ Ninh nói tên tiểu khu. Anh ta cười, nhỏ giọng tiết lộ,"Khu đó đã được phân chia kiến thiết rồi, chậm nhất là năm tới sẽ được quy hoạch"
Đây chắc chắn là tin tức chính xác từ phía nhà nước, Ôn Dĩ Ninh được sủng ái mà lo sợ, tin tức tốt bao giờ cũng khiến cho người ta vui vẻ. Cô hiểu chuyện gật đầu,"Tôi sẽ không nói lung tung đâu"
Đường Kỳ Sâm đứng cạnh nghe rồi nở nụ cười, tự nhiên chạm khẽ vào gáy cô rồi thả ra ngay, động tác tựa như theo bản năng gần gũi chiều chuộng, anh không hề dùng sức, lòng bàn tay khẽ lướt qua mái tóc cô. Sau khi buông tay xuống, anh bèn quay người tạm biệt bí thư Chung
Ôn Dĩ Ninh ngẩn người, cảm giác như pháo hoa đang nổ tung sau gáy
Tới ga tàu ở Thượng Hải vào năm giờ. Lão Dư đã chờ khá lâu, đón được người mới thở phào nhẹ nhõm,"Tiểu Kha gọi cho tôi tận ba cuộc điện thoại để hỏi xem cậu đã về chưa"
Đường Kỳ Sâm ngồi vào trong xe,"Cậu ta tới chưa?"
"Tới
rồi. Mang cả âu phục và vạt cho cậu, bây giờ tắc đường lắm, tôi sợ về nhà không kịp. Cậu vào xe thay tạm quần áo đi" Lão Dư mở cửa rồi quay đầu cười với Ôn Dĩ Ninh,"Cô Ôn, cô đợi chút nhé. Đường tổng dặn tôi đưa cô về rồi" Bên trong xe Bentley khá rộng nhưng để thay quần áo thì vẫn hơi gò bó. Sau bốn năm phút, Đường Kỳ Sâm đẩy cửa bước xuống xe, chiếc sơ mi trắng anh mặc hai hôm nay đặt ở trên ghế, cởi bỏ sự giản dị thảnh thơi, mặc âu phục vào trông anh lại trở lại vẻ phong độ sáng láng.
Anh nói với Ôn Dĩ Ninh,"Để lão Dư đưa em về đi"
Ôn Dĩ Ninh hỏi theo bản năng,"Vậy anh thì sao?"
Lão Dư trả lời giúp,"Đường tổng ngồi chiếc đằng sau"
Đằng sau chiếc Bentley còn có một chiếc Mercedes-Benz S-Class . Chiếc này khá lạ mắt, nghĩ mãi mà không ra, hình như cô chưa từng thấy Đường Kỳ Sâm lái chiếc này. Còn chuyện quan trọng phải làm nên Đường Kỳ Sâm đã đi trước. Lão Dư cười,"Xe này tháng trước Đường tổng mới mua, trừ đánh bài ra thì mua xe chính là một trong những sở thích của cậu ấy. Cô đã thấy qua gara ở trang viên Vân Song chưa? Ở đó có vài cái chiếc đồ cổ không còn sản xuất nữa đấy"
Lão Dư nhẹ nhàng kể cho Ôn Dĩ Ninh,"Bảy giờ Đường tổng có một bữa tiệc không thể vắng mặt, tôi còn đang cậu ấy mua vé chuyến trễ đấy. Ban đầu tôi còn thấy lạ vì cần tận hai chiếc xe, giờ thì hiểu rồi" Ông mở cửa xe, "Đi thôi, nói cho biết địa chỉ"
Lão Dư thao thao bất tuyệt khiến lỗ tai Ôn Dĩ Ninh không khỏi lùng bùng. May mà không lâu sau có tiếng điện thoại vang lên
Không ngờ lại là Hoắc Lễ Minh gọi tới
Vẫn là số lần trước lưu ở cổ trấn. Người anh em này đúng là cool, lần trước gọi điện chỉ để hỏi cô nhà hàng Tứ Xuyên mới mở kia ăn có ngon không
Ôn Dĩ Ninh bắt máy,"Hello"
Hoắc Lễ Minh có vẻ vui,"Sao cô cũng nói tiếng nước ngoài thế hả?"
"Tôi học đại học chuyên Anh chính hiệu đó có được không?" Ôn Dĩ Ninh thả lỏng, nhìn lại thì có vẻ tâm trạng cô cũng không tệ lắm,"Sao, có chuyện gì hả?"
"Bây giờ cô rảnh không?" Hoắc Lễ Minh nói,"Lần trước hẹn cô đi xăm nhưng cô bận mấy tuần liền không gặp được. Hôm nay thì sao? Giờ vẫn còn sớm mà"
Về nhà cũng không làm gì, Ôn Dĩ Ninh suy nghĩ rồi đồng ý,"Được, cậu ở đâu?"
Hoắc Lễ Minh đọc đại chỉ, Ôn Dĩ Ninh nhắc lại một lần rồi hỏi lão Dư. Lão Dư đúng là một bản đồ sống,"Biết, ở khu Đền Jing'An. ́y, giọng tiểu Hoắc đây mà"
"Đúng rồi" Ôn Dĩ Ninh mở loa ngoài,"Tiểu Hoắc, cậu tả vị trí cụ thể cho chú Dư nhé"
Lão Dư mỉm cười cúi đầu,"Tiểu Hoắc, định bắt cóc cô Ôn đi đâu đấy?"
