Tôi Đã Chờ Em Rất Lâu

Chương 59: Tôi muốn cùng người già đi theo năm tháng (1)

Giảo Xuân Bính

01/04/2020

Tàu cao tốc khởi hành từ Thượng Hải được khoảng nửa tiếng đồng hồ thì Ôn Dĩ Ninh đi tới phòng vệ sinh, rồi bị ngất xỉu.

Hoàn toàn không có triệu chứng cũng như bất kỳ phản ứng khó chịu nào, rửa tay xong cô định về chỗ ngồi, vừa xoay người là ngã thẳng xuống đất. Cô chỉ nhớ được cảm giác đau nhói ở bụng, sau đó trước mắt tối sầm, không còn chút tri giác nào Nhân viên kêu gọi bác sĩ bằng loa phát thanh tới giúp đỡ, may mà có một vị khách nữ trẻ tuổi chạy tới toa xe Ôn Dĩ Ninh hôn mê mất mấy phút, nhờ vị khách kia bấm huyệt nhân trung mà tỉnh lại. Nhưng cô hoàn toàn không còn chút hơi sức nào, bác sĩ hỏi cô có khó chịu ở đâu không? Cô bảo rằng thấy đau bụng, cơn đau như khi tới tháng Mười phút sau tới Lạc Sơn, nhân viên trên tàu đưa cô vào trong một bệnh việngần đó, hỏi được vài câu rồi đuổi ngay tới Bệnh viện chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em để kiểm tra Ôn Dĩ Ninh bị đưa đi thử máu, xét nghiệm nước tiểu. Lúc nhìn hai vạch trên que thử thai, cô vẫn như đang nằm mộng Cô có thai rồi Theo tính toán thì chắc là trúng thưởng ngay lần đầu tiên làm với Đường Kỳ Sâm Bệnh viện bà mẹ và trẻ em rất đông bệnh nhân cho nên không còn thừa giường nào, y tá đã quá quen với tình huống này nên bảo cô ra ngoài đợi kết quả xét nghiệm. Khi Đường Kỳ Sâm chạy tới thì cô đang ngồi một mình ngoài hành lang của bệnh viện, bóng dáng nho nhỏ, ánh mắt mơ màng và hoang mang "Ôn Dĩ Ninh! Ôn Dĩ Ninh đâu!?" Cô y tá cầm một xấp giấy lần lượt đọc từng cái tên Đường Kỳ Sâm vừa khéo nghe thấy bèn bước qua,"Tôi là người nhà của cô ấy" Y tá đưa kết quả xét nghiệm cho anh,"Vợ anh mang thai rồi!" Đường Kỳ Sâm vẫn giữ được sự bình tĩnh, anh liếc nhìn qua mấy số liệu, sau đó xoay người đi tới bên cạnh Ôn Dĩ Ninh. Anh nắm lấy tay cô, thấy đầu ngón tay cô lạnh ngắt anh bèn dùng sức siết chặt,"Vất vả cho em rồi" Trước khi mở miệng, trong đầu anh có muôn vàn ý nghĩ, nhưng rồi cuối cùng chỉ có câu này là chính xác nhất. Đường Kỳ Sâm để cô tựa đầu vào vai mình, sóng ngầm trong lòng cuộn trào mãnh liệt Ôn Dĩ Ninh đơ ra, tới giờ mới phản ứng kịp, cô thốt lên đầy sợ hãi,"Có phải kết quả sai không?" Đường Kỳ Sâm phối hợp gật đầu,"Có thể lắm, về Thượng Hải chúng ta kiểm tra kỹ hơn nhé" Ôn Dĩ Ninh khịt mũi, giọng khàn đặc,"Đường Kỳ Sâm, có phải của anh không?" Đường Kỳ Sâm bật cười, ôm chặt lấy bả vai cô,"Em còn có ai khác hả?" Đầu óc Ôn Dĩ Ninh vẫn còn rối ren, ấp úng không nói nên lời Ôn Dĩ Ninh xoa đầu cô, trầm giọng nói,"Được rồi được rồi, Ngô Ngạn Tổ đang quay phim ở nước ngoài, Lương Triều Vỹ cũng đang đi tuyên truyền phim ở Trường Xuân, không tới lượt bọn họ đâu, là của anh, được chưa nào?" Cảm giác lúc này rất lạ, giống như một sợi bông bay phiêu đãng trong gió xuân, lơ lửng không hề rớt xuống, cứ ngỡ là mộng, nhưng sau khi được anh vỗ về trấn an thì mới biết mọi chuyện đã ngã ngũ, yên tâm rơi xuống nằm trọn trong lòng bàn tay anh, sự kiên định nơi anh mang lại cho cô cảm giác an toàn Ôn Dĩ Ninh từ từ lấy lại tinh thần, cô cúi đầu nhìn bụng, ngón tay muốn sờ nhưng lại không dám, cuối cùng cô ngước nhìn Đường Kỳ Sâm, nở một nụ cười ngốc nghếch Đường Kỳ Sâm dắt tay cô đứng lên nói,"Đi về nhà thôi" Ôn Dĩ Ninh nhớ ra việc chính,"Không được, em phải về quê thăm mẹ đã" Đường Kỳ Sâm đương nhiên không cho phép,"Em nghỉ ngơi một lát rồi quay về Thượng Hải để dì Phó khám đã được không? Mẹ em đã ở đó mấy chục năm nay rồi, làm sao tự dưng biến mất được phải không?" Tài xế nhà họ Đường phái tới đã chờ sẵn ở cổng viện, Ôn Dĩ Ninh cân nhắc nặng nhẹ, cuối cùng vẫn đồng ý về Thượng Hải cùng anh trước Giáo sư Phó xem qua một lượt kết quả xét nghiệm máu, bà nói cô đã mang thai nhưng chỉ số hơi thấp, nếu không có hiện tượng gì khác thường thì một thời gian nữa quay lại siêu âm. Tin tức này truyền về Đường gia khiến tim Cảnh An Dương đập mạnh. Dì vú lại càng mừng rớt nước mắt, bà nói cuối cùng cũng có hy vọng rồi Chưa đầy hai tháng nữa là Đường Kỳ Sâm tròn 37 tuổi, về tình về lý cũng đã tới tuổi lập gia đình rồi. Theo quan điểm của Cảnh An Dương thì người bà thấy ổn thì con trai không thích. Náo loạn tranh cãi một trận lớn như vậy, tới hôm nay bà đã chấp nhận thỏa hiệp. Tin tức Ôn Dĩ Ninh mang thai truyền về đã xoa dịu mọi khúc mắc nơi bà Chuyện này không thể giấu được, rất nhanh đã truyền tới tai ông cụ. Chuyện yêu đương trai gái ông không nhúng tay vào, ông chỉ dặn Cảnh An Dương một câu,"Nghi thức gì nên làm thì phải làm cho đủ, đừng để mất thể diện và thân phận" Cảnh An Dương cũng có ý này, bà nghĩ ông cụ đã lên tiếng rồi thì mình bỏ thêm chút sức nữa là đủ. Nhưng Đường Kỳ Sâm vẫn cứ lạnh nhạt, chỉ "vâng" một tiếng, không biết rút cục nó đang nghĩ gì nữa Cảnh An Dương đang nóng lòng nhưng lại đụng phải đúng cái đinh không mềm không cứng cho nên cũng thấy bực bội, bà dứt khoát nói,"Con bận rộn thì mẹ không cần con phải quản, gia đình sẽ giúp con chuẩn bị, khách khứa cần mời nhiều lắm, không đăng lên báo cũng không được. Con chỉ cần đưa danh sách khách mời bên nhà gái cho mẹ là được" Đã nói tới nước này rồi, dù nhiều hay ít thì cũng có thể nhận ra ý tứ cầu xin trong lời nói của bà Tháng tư rồi nhưng trong nhà vẫn bật sưởi ấm bởi cơ thể Đường Kỳ Sâm không chịu được lạnh. Công bằng mà nói, Cảnh An Dương làm gì cũng rất chu toàn ổn thỏa, trừ bỏ vài điều cố chấp thì hầu như lúc nào bà cũng cưng chiều đứa con trai này, mọi chuyện đều thuận theo tâm ý của nó Đường Kỳ Sâm vẫn chưa tỏ rõ thái độ, anh vắt chéo chân, trầm mặc im lặng pha trà Dì Chu đứng cạnh thấy vậy bèn tiếp lời, thành khẩn thuyết phục,"Bà chủ cũng chỉ vì muốn tốt cho Ninh Ninh thôi, con đi làm cả ngày bận rộn, con bé có thai rồi, để nó ở nhà một mình cũng thấy lo lắng đúng không?"