Ôn Dĩ Ninh không nghĩ nhiều, khai báo,"Cậu ấy muốn đi xăm"
Hoắc Lễ Minh thở ngắn than dài,"Cô đừng tiết lộ bí mật. Lão Dư là người của Đường tổng mà....ấy, lão Dư, chú giúp cháu nhé, đừng nói với Đường tổng"
Lão Dư chép miệng,"Cậu nghĩ tôi là loại người gì thế, yên tâm, chắc chắn không nói"
Hoắc Lễ minh chọn chỗ xăm khá khiêm tốn, nằm trong một khu dân cư nhỏ tầm thường. Lão Dư đưa Ôn Dĩ Ninh tới rồi đi, Ôn Dĩ Ninh tìm hồi lâu, chợt nghe thấy tiếng Hoắc Lễ Minh gọi,"Ở đây này"
Quả đầu đinh của cậu ta vẫn gọn gàng chỉnh tề như thế, cậu ta ngồi xổm ở trong góc tối, nhổ một ngọn cỏ nghịch chơi. Ôn Dĩ Ninh bước qua,"Hôm nay tính xăm chỗ nào? Trên người cậu còn chỗ nào để xăm à?"
Hoắc Lễ Minh đúng là một anh chàng đẹp trai thú vị, gương mặt tịnh mịch, khác hẳn với cơ thể cường tráng. Khi nói chuyện, cậu còn toát lên vẻ gì đó rất xấu xa. Là người giang hồ nhưng ăn mặc vô cùng đơn giản, hoặc trắng hoặc đen, chỉ thích mặc đơn sắc. Hoắc Lễ Minh đứng đậy, cao hơn Ôn Dĩ Ninh hẳn một cái đầu, cậu nói,"Tôi muốn xăm ở đùi. Từ bắp đùi cho tưới mắt cá chân"
Ôn Dĩ Ninh cau mày,"Xăm kín hả"
"Ừ"
"Cậu không sợ đau à?"
"Không đau, có thể nghỉ ngơi mà"
"Này, sao cậu lại thích xăm thế?"
"Vậy cô có từng hỏi qua tại sao anh Sâm lại thích chơi bài không?"
Ôn Dĩ Ninh đúng là bị Hoắc Lễ Minh làm cho cạn lời, đang nói chuyện bình thường tự dưng lôi Đường Kỳ Sâm vào. Hoắc Lễ Minh liếc cô,"Nghệ nhân xăm này tay nghề chắc lắm, anh ta vẽ rất đẹp, thiết kế khá nhiều hình xăm nhỏ cho phụ nữ. Cô có thể chọn xăm một cái"
Hai người đi thang máy lên tầng. Hoắc Lễ Minh là khách cũ nên khá quen đường xá
Xăm một hình tốn khá nhiều công sức và thời gian, xăm chưa được mấy hình thì đã hai tiếng trôi qua. Ôn Dĩ Ninh định ngồi xuống ghế nghỉ ngơi thì Hoắc Lễ Minh cầm điện thoại đi tới, cau mày nói,"Tôi biết ngay lão Dư không đáng tin mà, cái miệng của chú ấy nên dùng vân tay khóa lại"
Ôn Dĩ Ninh còn chưa kịp thở,"Sao thế?"
"Xuống dưới đi, Đường tổng tới"
Bữa tiệc tối nay Đường Kỳ Sâm chỉ tới lộ mặt, cuộc đấu giá sau đso Đường Kỳ Sâm ủy thác cho Kha Lễ rồi đi trước, lão Dư nhận được cuộc gọi của anh bèn buột miệng nói ra chuyện Hoắc Lễ Minh muốn đi xăm. Đường Kỳ Sâm lập tức cảm thấy không vui, dặn lão Dư lái xe qua
Lúc hai người bước ra khỏi thang máy thì Đường Kỳ Sâm đang đứng bên ngoài xe hóng gió. Thấy bọn họ lại gần, anh khẽ nhíu mày, giọng điệu và ánh mắt tỏ ra mất kiên nhẫn,"Một tay xăm chưa đủ à? Hay là muốn xăm thành ngựa vằn?"
Tiểu Hoắc dù có cool thế nào thì trước mặt Đường Kỳ Sâm cũng trở nên ngoan ngoãn, hai tay chắp sau lưng, không khác nào học sinh tiểu học nộp bài tập
Đường Kỳ Sâm là một người được giáo dục chính thống, anh có thể hiểu và tôn trọng chuyện này nhưng không thích thú cho lắm. Quan hệ giữa anh và Hoắc Lễ Minh khỏi cần nói nhiều, tình nghĩa bao năm dù không nói ra nhưng trong lòng anh đã coi cậu như em trai. Năm Hoắc Lễ Minh khoảng 20 tuổi, cậu xăm hình dao găm ở đường nhân ngư, hai năm trước lại xăm hoa văn lên cánh tay, lần nào cũng tiền trảm hậu tấu, khiến Đường Kỳ Sâm tức giận không hề nhẹ.
"Cậu thấy mình chưa đủ ngang ngược hay chê làn da của mình chưa đủ chói mắt? Lão Dư, lần sau buộc cho cậu ta hai cái đèn, chiếu sáng cả sông Hoàng Phố luôn đi"
Đường Kỳ Sâm đang nóng giận, lời nói không chút khách khí. Tâm trạng anh xấu là bởi xăm thì thôi đi, lại còn dẫn Ôn Dĩ Ninh tới. Anh hất cằm về phía cô, nhưng lại nói với Hoắc Lễ Minh,"Đừng thấy cô ấy hiền mà bắt nạt. Cả ngày cô ấy phải ngồi xe rồi, để cô ấy về nghỉ ai ngờ lại tới xem cậu châm kim"
Hoắc Lễ Minh nhịn cười, nhịn tới nỗi hàm rung cả lên
"Cậu còn cười?" Đường Kỳ Sâm nổi giận,"Làm sai còn lý sự?"