Đường Kỳ Sâm cụp mắt, cọ xát nắp miệng nắp vào thành chén, từng hơi nước nóng lượn lờ bốc lên, hương trà thoang thoảng vờn quanh mũi Cảnh An Dương nhói lòng, hốc mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói,"Con vẫn chưa chịu tha lỗi cho mẹ phải không" Đường Kỳ Sâm lặng lẽ đáp,"Không phải, chuyện qua rồi" Cảnh An Dương buồn bã từ đó tới giờ, trong lòng cũng cảm thấy rất tủi thân,"Nếu thật sự qua rồi thì tại sao con vẫn giữ thái độ đấy. Mẹ có chỗ không đúng, tuy nhiên đứng ở lập trường của mẹ, tất cả mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Lời nói khó nghe, nhưng mẹ, mẹ..." Cảnh An Dương che mặt khóc nức nở, nói không nên lời Đường Kỳ Sâm không hề phủ nhận, đúng là anh còn để bụng. Tính cách độc đoán của mẹ không phải mới ngày một ngày hai, anh làm vậy là có tâm tư riêng, nếu anh không tỏ rõ lập trường của mình vậy sau này Dĩ Ninh sẽ còn phải chịu nhiều thiệt thòi. Đối với Cảnh An Dương mà nói, không gì có thể lay động được bà, chỉ có mỗi đứa con trai này là người mà bà để ý nhất Đường Kỳ Sâm dùng chính bản thân mình để đánh cuộc. Anh cược rằng mẹ mình sẽ không dám chĩa mũi nhọn vào Ôn Dĩ Ninh nữa Đợi tâm trạng Cảnh An Dương dịu xuống, Đường Kỳ Sâm mới đứng lên, thái độ mềm mỏng hơn nhiều,"Con hiểu tấm lòng của mẹ, nhưng mẹ đừng dùng nó làm lý do để ép buộc người khác. Việc mẹ làm đúng là không phúc hậu tí nào, mẹ không thèm quan tâm tới cảm nhận của người khác, lời nói khó nghe như tát thẳng vào mặt người ta, có điều mẹ không hiểu, cuối cùng mọi tổn thương con cũng sẽ phải gánh chịu. Đã bao giờ mẹ thấy con tùy tiện dẫn ai tới gặp mẹ chưa? Ai nói không quan trọng, quan trọng là người mà con lựa chọn" Cảnh An dương lau nước mắt, một lần nữa bà lại bị những lời nói của con trai đâm thẳng vào lòng, sự bất cam và tủi thân lại ập tới. Nhưng bà không muốn đối chọi gay gắt rồi làm tổn thương tới tình cảm mẹ con nữa. Bà chỉ đành cậy mạnh miễn cưỡng kháng nghị bằng một lý do khá hợp lý,"Thế nên bây giờ mẹ mới phải làm mọi thứ cho con, đây là thái độ đối với người lớn mà con nên có sao? Dì Chu có nói sai không? Con bé đang có thai, ở ngoài làm sao chăm sóc tốt được? Hai đứa còn trẻ có lẽ không biết, cái thai đầu trọng thế nào, phải tĩnh đưỡng thật tốt ra sao" Quanh đi quẩn lại, Cảnh An Dương vẫn hy vọng sớm tổ chức đám cưới Đường Kỳ Sâm là con trưởng, là cháu đích tôn của dòng họ, bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào anh. Đây là chuyện mừng, nhận tổ quy tông là nghi lễ quá mức bình thường Nhưng Đường Kỳ Sâm cứ thế trầm mặc, bỗng nhiên anh nở nụ cười, bất đắc dĩ nói,"Con muốn cưới, nhưng cô ấy còn chưa bằng lòng gả đây này" Cảnh An Dương sợ tới tái mét, nụ cười nửa đùa nửa thật của con trai đánh thẳng vào trong lòng bà. Mặc kệ sự dè dặt và cả thân phận, bà vôi vã bắt lấy cánh tay Đường Kỳ Sâm,"Sao lại thế? Không lấy chồng? Vậy nó muốn thế nào? Con cũng có rồi mà còn làm mình làm mẩy à?" Khi con người ta đang vội thì rất dễ tự mình dọa mình, Cảnh An Dương ngẩn người, giọng nói có vẻ không ổn,"Chẳng lẽ nó không muốn đứa bé này sao? Không thể được! Đây là đứa cháu đầu tiên của nhà họ Đường, không thể để mất được!" Đang yên đang lành, tự dưng Đường Kỳ Sâm cũng bị mẹ dọa mà phải thấp thỏm Ngày biết tin có thai, anh đã nhắc tới chuyện kết hôn với Ôn Dĩ Ninh Khiến cho con gái nhà người ta chưa kết hôn đã có bầu là do anh chưa nghĩ chu toàn, tuy anh đã sớm xác định nhưng anh luôn cảm thấy có lỗi vì nợ cô một cái danh phận. Không ngờ Ôn Dĩ Ninh lại do dự. Cô không từ chối cũng chẳng đồng ý, chỉ mập mờ nói,"Đợi kiểm tra xong đã" Lúc đó Đường Kỳ Sâm cảm thấy không được vui, nhưng anh nghĩ có lẽ do cô hồi hộp, cho nên đồng ý cho cô thêm thời gian và không gian Cảnh An Dương sốt ruột, dì Chu đứng cạnh cũng lệ rơi đầy mặt, Đường Kỳ Sâm nói,"Không đâu, mẹ đừng có mà nghĩ nhiều" Khi anh rời khỏi đường Fangdian, Cảnh An Dương đã chuẩn bị sẵn tổ yến xếp đầy vào cốp sau. Bà vẫn không yên tâm, dặn đi dặn lại,"Rảnh thì con dẫn con bế về ăn cơm nhé, hay là mẹ cho dì Chu qua đó chăm sóc nó, đừng có mà ra ngoài ăn" Đường Kỳ Sâm trở về nhà cùng với một chiếc xe mang theo đầy tâm ý dài dòng của mẹ Ôn Dĩ Ninh rất ham ngủ, chưa tới tám giờ mà cô đã quấn chăn ngủ được vài tiếng rồi. Thấy có tiếng động cô mới giật mình tỉnh giấc, cô ngây dại ngồi dậy, giọng nói hơi khàn,"Anh về rồi à" Đường Kỳ Sâm chống mép giường ngồi xuống, vuốt ve mái tóc cô,"Ngủ tới giờ mới tỉnh hả?" Buổi chiều lúc anh gọi thì có vẻ cô bắt máy trong trạng thái mơ mơ màng màng. Cô bóp đầu, cơn mệt mỏi chưa tiêu tan,"Cứ ngủ mãi mà không tỉnh được" Đường Kỳ Sâm nhìn thấy mắt cô có quầng thâm mờ nhạt, có lẽ do ngủ không được sâu giấc, anh đau lòng ôm cô, sau đó nhẹ nhàng bóp đầu hộ,"Dù sao cũng không thể ngủ cả ngày được, em nên cố định theo giờ giấc, ban ngày tỉnh táo tìm việc gì đó để làm, đồng hồ sinh học đảo loạn, thời gian ngủ tuy dài nhưng không tốt cho tinh thần đâu" Ôn Dĩ Ninh ậm ừ, được anh bóp đầu khiến cơ thể cảm thấy thoải mái hẳn, rồi cô chợt ghé đầu ra khỏi lòng anh, lẩm bẩm,"Ông chủ ơi, em đói bụng" Trước khi đi, Cảnh An Dương đã chuẩn bị sẵn một bát canh gà để trong bình giữ nhiệt cho nên vẫn còn rất nóng hổi. Đường Kỳ Sâm dắt cô tới ghế sofa ngồi, sau đó anh đi tới phòng vệ sinh vắt một cái khăn nóng, lúc bước ra thì thấy Ôn Dĩ Ninh đang cầm điện thoại không ngừng ấn Cô đang nhắn wechat với Lý Tiểu Lượng, chẳng ngại ngần đưa cho Đường Kỳ Sâm xem. Tin nhắn mới nhất của Lý Tiểu Lượng là,"Yên tâm, bây giờ anh lái xe tới nhà em xem sao" Ôn Dĩ Ninh nhắn lời cảm ơn, không vui cầm điện thoại Hai ngày nay điện thoại của Giang Liên Tuyết liên tục mất tín hiệu, lần nào gọi cũng có thông báo số máy này đang bận. Ba ngày trước bà còn trả lời tin nhắn của cô, tuy chậm nhưng ít nhất còn có tung tích. Trong lòng Ôn Dĩ Ninh nóng như lửa, cô đành nhờ Lý Tiểu Lượng qua nhà một chuyến, Đường Kỳ Sâm không có ý kiến gì, khi con người ta quá nhớ tới một việc gì đó thì có trấn an nhiều hơn nữa cũng không thể thuyết phục được Anh lấy canh gà cho cô uống, sau đó hai người ngồi trên sofa, Đường Kỳ Sâm bật laptop xử lý công việc, Ôn Dĩ Ninh lười biếng nằm xuống đệm, thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại Nửa tiếng sau, chuông điện thoại reo vang, cô nhanh chóng bắt máy,"Thầy tiểu Lượng" Giọng nói của Lý Tiểu Lượng còn mang theo hơi thở gấp,"Yên tâm đi Ninh nhi, trong nhà vẫn sáng đèn, có người ở trong đó" Ôn Dĩ Ninh yên tâm hơn,"Vậy là tốt rồi, tốt rồi. Ấy Lượng Lượng, anh gõ cửa thử đi, xem bà có nhà không" "Anh gõ rồi, trong nhà đang chơi mạt chược, náo nhiệt lắm. Dì Giang có vẻ đang thua tiền, chắc không có tâm trạng nghe điện thoại đâu" Người khác nói cô không nhất định sẽ tin, nhưng lời nói của Lý Tiểu Lượng lại rất có trọng lượng. Hai người hàn huyên thêm đôi câu, Lý Tiểu Lượng kể trường anh mới có một giáo viên dạy lịch sử thể thao phương Tây mới tới, trẻ nhưng mà rất xấu tính. Trong khi kể không ít lần anh tỏ ra khinh bỉ và bất mãn. Ôn Dĩ Ninh vừa nghe vừ cười,"Cô ấy làm gì anh?"