"Không phải anh ơi" Rốt cục Hoắc Lễ Minh không nhịn nổi nữa, kéo Ôn Dĩ Ninh đẩy về phía trước,"Tự anh nhìn đi"
Đường Kỳ Sâm thoáng cau mày, ánh mắt lướt xuống rồi dừng trên cánh tay Ôn Dĩ Ninh. Tay áo bên trái của cô vẫn còn đang xắn lên vài vòng lộ ra cánh tay còn đang ửng đỏ, gần cổ tay, cô xăm lên đó một con tiểu hồ ly đang vểnh đuôi
Ôn Dĩ Ninh cũng phì cười, giả vờ quay mặt đi chỗ khác
Hoắc Lễ Minh phá lên cười, ngồi xổm xuống đất chống cằm. Đường Kỳ Sâm không nói nên lời, nhìn người ngồi dưới đất, rồi lại nhìn người đang đứng, sau đó bước tới bên cạnh con "Tiểu Hồ Ly" đang đứng, thấp giọng nói một cách bất đắc dĩ,"Tôi bẽ mặt thế này em còn cười"
Ôn Dĩ Ninh nghiêng đầu, rạng rỡ nhìn anh, nụ cười của cô khiến trái tim anh trở nên ấm áp, anh cụp mắt khẽ hỏi,"Đau không? Đau thì tôi dẫn em tới chỗ lão Trần truyền nước"
Hoắc Lễ Minh ngồi dưới đất chợt cười to, thiếu điều giã nắm đấm xuống
Thẩy Đường Kỳ Sâm bối rối đột nhiên cô cảm thấy không đành lòng, cô cũng nhẹ nhàng trả lời,"Ừ, không đau" Sau đó khẽ đưa tay tới trước mặt anh,"Đẹp không?"
Đường Kỳ Sâm ngạc nhiên, gật đầu một cách cứng ngắc,"Đẹp"
Ừ, cực kỳ đẹp.
Tiếc nuối quá nhiều rồi, anh cũng không còn trẻ nữa. Sinh mệnh trôi đi chỉ khiến anh sống lý trí và hiểu biết hơn.
Bác sĩ gọi Ôn Dĩ Ninh vào vì cô quên chưa cầm theo bệnh án. Đợi cô bước ra, Đường Kỳ Sâm đứng ở cửa nói,"Muộn rồi, về thôi"
Hai người ngồi cùng một chiếc taxi. Khách sạn ở rất gần nhà Ôn Dĩ Ninh, nhưng Đường Kỳ Sâm kiên quyết đưa cô về trước. Lần trước tới khu bên cạnh còn đang sửa đường, lần này đã thông thoáng, xe dừng dưới nhà Ôn Dĩ Ninh, trí nhớ của Đường Kỳ Sâm khá tốt, anh ngẩng đầu lên nhìn tầng bốn.
"Anh nhớ bôi thuốc này trước, sau đó xịt Vân Nam bạch dược nhé"Lúc Ôn Dĩ Ninh xuống xe liền đưa túi thuốc cho anh, cố nhịn mà không nhịn được được, cuối cùng cô vẫn nói,"Nếu đau quá hoặc không tiêu sưng thì anh phải gọi điện cho tôi, tôi qua đưa anh đi viện"
Đường Kỳ Sâm ngồi trong xe, nét mặt điềm đạm quyến luyến, đột nhiên anh xuýt xoa một tiếng
Ôn Dĩ Ninh hỏi,"Sao thế?"
"Có phải em lo lắng cho tôi không?" Giọng nói trầm ấm của anh thổi bùng ngọn lửa trên gương mặt Ôn Dĩ Ninh. Gương mặt cô nóng bừng, hơi ửng đỏ, đáp án không cần nói cũng rõ rành rành
Khóe miệng Đường Kỳ Sâm nhếch lên, thoáng cười nhẹ. Chợt Ôn Dĩ Ninh cất tiếng,"Dù gì anh cũng theo tôi tới. Tuy không phải chủ ý của tôi nhưng anh đã ở đây rồi. Còn nữa, cánh tay anh bị thương, về chị Táp hay Kha Lễ hỏi, tôi bảo do vật tay bị thương, có lẽ bọn họ chẳng ai tin đâu"
Đường Kỳ Sâm chớp mắt, muốn che giấu đi sự khó chịu lúc này
"Hiện tại không phải giờ làm việc, nhưng có lùi một vạn bước thì anh vẫn là sếp của tôi. Nói thêm một câu khó nghe, nếu anh thật sự xảy ra chuyện ở đây, tôi đương nhiên không thoát khỏi liên quan, tôi sợ phiền toái. Cho nên anh__" Ôn Dĩ Ninh hăng hái nói một mạch, thiếu điều xuất khẩu thành thơ, đẩy lại sự bối rối về cho đối phương
Ôn Dĩ Ninh liếc mắt nhìn Đường Kỳ Sâm, ý tứ sâu xa,"cho nên, anh vẫn nên tự chăm sóc bản thân cho tốt đi, đừng coi rẻ bản thân mình"
Nói xong, Ôn Dĩ Ninh quay người bước đi, không ngờ đụng trúng Giang Liên Tuyết. Vừa nãy nói hơi nhiều, cô còn đang phiền muộn vì lợi bất cập hại. Thật sự cô không hề muốn bị Giang Liên Tuyết bắt gặp, nhất là bên cạnh bà còn có thêm mấy bà thím chơi bài cùng.