Nhắc tới là lại tức, Lý Tiểu Lượng liền kể một mạch khoảng hai ba phút,"Chưa thấy qua ai dùng việc chung để báo thù riêng như thế cả, cô ta giấu quần tập của anh đi, hôm qua chỉ có mười độ thôi đấy, làm anh phải mặc quần sooc bóng rổ run cầm cập về nhà, chết tiệt! Chưa từng thấy qua người phụ nữ kinh khủng như thế!" Đường Kỳ Sâm nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó không khách khí kéo vai cô, thấp giọng thầm thì,"Cậu ta chưa xong à, sao nói lâu thế" Giọng anh hơi lớn, lại gần, Ôn Dĩ Ninh sợ Lý Tiểu Lượng nghe thấy thì không hay, cô bèn che điện thoại lườm anh. Nhưng cô cũng không dài dòng thêm nữa, cúp điện thoại xong, cô bất mãn nói với Đường Kỳ Sâm,"Nói chuyện điện thoại anh cũng phải quản à" Đường Kỳ Sâm vừa tập trung nhìn màn hình máy tính, vừa gõ bàn phím, vừa trầm giọng trả lời,"Quản" Bộ dạng Đường Kỳ Sâm lúc này cực kỳ quyến rũ, anh mặc âu phục đi giày da ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, tay đeo đồng hồ bạch kim lúc ẩn lúc hiện mang theo cảm giác vô cùng cấm dục. Ôn Dĩ Ninh nổi hứng, cô chạm lên mặt anh rồi thô lỗ hôn một cái, đầu lưỡi ướt mềm cắn lên đôi môi anh, phác họa lại đường nét. Cuối cùng khi buông ra còn xảo quyệt cười nhìn anh Dụ dỗ và khiêu khích một cách trắng trợn, nhưng Đường Kỳ Sâm lại thích. Tháng này đúng là quá dữ dội, quân vương không còn lâm triều sớm nữa, lần nào cũng sát giờ mới bước vào trong phòng họp. Cơ thể hai người phù hợp một cách quá tự nhiên, buổi tối anh đã làm cô không ít lần, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ. Đường Kỳ Sâm học theo động tác của cô, lơ đãng mím môi, đầu lưỡi hơi duỗi ra rồi lập tức thu lại, ánh mắt sâu thẳm tựa mặt hồ tĩnh lặng, hàm ý và thâm tình nhìn Ôn Dĩ Ninh. Điểm chết người đó là anh còn giơ tay lên kéo kéo cổ áo sơ mi, khẽ nâng cằm, yết hầu trượt lên xuống thành hình vòng cung tinh tế Ôn Dĩ Ninh dời mắt, gò má nóng bừng Đường Kỳ Sâm đúng là quyến rũ một cách nguy hiểm, anh cũng tự bật cười, sau đó anh giơ ngón trỏ lên khẽ lắc qua lại, ,coi như nhắc nhở, rồi tiếp tục vùi đầu vào công việc Trong nhóm bạn trừ Kha Lễ thì còn có Phó Tây Bình là biết Ôn Dĩ Ninh mang thai Giáo sư Phó chuyên gia khoa sản, người lần trước khám cho Ôn Dĩ Ninh chính là cô của Tây Bình. Phó Tây Bình không phải người nóng nảy, dù biết tin sớm nhưng cậu chỉ cười thầm cảm khái, không hề truy cứu tận gốc. Thân thiết bao nhiêu năm, tuổi cũng trên 35 rồi rồi, cậu đã sớm nhìn thấu chuyện tình cảm và hôn nhân, từ khi Đường Kỳ Sâm dẫn Ôn Dĩ Ninh tới là cậu đã biết, cả đời này hai bọn họ đã được định trước sánh đôi bên nhau đi tới cuối đời. Một tuần sau cả nhóm tụ tập, Phó Tây Bình bèn lấy chuyện này ra trêu đùa,"Đường tổng đúng là bay với tốc độ tên lửa nhỉ, bảo dưỡng không tồi đâu nhé" Có chuyện vui nên cả đám rất hăng hái hào hứng, Đường Kỳ Sâm vắt chéo chân, biếng nhác ngồi trên sofa, cười như gió xuân "Cuối cùng đứa đắc ý nhất lại là mày rồi" Phó Tây Bình thật lòng mừng cho anh,"Sâm này, Chúc mừng nhé! Bao giờ đám cưới?" Nói tới vấn đề này là anh thấy phiền lòng, "Bao giờ cô ấy đồng ý" "Ái chà chà chà" Phó Tây Bình vui vẻ,"Rốt cục cũng có ngày mày bị người ta chọn lựa, Dĩ Ninh đúng là hết xảy!" Đường Kỳ Sâm phớt lờ thằng bạn, ý cười dần nguôi, vẻ lãnh đạm quay trở lại, anh lơ đãng chuyển đề tài,"Chú Tư của mày đã được điều động chưa?" "Trong tháng năm này, bây giờ vẫn còn đang ép tin tức xuống, chưa tiết lộ ra" Phó Tây Bình hỏi,"Sao?" Chú Tư của Phó Tây Bình làm trong ngành công an, mấy năm nay ông đã chuyển công tác qua hai tỉnh, từ Hoa Nam tới khu vực phía Đông Nam, lý lịch đã được hoàn thiện, Đường Kỳ Sâm bình tĩnh nói,"Giúp tao một chuyện"