Một người tinh ý, chỉ về phía Ôn Dĩ Ninh và bước lại gần,"Là Dĩ Ninh này"
Giang Liên Tuyết cũng đã nhận ra,"Sao con về muộn thế" Ánh mắt bà rơi vào chiếc taxi đằng sau lưng Ôn Dĩ Ninh, qua cửa kính xe có thể nhận ra Đường Kỳ Sâm ngồi sau
Đường Kỳ Sâm chưa bảo tài xế lái xe vội, anh nhìn Giang Liên Tuyết khẽ gật đầu. Giang Liên Tuyết khá có ấn tượng với anh, lần trước bà lên Thượng Hải đã từng gặp anh ở ga tàu. Đôi mắt bà tinh tường, con người bà cũng nhanh nhẹn, rất nhanh chóng có thể xác nhận anh chính là người mình từng gặp. Đường Kỳ Sâm ăn mặc đơn giản, lại đang ngồi trong xe, thật ra lúc này anh không hề đáp ứng được điều kiện tiên quyết là tôn trọng người lớn. Nhưng khuôn mặt và phong độ của anh chính là điểm cộng lớn, giống như một bức tranh sơn thủy bắt mắt nổi trội, có thể bạn xem không hiểu nhưng vẫn có hiểu được phẩm cấp của nó. Mấy bà bạn chơi bài của Giang Liên Tuyết không cần nói vẫn hiểu, bọn họ cười híp mắt quan sát, chỉ thiếu điều hỏi thẳng thành câu: Là bạn trai hả?
Sau lưng Ôn Dĩ Ninh như bị gai châm, cô giục bác tài mau khởi động xe. Sau khi về tới nhà, vừa khép cửa lại Giang Liên Tuyết đã hỏi,"Con với sếp yêu đương đấy à?"
Ôn Dĩ Ninh đang thay giày, suýt chút nữa thì ngã lăn ra đất. Cô nắm lấy góc ghế, lớn tiếng,"Mẹ nói lăng nhăng gì thế?"
"Con khẩn trương thê làm gì?" Giang Liên Tuyết dửng dưng,"Phải thì phải, không phải thì thôi"
Ôn Dĩ Ninh mím chặt môi, thở phào nhẹ nhõm, thay giày
"Công ty của sếp con quy mô lớn thế mà ra ngoài không có xe riêng à? Con đừng có mà lừa mẹ, cậu ta theo con về còn gì" Giang Liên Tuyết nói thẳng, chỉ hai câu đủ khiến Ôn Dĩ Ninh cạn lời
"Còn lần trước tới đón mẹ ở ga tàu nữa, lúc đó đang giờ đi làm, sếp lớn không làm việc mà lại còn rảnh rỗi đi đón một người lạ không biết biết chắc? Nó có ngốc đâu" Giang Liên Tuyết phân tích mạch lạc rõ ràng, đem từng việc nhỏ ghép lại với nhau
Ôn Dĩ Ninh cau mày, bực mình bác bỏ,"Mẹ đừng nói hươu nói vượn nữa" Dừng lại một lát, cố gắng đè nén lửa giận,"Mẹ điều tra công ty con"
Giang Liên cười khẩy,"Công ty con gái mẹ chẳng nhẽ mẹ không tìm hiểu được sao. Con khẩn trương quá thế làm gì, sao, bị mẹ đoán trúng rồi hả?"
Ôn Dĩ Ninh chẳng buồn phản ứng lại
Đã chắc tám chín phần, Giang Liên Tuyết vắt chéo chân ngồi xuống sofa, tiện thể nhặt bao thuốc lá, rút một điếu từ bên trong ra. Quẹt lửa châm thuốc, ánh lửa chập chờn hắt lên nốt ruồi bên khóe mắt bà
Rít hai hơi, bà híp mắt,"Tuổi tác không còn nhỏ nhỉ, nó kết hôn chưa?"
Ôn Dĩ Ninh dừng động tác, cố gắng im lặng
"Con nhìn mẹ thế làm gì, mẹ chỉ đề tỉnh giúp con thôi. Đừng có dây dưa không rõ với người đã có gia đình. Nếu nó chưa kết hôn thì coi như mẹ lắm chuyện. Nếu con định làm con giáp thứ mười ba, thì lại đây mẹ cho con xem clip bạn mẹ gửi, xem xem mấy cái con tiểu tam đó bị vợ người ta đè đầu lột sạch đánh đấm thế nào"
Ôn Dĩ Ninh quay người lại, bật ra hai từ,"Thần kinh"
Giang Liên Tuyết gẩy tàn thuốc, giọng điệu hòa hoãn hơn,"Con cũng nên tìm một người đàn ông đi, tìm đứa nào tốt một chút, ở bên cạnh vui vẻ là được. Đừng nghĩ tới mấy cái chuyện yêu đương lâu dài, không có tác dụng gì đâu"
Ôn Dĩ Ninh cắt ngang mấy lời vô lí của bà,"Rốt cục mẹ muốn nói gì"
"Lên giường nhớ bảo nó mang bao, đừng có mà chửa ngoài ý muốn"
Ôn Dĩ Ninh vốn một bụng lửa âm ỉ, nghe mấy lời của mẹ, cô chỉ biết dở khóc dở cười,"Mẹ nói lý lẽ tí được không, nếu thực sự là bạn trai con, tốt xấu gì cũng là ruột thịt, mẹ không chúc phúc được à?"