"Mày nói đi" "Giúp tao tìm một người ở tỉnh B" Động tác hút thuốc của Phó Tây Bình thoáng khựng lại, cậu ngậm điếu xì gà dang dở, híp mắt nói,"Có địa chỉ cụ thể không?" Đường Kỳ Sâm không đáp Vậy là không có, Phó Tây Bình hỏi tiếp,"Thế có để lại đầu mối gì không?" Đường Kỳ Sâm im lặng trong giây lát,"Không có" Đã nói tới mức này, vậy anh chắc chắn đã từng nghe ngóng qua, Phó Tây Bình đã sáng tỏ, bèn nói thẳng,"Ngay cả mày cũng không tìm được thì người khác cũng khó mà tìm được. Ai đấy? Nợ tiền mày à?" Đường Kỳ Sâm không trả lời, chỉ giữ im lặng Phó Tây Bình cảm thấy không yên tâm, nói cho anh biết một chuyện khác,"Đúng rồi, cho mày xem một thứ" Cậu ta lấy điện thoại mở một thư mục ra, bên trong là một đoạn clip khoảng năm phút. Đường Kỳ Sâm đón lấy rồi bật xem, anh không khỏi cau mày. Người trong clip chỉ cần liếc mắt là anh cũng có thể nhận ra, đó là An Lam và Ôn Dĩ Ninh. Trong một quán cà phê ở tầng hai, rõ ràng là bị chụp lén. Nội dung cuộc trò chuyện được ghi lại rất rõ. An Lam hết tỏ vẻ mềm yếu rồi lại cứng rắn, thậm chí cả uy hiếp lẫn dụ dỗ, ý tứ chỉ có một, muốn Ôn Dĩ Ninh buông tha cho Đường Kỳ Sâm Đoạn clip này đã bị xử lý hậu kỳ, bởi vì bên dưới có phụ đề về cuộc trò chuyện của bọn họ Một khi đoạn clip này được đăng tải, không khó mà tượng tượng, nhất định sẽ gây sóng to gió lớn cỡ nào. Đoạn clip này quá thật, không hề có bất kỳ dấu vết ngụy tạo nào. Nhớ lới sự kiện bấm trượt nút like lần trước của An Lam, khi ấy lời giải thích cô ta đưa ra cũng chỉ mang tính chất qua loa, tự đặt mình ở vị trí người bị hại, dùng dăm ba câu tự giải vây cho bản thân, nhưng Ôn Dĩ Ninh thì đã phải nhận rất nhiều công kích từ cộng đồng mạng Đường Kỳ Sâm xem lại hai lần, nhưng không nói một lời Từng biểu cảm, động tác, từng ánh mắt điềm đạm đáng yêu tựa như đã được lên kịch bản từ trước, cô ta đã chuẩn bị từ trước, khiến cho Ôn Dĩ Ninh không có cơ hội nào đánh trả Phó Tây Bình có chút sợ hãi, cậu vươn tay lấy lại điện thoại, sau khi tắt đi mới nói,"Tuần san Tâm Ngu chuẩn bị lập một tài khoản blogger, dự định dùng clip này để khai đao thu hút lượng truy cập. Tao phải công nhận biện pháp này quá tuyệt, với sự nổi tiếng của An Lam thì còn gì giá trị hơn nữa" Đường Kỳ Sâm đương nhiên biết. Nữ minh tinh có giá trị thương mại cao có thể gánh được một đề tài. Qua miệng lưỡi người đời thì sẽ biến thành một màn đối thoại máu chó của hai người phụ nữ, câu chuyện này vốn đã được công chúng biết tới rộng rãi, không cần phải nói nhiều, cộng thêm tập đoàn Á Hối làm nền, chuyện gì báo chí cũng có thể xuyên tạc ra được Phó Tây Bình hút xong nửa điếu xì gà còn lại, cậu dụi tàn thuốc rồi hỏi,"Mày tính sao?" Đường Kỳ Sâm đáp,"Xóa đi" Phó Tây Bình thở phào nhẹ nhõm,"Clip này mà rò rỉ ra ngoài thì hình tượng An Lam cũng sẽ bị tổn hại, đã không được gì rồi lại còn rước phải họa sát thân. Con nhóc này đúng là đầu óc có vấn đề, chuyện này mà cũng nghĩ ra được, dám tới cả quán cà phê cạnh ga tàu cao tốc. Cô nàng nghĩ rằng thật sự sẽ không có chuyện gì sao? Clip này là do nhân viên cửa hàng quay, cậu ta nhận ra An An, sau đó cip được Tâm Ngu mua lại với giá cao, một người bạn của tao biết chuyện rồi kể lại cho tao, tao đã cố gắng đè xuống rồi, nhưng tao đè không được." Phó Tây Bình không có nhiều mối quan hệ trong làng giải trí, bây giờ người có thể giải quyết chỉ có mỗi mình Đường Kỳ Sâm thôi. Chỉ cần một câu của Đường Kỳ Sâm là Trần Táp có thể xử lý ổn thỏa Bây giờ đã nhận được một câu khẳng định thái độ của Đường Kỳ Sâm khiến Phó Tây Bình cũng yên tâm hơn,"Tao biết mà, mày vẫn còn quan tâm tới tình bạn từ bé với An An, không nỡ để cô ấy gặp rắc rối"