"Có cái rắm. Lớn bụng thì lên bàn mổ mà khóc nhé"
Giang Liên Tuyết tuy thô mà thật, cẩn thận ngẫm nghĩ thì cũng có đạo lý. Bà vốn là tầng lớp thấp nhất ở khu phố này, sống đã được nửa đời người, lăn lộn trần thế, cay đắng đủ cả, gặp đủ loại người, trải nghiệm đủ loại trạng thái của thế gian, đàn ông và đàn bà, dù có nắm tay nhau kết hôn cũng chưa chắc có thể hòa hợp trọn kiếp. Bà chỉ muốn thức tỉnh Ôn Dĩ Ninh, con gái phải biết bảo vệ mình, phải biết cảnh giác trước những lời hứa hẹn chót lưỡi đầu môi của đàn ông
Ôn Dĩ Ninh không phải người chỉ vì vài câu nói quá trớn mà trở mặt, cô đương nhiên hiểu dụng tâm của Giang Liên Tuyết. Hai mẹ con yên tĩnh một hồi, trầm lặng rất lâu. Cuối cùng cô nói,"Con không ở bên anh ấy"
Giang Liên Tuyết cúi đầu chơi cờ vua trên điện thoại, gặp phải đối thủ giỏi hơn, bà tức tới nỗi lớn tiếng chửi rủa
Ôn Dĩ Ninh nhăn mặt cau mày, lắc đầu nở nụ cười bất đắc dĩ,"Mai con đi rồi, mẹ tự chăm sóc bản thân nhé, chơi mạt chược ít thôi"
Giang Liên Tuyết ậm ừ,"Con chuyển thêm cho mẹ 1000 tệ đi"
Ôn Dĩ Ninh cạn lời,"Không phải ban ngày mẹ mới thắng tiền sao?"
"Thì là buổi tối thua hết rồi chứ sao" Giang Liên Tuyết ngẩng đầu cười hì hì,"Nhanh lên, mẹ đang chờ này"
Nhìn từ góc độ này, từ gò má tới cằm của Giang Liên Tuyết có vẻ hóp hơn. Ôn Dĩ Ninh chuyển tiền xong nghĩ bụng, có phải dạo này bà gầy hơn không.
Vè tàu về vào lúc hai giờ chiều. Buổi trưa Ôn Dĩ Ninh đã nhắn tin wechat cho Đường Kỳ Sâm hỏi anh có về Thượng Hải cùng không.Vẫn là ý đó, người ta đã theo tới tận đây rồi, cũng chẳng che giấu lý do là vì cô, biểu hiện rõ rành rành như thế cho nên không cần thiết phải giả vờ giả vịt làm gì.
Đường Kỳ Sâm nhanh chóng nhắn lại,"Về cùng nhau"
Sau đó là một tin nữa,"Em đón xe qua khách sạn, rồi mình đi cùng nhau"
Hai lần anh đều lặp lại từ "cùng nhau" khiến Ôn Dĩ Ninh cảm thấy có chút vui vẻ. Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, gương mặt điềm tĩnh và dịu dàng. Khi về cô không mang theo hành lý, Giang Liên Tuyết không thuộc dạng phụ huynh chăm con, bà chưa bao giờ chuẩn bị đồ cho cô mang đi, cũng chưa bao giờ lo lắng con gái ăn không đủ no. Cả ngày bà mài mặt trên bàn mạt chược, ngay cả vé tàu của Ôn Dĩ Ninh vào mấy giờ bà cũng không biết
Ôn Dĩ Ninh tới nhẹ nhàng đi cũng nhẹ nhàng
Điểm khác biệt duy nhất chính là, bất kể cô đi hay về cô cũng không còn cô đơn nữa
Ôn Dĩ Ninh không bắt taxi, khách sạn ở ngay gần, cô đi bộ tới rồi nhắn wechat báo cho Đường Kỳ Sâm biết mình đã đến, sau đó cô đứng dưới đại sảnh chờ. Khách sạn này giá khá cao cho nên khách bình thường ít khi tới, hầu hết là người của doanh nghiệp hay chính phủ
. Ôn Dĩ Ninh đứng đối diện với cửa xoay, thấy hai chiếc audi A6 chậm rãi dừng trước cửa, được vài phút rồi mà không rời đi
Không lâu sau, Đường Kỳ Sâm bước xuống, thang máy vừa mở ra, anh chỉ đi một mình. Ôn Dĩ Ninh đang định đứng dậy thì thấy người trong hai chiếc Audi cũng bước xuống, ba người mặc đồng phục áo sơ mi dài tay, trước ngực có cài huy hiểu đảng. Bọn họ đi tới trước mặt Đường Kỳ Sâm, giơ tay ra,"Đường tổng, chào ngài, tôi là bí thư Đảng ủy thành phố,Chung Hoành"
Đường Kỳ Sâm bắt tay, trả lời ngắn gọn đanh thép,"Bí thư Chung"
"Thư ký Lý mới biết được chuyện anh tới thành phố H lúc 10 giờ sáng, cậu ấy còn đang tham dự hội nghị công tác xóa đói giảm nghèo ở chín huyện ba khu vực, không đích thân tới được cho nên cử tôi qua"Vị quan chức chính phủ này khí chất đứng đắn, nhưng lúc nói chuyện với Đường Kỳ Sâm vẫn có vẻ hạ mình
Đường Kỳ Sâm nói,"Lần này tôi đến vì việc riêng, không tiện quấy rầy mọi người"
"Đường tổng khách sáo quá. Buổi trưa bọn tôi nên mời anh một bữa, nếu cần dùng xe bất kỳ lúc nào anh cũng có thể nói với tôi"
"Không cần đâu, hôm nay tôi phải quay về Thượng Hải rồi" Đường Kỳ Sâm nghiêng đầu,"Dĩ Ninh, vé hai giờ phải không?"
Ôn Dĩ Ninh gật đầu, sau đó đứng ra phía sau anh
Đường Kỳ Sâm vỗ vai bí thư Chung,"Giúp tôi hỏi thăm sức khỏe thư ký Lý nhé, có cơ hội gặp mặt sau"
Hai người thuận thế đi thẳng về phía trước, mấy người phía sau cũng tự giác đi sau. Ôn Dĩ Ninh đứng tại chỗ, nhìn Đường Kỳ Sâm và vị bí thư kia trò chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng còn thầm thì, thỉnh thoảng lại nhíu mày, nhiều lúc Đường Kỳ Sâm chỉ lắng nghe đối phương nói. cuối cùng, bí thư Chung cảm kích nắm lấy tay anh, có vẻ như rất vui mừng
Ôn Dĩ Ninh khá thắc mắc, căn cơ của Đường Kỳ Sâm ở Hongkong và Thượng Hải, sao anh lại quen biết với viên chức ở thành phố nhỏ này nhỉ. Nhưng ngẫm lại, giữa người với người, vốn là bên trọng bên khinh. Đằng sau những thành tựu của con cháu gia tộc họ Đường là mạng lưới quan hệ khăng khít, gió không lọt được qua. Mặc kệ những hòn đá lởm chởm cản trở đáng sợ thế nào thì những mối quan hệ giữa thương nghiệp và chính trị vẫn cứ bền chặt, mạng lưới rộng khắp.
Ôn Dĩ Ninh đứng cách đó vài met, tinh tế quan sát Đường Kỳ Sâm. Nhìn cách nói năng điêu luyện, nhìn từng biểu hiện xử lý chính xác, nhìn sống lưng thẳng tắp, nhìn vầng hào quang chói lòa của anh tỏa ra khi trò chuyện. Đôi mắt Ôn Dĩ Ninh nhìn xa xăm, nhìn hình ảnh anh lúc này giống như nhìn thấy trái tim mình thời thiếu nữ.
Câu nói, "Anh biết thế nào là trái tim thiếu nữ không__Gặp anh, em đã có được nó" năm năm trước cô từng nói không hề giả dối, đó là dấu tích lưu lại trải qua tháng năm dài rộng, cũng là ánh sáng chói chang lướt qua cuộc đời cô
Ôn Dĩ Ninh chợt bừng tỉnh, không ngờ cô lại hoài niệm quãng thời gian đó. Ánh mắt cô như bị mê hoặc dán chặt trên người Đường Kỳ Sâm. Nhất thời phân tâm không biết tại sao lại nghĩ về anh của quá khứ và anh của hiện tại
Đợi cô lấy lại tinh thần thì Đường Kỳ Sâm đã đứng nhìn cô khá lâu. Bí thư Chung vẫn đang nói chuyện, thấy cô hoàn hồn, Đường Kỳ Sâm cắt ngang,"Xin lỗi" Sau đó bước qua chỗ Ôn Dĩ Ninh
"Sao thế" Anh thấp giọng
Ôn Dĩ Ninh chớp mắt, trong lòng hỗn loạn. Cô đè nén nhịp tim, lắc đầu ra hiệu không sao. Đường Kỳ Sâm hạ giọng nói,"Đợi tôi lâu lắm phải không, để tôi ra chào bọn họ rồi mình đi"
Bí thư Chung muốn đưa bọn họ ra ga tàu nhưng bị Đường Kỳ Sâm từ chối,"Xe anh là xe cơ quan, tôi không muốn phiền anh thêm đâu. Với lại tôi đi cùng với bạn, cô ấy không quen"
Lời nói của anh không hề lộ liễu, chỉ mang tính chất tường thuật kết thúc câu chuyện. Bí thư Chung là người tinh ý, anh ta liếc nhìn Ôn Dĩ Ninh đầy hàm ý, thử thăm dò,"Ái chà, thế này Đường tổng sắp có chuyện vui rồi"
Đường Kỳ Sâm nhướng mày, có vẻ khá vui vẻ dễ chịu, anh vỗ vai bí thư Chung, khách khí nói,"Cảm ơn lời chúc phúc của anh"
Lúc chuẩn bị đi, bí thư Chung thân tình hỏi Ôn Dĩ Ninh,"Nhà cô ở chỗ nào"
Ôn Dĩ Ninh nói tên tiểu khu. Anh ta cười, nhỏ giọng tiết lộ,"Khu đó đã được phân chia kiến thiết rồi, chậm nhất là năm tới sẽ được quy hoạch"
Đây chắc chắn là tin tức chính xác từ phía nhà nước, Ôn Dĩ Ninh được sủng ái mà lo sợ, tin tức tốt bao giờ cũng khiến cho người ta vui vẻ. Cô hiểu chuyện gật đầu,"Tôi sẽ không nói lung tung đâu"
Đường Kỳ Sâm đứng cạnh nghe rồi nở nụ cười, tự nhiên chạm khẽ vào gáy cô rồi thả ra ngay, động tác tựa như theo bản năng gần gũi chiều chuộng, anh không hề dùng sức, lòng bàn tay khẽ lướt qua mái tóc cô. Sau khi buông tay xuống, anh bèn quay người tạm biệt bí thư Chung
Ôn Dĩ Ninh ngẩn người, cảm giác như pháo hoa đang nổ tung sau gáy
Tới ga tàu ở Thượng Hải vào năm giờ. Lão Dư đã chờ khá lâu, đón được người mới thở phào nhẹ nhõm,"Tiểu Kha gọi cho tôi tận ba cuộc điện thoại để hỏi xem cậu đã về chưa"
Đường Kỳ Sâm ngồi vào trong xe,"Cậu ta tới chưa?"
"Tới
rồi. Mang cả âu phục và vạt cho cậu, bây giờ tắc đường lắm, tôi sợ về nhà không kịp. Cậu vào xe thay tạm quần áo đi" Lão Dư mở cửa rồi quay đầu cười với Ôn Dĩ Ninh,"Cô Ôn, cô đợi chút nhé. Đường tổng dặn tôi đưa cô về rồi" Bên trong xe Bentley khá rộng nhưng để thay quần áo thì vẫn hơi gò bó. Sau bốn năm phút, Đường Kỳ Sâm đẩy cửa bước xuống xe, chiếc sơ mi trắng anh mặc hai hôm nay đặt ở trên ghế, cởi bỏ sự giản dị thảnh thơi, mặc âu phục vào trông anh lại trở lại vẻ phong độ sáng láng.
Anh nói với Ôn Dĩ Ninh,"Để lão Dư đưa em về đi"
Ôn Dĩ Ninh hỏi theo bản năng,"Vậy anh thì sao?"
Lão Dư trả lời giúp,"Đường tổng ngồi chiếc đằng sau"
Đằng sau chiếc Bentley còn có một chiếc Mercedes-Benz S-Class . Chiếc này khá lạ mắt, nghĩ mãi mà không ra, hình như cô chưa từng thấy Đường Kỳ Sâm lái chiếc này. Còn chuyện quan trọng phải làm nên Đường Kỳ Sâm đã đi trước. Lão Dư cười,"Xe này tháng trước Đường tổng mới mua, trừ đánh bài ra thì mua xe chính là một trong những sở thích của cậu ấy. Cô đã thấy qua gara ở trang viên Vân Song chưa? Ở đó có vài cái chiếc đồ cổ không còn sản xuất nữa đấy"
Lão Dư nhẹ nhàng kể cho Ôn Dĩ Ninh,"Bảy giờ Đường tổng có một bữa tiệc không thể vắng mặt, tôi còn đang cậu ấy mua vé chuyến trễ đấy. Ban đầu tôi còn thấy lạ vì cần tận hai chiếc xe, giờ thì hiểu rồi" Ông mở cửa xe, "Đi thôi, nói cho biết địa chỉ"
Lão Dư thao thao bất tuyệt khiến lỗ tai Ôn Dĩ Ninh không khỏi lùng bùng. May mà không lâu sau có tiếng điện thoại vang lên
Không ngờ lại là Hoắc Lễ Minh gọi tới
Vẫn là số lần trước lưu ở cổ trấn. Người anh em này đúng là cool, lần trước gọi điện chỉ để hỏi cô nhà hàng Tứ Xuyên mới mở kia ăn có ngon không
Ôn Dĩ Ninh bắt máy,"Hello"
Hoắc Lễ Minh có vẻ vui,"Sao cô cũng nói tiếng nước ngoài thế hả?"
"Tôi học đại học chuyên Anh chính hiệu đó có được không?" Ôn Dĩ Ninh thả lỏng, nhìn lại thì có vẻ tâm trạng cô cũng không tệ lắm,"Sao, có chuyện gì hả?"
"Bây giờ cô rảnh không?" Hoắc Lễ Minh nói,"Lần trước hẹn cô đi xăm nhưng cô bận mấy tuần liền không gặp được. Hôm nay thì sao? Giờ vẫn còn sớm mà"
Về nhà cũng không làm gì, Ôn Dĩ Ninh suy nghĩ rồi đồng ý,"Được, cậu ở đâu?"
Hoắc Lễ Minh đọc đại chỉ, Ôn Dĩ Ninh nhắc lại một lần rồi hỏi lão Dư. Lão Dư đúng là một bản đồ sống,"Biết, ở khu Đền Jing'An. ́y, giọng tiểu Hoắc đây mà"
"Đúng rồi" Ôn Dĩ Ninh mở loa ngoài,"Tiểu Hoắc, cậu tả vị trí cụ thể cho chú Dư nhé"
Lão Dư mỉm cười cúi đầu,"Tiểu Hoắc, định bắt cóc cô Ôn đi đâu đấy?"
Ôn Dĩ Ninh không nghĩ nhiều, khai báo,"Cậu ấy muốn đi xăm"
Hoắc Lễ Minh thở ngắn than dài,"Cô đừng tiết lộ bí mật. Lão Dư là người của Đường tổng mà....ấy, lão Dư, chú giúp cháu nhé, đừng nói với Đường tổng"
Lão Dư chép miệng,"Cậu nghĩ tôi là loại người gì thế, yên tâm, chắc chắn không nói"
Hoắc Lễ minh chọn chỗ xăm khá khiêm tốn, nằm trong một khu dân cư nhỏ tầm thường. Lão Dư đưa Ôn Dĩ Ninh tới rồi đi, Ôn Dĩ Ninh tìm hồi lâu, chợt nghe thấy tiếng Hoắc Lễ Minh gọi,"Ở đây này"
Quả đầu đinh của cậu ta vẫn gọn gàng chỉnh tề như thế, cậu ta ngồi xổm ở trong góc tối, nhổ một ngọn cỏ nghịch chơi. Ôn Dĩ Ninh bước qua,"Hôm nay tính xăm chỗ nào? Trên người cậu còn chỗ nào để xăm à?"
Hoắc Lễ Minh đúng là một anh chàng đẹp trai thú vị, gương mặt tịnh mịch, khác hẳn với cơ thể cường tráng. Khi nói chuyện, cậu còn toát lên vẻ gì đó rất xấu xa. Là người giang hồ nhưng ăn mặc vô cùng đơn giản, hoặc trắng hoặc đen, chỉ thích mặc đơn sắc. Hoắc Lễ Minh đứng đậy, cao hơn Ôn Dĩ Ninh hẳn một cái đầu, cậu nói,"Tôi muốn xăm ở đùi. Từ bắp đùi cho tưới mắt cá chân"
Ôn Dĩ Ninh cau mày,"Xăm kín hả"
"Ừ"
"Cậu không sợ đau à?"
"Không đau, có thể nghỉ ngơi mà"
"Này, sao cậu lại thích xăm thế?"
"Vậy cô có từng hỏi qua tại sao anh Sâm lại thích chơi bài không?"
Ôn Dĩ Ninh đúng là bị Hoắc Lễ Minh làm cho cạn lời, đang nói chuyện bình thường tự dưng lôi Đường Kỳ Sâm vào. Hoắc Lễ Minh liếc cô,"Nghệ nhân xăm này tay nghề chắc lắm, anh ta vẽ rất đẹp, thiết kế khá nhiều hình xăm nhỏ cho phụ nữ. Cô có thể chọn xăm một cái"
Hai người đi thang máy lên tầng. Hoắc Lễ Minh là khách cũ nên khá quen đường xá
Xăm một hình tốn khá nhiều công sức và thời gian, xăm chưa được mấy hình thì đã hai tiếng trôi qua. Ôn Dĩ Ninh định ngồi xuống ghế nghỉ ngơi thì Hoắc Lễ Minh cầm điện thoại đi tới, cau mày nói,"Tôi biết ngay lão Dư không đáng tin mà, cái miệng của chú ấy nên dùng vân tay khóa lại"
Ôn Dĩ Ninh còn chưa kịp thở,"Sao thế?"
"Xuống dưới đi, Đường tổng tới"
Bữa tiệc tối nay Đường Kỳ Sâm chỉ tới lộ mặt, cuộc đấu giá sau đso Đường Kỳ Sâm ủy thác cho Kha Lễ rồi đi trước, lão Dư nhận được cuộc gọi của anh bèn buột miệng nói ra chuyện Hoắc Lễ Minh muốn đi xăm. Đường Kỳ Sâm lập tức cảm thấy không vui, dặn lão Dư lái xe qua
Lúc hai người bước ra khỏi thang máy thì Đường Kỳ Sâm đang đứng bên ngoài xe hóng gió. Thấy bọn họ lại gần, anh khẽ nhíu mày, giọng điệu và ánh mắt tỏ ra mất kiên nhẫn,"Một tay xăm chưa đủ à? Hay là muốn xăm thành ngựa vằn?"
Tiểu Hoắc dù có cool thế nào thì trước mặt Đường Kỳ Sâm cũng trở nên ngoan ngoãn, hai tay chắp sau lưng, không khác nào học sinh tiểu học nộp bài tập
Đường Kỳ Sâm là một người được giáo dục chính thống, anh có thể hiểu và tôn trọng chuyện này nhưng không thích thú cho lắm. Quan hệ giữa anh và Hoắc Lễ Minh khỏi cần nói nhiều, tình nghĩa bao năm dù không nói ra nhưng trong lòng anh đã coi cậu như em trai. Năm Hoắc Lễ Minh khoảng 20 tuổi, cậu xăm hình dao găm ở đường nhân ngư, hai năm trước lại xăm hoa văn lên cánh tay, lần nào cũng tiền trảm hậu tấu, khiến Đường Kỳ Sâm tức giận không hề nhẹ.
"Cậu thấy mình chưa đủ ngang ngược hay chê làn da của mình chưa đủ chói mắt? Lão Dư, lần sau buộc cho cậu ta hai cái đèn, chiếu sáng cả sông Hoàng Phố luôn đi"
Đường Kỳ Sâm đang nóng giận, lời nói không chút khách khí. Tâm trạng anh xấu là bởi xăm thì thôi đi, lại còn dẫn Ôn Dĩ Ninh tới. Anh hất cằm về phía cô, nhưng lại nói với Hoắc Lễ Minh,"Đừng thấy cô ấy hiền mà bắt nạt. Cả ngày cô ấy phải ngồi xe rồi, để cô ấy về nghỉ ai ngờ lại tới xem cậu châm kim"
Hoắc Lễ Minh nhịn cười, nhịn tới nỗi hàm rung cả lên
"Cậu còn cười?" Đường Kỳ Sâm nổi giận,"Làm sai còn lý sự?"
"Không phải anh ơi" Rốt cục Hoắc Lễ Minh không nhịn nổi nữa, kéo Ôn Dĩ Ninh đẩy về phía trước,"Tự anh nhìn đi"
Đường Kỳ Sâm thoáng cau mày, ánh mắt lướt xuống rồi dừng trên cánh tay Ôn Dĩ Ninh. Tay áo bên trái của cô vẫn còn đang xắn lên vài vòng lộ ra cánh tay còn đang ửng đỏ, gần cổ tay, cô xăm lên đó một con tiểu hồ ly đang vểnh đuôi
Ôn Dĩ Ninh cũng phì cười, giả vờ quay mặt đi chỗ khác
Hoắc Lễ Minh phá lên cười, ngồi xổm xuống đất chống cằm. Đường Kỳ Sâm không nói nên lời, nhìn người ngồi dưới đất, rồi lại nhìn người đang đứng, sau đó bước tới bên cạnh con "Tiểu Hồ Ly" đang đứng, thấp giọng nói một cách bất đắc dĩ,"Tôi bẽ mặt thế này em còn cười"
Ôn Dĩ Ninh nghiêng đầu, rạng rỡ nhìn anh, nụ cười của cô khiến trái tim anh trở nên ấm áp, anh cụp mắt khẽ hỏi,"Đau không? Đau thì tôi dẫn em tới chỗ lão Trần truyền nước"
Hoắc Lễ Minh ngồi dưới đất chợt cười to, thiếu điều giã nắm đấm xuống
Thẩy Đường Kỳ Sâm bối rối đột nhiên cô cảm thấy không đành lòng, cô cũng nhẹ nhàng trả lời,"Ừ, không đau" Sau đó khẽ đưa tay tới trước mặt anh,"Đẹp không?"
Đường Kỳ Sâm ngạc nhiên, gật đầu một cách cứng ngắc,"Đẹp"
Ừ, cực kỳ đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.