Đường Kỳ Sâm ngước đầu, từ đôi mắt toát ra sự sắc bén và lạnh lùng, giọng nói anh trầm hơn hẳn, tuy dễ nghe nhưng không hề mang theo chút độ ấm,"Tao nỡ đấy" Phó Tây Bình sửng sốt "Chuyện này nếu chỉ nhắm vào cô ta thì tao chẳng có gì mà không nỡ cả. Clip tung ra cô ta có đau khổ hay gặp khó khăn phiền toái gì cũng là do cô ta tự mình chuốc lấy, đã làm thì phải biết nghĩ tới hậu quả " Đường Kỳ Sâm có vẻ tức giận, đôi mắt u ám,"Cô ta dám đi tìm Ôn Dĩ Ninh sau lưng tao, đây chỉ là một đoạn thôi mà đã khó nghe thế rồi, còn những câu tao không được nghe, thì mày bảo còn bẩn tới mức nào nữa?" Phó Tây Bình trầm mặc, từ quan điểm về đạo đức thì đúng là như vậy "Tao không đồng ý tung clip rẻ rách này ra bởi tao không muốn Dĩ Ninh phải chịu đựng bất kỳ tổn thương nào nữa. Từ đầu tới cuối, cô ấy đã vì tao mà phải chịu biết bao chuyện vớ vẩn hả?" Đường Kỳ Sâm thoáng bộc lộ tất cả cảm xúc đau lòng vì một người. Anh cố đèn nén tâm tư, nói rõ ràng rành mạch với Phó Tây Bình,"So với tao và mày, kinh nghiệm của An Lam chẳng kém là bao, đã là người trưởng thành rồi, làm những gì sai ở đâu, thì nên tự mình chịu trách nhiệm lấy" Phó Tây Bình lạnh người, hoảng hốt nói,"Sâm nhi, đừng như vậy, dù sao cũng chơi với nhau từ bé mà" "Tao coi trọng mối quan hệ này nhưng cô ta thì sao?Cô ta có từng quý trọng nó không?" Đường Kỳ Sâm lạnh lùng hỏi vặn,"Nhân danh tình yêu để công kích, làm tổn thương người phụ nữ của tao, giờ còn muốn tao phải tạ ơn rồi tha thứ hả? Có đạo lý này cơ à?" Phó Tây Bình á khẩu Đường Kỳ Sâm cảm thấy đau lòng khi xem clip này, càng nói nặng lời càng thêm tức giận Phó Tây Bình không khuyên nữa, giúp người thân mặc kệ đạo lý, cậu không làm nổi. Nhưng cậu vẫn hỏi thêm một câu,"Mày đừng ép An An quá, tích cách cô ấy thế nào mày cũng biết rồi còn gì.Ngộ nhỡ cô ấy lại lôi Dĩ Ninh lên mạng, nặc danh lên án gì đó, vậy người tổn thương cuối cùng vẫn chỉ là người phụ nữ của mày thôi, tới lúc đó thì mày nói được gì?"

Nói được gì à? Ánh mắt Đường Kỳ Sâm sắc bén như dao, khóe miệng nhếch lên đầy khinh thường,"Sắp làm đám cưới rồi, một tiếng bà Đường đã đủ chưa?" Phó Tây Bình nghe thôi đã thấy chát, cậu nhìn Đường Kỳ Sâm rồi giơ thẳng ngón cái,"Tao phục mày đấy" __ Vào thứ tư, Ôn Dĩ Ninh nhận được một cuộc gọi từ số máy bàn của cơ quan nhà nước ở thành phố H, xác nhận họ tên và thẻ căn cước của cô xong thì lập tức nói vào việc chính,"Cô Ôn, chậm nhất là sáng mai mời cô tới Cục quản lý nhà ở và xây dựng để nộp nốt hồ sơ, nếu cô vẫn không đăng ký thì cô sẽ không nhận được số tiền bồi thưỡng cho khu vực nằm trong diện di dời" Ôn Dĩ Ninh không hiểu mấy về vấn đề di dời này bởi bình thường đều do Giang Liên Tuyết xử lý. Ôn Dĩ Ninh không vòng vo nhiều, chỉ ngạc nhiên nói,"Xin lỗi, tôi đang ở nơi khác. Nhưng mẹ tôi có ở nhà đấy, các anh chị có chuyện gì có thể liên hệ trực tiếp với bà" Đầu dây bên kia đáp,"Tôi đã liên hệ rồi! Giang Liên Tuyết đúng không?" Ôn Dĩ Ninh trả lời,"Vâng, đúng rồi" "Bà ấy liên tục không bắt máy. Chúng tôi phải nhờ người hỏi thăm mới có được số của cô đấy. Cô Ôn, phiền cô nhớ chuyện này nhé. Chậm nhất là sáng mai hãy mang hồ sơ tới văn phòng ở tầng hai" Sau khi cúp máy, Ôn Dĩ Ninh cầm điện thoại ngồi thừ ra môt lúc lâu.Cuộc điện thoại với Lý Tiểu Lượng mới giúp cô yên tâm được có hai ngày, giờ đây càng nghĩ cô lại càng thấy bất ổn, cô nhấn máy gọi lại cho Giang Liên Tuyết vài lần, vẫn là giọng nói báo số máy bận, giờ phút này cô mới phát hiện ra, số điện thoại này đã hoàn toàn không gọi được nữa Có một dòng điện từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đầu mang theo sự hoang mang trống rỗng, tâm trạng cô lúc này vô cùng căng thẳng. Không biết cảm giác nghẹn ngào đã truyền tới cổ họng từ bao giờ, bàn tay cô run rẩy nhấn tiếp một số khác "A lô, dì Trần, con là Dĩ Ninh đây, gần đây dì có qua đánh bài với mẹ con không?" "Chú Nghiêm! Lúc đi dạo quanh tiểu khu chú có thấy mẹ cháu không ạ?" Tất cả mọi người đều không gặp bà Ôn Dĩ Ninh càng lúc càng hoảng loạn, cô lật tìm trong danh bạ, nhưng người có liên hệ với Giang Liên Tuyết thực sự quá ít ỏi.

Cuối cùng, cô gọi điện cho Dương Quốc Chính "Chú Dương" Vừa mở miệng, không hiểu tại sao giọng cô nghẹn ngào trong vô thức,"Chú ơi, gần đây chú có gặp mẹ cháu không?" Cô có thể nghe thấy tiếng còi ô tô từ đầu dây bên kia vọng qua, mãi lâu sau Dương Chính Quốc mới trả lời,"Xin lỗi Tiểu Ôn nhé, chú đang trực ca đêm, giờ không tiện nói chuyện, chú cúp máy đây" Từ giọng nói chất phác bình tĩnh của ông, Ôn Dĩ Ninh có thể nghe ra vài phần kiềm chế nhẫn nhịn Cô buông tay xuống, cả cánh tay lạnh ngắt Ngày hôm sau, Đường Kỳ Sâm lái xe tới công ty như thường lệ, lúc anh đi Ôn Dĩ Ninh vẫn chưa rời giường. Anh đã quen với việc cô ngủ nhiều, đôi khi còn nằm cả ngày, không phải cô cố tình, chỉ là thực sự mệt mỏi rã rời. Ban ngày Đường Kỳ Sâm không thể ở nhà, nhưng anh sẽ thường xuyên gọi điện về nhắc nhở cô rời giường vận động, buổi trưa lão Dư mang cơm tới, không để cô đói bụng. Nghe thấy tiếng đóng cẳ, Ôn Dĩ Ninh lập tức thò đầu ra từ trong chăn, cô thu dọn qua loa rồi đi thẳng ra ga tàu cao tốc Vé cô đã mua sẵn từ tối qua, cô không bàn bạc với Đường Kỳ Sâm bởi cô biết kết quả sẽ nằm trong dự đoán, chắc chắn anh không yên tâm để cô đi một mình. Ôn Dĩ Ninh quá sốt ruột, bất kể thế nào cô cũng phải về nhà một chuyến. Không phải cô không biết lo lắng cho sức khỏe, hôm qua cô đã tới bệnh viện kiểm tra, kết quả xét nghiệm máu khá tốt, chỉ số đều ổn định. Giáo sư Phó đã đích thân khám cho cô, bà còn hàm ý nói,"Chỉ số của cháu đã tăng gấp đôi rồi, đầy tám tuần rồi nhỉ? Cháu có thể đi siêu âm xem túi thai có phát triển không"

Ôn Dĩ Ninh đi kiểm tra. Trong quá trình kiểm tra, bác sĩ chắc chắn sẽ không nói quá nhiều, chỉ dặn ngày hôm sau tới lấy kết quả Đường Kỳ Sâm họp cho tới tận trưa, anh vẫn nhớ chuyện đi lấy kết quả, nhưng cũng không quá lo lắng. Bởi có vấn đề gì giáo sư Phó nhất định sẽ báo cho Cảnh An Dương Hơn 10 giờ, anh có điện thoại từ người nhà Cảnh An Dương rất ít khi gọi điện tới tấp như vậy cho Đường Kỳ Sâm trong thời gian làm việc. Cuộc họp đang tới phần tổng kết, 20 phút sau, Đường Kỳ Sâm mới gọi điện lại cho bà Cảnh An Dương vừa tức vừa vội, lập tức trách móc,"Trời ơi tổ tông của tôi, rốt cục con cũng bắt máy! Vợ con đâu rồi?" Đường Kỳ Sâm cau mày,"Chắc là chưa dậy" "Gì mà chưa dậy. Mẹ đang ở trong phòng con đây này! Nó làm gì có nhà!" Giọng Cảnh An Dương có vẻ nặng nề mang theo cả sự căng thẳng.

Nhưng Đường Kỳ Sâm vẫn rất bình tĩnh,"Mẹ tới chỗ con làm gì, đừng có dọa cô ấy. Chắc cô ấy xuống dưới nhà rồi, con còn chưa lo, mẹ khẩn trương thế làm gì?" Cảnh An Dương không nhịn được nữa, lớn tiếng nói,"Dì Phó gọi cho mẹ bảo rằng có kết quả siêu âm của con bé hôm qua rồi, dì ấy nghi ngờ con bé mang song thai!" Đường Kỳ Sâm sửng sốt, chiếc bút trong tay chuệch hướng, đâm thẳng xuống bản hợp đồng kéo lê một đường dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tôi Đã Chờ Em Rất Lâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook